Vài ngày sau, Kết quả điều tra về cái chết của Đường phi được dâng lên trước mặt Dạ Minh Hiên.
Chỉ là một tờ chỉ tiên mỏng manh, lại khiến cho không khí trong Ngự thư phòng của Dạ Minh Hiên trở nên trầm thấp chưa từng có.
Lí Cách phục thị đứng cạnh bên cạnh cảm thấy bản thân sắp bị không khí trầm mặc này đè ép đến hít thở bất thông. Hắn chỉ có thể không ngừng dùng tay lau hàn hãn đang đổ liên tục trên trán, trong thâm tâm không ngừng nhắc nhỡ:
“Quả nhiên là liên quan đến Thất hoàng tử a. Bệ hạ đã quá khủng bố rồi, a, bây giờ còn thật sự khủng bố hơn nữa nha……”
Qua một lúc lâu, Dạ Minh Hiên rốt cục mở miệng , phát ngôn lại băng hàn đến mức có thể đông chết người.
“Truyền gọi Hoàng hậu lại đây.”
Hoàng hậu tất nhiên không biết chuyện gì sẽ đến, thần sắc vô cùng thản nhiên đi vào Ngự thư phòng.
Hoàn tất lễ nghi, vẻ mặt nàng còn thẹn thùng nhìn Dạ Minh Hiên nói:
“Nô tì lần đầu được đến ngự thư phòng nha, nhìn mọi thứ thực xinh đẹp……..”
“Đùng là thiên tài a. “
Lí cách thầm nghĩ.
“Vì sao luôn có người nói ta lúc nào cũng giống hồ ly chứ. Theo ta thấy đạo hạnh của Hoàng hậu còn cao thâm hơn ta đó nha.”
(Quỳnh: 0-0!!!, Cách cách anh bớt…. giỡn dùm em.
Cách ca: *liếc xéo*: Gì?
Quỳnh: đấy đấy coi chừng lòi đuôi…*chỉ chỉ*…
Cách ca: Hừ….*phe phảy bỏ đi* – ta không chấp nhất với ngươi)
“Hoàng hậu. Về nguyên nhân Đường phi tử vong, ngươi có một số việc nên giải thích cho trẫm nghe đi chứ?”
“Nô tì thực tâm….không biết…a”
“Thái y nói, Đường phi tử mạng là do trúng kì độc “Thất thiên tán”. Mà trên xiêm y Đường phi may cho Diên nhi còn lưu lại dấu vết của “Thất thiên tán”. Theo thái y phỏng đoán, do Đường phi tiếp xúc trực tiếp loại vải may này, độc tố tích tụ trong cơ thể đến đủ lượng độc bộc phát nên vọng mạng. Ngoài ra Cung nữ trong Thúy các có nói, vật liệu may này lại được chính tay Hoàng hậu tặng a.”
Lời Dạ Minh Hiên nói trong Ngự thư phòng tĩnh lặng tràn đầy khí phách, phát ra một cỗ cường đại thuộc loại đế vương duy ngã độc tôn. Dẫu cho Hoàng hậu có thể bình tĩnh như thế nào đi nữa thì sắc diện vẫn không khỏi một tia tái nhợt.
Nhìn Hoàng hậu đang cố gắng âm thầm trấn định đứng bân cạnh góc tường, lòng Dạ Minh Hiên thực phức tạp.
Nữ nhân này thuở nhỏ đã quen biết với mình. Còn còn niên thiếu, hai người cũng có một đoạn thời gian tốt đẹp, vô tư cùng nhau…..
Nhưng có lẽ do hậu cung ảnh hưởng, một cô gái từng đơn thuần cũng càng ngày càng bị mất đi tâm tính thiện lương……
Là từ khi nào bắt đầu không còn tình cảm gì với nàng dù chỉ là tội nghiệp hay tiếc hận?
Có lẽ từ lúc nàng ra sức chèn ép các cung phi khác chăng….?
Có lẽ do nàng ích động phi tần khuyên can mình không nên chỉ có mỗi mình đại hoàng tử……….!
Có lẽ khi Dạ Diên tiến vào trụ Dạ Long điện ngày ấy, lúc đó nàng thiết yến thăm dò tâm tư mình….!!?
Tất thẩy những gì đã xảy ra trước kia hắn chưa từng truy cứu qua. Nhưng lần này, nàng thật sự không nên dùng thủ đoạn ác động như vậy trút lên người Diên nhi bảo bối của hắn. Nếu xiêm y Đường phi sớm đến tay Diên nhi, dựa theo tính cách của Diên nhân, khẳng định sẽ yêu thích không rời tay, thường xuyên mặc, như vậy hiện tại vong mạng sẽ không chỉ có mỗi mình Đường phi…….
Nghĩ đến lần này Diên nhi có thể gặp phải hiểm cảnh, một người luôn luôn bình tĩnh, kiên cường như Dạ Minh Hiên cũng không tránh khỏi nắm chặt nắm tay mình. Thanh âm phát ra càng thêm lạnh tựa băng:
“Hoàng hậu ngươi còn gì để nói nữa không?”
“Nô tì vô ngôn biện giãi.”
Chuyện tới nước này, Hoàng hậu đã mất hết phong uy nhưng vẫn thủy chung hào sàng:
“Tin tưởng bệ hạ không cần nô tì giải thích động cơ hạ độc. Nhưng mà nô tì có một chuyện cuối cùng muốn nhờ người. Lí Khê hài tử của Lí Cách đại nhân từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng Dạ Khương. Nô tì khẩn cầu bệ hạ có thể tứ hôn cho Lí Khê cùng Dạ Khương. Coi như đây là bệ hạ nghĩ tình nô tì hầu hạ người suốt nhiều năm mà giúp nô tì hoàn thành nguyện vọng.”
“Chuyện này…..”
Về tình về lý hẳn là Dạ Minh Hiên nên đáp ứng. Thế nhưng nghĩ đến Tử Kinh trước lúc rời đi vẻ mặt kia vô cùng kiên định. Còn có lời hứa bản thân đã hứa với Tử Kinh làm Dạ Minh Hiên không khỏi có chút chần chờ
“Bọn họ tuổi tác còn nhỏ, về sau đều dựa vào duyên phân đi.”
“Bệ hạ, ngây cả nguyện vọng cuối cùng của nô tì, người cũng không chịu thực hiện hay sao?”
Thanh âm đầy thê lương của Hoàng hậu vang vọng.
Chỉ là một tờ chỉ tiên mỏng manh, lại khiến cho không khí trong Ngự thư phòng của Dạ Minh Hiên trở nên trầm thấp chưa từng có.
Lí Cách phục thị đứng cạnh bên cạnh cảm thấy bản thân sắp bị không khí trầm mặc này đè ép đến hít thở bất thông. Hắn chỉ có thể không ngừng dùng tay lau hàn hãn đang đổ liên tục trên trán, trong thâm tâm không ngừng nhắc nhỡ:
“Quả nhiên là liên quan đến Thất hoàng tử a. Bệ hạ đã quá khủng bố rồi, a, bây giờ còn thật sự khủng bố hơn nữa nha……”
Qua một lúc lâu, Dạ Minh Hiên rốt cục mở miệng , phát ngôn lại băng hàn đến mức có thể đông chết người.
“Truyền gọi Hoàng hậu lại đây.”
Hoàng hậu tất nhiên không biết chuyện gì sẽ đến, thần sắc vô cùng thản nhiên đi vào Ngự thư phòng.
Hoàn tất lễ nghi, vẻ mặt nàng còn thẹn thùng nhìn Dạ Minh Hiên nói:
“Nô tì lần đầu được đến ngự thư phòng nha, nhìn mọi thứ thực xinh đẹp……..”
“Đùng là thiên tài a. “
Lí cách thầm nghĩ.
“Vì sao luôn có người nói ta lúc nào cũng giống hồ ly chứ. Theo ta thấy đạo hạnh của Hoàng hậu còn cao thâm hơn ta đó nha.”
(Quỳnh: 0-0!!!, Cách cách anh bớt…. giỡn dùm em.
Cách ca: *liếc xéo*: Gì?
Quỳnh: đấy đấy coi chừng lòi đuôi…*chỉ chỉ*…
Cách ca: Hừ….*phe phảy bỏ đi* – ta không chấp nhất với ngươi)
“Hoàng hậu. Về nguyên nhân Đường phi tử vong, ngươi có một số việc nên giải thích cho trẫm nghe đi chứ?”
“Nô tì thực tâm….không biết…a”
“Thái y nói, Đường phi tử mạng là do trúng kì độc “Thất thiên tán”. Mà trên xiêm y Đường phi may cho Diên nhi còn lưu lại dấu vết của “Thất thiên tán”. Theo thái y phỏng đoán, do Đường phi tiếp xúc trực tiếp loại vải may này, độc tố tích tụ trong cơ thể đến đủ lượng độc bộc phát nên vọng mạng. Ngoài ra Cung nữ trong Thúy các có nói, vật liệu may này lại được chính tay Hoàng hậu tặng a.”
Lời Dạ Minh Hiên nói trong Ngự thư phòng tĩnh lặng tràn đầy khí phách, phát ra một cỗ cường đại thuộc loại đế vương duy ngã độc tôn. Dẫu cho Hoàng hậu có thể bình tĩnh như thế nào đi nữa thì sắc diện vẫn không khỏi một tia tái nhợt.
Nhìn Hoàng hậu đang cố gắng âm thầm trấn định đứng bân cạnh góc tường, lòng Dạ Minh Hiên thực phức tạp.
Nữ nhân này thuở nhỏ đã quen biết với mình. Còn còn niên thiếu, hai người cũng có một đoạn thời gian tốt đẹp, vô tư cùng nhau…..
Nhưng có lẽ do hậu cung ảnh hưởng, một cô gái từng đơn thuần cũng càng ngày càng bị mất đi tâm tính thiện lương……
Là từ khi nào bắt đầu không còn tình cảm gì với nàng dù chỉ là tội nghiệp hay tiếc hận?
Có lẽ từ lúc nàng ra sức chèn ép các cung phi khác chăng….?
Có lẽ do nàng ích động phi tần khuyên can mình không nên chỉ có mỗi mình đại hoàng tử……….!
Có lẽ khi Dạ Diên tiến vào trụ Dạ Long điện ngày ấy, lúc đó nàng thiết yến thăm dò tâm tư mình….!!?
Tất thẩy những gì đã xảy ra trước kia hắn chưa từng truy cứu qua. Nhưng lần này, nàng thật sự không nên dùng thủ đoạn ác động như vậy trút lên người Diên nhi bảo bối của hắn. Nếu xiêm y Đường phi sớm đến tay Diên nhi, dựa theo tính cách của Diên nhân, khẳng định sẽ yêu thích không rời tay, thường xuyên mặc, như vậy hiện tại vong mạng sẽ không chỉ có mỗi mình Đường phi…….
Nghĩ đến lần này Diên nhi có thể gặp phải hiểm cảnh, một người luôn luôn bình tĩnh, kiên cường như Dạ Minh Hiên cũng không tránh khỏi nắm chặt nắm tay mình. Thanh âm phát ra càng thêm lạnh tựa băng:
“Hoàng hậu ngươi còn gì để nói nữa không?”
“Nô tì vô ngôn biện giãi.”
Chuyện tới nước này, Hoàng hậu đã mất hết phong uy nhưng vẫn thủy chung hào sàng:
“Tin tưởng bệ hạ không cần nô tì giải thích động cơ hạ độc. Nhưng mà nô tì có một chuyện cuối cùng muốn nhờ người. Lí Khê hài tử của Lí Cách đại nhân từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã cùng Dạ Khương. Nô tì khẩn cầu bệ hạ có thể tứ hôn cho Lí Khê cùng Dạ Khương. Coi như đây là bệ hạ nghĩ tình nô tì hầu hạ người suốt nhiều năm mà giúp nô tì hoàn thành nguyện vọng.”
“Chuyện này…..”
Về tình về lý hẳn là Dạ Minh Hiên nên đáp ứng. Thế nhưng nghĩ đến Tử Kinh trước lúc rời đi vẻ mặt kia vô cùng kiên định. Còn có lời hứa bản thân đã hứa với Tử Kinh làm Dạ Minh Hiên không khỏi có chút chần chờ
“Bọn họ tuổi tác còn nhỏ, về sau đều dựa vào duyên phân đi.”
“Bệ hạ, ngây cả nguyện vọng cuối cùng của nô tì, người cũng không chịu thực hiện hay sao?”
Thanh âm đầy thê lương của Hoàng hậu vang vọng.
/41
|