Bên trong Dạ Long điện
Tĩnh…thực tĩnh…. phi thường tĩnh……quỷ dị tĩnh lặng….
Dạ Minh Hiên ngồi trên ngôi cao, mặt không chút thay đổi, nhưng có loại áp lực cường đại phát ra trên người hắn đã khiến cho mọi người kinh hãi. Một đám người im lặng quỳ bênh dưới, không ai dám phát ra một chút thanh âm. Người nhát gan toàn thân đã đầy hàn hãn, sắc mặt tái nhợt. Người lá gan lớn một chút cũng thần tình nghiêm túc, đại khí không dám suyễn một tiếng.
Nhiều thái giám, cung nữ còn có thị vệ như vậy, mỗi người đều đang cầu nguyện mình có thể còn sống rời đi đại sảnh này là tốt rồi, mặt khác sẽ không dám xa cầu. Hiên đế bệ hạ hiện tại quả thực là rất khủng bố….
“Nói như vậy, Thất hoàng tử cứ như vậy biến mất vô tung ?”
Giống như tùy ý đàm luận thời tiết bình thường, Dạ Minh Hiên thậm chí dùng ngón tay ma sát mặt bàn một cách vô quy luật. Nhưng trong giọng nói đầy âm trầm, khiến cho những người im lặng quỳ bên dưới nhất tề rùng mình một cái.
“Khởi bẩm bệ hạ, thuộc hạ đã dẫn dắt Ngự lâm quân cẩn thận điều tra toàn bộ Hoàng cung. Không có phát hiện thân ảnh nào của Thất hoàng tử.”
Dưới tình huống như vậy còn có thể đem ngôn từ nói ra một cách sạch sẽ lưu loát, quả không hổ danh là Thị vệ tổng quản Hoàng cung luôn luôn bình tĩnh, danh bất hư truyền.
“Hài tử bảo bối của Trẫm cứ như vậy tiêu thất trong Hoàng cung. Trẫm còn cần loại Thị vệ tổng quản như ngươi làm gì a?”
Dạ Minh Hiên khinh phiêu nói ra những lời này.
Hoàng cung Thị vệ tổng quản nghe vậy cả người chấn động, gương mặt vừa rồi còn trấn định hiện tại quả là hoảng sợ vạn phần. Tuyệt vọng nhắm lại mắt, Thị vệ tổng quản đã chuẩn bị tốt tinh thần đối mặt tử vong.
Không ai biết Hiên đế động thủ như thế nào. Thanh âm vừa phát ra, Thị vệ tổng quản đã bắt đầu thất khiếu đổ máu, huyết không ngừng phun ra thành dũng, gtựa như không đem máu toàn thân phun sạch thề không bỏ qua. Thị vệ tổng quản có thể cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể dần dần tuột thắp, còn có thể nghe được thanh âm “phốc phốc” của đại lượng huyết trào ra bên ngoài cơ thể. Từ từ, thân thể Thị vệ tổng quản chậm rãi biến lạnh, cho đến khi cứng ngắc.
Huyết lưu từ trong người vị tổng quản kia rơi dọc thân thể xuống mặt đất hình thành vũng huyết, sau đó chậm rãi lan tràn ra ngoài, nhiễm bẩn vấy áo mấy vị cung nữ. Hồng váy của cung nữ dính sắc đỏ của huyết tạo thành hoa văn giống như cố ý nhượm màu một cách bất quy tắc, bày ra một hình thái tràn đầy quỷ.
Không khí toàn bộ tràn ngập một cỗ huyết nhân hương nồng đậm. Có một vị cung nữ trong đó vì không chịu nổi loại áp lực này, hai mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh. Cung nữ té xỉu trên mặt đất, phát ra thanh âm vang dội, “Bùm” một tiếng tựa hồ cũng nện trúng tâm mọi người.
Dạ Minh Hiên nhìn cảnh tượng huyết tinh trước mắt, diện mục bất di bất dịch. Ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn. Dạ Minh Hiên thản nhiên mở miệng:
“Trẫm cảm thấy các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Thất hoàng tử vô sự, mau chóng bình an trở về. Nếu không trẫm cũng không dám cam đoan sẽ phát sinh cái gì. Đến lúc đó sẽ không giống hôm nay bình thản như vậy.”
Dừng một chút, Dạ Minh Hiên nói tiếp:
“Vương công công, đem Thục quý phi cùng Bát hoàng tử dẫn lên đi.”
Vương công công gian nan mở miệng nói:
“Bệ hạ, Thục quý phi tự sát không thành hiện còn đang hôn mê.”
“Hôn mê? Vương tổng quản còn muốn Trẫm giáo thụ cho ngươi biết cách làm thế nào khiến người khác thanh tỉnh sao?”
Dạ Minh Hiên nhướn mi cười khẽ, lời nói mềm nhẹ dừng trong tai mọi người lại tựa như sấm sét oanh tạc.
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ lặp tức dẫn người đến.”
Vương công công kinh sợ hành lễ, mang theo vài hạ nhân đi đến tẩm cung Thục quý phi.
Không thể không nói hiệu xuất làm việc của Vương công công quả là không tệ lắm. Chỉ trong chốc lát Thục quý phi cùng Bát hoàng tử đã bị dẫn tiến vào. Bát hoàng tử vẻ mặt kinh hoảng, còn Thục quý phi thoạt nhìn vô cùng suy yếu, trên mặt mất đi vẻ hồng nhuận tự nhiên, rất dễ nhận thấy vừa rồi Vương công công vì làm Thục quý phi thanh tỉnh đã sử dụng rất nhiều “phi thường” thủ đoạn.
“Nô tì tham kiến bệ hạ.”
Giọng nói của Thục quý phi có chút khàn khàn vì suy yếu, mang theo ý vị của yếu nhược mỹ nhân. Bất quá tại hoàn cảnh này đây, không ai thưởng thức nổi.
“Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.”
Trình ra vẻ mặt đầy kinh hoảng, Bát hoàng tử Dạ Văn An cũng quỳ xuống hành lễ.
Phất phất tay làm cho chúng hạ nhân đang quỳ rộp dưới đất lui ra ngoài, Dạ Minh Hiên nhìn Thục quý phi cùng Bát hoàng tử nhưng không có một chút ý niệm gì về bọn họ trong đầu.
“Thục quý phi cũng biết Trẫm tìm ngươi vì chuyện gì phải không?”
“Nô tì không biết.”
“Kia Thục quý phi chắc biết Thất hoàng nhi của Trẫm hiện tại đang ở nơi nào đúng không?”
“Nô tì không biết.”
“Hảo một lời không biết, Diên nhi tại cùng Văn An ăn hoa quế cao của ngươi. Một người mất tích, một người hôn mê. Thục quý phi có thể giải thích một chút cho Trẫm biết vì sao không?”
“Nô tì quả thật không biết sao lại phát sinh thế này. Thật sự nô tì cái gì cũng không biết a.”
Thục quý phi lo lắng vội vàng biện giải. Khóe miệng vì kích động mà thấm ra một tia máu tươi.
“Hừ, đem nhân dẫn lên.”
Dạ Minh Hiên hừ lạnh một cái, lớn tiếng phân phó.
Một tiểu cung nữ bị dẫn tiến vào. Chính là vị tiểu cung nữ ngày đó do đụng đến hồng ngọc trâm mà bị thục quý phi xử phạt. Hiện tại trên mặt của tiểu cung nữ vẫn đang lưu lại rất nhiều hoa ngân, thoạt nhìn cũng biết dung mạo của tiểu cung nữ này đã bị hủy.
Thấy hình dạng của Thục quý phi, thâm tâm tiểu cung nữ dạt dào vui vẻ. Sau đó rất nhanh đi đến trước mặt Bệ hạ, cung kính hành lễ nói:
“Tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ. Đem hết thảy những gì ngươi biết đều nói hết ra đi.”
Đối với vị tiểu cung nữ bất hạnh này, ngữ khí của Dạ Minh Hiên không mãnh liệt như vừa rồi.
“Dạ, Bệ hạ. Nô tỳ từng nhìn thấy Thục quý phi nương nương ở trong cung dùng rất nhiều tiền thu mua thái giám, cung nữ, tìm hiểu tin tức về Thất hoàng tử. Sau đó đem tin tức truyền lại cho Lâm Thượng thư đại nhân. Nô tỳ còn bắt gặp Lâm thượng thư đưa cho Thục quý phi nương nương một cây ngọc trâm. Lâm Thượng thư nói cây trâm đó là do một người tên là quà gặp mặt của Lục Tư công tử tặng cho Thục quý phi nương nương. Lâm Thượng thư còn nói có thể nương nhờ Lục Tư công tử một tay, giúp diệt trừ Thất hoàng tử. Từ khi nương nương có được ngọc trâm, tính tình liền đại biến. hững vết thương trên mặt nô tỳ là vì sơ ý chạm vào cây trâm kia cho nên mới bị nương nương trừng phạt. Bệ hạ, nô tỳ nói đều là sự thực a.”
Hoài tâm oán hận Thục quý phi, tiểu cung nữ đem hết thảy những tin tức từ vô tình đạt được cho tới cố ý truy tìm đều nhất nhất nói ra, không có một tia giấu diếm.
Tiểu cung nữ nói một câu, tâm Thục quý phi càng thêm run rảy. Tiểu cung nữ nói toàn là sự thật. Ngày đó, phụ thân vội vàng tiến cung, mang tin tức đến:
[Quý công tử nổi tiếng trong Kinh thành Lục Tư thiếu gia tặng một số tiền lớn nhờ phụ thân tìm hiểu tin tức về Thất hoàng tử đích tin tức. Phụ thân cùng mình đã cẩn thận phân tích tình huống trước mặt. Nghe ngữ khí của Lục Tư công tử thì việc hắn muốn tìm hiểu tin tức về Thất hoàng tử hẳn là không phải hảo sự. Phụ thân quyết định toàn lực hỗ trợ Lục Tư công tử. Vào thời điểm tất yếu có thể trợ giúp thể nhân cơ hội nương nhờ tay Lục Tư công tử để diệt trừ Thất hoàng tử, vi hoàng nhi của mình tạo cơ hội. Còn nếu như Lục Tư thất bại , trách nhiệm cũng dễ dàng đổ dồn vế cho vị Lục Tư công tử kia. Cùng lắm thì đến lúc đó để phụ thân xuống tay trước, diệt trừ Lục Tư công tử, tạo một cái tử vô đối chứng.
Trao đổi xong sau, Thục quý phi cao hứng phấn chấn nhận lấy quà tặng mà của Lục Tư công tử được phụ thân mang đến- Hồng ngọc trâm. Cây ngọc trâm kia từ khối hồng ngọc hoàn chỉnh điêu khắc mà thành, thập phần tinh xảo, Thục quý phi yêu thích không buông tay, cơ hồ mỗi ngày đều đeo trên tóc, nghiêm khắc cấm hạ nhân đụng chạm. Những hạ nhân trong lúc vô tình đụng vào đều bị nghiêm khắc trừng phạt. Khi đó Thục quý phi giống như không thể khống chế được tâm tình của mình, thầm nghĩ phải càng nghiêm khắc hơn, máu phải đổ nhiều hơn nữa.
Khi trừng phạt cung nữ, Thục quý phi đều nhớ rõ. Chính là càng về sau có rất nhiều sự tình, Thục quý phi quả thật không còn nhớ rõ nữa. Vừa mới bị Vương công công cưỡng chế cứu tỉnh, mới biết được nguyên lai chính mình tự sát….
“Bệ hạ, nô tì thật sự cái gì cũng không biết a. Nô tì chắc chắn bị khống chế. Nhất định là do Hồng ngọc trâm ảnh hưởng, cho nên, kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này hẳn là Lục Tư công tử… Hết thảy đều nên trách tội Lục Tư công tử. Nô tì thật sự oan uổng….”
Không hổ là người lăn lộn, hoành hành trong hậu cung nhiều năm, Thục quý phi nhanh chóng trấn tĩnh, xoay chuyển càn khôn, giả bộ điềm đạm, đáng yêu, khóc khàn cả giọng, cần xin Dạ Minh Hiên.
“Cho dù Thục quý phi thật sự bị hồng ngọc trâm mê hoặc. Kia cũng là do ngươi tâm thuật bất chính trước. Ngươi dám nói mình chưa từng có ý đồ với Diên nhi không?”
“Nô tì biết sai rồi. Thỉnh bệ hạ vì An nhi mà tha thứ cho nô tì lần này đi. An nhi còn nhỏ, không thể không có mẫu phi a…”
Biết lần này lửa giận của Bệ hạ không dễ dàng bình ổn. Thục quý phi ôm cổ Dạ Văn An đang ngốc lăng quỳ bên cạnh, tiếp tục khóc sướt mướt, cầu xin.
“Thục quý phi yên tâm, Trẫm nhất định sẽ phái Phi tử khác hảo hảo chiếu cố Bát hoàng nhi.”
Dạ Minh Hiên nói xong, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương công công. Vương công công ngầm hiểu, tiến lên đem Dạ Văn An mang đi .
Theo trong hôn mê thanh tỉnh lại, Dạ Văn An mạc danh kỳ diệu bị mang lên đây. Rồi lại thấy mẫu phi mình vô cùng chật vật, nghe qua những việc xấu xa mẫu phi ngầm làm. Dù sao cũng là một tiểu hài tử. Toàn bộ quá trình, Dạ Văn An cảm thấy kinh hoàng vô thố, khiếp sợ không thôi. Cuối cùng nghe tới việc mình sắp sửa bị đưa đến cho một vị phi tử khác nuôi nấng. Trong lòng càng thêm bối rối phi thường. Một hoàng tử không có mẫu phi thì cuộc sống trong cung phải trãi qua như thế nào, Dạ Văn An rất rõ ràng, hung hăng trừng mắt nhìn Thục quý phi, Dạ Văn An xoay người rời đi.
(Quỳnh: chổ này cảm thấy tiểu An không đến nỗi ngốc…=]])
Một tiểu hoàng tử đơn thuần nhanh chóng trở thành vật hy sinh trong cung đình đấu tranh.
Nhìn Thục quý phi lưu luyến bóng dáng Dạ Văn An, Dạ Minh Hiên nói:
“Thục quý phi thật sự là hảo mẫu thân. Đáng tiếc chính là hôm nay lại làm cho hài tử của mình thấy được tâm địa ác độc của ngươi.”
“Bệ hạ, hết thảy mọi tội lỗi đều do nô tì. Vì sao còn muốn làm cho An nhi nhìn đến mọi chuyện…”
Thấy được ánh mắt oán hận của hài tử, thực sự khiến Thục quý phi tan nát cõi lòng.
“Vì cái gì? Tối thiểu ngươi còn có thể biết bảo bối của ngươi bảo bối ở nơi nào. Còn Trẫm thì lại không biết hài tử bảo bối của Trẫm giờ đang nơi đâu. Không làm cái gì, tâm trẫm thật sự bất bình. Nói sau, Văn An cũng không có nhìn thấy thảm trạng ngươi tử, không phải sao?”
Nhớ tới Diên nhi có thể ở địa phương nào đó mình không biết gánh chịu ủy khuất, ánh mắt Dạ Minh Hiên nhìn Thục quý phi liền tràn ngập sát khí. Sát khí không một chút che đậy kia làm cho Thục quý phi hoàn toàn hỏng mất, cả người ngã rạp trên đất, suy yếu thành một đoàn.
“Trước hết từ hai gò má trân quý của Thục quý phi mà bắt đầu đi.”
Giống như lời nỉ non giữa tình nhân thân mật, thanh âm Dạ Minh Hiên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Nhưng trong ánh mắt tất cả đều chỉ có thị huyết quang mang.
Thục quý phi cảm thấy trên mặt hơi hơi đau đớn, vươn tay sờ lên, phát hiện trên mặt có thêm một hoa ngân rất nhỏ. Sau đó đau đớn tăng dần, tựa như có một cây bút nào đó vô hình không ngừng vẻ loạn trên mặt Thục quý phi. Gương mặt xinh đẹp kia trong chốc lát liền che kín rất nhiều vết sẹo, tơ máu tích lạc, ngưng kết thành huyết châu dính chặt trên mặt làm khuôn mặt nhìn chung có vẻ dị thường khủng bố.
Trên mặt thật sự không còn một chỗ nào hoàn hảo, hoa ngân bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống, từ trên cổ đến dưới cổ, trên tay, cánh tay….. chậm rãi che kín toàn thân, loại hoa ngân này tuy rằng rất đau, nhưng không phải khó có thể chịu được. Nhưng với loại trình độ đau đớn thế kia, thậm chí có thể bảo trì thanh tỉnh, khiến Thục quý phi trước khi tắt thở một khắc còn có thể tinh tường cảm giác được xúc cảm của hoa ngân trên người. Đó là loại uy hiếp bị tra tấn sinh ra trong tâm người gánh chịu, bất cứ hình phạt nào khác đều không sánh bằng. Cững có thể nói Thục quý phi rất có khả năng là tử vong do bị dọa chết.
Nhìn Thục quý phi tắt thở ngã xuống đất, diện mục Dạ Minh Hiên không chút thay đổi phân phó thị vệ đem nhân mang đi. Đi tới Ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, lúc này đã có rất nhiều đại thần sớm quỳ chờ đợi. Dạ Minh Hiên vừa tiến đến, liền tuyên bố tin túc cho các đại thần:
[Thục quý phi bởi vì phạm trọng tội, bị biếm vào lãnh cung. Bởi vì chịu không nổi đã kích nên đã tự sát!
Các vị đại thần bị tin tức này kinh động, nghĩ những lời này có thể đại biểu choy1 nghĩa chính trị. Mọi người rất ăn ý không mở miệng. Chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Bệ hạ.
Từ trong đống tấu chương rút ra một quyển, Dạ Minh Hiên mở miệng nói:
“Đây là tấu chương mấy ngày trước Vương ái khanh trình lên, mọi người xem một chút.”
Các vị đại thần thay phiên nhau lật xem một phen. Tấu chương này viết chính là việc phụ thân Thục quý phi tham ô hối lộ.
“Vương ái khanh có dũng cảm tố giác với Trẫm. Ưu quốc ưu dân (Quỳnh: ưu= lo lắng), Kì quốc là cần nhân tài như vậy.”
Dạ Minh Hiên chậm rãi nói với chúng đại thần:
“Vừa vặn Hình bộ thượng thư chức vị bỏ trống, Vương ái khanh hôm nay đi nhận chức nhiệm đi.”
Đây là một lần thăng trực tiếp ba cấp a, quan viên họ Vương được nhắc đến bật người cuối đầu tạ ơn, kích động không thôi.
Trong lúc nhất thời, chúng đại thần đều hiểu được tâm tư Bệ hạ. Thục quý phi tử vong, quan viên tố giác Lâm thượng thư được thăng chức. Đây là tín hiệu Bệ hạ muốn dồn Lâm gia vào đường cùng.
Mấy ngày kế tiếp, những tấu chương liên tục tố giác Lâm thượng thư không ngừng gia tăng. Truy tìm tội chứng của Lâm Thượng thư trở thành một loại sở thích mới của các đại thần. Sau đó, Long nhan phẫn nộ, Lâm gia cao thấp hoặc sung quân, hoặc trảm thủ, hoặc lưu đày, hoàn toàn thuận lý thành chương.
Trong ngự thư phòng, đuổi đi hết các đại thần, Dạ Minh Hiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, cảm giác được thập phần mệt mỏi. Tiểu thư án của Diên nhi vẫn được đặt bên dưới, vừa ngước đầu, liền như có thể thấy thân ảnh nhỏ xinh kia dang ngồi đó đọc sách. Hồi Dạ Long điện, giống như có thể nghe thấy thanh âm ngọt ngào gọi Phụ hoàng. Chung quanh hết thảy đều tràn đầy tất cả là thân ảnh Diên nhi. Khi bắt đầu một hồi thần, lại phát hiện Diên nhi không còn kề bên người mình.
Sự kiện mất tích lần này hoàn toàn làm cho Dạ Minh Hiên hiểu được dấu vết của Diên nhi rốt cuộc đã khắc sâu vào sinh mệnh của mình như thế nào. Thực sâu đậm, xâm nhập tận cốt tủy, rót ngập linh hồn..
Rõ ràng hình bộ có vô số phương pháp giáo huấn nhân, nhưng mà Dạ Minh Hiên vẫn là lựa chọn tự mình động thủ, dùng tới lực lượng độc nhất của đế vương Kì quốc – Huyết Hiện, trừng trị Thục quý phi. Không thân thủ giải quyết ả, thật sự khó có thể bình ổn tức giận trong lòng mình.
“Bệ hạ, thị vệ giám thị biệt viện của Lục Tư công tử trở về có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Thanh âm Vương công công từ bên ngoài truyền.
“Ân, cho hắn tiến vào.”
Bởi vì ở không biết vị trí xác thực của Diên nhi, Dạ Minh Hiên không dám mạo hiểm, chỉ phái người giám thị biệt viện sản nghiệp của Lục Tư , mà không có trực tiếp tiến vào cứu người.
“Bệ hạ, biệt viện của Lục Tư công tử vừa rồi đột nhiên tràn ra một đạo hồng quang. Sau đó liền toát ra đại lượng hắc vụ. Cả tòa biệt viện liền bị hắc vụ kia cắn nuốt sạch. Thuộc hạ không dám mạo muội tiến vào xem xét. Thỉnh bệ hạ phân phó.”
[Chuyện kỳ quái như vậy, là Diên nhi sao?]
Nghĩ như vậy , Dạ Minh Hiên lặp tức mở miệng phân phó:
“Trẫm muốn đích thân đi thăm dò một phen.”
Tĩnh…thực tĩnh…. phi thường tĩnh……quỷ dị tĩnh lặng….
Dạ Minh Hiên ngồi trên ngôi cao, mặt không chút thay đổi, nhưng có loại áp lực cường đại phát ra trên người hắn đã khiến cho mọi người kinh hãi. Một đám người im lặng quỳ bênh dưới, không ai dám phát ra một chút thanh âm. Người nhát gan toàn thân đã đầy hàn hãn, sắc mặt tái nhợt. Người lá gan lớn một chút cũng thần tình nghiêm túc, đại khí không dám suyễn một tiếng.
Nhiều thái giám, cung nữ còn có thị vệ như vậy, mỗi người đều đang cầu nguyện mình có thể còn sống rời đi đại sảnh này là tốt rồi, mặt khác sẽ không dám xa cầu. Hiên đế bệ hạ hiện tại quả thực là rất khủng bố….
“Nói như vậy, Thất hoàng tử cứ như vậy biến mất vô tung ?”
Giống như tùy ý đàm luận thời tiết bình thường, Dạ Minh Hiên thậm chí dùng ngón tay ma sát mặt bàn một cách vô quy luật. Nhưng trong giọng nói đầy âm trầm, khiến cho những người im lặng quỳ bên dưới nhất tề rùng mình một cái.
“Khởi bẩm bệ hạ, thuộc hạ đã dẫn dắt Ngự lâm quân cẩn thận điều tra toàn bộ Hoàng cung. Không có phát hiện thân ảnh nào của Thất hoàng tử.”
Dưới tình huống như vậy còn có thể đem ngôn từ nói ra một cách sạch sẽ lưu loát, quả không hổ danh là Thị vệ tổng quản Hoàng cung luôn luôn bình tĩnh, danh bất hư truyền.
“Hài tử bảo bối của Trẫm cứ như vậy tiêu thất trong Hoàng cung. Trẫm còn cần loại Thị vệ tổng quản như ngươi làm gì a?”
Dạ Minh Hiên khinh phiêu nói ra những lời này.
Hoàng cung Thị vệ tổng quản nghe vậy cả người chấn động, gương mặt vừa rồi còn trấn định hiện tại quả là hoảng sợ vạn phần. Tuyệt vọng nhắm lại mắt, Thị vệ tổng quản đã chuẩn bị tốt tinh thần đối mặt tử vong.
Không ai biết Hiên đế động thủ như thế nào. Thanh âm vừa phát ra, Thị vệ tổng quản đã bắt đầu thất khiếu đổ máu, huyết không ngừng phun ra thành dũng, gtựa như không đem máu toàn thân phun sạch thề không bỏ qua. Thị vệ tổng quản có thể cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể dần dần tuột thắp, còn có thể nghe được thanh âm “phốc phốc” của đại lượng huyết trào ra bên ngoài cơ thể. Từ từ, thân thể Thị vệ tổng quản chậm rãi biến lạnh, cho đến khi cứng ngắc.
Huyết lưu từ trong người vị tổng quản kia rơi dọc thân thể xuống mặt đất hình thành vũng huyết, sau đó chậm rãi lan tràn ra ngoài, nhiễm bẩn vấy áo mấy vị cung nữ. Hồng váy của cung nữ dính sắc đỏ của huyết tạo thành hoa văn giống như cố ý nhượm màu một cách bất quy tắc, bày ra một hình thái tràn đầy quỷ.
Không khí toàn bộ tràn ngập một cỗ huyết nhân hương nồng đậm. Có một vị cung nữ trong đó vì không chịu nổi loại áp lực này, hai mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh. Cung nữ té xỉu trên mặt đất, phát ra thanh âm vang dội, “Bùm” một tiếng tựa hồ cũng nện trúng tâm mọi người.
Dạ Minh Hiên nhìn cảnh tượng huyết tinh trước mắt, diện mục bất di bất dịch. Ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn. Dạ Minh Hiên thản nhiên mở miệng:
“Trẫm cảm thấy các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Thất hoàng tử vô sự, mau chóng bình an trở về. Nếu không trẫm cũng không dám cam đoan sẽ phát sinh cái gì. Đến lúc đó sẽ không giống hôm nay bình thản như vậy.”
Dừng một chút, Dạ Minh Hiên nói tiếp:
“Vương công công, đem Thục quý phi cùng Bát hoàng tử dẫn lên đi.”
Vương công công gian nan mở miệng nói:
“Bệ hạ, Thục quý phi tự sát không thành hiện còn đang hôn mê.”
“Hôn mê? Vương tổng quản còn muốn Trẫm giáo thụ cho ngươi biết cách làm thế nào khiến người khác thanh tỉnh sao?”
Dạ Minh Hiên nhướn mi cười khẽ, lời nói mềm nhẹ dừng trong tai mọi người lại tựa như sấm sét oanh tạc.
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ lặp tức dẫn người đến.”
Vương công công kinh sợ hành lễ, mang theo vài hạ nhân đi đến tẩm cung Thục quý phi.
Không thể không nói hiệu xuất làm việc của Vương công công quả là không tệ lắm. Chỉ trong chốc lát Thục quý phi cùng Bát hoàng tử đã bị dẫn tiến vào. Bát hoàng tử vẻ mặt kinh hoảng, còn Thục quý phi thoạt nhìn vô cùng suy yếu, trên mặt mất đi vẻ hồng nhuận tự nhiên, rất dễ nhận thấy vừa rồi Vương công công vì làm Thục quý phi thanh tỉnh đã sử dụng rất nhiều “phi thường” thủ đoạn.
“Nô tì tham kiến bệ hạ.”
Giọng nói của Thục quý phi có chút khàn khàn vì suy yếu, mang theo ý vị của yếu nhược mỹ nhân. Bất quá tại hoàn cảnh này đây, không ai thưởng thức nổi.
“Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.”
Trình ra vẻ mặt đầy kinh hoảng, Bát hoàng tử Dạ Văn An cũng quỳ xuống hành lễ.
Phất phất tay làm cho chúng hạ nhân đang quỳ rộp dưới đất lui ra ngoài, Dạ Minh Hiên nhìn Thục quý phi cùng Bát hoàng tử nhưng không có một chút ý niệm gì về bọn họ trong đầu.
“Thục quý phi cũng biết Trẫm tìm ngươi vì chuyện gì phải không?”
“Nô tì không biết.”
“Kia Thục quý phi chắc biết Thất hoàng nhi của Trẫm hiện tại đang ở nơi nào đúng không?”
“Nô tì không biết.”
“Hảo một lời không biết, Diên nhi tại cùng Văn An ăn hoa quế cao của ngươi. Một người mất tích, một người hôn mê. Thục quý phi có thể giải thích một chút cho Trẫm biết vì sao không?”
“Nô tì quả thật không biết sao lại phát sinh thế này. Thật sự nô tì cái gì cũng không biết a.”
Thục quý phi lo lắng vội vàng biện giải. Khóe miệng vì kích động mà thấm ra một tia máu tươi.
“Hừ, đem nhân dẫn lên.”
Dạ Minh Hiên hừ lạnh một cái, lớn tiếng phân phó.
Một tiểu cung nữ bị dẫn tiến vào. Chính là vị tiểu cung nữ ngày đó do đụng đến hồng ngọc trâm mà bị thục quý phi xử phạt. Hiện tại trên mặt của tiểu cung nữ vẫn đang lưu lại rất nhiều hoa ngân, thoạt nhìn cũng biết dung mạo của tiểu cung nữ này đã bị hủy.
Thấy hình dạng của Thục quý phi, thâm tâm tiểu cung nữ dạt dào vui vẻ. Sau đó rất nhanh đi đến trước mặt Bệ hạ, cung kính hành lễ nói:
“Tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ. Đem hết thảy những gì ngươi biết đều nói hết ra đi.”
Đối với vị tiểu cung nữ bất hạnh này, ngữ khí của Dạ Minh Hiên không mãnh liệt như vừa rồi.
“Dạ, Bệ hạ. Nô tỳ từng nhìn thấy Thục quý phi nương nương ở trong cung dùng rất nhiều tiền thu mua thái giám, cung nữ, tìm hiểu tin tức về Thất hoàng tử. Sau đó đem tin tức truyền lại cho Lâm Thượng thư đại nhân. Nô tỳ còn bắt gặp Lâm thượng thư đưa cho Thục quý phi nương nương một cây ngọc trâm. Lâm Thượng thư nói cây trâm đó là do một người tên là quà gặp mặt của Lục Tư công tử tặng cho Thục quý phi nương nương. Lâm Thượng thư còn nói có thể nương nhờ Lục Tư công tử một tay, giúp diệt trừ Thất hoàng tử. Từ khi nương nương có được ngọc trâm, tính tình liền đại biến. hững vết thương trên mặt nô tỳ là vì sơ ý chạm vào cây trâm kia cho nên mới bị nương nương trừng phạt. Bệ hạ, nô tỳ nói đều là sự thực a.”
Hoài tâm oán hận Thục quý phi, tiểu cung nữ đem hết thảy những tin tức từ vô tình đạt được cho tới cố ý truy tìm đều nhất nhất nói ra, không có một tia giấu diếm.
Tiểu cung nữ nói một câu, tâm Thục quý phi càng thêm run rảy. Tiểu cung nữ nói toàn là sự thật. Ngày đó, phụ thân vội vàng tiến cung, mang tin tức đến:
[Quý công tử nổi tiếng trong Kinh thành Lục Tư thiếu gia tặng một số tiền lớn nhờ phụ thân tìm hiểu tin tức về Thất hoàng tử đích tin tức. Phụ thân cùng mình đã cẩn thận phân tích tình huống trước mặt. Nghe ngữ khí của Lục Tư công tử thì việc hắn muốn tìm hiểu tin tức về Thất hoàng tử hẳn là không phải hảo sự. Phụ thân quyết định toàn lực hỗ trợ Lục Tư công tử. Vào thời điểm tất yếu có thể trợ giúp thể nhân cơ hội nương nhờ tay Lục Tư công tử để diệt trừ Thất hoàng tử, vi hoàng nhi của mình tạo cơ hội. Còn nếu như Lục Tư thất bại , trách nhiệm cũng dễ dàng đổ dồn vế cho vị Lục Tư công tử kia. Cùng lắm thì đến lúc đó để phụ thân xuống tay trước, diệt trừ Lục Tư công tử, tạo một cái tử vô đối chứng.
Trao đổi xong sau, Thục quý phi cao hứng phấn chấn nhận lấy quà tặng mà của Lục Tư công tử được phụ thân mang đến- Hồng ngọc trâm. Cây ngọc trâm kia từ khối hồng ngọc hoàn chỉnh điêu khắc mà thành, thập phần tinh xảo, Thục quý phi yêu thích không buông tay, cơ hồ mỗi ngày đều đeo trên tóc, nghiêm khắc cấm hạ nhân đụng chạm. Những hạ nhân trong lúc vô tình đụng vào đều bị nghiêm khắc trừng phạt. Khi đó Thục quý phi giống như không thể khống chế được tâm tình của mình, thầm nghĩ phải càng nghiêm khắc hơn, máu phải đổ nhiều hơn nữa.
Khi trừng phạt cung nữ, Thục quý phi đều nhớ rõ. Chính là càng về sau có rất nhiều sự tình, Thục quý phi quả thật không còn nhớ rõ nữa. Vừa mới bị Vương công công cưỡng chế cứu tỉnh, mới biết được nguyên lai chính mình tự sát….
“Bệ hạ, nô tì thật sự cái gì cũng không biết a. Nô tì chắc chắn bị khống chế. Nhất định là do Hồng ngọc trâm ảnh hưởng, cho nên, kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này hẳn là Lục Tư công tử… Hết thảy đều nên trách tội Lục Tư công tử. Nô tì thật sự oan uổng….”
Không hổ là người lăn lộn, hoành hành trong hậu cung nhiều năm, Thục quý phi nhanh chóng trấn tĩnh, xoay chuyển càn khôn, giả bộ điềm đạm, đáng yêu, khóc khàn cả giọng, cần xin Dạ Minh Hiên.
“Cho dù Thục quý phi thật sự bị hồng ngọc trâm mê hoặc. Kia cũng là do ngươi tâm thuật bất chính trước. Ngươi dám nói mình chưa từng có ý đồ với Diên nhi không?”
“Nô tì biết sai rồi. Thỉnh bệ hạ vì An nhi mà tha thứ cho nô tì lần này đi. An nhi còn nhỏ, không thể không có mẫu phi a…”
Biết lần này lửa giận của Bệ hạ không dễ dàng bình ổn. Thục quý phi ôm cổ Dạ Văn An đang ngốc lăng quỳ bên cạnh, tiếp tục khóc sướt mướt, cầu xin.
“Thục quý phi yên tâm, Trẫm nhất định sẽ phái Phi tử khác hảo hảo chiếu cố Bát hoàng nhi.”
Dạ Minh Hiên nói xong, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương công công. Vương công công ngầm hiểu, tiến lên đem Dạ Văn An mang đi .
Theo trong hôn mê thanh tỉnh lại, Dạ Văn An mạc danh kỳ diệu bị mang lên đây. Rồi lại thấy mẫu phi mình vô cùng chật vật, nghe qua những việc xấu xa mẫu phi ngầm làm. Dù sao cũng là một tiểu hài tử. Toàn bộ quá trình, Dạ Văn An cảm thấy kinh hoàng vô thố, khiếp sợ không thôi. Cuối cùng nghe tới việc mình sắp sửa bị đưa đến cho một vị phi tử khác nuôi nấng. Trong lòng càng thêm bối rối phi thường. Một hoàng tử không có mẫu phi thì cuộc sống trong cung phải trãi qua như thế nào, Dạ Văn An rất rõ ràng, hung hăng trừng mắt nhìn Thục quý phi, Dạ Văn An xoay người rời đi.
(Quỳnh: chổ này cảm thấy tiểu An không đến nỗi ngốc…=]])
Một tiểu hoàng tử đơn thuần nhanh chóng trở thành vật hy sinh trong cung đình đấu tranh.
Nhìn Thục quý phi lưu luyến bóng dáng Dạ Văn An, Dạ Minh Hiên nói:
“Thục quý phi thật sự là hảo mẫu thân. Đáng tiếc chính là hôm nay lại làm cho hài tử của mình thấy được tâm địa ác độc của ngươi.”
“Bệ hạ, hết thảy mọi tội lỗi đều do nô tì. Vì sao còn muốn làm cho An nhi nhìn đến mọi chuyện…”
Thấy được ánh mắt oán hận của hài tử, thực sự khiến Thục quý phi tan nát cõi lòng.
“Vì cái gì? Tối thiểu ngươi còn có thể biết bảo bối của ngươi bảo bối ở nơi nào. Còn Trẫm thì lại không biết hài tử bảo bối của Trẫm giờ đang nơi đâu. Không làm cái gì, tâm trẫm thật sự bất bình. Nói sau, Văn An cũng không có nhìn thấy thảm trạng ngươi tử, không phải sao?”
Nhớ tới Diên nhi có thể ở địa phương nào đó mình không biết gánh chịu ủy khuất, ánh mắt Dạ Minh Hiên nhìn Thục quý phi liền tràn ngập sát khí. Sát khí không một chút che đậy kia làm cho Thục quý phi hoàn toàn hỏng mất, cả người ngã rạp trên đất, suy yếu thành một đoàn.
“Trước hết từ hai gò má trân quý của Thục quý phi mà bắt đầu đi.”
Giống như lời nỉ non giữa tình nhân thân mật, thanh âm Dạ Minh Hiên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Nhưng trong ánh mắt tất cả đều chỉ có thị huyết quang mang.
Thục quý phi cảm thấy trên mặt hơi hơi đau đớn, vươn tay sờ lên, phát hiện trên mặt có thêm một hoa ngân rất nhỏ. Sau đó đau đớn tăng dần, tựa như có một cây bút nào đó vô hình không ngừng vẻ loạn trên mặt Thục quý phi. Gương mặt xinh đẹp kia trong chốc lát liền che kín rất nhiều vết sẹo, tơ máu tích lạc, ngưng kết thành huyết châu dính chặt trên mặt làm khuôn mặt nhìn chung có vẻ dị thường khủng bố.
Trên mặt thật sự không còn một chỗ nào hoàn hảo, hoa ngân bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống, từ trên cổ đến dưới cổ, trên tay, cánh tay….. chậm rãi che kín toàn thân, loại hoa ngân này tuy rằng rất đau, nhưng không phải khó có thể chịu được. Nhưng với loại trình độ đau đớn thế kia, thậm chí có thể bảo trì thanh tỉnh, khiến Thục quý phi trước khi tắt thở một khắc còn có thể tinh tường cảm giác được xúc cảm của hoa ngân trên người. Đó là loại uy hiếp bị tra tấn sinh ra trong tâm người gánh chịu, bất cứ hình phạt nào khác đều không sánh bằng. Cững có thể nói Thục quý phi rất có khả năng là tử vong do bị dọa chết.
Nhìn Thục quý phi tắt thở ngã xuống đất, diện mục Dạ Minh Hiên không chút thay đổi phân phó thị vệ đem nhân mang đi. Đi tới Ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, lúc này đã có rất nhiều đại thần sớm quỳ chờ đợi. Dạ Minh Hiên vừa tiến đến, liền tuyên bố tin túc cho các đại thần:
[Thục quý phi bởi vì phạm trọng tội, bị biếm vào lãnh cung. Bởi vì chịu không nổi đã kích nên đã tự sát!
Các vị đại thần bị tin tức này kinh động, nghĩ những lời này có thể đại biểu choy1 nghĩa chính trị. Mọi người rất ăn ý không mở miệng. Chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Bệ hạ.
Từ trong đống tấu chương rút ra một quyển, Dạ Minh Hiên mở miệng nói:
“Đây là tấu chương mấy ngày trước Vương ái khanh trình lên, mọi người xem một chút.”
Các vị đại thần thay phiên nhau lật xem một phen. Tấu chương này viết chính là việc phụ thân Thục quý phi tham ô hối lộ.
“Vương ái khanh có dũng cảm tố giác với Trẫm. Ưu quốc ưu dân (Quỳnh: ưu= lo lắng), Kì quốc là cần nhân tài như vậy.”
Dạ Minh Hiên chậm rãi nói với chúng đại thần:
“Vừa vặn Hình bộ thượng thư chức vị bỏ trống, Vương ái khanh hôm nay đi nhận chức nhiệm đi.”
Đây là một lần thăng trực tiếp ba cấp a, quan viên họ Vương được nhắc đến bật người cuối đầu tạ ơn, kích động không thôi.
Trong lúc nhất thời, chúng đại thần đều hiểu được tâm tư Bệ hạ. Thục quý phi tử vong, quan viên tố giác Lâm thượng thư được thăng chức. Đây là tín hiệu Bệ hạ muốn dồn Lâm gia vào đường cùng.
Mấy ngày kế tiếp, những tấu chương liên tục tố giác Lâm thượng thư không ngừng gia tăng. Truy tìm tội chứng của Lâm Thượng thư trở thành một loại sở thích mới của các đại thần. Sau đó, Long nhan phẫn nộ, Lâm gia cao thấp hoặc sung quân, hoặc trảm thủ, hoặc lưu đày, hoàn toàn thuận lý thành chương.
Trong ngự thư phòng, đuổi đi hết các đại thần, Dạ Minh Hiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, cảm giác được thập phần mệt mỏi. Tiểu thư án của Diên nhi vẫn được đặt bên dưới, vừa ngước đầu, liền như có thể thấy thân ảnh nhỏ xinh kia dang ngồi đó đọc sách. Hồi Dạ Long điện, giống như có thể nghe thấy thanh âm ngọt ngào gọi Phụ hoàng. Chung quanh hết thảy đều tràn đầy tất cả là thân ảnh Diên nhi. Khi bắt đầu một hồi thần, lại phát hiện Diên nhi không còn kề bên người mình.
Sự kiện mất tích lần này hoàn toàn làm cho Dạ Minh Hiên hiểu được dấu vết của Diên nhi rốt cuộc đã khắc sâu vào sinh mệnh của mình như thế nào. Thực sâu đậm, xâm nhập tận cốt tủy, rót ngập linh hồn..
Rõ ràng hình bộ có vô số phương pháp giáo huấn nhân, nhưng mà Dạ Minh Hiên vẫn là lựa chọn tự mình động thủ, dùng tới lực lượng độc nhất của đế vương Kì quốc – Huyết Hiện, trừng trị Thục quý phi. Không thân thủ giải quyết ả, thật sự khó có thể bình ổn tức giận trong lòng mình.
“Bệ hạ, thị vệ giám thị biệt viện của Lục Tư công tử trở về có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Thanh âm Vương công công từ bên ngoài truyền.
“Ân, cho hắn tiến vào.”
Bởi vì ở không biết vị trí xác thực của Diên nhi, Dạ Minh Hiên không dám mạo hiểm, chỉ phái người giám thị biệt viện sản nghiệp của Lục Tư , mà không có trực tiếp tiến vào cứu người.
“Bệ hạ, biệt viện của Lục Tư công tử vừa rồi đột nhiên tràn ra một đạo hồng quang. Sau đó liền toát ra đại lượng hắc vụ. Cả tòa biệt viện liền bị hắc vụ kia cắn nuốt sạch. Thuộc hạ không dám mạo muội tiến vào xem xét. Thỉnh bệ hạ phân phó.”
[Chuyện kỳ quái như vậy, là Diên nhi sao?]
Nghĩ như vậy , Dạ Minh Hiên lặp tức mở miệng phân phó:
“Trẫm muốn đích thân đi thăm dò một phen.”
/41
|