Thấy phụ hoàng không trả lời mình, Dạ Diên không ngừng cố gắng.
“Phụ hoàng thật sự muốn sao?”
Tay nhỏ bé gắt gao nắm hộp son, vẻ mặt Dạ Diên biểu tình tiết nuối. Nhưng vẫn đem hộp son kia đưa đến trước mắt Dạ Minh Hiên.
Nhìn thấy hài tử bảo bối bộ dáng thế kia, tâm Dạ Minh Hiên quả thực vừa yêu vừa cảm động. A, Diên nhi của mình thế nào lại thật đáng yêu như vậy a….
“Diên nhi thực thích cái này sao?”
Dạ Minh Hiên không trả lời vấn đề của Dạ Diên, trái lại đặt câu hỏi cho Dạ Diên.
“Ân, này rất tốt xem mà.”
Dạ Diên không chút do dự trả lời.
“Nếu Diên nhi thích như vậy. Sao còn muốn cho Phụ hoàng?”
“Bởi vì Phụ hoàng thích a. Hơn nữa Diên nhi muốn chia xẻ với Phụ hàng thứ mình thích nữa nha.”
“Phụ hoàng thích Diên nhi sẽ đưa sao? Chẳng ngại đó là thứ Diên nhi cũng thích?”
“Ân, trừ bỏ hoa quế cao nha.”
Trả lời không cần nghĩ ngợi, phản ứng này làm cho Dạ Diên cảm thấy được lời vừa nãy cùng lời nói mới rồi có điểm mâu thuẫn, vội vàng bổ sung thêm:
“Hoa quế cao kia nha rất ngọt a, Phụ hoàng không thích, cho nên sẽ không đưa cho Phụ hoàng đâu.”
Như là tỏ rõ quyết tâm, tay nhỏ bé vội vàng đem một đống ngoạn ý của tiểu hài tử đẩy lên trước mặt Dạ Minh Hiên.
“Ha hả.”
Dạ Minh Hiên cười mà không nói, đem Dạ Diên ôm vào trong ngực, tiếu dung thực thoải mái.
“Có điều Phụ hoàng thích nhất chính là Diên nhi nha.”
“Kia Diên nhi là của Phụ hoàng ha!”
Vỗ vỗ tiểu ngực, Dạ Diên hào khí hiên ngang bảo chứng .
Dạ Minh Hiên ý cười thêm sâu, bất đồng dáng tươi cười lạnh lùng dùng để đối phó đám đại thần không hay ho kia, cũng không giống ý cười ôn nhu xa cách khi đối mặt hậu cung tần phi kia. Đây là nụ cười Dạ Minh Hiên chân thục phát ra từ nội tâm, là loại hạnh phúc, cùng thỏa mãn mới có thể phát ra sâu trong tâm linh.
Ôm chặt Dạ Diên, Dạ Minh Hiên thì thào tự nói:
“Diên nhi, đem ngươi về Dạ Long điện là quyết định tối chính xác nhất của Phụ hoàng……..”
Tay nhỏ bé lay lay Dạ Minh Hiên đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, Dạ Diên nhỏ giọng nói:
“Phụ hoàng, Diên nhân đói bụng a…..”
Dạ Minh Hiên cười ha hả đồng thời đem Dạ Diên ôm đến trên đùi, hai người ngọt ngào mật mật bắt đầu dùng cơm.
Tiểu nhị tiến vào thêm trà thấy hình ảnh hài hòa này, không ý thức được mà ngẩn ngơ, trong lòng thầm nhớ tới :
“Nương ta a, cặp phụ tử này cảm tình sao tốt đến thế a… Lão tử làm tiểu nhị trong tửu lâu này nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua phụ tử nào có cảm tình tốt như vậy nha……”
Nhớ tới phụ thân cứ say rượu là quyền đấm cước đá kia của chính mình, bước ra cửa, tiểu nhị nước mắt thiếu chút nữa ào ào tuôn rơi.
Lão bản thấy *** tiểu nhị nhịn khóc thành cái kia bộ dáng, chậm trễ làm việc, rống giận hắn:
“Ngươi nhàn hạ cái gì đó. Lục Tư thiếu gia đến đây, còn không mau hầu hạ.”
Nghe được Lục Tư thiếu gia đến đây, tiểu nhị lập tức thu hồi tình tự lo lắng kia, khẩn cấp tiến đến bàn của Lục Tư thiếu gia.
Mặt khác tiểu nhị thấy một màn này, nghị luận thanh nổi lên bốn phía….
“Lão bản thực bất công a, lại sai hắn đi hầu hạ Lục Tư thiếu gia…”
“Ai chẳng biết Lục Tư thiếu gia ra tay luôn hào phóng…..”
“Tiểu tử kia, có cái gì vận may….”
Thu thập hảo cảm xúc, tiểu nhị đi lướt qua bàn của Dạ Minh Hiên, trong miệng liên tục lầm bầm:
“Lục Tư thiếu gia hảo. Lục Tư thiếu gia đã lâu không có tới a…..”
Vừa nói vừa cúi đầu, xem ra, Lục Tư thiếu gia này thật đúng là khách quý.
“Như thế nào ánh mắt hồng hồng vậy, vừa rồi đã khóc sao?”
Một đạo ôn nhuận thanh âm ở trong phòng vang lên. Nghe qua khiến cho nhân cảm thấy được dị thường thoải mái, muốn đắm chìm trong thanh âm ôn nhu. Mà chủ nhân thanh âm này, chính là khách quý tiểu nhị cùng lão bản vừa nói – Lục Tư. Thiếu gia Lục Tư này mấy tháng trước xuất hiện ở Kinh thành lập tức lấy tư thái khiêm khiêm quân tử cùng ra tay hào phóng, hơn nữa khuôn mặt tuấn lãng này đã nhanh chóng trở thành quý công tử chạm vào là nóng phỏng tay.
(Quỳnh: ý là so hót ấy…=]])
Sự quan tâm vị Lục Tư công tử kia lập tức khiến cho lòng tiểu nhị dậy sóng ba đào. Đầu năm nay, cuộc sống của tiểu nhị cũng không dễ dàng, gặp được quý công tử như vậy hiểu ý, thiện nhân , tiểu nhị quả thực tôn vị Lục Tư thiếu gia này như thần.
“Lục Tư thiếu gia, tiểu nhân không có việc gì. Không biết Lục Tư thiếu gia hôm nay muốn ăn món gì? Giang ngư hôm nay vừa mới bắt lên, còn rất tươi a.”
Lục Tư ngẩng đầu, thanh âm thủy chung như mộc xuân phong.
“Vậy chọn vài món làm từ giang ngư đi, còn lại dựa theo bình thường xử lý là được.”
Tiểu nhị lĩnh mệnh, đồ ăn Lục Tư công tử rất nhanh được dọn lên.
Điếm tiểu nhị thừa dịp dọn đồ ăn, nhìn lướt qua bàn vài lần. Liếc mắt sơ cũng thấy được, ngồi trên vị trí chủ tạ cũng là khách quen của tửu lâu – Phụ thân Thục quý phi, Lại bộ thượng thư đương triều Lâm Ngang – Lâm đại nhân, bên cạnh có vài vị được tiếp đãi, cũng đều là những người giữ chức vị quan trọng trong triều, tấm tắc, bối phận của Lục Tư thiếu gia thật đúng là cường ngạnh a.
Vụ Lục Tư thiếu gia này đối mặt với nhiều quan to quyền trọng trong triều đình như vậy vẫn tự nhiên hào phóng như cũ. Giơ lên chén rượu, dâng ta tửu cùng Lâm thượng thư :
“Lâm đại nhân, chuyện lần này. Lục mỗ tạ ơn Lâm đại nhân đã tương trợ .”
“Làm sao, làm sao, chúng ta đều có lợi mà. Bất quá lão phu cả gan muốn hỏi, không biết Lục Tư công tử hỏi thăm Thất hoàng tử có gì dụng ý gì a?”
“Chuyện này, xin thứ cho Lục Tư không thể bẩm báo .”
“Ha hả, lão phu nói thật cho Lục Tư công tử biết Thất hoàng tử thâm chịu sủng ái của Đương Kim bệ hạ, lại rất ít lộ diện trước công chúng. Cho nên ngay cả nữ nhân của lão phu ta đây ở trong hoàng cung không có nhiều tin tức về Thất hoàng tử. Yêu cầu của Lục Tư thiếu gia chỉ sợ rất có khó khăn thực hiện….”
Nhìn tên cao già kia cố lộng huyền hư , gian trá, Lục Tư ảm đạm cười. Hắn lấy ngân phiếutrong tay áo ra, đặt trước mặt Lâm Ngang. Lâm Ngang nhìn đến con số ghi trên mặt ngân phiều, dù kiến thức rộng rãi cách mấy cũng phải mở to hai mắt. Bất động thanh sắc đem ngân phiếu thu hồi, Lâm Ngang nâng chén khách sáo nói.
“Lục Tư công tử ra tay quả nhiên bất phàm. Hôm nay xem như lão phu đã được kiến thức. Thỉnh công tử yên tâm, lão phu nhất định dùng ngắn nhất thời gian giúp công tử tìm hiểu tin tức chính xác, tỉ mỉ nhất của Thất hoàng tử.”
“Ha hả. “
Lục Tư thấy vậy, tiếp tục lấy một hộp gấm trong tay áo đưa đến trước mặt Lâm Ngang trước mặt
“Điểm ấy hảo ý là quà gặp mặt kính dâng Thục quý phi nương nương.”
Lâm Ngang cười ha hả tiếp nhận hộp gấm. Vừa mở ra liền thấy một hồng ngọc trâm được chế tạo dị thường tinh xảo. Phần đầu hồng ngọc trâm được tạo hình tựa như một loại thụ thảo, dưới ánh mặt trời, lóng lánh vừa diêm dúa vừa lẳng lơ…
“Phụ hoàng thật sự muốn sao?”
Tay nhỏ bé gắt gao nắm hộp son, vẻ mặt Dạ Diên biểu tình tiết nuối. Nhưng vẫn đem hộp son kia đưa đến trước mắt Dạ Minh Hiên.
Nhìn thấy hài tử bảo bối bộ dáng thế kia, tâm Dạ Minh Hiên quả thực vừa yêu vừa cảm động. A, Diên nhi của mình thế nào lại thật đáng yêu như vậy a….
“Diên nhi thực thích cái này sao?”
Dạ Minh Hiên không trả lời vấn đề của Dạ Diên, trái lại đặt câu hỏi cho Dạ Diên.
“Ân, này rất tốt xem mà.”
Dạ Diên không chút do dự trả lời.
“Nếu Diên nhi thích như vậy. Sao còn muốn cho Phụ hoàng?”
“Bởi vì Phụ hoàng thích a. Hơn nữa Diên nhi muốn chia xẻ với Phụ hàng thứ mình thích nữa nha.”
“Phụ hoàng thích Diên nhi sẽ đưa sao? Chẳng ngại đó là thứ Diên nhi cũng thích?”
“Ân, trừ bỏ hoa quế cao nha.”
Trả lời không cần nghĩ ngợi, phản ứng này làm cho Dạ Diên cảm thấy được lời vừa nãy cùng lời nói mới rồi có điểm mâu thuẫn, vội vàng bổ sung thêm:
“Hoa quế cao kia nha rất ngọt a, Phụ hoàng không thích, cho nên sẽ không đưa cho Phụ hoàng đâu.”
Như là tỏ rõ quyết tâm, tay nhỏ bé vội vàng đem một đống ngoạn ý của tiểu hài tử đẩy lên trước mặt Dạ Minh Hiên.
“Ha hả.”
Dạ Minh Hiên cười mà không nói, đem Dạ Diên ôm vào trong ngực, tiếu dung thực thoải mái.
“Có điều Phụ hoàng thích nhất chính là Diên nhi nha.”
“Kia Diên nhi là của Phụ hoàng ha!”
Vỗ vỗ tiểu ngực, Dạ Diên hào khí hiên ngang bảo chứng .
Dạ Minh Hiên ý cười thêm sâu, bất đồng dáng tươi cười lạnh lùng dùng để đối phó đám đại thần không hay ho kia, cũng không giống ý cười ôn nhu xa cách khi đối mặt hậu cung tần phi kia. Đây là nụ cười Dạ Minh Hiên chân thục phát ra từ nội tâm, là loại hạnh phúc, cùng thỏa mãn mới có thể phát ra sâu trong tâm linh.
Ôm chặt Dạ Diên, Dạ Minh Hiên thì thào tự nói:
“Diên nhi, đem ngươi về Dạ Long điện là quyết định tối chính xác nhất của Phụ hoàng……..”
Tay nhỏ bé lay lay Dạ Minh Hiên đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, Dạ Diên nhỏ giọng nói:
“Phụ hoàng, Diên nhân đói bụng a…..”
Dạ Minh Hiên cười ha hả đồng thời đem Dạ Diên ôm đến trên đùi, hai người ngọt ngào mật mật bắt đầu dùng cơm.
Tiểu nhị tiến vào thêm trà thấy hình ảnh hài hòa này, không ý thức được mà ngẩn ngơ, trong lòng thầm nhớ tới :
“Nương ta a, cặp phụ tử này cảm tình sao tốt đến thế a… Lão tử làm tiểu nhị trong tửu lâu này nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua phụ tử nào có cảm tình tốt như vậy nha……”
Nhớ tới phụ thân cứ say rượu là quyền đấm cước đá kia của chính mình, bước ra cửa, tiểu nhị nước mắt thiếu chút nữa ào ào tuôn rơi.
Lão bản thấy *** tiểu nhị nhịn khóc thành cái kia bộ dáng, chậm trễ làm việc, rống giận hắn:
“Ngươi nhàn hạ cái gì đó. Lục Tư thiếu gia đến đây, còn không mau hầu hạ.”
Nghe được Lục Tư thiếu gia đến đây, tiểu nhị lập tức thu hồi tình tự lo lắng kia, khẩn cấp tiến đến bàn của Lục Tư thiếu gia.
Mặt khác tiểu nhị thấy một màn này, nghị luận thanh nổi lên bốn phía….
“Lão bản thực bất công a, lại sai hắn đi hầu hạ Lục Tư thiếu gia…”
“Ai chẳng biết Lục Tư thiếu gia ra tay luôn hào phóng…..”
“Tiểu tử kia, có cái gì vận may….”
Thu thập hảo cảm xúc, tiểu nhị đi lướt qua bàn của Dạ Minh Hiên, trong miệng liên tục lầm bầm:
“Lục Tư thiếu gia hảo. Lục Tư thiếu gia đã lâu không có tới a…..”
Vừa nói vừa cúi đầu, xem ra, Lục Tư thiếu gia này thật đúng là khách quý.
“Như thế nào ánh mắt hồng hồng vậy, vừa rồi đã khóc sao?”
Một đạo ôn nhuận thanh âm ở trong phòng vang lên. Nghe qua khiến cho nhân cảm thấy được dị thường thoải mái, muốn đắm chìm trong thanh âm ôn nhu. Mà chủ nhân thanh âm này, chính là khách quý tiểu nhị cùng lão bản vừa nói – Lục Tư. Thiếu gia Lục Tư này mấy tháng trước xuất hiện ở Kinh thành lập tức lấy tư thái khiêm khiêm quân tử cùng ra tay hào phóng, hơn nữa khuôn mặt tuấn lãng này đã nhanh chóng trở thành quý công tử chạm vào là nóng phỏng tay.
(Quỳnh: ý là so hót ấy…=]])
Sự quan tâm vị Lục Tư công tử kia lập tức khiến cho lòng tiểu nhị dậy sóng ba đào. Đầu năm nay, cuộc sống của tiểu nhị cũng không dễ dàng, gặp được quý công tử như vậy hiểu ý, thiện nhân , tiểu nhị quả thực tôn vị Lục Tư thiếu gia này như thần.
“Lục Tư thiếu gia, tiểu nhân không có việc gì. Không biết Lục Tư thiếu gia hôm nay muốn ăn món gì? Giang ngư hôm nay vừa mới bắt lên, còn rất tươi a.”
Lục Tư ngẩng đầu, thanh âm thủy chung như mộc xuân phong.
“Vậy chọn vài món làm từ giang ngư đi, còn lại dựa theo bình thường xử lý là được.”
Tiểu nhị lĩnh mệnh, đồ ăn Lục Tư công tử rất nhanh được dọn lên.
Điếm tiểu nhị thừa dịp dọn đồ ăn, nhìn lướt qua bàn vài lần. Liếc mắt sơ cũng thấy được, ngồi trên vị trí chủ tạ cũng là khách quen của tửu lâu – Phụ thân Thục quý phi, Lại bộ thượng thư đương triều Lâm Ngang – Lâm đại nhân, bên cạnh có vài vị được tiếp đãi, cũng đều là những người giữ chức vị quan trọng trong triều, tấm tắc, bối phận của Lục Tư thiếu gia thật đúng là cường ngạnh a.
Vụ Lục Tư thiếu gia này đối mặt với nhiều quan to quyền trọng trong triều đình như vậy vẫn tự nhiên hào phóng như cũ. Giơ lên chén rượu, dâng ta tửu cùng Lâm thượng thư :
“Lâm đại nhân, chuyện lần này. Lục mỗ tạ ơn Lâm đại nhân đã tương trợ .”
“Làm sao, làm sao, chúng ta đều có lợi mà. Bất quá lão phu cả gan muốn hỏi, không biết Lục Tư công tử hỏi thăm Thất hoàng tử có gì dụng ý gì a?”
“Chuyện này, xin thứ cho Lục Tư không thể bẩm báo .”
“Ha hả, lão phu nói thật cho Lục Tư công tử biết Thất hoàng tử thâm chịu sủng ái của Đương Kim bệ hạ, lại rất ít lộ diện trước công chúng. Cho nên ngay cả nữ nhân của lão phu ta đây ở trong hoàng cung không có nhiều tin tức về Thất hoàng tử. Yêu cầu của Lục Tư thiếu gia chỉ sợ rất có khó khăn thực hiện….”
Nhìn tên cao già kia cố lộng huyền hư , gian trá, Lục Tư ảm đạm cười. Hắn lấy ngân phiếutrong tay áo ra, đặt trước mặt Lâm Ngang. Lâm Ngang nhìn đến con số ghi trên mặt ngân phiều, dù kiến thức rộng rãi cách mấy cũng phải mở to hai mắt. Bất động thanh sắc đem ngân phiếu thu hồi, Lâm Ngang nâng chén khách sáo nói.
“Lục Tư công tử ra tay quả nhiên bất phàm. Hôm nay xem như lão phu đã được kiến thức. Thỉnh công tử yên tâm, lão phu nhất định dùng ngắn nhất thời gian giúp công tử tìm hiểu tin tức chính xác, tỉ mỉ nhất của Thất hoàng tử.”
“Ha hả. “
Lục Tư thấy vậy, tiếp tục lấy một hộp gấm trong tay áo đưa đến trước mặt Lâm Ngang trước mặt
“Điểm ấy hảo ý là quà gặp mặt kính dâng Thục quý phi nương nương.”
Lâm Ngang cười ha hả tiếp nhận hộp gấm. Vừa mở ra liền thấy một hồng ngọc trâm được chế tạo dị thường tinh xảo. Phần đầu hồng ngọc trâm được tạo hình tựa như một loại thụ thảo, dưới ánh mặt trời, lóng lánh vừa diêm dúa vừa lẳng lơ…
/41
|