Tư Không Cảnh không có thói quen ngủ nướng, sẽ không thức dậy trễ, hơn nữa nguyên nhân là hàng năm quay phim, bình thường cứ tầm năm giờ là tự nhiên thức dậy
Mở mắt, chuyển động cơ thể, mới phát hiện bên cạnh không có ai
Anh nhíu mắt lại, lập tức từ trên giường ngồi dậy
"A? Anh dậy rồi?" Cửa phòng rửa tay vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, Phong Hạ đi từ trong ra, trên người đã thay xong quần áo
Anh nhìn cô, lâu sau mới lên tiếng, "Sao lại dậy sớm như vậy?"
"À? Em ngủ không được, hơn nữa bình thường sáng sớm quay phim em đều dậy vào lúc này. . . . . ." Cô cười hì hì đi tới mép giường, hơi khom lưng nhìn anh "Đến, mĩ nam ngủ say cho cái morn¬ing kiss"
Anh hơi cong cong khóe môi, nghiêng đầu hôn lên môi của cô
Ai ngờ anh vừa định hôn sâu hơn thì cô chợt lui về phía sau “Ừm, lướt qua rồi dừng, biết chưa? Những người yêu nhau đều nói luôn muốn giữ lại cảm giác mới mẻ?”
Cô luôn tinh quái như vậy, đối với lí luận của cô anh chỉ lắc đầu một cái, tựa lưng vào gối đầu, nhìn cô dịu dàng
"Tư Không" cô cũng nhìn anh, từ từ mở miệng "Em. . . . . ."
"Hửm?"
". . . . . . Em đi trước" Lâu sau, cô thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn anh “Nếu không lát nữa sẽ bị kí giả theo dõi, tối ngày hôm qua Lâu Dịch đã nói với em, để em đi trước, sau đó cậu ấy sẽ nhờ người đưa anh đến studio”
Cô nói chuyện rất bình thản, thậm chí đôi mắt còn khẽ cười, anh nhìn thật kĩ, cũng nhìn không ra cô khác thường chỗ nào
"Được" Anh gật đầu một cái "Đi đường cẩn thận"
"Ừ, vậy em đi trước nhé" Cô vẫy vẫy tay tạm biệt anh "Đợi lát nữa gặp lại ở studio"
Anh đưa mắt nhìn cô xoay người rời đi, khi cô bước tới cửa phòng ngủ, chợt mở miệng nói "Hạ Hạ"
Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh
Anh nhìn cô một hồi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô cẩn thận một lần nữa
Cho đến khi cửa phòng đóng lại thì anh khẽ nhíu mày lại
Mời vừa rồi thời điểm lúc cô muốn đi, anh thấy đáy lòng mình khẽ thoáng qua một cảm giác rất kì lạ
Giống như, từ đó cô sẽ không còn bộ dạng như khi luôn ở bên cạnh mình nữa
Nghĩ một lát, anh lắc đầu một cái, cảm giác mình đã nghĩ quá nhiều, giống như tiểu nam sinh lần đầu biết yêu
Nghỉ ngơi một hồi nữa, anh xuống giường, lấy di động ra, mở hộp tin nhắn ra kiểm tra
Đưa mắt nhìn một lượt, anh chợt dừng lại, chuyển động ngón tay, mở các tin nhắn của mẹ anh gửi đến từ tối qua
Đọc xong các tin nhắn, anh mới nghĩ đến, trạng thái các tin nhắn này đều là đã đọc
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Rửa mặt xong anh ra khỏi toilet, nhìn đồng hồ thấy năm giờ rưỡi, anh trực tiếp mở điện thoại bấm nút gọi
"Mẹ” Điện thoại vừa bắt máy, mặt mày anh lạnh nhạt nói
"Tiểu Cảnh?" Mẹ của anh hình như là vừa mới tỉnh "Sao vậy?"
Anh bận rộn công việc, bình thường rất ít khi gọi điện về nhà nói chuyện
Anh cầm điện thoại di động đứng ở bên cửa sổ, từ từ nói "Lần trước mẹ hỏi ngày sinh tháng đẻ cô ấy là để cầm đi đoán mệnh?"
Mẹ của anh sững sờ một chút, mới phản ứng từ “cô” đó là chỉ Phong Hạ, "Đúng, là mẹ đưa nhờ người ta xem hộ, con đã đọc tin nhắn rồi phải không?"
"Mẹ, con muốn lặp lại một lần nữa" Anh chờ mẹ nói xong “Vợ của con, không có khả năng là người khác, dù kết quả như thế nào, dù cô ấy khắc chồng, con cũng không thay đổi”
"Con tôn trọng hai người tin tưởng những thứ phong thủy, tập tục kia, con cũng vậy, hy vọng hai người có thể tin vào mắ nhìn người của con, có lẽ cô ấy đang ở trong cái thế giới này, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng những chuyện khác của cô ấy, con hiểu rất rõ”
Từ trước đến giờ anh luôn tin tưởng, bất luận sau này cô có bước xa đến đâu, thì tình cảm cô đối với anh, vẫn lớn hơn tất cả mọi thứ
Mẹ Tư Không im lặng một hồi, rồi bình tĩnh nói “Tuần sau là đầy tháng con của Sênh Sênh, con hãy đưa cô bé ấy tới”
"Dạ" Anh nói "Nếu không có thời gian tiếp xúc lâu, sẽ không thể hiểu rõ một người"
Giống như một cô gái đáng yêu như cô, nhất định sẽ chiếm được cảm tình của mọi người trong nhà anh
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Công việc quay bộ phim《 Hồng Trần 》đã tiến hành được hai phần ba, mỗi ngày đều tập trung diễn với cường độ cao, buổi tối kết thúc công việc lại về khách sạn, ngủ mất tiếng, mọi việc cứ liên tục lặp lại
Buổi tối mỗi ngày, hai người cũng sẽ gọi điện thoại, nói với nhau một số chuyện, giống như quay lại thời điểm hai người mới bắt đầu
Buổi tối ngày thứ sáu, cô vừa ăn một chén mì ăn liền nhỏ, vừa đeo tai nghe nói chuyện điện thoại với anh, cắn sợi mì cùng anh châm chọc Trần Dĩnh làm biết bao chuyện khiến cô dựng hết tóc gáy
Bên kia anh nghe cô nói, thỉnh thoảng cười một tiếng, đợi cô nói xong, anh mới chậm rãi nói “Tối mai anh sẽ đến đón em tới biệt thự”
Cô lập tức cắn đứt sợi mì trong miệng, ho khan hai tiếng, lại dùng nĩa tiếp tục ăn
"Sau khi kết thúc công việc em ở trong phòng chờ, sau khi anh đến sẽ gọi điện thoại cho em” Anh dừng một chút rồi nói “Ăn chậm thôi”
"Ừm. . . . . ." Cô rũ mắt xuống "Đồng ý nhưng không cho phép lâm trận lại bỏ chạy?"
Thật ra lời nói của cô không giống như đang nói đùa, nhưng anh không nhận ra điều đó, nói đùa “Ừ! Vậy anh liền đổi người chở em về Tư Không gia vậy?”
"Anh dám!" Cô lập tức hừ hừ "Có thể ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh chỉ có thể là con của chúng ta, ….. hoặc là em, biết không?”
Anh cười cưng chiều một tiếng "Được, đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ biểu hiện tốt hơn”
"Ừm, khẳng định diễm áp quần phương . . . . . ." Cô cố ý xuyên tạc một câu thành ngữ, sau đó mới nói ngủ ngon với anh, đưa điện thoại di động đặt sang một bên
Trong phòng lại yên tĩnh lại lần nữa, cô bỏ nĩa, ngồi xuống sàn nhà, ôm đầu gối cái, ánh mắt cô đơn, không biết đang suy nghĩ gì.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Buổi tối thứ bảy, bởi vì đạo diễn Kim bận chuyện riêng nên kết thúc công việc sớm hơn mọi ngày, Phong Hạ nghĩ lát nữa sẽ đi dự tiệc đầy tháng mà ngẩn người đi về phòng
Ai ngờ, cô vừa đóng cửa lại muốn đi tắm, chợt nghe chuông cửa reo lên, cô đi đến cửa, nhìn qua kính nhỏ, có chút kì quái mở cửa
Mục Hi đứng ngoài cửa, mặt không chút thay đổi nhìn cô
"Có chuyện gì sao?" Cô nhìn anh ta mà trong lòng có chút hoảng hốt, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi
“Buổi trưa, thời điểm Lâu Dịch luyện tập vũ đạo, bị té từ trên sân khấu xuống” Anh im lặng hai giây, môi mỏng khẽ mấp máy
Cô đứng tại chỗ, sợ run mấy giây, lập tức tiến lên một bước, nhìn chằm chằm anh ta, cả người vẫn run không ngừng "Bây giờ cậu ấy sao rồi?!!"
"Người trong công ty đã đưa cậu ta đến bệnh viện" Anh hờ hững nhìn cô "Đi thôi, tôi đưa cô đi"
Cô bỏ qua mọi thứ, lập tức theo anh ta bước nhanh đến thang máy
Hai phòng gần nhau, vốn là Tư Không Cảnh đang đứng trước gương chỉnh cổ áo, dường như nghe loáng thoáng trên hành lang có tiếng nói
Mà giọng nói kia hình như là của Phong Hạ, anh nghĩ nghĩ, khẽ hé cửa liếc nhìn
Chỉ nhìn một cái, ánh mắt anh như gió lạnh gào thét giờ đây như đang bốc lên từng trận gió xoáy lạnh người, cả khuôn mặt mang theo hơi thở lạnh thấu xương
Trong thang máy, chỉ cách hành lang phòng anh vài bước chân, cửa thang máy đang dần đóng lại, mà ở trong buồng thang máy Phong Hạ và Mục Hi đang đứng kề nhau
Đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, anh cũng không nhìn đến khuôn mặt đầy lo lắng của cô
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Trên đường Land Rover phóng như bay, từ thị trấn T tới thành phố S chỉ mất nửa giờ đồng hồ
Xưa nay Mục Hi luôn ít nói, trên xe cũng không đề cập tới tình hình cụ thể của Lâu Dịch như thế nào, đến bệnh viện, từ trên xe nhảy xuống, trong đầu Phong Hạ hỗn loạn chỉ một mực đi theo sau Mục Hi vào trong bệnh viện
Đi tới trước một phòng bệnh, Mục Hi cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào
Lòng cô như lửa đốt vội đi vào, chỉ nghe thấy Lâu Dịch khoa trương hét lên một tiếng
"Mục thiếu gia! Hạ. . . . . . Hạ Hạ?" Lâu Dịch ngồi trên giường đang liều mình chống cự không cho y tá kiểm tra, khi nhìn thấy cô thì trợn to hai mắt “Cậu…. Sao cậu lại tới đây?”
Cô đến gần mấy bước, mới phát hiện trên mặt cậu ta và trên cánh tay cũng có mấy vết thương, chân trái hình như là bị gãy xương, bị bó thạch cao treo ngược lên rất cao, nhưng thật may là không giống những kết quả đáng sợ khi nãy cô nghĩ trên đườnd khiến cô phát run kia
"Aizz. . . . . . Cái sân khấu không cao, cho nên không cần lo lắng” Lúc này Lâu Dịch mới ngoan ngoãn phối hợp để y tá kiểm tra, nhìn cô đi về phía mình “Tiểu gia mình vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ, mặt mày cũng không hốc hác, chỉ là cái chân thì cần phải chăm sóc một thời gian”
"Câu nói kia nói thế nào nhỉ?" Anh cười híp mắt trêu ghẹo "À! Thương gân động cốt một trăm ngày? Không có chuyện gì lớn đâu!"
Cô nhìn cậu ta không khác bình thướng mấy, thân kinh đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, một lúc sau, khi anh chống mép giường ngồi dậy, cô lại thấy chút sợ hãi, nhỏ giọng chửi một cậu “Khốn kiếp!”
"A! Cậu nói cái gì? Mình không nghe thấy. . . . . ." Anh cố làm ra vẻ, ghé lại gần người cô, nháy mắt "Được rồi, đừng lo lắng!"
"Chỉ là, tại sao thiếu gia lại đưa cậu đến đây?" Lâu Dịch hình như rất tôn trọng, kiêng kỵ Mục Hi, vội vàng nghiêng đầu nhìn anh “Mục thiếu gia, thật xin lỗi, làm phiền anh lại tự mình đến đây một chuyến………”
"Nghỉ ngơi trong vòng một trăm ngày, bằng tốc độ nhanh nhất hồi phục, đặc biệt là đôi chân, sau này mới thuận lợi cho việc tập vũ đạo” Mục Hi cắt đứt lời của anh, lạnh giọng tuyên bố “Trong mấy ngày nghỉ, cố gắng sáng tác khoảng 40 bài hát mới và học kĩ kịch bản mới đi!”
Một câu tiếp một câu, mạch lạc hợp quy tắc, Lâu Dịch nghe cũng có chút choáng váng, một lát sau, mới cúi đầu kêu rên một tiếng
"Nếu nhìn rồi, Lâu Dịch cũng không bị thương gì nặng, Phong Hạ, bây giờ cô đi với tôi đến công ty một chuyến" Mục Hi nói xong, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng bệnh
Lúc này cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lâu Dịch khép miệng mình lại rồi nhìn Phong Hạ đứng bên cạnh “Cậu có biết không? Bình sinh đây là lần thứ hai mình chấp nhận một người có khí thế như vậy áp đảo, người thứ nhất là một người bạn làm ăn của ba mình, cũng là một thương nhân có tiếng ở thành phố S, hình như là … họ Phó”
"Có phải tên là Phó Chính không?" Cô thử dò xét hỏi
". . . . . . Đúng! Chính là cái tên này" Lâu Dịch trực tiếp kích động làm cái chân bị thương đau hơn, lập tức ngao ngao kêu lên
". . . . . . Ông ấy là người bạn rất thân của ba mình" Phong Hạ đỡ đỡ trán "Mình vẫn cảm thấy Mục Hi giống ai đó, giờ thì đã biết là giống ai rồi"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đi ra khỏi phòng bệnh, Phong Hạ mới phát hiện hình như mình đã quên một chuyện rất quan trọng
Cô lấy điện thoại di động ra, mới giật mình phát hiện mình đã quên chuyện đầy tháng con của em họ Tư Không Cảnh
Mở điện thoại di động ra, nhưng không như dự đoán có những cuộc gọi nhỡ, chỉ có một tin nhắn của Tư Không Cảnh
"Tạm thời anh có chút chuyện, không thể đi đầy tháng rồi!"
Anh không thể đi, ý tức là cô cũng không cần đi!
Tin nhắn ngắn gọn, cô xem đi xem lại, cảm thấy như vậy là hợp tình hợp lí nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn
Suy nghĩ một chút, cô quyết định gọi điện thoại nhưng chuông reo vài lần vẫn không có ai bắt máy
Lúc này bên ngoài bệnh viện vang lên tiếng còi xe hơi, hẳn là xe của Mục Hi
Cô thở dài, vội vàng cất điện thoại đi, chạy ra khỏi bệnh viện
Thành phố S, biệt thự của Nam gia
Tư Không Cảnh ngồi trên ghế sa lon, đưa điện thoại di động tắt máy, im lặng cầm ly rượu, cúi đầu thật thấp, khiến người ta không thấy rõ mặt anh lúc này
"Anh" Tư Không Sênh rất vô tư đối với chuyện tình cảm ‘phàm thế tục trần’ rất vô cảm, thật vất vả ôm cục cưng cho các trưởng bối nhìn một chút, rồi vội vàng nhường chỗ lại cho ông xã Nam Kiêu, cũng như chạy trốn khỏi chỗ đó
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, cho anh nhìn cục cưng trong ngực
Cục cưng là một bé gái, mới đầy tháng, gương mặt nho nhỏ, đáng yêu không chịu được, khóe miệng cong cong, giống như đang cười
"Giống em, cũng giống Nam Kiêu" Anh nhìn một hồi, khẽ cười nhẹ "Thật đáng yêu!"
"Em thấy con bé giống anh ấy hơn" Tư Không Sênh ôm cục cưng, chợt nghĩ đến cái gì "Chờ một chút, em mới nghĩ ra công thức làm ra thuốc mới, em muốn lên lầu ghi công thức lại, anh ôm cục cưng giùm em”
"Được rồi, cẩn thận, nâng đầu!" Cô lấy tay chỉ chỉ tay anh "Anh, làm ơn, em lập tức xuống. . . . . . Dù sao cũng đừng nói cho Nam Kiêu! Nếu gặp thì nói em đi phòng rửa tay"
Tư Không Cảnh mấp máy môi coi như là đồng ý, cẩn thận từng li từng tí bế cục cưng.
"Tiểu Cảnh" Tư Không Sênh vừa mới đi, lúc này mẹ Tư Không Cảnh đi vào, nhíu mày nhìn kĩ gương mặt anh "Tiểu Hạ chưa đến sao?"
"Vâng" Anh đáp một tiếng.
"Không phải nói sẽ đến sớm sao? Hai đứa đều chung một đoàn phim, con có thời gian chuẩn bị thì con bé cũng vậy chứ?"
"Cô ấy có chuyện" Lâu sau, anh trả lời
"Sáng sớm đã đồng ý rồi, giờ lại thất hứa, chuyện này thật không lễ phép mà!” Mặt mẹ Tư Không Cảnh ngày càng xấu đi “Gia đình con bé không có lỗi, mẹ là người của Viện Kiểm Sát, ba là nhà thiết kế trang sức, còn có anh trai là nhạc sĩ, con bé cũng là nghệ sĩ. Nhưng lời nói của bác con mẹ thấy cũng rất có lí, nhà chúng ta và nhà con bé, không thích hợp làm sui gia”
"Bác gái!" Lúc này Nam Kiêu từ xa đi tới, khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt “Mẹ con vừa tìm người, bà đang ở phòng bếp!”
Mẹ Tư Không Cảnh nhìn Tư Không Cảnh lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa, có chut tức giận xoay người rời đi
Đợi bà rời đi, Nam Kiêu ngồi xuống bên cạnh Tư Không Cảnh, đưa tay vỗ vỗ bả vai anh “Không hài lòng chuyện gì sao?”
Anh cười khổ, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ
"Tôi nói, anh vợ” Cặp mắt xinh đẹp của Nam kiêu cong lên, đưa tay ôm lấy cục cưng trong người anh "Đây là lần đầu tiên tôi gặp bộ dạng khốn khổ vì tình thế này của anh, tôi mới sưu tập vài bài thơ với mấy bức tranh, có muốn đi xem không?”
Anh lắc đầu một cái, một lát sau, hỏi "Lúc cậu cưới Sênh Sênh, thái độ của cha mẹ cậu như thế nào?"
"Hả?" vẻ mặt Nam Kiêu mệt mỏi lười biếng, khác hẳn bình thường luôn sắc bén “A, ngày mới lấy cô ấy, cũng bởi vì nghiên cứu y dược trong phòng khách có axit sunfuric bỏ trong bình gốm sứ, mẹ tôi lại không biết lấy làm nước dùng, trước khi kết hôn cô ấy cũng đem vòng tay gia truyền của nhà tôi vào phòng thí nghiệm, một hồi sau lại rớt xuống cống thoát nước”
Tư Không Cảnh không kềm được, cười to một tiếng
"Cho nên" Nam Kiêu nhích lại gần "Những thứ này đều không phải là vấn đề, mấu chốt là ở hai người thôi"
Anh nghiêng đầu nhìn Nam kiêu, từ từ gật đầu một cái
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lần đầu tiên Phong Hạ tới công ty Live, toàn bộ toà nhà đều được lắp cửa sổ thuỷ tinh, trang trí bên trong cũng tương đối xa hoa
Nhân viên công ty và bảo vệ thấy Mục Hi, vẻ mặt đều rất tôn kính, thậm chí giống như trận địa sẵn sàng đón quân địch, cô đi theo Mục Hi một đường lên tầng cao nhất, cả toà nhà không còn bất kì tiếng ôn nào
Đến tầng chót, Mục Hi mở một cánh cửa ra, cô đi theo vào, ngẩng đầu lên nhìn liền giật mình
Có thể nói căn phòng rất lớn, bên trong cơ hồ đầy đủ mọi thứ. Sân khấu, phòng thu âm, …. Cái này tương đương toàn bộ các diễn nghệ cần thiết, tất cả đều tập trung ở đây
"Tất cả các nghệ sĩ nổi tiếng của Live, đều là từ ‘trường nghệ sĩ’ châu Á đắc biệt này đi ra” Mục Hi đi tới trước sấn khấu, âm thanh lạnh lùng trong đại sảnh rộng rãi tạo nên âm thanh vọng lại “Nhưng trước khi đi ra, có lẽ ở chỗ này bọn họ đã té rất nhiều lần”
Anh vươn tay, vỗ vỗ dọc theo sân khấu “Lúc ngủ có thể cô sẽ ngủ ở đây, bọn họ ở phòng thu âm, trắng đêm không ngủ, hoặc là vì luyện một vũ đạo, phải nhảy gai xương”
Phong Hạ từ từ, rất cẩn thận nhìn những thứ hạ trước mắt này, giống như cảm thấy trong lòng cực kỳ bình tĩnh, rồi lại mơ hồ ẩn chứa sóng dữ mà chính cô cũng không thể nắm trong tay
"Không phải mỗi người khi sinh ra đều thích hợp với sân khấu, có người tốn đến mười năm nhưng vẫn chỉ đóng một vai phụ, cũng có người giống như Tư Không Cảnh, không cần cố gắng quá nhiều, chỉ bằng bản thân, cũng có thể xưng vương" Mục Hi xoay người nhìn cô “Mà cô và Lâu Dịch, trừ tài năng bẩm sinh, nếu như lại có thể từ nơi này đi ra ngoài, chính là vô lượng” (í chỉ con đường phát triển của hai người rộng thênh thang không cần lo lắng)
Tương lai vô lượng, đi vào tột cùng.
"Mục Hi" Cô đứng cách xa chỗ anh ta mấy bước "Trừ thu được nhiều lợi nhuận hơn, còn có cái lý do khác sao?"
Còn có cái gì lý do đáng giá khác để anh ta tự thân tự lực giúp cô và Lâu Dịch
"Nếu như mà tôi nói, là vì cho hết thời gian, có thể không?" Anh cười đùa, ánh mắt lại để rất xa "Trong thời gian một người rời đi, tôi muốn tìm chút chuyện làm, nếu không tôi sợ thông minh và suy nghĩ của tôi, đợi đến khi người nọ trở lại, đã không sánh bằng cô”
Hai người nhất thời cùng im lặng, trong đại sảnh trống trải không có một chút tiếng vang.
Lâu sau, Phong Hạ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Mục Hi, nói ra từng chữ từng câu rành mạch
"Tôi bằng lòng gia nhập Live."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Từ công ty Live trở lại khách sạn, thời gian đã là đêm khuya
Mục Hi dừng xe vững vàng ở bãi đậu xe, sau khi Phong Hạ xuống xe đóng cửa xe, mới phát hiện bên trong xe Mục Hi đang nhíu mày nghiêng đầu chuẩn bị cái gì đó
"Sao vậy?" Cô đi vòng qua phía bên anh
Mục Hi chưa nói, mở cửa xe cạnh mình ra.
Cô cúi đầu mà nhìn, thì ra là một góc áo của anh và dây an toàn bị thắt thành một cục
Mục Hi mặt lạnh, rất không bình tĩnh xé mấy cái nhưng vẫn không tháo được, cô cúi đầu nhìn qua mấy lần, đưa tay chỉ gỡ một chút đã giúp anh ta tháo ra
Rốt cuộc lần này có thể xuống xe, Phong Hạ nghiêng đầu, không nhịn được che miệng lại cười
Mục Hi đi xuống xe nhìn cô một cái, cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà trả lời "Tôi chỉ cảm thấy, người dù có lợi hại hơn nữa….. cũng có thời điểm phạm sai lầm”
Ngược lại Mục Hi không có nói gì, hai người vừa mới chuẩn bị đi tới thang máy bên kia, một chiếc xe con chợt từ phía trên chạy xuống nhà để xe, lái thẳng về phía bọn họ
Ánh đèn trước xe rất chói mắt, Phong Hạ giơ tay lên che đi mắt mình, nhưng khi liếc nhìn người cầm lái vẫn giật mình nhận ra
Là Tư Không Cảnh
Mở mắt, chuyển động cơ thể, mới phát hiện bên cạnh không có ai
Anh nhíu mắt lại, lập tức từ trên giường ngồi dậy
"A? Anh dậy rồi?" Cửa phòng rửa tay vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, Phong Hạ đi từ trong ra, trên người đã thay xong quần áo
Anh nhìn cô, lâu sau mới lên tiếng, "Sao lại dậy sớm như vậy?"
"À? Em ngủ không được, hơn nữa bình thường sáng sớm quay phim em đều dậy vào lúc này. . . . . ." Cô cười hì hì đi tới mép giường, hơi khom lưng nhìn anh "Đến, mĩ nam ngủ say cho cái morn¬ing kiss"
Anh hơi cong cong khóe môi, nghiêng đầu hôn lên môi của cô
Ai ngờ anh vừa định hôn sâu hơn thì cô chợt lui về phía sau “Ừm, lướt qua rồi dừng, biết chưa? Những người yêu nhau đều nói luôn muốn giữ lại cảm giác mới mẻ?”
Cô luôn tinh quái như vậy, đối với lí luận của cô anh chỉ lắc đầu một cái, tựa lưng vào gối đầu, nhìn cô dịu dàng
"Tư Không" cô cũng nhìn anh, từ từ mở miệng "Em. . . . . ."
"Hửm?"
". . . . . . Em đi trước" Lâu sau, cô thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn anh “Nếu không lát nữa sẽ bị kí giả theo dõi, tối ngày hôm qua Lâu Dịch đã nói với em, để em đi trước, sau đó cậu ấy sẽ nhờ người đưa anh đến studio”
Cô nói chuyện rất bình thản, thậm chí đôi mắt còn khẽ cười, anh nhìn thật kĩ, cũng nhìn không ra cô khác thường chỗ nào
"Được" Anh gật đầu một cái "Đi đường cẩn thận"
"Ừ, vậy em đi trước nhé" Cô vẫy vẫy tay tạm biệt anh "Đợi lát nữa gặp lại ở studio"
Anh đưa mắt nhìn cô xoay người rời đi, khi cô bước tới cửa phòng ngủ, chợt mở miệng nói "Hạ Hạ"
Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh
Anh nhìn cô một hồi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô cẩn thận một lần nữa
Cho đến khi cửa phòng đóng lại thì anh khẽ nhíu mày lại
Mời vừa rồi thời điểm lúc cô muốn đi, anh thấy đáy lòng mình khẽ thoáng qua một cảm giác rất kì lạ
Giống như, từ đó cô sẽ không còn bộ dạng như khi luôn ở bên cạnh mình nữa
Nghĩ một lát, anh lắc đầu một cái, cảm giác mình đã nghĩ quá nhiều, giống như tiểu nam sinh lần đầu biết yêu
Nghỉ ngơi một hồi nữa, anh xuống giường, lấy di động ra, mở hộp tin nhắn ra kiểm tra
Đưa mắt nhìn một lượt, anh chợt dừng lại, chuyển động ngón tay, mở các tin nhắn của mẹ anh gửi đến từ tối qua
Đọc xong các tin nhắn, anh mới nghĩ đến, trạng thái các tin nhắn này đều là đã đọc
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Rửa mặt xong anh ra khỏi toilet, nhìn đồng hồ thấy năm giờ rưỡi, anh trực tiếp mở điện thoại bấm nút gọi
"Mẹ” Điện thoại vừa bắt máy, mặt mày anh lạnh nhạt nói
"Tiểu Cảnh?" Mẹ của anh hình như là vừa mới tỉnh "Sao vậy?"
Anh bận rộn công việc, bình thường rất ít khi gọi điện về nhà nói chuyện
Anh cầm điện thoại di động đứng ở bên cửa sổ, từ từ nói "Lần trước mẹ hỏi ngày sinh tháng đẻ cô ấy là để cầm đi đoán mệnh?"
Mẹ của anh sững sờ một chút, mới phản ứng từ “cô” đó là chỉ Phong Hạ, "Đúng, là mẹ đưa nhờ người ta xem hộ, con đã đọc tin nhắn rồi phải không?"
"Mẹ, con muốn lặp lại một lần nữa" Anh chờ mẹ nói xong “Vợ của con, không có khả năng là người khác, dù kết quả như thế nào, dù cô ấy khắc chồng, con cũng không thay đổi”
"Con tôn trọng hai người tin tưởng những thứ phong thủy, tập tục kia, con cũng vậy, hy vọng hai người có thể tin vào mắ nhìn người của con, có lẽ cô ấy đang ở trong cái thế giới này, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng những chuyện khác của cô ấy, con hiểu rất rõ”
Từ trước đến giờ anh luôn tin tưởng, bất luận sau này cô có bước xa đến đâu, thì tình cảm cô đối với anh, vẫn lớn hơn tất cả mọi thứ
Mẹ Tư Không im lặng một hồi, rồi bình tĩnh nói “Tuần sau là đầy tháng con của Sênh Sênh, con hãy đưa cô bé ấy tới”
"Dạ" Anh nói "Nếu không có thời gian tiếp xúc lâu, sẽ không thể hiểu rõ một người"
Giống như một cô gái đáng yêu như cô, nhất định sẽ chiếm được cảm tình của mọi người trong nhà anh
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Công việc quay bộ phim《 Hồng Trần 》đã tiến hành được hai phần ba, mỗi ngày đều tập trung diễn với cường độ cao, buổi tối kết thúc công việc lại về khách sạn, ngủ mất tiếng, mọi việc cứ liên tục lặp lại
Buổi tối mỗi ngày, hai người cũng sẽ gọi điện thoại, nói với nhau một số chuyện, giống như quay lại thời điểm hai người mới bắt đầu
Buổi tối ngày thứ sáu, cô vừa ăn một chén mì ăn liền nhỏ, vừa đeo tai nghe nói chuyện điện thoại với anh, cắn sợi mì cùng anh châm chọc Trần Dĩnh làm biết bao chuyện khiến cô dựng hết tóc gáy
Bên kia anh nghe cô nói, thỉnh thoảng cười một tiếng, đợi cô nói xong, anh mới chậm rãi nói “Tối mai anh sẽ đến đón em tới biệt thự”
Cô lập tức cắn đứt sợi mì trong miệng, ho khan hai tiếng, lại dùng nĩa tiếp tục ăn
"Sau khi kết thúc công việc em ở trong phòng chờ, sau khi anh đến sẽ gọi điện thoại cho em” Anh dừng một chút rồi nói “Ăn chậm thôi”
"Ừm. . . . . ." Cô rũ mắt xuống "Đồng ý nhưng không cho phép lâm trận lại bỏ chạy?"
Thật ra lời nói của cô không giống như đang nói đùa, nhưng anh không nhận ra điều đó, nói đùa “Ừ! Vậy anh liền đổi người chở em về Tư Không gia vậy?”
"Anh dám!" Cô lập tức hừ hừ "Có thể ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh chỉ có thể là con của chúng ta, ….. hoặc là em, biết không?”
Anh cười cưng chiều một tiếng "Được, đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ biểu hiện tốt hơn”
"Ừm, khẳng định diễm áp quần phương . . . . . ." Cô cố ý xuyên tạc một câu thành ngữ, sau đó mới nói ngủ ngon với anh, đưa điện thoại di động đặt sang một bên
Trong phòng lại yên tĩnh lại lần nữa, cô bỏ nĩa, ngồi xuống sàn nhà, ôm đầu gối cái, ánh mắt cô đơn, không biết đang suy nghĩ gì.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Buổi tối thứ bảy, bởi vì đạo diễn Kim bận chuyện riêng nên kết thúc công việc sớm hơn mọi ngày, Phong Hạ nghĩ lát nữa sẽ đi dự tiệc đầy tháng mà ngẩn người đi về phòng
Ai ngờ, cô vừa đóng cửa lại muốn đi tắm, chợt nghe chuông cửa reo lên, cô đi đến cửa, nhìn qua kính nhỏ, có chút kì quái mở cửa
Mục Hi đứng ngoài cửa, mặt không chút thay đổi nhìn cô
"Có chuyện gì sao?" Cô nhìn anh ta mà trong lòng có chút hoảng hốt, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi
“Buổi trưa, thời điểm Lâu Dịch luyện tập vũ đạo, bị té từ trên sân khấu xuống” Anh im lặng hai giây, môi mỏng khẽ mấp máy
Cô đứng tại chỗ, sợ run mấy giây, lập tức tiến lên một bước, nhìn chằm chằm anh ta, cả người vẫn run không ngừng "Bây giờ cậu ấy sao rồi?!!"
"Người trong công ty đã đưa cậu ta đến bệnh viện" Anh hờ hững nhìn cô "Đi thôi, tôi đưa cô đi"
Cô bỏ qua mọi thứ, lập tức theo anh ta bước nhanh đến thang máy
Hai phòng gần nhau, vốn là Tư Không Cảnh đang đứng trước gương chỉnh cổ áo, dường như nghe loáng thoáng trên hành lang có tiếng nói
Mà giọng nói kia hình như là của Phong Hạ, anh nghĩ nghĩ, khẽ hé cửa liếc nhìn
Chỉ nhìn một cái, ánh mắt anh như gió lạnh gào thét giờ đây như đang bốc lên từng trận gió xoáy lạnh người, cả khuôn mặt mang theo hơi thở lạnh thấu xương
Trong thang máy, chỉ cách hành lang phòng anh vài bước chân, cửa thang máy đang dần đóng lại, mà ở trong buồng thang máy Phong Hạ và Mục Hi đang đứng kề nhau
Đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, anh cũng không nhìn đến khuôn mặt đầy lo lắng của cô
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Trên đường Land Rover phóng như bay, từ thị trấn T tới thành phố S chỉ mất nửa giờ đồng hồ
Xưa nay Mục Hi luôn ít nói, trên xe cũng không đề cập tới tình hình cụ thể của Lâu Dịch như thế nào, đến bệnh viện, từ trên xe nhảy xuống, trong đầu Phong Hạ hỗn loạn chỉ một mực đi theo sau Mục Hi vào trong bệnh viện
Đi tới trước một phòng bệnh, Mục Hi cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào
Lòng cô như lửa đốt vội đi vào, chỉ nghe thấy Lâu Dịch khoa trương hét lên một tiếng
"Mục thiếu gia! Hạ. . . . . . Hạ Hạ?" Lâu Dịch ngồi trên giường đang liều mình chống cự không cho y tá kiểm tra, khi nhìn thấy cô thì trợn to hai mắt “Cậu…. Sao cậu lại tới đây?”
Cô đến gần mấy bước, mới phát hiện trên mặt cậu ta và trên cánh tay cũng có mấy vết thương, chân trái hình như là bị gãy xương, bị bó thạch cao treo ngược lên rất cao, nhưng thật may là không giống những kết quả đáng sợ khi nãy cô nghĩ trên đườnd khiến cô phát run kia
"Aizz. . . . . . Cái sân khấu không cao, cho nên không cần lo lắng” Lúc này Lâu Dịch mới ngoan ngoãn phối hợp để y tá kiểm tra, nhìn cô đi về phía mình “Tiểu gia mình vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ, mặt mày cũng không hốc hác, chỉ là cái chân thì cần phải chăm sóc một thời gian”
"Câu nói kia nói thế nào nhỉ?" Anh cười híp mắt trêu ghẹo "À! Thương gân động cốt một trăm ngày? Không có chuyện gì lớn đâu!"
Cô nhìn cậu ta không khác bình thướng mấy, thân kinh đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, một lúc sau, khi anh chống mép giường ngồi dậy, cô lại thấy chút sợ hãi, nhỏ giọng chửi một cậu “Khốn kiếp!”
"A! Cậu nói cái gì? Mình không nghe thấy. . . . . ." Anh cố làm ra vẻ, ghé lại gần người cô, nháy mắt "Được rồi, đừng lo lắng!"
"Chỉ là, tại sao thiếu gia lại đưa cậu đến đây?" Lâu Dịch hình như rất tôn trọng, kiêng kỵ Mục Hi, vội vàng nghiêng đầu nhìn anh “Mục thiếu gia, thật xin lỗi, làm phiền anh lại tự mình đến đây một chuyến………”
"Nghỉ ngơi trong vòng một trăm ngày, bằng tốc độ nhanh nhất hồi phục, đặc biệt là đôi chân, sau này mới thuận lợi cho việc tập vũ đạo” Mục Hi cắt đứt lời của anh, lạnh giọng tuyên bố “Trong mấy ngày nghỉ, cố gắng sáng tác khoảng 40 bài hát mới và học kĩ kịch bản mới đi!”
Một câu tiếp một câu, mạch lạc hợp quy tắc, Lâu Dịch nghe cũng có chút choáng váng, một lát sau, mới cúi đầu kêu rên một tiếng
"Nếu nhìn rồi, Lâu Dịch cũng không bị thương gì nặng, Phong Hạ, bây giờ cô đi với tôi đến công ty một chuyến" Mục Hi nói xong, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng bệnh
Lúc này cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lâu Dịch khép miệng mình lại rồi nhìn Phong Hạ đứng bên cạnh “Cậu có biết không? Bình sinh đây là lần thứ hai mình chấp nhận một người có khí thế như vậy áp đảo, người thứ nhất là một người bạn làm ăn của ba mình, cũng là một thương nhân có tiếng ở thành phố S, hình như là … họ Phó”
"Có phải tên là Phó Chính không?" Cô thử dò xét hỏi
". . . . . . Đúng! Chính là cái tên này" Lâu Dịch trực tiếp kích động làm cái chân bị thương đau hơn, lập tức ngao ngao kêu lên
". . . . . . Ông ấy là người bạn rất thân của ba mình" Phong Hạ đỡ đỡ trán "Mình vẫn cảm thấy Mục Hi giống ai đó, giờ thì đã biết là giống ai rồi"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đi ra khỏi phòng bệnh, Phong Hạ mới phát hiện hình như mình đã quên một chuyện rất quan trọng
Cô lấy điện thoại di động ra, mới giật mình phát hiện mình đã quên chuyện đầy tháng con của em họ Tư Không Cảnh
Mở điện thoại di động ra, nhưng không như dự đoán có những cuộc gọi nhỡ, chỉ có một tin nhắn của Tư Không Cảnh
"Tạm thời anh có chút chuyện, không thể đi đầy tháng rồi!"
Anh không thể đi, ý tức là cô cũng không cần đi!
Tin nhắn ngắn gọn, cô xem đi xem lại, cảm thấy như vậy là hợp tình hợp lí nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn
Suy nghĩ một chút, cô quyết định gọi điện thoại nhưng chuông reo vài lần vẫn không có ai bắt máy
Lúc này bên ngoài bệnh viện vang lên tiếng còi xe hơi, hẳn là xe của Mục Hi
Cô thở dài, vội vàng cất điện thoại đi, chạy ra khỏi bệnh viện
Thành phố S, biệt thự của Nam gia
Tư Không Cảnh ngồi trên ghế sa lon, đưa điện thoại di động tắt máy, im lặng cầm ly rượu, cúi đầu thật thấp, khiến người ta không thấy rõ mặt anh lúc này
"Anh" Tư Không Sênh rất vô tư đối với chuyện tình cảm ‘phàm thế tục trần’ rất vô cảm, thật vất vả ôm cục cưng cho các trưởng bối nhìn một chút, rồi vội vàng nhường chỗ lại cho ông xã Nam Kiêu, cũng như chạy trốn khỏi chỗ đó
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, cho anh nhìn cục cưng trong ngực
Cục cưng là một bé gái, mới đầy tháng, gương mặt nho nhỏ, đáng yêu không chịu được, khóe miệng cong cong, giống như đang cười
"Giống em, cũng giống Nam Kiêu" Anh nhìn một hồi, khẽ cười nhẹ "Thật đáng yêu!"
"Em thấy con bé giống anh ấy hơn" Tư Không Sênh ôm cục cưng, chợt nghĩ đến cái gì "Chờ một chút, em mới nghĩ ra công thức làm ra thuốc mới, em muốn lên lầu ghi công thức lại, anh ôm cục cưng giùm em”
"Được rồi, cẩn thận, nâng đầu!" Cô lấy tay chỉ chỉ tay anh "Anh, làm ơn, em lập tức xuống. . . . . . Dù sao cũng đừng nói cho Nam Kiêu! Nếu gặp thì nói em đi phòng rửa tay"
Tư Không Cảnh mấp máy môi coi như là đồng ý, cẩn thận từng li từng tí bế cục cưng.
"Tiểu Cảnh" Tư Không Sênh vừa mới đi, lúc này mẹ Tư Không Cảnh đi vào, nhíu mày nhìn kĩ gương mặt anh "Tiểu Hạ chưa đến sao?"
"Vâng" Anh đáp một tiếng.
"Không phải nói sẽ đến sớm sao? Hai đứa đều chung một đoàn phim, con có thời gian chuẩn bị thì con bé cũng vậy chứ?"
"Cô ấy có chuyện" Lâu sau, anh trả lời
"Sáng sớm đã đồng ý rồi, giờ lại thất hứa, chuyện này thật không lễ phép mà!” Mặt mẹ Tư Không Cảnh ngày càng xấu đi “Gia đình con bé không có lỗi, mẹ là người của Viện Kiểm Sát, ba là nhà thiết kế trang sức, còn có anh trai là nhạc sĩ, con bé cũng là nghệ sĩ. Nhưng lời nói của bác con mẹ thấy cũng rất có lí, nhà chúng ta và nhà con bé, không thích hợp làm sui gia”
"Bác gái!" Lúc này Nam Kiêu từ xa đi tới, khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt “Mẹ con vừa tìm người, bà đang ở phòng bếp!”
Mẹ Tư Không Cảnh nhìn Tư Không Cảnh lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa, có chut tức giận xoay người rời đi
Đợi bà rời đi, Nam Kiêu ngồi xuống bên cạnh Tư Không Cảnh, đưa tay vỗ vỗ bả vai anh “Không hài lòng chuyện gì sao?”
Anh cười khổ, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ
"Tôi nói, anh vợ” Cặp mắt xinh đẹp của Nam kiêu cong lên, đưa tay ôm lấy cục cưng trong người anh "Đây là lần đầu tiên tôi gặp bộ dạng khốn khổ vì tình thế này của anh, tôi mới sưu tập vài bài thơ với mấy bức tranh, có muốn đi xem không?”
Anh lắc đầu một cái, một lát sau, hỏi "Lúc cậu cưới Sênh Sênh, thái độ của cha mẹ cậu như thế nào?"
"Hả?" vẻ mặt Nam Kiêu mệt mỏi lười biếng, khác hẳn bình thường luôn sắc bén “A, ngày mới lấy cô ấy, cũng bởi vì nghiên cứu y dược trong phòng khách có axit sunfuric bỏ trong bình gốm sứ, mẹ tôi lại không biết lấy làm nước dùng, trước khi kết hôn cô ấy cũng đem vòng tay gia truyền của nhà tôi vào phòng thí nghiệm, một hồi sau lại rớt xuống cống thoát nước”
Tư Không Cảnh không kềm được, cười to một tiếng
"Cho nên" Nam Kiêu nhích lại gần "Những thứ này đều không phải là vấn đề, mấu chốt là ở hai người thôi"
Anh nghiêng đầu nhìn Nam kiêu, từ từ gật đầu một cái
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lần đầu tiên Phong Hạ tới công ty Live, toàn bộ toà nhà đều được lắp cửa sổ thuỷ tinh, trang trí bên trong cũng tương đối xa hoa
Nhân viên công ty và bảo vệ thấy Mục Hi, vẻ mặt đều rất tôn kính, thậm chí giống như trận địa sẵn sàng đón quân địch, cô đi theo Mục Hi một đường lên tầng cao nhất, cả toà nhà không còn bất kì tiếng ôn nào
Đến tầng chót, Mục Hi mở một cánh cửa ra, cô đi theo vào, ngẩng đầu lên nhìn liền giật mình
Có thể nói căn phòng rất lớn, bên trong cơ hồ đầy đủ mọi thứ. Sân khấu, phòng thu âm, …. Cái này tương đương toàn bộ các diễn nghệ cần thiết, tất cả đều tập trung ở đây
"Tất cả các nghệ sĩ nổi tiếng của Live, đều là từ ‘trường nghệ sĩ’ châu Á đắc biệt này đi ra” Mục Hi đi tới trước sấn khấu, âm thanh lạnh lùng trong đại sảnh rộng rãi tạo nên âm thanh vọng lại “Nhưng trước khi đi ra, có lẽ ở chỗ này bọn họ đã té rất nhiều lần”
Anh vươn tay, vỗ vỗ dọc theo sân khấu “Lúc ngủ có thể cô sẽ ngủ ở đây, bọn họ ở phòng thu âm, trắng đêm không ngủ, hoặc là vì luyện một vũ đạo, phải nhảy gai xương”
Phong Hạ từ từ, rất cẩn thận nhìn những thứ hạ trước mắt này, giống như cảm thấy trong lòng cực kỳ bình tĩnh, rồi lại mơ hồ ẩn chứa sóng dữ mà chính cô cũng không thể nắm trong tay
"Không phải mỗi người khi sinh ra đều thích hợp với sân khấu, có người tốn đến mười năm nhưng vẫn chỉ đóng một vai phụ, cũng có người giống như Tư Không Cảnh, không cần cố gắng quá nhiều, chỉ bằng bản thân, cũng có thể xưng vương" Mục Hi xoay người nhìn cô “Mà cô và Lâu Dịch, trừ tài năng bẩm sinh, nếu như lại có thể từ nơi này đi ra ngoài, chính là vô lượng” (í chỉ con đường phát triển của hai người rộng thênh thang không cần lo lắng)
Tương lai vô lượng, đi vào tột cùng.
"Mục Hi" Cô đứng cách xa chỗ anh ta mấy bước "Trừ thu được nhiều lợi nhuận hơn, còn có cái lý do khác sao?"
Còn có cái gì lý do đáng giá khác để anh ta tự thân tự lực giúp cô và Lâu Dịch
"Nếu như mà tôi nói, là vì cho hết thời gian, có thể không?" Anh cười đùa, ánh mắt lại để rất xa "Trong thời gian một người rời đi, tôi muốn tìm chút chuyện làm, nếu không tôi sợ thông minh và suy nghĩ của tôi, đợi đến khi người nọ trở lại, đã không sánh bằng cô”
Hai người nhất thời cùng im lặng, trong đại sảnh trống trải không có một chút tiếng vang.
Lâu sau, Phong Hạ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Mục Hi, nói ra từng chữ từng câu rành mạch
"Tôi bằng lòng gia nhập Live."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Từ công ty Live trở lại khách sạn, thời gian đã là đêm khuya
Mục Hi dừng xe vững vàng ở bãi đậu xe, sau khi Phong Hạ xuống xe đóng cửa xe, mới phát hiện bên trong xe Mục Hi đang nhíu mày nghiêng đầu chuẩn bị cái gì đó
"Sao vậy?" Cô đi vòng qua phía bên anh
Mục Hi chưa nói, mở cửa xe cạnh mình ra.
Cô cúi đầu mà nhìn, thì ra là một góc áo của anh và dây an toàn bị thắt thành một cục
Mục Hi mặt lạnh, rất không bình tĩnh xé mấy cái nhưng vẫn không tháo được, cô cúi đầu nhìn qua mấy lần, đưa tay chỉ gỡ một chút đã giúp anh ta tháo ra
Rốt cuộc lần này có thể xuống xe, Phong Hạ nghiêng đầu, không nhịn được che miệng lại cười
Mục Hi đi xuống xe nhìn cô một cái, cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà trả lời "Tôi chỉ cảm thấy, người dù có lợi hại hơn nữa….. cũng có thời điểm phạm sai lầm”
Ngược lại Mục Hi không có nói gì, hai người vừa mới chuẩn bị đi tới thang máy bên kia, một chiếc xe con chợt từ phía trên chạy xuống nhà để xe, lái thẳng về phía bọn họ
Ánh đèn trước xe rất chói mắt, Phong Hạ giơ tay lên che đi mắt mình, nhưng khi liếc nhìn người cầm lái vẫn giật mình nhận ra
Là Tư Không Cảnh
/69
|