Nam tử bạch y vừa dứt lời, quanh thân liền phát ra hồng quang quỷ dị, quyện cùng một thân bạch y, nguyên bản từ một nam tử thần thái ngọc thụ lâm phong lại trở nên diêm dúa, lẳng lơ. Hồng quang trôi qua, tay phải của nam tử vừa chuyển. Một gốc hồng thụ thảo liền xuất hiện. Hồng thụ thảo kia diện mạo đồng nhất với hồng thụ thảo bên sườn núi. Nhưng nó lại càng thêm mê hoặc tâm trí người khác. Loại hồng sắc trong suốt tựa huyết dịch, lại tựa như tà dương mỹ lệ. Loại hồng sắc có tính xâm lược chỉ cần liếc nhìn một cái đều có thể khơi gọi hác ám khát vọng chôn sâu trong nội tâm, vừa điên cuồng vừa thị huyết…………
Tử Kinh thấy hồng thụ thảo kia xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi. Loại pháp khí này, oán linh như mình định trước là không thể chống lại. Hành trình lên Thánh sơn lần này có thể nói muốn tìm được phương pháp khôi phục trí nhớ cho vũ ca ca đã trở nên vô vọng. Không chỉ thế mà ngây cả việc trở về cũng chỉ có thể nhờ thiên nhai phù hộ…… Thiếu niên Tô Dạ kia, lúc này cũng đang cắn chặt môi dưới, thế nhưng vẫn đứng trước mặt, ra sức bảo hộ nàng, mang theo vẻ mặt đầy cao ngạo bảo hộ Tử Kinh……
Bạch y nam tử thấy hai người trước mắt hắn vẫn chưa lộ ra thần thái sợ hãi trong tưởng tượng, hừ nhẹ một tiếng, đem hồng thụ thảo quỷ dị kia phiêu lãng trên không trung cao cao, miệng thì thầm chú ngữ, trong nháy mắt, vô số hồng thụ thảo từ bốn phương tám hướng lao về phía Tử Kinh cùng Tô Dạ. Tử Kinh triệu hồi oán linh khí căn bản không thể ngăn cản thế công hàn cốt, thê lương mà cười. Vũ ca ca, lần này thật sự không thể tái kiến……
Nhắm mắt lại, đợi hồng thụ thảo trút xuống thân thể loại đau đớn cháy bỏng như bình thường, trong đầu Tử Kinh tất cả đều là ký ức về quản thời gian mình kề bên Vũ ca ca……….
“Vũ ca ca…..”
Nỉ non oán âm nho nhỏ khẻ vang…..
Qua hồi lâu, nổi đau đớn cháy bổng dự đoán trước lại không có xuất hiện. Tử Kinh có chút kinh ngạc mở to song nhãn. Giờ phút này chỉ thấy một màn khiến kẻ khác phải khiếp sợ:
Quanh thân mình cùng Tô Dạ hiện lên lá chắn vô hình, đem tất cả hồng thụ thảo phân cách bên ngoài…
Thật là kết giới lợi hại!
Tử Kinh nhìn Tô Dạ, Tô Dạ lại nhìn Tử Kinh, song nhân đều không hiểu kết giới lợi hai như vậy từ đâu mà đến. Bạch y nam tử thấy tình cảnh trước mắt cũng ngây ra một lúc, khóe miệng hiện lên hàn tiếu.
“Cũng có chút ý tứ …….”
Vừa dứt lời, thế công của hồng thụ thảo càng thêm hung mãnh, điên cuồng đánh tới, kết giới tựa hồ sắp bị phá…..
“Bá” một tiếng, trong cơ thể Tô Dạ lao ra một đạo bích sắc quang mang, đánh thẳng về phía hồng thụ thảo đang huyền phù trên không trung…..
Nổ “oanh” một tiếng , bích quang cùng thụ thảo lẫn nhau va chạm, phát ra sấm thanh bình thường….. quanh quẩn đỉnh sơn trống trải, ngân dài không dứt…….. Tô Dạ bị cổ cường đại năng lực bắn ngược đánh trúng, miệng phun trào huyết dịch, ngã xuống mặt đất…..
Bạch sam nam tử thoạt nhìn cũng không sống khá giả, lui về phía sau một khoản, huyết dịch cũng theo khóe miệng, tí tách rơi xuống…..
Bị này cường đại nội khí rung động, tử kinh nhân cơ hội này, giúp đỡ Tô Dạ đang bị trọng thương ly khai chiến trường hỗn loạn này…..
Thương thế của Tô Dạ so với tưởng tượng của Tử Kinh nghiêm trọng hơn rất nhiều. Từ chân núi Thánh sơn rời đi, hắn đã bắt đầu hôn mê, miệng luôn mê loạn, không ngừng kêu
“Phụ hoàng……”
Lòng Tử Kinh tựa như hỏa luyện. Nhưng khi nàng tìm tới đại phu trong dân gian thì những người này lại không chẩn ra được căn bệnh cổ quái của hắn. Không có biện pháp, Tử Kinh chỉ có thể ngày đêm hành tẩu, đem Tô Dạ dàn xếp nghỉ ngơi trong một khác *** ở kinh thành. Sau đó nàng lập tức vào hoàng cung yết kiến Dạ Minh Hiên, kể rỏ tình huống, hy vọng thái y hoàng gia có thể cứu Tô Dạ kia một mạng…
Tuy rằng chuyện Tử Kinh về kể lại thực mạo hiểm, nhưng thiếu niên gọi là Tô Dạ kia thân phận thực khả nghi. Mà nam tử bạch sam thần bí cũng có không ít vấn đề. Có điều trong mắt Dạ Minh Hiên, việc này hoàn toàn kém pah62n quan trọng so với hài tử bảo bối đang nằm trong lòng mình, ngoan ngoãn ghe chuyện kể, biểu tình quá mức hấp dẫn nhân. Thật lâu không có chuyện tình gì có thể khiến hài tử này hứng thú nhiều như vậy. Theo lời Tử Kinh miêu tả, có thể thấy được biểu tình của Diên nhi khá ngưng trọng. Khi thì suy nghĩ sâu xa, lúc thì lại kinh ngạc. Song nhãn trong suốt, to tròn cũng có khi nheo lại, biểu hiện tựa như đang tự vấn bản thân, lai đôi lúc mở thật to, biểu hiện bản thân đang rất kinh ngạc… Vẻ mặt đáng yêu làm Dạ Minh Hiên muốn cắn một cái, rồi lại không kềm chế được muốn cắn thêm nhiều cái nữa.
Tử kinh hiện tại thực buồn bực. Vị Hiên đế này trong mắt hiển nhiên chỉ hứng thú với Thất hoàng tử mà hắn đang ôm trong lòng. Còn Thất hoàng tử lại tự a như tiểu hài tử hứng thú lắng nghe truyện cổ, tuy rằng kia biểu tình quá mứa đáng yêu, nhưng mà…..
“Tử Kinh khẩn cầu bệ hạ cứu lấy Tô Dạ!”
Gặp Dạ Minh Hiên lại bắt đầu dùng ánh mắt “thăm dò” nhìn về phía Thất hoàng tử. Tử Kinh không còn nhịn được đành lên tiếng nhắc nhở…..
“Ân. Vậy để Trẫm phái người đem Tô Dạ tiếp vào hoàng cung. Truyền ngự y hảo hảo nhìn xem.”
Tựa như ý nghĩ của mình bị người nhìn thấu, Dạ Minh Hiên ra vẻ nghiêm túc trả lời.
—–ó.ó—-
Động phiêu linh trên Thánh sơn
Nam tử bạch sam đứng đó đã lâu, sau đó mở miệng gọi:
“Lục Tứ.”
Một đạo bóng đen tiến đến trước mặt hắn, quỳ xuống nói:
“Tộc trưởng có gì phân phó.”
“Điều tra thân phận hai người nam nữ ngày đó sấm đỉnh Thánh sơn.”
Thanh âm dừng một chút.
“Dựa vào ngọc cầm này để bắt đầu điều tra đi.”
“Tuân lệnh”
Dạ ảnh kia trả lời không một tia chần chờ , đảo mắt liền biến mất vô tung.
Nam tử bạch sam nhàn nhã ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về, chơi đùa ngọc cầm Tô Dạ đánh rơi trên đỉnh núi ngày ấy.
“Ma tộc tử thị….. oán linh khí….Còn có năng lực bích quang cường đại….. rốt cuộc sau lưng có liên hệ gì với nhau đâu….”
——-ò.ò——
Dưới sự dẫn dắt của Tử Kinh, Tô Dạ rất nhanh được người thích đáng đưa vào hoàng cung.
Ngự y trong Thái y viện đượ gọi vào không ít, vì để kiểm tra thân thể Tô Dạ đang hôn mê. Sau khi nhóm ngự y kiểm tra một lược cùng nhất trí cho rằng trong thân thể thiếu niên có một cỗ nội khí kỳ quái chuyển động tán loạn làm cho thiếu niên lâm vào hôn mê. Do cổ nội khí vận hành không có quy luật cho nên chỉ cần đợi cho nội khí cùng huyết mạch của thiếu niên hoàn toàn dung hợp, tự nhiên hắn sẽ thanh tỉnh….
Tử kinh nghe xong mới yên tâm, nếu Tô Dạ xẩy ra vấn đề gì, tâm nàng sẽ rát áy náy a……
Tử Kinh thấy hồng thụ thảo kia xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi. Loại pháp khí này, oán linh như mình định trước là không thể chống lại. Hành trình lên Thánh sơn lần này có thể nói muốn tìm được phương pháp khôi phục trí nhớ cho vũ ca ca đã trở nên vô vọng. Không chỉ thế mà ngây cả việc trở về cũng chỉ có thể nhờ thiên nhai phù hộ…… Thiếu niên Tô Dạ kia, lúc này cũng đang cắn chặt môi dưới, thế nhưng vẫn đứng trước mặt, ra sức bảo hộ nàng, mang theo vẻ mặt đầy cao ngạo bảo hộ Tử Kinh……
Bạch y nam tử thấy hai người trước mắt hắn vẫn chưa lộ ra thần thái sợ hãi trong tưởng tượng, hừ nhẹ một tiếng, đem hồng thụ thảo quỷ dị kia phiêu lãng trên không trung cao cao, miệng thì thầm chú ngữ, trong nháy mắt, vô số hồng thụ thảo từ bốn phương tám hướng lao về phía Tử Kinh cùng Tô Dạ. Tử Kinh triệu hồi oán linh khí căn bản không thể ngăn cản thế công hàn cốt, thê lương mà cười. Vũ ca ca, lần này thật sự không thể tái kiến……
Nhắm mắt lại, đợi hồng thụ thảo trút xuống thân thể loại đau đớn cháy bỏng như bình thường, trong đầu Tử Kinh tất cả đều là ký ức về quản thời gian mình kề bên Vũ ca ca……….
“Vũ ca ca…..”
Nỉ non oán âm nho nhỏ khẻ vang…..
Qua hồi lâu, nổi đau đớn cháy bổng dự đoán trước lại không có xuất hiện. Tử Kinh có chút kinh ngạc mở to song nhãn. Giờ phút này chỉ thấy một màn khiến kẻ khác phải khiếp sợ:
Quanh thân mình cùng Tô Dạ hiện lên lá chắn vô hình, đem tất cả hồng thụ thảo phân cách bên ngoài…
Thật là kết giới lợi hại!
Tử Kinh nhìn Tô Dạ, Tô Dạ lại nhìn Tử Kinh, song nhân đều không hiểu kết giới lợi hai như vậy từ đâu mà đến. Bạch y nam tử thấy tình cảnh trước mắt cũng ngây ra một lúc, khóe miệng hiện lên hàn tiếu.
“Cũng có chút ý tứ …….”
Vừa dứt lời, thế công của hồng thụ thảo càng thêm hung mãnh, điên cuồng đánh tới, kết giới tựa hồ sắp bị phá…..
“Bá” một tiếng, trong cơ thể Tô Dạ lao ra một đạo bích sắc quang mang, đánh thẳng về phía hồng thụ thảo đang huyền phù trên không trung…..
Nổ “oanh” một tiếng , bích quang cùng thụ thảo lẫn nhau va chạm, phát ra sấm thanh bình thường….. quanh quẩn đỉnh sơn trống trải, ngân dài không dứt…….. Tô Dạ bị cổ cường đại năng lực bắn ngược đánh trúng, miệng phun trào huyết dịch, ngã xuống mặt đất…..
Bạch sam nam tử thoạt nhìn cũng không sống khá giả, lui về phía sau một khoản, huyết dịch cũng theo khóe miệng, tí tách rơi xuống…..
Bị này cường đại nội khí rung động, tử kinh nhân cơ hội này, giúp đỡ Tô Dạ đang bị trọng thương ly khai chiến trường hỗn loạn này…..
Thương thế của Tô Dạ so với tưởng tượng của Tử Kinh nghiêm trọng hơn rất nhiều. Từ chân núi Thánh sơn rời đi, hắn đã bắt đầu hôn mê, miệng luôn mê loạn, không ngừng kêu
“Phụ hoàng……”
Lòng Tử Kinh tựa như hỏa luyện. Nhưng khi nàng tìm tới đại phu trong dân gian thì những người này lại không chẩn ra được căn bệnh cổ quái của hắn. Không có biện pháp, Tử Kinh chỉ có thể ngày đêm hành tẩu, đem Tô Dạ dàn xếp nghỉ ngơi trong một khác *** ở kinh thành. Sau đó nàng lập tức vào hoàng cung yết kiến Dạ Minh Hiên, kể rỏ tình huống, hy vọng thái y hoàng gia có thể cứu Tô Dạ kia một mạng…
Tuy rằng chuyện Tử Kinh về kể lại thực mạo hiểm, nhưng thiếu niên gọi là Tô Dạ kia thân phận thực khả nghi. Mà nam tử bạch sam thần bí cũng có không ít vấn đề. Có điều trong mắt Dạ Minh Hiên, việc này hoàn toàn kém pah62n quan trọng so với hài tử bảo bối đang nằm trong lòng mình, ngoan ngoãn ghe chuyện kể, biểu tình quá mức hấp dẫn nhân. Thật lâu không có chuyện tình gì có thể khiến hài tử này hứng thú nhiều như vậy. Theo lời Tử Kinh miêu tả, có thể thấy được biểu tình của Diên nhi khá ngưng trọng. Khi thì suy nghĩ sâu xa, lúc thì lại kinh ngạc. Song nhãn trong suốt, to tròn cũng có khi nheo lại, biểu hiện tựa như đang tự vấn bản thân, lai đôi lúc mở thật to, biểu hiện bản thân đang rất kinh ngạc… Vẻ mặt đáng yêu làm Dạ Minh Hiên muốn cắn một cái, rồi lại không kềm chế được muốn cắn thêm nhiều cái nữa.
Tử kinh hiện tại thực buồn bực. Vị Hiên đế này trong mắt hiển nhiên chỉ hứng thú với Thất hoàng tử mà hắn đang ôm trong lòng. Còn Thất hoàng tử lại tự a như tiểu hài tử hứng thú lắng nghe truyện cổ, tuy rằng kia biểu tình quá mứa đáng yêu, nhưng mà…..
“Tử Kinh khẩn cầu bệ hạ cứu lấy Tô Dạ!”
Gặp Dạ Minh Hiên lại bắt đầu dùng ánh mắt “thăm dò” nhìn về phía Thất hoàng tử. Tử Kinh không còn nhịn được đành lên tiếng nhắc nhở…..
“Ân. Vậy để Trẫm phái người đem Tô Dạ tiếp vào hoàng cung. Truyền ngự y hảo hảo nhìn xem.”
Tựa như ý nghĩ của mình bị người nhìn thấu, Dạ Minh Hiên ra vẻ nghiêm túc trả lời.
—–ó.ó—-
Động phiêu linh trên Thánh sơn
Nam tử bạch sam đứng đó đã lâu, sau đó mở miệng gọi:
“Lục Tứ.”
Một đạo bóng đen tiến đến trước mặt hắn, quỳ xuống nói:
“Tộc trưởng có gì phân phó.”
“Điều tra thân phận hai người nam nữ ngày đó sấm đỉnh Thánh sơn.”
Thanh âm dừng một chút.
“Dựa vào ngọc cầm này để bắt đầu điều tra đi.”
“Tuân lệnh”
Dạ ảnh kia trả lời không một tia chần chờ , đảo mắt liền biến mất vô tung.
Nam tử bạch sam nhàn nhã ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về, chơi đùa ngọc cầm Tô Dạ đánh rơi trên đỉnh núi ngày ấy.
“Ma tộc tử thị….. oán linh khí….Còn có năng lực bích quang cường đại….. rốt cuộc sau lưng có liên hệ gì với nhau đâu….”
——-ò.ò——
Dưới sự dẫn dắt của Tử Kinh, Tô Dạ rất nhanh được người thích đáng đưa vào hoàng cung.
Ngự y trong Thái y viện đượ gọi vào không ít, vì để kiểm tra thân thể Tô Dạ đang hôn mê. Sau khi nhóm ngự y kiểm tra một lược cùng nhất trí cho rằng trong thân thể thiếu niên có một cỗ nội khí kỳ quái chuyển động tán loạn làm cho thiếu niên lâm vào hôn mê. Do cổ nội khí vận hành không có quy luật cho nên chỉ cần đợi cho nội khí cùng huyết mạch của thiếu niên hoàn toàn dung hợp, tự nhiên hắn sẽ thanh tỉnh….
Tử kinh nghe xong mới yên tâm, nếu Tô Dạ xẩy ra vấn đề gì, tâm nàng sẽ rát áy náy a……
/41
|