Buổi họp báo về , có thể nói đây là buổi họp báo của bộ phim được chú ý nhất trong làng giải trí năm nay. Một phần do hai công ty đứng đầu ngành giải trí là Live và Top hợp tác sản xuất, đội hình diễn viên đẹp mắt, đội ngũ làm phim hàng đầu, quan trọng nhất là do tiểu thiên vương Tư Không Cảnh đảm nhiệm vai nam chính, hơn nữa nữ chính được chọn, Phong Hạ, là nhân vật gần đây mới có xì căng đan truyền ra với Tư Không Cảnh.
Trước khi buổi họp báo bắt đầu, Phong Hạ ở phía sau đã chuẩn bị xong trang phục và make up, rất an tĩnh ngồi chờ trên ghế.
Lâu Dịch đang ở trước gương sửa sang lại tóc, bỗng đi đến gần cô, nhún mình nhảy lên ngồi trên bàn trang điểm, khom lưng nói nhỏ bên tai cô, “Này, khẩn trương sao?”
Cô đưa mắt nhìn cậu ta, giơ bàn tay đã bị mồ hôi làm cho hơi ướt , “Có chút”.
Đây dù sao cũng là bộ phim đầu tiên cô đảm nhận vai chính, cũng là lần đầu tiên cùng Tư Không Cảnh đóng chung một bộ phim.
Huống chi hai ngày trước, xì căng đan của bọn họ mới gây xôn xao dư luận, mặc dù chuyện đã được xử lý ổn thỏa nhưng cô vẫn luôn biết rằng có bao nhiêu người ngoài kia vẫn đang chờ cơ hội để cười nhạo, châm chọc cô.
Lâu Dịch nhíu mày, đưa mặt đến gần bàn tay cô, “Nơi này mở điều hòa làm mình lạnh muốn chết ,vừa đúng lúc thấy cậu đang nóng, nào, lại đây cho gia xin ít hơi ấm.”
Cô lập tức rút tay về, lườm cậu ta một cái.
Lúc này ở ngoài cửa bỗng nổi lên một trận ồn ào, hai người quay đầu lại nhìn thấy một người con gái với mái tóc dài, gợn sóng xoăn màu rám nắng đang xuất hiện phía cửa.Cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ ôm lấy thân hình hoàn mỹ, nổi bật dáng ngọc và khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quyến rũ.
Lynn Trần Dĩnh.
Nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất hiện nay ở công ty Top,cùng công ty với Phong Hạ và Lâu Dịch, vốn là người dự định được giao cho vai chính trong.
Trần Dĩnh bước tới ngồi xuống ghế đã được chuẩn bị trước, phụ tá bên cạnh liền lập tức tiến lên đưa nước và khăn lông, ngay cả chủ biện Phương cũng phái người tới, trên mặt cung kính nói chuyện với cô.
“Haiz, nhưng đáng tiếc quá.” Người đó đang đứng gần bên người Trần Dĩnh , lớn tiếng nói , “Tài năng diễn xuất của Trần Dĩnh ai cũng phải công nhận, tôi nghĩ lần này cô không nhận vai nữ chính trong cũng là Top cố ý giữ lại để giao kịch bản tốt hơn cho cô thôi”.
Anh ta vừa nói xong,mấy người trợ lý xung quanh liền phụ họa theo, một người trong số đó thấy Phong Hạ đang ở bên cạnh, cố ý cao giọng , “Đúng vậy. Kĩ thuật diễn của Lynn dĩ nhiên không có ai phủ nhận, còn đoạt được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất cơ mà, làm sao có thể đem mấy người không có chút danh tiếng gì ra mà so sánh được.”
“Người dựa vào xì căng đan để được biết đến thì có thể có tài năng gì?” Đang giúp đỡ Trần dĩnh sửa lại tóc, nhà tạo mẫu tóc cười hai tiếng , “Nói không chừng đều đã vụng trộm ‘lăn nhiều lần ‘, vượt qua thiên tân vạn khổ mới được nhận vai diễn, Lynn, cô ở thời điểm quay phim không nên biểu hiện quá xuất sắc , tránh cho đạo diễn tạm thời muốn đổi nữ chính …Vậy thì sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu đuối của người khác đó.”
Nói xong, mọi người quanh đấy đều nhỏ giọng cười.
Lâu Dịch cau mày lại, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, Phong Hạ thấy vậy liền đưa tay vỗ nhẹ lên chân của anh, lắc đầu một cái với anh ta .
Bên kia, Trần Dĩnh lúc này nhìn qua gương thấy Phong Hạ và Lâu Dịch ngồi cách sau lưng mình không xa, liền vẫy tay ý bảo người bên cạnh mình lui ra một chút, từ trên ghế đứng dậy đi tới trước mặt Phong Hạ, “Sum-mer”.
Vẻ mặt Phong Hạ không có chút gì thay đổi, cũng từ trên ghế đứng dậy lễ phép gật đầu một cái , “Lynn”.
Hai người đứng chiều cao xấp xỉ ngang bằng nhau, Trần Dĩnh nhìn cô, âm thanh nghe như có vẻ rất hòa thuận, “Trước kia từng có vài lần xem cô biểu diễn, cảm thấy cô làm khá tốt, rất có tiềm lực .”
“Cảm ơn.”Cô lễ phép trả lời .
“Nhưng, cô cũng biết rất nhiều người muốn được đóng phim chung với Tư Không Cảnh một lần.” Trần Dĩnh nâng khóe môi lên, thì thào từng chữ, “Tôi trước kia cũng từng hợp tác mấy lần với anh ấy nên tôi biết anh ấy có yêu cầu vô cùng cao với bạn diễn, nếu diễn không tốt còn đặc biệt nhắc nhở tại chỗ, cho nên nên nếu như cô có bị anh ấy chỉ ra chỗ chưa làm được mà vẫn chưa hiểu, thì có thể tới hỏi tôi.”
Một phen nói chuyện, nhìn qua thì hết sức thân thiết, trên thực tế cũng là nói cho cô biết, cô thực chất không xứng cùng diễn chung với Tư Không Cảnh, mà bản thân còn thích hợp diễn vai nữ chính hơn so với cô.
“Tôi sẽ ghi nhớ. Cám ơn chị đã nhắc nhở.” Cô nhìn Trần Dĩnh mỉm cười .
Trần Dĩnh cũng cười một tiếng, không tiếp tục nói thêm nữa, xoay người trở lại vị trí của mình.
Lâu Dịch nhìn theo bóng lưng của Trần Dĩnh, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một vẻ biểu cảm vô cùng không đứng đắn, “ Này, cậu nói xem nếu cô ta biết cậu và Tư Không Cảnh đã sớm yêu đương, hay còn từng ‘hợp tác’ trên giường nhiều lần, cô ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?”
Lâu Dịch nói với giọng mang theo ý vị vô cùng, Phong Hạ bật cười, nhún vai một cái, căn bản không để chuyện vừa rồi trong lòng.
Sự kiêu ngạo trong lòng cô, tuyệt đối không để mấy chuyện vừa rồi kích thích mà dễ dàng suy sụp.
**
Buổi họp báo của chính thức bắt đầu, trừ nam diễn viên chính Tư Không Cảnh đến muộn vì kẹt xe, tất cả các diễn viên, đạo diễn tham gia phim đều đã có mặt đầy đủ.
Mc rất biết cách làm nóng chương trình, sau màn giới thiệu mở đầu thân thiện liền tiến vào nội dung phỏng vấn.
Tư Không Cảnh không có ở đây, mọi câu hỏi của phóng viên đều tập trung vào đạo diễn và Trần Dĩnh. Phong Hạ ngồi bên cạnh Trần Dĩnh nghe cô ta khéo léo, uyển chuyển trả lời từng vấn đề một, trong lòng tự giễu nghĩ tới bản thân mình đóng vai nữ chính thật ra còn không bằng diễn viên quần chúng.
“ Tôi xin có một câu hỏi cho cô Phong Hạ.” Lúc này có một vị phóng viên đứng lên đưa ra câu hỏi, Phong Hạ nhìn về phía anh ta khẽ cười gật đầu, ý bảo anh ta tiếp tục.
“ Xin hỏi quan hệ của cô và tiểu thiên vương là như thế nào. Đối với lần cùng diễn chung với tiểu thiên vương trong hai người có thể phát sinh ra chuyện‘phim giả tình thật’ hay không?”
Toàn hội trường lập tức thấp giọng xì xào thảo luận, mọi người trên sân khấu cũng đưa mắt về phía cô. Phong Hạ lập tức ngẩn ra, không nhanh không chậm trả lời, “Bởi vì trong ngày thường không có quá nhiều dịp tiếp xúc riêng nên tôi chỉ biết Tư Không Cảnh là một nghệ sĩ vô cùng ưu tú, có thể được hợp tác cùng anh ấy, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cũng mong rằng qua lần hợp tác trong này, tôi có thể học hỏi thêm được nhiều điều.”
Khéo léo dẫn sang một con đường khác.
Vị phóng viên kia thấy cô không có chút biểu hiện nào của việc thẹn quá hóa giận, ngược lại vô cùng bình tĩnh nên dù không muốn cũng đành im lặng lui xuống.
Phong Hạ vốn tưởng rằng đề tài này sẽ kết thúc ở đây, không ngờ liên tiếp hai vấn đề sau đó đều không một chút liên quan đến mà toàn bộ chỉ xoay quanh mối quan hệ của cô và Tư không Cảnh.
Thậm chí vấn đề cuối cùng còn nhắc tới,
“Đã cùng Tiểu thiên vương lén lút nảy sinh tình cảm hay chưa?”
Tai cô ong ong vang lên tiếng mọi người bàn tán dưới hội trường, ánh mắt mọi người trên sân khấu nhìn cô cũng hàm chứa nhiều điều.
Cô cảm nhận được bộ trang phục mình mặc hôm nay đã có chút ướt vì bị mồ hôi thấm vào, ánh đèn chiếu sáng vô cùng nhức mắt, bàn tay cô không tự giác siết chăt vào góc váy, trả lời cũng đã bắt đầu mất bình tĩnh.
Bước vào giới giải trí gần một năm nay, thật ra thì cô cảm thấy bản thân mình rất may mắn, coi như là được thuận buồm xuôi gió, nhưng hôm nay cô rốt cuộc cũng thấy được thế nào gọi là cố ý gây khó dễ.
Lâu Dịch ngồi bên cạnh cô mấy lần muốn lên tiếng giúp cô trả lời nhưng anh lại nhìn thấy vẻ mặt quật cường của cô, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Cô điều chỉnh hô hấp, cố gắng sắp xếp từ ngữ phù hợp cho câu trả lời , tập trung làm cho ánh mắt dần trở nên kiên định, nhìn về phía người đưa ra câu trả lời bên dưới định lên tiếng.
“ Tôi nghĩ vấn đề này lần trước paparazi hỏi tôi đã trả lời rồi,” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên, “Chủ đề của buổi họp báo ngày hôm nay là về mà không phải là về những tin đồn về tình cảm cá nhân của tôi.”
Phong Hạ siết chặt micro, đưa mắt nhìn sang anh.
Tư Không Cảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, quần tây dài đen, cầm micro từ phía bên sân khấu đi tới, tầm mắt không dao động khóa chặt trên người cô.
Bốn mắt giao nhau, cho dù không thể thấy rõ ánh mắt anh nông sâu thế nào, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thấy chúng thủy chung là thâm trầm dịu dàng.
Ánh đèn vàng dịu trên đỉnh đầu từ trên hắt xuống, gương mặt anh tuấn của anh như được bao trùm bởi một tầng sáng nhạt, huyền ảo, hư vô.
Tựa như một vị thần. Không thể xâm phạm. Không thể chạm vào.
Vào thời khắc cô cơ hồ muốn lùi bước, cuối cùng anh cũng đến.
Vừa thấy Tư Không Cảnh xuất hiện tại buổi họp báo, mọi người trong hội trường đều kích động, cố gắng đè nén gan ruột đang sôi trào. Không còn có ai nghĩ đến việc làm khó cô nữa, đem đổ tất cả vấn đề cho anh.
Tất cả mọi người trên sân khấu, trừ Tư Không Cảnh, không có người thứ hai có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của người xung quanh như vậy.
Phong Hạ nhẹ nhàng đặt micro xuống , hít thở một hơi thật sâu.
“Cậu nhìn xem, Trần Dĩnh và mấy diễn viên nữ khác nữa,”. Lúc này, Lâu Dịch ngồi một bên hạ thấp giọng, “Tất cả đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông của cậu, ngay cả mắt cũng chẳng buồn chớp.”
Cô cười cười, nhưng lại không quay đầu nhìn về phía Tư Không Cảnh đang trả lời phỏng vấn.
Cô làm sao có thể không biết, anh được bao nhiêu người yêu thích và hâm mộ.
Anh là ngôi sao tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời.
Cũng là tất cả nhịp đập nơi trái tim cô.
**
Buổi chiều, sau khi buổi họp báo chấm dứt, mọi người sẽ tập hợp nhau. Lúc này, mấy chiếc xe đang nối đuôi nhau đi về phía studio ở thị trấn T thành phố S.
Đến studio, công việc đầu tiên chính là chụp ảnh tạo hình cho các diễn viên trong phim để công bố ra ngoài. Sau khi xuống xe, Phong Hạ liền đi theo Jessie cùng trợ lý Amy là người mới thay cho Tiểu Chu tới phòng thay đồ.
Lần này, tổ thiết kế trang phục cho diễn viên chính là một tổ thiết kế nổi tiếng ở Hông kong, mà phụ trách hóa trang cho cô chính là đội trưởng của nhóm thiết kế, tên là A Phổ.
“Trời ơi,” “Lynn thật là đẹp.”
Vì Trần Dĩnh đến studio sớm hơn so với cô nên giờ đã thay xong trang phục. Khi Phong Hạ quay đầu nhìn, cô thấy Trần Dĩnh mặc một chiếc váy dài trắng tinh xảo, ngũ quan khéo léo, cả người toát ra phong thái của một mỹ nhân, đúng là làm cho người ta không thể rời được tầm mắt.
Rốt cuộc trang phục sửa xong đã được đem tới, A Phổ vỗ vỗ bả vai của cô, trừng mắt nhìn cô, “Đi thay trang phục với tôi, nhanh lên. Tôi cam đoan với cô, nhất định còn đẹp hơn cô ta gấp mấy lần.”
A Phổ nói tiếng phổ thông không hoàn toàn chuẩn nhưng nghe lại hết sức thân thiết.
“Vâng,” Cô nhìn A Phổ gật đầu, cười.
Trang phục này được thiết kế có chút khó khăn khi mặc, chờ đến khi mặc đồ xong thì đã là một giờ sau rồi, trên người cô cũng đã có chút mồ hôi, lại không thể thúc giục chỉ có thể nhỏ giọng hỏi, “Chị A Phổ, đã xong chưa ạ?”
“Được rồi. Tốt lắm.” A Phổ xoay người cô lại, giúp cô thắt dây lưng, sau đó dắt cô đi ra bên ngoài phòng thay đồ.
Các nữ diễn viên khác đã đổi xong y phục, đang ở bên ngoài chờ cho nên trong phòng không có người. Chỉ thấy ở ngoài cửa ra vào, Jessie đang nói chuyện với Amy. Hai người quay đầu lại nhìn thấy cô đều há to mồm ngẩn người tại chỗ.
Phong Hạ thấy ánh mắt của các cô như vậy thì trong lòng càng thêm thấp thỏm, bước nhanh hơn đến gần cái gương.
“Chờ một chút.” A Phổ nhíu nhíu mày, tay chống cằm đánh giá cô một lượt, chợt bước nhanh đến hộp đựng trang sức lấy ra một vật giúp cô cài lên tóc.
“Ok. Đại sự đã thành.” A Phổ vỗ tay một cái, trên mặt lộ ra nụ cười hết sức hài lòng.
“Vậy em có thể đi soi gương được chưa ạ?” Cô chỉ vào cái gương ở cách đó không xa.
“Không thể.” A Phổ cười hết sức mập mờ, kéo cô đi ra bên ngoài “Nếu như muốn biết bản thân trông như thế nào khi mặc trang phục này...”
Bên ngoài, cả studio đều đang bận rộn bố trí sắp xếp công việc.
“Chỉ cần xem ánh mắt của bọn họ khi nhìn cô.”A Phổ cười đẩy cô ra.
Lâu Dịch đang phiền não đi đi lại lại gần cửa chính bỗng thấy cô ra ngoài, chợt dừng bước, ánh mắt dần tập trung, khóe miệng nhếch lên quyến rũ.
Ánh mắt ấy là kinh ngạc, tán dương, khích lệ.
Bên kia, Trần Dĩnh và nhiếp ảnh gia đang trao đổi, lúc này cũng dừng lại đối thoại, ánh mắt nhìn cô trở nên tịch mịch, lạnh lẽo.
Tư Không Cảnh đang đùa giỡn v ới đạo diễn, ánh mắt từ từ rơi trên người cô thì lập tức tối lại.
Phong Hạ nhìn anh, từ trước tới nay ánh mắt của anh luôn tĩnh lặng, giờ đây bởi vì cô mà trở nên gợn sóng, không khắc chế được càng lúc càng nóng bỏng.
“Khụ khụ,” Đạo diễn đang cầm kịch bản lúc này mới ho nhẹ mấy tiếng, nở nụ cười, “Phong Hạ này thật là không tệ, nói thế nào nhỉ? Quả thực là phiêu dật xuất trần nhưng cũng không mất đi nét đáng yêu.”
Những người khác cũng đều như tỉnh giấc từ trong mộng, nhìn về phía cô, ánh mắt đều không giấu nổi sự kinh ngạc v à than thở.
Cô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, liền cười một tiếng, lui về phía sau một bước, định trở lại phòng hóa trang tạm thời tránh mặt một chút, ai ngờ, Tư Không Cảnh chợt buông kịch bản xuống, bước chân về phía trước.
Phong Hạ bỗng giật mình, không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn khoảng cách của anh và cô ngày càng gần.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, anh rốt cuộc đi tới trước mặt cô, khẽ mỉm cười đưa tay về phía cô.
Trang phục của anh khác hoàn toàn của cô nhưng hiệu quả lại giống nhau đến lạ kỳ, chiếc áo dài trắng, c ó m àu v àng đen vây quanh, cả người toát lên ý vị ti ê n hi ệp nồng hậu.
“Nàng có nguyện ý cùng tại hạ ở chốn bồng lai tiên cảnh thưởng trà ngon, đón gió mát, ngắm trăng sáng, cưỡi mây trắng đi chu du tứ hải ?”
Trước khi buổi họp báo bắt đầu, Phong Hạ ở phía sau đã chuẩn bị xong trang phục và make up, rất an tĩnh ngồi chờ trên ghế.
Lâu Dịch đang ở trước gương sửa sang lại tóc, bỗng đi đến gần cô, nhún mình nhảy lên ngồi trên bàn trang điểm, khom lưng nói nhỏ bên tai cô, “Này, khẩn trương sao?”
Cô đưa mắt nhìn cậu ta, giơ bàn tay đã bị mồ hôi làm cho hơi ướt , “Có chút”.
Đây dù sao cũng là bộ phim đầu tiên cô đảm nhận vai chính, cũng là lần đầu tiên cùng Tư Không Cảnh đóng chung một bộ phim.
Huống chi hai ngày trước, xì căng đan của bọn họ mới gây xôn xao dư luận, mặc dù chuyện đã được xử lý ổn thỏa nhưng cô vẫn luôn biết rằng có bao nhiêu người ngoài kia vẫn đang chờ cơ hội để cười nhạo, châm chọc cô.
Lâu Dịch nhíu mày, đưa mặt đến gần bàn tay cô, “Nơi này mở điều hòa làm mình lạnh muốn chết ,vừa đúng lúc thấy cậu đang nóng, nào, lại đây cho gia xin ít hơi ấm.”
Cô lập tức rút tay về, lườm cậu ta một cái.
Lúc này ở ngoài cửa bỗng nổi lên một trận ồn ào, hai người quay đầu lại nhìn thấy một người con gái với mái tóc dài, gợn sóng xoăn màu rám nắng đang xuất hiện phía cửa.Cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ ôm lấy thân hình hoàn mỹ, nổi bật dáng ngọc và khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quyến rũ.
Lynn Trần Dĩnh.
Nữ nghệ sĩ nổi tiếng nhất hiện nay ở công ty Top,cùng công ty với Phong Hạ và Lâu Dịch, vốn là người dự định được giao cho vai chính trong
Trần Dĩnh bước tới ngồi xuống ghế đã được chuẩn bị trước, phụ tá bên cạnh liền lập tức tiến lên đưa nước và khăn lông, ngay cả chủ biện Phương cũng phái người tới, trên mặt cung kính nói chuyện với cô.
“Haiz, nhưng đáng tiếc quá.” Người đó đang đứng gần bên người Trần Dĩnh , lớn tiếng nói , “Tài năng diễn xuất của Trần Dĩnh ai cũng phải công nhận, tôi nghĩ lần này cô không nhận vai nữ chính trong
Anh ta vừa nói xong,mấy người trợ lý xung quanh liền phụ họa theo, một người trong số đó thấy Phong Hạ đang ở bên cạnh, cố ý cao giọng , “Đúng vậy. Kĩ thuật diễn của Lynn dĩ nhiên không có ai phủ nhận, còn đoạt được giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất cơ mà, làm sao có thể đem mấy người không có chút danh tiếng gì ra mà so sánh được.”
“Người dựa vào xì căng đan để được biết đến thì có thể có tài năng gì?” Đang giúp đỡ Trần dĩnh sửa lại tóc, nhà tạo mẫu tóc cười hai tiếng , “Nói không chừng đều đã vụng trộm ‘lăn nhiều lần ‘, vượt qua thiên tân vạn khổ mới được nhận vai diễn, Lynn, cô ở thời điểm quay phim không nên biểu hiện quá xuất sắc , tránh cho đạo diễn tạm thời muốn đổi nữ chính …Vậy thì sẽ làm tổn thương tâm hồn yếu đuối của người khác đó.”
Nói xong, mọi người quanh đấy đều nhỏ giọng cười.
Lâu Dịch cau mày lại, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, Phong Hạ thấy vậy liền đưa tay vỗ nhẹ lên chân của anh, lắc đầu một cái với anh ta .
Bên kia, Trần Dĩnh lúc này nhìn qua gương thấy Phong Hạ và Lâu Dịch ngồi cách sau lưng mình không xa, liền vẫy tay ý bảo người bên cạnh mình lui ra một chút, từ trên ghế đứng dậy đi tới trước mặt Phong Hạ, “Sum-mer”.
Vẻ mặt Phong Hạ không có chút gì thay đổi, cũng từ trên ghế đứng dậy lễ phép gật đầu một cái , “Lynn”.
Hai người đứng chiều cao xấp xỉ ngang bằng nhau, Trần Dĩnh nhìn cô, âm thanh nghe như có vẻ rất hòa thuận, “Trước kia từng có vài lần xem cô biểu diễn, cảm thấy cô làm khá tốt, rất có tiềm lực .”
“Cảm ơn.”Cô lễ phép trả lời .
“Nhưng, cô cũng biết rất nhiều người muốn được đóng phim chung với Tư Không Cảnh một lần.” Trần Dĩnh nâng khóe môi lên, thì thào từng chữ, “Tôi trước kia cũng từng hợp tác mấy lần với anh ấy nên tôi biết anh ấy có yêu cầu vô cùng cao với bạn diễn, nếu diễn không tốt còn đặc biệt nhắc nhở tại chỗ, cho nên nên nếu như cô có bị anh ấy chỉ ra chỗ chưa làm được mà vẫn chưa hiểu, thì có thể tới hỏi tôi.”
Một phen nói chuyện, nhìn qua thì hết sức thân thiết, trên thực tế cũng là nói cho cô biết, cô thực chất không xứng cùng diễn chung với Tư Không Cảnh, mà bản thân còn thích hợp diễn vai nữ chính hơn so với cô.
“Tôi sẽ ghi nhớ. Cám ơn chị đã nhắc nhở.” Cô nhìn Trần Dĩnh mỉm cười .
Trần Dĩnh cũng cười một tiếng, không tiếp tục nói thêm nữa, xoay người trở lại vị trí của mình.
Lâu Dịch nhìn theo bóng lưng của Trần Dĩnh, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện một vẻ biểu cảm vô cùng không đứng đắn, “ Này, cậu nói xem nếu cô ta biết cậu và Tư Không Cảnh đã sớm yêu đương, hay còn từng ‘hợp tác’ trên giường nhiều lần, cô ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?”
Lâu Dịch nói với giọng mang theo ý vị vô cùng, Phong Hạ bật cười, nhún vai một cái, căn bản không để chuyện vừa rồi trong lòng.
Sự kiêu ngạo trong lòng cô, tuyệt đối không để mấy chuyện vừa rồi kích thích mà dễ dàng suy sụp.
**
Buổi họp báo của
Mc rất biết cách làm nóng chương trình, sau màn giới thiệu mở đầu thân thiện liền tiến vào nội dung phỏng vấn.
Tư Không Cảnh không có ở đây, mọi câu hỏi của phóng viên đều tập trung vào đạo diễn và Trần Dĩnh. Phong Hạ ngồi bên cạnh Trần Dĩnh nghe cô ta khéo léo, uyển chuyển trả lời từng vấn đề một, trong lòng tự giễu nghĩ tới bản thân mình đóng vai nữ chính thật ra còn không bằng diễn viên quần chúng.
“ Tôi xin có một câu hỏi cho cô Phong Hạ.” Lúc này có một vị phóng viên đứng lên đưa ra câu hỏi, Phong Hạ nhìn về phía anh ta khẽ cười gật đầu, ý bảo anh ta tiếp tục.
“ Xin hỏi quan hệ của cô và tiểu thiên vương là như thế nào. Đối với lần cùng diễn chung với tiểu thiên vương trong
Toàn hội trường lập tức thấp giọng xì xào thảo luận, mọi người trên sân khấu cũng đưa mắt về phía cô. Phong Hạ lập tức ngẩn ra, không nhanh không chậm trả lời, “Bởi vì trong ngày thường không có quá nhiều dịp tiếp xúc riêng nên tôi chỉ biết Tư Không Cảnh là một nghệ sĩ vô cùng ưu tú, có thể được hợp tác cùng anh ấy, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, cũng mong rằng qua lần hợp tác trong
Khéo léo dẫn sang một con đường khác.
Vị phóng viên kia thấy cô không có chút biểu hiện nào của việc thẹn quá hóa giận, ngược lại vô cùng bình tĩnh nên dù không muốn cũng đành im lặng lui xuống.
Phong Hạ vốn tưởng rằng đề tài này sẽ kết thúc ở đây, không ngờ liên tiếp hai vấn đề sau đó đều không một chút liên quan đến
Thậm chí vấn đề cuối cùng còn nhắc tới,
“Đã cùng Tiểu thiên vương lén lút nảy sinh tình cảm hay chưa?”
Tai cô ong ong vang lên tiếng mọi người bàn tán dưới hội trường, ánh mắt mọi người trên sân khấu nhìn cô cũng hàm chứa nhiều điều.
Cô cảm nhận được bộ trang phục mình mặc hôm nay đã có chút ướt vì bị mồ hôi thấm vào, ánh đèn chiếu sáng vô cùng nhức mắt, bàn tay cô không tự giác siết chăt vào góc váy, trả lời cũng đã bắt đầu mất bình tĩnh.
Bước vào giới giải trí gần một năm nay, thật ra thì cô cảm thấy bản thân mình rất may mắn, coi như là được thuận buồm xuôi gió, nhưng hôm nay cô rốt cuộc cũng thấy được thế nào gọi là cố ý gây khó dễ.
Lâu Dịch ngồi bên cạnh cô mấy lần muốn lên tiếng giúp cô trả lời nhưng anh lại nhìn thấy vẻ mặt quật cường của cô, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Cô điều chỉnh hô hấp, cố gắng sắp xếp từ ngữ phù hợp cho câu trả lời , tập trung làm cho ánh mắt dần trở nên kiên định, nhìn về phía người đưa ra câu trả lời bên dưới định lên tiếng.
“ Tôi nghĩ vấn đề này lần trước paparazi hỏi tôi đã trả lời rồi,” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên, “Chủ đề của buổi họp báo ngày hôm nay là về
Phong Hạ siết chặt micro, đưa mắt nhìn sang anh.
Tư Không Cảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, quần tây dài đen, cầm micro từ phía bên sân khấu đi tới, tầm mắt không dao động khóa chặt trên người cô.
Bốn mắt giao nhau, cho dù không thể thấy rõ ánh mắt anh nông sâu thế nào, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thấy chúng thủy chung là thâm trầm dịu dàng.
Ánh đèn vàng dịu trên đỉnh đầu từ trên hắt xuống, gương mặt anh tuấn của anh như được bao trùm bởi một tầng sáng nhạt, huyền ảo, hư vô.
Tựa như một vị thần. Không thể xâm phạm. Không thể chạm vào.
Vào thời khắc cô cơ hồ muốn lùi bước, cuối cùng anh cũng đến.
Vừa thấy Tư Không Cảnh xuất hiện tại buổi họp báo, mọi người trong hội trường đều kích động, cố gắng đè nén gan ruột đang sôi trào. Không còn có ai nghĩ đến việc làm khó cô nữa, đem đổ tất cả vấn đề cho anh.
Tất cả mọi người trên sân khấu, trừ Tư Không Cảnh, không có người thứ hai có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của người xung quanh như vậy.
Phong Hạ nhẹ nhàng đặt micro xuống , hít thở một hơi thật sâu.
“Cậu nhìn xem, Trần Dĩnh và mấy diễn viên nữ khác nữa,”. Lúc này, Lâu Dịch ngồi một bên hạ thấp giọng, “Tất cả đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông của cậu, ngay cả mắt cũng chẳng buồn chớp.”
Cô cười cười, nhưng lại không quay đầu nhìn về phía Tư Không Cảnh đang trả lời phỏng vấn.
Cô làm sao có thể không biết, anh được bao nhiêu người yêu thích và hâm mộ.
Anh là ngôi sao tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời.
Cũng là tất cả nhịp đập nơi trái tim cô.
**
Buổi chiều, sau khi buổi họp báo chấm dứt, mọi người sẽ tập hợp nhau. Lúc này, mấy chiếc xe đang nối đuôi nhau đi về phía studio ở thị trấn T thành phố S.
Đến studio, công việc đầu tiên chính là chụp ảnh tạo hình cho các diễn viên trong phim để công bố ra ngoài. Sau khi xuống xe, Phong Hạ liền đi theo Jessie cùng trợ lý Amy là người mới thay cho Tiểu Chu tới phòng thay đồ.
Lần này, tổ thiết kế trang phục cho diễn viên chính là một tổ thiết kế nổi tiếng ở Hông kong, mà phụ trách hóa trang cho cô chính là đội trưởng của nhóm thiết kế, tên là A Phổ.
“Trời ơi,” “Lynn thật là đẹp.”
Vì Trần Dĩnh đến studio sớm hơn so với cô nên giờ đã thay xong trang phục. Khi Phong Hạ quay đầu nhìn, cô thấy Trần Dĩnh mặc một chiếc váy dài trắng tinh xảo, ngũ quan khéo léo, cả người toát ra phong thái của một mỹ nhân, đúng là làm cho người ta không thể rời được tầm mắt.
Rốt cuộc trang phục sửa xong đã được đem tới, A Phổ vỗ vỗ bả vai của cô, trừng mắt nhìn cô, “Đi thay trang phục với tôi, nhanh lên. Tôi cam đoan với cô, nhất định còn đẹp hơn cô ta gấp mấy lần.”
A Phổ nói tiếng phổ thông không hoàn toàn chuẩn nhưng nghe lại hết sức thân thiết.
“Vâng,” Cô nhìn A Phổ gật đầu, cười.
Trang phục này được thiết kế có chút khó khăn khi mặc, chờ đến khi mặc đồ xong thì đã là một giờ sau rồi, trên người cô cũng đã có chút mồ hôi, lại không thể thúc giục chỉ có thể nhỏ giọng hỏi, “Chị A Phổ, đã xong chưa ạ?”
“Được rồi. Tốt lắm.” A Phổ xoay người cô lại, giúp cô thắt dây lưng, sau đó dắt cô đi ra bên ngoài phòng thay đồ.
Các nữ diễn viên khác đã đổi xong y phục, đang ở bên ngoài chờ cho nên trong phòng không có người. Chỉ thấy ở ngoài cửa ra vào, Jessie đang nói chuyện với Amy. Hai người quay đầu lại nhìn thấy cô đều há to mồm ngẩn người tại chỗ.
Phong Hạ thấy ánh mắt của các cô như vậy thì trong lòng càng thêm thấp thỏm, bước nhanh hơn đến gần cái gương.
“Chờ một chút.” A Phổ nhíu nhíu mày, tay chống cằm đánh giá cô một lượt, chợt bước nhanh đến hộp đựng trang sức lấy ra một vật giúp cô cài lên tóc.
“Ok. Đại sự đã thành.” A Phổ vỗ tay một cái, trên mặt lộ ra nụ cười hết sức hài lòng.
“Vậy em có thể đi soi gương được chưa ạ?” Cô chỉ vào cái gương ở cách đó không xa.
“Không thể.” A Phổ cười hết sức mập mờ, kéo cô đi ra bên ngoài “Nếu như muốn biết bản thân trông như thế nào khi mặc trang phục này...”
Bên ngoài, cả studio đều đang bận rộn bố trí sắp xếp công việc.
“Chỉ cần xem ánh mắt của bọn họ khi nhìn cô.”A Phổ cười đẩy cô ra.
Lâu Dịch đang phiền não đi đi lại lại gần cửa chính bỗng thấy cô ra ngoài, chợt dừng bước, ánh mắt dần tập trung, khóe miệng nhếch lên quyến rũ.
Ánh mắt ấy là kinh ngạc, tán dương, khích lệ.
Bên kia, Trần Dĩnh và nhiếp ảnh gia đang trao đổi, lúc này cũng dừng lại đối thoại, ánh mắt nhìn cô trở nên tịch mịch, lạnh lẽo.
Tư Không Cảnh đang đùa giỡn v ới đạo diễn, ánh mắt từ từ rơi trên người cô thì lập tức tối lại.
Phong Hạ nhìn anh, từ trước tới nay ánh mắt của anh luôn tĩnh lặng, giờ đây bởi vì cô mà trở nên gợn sóng, không khắc chế được càng lúc càng nóng bỏng.
“Khụ khụ,” Đạo diễn đang cầm kịch bản lúc này mới ho nhẹ mấy tiếng, nở nụ cười, “Phong Hạ này thật là không tệ, nói thế nào nhỉ? Quả thực là phiêu dật xuất trần nhưng cũng không mất đi nét đáng yêu.”
Những người khác cũng đều như tỉnh giấc từ trong mộng, nhìn về phía cô, ánh mắt đều không giấu nổi sự kinh ngạc v à than thở.
Cô cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, liền cười một tiếng, lui về phía sau một bước, định trở lại phòng hóa trang tạm thời tránh mặt một chút, ai ngờ, Tư Không Cảnh chợt buông kịch bản xuống, bước chân về phía trước.
Phong Hạ bỗng giật mình, không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn khoảng cách của anh và cô ngày càng gần.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, anh rốt cuộc đi tới trước mặt cô, khẽ mỉm cười đưa tay về phía cô.
Trang phục của anh khác hoàn toàn của cô nhưng hiệu quả lại giống nhau đến lạ kỳ, chiếc áo dài trắng, c ó m àu v àng đen vây quanh, cả người toát lên ý vị ti ê n hi ệp nồng hậu.
“Nàng có nguyện ý cùng tại hạ ở chốn bồng lai tiên cảnh thưởng trà ngon, đón gió mát, ngắm trăng sáng, cưỡi mây trắng đi chu du tứ hải ?”
/69
|