Đã Một Thời Tình Thâm

Chương 113: Phiên ngoại 3 (2) : THANH VŨ - THỜI NHAN

/114


(3)

Hai người trải qua mấy ngày gần gũi ở Hàng Châu, tính cách thoải mái cởi mở, Lục Thanh Vũ cũng không phải người biết ngại ngùng, sư đồ hai người thế là ngày ngày quấn quít, ngọt ngào thân mật.

Nhưng Lục Thanh Vũ vẫn không vượt quá giới hạn, không hề thực sự phát sinh quan hệ với Thời Nhan.

Dù sao Thời Nhan cũng là em gái Thời Việt, chạy tới Hàng Châu ở nhà anh, nếu như anh trực tiếp ăn sạch sẽ Nhan Nhan thì cũng quá thú tính rồi. Quan trọng hơn là, anh từng nghe Thời Việt nói, em gái nhà cậu ta từ nhỏ tính cách đã xúc động, làm việc gì cũng chỉ nhiệt tình không quá ba phút, anh không xác định được tình cảm Thời Nhan đối với anh duy trì đến bao lâu, lỡ như bên nhau chưa đến nửa năm Thời Nhan không còn cảm giác mới mẻ, không muốn tiếp tục với anh nữa, vậy thì hai người chưa phát sinh quan hệ, cũng tốt cho cô sau này.

Lục Thanh Vũ vẫn luôn rất nhẫn nại, nhưng Thời Nhan lại không cho là như vậy, cô ngược lại cảm thấy Lục Thanh Vũ không đủ thích mình, vậy nên mới không đụng vào cô.

Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh, Thời Nhan bắt đầu năm học mới, Lục Thanh Vũ cũng phải về căn cứ ở Thượng Hải.

Lúc trở về gặp lại Thời Việt, Lục Thanh Vũ cũng có chút chột dạ, nhưng anh vẫn chưa dám nói thẳng, giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Thời Nhan mỗi cuối tuần đều sẽ tới căn cứ tìm anh, đương nhiên ngoài mặt vẫn tìm cái cớ là “gặp Phù Âm”. Bởi vì căn cứ vẫn còn sếp lớn Thời Việt ngự trị, Lục Thanh Vũ và Thời Nhan đừng tới thân mật, đến nửa con mắt cũng không dám liếc nhau, trong lòng sợ Thời Việt phát hiện.

Nhưng cho cùng thì vẫn là quan hệ bạn trai bạn gái, kỳ nghỉ từng thân mật khắng khít lâu như vậy, thời gian dài không gần gũi, hai người đều nhịn không được cảm thấy khó chịu.

Hôm nay đúng vào cuối tuần, sau khi trận đấu tiếp theo được an bài, lại thêm việc đối thủ là chiến đội cấp thấp trong liên minh, các đội viên của AIM cũng khá thư thả. Lúc Thời Nhan chạy tới căn cứ, thế mà lại gặp mặt người quen —- Chị Vân.

Cô và chị Vân chưa tính là từng gặp mặt, nhưng bởi vì trước đó có tra cứu tư liệu về cô, nên Thời Nhan cũng có nhìn thấy ảnh chụp, vậy nên vừa gặp đã nhận ra đối phương. 

Chị Vân hôm nay đến AIM là vì muốn thăm Lục Thanh Vũ, bởi vì trùng hợp hôm nay cũng là sinh nhật anh.

Thời Việt cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho Lục Thanh Vũ, đặt một cái bánh kem lớn, các đội viên cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, Thời Nhan cũng chuẩn bị quà, là dây thắt lưng, giá trị không thấp.

Thời Việt nhìn thấy quà liền nghi ngờ hỏi: “Em sẽ không lấy tiền ăn vặt anh cho để đi mua quà cho Thanh Vũ chứ?”

Thời Nhan giải thích: “Không có, đây là tiền em tự kiếm được, là tiền học bổng của học kỳ trước!”

Trong lòng Thời Việt lúc này mới thoải mái hơn chút, nếu em gái anh thực sự lấy tiền anh đi mua quà cho Lục Thanh Vũ, anh thực sự sẽ chịu không nổi.

Lục Thanh Vũ mỉm cười nhận lấy, ánh mắt ấm áp nhìn Thời Nhan nói: “Cảm ơn em Nhan Nhan, anh rất thích.”

Sau khi bữa tiệc kết thúc, chị Vân có việc trở về trước, chỉ có Thời Nhan là nói muốn ở lại với Phù Âm.

Cô cũng không phải lần đầu ngủ tại căn cứ, Thời Việt cũng không nghĩ nhiều, liền cho cô ở chung phòng với Phù Âm.

Tuy nhiên thực tế chứng minh, sau khi đợi các đội viên trở về phòng, Thời Nhan liền lén lút chạy tới phòng Lục Thanh Vũ, Lục Thanh Vũ giơ tay ra ôm lấy cô, Thời Nhan lập tức đẩy anh ra, bực dọc nói: “Anh với chị Vân luôn tới lui như vậy sao?”

Lục Thanh Vũ ngớ ra, hiểu được là cô tới hưng sư vấn tội, lập tức giải thích: “Không sai, chị Vân có việc tới Thượng Hải, biết được hôm nay anh tổ chức sinh nhật ở chiến đội nên mới tới chung vui, anh và cô ấy chỉ là bạn.”

Thời Nhan không vui quay đầu nhìn về phía cửa sổ nói: “Rất nhiều người nói hai người là một đôi.”

Lục Thanh Vũ nhịn cười ra tiếng: “Em đang ghen sao?”

Thời Nhan tức giận đáp: “Đúng vậy, em sắp trở thành hủ giấm rồi đây này!”

Lục Thanh Vũ khẽ xoa đầu cô, ôn nhu đáp: “Được rồi, được rồi, chị Vân có bạn trai rồi, người đó trước đó cũng từng là MC trận đấu, cũng sắp kết hôn rồi, lần nay cô ấy tới là đưa thiệp mời đến cho anh. Em không cần nghĩ nhiều đâu, anh bình thường đều bận huấn luyện, làm gì có thời gian ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ.”

Thời Nhan quay đầu nhìn anh: “Thật sao?”

Lục Thanh Vũ lập tức giơ ba ngón tay lên thề: “Trời đất chứng giám.”

Thời Nhan lúc này mới vui vẻ, nhón chân lên hôn má anh.

Lục Thanh Vũ bị cô nhóc này dính lấy đến không nhịn được, lập tức ôm cô lên, nhiệt tình hôn lấy.

Hai người vừa chạm môi liền khó rời, đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, Thời Nhan lập tức trốn về phía sau, ngay sau đó cửa liền bị đẩy ra, Thời Việt cả mặt nghi hoặc tiến vào nhìn hai người, nhíu mày nói: “Nhan Nhan? Em ở đây làm gì?”

Thời Nhan lắp bắp giải thích: “Em, em tìm sư phụ có chút chuyện.”

Lục Thanh Vũ mỉm cười: “Thời Việt sao cậu lại trực tiếp đi vào vậy?”

Thời Việt nhíu mày: “Tớ có gõ cửa rồi mà, trước đây đều trực tiếp đi vào phòng cậu sao? Lẽ nào cậu lại có bí mật gì mới?”

Lục Thanh Vũ ngại ngùng xoa mũi, đáp: “Không có gì, tìm tớ làm gì?”

Thời Việt nói: “Kêu cậu cả nửa ngày trong group weixin, không thấy cậu trả lời, tối nay sắp xếp livestream cậu quên rồi sao?”

Lục Thanh Vũ lập tức nhớ ra, tối nay anh cần phải livestream tổ chức sinh nhật cùng fan, nhưng mà lúc nãy đang quấn quít cùng Thời Nhan nên quên mất, Thời Nhan nhanh trí xoay người: “Sư phụ làm việc đi, em về phòng ngủ trước!”

Thời Việt cùng Thời Nhan đi ra khỏi phòng, Thời Nhan vốn muốn nhân cơ hội chạy nhanh lên lầu để né tránh ánh mắt nghi ngờ của anh trai, nhưng Thời Việt không hề cho cô cơ hội, vừa ra khỏi phòng liền bắt lấy cánh tay cô, nhàn nhạt đáp: “Nhan Nhan, em qua đây với anh.”

Thời Nhan chỉ có thể căng da đầu đi theo anh vào phòng, vừa mới đóng của lại, Thời Việt lập tức đen mặt hỏi: “Nói thật đi, em nửa đêm nửa hôm đến phòng Lục Thanh Vũ làm gì?”

Thời Nhan đáp: “Không có gì, chỉ là có chút vấn đề muốn hỏi anh ấy thôi. Mùa giải trước sư phụ dẫn em lên vương giả, mùa giải này em muốn tự lên cấp tinh diệu thử xem.”

Thời Việt nhấc mày nhìn cô: “Chỉ có như vậy?”

Thời Nhan gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy!”

Thời Việt cũng không hỏi thêm, dùng giọng điệu nhắc nhở nói: “Em là con gái, không nên vào phòng con trai vào ban đêm, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.”

Thời Nhan cười khan đáp: “Em biết rồi mà, em về trước đây nhá!”

Đến sau khi cô rời đi, Thời Việt mới nhíu chặt đầu mày.

Nếu là trước đây, có thể anh sẽ tin tưởng lại giải thích của em gái mình, nhưng hiện tại, anh cũng có người yêu rồi, dáng vẻ đỏ mặt vừa rồi của Thời Nhan không hề đơn giản như vậy, hơn nữa lúc anh vừa đẩy cửa vào, sắc mặt của Lục Thanh Vũ và Thời Nhan đều có vẻ hốt hoảng, môi Thời Nhan có chút sưng lên, này rõ ràng không phải là vừa bị hôn?!

Vừa nghĩ đến Lục Thanh Vũ và Thời Nhan có thể ở sau lưng mình lén lút thân mật, Thời Việt liền đau dầu phiền não.

Anh dứt khoát gửi tin nhắn cho Phù Âm: “Tiểu Âm, chuyện của Nhan Nhan và Lục Thanh Vũ, em biết chứ?”

Phù Âm đương nhiên sẽ không bán bạn tốt của mình rồi, thế là đành đáp: “Không biết, làm sao thế?”

Thời Việt: “Anh nghi ngờ họ đang hẹn hò.”

Phù Âm nghĩ, giác quan thứ 6 của Thời Việt cũng quá tốt rồi, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không biết: “Không phải chứ? Em chẳng nghe Nhan Nhan nói gì cả.”

Thời Việt cất điện thoại, cúi đầu suy nghĩ một lúc, rất nhanh liền ra một chủ ý.

Nếu như hai người đó thật sự hẹn hò, thì chắc chắn sẽ lộ dấu vết. Tuần sau chính là sinh nhật của Thời Nhan, Nhan Nhan hôm nay tặng quà cho Lục Thanh Vũ, Lục Thanh Vũ không thể không làm gì cả. Sinh nhật Thời Nhan đúng vào ngày chiến đội AIM có trận đấu, phải sau 10 giờ tối mới kết thúc, để xem Lục Thanh Vũ làm thế nào.

Thời Việt không làm gì mà nhẫn nhịn thêm một tuần nữa.

Trận đấu hôm đó, anh cũng không có hành động gì khác thường, cứ thế dẫn theo đồng đội thuận lợi giành chiến thắng 3:0.

Sau khi trận đấu kết thúc vốn mọi người sẽ ngồi xe trở về căn cứ, nhưng Lục Thanh Vũ đột nhiên xin nghỉ phép, nói là có chút chuyện gấp cần làm, sẽ trở về căn cứ muộn một chút, huấn luyện viên cũng không hỏi nhiều, trực tiếp phê chuẩn. Lục Thanh Vũ rất nhanh bắt xe rời đi, Thời Việt cũng theo sau xin nghỉ, nói là có việc về muộn, Minh thần cảm thấy kỳ quái bèn hỏi: “Hôm nay làm sao thế? Cậu cũng có việc riêng? Vậy đi đi, ngày mai đúng giờ đến huấn luyện là được.”

Thời Việt đi ra ngoài cửa bắt xe, nói với tài xế: “Đi theo chiếc xe phía trước.”

Tài xế thấy biểu tình lạnh như đá của người đàn ông ngồi hàng ghế phía sau, bị dọa xanh mặt, vội vàng đạp ga dí theo.

Lục Thanh Vũ hoàn toàn không phát giác ra Thời Việt đang theo đuôi anh, bởi vì anh đang rất vui vẻ nhắn tin với Thời Nhan, anh đã mua một chiếc đồng hồ đeo tay rất đẹp, nhưng cũng không quá đắt giá khiến người ta chú ý, thích hợp cho sinh viên, Thời Nhan chắc chắn sẽ thích.

Sau khi tới trường học, Thời Nhan quả nhiên đang đợi anh ở cửa, vừa gặp mặt đã ôm lấy anh, kích động nói: “Em còn cho rằng anh sẽ không đến!”

Lục Thanh Vũ khẽ hôn lên trán cô, đáp:  “Sao có thể chứ? Sinh nhật em, có bận cũng phải tới để cùng em chúc mừng.”

Anh lấy quà sinh nhật đeo lên tay cô, ôn nhu nói: “Ý nghĩa của việc tặng đồng hồ đeo tay em biết chứ?”

Thời Nhan lắc đầu: “Không biết.”

Lục Thanh Vũ mỉm cười xoa đầu cô, nói: “Ý chính là, yêu em đến bạc đầu.”

Thời Nhan đỏ mặt, nhón gót chủ động hôn anh, Lục Thanh Vũ đương nhiên không khách khí, lập tức nhiệt tình hôn.

Hai người hoàn toàn không phát giác, trong một chiếc xe đậu cách đó không xa, có một người đàn ông mặt đen như đít nồi, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Sau khi hôn xong, Thời Nhan mới chột dạ nói: “Các anh vừa thi đấu xong nhỉ? Anh xin nghỉ rồi chứ?”

Lục Thanh Vũ gật đầu: “Rồi, Minh thần cũng khá thoải mái, anh nói có chút việc riêng, anh ấy liền cho phép ngay.”

Thời Nhan hỏi: “Vậy anh trai em có nghi ngờ gì không?”

Lục Thanh Vũ đáp: “Chắc không có đâu, cậu ấy gần đây đều bận rộn chuẩn bị chiến thuật thi đấu, cũng không có hỏi đến chuyện của em, có vẻ không nghi ngờ gì cả.”

“Đúng không?” Đột nhiên có thanh âm trầm thấp vang lên từ phía sau hai người, Lục Thanh Vũ quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông cao to đứng dưới đèn đường, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn anh chằm chằm —– không phải là Thời Việt thì còn ai ở đây nữa?

Da đầu của Lục Thanh Vũ đều căng ra, đang muốn giải thích, thế nhưng sau đó lập tức trực tiếp nhận một cú đầm từ Thời Việt, cú đấm đó trực tiếp nhắm vào bụng anh!

Lục Thanh Vũ bị đánh căn bản không dám đánh trả, ôm lấy bụng nhịn đau, rồi cười khan đáp: “Thời Việt, cậu theo dõi tớ?”

Thời Việt nhíu mày: “Nếu không thì sao? Hai người xem tôi là kẻ ngốc à? Còn dám giấu tôi lén hẹn hò?”

Thời Nhan gấp gáp ngăn anh lại: “Anh, anh đừng có đánh nữa! Chuyện này không thể trách anh ấy, là em theo đuổi anh ấy trước!”

Thời Việt sắp tức chết rồi, quay đầu lạnh lùng nhìn em gái: “Não em bị rớt rồi à?!”

Thời Nhan cố chấp đáp: “Em thích anh ấy đấy!”

Sự bảo vệ của Nhan Nhan khiến Lục Thanh Vũ cảm thấy ấm áp, vội vàng kéo lấy Thời Việt giải thích: “Thời Việt, cậu đừng giận, tớ và Nhan Nhan là hai bên tình nguyện, tớ rất thích Nhan Nhan, tớ xin thề, tớ nghiêm túc muốn hẹn hò cùng em ấy.”

Không phải là Thời Việt không tin Lục Thanh Vũ, mà là Lục Thanh Vũ trước giờ chưa từng chính trực, cả ngày đều mang vẻ mặt cười mỉm chi, Thời Việt cũng chưa từng thấy anh qua lại với cô gái nào, vậy nên thực sự sợ em gái ngốc nhà mình bị ăn thiệt.

Lục Thanh Vũ biết tâm tình của người làm anh, tiếp tục bảo đảm: “Tớ cho dù có thú tính tới đâu, cũng sẽ không chơi đùa với em gái của bạn thân. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ đối tốt với Nhan Nhan, không để em ấy chịu ủy khuất, nếu như em ấy ở bên tớ gặp phải uất ức, cậu cứ đánh tớ, tớ tuyệt đối sẽ không đánh trả.”

Lời vừa dứt, lại một đấm đánh thẳng vào bụng anh.

Lục Thanh Vũ làm mặt khổ đáp: “Cậu thế mà thật sự đánh!”

Thời Việt lạnh lùng đáp: “Để cậu nhớ cho lâu, Nhan Nhan cho dù ngốc cũng là em tớ, cậu dám ức hiếp con bé, đừng trách tớ không khách khí.”

Nhận được sự che chở từ anh trai khiến Thời Nhan rất cảm động, nhưng dùng cái câu “dù có ngốc” này để hình dung cô, thì cô không vui đâu, thế là bèn đáp lại: “Anh, em đã lớn rồi, anh không cần can thiệp vào việc em hẹn hò với ai đâu!”

Thời Việt nhìn cô bằng cặp mắt sắc bén, Thời Nhan lập tức đổi giọng: “Ý của em là, anh với Tiểu Âm hẹn hò em vô cùng ủng hộ, hai người rất xứng đôi, sau này em chắc chắn sẽ nói lời tốt trước mặt bố mẹ, nên anh cho tụi em con đường sống, có được hay không?”

Nhắc đến Phù Âm, sự nóng giận trong người Thời Việt mới giảm bớt, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Em tự mình cầu phúc đi, bị ức hiếp thì đừng có đi tìm anh!”

Thời Việt xoay người rời đi, lại quay đầu nhìn Lục Thanh Vũ: “Cậu còn không đi? Lẽ nào tính qua đêm ở trường học?”

Lục Thanh Vũ chỉ có thể tạm biệt Thời Nhan rồi căng da đầu đi cùng Thời Việt trở về chiến đội.

Trên đường trở về, hai người đều ngồi ghế sau của taxi, không khí cực kỳ ngượng nghịu, Lục Thanh Vũ cười đùa nói: “Không nghĩ đến cậu lại có thiên phú làm thám tử đến như vậy.”

Thời Việt nhíu mày đáp: “Cậu không phải từng nói, cậu thích con gái nhẹ nhàng thùy mị sao? Em gái tớ không hề dính dáng đến cụm từ dịu dàng thùy mị này đâu?”

Lục Thanh Vũ khụ một tiếng, đáp: “Đó chỉ là tùy tiện nói thôi, khi thực sự gặp người mình thích, mấy cái nguyên tắc trước đó đều ném ra sau đầu. Cậu cũng không phải từng nói xem Phù Âm như em gái sao? Kết quả không phải cũng theo đuổi tới tay sao.”

Thời Việt: “…………”

Được thôi, hai người cứ thế tổn thương lẫn nhau, ai cũng không chịu thiệt.

(4)

Từ đó về sau, việc Lục Thanh Vũ và Thời Nhan hẹn hò, Thời Việt bèn giữ trạng thái nhắm một mắt mở một mắt.

Anh cho rằng em gái chỉ là nhất thời nhiệt tình, Lục Thanh Vũ cũng không phải người đi cùng ai đó tới cùng, có thể cũng chỉ thử chút mới mẻ mà thôi, thể nào chỉ một năm cũng sẽ chia tay, người làm anh trai như anh không cần nhúng tay vào quá nhiều.

Nhưng anh không hề nghĩ đến, một năm trôi qua lại một năm tiếp đến, nháy mắt Thời Nhan cũng đã tốt nghiệp, thế mà hai người vẫn chưa chia tay!

Không chỉ không chia tay, tình cảm của hai người ngược lại càng ngày càng tốt, mỗi trận đấu Lục Thanh Vũ tham gia, Thời Nhan đều sẽ có mặt tại trường đấu, sinh nhật mỗi năm của hai người đều sẽ cùng nhau trải qua, đến kỳ nghỉ thì lại cùng nhau đi du lịch?

Lục Thanh Vũ đối với Thời Nhan rất săn sóc ôn nhu, chiều chuộng cô, rảnh rỗi thì cùng cô chơi game không nói, còn vì cô đi học nấu nướng, mỗi ngày đều ở trong vòng bạn bè đăng các loại điểm tâm bánh ngọt mà bản thân tự làm, Thời Nhan cũng sắp bị anh nuôi béo rồi.

Thời Việt dần dần cảm thấy chuyện không xong rồi, trong lòng nghi hoặc: Hai người này sao vẫn chưa chia tay nữa?

Phù Âm ngược lại rất vui vẻ tán đồng, mỉm cười khuyên: “Em cảm thấy hai người họ ở bên nhau rất xứng đó, Nhan Nhan vô tâm vô tư, phóng khoáng thoải mái, Lục Thanh Vũ vừa tỉ mỉ lại săn sóc, có thể chăm sóc được Nhan Nhan. Mà sự vui tươi của Nhan Nhan có thể đem lại thoải mái vui vẻ cho Lục Thanh Vũ, hai người họ ở bên nhau rất vui vẻ, không phải rất tốt hay sao?”

Thời Việt lạnh lùng hừ một tiếng: “Anh không tin họ có thể đi được đến cùng với nhau.”

Nhưng rất nhanh, anh liền bị vả mặt.

Lễ cưới của Thời Việt và Phù Âm khuấy động cả liên minh, sau khi Thời Việt kết hôn không lâu, Lục Thanh Vũ liền mang lễ vật quý trọng đến nhà thăm hỏi.

Không ngờ là lại tới xin hỏi cưới?!

Lục Thanh Vũ là một người luôn biết nói chuyện, văn nhã lịch lãm, lại rất lễ phép, bố mẹ rất thích cậu ấy, nhưng Thời Việt lại đanh mặt nói: “Cậu thực sự muốn cưới em gái tớ?”

Lục Thanh Vũ trả lời rất chắc chắn: “Đương nhiên rồi, tớ muốn chăm sóc Nhan Nhan cả đời.”

Thời Việt nhíu mày: “Tớ không đồng ý.”

Lục Thanh Vũ biết bản thân lúc đầu đào hố gài bẫy Thời Việt, còn khiến cậu ấy ở trước mặt cả trăm bạn fan ăn ớt, sớm biết tương lai sẽ trở thành em rể cậu ấy, lúc đầu không nên tự hố mình như vậy. Thực sự là cái hố chết người, cho dù có cúi đầu cũng phải tạ lỗi đàng hoàng.

Buối tối hôm đó, Lục Thanh Vũ chủ động mời Thời Việt ăn cơm, cười híp mắt nói: “Anh hai, anh giao Nhan Nhan cho em đi, em thực sự rất thích Nhan Nhan, ở bên cạnh em ấy em cảm thấy mỗi ngày đều rất vui vẻ.”

Thời Việt nhíu mày nhìn anh: “Ai là anh hai cậu?”

Lục Thanh Vũ xưng hô đến ngọt: “Anh hai, anh là anh ruột của em được chưa?”

Thời Việt khoanh tay lạnh lùng nói: “Tớ không nhớ mình có một đứa em trai như cậu.”

Lục Thanh Vũ mỉm cười nâng chén rượu: “Sau này tớ là em rể cậu, tớ nên theo Nhan Nhan gọi cậu một tiếng anh, nào, kính cậu một ly.”

Thời Việt không hề tiếp nhận chén rượu từ anh, mà nói: “Tớ không muốn nhận em rể như cậu.”

Lục Thanh Vũ làm mặt khổ: “Vậy cậu muốn tớ làm thế nào?”

Thời Việt không nói gì, dùng ánh mắt “kẻ bề trên” nhìn anh.

Lục Thanh Vũ căng da đầu, chủ động nói: “Tớ biết, lúc đầu tớ cá cược cùng cậu nói cậu thích Phù Âm, ép cậu ăn ớt trước mặt nhiều người, là tớ sai, tớ biết sai rồi, anh hai cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho tớ lần này đi, nếu như thực sự không được, tớ…. tớ cũng mở live ăn ớt một lần?”

Thời Việt tiếp tục dùng ánh mắt “kẻ bề trên”.

Lục Thanh Vũ khụ một tiếng: “Vậy tớ trực tiếp ăn hai hủ ớt?”

Thời Việt không nói gì.

Lục Thanh Vũ sốt ruột ra mặt: “Ba hủ!”

Thời Việt trầm mặt không nói.

Lục Thanh Vũ: “Năm hủ!”

Lục Thanh Vũ: “Nếu không…. mười hủ? Mười hủ được rồi nhỉ!”

Nhìn thấy dáng vẻ khổ qua của anh, trong lòng Thời Việt xem như vui vẻ hơn chút, khẽ giương khóe miệng, nói: “Đợi cậu ăn xong đi rồi nói.”

Buổi tối hôm đó, weibo liền xuất hiện tin hot mới —- đại thần game Lục Thanh Vũ trực tuyến ăn ớt!

Lúc bắt đầu, Lục Thanh Vũ ăn ớt không hề đổi sắc mặt, sau đó cay đến mức chịu không nổi nữa, liền lấy màn thầu ra ăn. Mọi người xem live đều ngớ ra, ăn hết một hủ không nói, ở đây anh ăn tới mười hủ?

Lục Thanh Vũ khẩu vị thanh đạm, fan chung thành đều biết anh bình thường thích ăn đồ Quảng có chút ngọt, kết quả hôm nay đột nhiên đổi khẩu vị ăn một lúc 10 hủ, mọi người cùng biểu thị, Vũ thần có phải đã gặp đả kích gì hay không?

Lục Thanh Vũ căng da đầu ăn sạch 10 hủ ớt, vừa rơi nước mắt vì cay, vừa thắm thiết khuyên dạy: “Mọi người nhớ kỹ lời này, đừng bao giờ tự tìm đường chết, không phải không có báo ứng, mà là báo ứng chưa đến, nói không chừng sau này nó còn trả lại mọi người gấp 10 lần.”

Nếu như liên hệ những lời anh nói, lại thêm việc trước đó Thời Việt live ăn ớt, các fan cũng đại khái đoán ra được, đây có thể là vụ cá cược của hai vị đại thần.

Nhưng mà cụ thể thế nào thì mọi người không ai biết được.

Thời Việt vẫn luôn không an tâm về Lục Thanh Vũ, luôn cảm thấy Thanh Vũ là dạng công tử phong lưu, sẽ không thật lòng với Nhan Nhan, sợ em gái anh gả cho cậu ta sẽ chịu thiệt.

Nhưng sau khi xem xong buổi live hôm nay, thấy cậu ăn ớt kiên định như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng, ở trước ống kính rơi cả nước mắt, cũng kiên trì ăn hết mười hủ ớt cay, Thời Việt lúc này mới ý thức được, có thể, Lục Thanh Vũ lần này thực sự nghiêm túc.

Thời Việt vốn có lòng phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng Phù Âm đứng về phía Thời Nhan, luôn khuyên anh, cứ thế anh cũng mềm lòng.

Lại Thời Nhan vô cùng cố chấp muốn gả cho Lục Thanh Vũ, Thời Việt chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng sính lễ tuyệt đối không thể hàm hồ, Lục Thanh Vũ cũng nên bỏ ra chút tâm huyết, trực tiếp để tên nhà cửa cho Thời Nhan trước khi kết hôn, còn mua cho Thời Nhan một chiếc xe, số tiền anh trữ trong mấy năm nay cũng không ít, vì để cưới Thời Nhan anh đến thẻ ngân hàng cũng để Thời Nhan quản.

Theo cách nói của Lục Thanh Vũ chính là: “Nhan Nhan của tớ thì tớ tự nhiên phải chiều chuộng rồi.”

Thời Việt lúc này mới yên tâm, khiến Thời Nhan vui vui vẻ vẻ gả ra ngoài.

Lúc kết hôn, Lục Thanh Vũ kính rượu với Thời Việt và Phù Âm, cười híp mắt gửi bọn họ: “Anh hai, chị dâu.”

Thời Việt đột nhiên cảm thấy, ngày tháng sau này, Lục Thanh Vũ đều phải gọi anh là anh hai, cảm giác này, tựa hồ không tệ?

Thế là sau khi Phù Âm nhận ly rượu, Thời Việt cũng nhận theo, nhàn nhạt đáp lại: “Sau này sống với nhau thật tốt, không được ăn hiếp Nhan Nhan.”

Lục Thanh Vũ lập tức bảo đảm: “Không dám không dám!”

Trong lòng nhịn không được nghĩ, lúc đầu tớ chỉ ép cậu ăn 1 hủ ớt, cậu đã bắt tớ ăn lại 10 hủ, nếu như sau này tớ ăn hiếp Nhan nhan, cậu còn băm tớ thành thịt xiêng? Một anh vợ như vậy thực sự là không dám đắc tội, sau này nên săn sóc Nhan Nhan hơn mới được.

Lục Thanh Vũ cười híp mắt kính rượu, nắm tay Thời Nhan vào động phòng.

Trong đêm động phòng nồng nhiệt, hai người cuối cùng cũng tiến thêm một bước thân mật, Lục Thanh Vũ ôm lấy Thời Nhan trong lòng, mỉm cười nói: “Trước đây chưa từng nghĩ sẽ cưới một cô gái như em, được đồ đệ theo đuổi, thực sự là ngoài ý muốn.”

Thời Nhan khẽ ôm lấy anh, đáp: “Vậy anh có hối hận không?”

Lục Thanh Vũ khẽ hôn lên trán cô, đáp: “Đương nhiên là không rồi, cao hứng còn không kịp.”

Anh trước đây vẫn luôn cảm thấy mình chắc sẽ cưới một người vợ hiền lương ôn như, nhưng sau khi cùng Thời Nhan ở bên cạnh, anh mới phát hiện những nguyên tắc, điều kiện trước đây, đều không thể vượt qua chữ: Thích.

Thích một người, cho dù cô không hề giống với dáng vẻ mình dự đoán, nhưng lại không thể buông bỏ cô được.

Vậy nên, tuyệt đối không nên áp đặt mấy nguyên tắc cho bản thân, nói nhất định sẽ tìm một người như vậy, nhưng đến cuối cùng có thể cuộc sống sẽ vả cho bạn một cú thật đau. Duyên đến cản cũng không thể cản được, Lục Thanh Vũ rất hạnh phúc vì bản thân đã mở tài khoản mới để chơi Chu Du, như vậy mới gặp được Tiểu Kiều không ngừng tặng kill cho anh.

Duyên phận chính là kỳ diệu đến như vậy, hoặc có thể chính là sự an bài của thượng đế.

Anh ở trong game giết cô rất nhiều lần, sau đó lại thu nhận cô làm đồ đệ, dạy cô rất nhiều kỹ xảo.

Mà cô trong cuộc sống thực lại dạy anh, làm sao để yêu một người.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~[Phiên ngoại Lục Thanh Vũ – Hoàn]~~~~~~~~~~~~~~~

/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status