Tiếu Dương núp phía sau thân cây ló đầu ra nhìn, xem bên trái nhìn bên phải một chút, tốt lắm, bây giờ không có ai, đùi phải dồn sức, phát lực lao về phía trước, mục tiêu bên ngoài cánh cửa. Thế nhưng, Bối Nạp Đức lại giống như từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt đen thui kéo cổ áo Tiếu Dương lại “Lại muốn chạy ra bên ngoài nữa rồi.”
Lần thứ N lần bị chộp lại, Tiếu Dương rốt cục cũng bạo phát, cởi áo xoay người, phẫn nộ chỉ trích Bối Nạp Đức nói, “Ta cũng không phải phạm nhân, ngươi dựa vào cái gì không cho ta ra ngoài! Ngươi đây là giam cầm phi pháp, là xâm phạm nhân quyền!”
Mặc dù nghe không hiểu, hắn ồn ào cái gì nhưng trọng điểm thì Bối Nạp Đức dùng ngón chân nghĩ cũng biết, mấy ngày nay Tiếu Dương mấy lần muốn chạy ra bên ngoài đều bị hắn phái người chặn lại, tính nhẫn nại của người này phỏng chừng là tới cực hạn rồi.”Ta đã nói với ngươi, mấy ngày nay sẽ xảy ra chuyện, ngươi đi ra bên ngoài có thể sẽ có nguy hiểm.” Bối Nạp Đức mỗi ngày bận rộn đi nghe hội nghị tranh luận kia, mấy ngày nay khắc khẩu càng ngày càng kịch liệt, các bè phái trên cơ bản, hắn cũng nhìn ra không sai biệt lắm, mắt thấy đối phương đã từ từ không kìm chế nổi, lúc này càng không thể để cho Tiếu Dương chạy loạn. Huống chi thể lực hắn bây giờ rõ ràng không được tốt.
“Ta làm gì mà có nguy hiểm hả, bình thường các thú nhân căn bản không biết ta.” Mấy ngày nay, Ba Trạch Nhĩ tới tìm hắn rất nhiều lần, mỗi lần chưa kịp vào cửa đã bị Hi Nhĩ Đạt nói mấy câu lừa gạt liền đi mất, Ngả Thụy Tư được Bối Nạp Đức điều đến trông coi mình càng gắt gao hơn. Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng Tiếu Dương cảm giác chính mình bị hóa thành gấu mèo rồi.
Khuyên can không có hiệu quả, Bối Nạp Đức bắt đầu dùng chính sách ôn nhu, “Ngươi nghe lời một chút đi, một khi bọn họ không nhịn được liền sử dụng vũ lực thì cả Dịch thành đều gặp nguy hiểm. Bảo bảo nhất định cũng không muốn cho ngươi gặp nguy hiểm.” Vẻ mặt vừa nói vừa thương yêu sờ sờ cái bụng vẫn còn bằng phằng như trước của Tiếu Dương, mấy ngày nay có phải to lên chút xíu không nhỉ?
Tiếu Dương mặt không chút thay đổi kéo tay hắn ra, ” Thai nhi chỉ mới hai tháng mà có thể hiểu chuyện này sao?”
Bối Nạp Đức tiếp tục ôn nhu, “Cho dù hắn không biết, ngươi cũng phải thay hắn lo lắng, ngươi nhẫn tâm để cho hắn gặp nguy hiểm sao?”
Tiếu Dương tiếp tục mặt lạnh chống đỡ, “Thì ra ý của ngươi là ta nhẫn tâm mặc kệ hắn sống chết?”
Chính sách ôn nhu hoàn toàn thất bại, Bối Nạp Đức nhanh chóng giải thích, “Ta đương nhiên không có ý đó, ý ta là nói không muốn cho các ngươi gặp nguy hiểm.”
“Đi ra ngoài chính là gặp nguy hiểm? Ta cũng không phải giấy, hơn nữa nếu thật sự gặp chuyện không may có nguy hiểm thì nơi đầu tiên xảy ra chính là nơi này.”
“Nơi này tốt xấu gì cũng có bọn Ngả Thụy Tư trông coi .” Bối Nạp Đức tiếp tục dỗ dành, “Ngươi nghe lời đi mà, đừng để ta phải lo lắng.”
Tiếu Dương trầm mặc một hồi, lại ngẩng đầu lên thì đôi mắt đã là một mảnh ngân ngấn nước, đáng thương hề hề nhìn Bối Nạp Đức, “Nhưng ta thực sự buồn sắp chết rồi.”
Hình dạng điềm đạm đáng yêu lại tỏ ra yếu thế đáng thương quả nhiên dẫn đến thần sắc Bối Nạp Đức thay đổi lớn, đưa tay đem người ôm vào trong lòng, Bối Nạp Đức hôn nhẹ đôi mắt hắn, “Thật sự buồn chán đến vậy sao?”
Ta muốn ra bên ngoài cánh cửa kia. Tiếu Dương không nói chuyện, chỉ là chậm rãi gật đầu. Lúc này, im lặng đồng nghĩa với chiến thắng.
Bối Nạp Đức suy tư một hồi, rốt cục rốt cục quyết định, “Ta sẽ đem Khắc Lỗ Tư điều lại đây, bồi ngươi nói chuyện một chút.”
Trong lòng Tiếu Dương mới vừa bốc lên một chút bong bóng hy vọng “Ba” liền vô tình bị đâm mà vỡ mất, đôi mắt chờ mong trong nháy mắt dập tắt. Một cước đá văng Bối Nạp Đức, cũng không thèm quay đầu lại, đi vào nhà. Nghe phía sau tiếng cười khẽ không thèm che dấu, trong lòng vạn phần muốn đánh chết tên chết bầm kia, mới vừa rồi giả bộ đáng thương, ý đồ tranh thủ đồng tình với mình.
Bối Nạp Đức tâm tình khoái trá, nhấc chân đuổi theo, nghe những lời vô nghĩa suốt một buổi sáng, giờ thì buồn bực nhất thời cũng không cánh mà bay. Chỉ là Ngả Thụy Tư mặc dù nói không nhiều lắm nhưng tâm tư xa hơn so với Khắc Lỗ Tư kín đáo, quả thật đổi lấy hắn thì có chút không yên tâm. Bất quá có Hi Nhĩ Đạt chắc hẳn không có vấn đề gì đâu. . .
Khắc Lỗ Tư cảm thấy rất may mắn, bản thân bị điều đến chỉ để trông nom Tiếu Dương, hắn đi theo Vương liên tục vài ngày, nghe những trận cãi nhau ồn ào khiến đầu óc hắn choáng váng, thậm chí xuất hiện tình trạng ảo giác về thính giác, chung quanh một mảnh an tĩnh lại liền cảm giác được trong cái lỗ tai của mình nhồi vào bảy tám loại thanh âm hỗn tạp, vì thế sự kính nể của hắn đối với Bối Nạp Đức lại đạt tới một tầm cao mới, không hổ danh là vương, đối mặt với tình cảnh ồn ào như vậy cư nhiên còn có thể bảo trì thần thái tự nhiên. A, đúng rồi, còn có cái vị gọi là Ba Nại Đặc kia, hắn cư nhiên cũng có thể bảo trì vẻ mặt cười tủm tỉm. Khắc Lỗ Tư từng cẩn thận quan sát hắn, phát hiện người kia ngay cả khóe miệng nhếch lên hình cung cũng sẽ không thay đổi. Nếu không phải Khắc Lỗ Tư nhìn thấy hắn nói chuyện, thật hoài nghi hắn giống như một tượng đá.
“Ba “, đầu bị vỗ một cái, Khắc Lỗ Tư phục hồi tinh thần lại nhìn Tiếu Dương trước mắt cùng mình giống nhau liền ngẩng đầu, có chút buồn bực hỏi, “Ngươi đánh ta để làm chi?”
Tiếu Dương điềm nhiên như không, thu hồi tay, âm thầm oán hận, hai người ở trong này buồn thúi ruột mà ngươi lại thất thần, nhưng ngoài miệng lại nói, “Trên đầu ngươi có sâu.”
“Oh.”
Cho nên nói người thành thật chính là người thành thật. . .
Vì vậy hai người tiếp tục ngây ra mắt to trừng mắt nhỏ, Tiếu Dương rốt cục không nhịn được nữa, “Ngươi không cảm thấy rất buồn chán hả?”
Khắc Lỗ Tư đăm chiêu ủ dột, tiếp lời, ” Thật sự buồn muốn chết luôn.” Vài ngày đầu thoáng cái được yên tĩnh lại, hắn vui sướng vô cùng, không có việc gì liền theo Tiếu Dương chuyện trò tán gẫu ở trong sân, hoạt động vài cái, rất tự do. Chờ cho nói hết chuyện, hoạt động đủ cả rồi, cũng chỉ có thể theo Tiếu Dương ở trong phòng buồn đến phát chán. Vương không cho Tiếu Dương đi ra ngoài, ra lệnh cho mình coi chừng hắn, mình cũng chỉ có thể đi theo ở trong phòng cùng bứt rứt với hắn. Sớm biết như vậy thì tốt hơn hết là theo Vương đi tham gia hội nghị đó, tối thiểu nhìn những người đó ầm ĩ đến ầm ĩ đi lại cảm giác rất thú vị. Thở dài một hơi, Khắc Lỗ Tư oán giận nói, “Ngả Thụy Tư vốn ở chỗ này rất tốt mà, Vương để sao lại đột nhiên điều ta đến đây cơ chứ.”
Một bộ dáng oán giận làm cho Tiếu Dương có chút áy náy, “Theo hắn như nói là cho ngươi theo ta cùng trò chuyện. . .”
Cho nên nói người nhà lãnh đạo và vân vân là phiền toái nhất.”Chúng ta đây phải trò chuyện sao?”
“Ân, trò chuyện đi.” Tiếu Dương chạy đi cầm mấy trái mật quả rồi quay lại ngồi xuống, coi như tiệc trà.
…
Sự thật chứng minh lúc tận lực tìm đề tài để nói, thì đề tài tựa như đám mây ngày đó khiến cho ngươi ngay cả cái đuôi cũng sờ không tới
~Hai người yên lặng mà gặm trái cây, đột nhiên Tiếu Dương toát ra một câu, “Sao chưa có ai động thủ nhỉ?”
Khắc Lỗ Tư vui vẻ, “Nói không chừng bọn họ đang ở ngoài cửa cũng nên?”
Tiếu Dương trầm tư một hồi, “Ân, nếu không ngươi đi xem một chút?”
Khắc Lỗ Tư lườm hắn một cái, sao ngươi không đi đi? Đang muốn phản bác thì “Vù” một tiếng, một mũi tên xuyên qua cửa sổ thẳng tắp bắn ngay tại trên bàn, đuôi mũi tên còn đang run rẩy vù vù.
Khắc Lỗ Tư cùng Tiếu Dương liếc nhau, lập tức cúi người ngã xuống. Rất nhanh, một trận mưa tên rậm rạp bắn vào, hai người liền trốn tránh trái chạy phải lăn, Khắc Lỗ Tư mấy lần nghĩ muốn đứng lên biến thân lao ra, đều bị mũi tên nhọn bức trở về.
Hắn tức giận hướng Tiếu Dương như trách móc, từ giờ gọi ngươi là miệng quạ đen.
Tiếu Dương tranh thủ nhìn lại hắn, khiêu khiêu mi một cái, liền lưu loát xoay người, phá cửa phòng ngủ lăn vào, tay trái tiềm thức bảo vệ bụng. Hắn cùng Khắc Lỗ Tư đang ở tại phòng ngủ, vị trí ở giữa viện tử, lại mới vừa nghe thấy phía sau cũng truyền đến thanh âm leng keng, phỏng chừng hậu viện cũng có mai phục. Phòng ngủ Hi Nhĩ Đạt ở phía sau, hy vọng hắn có thể chống đỡ được.
Tiếu Dương gỡ đao xuống, lại cầm hai thanh cung tên khom lưng đi ra ngoài, cùng Khắc Lỗ Tư hội hợp đem cung tên của Bối Nạp Đức đưa cho hắn. Khắc Lỗ Tư cợt nhả tiếp nhận, nhìn chuẩn xác qua khe hở nhỏ, sau đó nhanh chóng bắn ra một mũi tên, ngoài cửa sổ liền có thanh âm vật ngã xuống đất. Khắc Lỗ Tư đắc ý hướng Tiếu Dương nâng nâng cằm.
Tiếu Dương lườm hắn một cái, không làm ra âm thanh gì, cũng không công kích, chỉ đáp lại mũi tên bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Hiển nhiên, hắn bắn tên không sánh bằng với Khắc Lỗ Tư, nên chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình. Lúc này, cửa phòng Hi Nhĩ Đạt cũng thình thịch mở ra, nhìn thấy hai người canh giữ ở trước cửa đều bình yên vô sự, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Dương hướng hắn chỉa chỉa phía sau, Hi Nhĩ Đạt gật đầu, khom thắt lưng bước nhanh đi tới bên cửa sổ, lưu loát xoay người đi ra ngoài.
Tiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, ý tứ của hắn chỉ là nói hắn cùng Khắc Lỗ Tư bảo vệ phía trước còn Hi Nhĩ Đạt thì bảo vệ phía sau, cũng không có bảo hắn nhảy đi ra nha. Cứ như vậy đi ra không chừng sẽ bị đâm thành con nhím đó?
Kết quả chứng minh, Hi Nhĩ Đạt chẳng những không có không bị đâm thành con nhím, ngược lại một lát sau tự nhiên thong thả trở mình tiến vào.
Tiếu Dương sững sờ hỏi, “Phía sau đã giải quyết rồi?”
Hi Nhĩ Đạt hời hợt gật đầu, Khắc Lỗ Tư lập tức đỏ mặt.
“Hai người các ngươi che chở, ta lao ra.”
Tiếu Dương yên lặng mà quay đầu lại chuẩn bị cung tên, vẫn tưởng rằng Hi Nhĩ Đạt tuy nói có chút phúc hắc, nhưng bản chất vẫn là một người giống đực dường như ôn hòa. Cũng không tuần tra cũng không săn thú, chỉ là mỗi ngày, hắn khắp nơi dạo chơi, xem chút bệnh, xử lý một đống dược liệu, không nghĩ tới cư nhiên cũng là một thành viên mãnh tướng, thân thủ lại hết sức cao cường.
Tiếu Dương không ý kiến, Khắc Lỗ Tư nhưng là chịu kích thích, “Các ngươi che chở, ta đi.”
Hi Nhĩ Đạt chưa từng nhìn hắn, “Ngươi có tác dụng quan trọng khác rồi.”
“Gì?”
“Lá chắn.”
Khắc Lỗ Tư, “. . . .”
Tiếu Dương nghẹn cười, phất phất tay ý bảo mình chuẩn bị cho tốt, Khắc Lỗ Tư vẻ mặt tuy không tình nguyện nhưng vẫn là đáp ứng khoác cung tên chuẩn bị sẵn sàng. Thân thể theo bản năng che cho Tiếu Dương ở phía trước, Tiếu Dương cũng không có chối từ, thân thủ của hắn quả thật vốn là không đủ xem, huống chi bây giờ hắn còn có việc để bận tâm rồi.
Thấy bọn họ chuẩn bị tốt, Hi Nhĩ Đạt hơi đứng thẳng lên, chuẩn bị lao ra, lại nghe thấy bên ngoài vài tiếng dã thú rên rỉ, mưa tên lập tức loạn cả lên. Mặc dù không biết tình huống bên ngoài xả ra chuyện gì, nhưng rất rõ ràng đó là một cơ hội, Hi Nhĩ Đạt nháy mắt Khắc Lỗ Tư lập tức đem Tiếu Dương hoàn toàn ngăn cản ở sau người, Hi Nhĩ Đạt nhân cơ hội, bất ngờ chạy ra ngoài.
Liền nhìn thấy một con rắn lớn màu lam gắt gao quấn liên tục trên người con hổ hoa văn đen trắng, miệng rộng cắn yết hầu con hổ, chung quanh có mấy người thú nhân bộ lạc khác đang ở thế đề phòng, trên mặt đất là mấy cỗ thi thể xa lạ.
“Không có việc gì rồi, ra đi.”
Tiếu Dương đi ra liền nhìn thấy con hổ thật lớn lảo đảo rồi ngã xuống, một con rắn lớn màu lam chậm rãi biến thành hình người. Tiếu Dương mơ hồ nhớ rõ đã gặp qua thú nhân tóc màu lam này, xem bộ dáng hẳn là người một nhà.
Đang ở tận lực suy tư về người này thì lúc nghe thấy Hi Nhĩ Đạt mở miệng nói, “A Nhĩ kỳ, ngươi sao lại ở chỗ này” Hi Nhĩ Đạt có chút kỳ quái, bộ tộc A Nhĩ kỳ vốn là bô lạc chuyên đào tạo thành thiếp thân hộ vệ cho Vương, bình thường bản thân một chút cũng không rời, bây giờ cư nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Tiếu Dương vỗ mạnh đầu, đúng rồi, chính là giống đực tồn tại ngay bên cạnh mà hắn cảm giác được điều đó lại rất thấp.
A Nhĩ kỳ lãnh đạm gật đầu, “Vương để cho ta bảo vệ Tiếu Dương.”
“Chờ một chút, ta sao lại không biết có người vẫn đi theo ta?”
Hi Nhĩ Đạt giải thích, “Bộ tộc bọn họ có phương pháp đặc thù, cho nên mới làm hộ vệ vương tộc.”
Phương pháp đặc thù là cái gì? Ẩn thân ?
Không ai chú ý nghi hoặc hắn, Hi Nhĩ Đạt nhíu mày nói, “Ngươi ở chỗ này, vậy Vương ở nơi nào?”
A Nhĩ kỳ không lên tiếng, hắn luôn luôn chỉ nghe duy nhất lệnh vua, Vương để cho hắn bảo vệ Tiếu Dương, mặc dù khó hiểu nhưng vẫn đứng từ một nơi bí mật gần đó bảo vệ hắn.
Tiếu Dương mạnh mẽ tự áp chế cảm giác khác thường trong lòng, “Hi Nhĩ Đạt, gọi bọn hắn lại đây đi.”
Lần thứ N lần bị chộp lại, Tiếu Dương rốt cục cũng bạo phát, cởi áo xoay người, phẫn nộ chỉ trích Bối Nạp Đức nói, “Ta cũng không phải phạm nhân, ngươi dựa vào cái gì không cho ta ra ngoài! Ngươi đây là giam cầm phi pháp, là xâm phạm nhân quyền!”
Mặc dù nghe không hiểu, hắn ồn ào cái gì nhưng trọng điểm thì Bối Nạp Đức dùng ngón chân nghĩ cũng biết, mấy ngày nay Tiếu Dương mấy lần muốn chạy ra bên ngoài đều bị hắn phái người chặn lại, tính nhẫn nại của người này phỏng chừng là tới cực hạn rồi.”Ta đã nói với ngươi, mấy ngày nay sẽ xảy ra chuyện, ngươi đi ra bên ngoài có thể sẽ có nguy hiểm.” Bối Nạp Đức mỗi ngày bận rộn đi nghe hội nghị tranh luận kia, mấy ngày nay khắc khẩu càng ngày càng kịch liệt, các bè phái trên cơ bản, hắn cũng nhìn ra không sai biệt lắm, mắt thấy đối phương đã từ từ không kìm chế nổi, lúc này càng không thể để cho Tiếu Dương chạy loạn. Huống chi thể lực hắn bây giờ rõ ràng không được tốt.
“Ta làm gì mà có nguy hiểm hả, bình thường các thú nhân căn bản không biết ta.” Mấy ngày nay, Ba Trạch Nhĩ tới tìm hắn rất nhiều lần, mỗi lần chưa kịp vào cửa đã bị Hi Nhĩ Đạt nói mấy câu lừa gạt liền đi mất, Ngả Thụy Tư được Bối Nạp Đức điều đến trông coi mình càng gắt gao hơn. Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng Tiếu Dương cảm giác chính mình bị hóa thành gấu mèo rồi.
Khuyên can không có hiệu quả, Bối Nạp Đức bắt đầu dùng chính sách ôn nhu, “Ngươi nghe lời một chút đi, một khi bọn họ không nhịn được liền sử dụng vũ lực thì cả Dịch thành đều gặp nguy hiểm. Bảo bảo nhất định cũng không muốn cho ngươi gặp nguy hiểm.” Vẻ mặt vừa nói vừa thương yêu sờ sờ cái bụng vẫn còn bằng phằng như trước của Tiếu Dương, mấy ngày nay có phải to lên chút xíu không nhỉ?
Tiếu Dương mặt không chút thay đổi kéo tay hắn ra, ” Thai nhi chỉ mới hai tháng mà có thể hiểu chuyện này sao?”
Bối Nạp Đức tiếp tục ôn nhu, “Cho dù hắn không biết, ngươi cũng phải thay hắn lo lắng, ngươi nhẫn tâm để cho hắn gặp nguy hiểm sao?”
Tiếu Dương tiếp tục mặt lạnh chống đỡ, “Thì ra ý của ngươi là ta nhẫn tâm mặc kệ hắn sống chết?”
Chính sách ôn nhu hoàn toàn thất bại, Bối Nạp Đức nhanh chóng giải thích, “Ta đương nhiên không có ý đó, ý ta là nói không muốn cho các ngươi gặp nguy hiểm.”
“Đi ra ngoài chính là gặp nguy hiểm? Ta cũng không phải giấy, hơn nữa nếu thật sự gặp chuyện không may có nguy hiểm thì nơi đầu tiên xảy ra chính là nơi này.”
“Nơi này tốt xấu gì cũng có bọn Ngả Thụy Tư trông coi .” Bối Nạp Đức tiếp tục dỗ dành, “Ngươi nghe lời đi mà, đừng để ta phải lo lắng.”
Tiếu Dương trầm mặc một hồi, lại ngẩng đầu lên thì đôi mắt đã là một mảnh ngân ngấn nước, đáng thương hề hề nhìn Bối Nạp Đức, “Nhưng ta thực sự buồn sắp chết rồi.”
Hình dạng điềm đạm đáng yêu lại tỏ ra yếu thế đáng thương quả nhiên dẫn đến thần sắc Bối Nạp Đức thay đổi lớn, đưa tay đem người ôm vào trong lòng, Bối Nạp Đức hôn nhẹ đôi mắt hắn, “Thật sự buồn chán đến vậy sao?”
Ta muốn ra bên ngoài cánh cửa kia. Tiếu Dương không nói chuyện, chỉ là chậm rãi gật đầu. Lúc này, im lặng đồng nghĩa với chiến thắng.
Bối Nạp Đức suy tư một hồi, rốt cục rốt cục quyết định, “Ta sẽ đem Khắc Lỗ Tư điều lại đây, bồi ngươi nói chuyện một chút.”
Trong lòng Tiếu Dương mới vừa bốc lên một chút bong bóng hy vọng “Ba” liền vô tình bị đâm mà vỡ mất, đôi mắt chờ mong trong nháy mắt dập tắt. Một cước đá văng Bối Nạp Đức, cũng không thèm quay đầu lại, đi vào nhà. Nghe phía sau tiếng cười khẽ không thèm che dấu, trong lòng vạn phần muốn đánh chết tên chết bầm kia, mới vừa rồi giả bộ đáng thương, ý đồ tranh thủ đồng tình với mình.
Bối Nạp Đức tâm tình khoái trá, nhấc chân đuổi theo, nghe những lời vô nghĩa suốt một buổi sáng, giờ thì buồn bực nhất thời cũng không cánh mà bay. Chỉ là Ngả Thụy Tư mặc dù nói không nhiều lắm nhưng tâm tư xa hơn so với Khắc Lỗ Tư kín đáo, quả thật đổi lấy hắn thì có chút không yên tâm. Bất quá có Hi Nhĩ Đạt chắc hẳn không có vấn đề gì đâu. . .
Khắc Lỗ Tư cảm thấy rất may mắn, bản thân bị điều đến chỉ để trông nom Tiếu Dương, hắn đi theo Vương liên tục vài ngày, nghe những trận cãi nhau ồn ào khiến đầu óc hắn choáng váng, thậm chí xuất hiện tình trạng ảo giác về thính giác, chung quanh một mảnh an tĩnh lại liền cảm giác được trong cái lỗ tai của mình nhồi vào bảy tám loại thanh âm hỗn tạp, vì thế sự kính nể của hắn đối với Bối Nạp Đức lại đạt tới một tầm cao mới, không hổ danh là vương, đối mặt với tình cảnh ồn ào như vậy cư nhiên còn có thể bảo trì thần thái tự nhiên. A, đúng rồi, còn có cái vị gọi là Ba Nại Đặc kia, hắn cư nhiên cũng có thể bảo trì vẻ mặt cười tủm tỉm. Khắc Lỗ Tư từng cẩn thận quan sát hắn, phát hiện người kia ngay cả khóe miệng nhếch lên hình cung cũng sẽ không thay đổi. Nếu không phải Khắc Lỗ Tư nhìn thấy hắn nói chuyện, thật hoài nghi hắn giống như một tượng đá.
“Ba “, đầu bị vỗ một cái, Khắc Lỗ Tư phục hồi tinh thần lại nhìn Tiếu Dương trước mắt cùng mình giống nhau liền ngẩng đầu, có chút buồn bực hỏi, “Ngươi đánh ta để làm chi?”
Tiếu Dương điềm nhiên như không, thu hồi tay, âm thầm oán hận, hai người ở trong này buồn thúi ruột mà ngươi lại thất thần, nhưng ngoài miệng lại nói, “Trên đầu ngươi có sâu.”
“Oh.”
Cho nên nói người thành thật chính là người thành thật. . .
Vì vậy hai người tiếp tục ngây ra mắt to trừng mắt nhỏ, Tiếu Dương rốt cục không nhịn được nữa, “Ngươi không cảm thấy rất buồn chán hả?”
Khắc Lỗ Tư đăm chiêu ủ dột, tiếp lời, ” Thật sự buồn muốn chết luôn.” Vài ngày đầu thoáng cái được yên tĩnh lại, hắn vui sướng vô cùng, không có việc gì liền theo Tiếu Dương chuyện trò tán gẫu ở trong sân, hoạt động vài cái, rất tự do. Chờ cho nói hết chuyện, hoạt động đủ cả rồi, cũng chỉ có thể theo Tiếu Dương ở trong phòng buồn đến phát chán. Vương không cho Tiếu Dương đi ra ngoài, ra lệnh cho mình coi chừng hắn, mình cũng chỉ có thể đi theo ở trong phòng cùng bứt rứt với hắn. Sớm biết như vậy thì tốt hơn hết là theo Vương đi tham gia hội nghị đó, tối thiểu nhìn những người đó ầm ĩ đến ầm ĩ đi lại cảm giác rất thú vị. Thở dài một hơi, Khắc Lỗ Tư oán giận nói, “Ngả Thụy Tư vốn ở chỗ này rất tốt mà, Vương để sao lại đột nhiên điều ta đến đây cơ chứ.”
Một bộ dáng oán giận làm cho Tiếu Dương có chút áy náy, “Theo hắn như nói là cho ngươi theo ta cùng trò chuyện. . .”
Cho nên nói người nhà lãnh đạo và vân vân là phiền toái nhất.”Chúng ta đây phải trò chuyện sao?”
“Ân, trò chuyện đi.” Tiếu Dương chạy đi cầm mấy trái mật quả rồi quay lại ngồi xuống, coi như tiệc trà.
…
Sự thật chứng minh lúc tận lực tìm đề tài để nói, thì đề tài tựa như đám mây ngày đó khiến cho ngươi ngay cả cái đuôi cũng sờ không tới
~Hai người yên lặng mà gặm trái cây, đột nhiên Tiếu Dương toát ra một câu, “Sao chưa có ai động thủ nhỉ?”
Khắc Lỗ Tư vui vẻ, “Nói không chừng bọn họ đang ở ngoài cửa cũng nên?”
Tiếu Dương trầm tư một hồi, “Ân, nếu không ngươi đi xem một chút?”
Khắc Lỗ Tư lườm hắn một cái, sao ngươi không đi đi? Đang muốn phản bác thì “Vù” một tiếng, một mũi tên xuyên qua cửa sổ thẳng tắp bắn ngay tại trên bàn, đuôi mũi tên còn đang run rẩy vù vù.
Khắc Lỗ Tư cùng Tiếu Dương liếc nhau, lập tức cúi người ngã xuống. Rất nhanh, một trận mưa tên rậm rạp bắn vào, hai người liền trốn tránh trái chạy phải lăn, Khắc Lỗ Tư mấy lần nghĩ muốn đứng lên biến thân lao ra, đều bị mũi tên nhọn bức trở về.
Hắn tức giận hướng Tiếu Dương như trách móc, từ giờ gọi ngươi là miệng quạ đen.
Tiếu Dương tranh thủ nhìn lại hắn, khiêu khiêu mi một cái, liền lưu loát xoay người, phá cửa phòng ngủ lăn vào, tay trái tiềm thức bảo vệ bụng. Hắn cùng Khắc Lỗ Tư đang ở tại phòng ngủ, vị trí ở giữa viện tử, lại mới vừa nghe thấy phía sau cũng truyền đến thanh âm leng keng, phỏng chừng hậu viện cũng có mai phục. Phòng ngủ Hi Nhĩ Đạt ở phía sau, hy vọng hắn có thể chống đỡ được.
Tiếu Dương gỡ đao xuống, lại cầm hai thanh cung tên khom lưng đi ra ngoài, cùng Khắc Lỗ Tư hội hợp đem cung tên của Bối Nạp Đức đưa cho hắn. Khắc Lỗ Tư cợt nhả tiếp nhận, nhìn chuẩn xác qua khe hở nhỏ, sau đó nhanh chóng bắn ra một mũi tên, ngoài cửa sổ liền có thanh âm vật ngã xuống đất. Khắc Lỗ Tư đắc ý hướng Tiếu Dương nâng nâng cằm.
Tiếu Dương lườm hắn một cái, không làm ra âm thanh gì, cũng không công kích, chỉ đáp lại mũi tên bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Hiển nhiên, hắn bắn tên không sánh bằng với Khắc Lỗ Tư, nên chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình. Lúc này, cửa phòng Hi Nhĩ Đạt cũng thình thịch mở ra, nhìn thấy hai người canh giữ ở trước cửa đều bình yên vô sự, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Dương hướng hắn chỉa chỉa phía sau, Hi Nhĩ Đạt gật đầu, khom thắt lưng bước nhanh đi tới bên cửa sổ, lưu loát xoay người đi ra ngoài.
Tiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, ý tứ của hắn chỉ là nói hắn cùng Khắc Lỗ Tư bảo vệ phía trước còn Hi Nhĩ Đạt thì bảo vệ phía sau, cũng không có bảo hắn nhảy đi ra nha. Cứ như vậy đi ra không chừng sẽ bị đâm thành con nhím đó?
Kết quả chứng minh, Hi Nhĩ Đạt chẳng những không có không bị đâm thành con nhím, ngược lại một lát sau tự nhiên thong thả trở mình tiến vào.
Tiếu Dương sững sờ hỏi, “Phía sau đã giải quyết rồi?”
Hi Nhĩ Đạt hời hợt gật đầu, Khắc Lỗ Tư lập tức đỏ mặt.
“Hai người các ngươi che chở, ta lao ra.”
Tiếu Dương yên lặng mà quay đầu lại chuẩn bị cung tên, vẫn tưởng rằng Hi Nhĩ Đạt tuy nói có chút phúc hắc, nhưng bản chất vẫn là một người giống đực dường như ôn hòa. Cũng không tuần tra cũng không săn thú, chỉ là mỗi ngày, hắn khắp nơi dạo chơi, xem chút bệnh, xử lý một đống dược liệu, không nghĩ tới cư nhiên cũng là một thành viên mãnh tướng, thân thủ lại hết sức cao cường.
Tiếu Dương không ý kiến, Khắc Lỗ Tư nhưng là chịu kích thích, “Các ngươi che chở, ta đi.”
Hi Nhĩ Đạt chưa từng nhìn hắn, “Ngươi có tác dụng quan trọng khác rồi.”
“Gì?”
“Lá chắn.”
Khắc Lỗ Tư, “. . . .”
Tiếu Dương nghẹn cười, phất phất tay ý bảo mình chuẩn bị cho tốt, Khắc Lỗ Tư vẻ mặt tuy không tình nguyện nhưng vẫn là đáp ứng khoác cung tên chuẩn bị sẵn sàng. Thân thể theo bản năng che cho Tiếu Dương ở phía trước, Tiếu Dương cũng không có chối từ, thân thủ của hắn quả thật vốn là không đủ xem, huống chi bây giờ hắn còn có việc để bận tâm rồi.
Thấy bọn họ chuẩn bị tốt, Hi Nhĩ Đạt hơi đứng thẳng lên, chuẩn bị lao ra, lại nghe thấy bên ngoài vài tiếng dã thú rên rỉ, mưa tên lập tức loạn cả lên. Mặc dù không biết tình huống bên ngoài xả ra chuyện gì, nhưng rất rõ ràng đó là một cơ hội, Hi Nhĩ Đạt nháy mắt Khắc Lỗ Tư lập tức đem Tiếu Dương hoàn toàn ngăn cản ở sau người, Hi Nhĩ Đạt nhân cơ hội, bất ngờ chạy ra ngoài.
Liền nhìn thấy một con rắn lớn màu lam gắt gao quấn liên tục trên người con hổ hoa văn đen trắng, miệng rộng cắn yết hầu con hổ, chung quanh có mấy người thú nhân bộ lạc khác đang ở thế đề phòng, trên mặt đất là mấy cỗ thi thể xa lạ.
“Không có việc gì rồi, ra đi.”
Tiếu Dương đi ra liền nhìn thấy con hổ thật lớn lảo đảo rồi ngã xuống, một con rắn lớn màu lam chậm rãi biến thành hình người. Tiếu Dương mơ hồ nhớ rõ đã gặp qua thú nhân tóc màu lam này, xem bộ dáng hẳn là người một nhà.
Đang ở tận lực suy tư về người này thì lúc nghe thấy Hi Nhĩ Đạt mở miệng nói, “A Nhĩ kỳ, ngươi sao lại ở chỗ này” Hi Nhĩ Đạt có chút kỳ quái, bộ tộc A Nhĩ kỳ vốn là bô lạc chuyên đào tạo thành thiếp thân hộ vệ cho Vương, bình thường bản thân một chút cũng không rời, bây giờ cư nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Tiếu Dương vỗ mạnh đầu, đúng rồi, chính là giống đực tồn tại ngay bên cạnh mà hắn cảm giác được điều đó lại rất thấp.
A Nhĩ kỳ lãnh đạm gật đầu, “Vương để cho ta bảo vệ Tiếu Dương.”
“Chờ một chút, ta sao lại không biết có người vẫn đi theo ta?”
Hi Nhĩ Đạt giải thích, “Bộ tộc bọn họ có phương pháp đặc thù, cho nên mới làm hộ vệ vương tộc.”
Phương pháp đặc thù là cái gì? Ẩn thân ?
Không ai chú ý nghi hoặc hắn, Hi Nhĩ Đạt nhíu mày nói, “Ngươi ở chỗ này, vậy Vương ở nơi nào?”
A Nhĩ kỳ không lên tiếng, hắn luôn luôn chỉ nghe duy nhất lệnh vua, Vương để cho hắn bảo vệ Tiếu Dương, mặc dù khó hiểu nhưng vẫn đứng từ một nơi bí mật gần đó bảo vệ hắn.
Tiếu Dương mạnh mẽ tự áp chế cảm giác khác thường trong lòng, “Hi Nhĩ Đạt, gọi bọn hắn lại đây đi.”
/30
|