Ba bốn ngày sau, Đồ Mông trưởng lão vẫn đi tìm Độc Giác thú của hắn, Trương Đức Bưu liền coi như không biết, mỗi khi Đại trưởng lão dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, man tử có vẻ vô cùng thản nhiên, đứng ở vị trí là một người ‘đạo đức cao thượng’ khiến Đại trưởng lão tự xấu hổ không thôi.
“May là Đồ Mông trưởng lão cùng Độc Giác thú không kí kết tính mạng chia sẽ khế ước, nếu không chuyện này phiền toái lớn.”
Vì việc này, Trương Đức Bưu răn dạy Lục Dực Kim Quang hống không biết bao nhiêu lần, bất quá Thái ca đã mặt dày đến trình độ vô địch, vào lỗ tai bên này thì ra lỗ tai bên kia, chứng nào tật nấy, làm Trương Đức Bưu cũng hết cách với nó.
“Cuối cùng cũng là Tiểu Hắc tốt nhất, biết nghe lời cũng hiểu được tâm tư của ta…”
Trương Đức Bưu nhớ tới điểm tốt của Tiểu Hắc, khắc hẳn với Thái ca, đột nhiên hắn cảm thấy con cọp này thật sự là một ‘ngôi sao tai họa’, chỉ cần nơi nào nó đi qua, không xảy ra chuyện này thì cũng có chuyện kia.
“Không biết bây giờ Hắc tử ra sao rồi? Đã tiến hóa thành công chưa?”
Trương Đức Bưu bảo Thái ca thả Tiểu Hắc ra, chỉ thấy thủ sơn khuyển vẫn đang ngủ say, bất quá thể hình đã lớn gấp đôi lúc trước, nguyên lai không gian giới chỉ này đã khó có thể chứa được thân thể cao lớn của nó, hơn nữa xung quanh thân thể đã bắt đầu tỏa ra ma lực ba động của Vương cấp ma thú.
Theo lý mà nói, hôm nay Tiểu Hắc đã tiến hóa thành vương cấp ma thú, hẳn đã tỉnh lại, nhưng thực tế vẫn ngủ say như trước, loại tình huống này Trương Đức Bưu chưa từng gặp qua trong sách vở, mà Thái ca thì cũng chẳng biết vì sao.
Hắn không thể làm gì khác hơn là kiếm một không gian giới chỉ khác lớn hơn, bỏ Tiểu Hắc vào.
Tiểu Hắc hiện tại đang tiến hóa theo hướng cự thú, nếu như thật sự trở thành một cự thú, với sự linh hoạt của Tiểu Hắc như trước, nghĩ một chút cũng cảm giác được kinh khủng, một cự thú di chuyển như gió, coi như chính bản thân Trương Đức Bưu cũng không dám coi thường một đối thủ như vậy, huống chi Vương cấp ma thú còn am hiểu sử dụng ma pháp.
Mấy ngày nay, chuyện Trương Đức Bưu trở thành trưởng lão Thần miếu đã được hội trưởng lão công khai, yêu cầu thôn trưởng cùng tù trưởng của một 157 thôn, 33 bộ lạc đến đây. Trương Đức Bưu mong chờ các tù trưởng cùng thôn trưởng có thể bác bỏ đề nghị này, bất quá, hắn đã đánh giá thấp danh vọng của chính mình.
Không hề hay biết, danh vọng của hắn đã vượt qua mỗi vị trưởng lão khác trong Thần miếu: đối kháng nô lệ thú liệp đoàn, tiêu diệt thương hội Hogan, khai phóng võ học Thần miếu, sức ảnh hưởng của hắn đã lan khắp từng ngõ ngách trong rừng rậm.
Nếu như bỏ phiếu bầu cử cho Trương Đức Bưu cùng hoàng đế Đại chu, chắc chắn người dân Nam Cương sẽ bỏ 100% phiếu cho hắn.
- Mười bốn tuổi đã trở thành một vị trưởng lão Thần miếu, A Man, ngươi là trưởng lão trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay!
Đồ Mông Di Lặc đi đến bên người hắn, đánh giá hắn đang mặc một bộ quần áo trưởng lão, ha hả cười nói:
- Qua mấy năm nữa, khi ta thối vị, ngươi chính là Đại trưởng lão trẻ tuổi nhất.
Trương Đức Bưu có chút cảm giác không đúng, Đồ Mông trưởng lão nói:
- Ngươi đừng nên xem thường chức vị trưởng lão này, Thần miếu Gaia của chúng ta từ thời kỳ khai quốc đến nay đã cống hiến biết bao công lao, Thái Tông hoàng đế thân phong, trưởng lão gặp hoàng đế có thể không bái, gặp vương công đại thần, lãnh chúa các thành đề ngang hàng, thích thì chào bọn hắn một tiếng, không thích thì có thể dùng lỗ mũi nhìn hắn.
- Đáng tiếc không có thực quyền.
Trương Đức Bưu lắc đầu, cười nói:
- Quyền lực của hội trưởng lão Thần miếu đã sớm bị năm đại Man vương chia cắt. Đại Chu Thái Tông hoàng đế cấp cho Thần miếu một cái hư danh, rồi đem binh quyền của Thần miếu phân chia ra, biến thành năm đại Chủ thành Man tộc bên ngoài rừng rậm.
- Thực quyền cũng sẽ sớm có thôi.
Đồ Mông trưởng lão cười thần bí, Trương Đức Bưu vội vàng hỏi, lão nhân vẫn thủy chung không trả lời.
Qua vài ngày, Trương Đức Bưu phát hiện, thôn trưởng tù trưởng của 157 thôn, 33 bộ lạc không rời khỏi thần miếu, ngược lại thôn dân của các bộ lạc cùng thôn xóm lại lục tục kéo đến bên dưới Thánh sơn, ở dưới bình nguyên nơi chân núi đốn củi đào đất, chỉnh lý lại phương viên đất bằng hơn mười dặm.
Dưới sự chỉ đạo của các thôn trưởng, tù trưởng, dần dần, một cơ chế thành thị dần dần hiện ra. Trương Đức Bưu nghi hoặc, tìm Đồ Mông trưởng lão, hỏi:
- Chẳng lẽ Thần miếu muốn thành lập một cái Chủ thành thứ sáu? Thành được xây dựng xong, Đại Chu hoàng đế đích xác phải cho Thần miếu một tí mặt mũi, không thể không ban cho một ít quyền lực. Bất quá một tòa thành, đến bao giờ mới có thể xây dựng xong?
Giao thông tại Nam Cương bế tắc, không ai biết nơi này đang diễn ra một hành động hoành tráng đến như vậy, đợi đến khi tin tức được truyền ra ngoài, đã sớm gạo nấu thành cơm rồi, ngay cả hoàng đế cũng không thể không thừa nhận quyền hợp pháp của tòa thành thị mới này. Nếu như không thể hoàn thành kịp thời, hoàng đế biết được tin tức, nhất thời đưa ra chỉ dụ không được phép xây dựng thành thị, nếu phản kháng chính là tạo phản.
- Đại khái khoảng hai năm.
Đồ Mông Di Lặc trưởng lão thở dài nói:
- Đáng tiếc không có ma pháp sư ở đây, nếu không chỉ cần mười ngày là có thể xây dựng xong xuôi tòa thành này rồi.
Trương Đức Bưu gật đầu, thổ hệ ma pháp – Cố Thổ Vi Thạch – của ma pháp sư. Truyền thuyết kể lại trong thời kỳ chiến tranh, một trong bát trụ quốc – Ma Pháp cấm quân, chỉ trong một đêm liền kiến tạo lên ba tòa thành, hôm sau, khi địch nhân thấy trên bình nguyên bằng phẳng xuất hiện ba tòa thành trì hùng vĩ, đều sợ đến mất mật, không chiến mà hàng.
Trương Đức Bưu cũng mong muốn chứng kiến chủng tộc của mình trở nên cường đại hơn. Man tộc Nam Cương thoạt nhìn bên ngoài rất mạnh mẽ. Năm đại Chủ thành có được một trong bát trụ quốc – Hắc Kỳ Trấn Man binh, được xưng là đội quân mạnh mẽ nhất. Nhưng Hắc Kỳ cấm quân cùng người Nam Cương trong rừng sâu không hề đồng lòng, cấm quân chỉ biết khi dễ nông dân, để bọn họ giúp đỡ những đồng tộc nông thôn này, đó là điều tuyệt đối không có!
“Không biết có thể mượn nhân lực ở Tinh viện hay không?”
Trương Đức Bưu cưỡi trên Lục Dực Kim Quang hống, bay thẳng đến thành Philina, nhảy xuống bên ngoài thành, mang theo Thái ca đi bên cạnh mình, miễn cho nó lại đi lung tung gây họa.
Đi vào trong thành hắn mới phát hiện thành Philina có điểm khác biệt so với lúc hắn rời đi. Những hiệu buôn ven đường đã không còn bảng hiệu của thương hội Hogan nữa, thay thế vào đó là bảng hiệu của thương hội Grace Doyle cùng một nhà khác là thương hội Dawson.
“Đám người Eileen thật sự có thiên phú kinh doanh, trong thời gian ngắn đã có thể phát triển như vậy, chiếm cứ một nửa thị trường buôn bán trong thành Philina. Thương hội còn lại nghe cũng quen tai, thương hội Dawson, hình như chính là thương hội của tổng quản Gaelle thì phải. Hai thương hội này ta đều có giao tình, Nam Cương chúng ta muốn xây dựng thành thị, nếu không có thương hội giao lưu buôn bán thì không xong, phi thương bất phú, thành thị cũng rất khó phát triển.”
Chủ nhân thương hội Grace Doyle – Eileen, chính là thủ lĩnh đám Lục Y tặc lúc trước Trương Đức Bưu gặp khi đi lịch lãm ở vực sâu, sau khi thương hội Hogan bị diệt, đám người Eileen quyết tâm trùng kiến thương hội của mình, mà tổng quản Gaelle của trương hội Dawson chính là người của thương đội Trương Đức Bưu gặp được trên thảo nguyên, hai thương hội này đều là ‘người quen cũ’.
Một thành thị mới không thể chỉ có một thương hội hoạt động, rất dễ gây ra tình trạng độc quyền, lừa đảo áp chế vật giá v.v, không có lợi cho thành thị phát triển, cũng may mà Trương Đức Bưu cùng cao tầng của hai thương hội này đều có giao tình, chỉ cần thành thị xây dựng xong, nhân tiện có thể mời hai nhà này gia nhập.
“Chuyện này cũng không vội, trước tiên đợi thành thị hoàn toàn xây dựng xong đã, miễu cho lộ ra phong thành.”
Trương Đức Bưu đi tới Tinh viện, thẳng đến phòng làm việc của viện trưởng.
- A Man, lâu rồi không gặp!
Trương Đức Bưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lớp trưởng Amos chạy nhanh tới chỗ hắn, cười nói:
- Lâu nay ngươi chạy đi đâu thế?
- Ra ngoài đi dạo vài vòng ấy mà. - Trương Đức Bưu trả lời thành thật.
- Tinh thần lực của ta đã đạt tới trình độ thất cấp Ma pháp sư rồi!
Amos hưng phấn nói:
- Đạo sư cho ta đi sang lớp năm ba để học tập! A Man, chúng ta chênh lệnh càng ngày càng xa rồi, ngươi cũng cố gắng đi học đi, đạo sư xin chỉ thị của viện trưởng rồi đó, nói là nếu ngươi còn dù học sẽ gạch tên ngươi khỏi danh sách.
“Gạch tên ta được thì tốt quá!”
Trương Đức Bưu buồn bực, lẩm bẩm nói thầm. Hắn thiếu trường học một khoảng nợ lớn khoảng 50 vạn, lão viện trưởng Bane chẳng đời nào chịu khai trừ hắn ra khỏi trường.
- Ngươi yên tâm, viện trưởng đã dẹp yên chuyện này rồi. Bất quá, nếu ngươi vẫn tiếp tục không thể phóng xuất ma pháp, chỉ sợ sang năm ngươi vẫn tiếp tục ở lại lớp thôi.
Amos bây giờ đã không còn vẻ ngây ngô như trước, có vẻ hào sảng hơn rồi, đột nhiên hắn chứng kiến bộ áo bào trên người Trương Đức Bưu, không phải của ma pháp sư cũng chẳng phải kiếm sĩ, nghi hoặc hỏi:
- A Man, ngươi đang mặc loại quần áo gì vậy?
Trương Đức Bưu thở dài, mặt mày khổ sở, nói:
- Đây là áo bào của trưởng lão Thần miếu Gaia, lại nói thật là xui xẻo quá, bây giờ ta đã thành trưởng lão rồi…việc này kể ra dài lắm. Amos lớp trưởng, ta còn có việc phải bàn bạc với viện trưởng, chúng ta nói chuyện sau nhé.
Amos nhìn hắn đi xa, trợn tròn mắt, thật lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.
- Trưởng lão Thần miếu? Chênh lệnh giữa ta với A Man, hình như càng ngày càng lớn thật rồi…
Trương Đức Bưu đi đến phòng làm việc của viện trưởng, đem thỉnh cầu của mình nói với Bane Claren, hắn nghĩ lão đầu này liền nhân cơ hội làm khó làm dễ, không ngờ ánh mắt của lão Bane sáng lên, cực kỳ sảng khoái gật đầu đáp ứng, lập tức đi triệu tập toàn bộ giáo sư học viên. Chọn ra một đội gồm mấy trăm ma pháp sư cùng Ma đạo sư, điều này khiếm cho Trương Đức Bưu có cảm giác không thể tin vào mắt mình.
“Chẳng lẽ lão già này bắt đầu đổi tính tình rồi?”
Trương Đức Bưu nghĩ mãi không ra, Bane Claren lại như không thể chờ đợi thêm, phân phó ma pháp quân đoàn xuất phát đi về hướng Thần miếu Man tộc, bản thân hắn thì nhanh chóng đi trước, bàn bạc thủ tục hợp tác với hội trưởng lão Thần miếu.
“Lão già này tuyệt đối không đổi tính, khẳng định có âm mưu!”
Trương Đức Bưu cùng Bane Claren trở lại Thần miếu, giới thiệu Bane Claren cùng trưởng lão Đồ Mông Di Lặc với nhau. Lão Bane vừa mừng vừa sợ, vừa bắt tay trưởng lão vừa nói:
- Ngài chính là Đồ Mông Di Lặc? Đây không phải là lần đầu ta nghe đại danh của ngài, lần trước vì không biết tên ngài, một lần bêu xấu, liền bị người ta mắng chửi là lão tiện nhân. Cũng là do tên tiểu tử A Man này hại ta!
Dứt lời liền hung hăng trừng mắt, liếc nhìn Trương Đức Bưu một cái.
Đồ Mông đại trưởng lão vội vàng khiêm tốn lại vài câu, trong lòng không khỏi dạt dào đắc ý: “Không ngờ lão tử lại nổi tiếng như vậy, ngay cả cao thủ như viện trưởng Tinh viện cũng biết tên ta!”
“May là Đồ Mông trưởng lão cùng Độc Giác thú không kí kết tính mạng chia sẽ khế ước, nếu không chuyện này phiền toái lớn.”
Vì việc này, Trương Đức Bưu răn dạy Lục Dực Kim Quang hống không biết bao nhiêu lần, bất quá Thái ca đã mặt dày đến trình độ vô địch, vào lỗ tai bên này thì ra lỗ tai bên kia, chứng nào tật nấy, làm Trương Đức Bưu cũng hết cách với nó.
“Cuối cùng cũng là Tiểu Hắc tốt nhất, biết nghe lời cũng hiểu được tâm tư của ta…”
Trương Đức Bưu nhớ tới điểm tốt của Tiểu Hắc, khắc hẳn với Thái ca, đột nhiên hắn cảm thấy con cọp này thật sự là một ‘ngôi sao tai họa’, chỉ cần nơi nào nó đi qua, không xảy ra chuyện này thì cũng có chuyện kia.
“Không biết bây giờ Hắc tử ra sao rồi? Đã tiến hóa thành công chưa?”
Trương Đức Bưu bảo Thái ca thả Tiểu Hắc ra, chỉ thấy thủ sơn khuyển vẫn đang ngủ say, bất quá thể hình đã lớn gấp đôi lúc trước, nguyên lai không gian giới chỉ này đã khó có thể chứa được thân thể cao lớn của nó, hơn nữa xung quanh thân thể đã bắt đầu tỏa ra ma lực ba động của Vương cấp ma thú.
Theo lý mà nói, hôm nay Tiểu Hắc đã tiến hóa thành vương cấp ma thú, hẳn đã tỉnh lại, nhưng thực tế vẫn ngủ say như trước, loại tình huống này Trương Đức Bưu chưa từng gặp qua trong sách vở, mà Thái ca thì cũng chẳng biết vì sao.
Hắn không thể làm gì khác hơn là kiếm một không gian giới chỉ khác lớn hơn, bỏ Tiểu Hắc vào.
Tiểu Hắc hiện tại đang tiến hóa theo hướng cự thú, nếu như thật sự trở thành một cự thú, với sự linh hoạt của Tiểu Hắc như trước, nghĩ một chút cũng cảm giác được kinh khủng, một cự thú di chuyển như gió, coi như chính bản thân Trương Đức Bưu cũng không dám coi thường một đối thủ như vậy, huống chi Vương cấp ma thú còn am hiểu sử dụng ma pháp.
Mấy ngày nay, chuyện Trương Đức Bưu trở thành trưởng lão Thần miếu đã được hội trưởng lão công khai, yêu cầu thôn trưởng cùng tù trưởng của một 157 thôn, 33 bộ lạc đến đây. Trương Đức Bưu mong chờ các tù trưởng cùng thôn trưởng có thể bác bỏ đề nghị này, bất quá, hắn đã đánh giá thấp danh vọng của chính mình.
Không hề hay biết, danh vọng của hắn đã vượt qua mỗi vị trưởng lão khác trong Thần miếu: đối kháng nô lệ thú liệp đoàn, tiêu diệt thương hội Hogan, khai phóng võ học Thần miếu, sức ảnh hưởng của hắn đã lan khắp từng ngõ ngách trong rừng rậm.
Nếu như bỏ phiếu bầu cử cho Trương Đức Bưu cùng hoàng đế Đại chu, chắc chắn người dân Nam Cương sẽ bỏ 100% phiếu cho hắn.
- Mười bốn tuổi đã trở thành một vị trưởng lão Thần miếu, A Man, ngươi là trưởng lão trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay!
Đồ Mông Di Lặc đi đến bên người hắn, đánh giá hắn đang mặc một bộ quần áo trưởng lão, ha hả cười nói:
- Qua mấy năm nữa, khi ta thối vị, ngươi chính là Đại trưởng lão trẻ tuổi nhất.
Trương Đức Bưu có chút cảm giác không đúng, Đồ Mông trưởng lão nói:
- Ngươi đừng nên xem thường chức vị trưởng lão này, Thần miếu Gaia của chúng ta từ thời kỳ khai quốc đến nay đã cống hiến biết bao công lao, Thái Tông hoàng đế thân phong, trưởng lão gặp hoàng đế có thể không bái, gặp vương công đại thần, lãnh chúa các thành đề ngang hàng, thích thì chào bọn hắn một tiếng, không thích thì có thể dùng lỗ mũi nhìn hắn.
- Đáng tiếc không có thực quyền.
Trương Đức Bưu lắc đầu, cười nói:
- Quyền lực của hội trưởng lão Thần miếu đã sớm bị năm đại Man vương chia cắt. Đại Chu Thái Tông hoàng đế cấp cho Thần miếu một cái hư danh, rồi đem binh quyền của Thần miếu phân chia ra, biến thành năm đại Chủ thành Man tộc bên ngoài rừng rậm.
- Thực quyền cũng sẽ sớm có thôi.
Đồ Mông trưởng lão cười thần bí, Trương Đức Bưu vội vàng hỏi, lão nhân vẫn thủy chung không trả lời.
Qua vài ngày, Trương Đức Bưu phát hiện, thôn trưởng tù trưởng của 157 thôn, 33 bộ lạc không rời khỏi thần miếu, ngược lại thôn dân của các bộ lạc cùng thôn xóm lại lục tục kéo đến bên dưới Thánh sơn, ở dưới bình nguyên nơi chân núi đốn củi đào đất, chỉnh lý lại phương viên đất bằng hơn mười dặm.
Dưới sự chỉ đạo của các thôn trưởng, tù trưởng, dần dần, một cơ chế thành thị dần dần hiện ra. Trương Đức Bưu nghi hoặc, tìm Đồ Mông trưởng lão, hỏi:
- Chẳng lẽ Thần miếu muốn thành lập một cái Chủ thành thứ sáu? Thành được xây dựng xong, Đại Chu hoàng đế đích xác phải cho Thần miếu một tí mặt mũi, không thể không ban cho một ít quyền lực. Bất quá một tòa thành, đến bao giờ mới có thể xây dựng xong?
Giao thông tại Nam Cương bế tắc, không ai biết nơi này đang diễn ra một hành động hoành tráng đến như vậy, đợi đến khi tin tức được truyền ra ngoài, đã sớm gạo nấu thành cơm rồi, ngay cả hoàng đế cũng không thể không thừa nhận quyền hợp pháp của tòa thành thị mới này. Nếu như không thể hoàn thành kịp thời, hoàng đế biết được tin tức, nhất thời đưa ra chỉ dụ không được phép xây dựng thành thị, nếu phản kháng chính là tạo phản.
- Đại khái khoảng hai năm.
Đồ Mông Di Lặc trưởng lão thở dài nói:
- Đáng tiếc không có ma pháp sư ở đây, nếu không chỉ cần mười ngày là có thể xây dựng xong xuôi tòa thành này rồi.
Trương Đức Bưu gật đầu, thổ hệ ma pháp – Cố Thổ Vi Thạch – của ma pháp sư. Truyền thuyết kể lại trong thời kỳ chiến tranh, một trong bát trụ quốc – Ma Pháp cấm quân, chỉ trong một đêm liền kiến tạo lên ba tòa thành, hôm sau, khi địch nhân thấy trên bình nguyên bằng phẳng xuất hiện ba tòa thành trì hùng vĩ, đều sợ đến mất mật, không chiến mà hàng.
Trương Đức Bưu cũng mong muốn chứng kiến chủng tộc của mình trở nên cường đại hơn. Man tộc Nam Cương thoạt nhìn bên ngoài rất mạnh mẽ. Năm đại Chủ thành có được một trong bát trụ quốc – Hắc Kỳ Trấn Man binh, được xưng là đội quân mạnh mẽ nhất. Nhưng Hắc Kỳ cấm quân cùng người Nam Cương trong rừng sâu không hề đồng lòng, cấm quân chỉ biết khi dễ nông dân, để bọn họ giúp đỡ những đồng tộc nông thôn này, đó là điều tuyệt đối không có!
“Không biết có thể mượn nhân lực ở Tinh viện hay không?”
Trương Đức Bưu cưỡi trên Lục Dực Kim Quang hống, bay thẳng đến thành Philina, nhảy xuống bên ngoài thành, mang theo Thái ca đi bên cạnh mình, miễn cho nó lại đi lung tung gây họa.
Đi vào trong thành hắn mới phát hiện thành Philina có điểm khác biệt so với lúc hắn rời đi. Những hiệu buôn ven đường đã không còn bảng hiệu của thương hội Hogan nữa, thay thế vào đó là bảng hiệu của thương hội Grace Doyle cùng một nhà khác là thương hội Dawson.
“Đám người Eileen thật sự có thiên phú kinh doanh, trong thời gian ngắn đã có thể phát triển như vậy, chiếm cứ một nửa thị trường buôn bán trong thành Philina. Thương hội còn lại nghe cũng quen tai, thương hội Dawson, hình như chính là thương hội của tổng quản Gaelle thì phải. Hai thương hội này ta đều có giao tình, Nam Cương chúng ta muốn xây dựng thành thị, nếu không có thương hội giao lưu buôn bán thì không xong, phi thương bất phú, thành thị cũng rất khó phát triển.”
Chủ nhân thương hội Grace Doyle – Eileen, chính là thủ lĩnh đám Lục Y tặc lúc trước Trương Đức Bưu gặp khi đi lịch lãm ở vực sâu, sau khi thương hội Hogan bị diệt, đám người Eileen quyết tâm trùng kiến thương hội của mình, mà tổng quản Gaelle của trương hội Dawson chính là người của thương đội Trương Đức Bưu gặp được trên thảo nguyên, hai thương hội này đều là ‘người quen cũ’.
Một thành thị mới không thể chỉ có một thương hội hoạt động, rất dễ gây ra tình trạng độc quyền, lừa đảo áp chế vật giá v.v, không có lợi cho thành thị phát triển, cũng may mà Trương Đức Bưu cùng cao tầng của hai thương hội này đều có giao tình, chỉ cần thành thị xây dựng xong, nhân tiện có thể mời hai nhà này gia nhập.
“Chuyện này cũng không vội, trước tiên đợi thành thị hoàn toàn xây dựng xong đã, miễu cho lộ ra phong thành.”
Trương Đức Bưu đi tới Tinh viện, thẳng đến phòng làm việc của viện trưởng.
- A Man, lâu rồi không gặp!
Trương Đức Bưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lớp trưởng Amos chạy nhanh tới chỗ hắn, cười nói:
- Lâu nay ngươi chạy đi đâu thế?
- Ra ngoài đi dạo vài vòng ấy mà. - Trương Đức Bưu trả lời thành thật.
- Tinh thần lực của ta đã đạt tới trình độ thất cấp Ma pháp sư rồi!
Amos hưng phấn nói:
- Đạo sư cho ta đi sang lớp năm ba để học tập! A Man, chúng ta chênh lệnh càng ngày càng xa rồi, ngươi cũng cố gắng đi học đi, đạo sư xin chỉ thị của viện trưởng rồi đó, nói là nếu ngươi còn dù học sẽ gạch tên ngươi khỏi danh sách.
“Gạch tên ta được thì tốt quá!”
Trương Đức Bưu buồn bực, lẩm bẩm nói thầm. Hắn thiếu trường học một khoảng nợ lớn khoảng 50 vạn, lão viện trưởng Bane chẳng đời nào chịu khai trừ hắn ra khỏi trường.
- Ngươi yên tâm, viện trưởng đã dẹp yên chuyện này rồi. Bất quá, nếu ngươi vẫn tiếp tục không thể phóng xuất ma pháp, chỉ sợ sang năm ngươi vẫn tiếp tục ở lại lớp thôi.
Amos bây giờ đã không còn vẻ ngây ngô như trước, có vẻ hào sảng hơn rồi, đột nhiên hắn chứng kiến bộ áo bào trên người Trương Đức Bưu, không phải của ma pháp sư cũng chẳng phải kiếm sĩ, nghi hoặc hỏi:
- A Man, ngươi đang mặc loại quần áo gì vậy?
Trương Đức Bưu thở dài, mặt mày khổ sở, nói:
- Đây là áo bào của trưởng lão Thần miếu Gaia, lại nói thật là xui xẻo quá, bây giờ ta đã thành trưởng lão rồi…việc này kể ra dài lắm. Amos lớp trưởng, ta còn có việc phải bàn bạc với viện trưởng, chúng ta nói chuyện sau nhé.
Amos nhìn hắn đi xa, trợn tròn mắt, thật lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.
- Trưởng lão Thần miếu? Chênh lệnh giữa ta với A Man, hình như càng ngày càng lớn thật rồi…
Trương Đức Bưu đi đến phòng làm việc của viện trưởng, đem thỉnh cầu của mình nói với Bane Claren, hắn nghĩ lão đầu này liền nhân cơ hội làm khó làm dễ, không ngờ ánh mắt của lão Bane sáng lên, cực kỳ sảng khoái gật đầu đáp ứng, lập tức đi triệu tập toàn bộ giáo sư học viên. Chọn ra một đội gồm mấy trăm ma pháp sư cùng Ma đạo sư, điều này khiếm cho Trương Đức Bưu có cảm giác không thể tin vào mắt mình.
“Chẳng lẽ lão già này bắt đầu đổi tính tình rồi?”
Trương Đức Bưu nghĩ mãi không ra, Bane Claren lại như không thể chờ đợi thêm, phân phó ma pháp quân đoàn xuất phát đi về hướng Thần miếu Man tộc, bản thân hắn thì nhanh chóng đi trước, bàn bạc thủ tục hợp tác với hội trưởng lão Thần miếu.
“Lão già này tuyệt đối không đổi tính, khẳng định có âm mưu!”
Trương Đức Bưu cùng Bane Claren trở lại Thần miếu, giới thiệu Bane Claren cùng trưởng lão Đồ Mông Di Lặc với nhau. Lão Bane vừa mừng vừa sợ, vừa bắt tay trưởng lão vừa nói:
- Ngài chính là Đồ Mông Di Lặc? Đây không phải là lần đầu ta nghe đại danh của ngài, lần trước vì không biết tên ngài, một lần bêu xấu, liền bị người ta mắng chửi là lão tiện nhân. Cũng là do tên tiểu tử A Man này hại ta!
Dứt lời liền hung hăng trừng mắt, liếc nhìn Trương Đức Bưu một cái.
Đồ Mông đại trưởng lão vội vàng khiêm tốn lại vài câu, trong lòng không khỏi dạt dào đắc ý: “Không ngờ lão tử lại nổi tiếng như vậy, ngay cả cao thủ như viện trưởng Tinh viện cũng biết tên ta!”
/225
|