Dưới sự tấn công mạnh mẽ bằng tinh thần lực của Lục Dực Kim Quang tê, khối không gian giới chỉ kia dễ dàng bị mở ra, từ bên trong rớt ra một đống ma hạch cùng dược thảo, hơn rất nhiều so với sự ‘cống hiến’ của Jiamon và Agan, khoảng chừng hơn bốn mươi khối ma hạch, tính ra giá trị cũng được mấy nghìn kim tệ!
Hiển nhiên gã Ma đạo sư Kankan Mitch này cùng đồng bạn đã giết không ít mạo hiểm giả, có thể xâm nhập vào vực sâu Trầm Luân, thực lực mạo hiểm giả tiêu chuẩn thấp nhất cũng là Ma đạo sư hoặc là Kiếm đấu sĩ, có năng lực liệp sát Vương cấp ma thú cũng chẳng có gì lạ, nhưng nếu ba người bọn họ tận lực đánh lén, sợ rằng rất ít người có thể còn sống mà chạy thoát.
Hai người đồng bạn của Kankan Mitch hẳn là đạt tới tiêu chuẩn nhất cấp Kiếm đấu sĩ, một người cao lớn khôi ngô, một người thì thấp bé có năng lực cao, nhưng người cao lớn lại sử dụng công pháp âm nhu Triền Ti kình, mà chiến sĩ thấp bé ngược lại dùng Cổn Đao kình cương mãnh vô cùng, mặc dù Trương Đức Bưu đã gia tăng đề phòng mà vẫn ăn không ít đau khổ.
Nếu đổi là một người khác, sau một kích sẽ mất lực công kích, mặc cho người ta giày vò.
Khắc sâu trong trí nhớ Trương Đức Bưu là thủ lĩnh Lục Y tặc gặp trên đường đi tới vực sâu, tài bắn cung của nàng chỉ bằng nửa Agan Brooky, nhưng khi đánh lén, lại có thể giết chết một gã nhị cấp Ma đạo sư!
Có thể thấy được, nếu bị đánh lén, cho dù là cao thủ cũng có khả năng mất mạng!
Trương Đức Bưu nhìn đi nhìn lại không gian giới chỉ trên tay mình mấy lần, trong lòng yêu thích vô cùng. Cái giới chỉ này tạo hình kì lạ, từ khối lam bảo thạch lớn được điêu khắc thành đầu sói, rất có phong cách cuồng dã của thảo nguyên Tây Vực.
“Tinh thần lực của ta chưa đạt tới trình độ Ma đạo sư, không có cách nào sử dụng không gian giới chỉ này, có nên đem thứ này bán để trả nợ hay không?”
Trương Đức Bưu do dự một chút, không gian giới chỉ có giá trị cực cao, chỉ có số ít luyện kim đại sư mới có thể ngưng luyện ra loại đạo cụ ma pháp thần kỳ này, hơn nữa xác suất thành công cực thấp, bởi vậy có thể nói một cái không gian giới chỉ trân quý vô cùng, có tiền chưa chắc đã mua được.
“Quên đi, cái giới chỉ này ta giữ lại, tiền bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm được, nhưng loại đạo cụ ma pháp trân quý này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!”
Loại địa phương như vực sâu Trầm Luân này, phát huy lòng hiểm ác của con người đến mức tận cùng. Sau thời gian bốn ngày, Trương Đức Bưu gặp phải không biết bao nhiêu lần tập kích, thậm chí có một lần bị tên đạo tặc tiềm hành đến gần bên người, thiếu chút nữa đã cắt đứt yết hầu hắn. Cũng may Tiểu Hắc đánh hơi thấy mùi của tên đạo tặc, cắn hắn một cái chết tươi!
Tiểu Hắc vừa mới giết được đạo tặc này, lại có bóng đen từ bên này vọt tới, trong miệng cục cục líu lô, nói loại ngôn ngữ khiến người khác không hiểu gì, chỉ chỉ vào túi nước của Trương Đức Bưu.
- Thái ca dừng tay! Người này hình như đến đây xin nước uống, không có ác ý, đợi ta hỏi xong…
Khi Trương Đức Bưu còn chưa kịp nói hết câu, Thái ca đã hưng phấn tiến qua, một trận lôi điện vang dội, ngượi nọ té trên mặt đất.
- A Man, người này hình dáng rất kì quái, hình như ta đã gặp ở đâu rồi…
Thái ca giết xong kẻ xui xẻo này, nhìn nhìn thi thể, đột nhiên nghiêng đầu nói.
Đây là một chiến sĩ thân hình cao lớn, tướng mạo rất kì quái, da tay trắng nõn, hốc mắt sâu lõm, khác với dân du mục thảo nguyên, cùng người Trung Nguyên và Man tộc cũng rất khác nhau. Sau khi chết, máu huyết trong thân thể hắn tự động chảy ra trên mặt đất, dần dần hình thành một cái Ngũ Giác Tinh Mang.
- Thật sự là đã từng thấy ở đâu…
Thái ca đau khổ suy nghĩ, nhìn Ngũ Giác Tinh Mang dưới cơ thể, đột nhiên kêu lên:
- Ta nhớ rồi! A Man, không nên di chuyển thi thể kia!
Trương Đức Bưu ngậm ngùi cho tên xui xẻo này trong chốc lát, liền bắt đầu lục tìm tiền tài của tên xui xẻo này, lấp đầy bảo tải của mình, nghe vậy nao nao, đột nhiên Ngũ Giác Tinh Mang kia chui vào mu bàn tay hắn, hình thành lên một ngũ giác tinh trận kì dị.
Trương Đức Bưu trong lòng cả kinh:
- Đây là ma pháp gì?
- Đây là ma huyết trớ chú, không phải là ma pháp, mà là thiên phú huyết mạch chủng tộc ở vực sâu. Hắn không phải là người bình thường, mà là người bản xứ ở vực sâu, đệ tử Tà Linh thần miếu! Sau khi bọn họ chết sẽ lưu lại Ngũ Giác Tinh Mang, cao thủ trong Thần miếu xa ngàn dặm cũng có thể cảm ứng được! A Man, chúng ta nhanh rời nơi này!
Lục Dực Kim Quang tê bỏ qua nét đùa cợt thường ngày, sắc mặt ngưng trọng hiếm thấy, nói:
- Cao thủ Tà Linh thần miếu đông đảo, giờ phút này chắc chắn là biết đệ tử bọn họ bị giết, nếu không đi ngay thì sẽ chậm mất!
Trương Đức Bưu giật mình hỏi:
- Trong vực sâu còn có cư dân bản xứ?
- Đương nhiên là có, bởi vì bọn họ thờ phụng Tà Linh, người bên ngoài gọi họ là Ma tộc vực sâu, tuy nhiên bề ngoài tương đối giống loài người các ngươi, nghe nói là ngàn năm trước, một nhóm nhân loại thờ phụng Tà Linh bị đuổi và vực sâu, sinh sôi nảy nở ở nơi đây. Khi đó người thống trị nhân loại hạ xuống một đạo trớ chú trong huyết mạch, làm cho bọn họ không có cách nào rời khỏi vực sâu. Cái Tà Linh thần miếu này tương đương với Thần miếu Man tộc các ngươi, cũng là một thánh địa võ học. Chủ nhân trước đây của ta từng giết một trưởng lão của bọn họ, kết quả là tập thể trưởng lão hội Tà Linh thần miếu xuất động, tìm hắn báo thù, vất vả vô cùng!
Sau khi nghe được Trương Đức Bưu kinh hãi run sợ, hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì chủ nhân trước của ta chết rồi!
Thái ca trả lời một cách cực kỳ đơn giản.
Trương Đức Bưu thiếu chút nữa hộc máu. Chủ nhân của con Lục Dực Kim Quang tê này là một vị Thánh ma đạo sư, là nhân vật đứng đầu, cho dù có là Bane Claren, Thất Già La mạnh mẽ ngang ngược gặp phải Thánh ma đạo sư, cũng không thể không đi đường vòng, một vị Thánh ma đạo sư cường đại như vậy, lại chết trong sự trả thù điên cuồng của Tà Linh thần miếu, vậy thực lực Tà Linh thần miếu cũng quá cường đại rồi?
- Thái ca, người này bị ngươi giết, không liên quan gì đến ta!
Kim mao lão hổ chớp chớp hai mắt, vô tội nhìn cánh tay hắn một chút.
Trương Đức Bưu chán nản, cái ma huyết trớ chú đang ở trên mu bàn tay hắn, lần này có miệng cũng không cãi được.
- Tà Linh thần miếu vũ lực rất mạnh, một trong những thánh địa võ học nổi danh lừng lẫy. Tà Linh thánh điển của bọn họ bao gồm hai bộ phận là đấu khí cùng ma pháp, công pháp đấu khí bài danh thứ tư trên Kỳ Công Đấu Khí bảng…không ổn! Cao thủ Thần miếu đã đến gần đây!
Thái ca đột nhiên nhìn phía xa, sắc mặt Trương Đức Bưu cũng thay đổi, hắn có thể cảm giác được mấy cỗ đấu khí cùng ma pháp ba động cường đại dâng lên từ xa xa làm cho người ta hít thở không được, vọt tới với tốc độ cực nhanh về phía này!
Rống!
Lục Dực Kim Quang tê rít gào một tiếng, thân hình bạo trướng, trong nháy mắt biến thành một con mãnh hổ thật lớn, mở ra sáu cái cánh, che khuất phạm vi hơn mười thước trên mặt đất.
Trương Đức Bưu và Tiểu Hắc vội vàng nhảy lên trên lưng nó. Lục Dực Kim Quang tê ngửa mặt lên trời rống giận, sáu cánh mở ra đột nhiên vung lên, trong nháy mắt đột phá tốc độ âm thanh, phát ra tiếng vang ầm ầm, hướng cửa vực sâu điên cuồng bay đi!
Phía sau, có vài đạo nhân ảnh bay nhanh tới, dừng lại nơi chiến sĩ tử vong bàn bạc một chút, lập tức đuổi theo hướng Trương Đức Bưu vừa rời đi.
- Thánh điển không có trên người tên phản đồ này, khẳng định bị người lấy đi, mau đuổi theo!
Hiển nhiên gã Ma đạo sư Kankan Mitch này cùng đồng bạn đã giết không ít mạo hiểm giả, có thể xâm nhập vào vực sâu Trầm Luân, thực lực mạo hiểm giả tiêu chuẩn thấp nhất cũng là Ma đạo sư hoặc là Kiếm đấu sĩ, có năng lực liệp sát Vương cấp ma thú cũng chẳng có gì lạ, nhưng nếu ba người bọn họ tận lực đánh lén, sợ rằng rất ít người có thể còn sống mà chạy thoát.
Hai người đồng bạn của Kankan Mitch hẳn là đạt tới tiêu chuẩn nhất cấp Kiếm đấu sĩ, một người cao lớn khôi ngô, một người thì thấp bé có năng lực cao, nhưng người cao lớn lại sử dụng công pháp âm nhu Triền Ti kình, mà chiến sĩ thấp bé ngược lại dùng Cổn Đao kình cương mãnh vô cùng, mặc dù Trương Đức Bưu đã gia tăng đề phòng mà vẫn ăn không ít đau khổ.
Nếu đổi là một người khác, sau một kích sẽ mất lực công kích, mặc cho người ta giày vò.
Khắc sâu trong trí nhớ Trương Đức Bưu là thủ lĩnh Lục Y tặc gặp trên đường đi tới vực sâu, tài bắn cung của nàng chỉ bằng nửa Agan Brooky, nhưng khi đánh lén, lại có thể giết chết một gã nhị cấp Ma đạo sư!
Có thể thấy được, nếu bị đánh lén, cho dù là cao thủ cũng có khả năng mất mạng!
Trương Đức Bưu nhìn đi nhìn lại không gian giới chỉ trên tay mình mấy lần, trong lòng yêu thích vô cùng. Cái giới chỉ này tạo hình kì lạ, từ khối lam bảo thạch lớn được điêu khắc thành đầu sói, rất có phong cách cuồng dã của thảo nguyên Tây Vực.
“Tinh thần lực của ta chưa đạt tới trình độ Ma đạo sư, không có cách nào sử dụng không gian giới chỉ này, có nên đem thứ này bán để trả nợ hay không?”
Trương Đức Bưu do dự một chút, không gian giới chỉ có giá trị cực cao, chỉ có số ít luyện kim đại sư mới có thể ngưng luyện ra loại đạo cụ ma pháp thần kỳ này, hơn nữa xác suất thành công cực thấp, bởi vậy có thể nói một cái không gian giới chỉ trân quý vô cùng, có tiền chưa chắc đã mua được.
“Quên đi, cái giới chỉ này ta giữ lại, tiền bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm được, nhưng loại đạo cụ ma pháp trân quý này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!”
Loại địa phương như vực sâu Trầm Luân này, phát huy lòng hiểm ác của con người đến mức tận cùng. Sau thời gian bốn ngày, Trương Đức Bưu gặp phải không biết bao nhiêu lần tập kích, thậm chí có một lần bị tên đạo tặc tiềm hành đến gần bên người, thiếu chút nữa đã cắt đứt yết hầu hắn. Cũng may Tiểu Hắc đánh hơi thấy mùi của tên đạo tặc, cắn hắn một cái chết tươi!
Tiểu Hắc vừa mới giết được đạo tặc này, lại có bóng đen từ bên này vọt tới, trong miệng cục cục líu lô, nói loại ngôn ngữ khiến người khác không hiểu gì, chỉ chỉ vào túi nước của Trương Đức Bưu.
- Thái ca dừng tay! Người này hình như đến đây xin nước uống, không có ác ý, đợi ta hỏi xong…
Khi Trương Đức Bưu còn chưa kịp nói hết câu, Thái ca đã hưng phấn tiến qua, một trận lôi điện vang dội, ngượi nọ té trên mặt đất.
- A Man, người này hình dáng rất kì quái, hình như ta đã gặp ở đâu rồi…
Thái ca giết xong kẻ xui xẻo này, nhìn nhìn thi thể, đột nhiên nghiêng đầu nói.
Đây là một chiến sĩ thân hình cao lớn, tướng mạo rất kì quái, da tay trắng nõn, hốc mắt sâu lõm, khác với dân du mục thảo nguyên, cùng người Trung Nguyên và Man tộc cũng rất khác nhau. Sau khi chết, máu huyết trong thân thể hắn tự động chảy ra trên mặt đất, dần dần hình thành một cái Ngũ Giác Tinh Mang.
- Thật sự là đã từng thấy ở đâu…
Thái ca đau khổ suy nghĩ, nhìn Ngũ Giác Tinh Mang dưới cơ thể, đột nhiên kêu lên:
- Ta nhớ rồi! A Man, không nên di chuyển thi thể kia!
Trương Đức Bưu ngậm ngùi cho tên xui xẻo này trong chốc lát, liền bắt đầu lục tìm tiền tài của tên xui xẻo này, lấp đầy bảo tải của mình, nghe vậy nao nao, đột nhiên Ngũ Giác Tinh Mang kia chui vào mu bàn tay hắn, hình thành lên một ngũ giác tinh trận kì dị.
Trương Đức Bưu trong lòng cả kinh:
- Đây là ma pháp gì?
- Đây là ma huyết trớ chú, không phải là ma pháp, mà là thiên phú huyết mạch chủng tộc ở vực sâu. Hắn không phải là người bình thường, mà là người bản xứ ở vực sâu, đệ tử Tà Linh thần miếu! Sau khi bọn họ chết sẽ lưu lại Ngũ Giác Tinh Mang, cao thủ trong Thần miếu xa ngàn dặm cũng có thể cảm ứng được! A Man, chúng ta nhanh rời nơi này!
Lục Dực Kim Quang tê bỏ qua nét đùa cợt thường ngày, sắc mặt ngưng trọng hiếm thấy, nói:
- Cao thủ Tà Linh thần miếu đông đảo, giờ phút này chắc chắn là biết đệ tử bọn họ bị giết, nếu không đi ngay thì sẽ chậm mất!
Trương Đức Bưu giật mình hỏi:
- Trong vực sâu còn có cư dân bản xứ?
- Đương nhiên là có, bởi vì bọn họ thờ phụng Tà Linh, người bên ngoài gọi họ là Ma tộc vực sâu, tuy nhiên bề ngoài tương đối giống loài người các ngươi, nghe nói là ngàn năm trước, một nhóm nhân loại thờ phụng Tà Linh bị đuổi và vực sâu, sinh sôi nảy nở ở nơi đây. Khi đó người thống trị nhân loại hạ xuống một đạo trớ chú trong huyết mạch, làm cho bọn họ không có cách nào rời khỏi vực sâu. Cái Tà Linh thần miếu này tương đương với Thần miếu Man tộc các ngươi, cũng là một thánh địa võ học. Chủ nhân trước đây của ta từng giết một trưởng lão của bọn họ, kết quả là tập thể trưởng lão hội Tà Linh thần miếu xuất động, tìm hắn báo thù, vất vả vô cùng!
Sau khi nghe được Trương Đức Bưu kinh hãi run sợ, hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì chủ nhân trước của ta chết rồi!
Thái ca trả lời một cách cực kỳ đơn giản.
Trương Đức Bưu thiếu chút nữa hộc máu. Chủ nhân của con Lục Dực Kim Quang tê này là một vị Thánh ma đạo sư, là nhân vật đứng đầu, cho dù có là Bane Claren, Thất Già La mạnh mẽ ngang ngược gặp phải Thánh ma đạo sư, cũng không thể không đi đường vòng, một vị Thánh ma đạo sư cường đại như vậy, lại chết trong sự trả thù điên cuồng của Tà Linh thần miếu, vậy thực lực Tà Linh thần miếu cũng quá cường đại rồi?
- Thái ca, người này bị ngươi giết, không liên quan gì đến ta!
Kim mao lão hổ chớp chớp hai mắt, vô tội nhìn cánh tay hắn một chút.
Trương Đức Bưu chán nản, cái ma huyết trớ chú đang ở trên mu bàn tay hắn, lần này có miệng cũng không cãi được.
- Tà Linh thần miếu vũ lực rất mạnh, một trong những thánh địa võ học nổi danh lừng lẫy. Tà Linh thánh điển của bọn họ bao gồm hai bộ phận là đấu khí cùng ma pháp, công pháp đấu khí bài danh thứ tư trên Kỳ Công Đấu Khí bảng…không ổn! Cao thủ Thần miếu đã đến gần đây!
Thái ca đột nhiên nhìn phía xa, sắc mặt Trương Đức Bưu cũng thay đổi, hắn có thể cảm giác được mấy cỗ đấu khí cùng ma pháp ba động cường đại dâng lên từ xa xa làm cho người ta hít thở không được, vọt tới với tốc độ cực nhanh về phía này!
Rống!
Lục Dực Kim Quang tê rít gào một tiếng, thân hình bạo trướng, trong nháy mắt biến thành một con mãnh hổ thật lớn, mở ra sáu cái cánh, che khuất phạm vi hơn mười thước trên mặt đất.
Trương Đức Bưu và Tiểu Hắc vội vàng nhảy lên trên lưng nó. Lục Dực Kim Quang tê ngửa mặt lên trời rống giận, sáu cánh mở ra đột nhiên vung lên, trong nháy mắt đột phá tốc độ âm thanh, phát ra tiếng vang ầm ầm, hướng cửa vực sâu điên cuồng bay đi!
Phía sau, có vài đạo nhân ảnh bay nhanh tới, dừng lại nơi chiến sĩ tử vong bàn bạc một chút, lập tức đuổi theo hướng Trương Đức Bưu vừa rời đi.
- Thánh điển không có trên người tên phản đồ này, khẳng định bị người lấy đi, mau đuổi theo!
/225
|