Ở bên ngoài mừng sinh nhật cho Trương Hoàn, nhưng vì mưa vẫn không rơi mà oi bức nóng nực, người một nhà cũng không có hăng hái đứng bên ngoài quá lâu, liền nhanh chóng về nhà.
Về đến nhà, Trương Hoàn tìm áo ngủ đi tắm, sau đó vào phòng ngủ rồi không có động tĩnh nữa.
Dì dượng ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem TV, dì nhiều lần dứt khỏi phim Hàn mình thích quay đầu nhìn cửa phòng Trương Hoàn, sau đó lại nghiêng đầu nói với dượng. “Đứa nhỏ Hoàn Hoàn này, đã nhiều năm vậy rồi, cũng vẫn không nghĩ thông.”
Dượng thở dài, nói, “Người khác có tốt với nó hơn nữa, cũng không phải cha mẹ ruột chân chính, làm sao có thể giống nhau, nó nhớ bọn họ, cũng là hiển nhiên.”
Dì cũng thở dài theo, không nói nữa.
Một hồi sau, Tiết Lộ từ phòng mình đi ra rót nước uống, dì cắt một quả dưa hấu, bảo Tiết Lộ bưng một dĩa, mang qua cho Trương Hoàn, còn lặng lẽ dặn cô, “Xem anh con đang làm cái gì?”
Tiết Lộ không nói gì, bưng dưa hấu đi gõ cửa phòng Trương Hoàn, Trương Hoàn một hồi sau mới mở cửa, Tiết Lộ đưa dưa hấu cho cậu, nói, “Dưa hấu.”
Trương Hoàn nhận dưa hấu, gật đầu với cô, liền xoay người vào phòng, còn đóng cửa.
Tiết Lộ cũng không trách cứ cậu không nói gì, xoay người vào phòng bếp lấy phần của mình, chuẩn bị về phòng, Tiết mẫu gọi cô lại, hỏi, “Anh con sao rồi?”
Tiết Lộ lắc đầu, “Còn sao nữa, mỗi năm không phải đều dáng vẻ kia sao?”
Dì lại thở dài, sinh nhật Trương Hoàn, kỳ thật cũng là ngày giỗ cha mẹ cậu.
Chính là vào hôm sinh nhật Trương Hoàn, cha mẹ cậu dẫn cậu đi một vườn bách thú ở ngoại ô chơi, trên đường xảy ra tai nạn, một chiếc xa buýt đụng phải một chiếc xe con, xe taxi bọn họ ngồi cũng bị liên luỵ, xảy ra tan nạn xe liên hoàn, cha mẹ Trương Hoàn vì bảo vệ đứa nhỏ, hai người đều bị thương nghiêm trọng, lại thêm chữa trị không kịp, mất trong tai nạn, chỉ có Trương Hoàn ngoại trừ chấn động nhẹ ở não ra, không bị thương chỗ khác, chỉ là, cậu bị di chứng có hơi sợ máu.
Vài năm không lâu sau khi cha mẹ Trương Hoàn qua đời, Trương Hoàn cũng chỉ vừa đến nhà dì sống, người một nhà vì lo lắng tâm tình của cậu, đều mừng sinh nhật cho cậu trước một ngày, truyền thống này vẫn luôn giữ đến sau này, hơn nữa vài năm đầu, một nhà dì cũng sẽ mang Trương Hoàn đi viếng cha mẹ cậu, thế nhưng, thời gian về sau, cũng dần dần nhạt đi loại thăm viếng này, trên cơ bản không đi nữa, chỉ vào tiết thanh minh mới đi thăm.
Chỉ là, Trương Hoàn lại vẫn không thể thoát ra khỏi đả kích khi cha mẹ qua đời.
Dì còn nhớ rõ, Trương Hoàn khi còn nhỏ là một đứa trẻ rất thích cười lại hoạt bát, từ sau khi cha mẹ qua đời, cậu mới trở nên càng ngày càng lầm lì lãnh đạm, thành cái dạng như bây giờ.
Cho nên, cho dù Trương Hoàn ở nhà rất nhiều thời gian lãnh đạm dì dượng, nhưng bọn họ đại đa số thời gian sẽ không trách cậu, trong lòng bọn họ thông cảm cậu không còn cha mẹ.
Nhiều năm trôi qua, Trương Hoàn đã trưởng thành, dì dượng cũng không tiện khuyên cậu, thế là, chỉ đành tuỳ cậu tự giam mình trong phòng ngủ một mình ưu tư.
Dì dượng xem TV xong chuẩn bị đi ngủ, đứng trước cửa phòng Trương Hoàn quan sát vài lần, thấy bên trong không mở đèn, nghĩ Trương Hoàn đã ngủ rồi, hai người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, cũng liền đi ngủ.
Ngoại trừ Trương Hoàn, trên thế giới không còn ai giống như cậu, lâu như thế vẫn hoài niệm hồi tưởng cha mẹ cậu.
Trương Hoàn hiểu đạo lý này, cho nên, cậu nguyện ý nhốt chính mình trong phòng ngủ, không nói lời nào, không làm chuyện gì, chỉ lẳng lặng hồi tưởng, những chuyện phát sinh khi cậu còn bé khi còn cùng với cha mẹ.
Đèn phòng bị cậu tắt đi, mở ra rèm cửa sổ, ngọn đèn ở toà nhà cách đó không xa lập loè trong bóng đêm sâu thẳm, Trương Hoàn nhìn nó, cảm thấy những ngọn đèn này, giống như những ngôi sao đang chờ đợi linh hồn trở về, cậu tựa hồ từ trong những đốm sáng đó, thấy được khuôn mặt tươi cười của cha mẹ, bọn họ vẫn trẻ trung như xưa, hoà ái, bọn họ nhẹ giọng gọi tên cậu.
Mũi Trương Hoàn bắt đầu lên men, nước mắt không ngừng đảo quanh khoé mi, cuối cùng, không hề cố kị trong bóng tối trượt khỏi viền mắt, nhuộm ướt mặt cậu.
Trương Hoàn ngồi bên giường, không biết ngồi bao lâu, có lẽ là năm sáu tiếng, sau đó cho dù nằm trên giường, cậu vẫn không ngủ được, mỗi năm vào ngày này, cậu đều không ngủ được.
Điện thoại bị cậu tắt máy ném qua một bên, cậu không nghĩ Triệu Trăn có tìm cậu không, hoặc là, những người khác sẽ tìm cậu có việc.
Chỉ đêm nay, là thuộc là cậu, thuộc về cậu và cha mẹ cậu, cho đến nay, cậu còn không muốn cho bất kì ai khác tiến vào đêm nay của cậu.
Trong bóng tối, cậu có nhớ đến Triệu Trăn, nhớ đến những khi Triệu Trăn tốt với cậu, Triệu Trăn ôn nhu hôn trán cậu, xoa đầu cậu, Triệu Trăn ôm cậu, mùi vị thuộc về ông phả vào mặt…
Trương Hoàn dưới tình huống hình ảnh của Triệu Trăn và ký ức về cha mẹ không ngừng thay thế nhau mà mệt mỏi ngủ mất, tuy ngủ vô cùng muộn, sáng hôm sau lại tỉnh rất sớm.
Khi cậu rời giường rửa mặt, dì cũng đã dậy, đang dọn bữa sáng trong phòng bếp.
Cậu từ phòng ăn nhìn qua, thấy thân ảnh dì đeo tạp dề bận rộn, trong nháy mắt hoảng hốt, thật giống như bà chính là mẹ cậu.
Dì là một người phụ nữ cần cù lại tính toán tỉ mỉ, ngoại trừ bà thích càm ràm các loại chuyện, còn ham hư vinh, Trương Hoàn không cảm thấy bà có chỗ nào không tốt.
Dì thấy cậu đi ra, liền kêu cậu đi gọi dượng giúp, mà Tiết Lộ, nha đầu kia thường thức dậy tương đối trễ, cô rời giường rồi sẽ tự biết lo bữa sáng của mình.
Bữa sáng lên bàn, điện thoại của dượng trên bàn trà trong phòng khách vang lên, dì oán giận nói, “Ai sớm như vậy đã gọi điện? Bữa sáng cũng ăn không yên!”
Dượng bưng chén cơm đi xem, sau khi thấy ai gọi tới, liền kinh ngạc, nói với dì, “Là Triệu tiên sinh gọi tới.”
Ông vội vàng đặt chén cơm lên bàn, phi thường trịnh trọng nhận cuộc gọi.
Dì cũng buông đũa trong tay, nhìn chằm chằm dượng đang nghe điện thoại, muốn biết bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì.
Chỉ nghe thấy dượng rất trịnh trọng nghiêm túc giống như đang trả lời cấp trên, chỉ không ngừng nói, “Có… Vẫn tốt… Không có việc gì… Tôi gọi nó….”
Sau đó ông nhanh đi tới, đưa di động cho Trương Hoàn, nói, “Triệu tiên sinh tìm con có việc, nói điện thoại con vẫn không thông…”
Thấy Trương Hoàn không nhanh không chậm bỏ chén đũa, ông liền gấp gáp trừng cậu, “Nhanh bỏ đũa xuống nhận a…, người ta chờ con đấy…”
Trương Hoàn cầm điện thoại vào tay, liền đứng dậy đi sang một bên nghe điện thoại.
Trương Hoàn nhận điện thoại cũng không nói tiếng nào, dì dượng đều rất muốn biết Triệu tiên sinh rốt cuộc tìm Trương Hoàn vì chuyện gì, bất quá, cũng không tiện đi qua nghe, cũng không tiện hỏi, đương nhiên, cơm không sao nuốt trôi, chỉ đi tới phòng khách nhìn Trương Hoàn.
Trương Hoàn nghe một hồi, mới nói một cậu, “Không sao,… đã biết… đưa cho dượng đây…”
Sau đó cũng không quản bên kia điện thoại Triệu Trăn đang nói cái gì, liền trực tiếp đi tới đưa điện thoại cho dượng, mà cậu không ăn sáng nữa, dọn chén đũa của mình vào phòng bếp, xoay người rời đi.
Khiến dì dượng thấy cậu không lễ phép với Triệu tiên sinh cũng chỉ đành giương mắt nhìn theo.
Dượng tiếp điện thoại của Triệu Trăn, chưa nói vài câu, Triệu Trăn liền cúp máy.
Phỏng chừng khẩu khí Triệu Trăn nói chuyện với dượng không tốt, dượng nắm điện thoại, trầm mặt, có chút tức giận nói với dì, “Hoàn Hoàn, nó đã lớn vậy rồi, còn cho mình là con nít. Đối với người khác một chút lễ phép cũng không có. Vừa rồi khẳng định là đắc tội Triệu tiên sinh rồi, Triệu tiên sinh không nói chuyện với tôi, đã trực tiếp cúp máy. Bà nói, thế nào mà đến bây giờ một chút đạo lý xử sự cũng không biết. Một thân ngạo khí thì có ích lợi gì, chúng ta lẽ nào không có ngạo khí, nó so với bất kì ai đều tự phụ hơn, mọi người đền phải xem sắc mặt nó…”
Dượng nói, càng nói càng giận, thậm chí còn đập chén lên bàn, cái chén còn đựng cháo bị ông dùng lực đập lên bàn cẩm thạch bể nát, một tiếng giòn tan.
Dì thấy chồng phát giận, bà nhất thời cũng giận Trương Hoàn đối với quý nhân (khách quý) trong nhà không biết lễ phép, trầm mặt, vừa nãy còn không lên tiếng, sau đó liền bắt đầu oán giận, nói, “Mọi người đều biết cha mẹ nó mất hôm nay, nó mất cha mẹ, lẽ nào tôi không mất anh sao. Đứa nhỏ này, tâm tình nó không tốt, chẳng lẽ không biết đặt trong lòng, muốn cho tất cả mọi người không vui, nó mới cảm thấy an tâm sao. Chúng ta còn không tính, lẽ nào nó không biết phải nói với Triệu tiên sinh vài câu đàng hoàng sao, thằng bé này mà, nó chính là chưa ăn phải khổ, cho nên không biết đạo lý đối nhân xử thế cẩn thận…”
Tường loại nhà này vốn cũng không thể trông cậy vào cách âm tốt bao nhiêu, Trương Hoàn ở trong phòng mình có thể nghe thấy dượng và dì lớn tiếng phát giận, bất quá, cậu đứng không phòng không hề động.
Nhưng mà Tiết Lộ bị tiếng tranh cãi ầm ĩ mới sáng sớm đánh thức, ở trên giường đã nghe thấy mẹ vạch lỗi của Trương Hoàn, cô mở cửa đi ra, cào cào tóc, nhìn cha mẹ đã không còn tâm tình ăn cơm, nói, “Mới sáng sớm, ồn như vậy, thật không ngủ được mà.”
Tiết phụ luôn đối với con gái hầu như muốn gì được nấy lần này lại không tốt tính gì, quát, “Ngủ, ngủ? Con rốt cuộc muốn ngủ tới mấy giờ! Nhìn con cái dạng này, sau này đến nhà chồng, còn có người hầu hạ con, cho con sống những ngày thư thái không!”
Tiết Lộ bị cha cô nói tức giận đến muốn khóc, mang theo tiếng nức nở nói, “Sáng sớm hướng con phát giận cái gì. Cha mẹ chỉ biết cái gì Triệu tiên sinh, Triệu tiên sinh! Ông ta mắc mớ gì đến chúng ta, nhà chúng ta là người hầu nhà bọn họ sao? Hai người sáng sớm mắng anh làm gì, chúng ta dựa vào cái gì mới sáng sớm phải bị một người ngoài ảnh hưởng, trong nhà huyên náo lộn xộn.”
Dượng bị con gái tức giận đến mức cười ra, nói, “Chỉ có mấy thanh niên không biết trời cao đất rộng như các con mới nói được những lời này, còn cái gì người hầu hay không người hầu, con muốn đi làm người hầu cho nhà người ta, ngưởi ta còn không thèm con. Hiện tại ra cửa tìm việc làm, ai mà không làm người hầu. Ai không vì tiền, vì quyền thế, mà đi làm người hầu. Các con là sinh trong gia đình tốt, có mẹ con và cha làm người hầu cho bọn con, các con mới có thể đứng nói không đau lưng, nói ra những lời này!”
Tiết Lộ bị cha nói cho mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng lại không thể cãi lại một câu, nước mắt đảo quanh khoé mi, trong lòng nghẹn khí khó chịu, nghĩ thầm anh cô là đang bị Triệu Trăn nắm tới xem thành cái gì, trong nhà cha mẹ cái gì cũng không biết, cứ như vậy xem một người đàn ông lừa dối tình cảm của anh cô thành quý nhân thành ân nhân, hận không thể chạy đến liếm giày người ta.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tiết Lộ cũng hiểu rõ, nếu không phải cha mẹ ở bên ngoài chịu khổ phấn đấu, cô mới có thể sống những ngày tương đối khá, cô có thể mặc quần áo xinh đẹp, dùng mỹ phẩm dưỡng da xa hoa, cũng không vì tiền phát sầu, ở trong căn nhà tương đối rộng rãi, trong nhà còn có xe có thể chạy, cha mẹ xem cô như ngọc quý trên tay mà cưng chiều yêu thương, cô có quyền gì mà nói cha mẹ vì gia đình làm trâu làm ngựa không đúng.
Chung quy dì vẫn mềm lòng hơn, thấy con gái khổ sở, liền đứng dậy muốn hoà giải, nước mắt Tiết Lộ không ngừng tràn ra bên ngoài, xoay người bỏ đi, dì muốn tiến lên kéo cô cũng không kéo được.
Trương Hoàn ở trong phòng nghe thấy em họ đang cùng dượng cãi nhau, kỳ thật cậu có chút hối hận.
Kỳ thật vừa nãy Triệu Trăn cũng không nói gì nhiều với cậu, chỉ là hỏi cậu ở nhà có tốt không, chỉ vì Trương Hoàn tâm tình không tốt, không quá muốn phản ứng ông, liền không nói lời nào, đồng thời đáp ứng lập tức đi mở điện thoại của mình, thế là, liền đem di động trả lại cho dượng.
Nhưng cậu không biết Triệu Trăn rốt cuộc là cùng dượng nói cái gì, dẫn đến dượng cho rằng cậu đắc tội Triệu Trăn, vì vậy xảy ra chuyện này.
Trương Hoàn mở cửa phòng ngủ mình, muốn ra ngoài giải thích một chút, dù sao, trong nhà nháo thành như vậy, xem như là lỗi của cậu.
Chỉ là, vừa mới mở cửa, Tiết Lộ một đôi mắt đẫm lệ đối diện mắt cậu, Tiết Lộ không có về phòng mình, trực tiếp vào phòng Trương Hoàn, sau đó đóng cửa lại, mẹ muốn đến khuyên cô cũng nhốt bên ngoài.
Trương Hoàn muốn nói chuyện, Tiết Lộ là tiến lên ôm lấy Trương Hoàn, đồng thời nghẹn ngào nói, “Anh, anh không nên cùng ba Sưởng Sưởng cùng một chỗ, ông ấy không đáng, ông ấy không đáng…”
Trương Hoàn vì giọng nói nghẹn ngào này chết đứng ngay tại chỗ.
—-
Tác giả có lời muốn nói: …(vài câu cảm ơn độc giả) Một chương này vẫn tương đối phiền muộn a, bất quá, chú Triệu ngoại tình loại chuyện này, mọi người cần phải có lòng tin với ông ấy. Giống như ông suốt ngày trông chừng bạn nhỏ Trương ngay cả bạn thân đều không gặp, đừng nói ông ấy không có tâm thông đồng với hoa dại, cho dù có lòng, cũng không có thời gian thông đồng, yên tâm, yên tâm đi.
Tiểu Bảo: chương này xém nữa không lên sóng đúng giờ được
Về đến nhà, Trương Hoàn tìm áo ngủ đi tắm, sau đó vào phòng ngủ rồi không có động tĩnh nữa.
Dì dượng ngồi trên ghế salon trong phòng khách xem TV, dì nhiều lần dứt khỏi phim Hàn mình thích quay đầu nhìn cửa phòng Trương Hoàn, sau đó lại nghiêng đầu nói với dượng. “Đứa nhỏ Hoàn Hoàn này, đã nhiều năm vậy rồi, cũng vẫn không nghĩ thông.”
Dượng thở dài, nói, “Người khác có tốt với nó hơn nữa, cũng không phải cha mẹ ruột chân chính, làm sao có thể giống nhau, nó nhớ bọn họ, cũng là hiển nhiên.”
Dì cũng thở dài theo, không nói nữa.
Một hồi sau, Tiết Lộ từ phòng mình đi ra rót nước uống, dì cắt một quả dưa hấu, bảo Tiết Lộ bưng một dĩa, mang qua cho Trương Hoàn, còn lặng lẽ dặn cô, “Xem anh con đang làm cái gì?”
Tiết Lộ không nói gì, bưng dưa hấu đi gõ cửa phòng Trương Hoàn, Trương Hoàn một hồi sau mới mở cửa, Tiết Lộ đưa dưa hấu cho cậu, nói, “Dưa hấu.”
Trương Hoàn nhận dưa hấu, gật đầu với cô, liền xoay người vào phòng, còn đóng cửa.
Tiết Lộ cũng không trách cứ cậu không nói gì, xoay người vào phòng bếp lấy phần của mình, chuẩn bị về phòng, Tiết mẫu gọi cô lại, hỏi, “Anh con sao rồi?”
Tiết Lộ lắc đầu, “Còn sao nữa, mỗi năm không phải đều dáng vẻ kia sao?”
Dì lại thở dài, sinh nhật Trương Hoàn, kỳ thật cũng là ngày giỗ cha mẹ cậu.
Chính là vào hôm sinh nhật Trương Hoàn, cha mẹ cậu dẫn cậu đi một vườn bách thú ở ngoại ô chơi, trên đường xảy ra tai nạn, một chiếc xa buýt đụng phải một chiếc xe con, xe taxi bọn họ ngồi cũng bị liên luỵ, xảy ra tan nạn xe liên hoàn, cha mẹ Trương Hoàn vì bảo vệ đứa nhỏ, hai người đều bị thương nghiêm trọng, lại thêm chữa trị không kịp, mất trong tai nạn, chỉ có Trương Hoàn ngoại trừ chấn động nhẹ ở não ra, không bị thương chỗ khác, chỉ là, cậu bị di chứng có hơi sợ máu.
Vài năm không lâu sau khi cha mẹ Trương Hoàn qua đời, Trương Hoàn cũng chỉ vừa đến nhà dì sống, người một nhà vì lo lắng tâm tình của cậu, đều mừng sinh nhật cho cậu trước một ngày, truyền thống này vẫn luôn giữ đến sau này, hơn nữa vài năm đầu, một nhà dì cũng sẽ mang Trương Hoàn đi viếng cha mẹ cậu, thế nhưng, thời gian về sau, cũng dần dần nhạt đi loại thăm viếng này, trên cơ bản không đi nữa, chỉ vào tiết thanh minh mới đi thăm.
Chỉ là, Trương Hoàn lại vẫn không thể thoát ra khỏi đả kích khi cha mẹ qua đời.
Dì còn nhớ rõ, Trương Hoàn khi còn nhỏ là một đứa trẻ rất thích cười lại hoạt bát, từ sau khi cha mẹ qua đời, cậu mới trở nên càng ngày càng lầm lì lãnh đạm, thành cái dạng như bây giờ.
Cho nên, cho dù Trương Hoàn ở nhà rất nhiều thời gian lãnh đạm dì dượng, nhưng bọn họ đại đa số thời gian sẽ không trách cậu, trong lòng bọn họ thông cảm cậu không còn cha mẹ.
Nhiều năm trôi qua, Trương Hoàn đã trưởng thành, dì dượng cũng không tiện khuyên cậu, thế là, chỉ đành tuỳ cậu tự giam mình trong phòng ngủ một mình ưu tư.
Dì dượng xem TV xong chuẩn bị đi ngủ, đứng trước cửa phòng Trương Hoàn quan sát vài lần, thấy bên trong không mở đèn, nghĩ Trương Hoàn đã ngủ rồi, hai người liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, cũng liền đi ngủ.
Ngoại trừ Trương Hoàn, trên thế giới không còn ai giống như cậu, lâu như thế vẫn hoài niệm hồi tưởng cha mẹ cậu.
Trương Hoàn hiểu đạo lý này, cho nên, cậu nguyện ý nhốt chính mình trong phòng ngủ, không nói lời nào, không làm chuyện gì, chỉ lẳng lặng hồi tưởng, những chuyện phát sinh khi cậu còn bé khi còn cùng với cha mẹ.
Đèn phòng bị cậu tắt đi, mở ra rèm cửa sổ, ngọn đèn ở toà nhà cách đó không xa lập loè trong bóng đêm sâu thẳm, Trương Hoàn nhìn nó, cảm thấy những ngọn đèn này, giống như những ngôi sao đang chờ đợi linh hồn trở về, cậu tựa hồ từ trong những đốm sáng đó, thấy được khuôn mặt tươi cười của cha mẹ, bọn họ vẫn trẻ trung như xưa, hoà ái, bọn họ nhẹ giọng gọi tên cậu.
Mũi Trương Hoàn bắt đầu lên men, nước mắt không ngừng đảo quanh khoé mi, cuối cùng, không hề cố kị trong bóng tối trượt khỏi viền mắt, nhuộm ướt mặt cậu.
Trương Hoàn ngồi bên giường, không biết ngồi bao lâu, có lẽ là năm sáu tiếng, sau đó cho dù nằm trên giường, cậu vẫn không ngủ được, mỗi năm vào ngày này, cậu đều không ngủ được.
Điện thoại bị cậu tắt máy ném qua một bên, cậu không nghĩ Triệu Trăn có tìm cậu không, hoặc là, những người khác sẽ tìm cậu có việc.
Chỉ đêm nay, là thuộc là cậu, thuộc về cậu và cha mẹ cậu, cho đến nay, cậu còn không muốn cho bất kì ai khác tiến vào đêm nay của cậu.
Trong bóng tối, cậu có nhớ đến Triệu Trăn, nhớ đến những khi Triệu Trăn tốt với cậu, Triệu Trăn ôn nhu hôn trán cậu, xoa đầu cậu, Triệu Trăn ôm cậu, mùi vị thuộc về ông phả vào mặt…
Trương Hoàn dưới tình huống hình ảnh của Triệu Trăn và ký ức về cha mẹ không ngừng thay thế nhau mà mệt mỏi ngủ mất, tuy ngủ vô cùng muộn, sáng hôm sau lại tỉnh rất sớm.
Khi cậu rời giường rửa mặt, dì cũng đã dậy, đang dọn bữa sáng trong phòng bếp.
Cậu từ phòng ăn nhìn qua, thấy thân ảnh dì đeo tạp dề bận rộn, trong nháy mắt hoảng hốt, thật giống như bà chính là mẹ cậu.
Dì là một người phụ nữ cần cù lại tính toán tỉ mỉ, ngoại trừ bà thích càm ràm các loại chuyện, còn ham hư vinh, Trương Hoàn không cảm thấy bà có chỗ nào không tốt.
Dì thấy cậu đi ra, liền kêu cậu đi gọi dượng giúp, mà Tiết Lộ, nha đầu kia thường thức dậy tương đối trễ, cô rời giường rồi sẽ tự biết lo bữa sáng của mình.
Bữa sáng lên bàn, điện thoại của dượng trên bàn trà trong phòng khách vang lên, dì oán giận nói, “Ai sớm như vậy đã gọi điện? Bữa sáng cũng ăn không yên!”
Dượng bưng chén cơm đi xem, sau khi thấy ai gọi tới, liền kinh ngạc, nói với dì, “Là Triệu tiên sinh gọi tới.”
Ông vội vàng đặt chén cơm lên bàn, phi thường trịnh trọng nhận cuộc gọi.
Dì cũng buông đũa trong tay, nhìn chằm chằm dượng đang nghe điện thoại, muốn biết bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì.
Chỉ nghe thấy dượng rất trịnh trọng nghiêm túc giống như đang trả lời cấp trên, chỉ không ngừng nói, “Có… Vẫn tốt… Không có việc gì… Tôi gọi nó….”
Sau đó ông nhanh đi tới, đưa di động cho Trương Hoàn, nói, “Triệu tiên sinh tìm con có việc, nói điện thoại con vẫn không thông…”
Thấy Trương Hoàn không nhanh không chậm bỏ chén đũa, ông liền gấp gáp trừng cậu, “Nhanh bỏ đũa xuống nhận a…, người ta chờ con đấy…”
Trương Hoàn cầm điện thoại vào tay, liền đứng dậy đi sang một bên nghe điện thoại.
Trương Hoàn nhận điện thoại cũng không nói tiếng nào, dì dượng đều rất muốn biết Triệu tiên sinh rốt cuộc tìm Trương Hoàn vì chuyện gì, bất quá, cũng không tiện đi qua nghe, cũng không tiện hỏi, đương nhiên, cơm không sao nuốt trôi, chỉ đi tới phòng khách nhìn Trương Hoàn.
Trương Hoàn nghe một hồi, mới nói một cậu, “Không sao,… đã biết… đưa cho dượng đây…”
Sau đó cũng không quản bên kia điện thoại Triệu Trăn đang nói cái gì, liền trực tiếp đi tới đưa điện thoại cho dượng, mà cậu không ăn sáng nữa, dọn chén đũa của mình vào phòng bếp, xoay người rời đi.
Khiến dì dượng thấy cậu không lễ phép với Triệu tiên sinh cũng chỉ đành giương mắt nhìn theo.
Dượng tiếp điện thoại của Triệu Trăn, chưa nói vài câu, Triệu Trăn liền cúp máy.
Phỏng chừng khẩu khí Triệu Trăn nói chuyện với dượng không tốt, dượng nắm điện thoại, trầm mặt, có chút tức giận nói với dì, “Hoàn Hoàn, nó đã lớn vậy rồi, còn cho mình là con nít. Đối với người khác một chút lễ phép cũng không có. Vừa rồi khẳng định là đắc tội Triệu tiên sinh rồi, Triệu tiên sinh không nói chuyện với tôi, đã trực tiếp cúp máy. Bà nói, thế nào mà đến bây giờ một chút đạo lý xử sự cũng không biết. Một thân ngạo khí thì có ích lợi gì, chúng ta lẽ nào không có ngạo khí, nó so với bất kì ai đều tự phụ hơn, mọi người đền phải xem sắc mặt nó…”
Dượng nói, càng nói càng giận, thậm chí còn đập chén lên bàn, cái chén còn đựng cháo bị ông dùng lực đập lên bàn cẩm thạch bể nát, một tiếng giòn tan.
Dì thấy chồng phát giận, bà nhất thời cũng giận Trương Hoàn đối với quý nhân (khách quý) trong nhà không biết lễ phép, trầm mặt, vừa nãy còn không lên tiếng, sau đó liền bắt đầu oán giận, nói, “Mọi người đều biết cha mẹ nó mất hôm nay, nó mất cha mẹ, lẽ nào tôi không mất anh sao. Đứa nhỏ này, tâm tình nó không tốt, chẳng lẽ không biết đặt trong lòng, muốn cho tất cả mọi người không vui, nó mới cảm thấy an tâm sao. Chúng ta còn không tính, lẽ nào nó không biết phải nói với Triệu tiên sinh vài câu đàng hoàng sao, thằng bé này mà, nó chính là chưa ăn phải khổ, cho nên không biết đạo lý đối nhân xử thế cẩn thận…”
Tường loại nhà này vốn cũng không thể trông cậy vào cách âm tốt bao nhiêu, Trương Hoàn ở trong phòng mình có thể nghe thấy dượng và dì lớn tiếng phát giận, bất quá, cậu đứng không phòng không hề động.
Nhưng mà Tiết Lộ bị tiếng tranh cãi ầm ĩ mới sáng sớm đánh thức, ở trên giường đã nghe thấy mẹ vạch lỗi của Trương Hoàn, cô mở cửa đi ra, cào cào tóc, nhìn cha mẹ đã không còn tâm tình ăn cơm, nói, “Mới sáng sớm, ồn như vậy, thật không ngủ được mà.”
Tiết phụ luôn đối với con gái hầu như muốn gì được nấy lần này lại không tốt tính gì, quát, “Ngủ, ngủ? Con rốt cuộc muốn ngủ tới mấy giờ! Nhìn con cái dạng này, sau này đến nhà chồng, còn có người hầu hạ con, cho con sống những ngày thư thái không!”
Tiết Lộ bị cha cô nói tức giận đến muốn khóc, mang theo tiếng nức nở nói, “Sáng sớm hướng con phát giận cái gì. Cha mẹ chỉ biết cái gì Triệu tiên sinh, Triệu tiên sinh! Ông ta mắc mớ gì đến chúng ta, nhà chúng ta là người hầu nhà bọn họ sao? Hai người sáng sớm mắng anh làm gì, chúng ta dựa vào cái gì mới sáng sớm phải bị một người ngoài ảnh hưởng, trong nhà huyên náo lộn xộn.”
Dượng bị con gái tức giận đến mức cười ra, nói, “Chỉ có mấy thanh niên không biết trời cao đất rộng như các con mới nói được những lời này, còn cái gì người hầu hay không người hầu, con muốn đi làm người hầu cho nhà người ta, ngưởi ta còn không thèm con. Hiện tại ra cửa tìm việc làm, ai mà không làm người hầu. Ai không vì tiền, vì quyền thế, mà đi làm người hầu. Các con là sinh trong gia đình tốt, có mẹ con và cha làm người hầu cho bọn con, các con mới có thể đứng nói không đau lưng, nói ra những lời này!”
Tiết Lộ bị cha nói cho mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng lại không thể cãi lại một câu, nước mắt đảo quanh khoé mi, trong lòng nghẹn khí khó chịu, nghĩ thầm anh cô là đang bị Triệu Trăn nắm tới xem thành cái gì, trong nhà cha mẹ cái gì cũng không biết, cứ như vậy xem một người đàn ông lừa dối tình cảm của anh cô thành quý nhân thành ân nhân, hận không thể chạy đến liếm giày người ta.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tiết Lộ cũng hiểu rõ, nếu không phải cha mẹ ở bên ngoài chịu khổ phấn đấu, cô mới có thể sống những ngày tương đối khá, cô có thể mặc quần áo xinh đẹp, dùng mỹ phẩm dưỡng da xa hoa, cũng không vì tiền phát sầu, ở trong căn nhà tương đối rộng rãi, trong nhà còn có xe có thể chạy, cha mẹ xem cô như ngọc quý trên tay mà cưng chiều yêu thương, cô có quyền gì mà nói cha mẹ vì gia đình làm trâu làm ngựa không đúng.
Chung quy dì vẫn mềm lòng hơn, thấy con gái khổ sở, liền đứng dậy muốn hoà giải, nước mắt Tiết Lộ không ngừng tràn ra bên ngoài, xoay người bỏ đi, dì muốn tiến lên kéo cô cũng không kéo được.
Trương Hoàn ở trong phòng nghe thấy em họ đang cùng dượng cãi nhau, kỳ thật cậu có chút hối hận.
Kỳ thật vừa nãy Triệu Trăn cũng không nói gì nhiều với cậu, chỉ là hỏi cậu ở nhà có tốt không, chỉ vì Trương Hoàn tâm tình không tốt, không quá muốn phản ứng ông, liền không nói lời nào, đồng thời đáp ứng lập tức đi mở điện thoại của mình, thế là, liền đem di động trả lại cho dượng.
Nhưng cậu không biết Triệu Trăn rốt cuộc là cùng dượng nói cái gì, dẫn đến dượng cho rằng cậu đắc tội Triệu Trăn, vì vậy xảy ra chuyện này.
Trương Hoàn mở cửa phòng ngủ mình, muốn ra ngoài giải thích một chút, dù sao, trong nhà nháo thành như vậy, xem như là lỗi của cậu.
Chỉ là, vừa mới mở cửa, Tiết Lộ một đôi mắt đẫm lệ đối diện mắt cậu, Tiết Lộ không có về phòng mình, trực tiếp vào phòng Trương Hoàn, sau đó đóng cửa lại, mẹ muốn đến khuyên cô cũng nhốt bên ngoài.
Trương Hoàn muốn nói chuyện, Tiết Lộ là tiến lên ôm lấy Trương Hoàn, đồng thời nghẹn ngào nói, “Anh, anh không nên cùng ba Sưởng Sưởng cùng một chỗ, ông ấy không đáng, ông ấy không đáng…”
Trương Hoàn vì giọng nói nghẹn ngào này chết đứng ngay tại chỗ.
—-
Tác giả có lời muốn nói: …(vài câu cảm ơn độc giả) Một chương này vẫn tương đối phiền muộn a, bất quá, chú Triệu ngoại tình loại chuyện này, mọi người cần phải có lòng tin với ông ấy. Giống như ông suốt ngày trông chừng bạn nhỏ Trương ngay cả bạn thân đều không gặp, đừng nói ông ấy không có tâm thông đồng với hoa dại, cho dù có lòng, cũng không có thời gian thông đồng, yên tâm, yên tâm đi.
Tiểu Bảo: chương này xém nữa không lên sóng đúng giờ được
/94
|