Sau hai năm, cuối cùng hai người cũng được cùng ăn tối với nhau.
Đương nhiên là điều kiện không thể so với Bàn Long sơn trang, bàn tròn đơn sơ được đặt tại một bên của phòng bếp, thức ăn dự trữ trong nhà không nhiều lắm, chỉ làm ba món, nhưng là cố hết sức làm theo sở thích của Tiết Lăng Phong. Một mép bàn sát vào cửa sổ, ánh chiều tà vừa vặn in lên giữa khung cửa.
Tiết Lăng Phong vừa ăn, vừa tham lam nhìn chăm chú vào ảnh vệ của y, tia sáng ôn hòa chiếu lên gương mặt không in dấu năm tháng của người ngồi đối diện, khiến sự mong nhớ ngày đêm hai năm nay của y được vơi đi một chút.
Kỳ thực y có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với nam nhân này, thế nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, đối phương không nói một lời ngồi đối diện y cúi đầu yên lặng ăn, bầu không khí dịu dàng yên ả đó lại khiến y không tìm được một cơ hội nào có thể mở miệng.
Trời chiều tuy rất mỹ lệ, nhưng Tiết Lăng Phong vẫn hận không thể một chưởng đập tan nó, như vậy y có thể ôm ảnh vệ ngoan ngoãn của y lên thẳng giường đi ngủ, vừa sờ mó vừa nói chuyện, hơn nữa ít nhiều gì bóng tối cũng có thể giúp y che bớt sự xấu hổ và gượng gạo.
“Ngươi ăn nhiều cá một chút đi.”
Không đề cập tới chuyện cũ, nhưng tóm lại vẫn phải nói chút gì khác đi. Tiết Lăng Phong gắp một miếng cá từ cái đĩa trước mặt, cẩn thận bỏ xương đi, sau đó, đưa vào bát Song Phi.
Ảnh vệ của y không nói gì, ăn ngay miếng cá đó. Tiết Lăng Phong lập tức bắt đầu thấy hài lòng, lại gắp món khác vào bát đối phương, đến khi trong bát đã dồn lên một ngọn núi nho nhỏ, y mới ngừng tay, sau đó cầm đũa thỏa mãn nhìn ảnh vệ của y ăn chúng từng chút một.
Thật là tốt, cuộc sống mà y mong muốn lại trở về, vẫn như lúc xưa, y đút cho hắn cái gì hắn liền ăn cái đó, cũng dưới bóng mặt trời buổi chiều như thế này.
Mắt thấy đồ trong bát Song Phi đã ăn gần hết, Tiết Lăng Phong ngay lập tức gắp thêm đồ nhét vào, thế nhưng ảnh vệ của y buông đũa, ngẩng đầu nói hờ hững: “Không được, ta ăn no rồi.”
“Ừm.” Hóa ra hắn cũng ăn không nhiều, trước đây mình đút cho hắn gấp mấy lần như vậy, cũng đều thấy hắn ăn hết a.
Tiết Lăng Phong thấy có chút buồn bã, cảnh còn người mất, mặt trời chiều vẫn như cũ, thế nhưng người thì không còn như xưa kia dịu ngoan nhẫn nại với y.
Nhưng nghĩ lại Tiết Lăng Phong liền phục hồi tinh thần —— hắn có thể ở trước mặt mình biểu đạt suy nghĩ thật sự chẳng phải cũng tốt sao!
“Vậy để ta ăn.”
Tiết Lăng Phong nhấc bát của Song Phi lên, đem những đồ ăn còn lại đổ vào bát mình, “Thế này đỡ lãng phí.”
Song Phi đầu tiên là nhìn kinh ngạc, sau đó ngăn cản lại: “Đừng, ở trong đĩa sạch hơn.”
Tiết Lăng Phong lắc đầu, không nói gì thêm, nhanh chóng cầm bát lên ăn. Song Phi thấy y như vậy, cũng không ngăn cản nữa, chỉ ở bên ngồi chờ y ăn xong, sau đó đi rửa bát.
Còn Tiết Lăng Phong thì chạy về phía phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng không lớn, ngoại trừ bố trí đồng dạng như trong nhà gỗ nhỏ ra, điều khiến Tiết Lăng Phong thỏa mãn chính là, trong phòng bày một chiếc giường đơn. Xem ra ảnh vệ của y sống một mình, không ở cùng người khác.
Tiết Lăng Phong bò lên giường, lấy Thất Thất từ trong bọc hành lý ra.
Theo thói quen, y đặt Thất Thất trong chăn cạnh gối đầu. Cái giường đơn nho nhỏ đó chật chội hơn cái trong căn nhà gỗ cũ rất nhiều, sau khi Thất Thất thêm vào, lại có vẻ hơi chen chúc.
Y còn phải ngủ cùng Song Phi nữa cơ mà!
Vì vậy Tiết Lăng Phong lấy Thất Thất ra, thử đặt lên cái giá đầu giường, Thất Thất đáng thương không có chân, căn bản là không thể đứng được, mỗi lần Tiết Lăng Phong đỡ nó dậy, nó lại ngã lăn ra.
Khỉ gỗ thiếu chân không tìm được bất cứ chỗ nào an thân. Không còn cách nào khác, Thất Thất bị bỏ vào ngăn tủ tại góc tường.
Trong tủ trống trơn, chỉ đặt vài món quần áo và đồ dùng hàng ngày, cơ bản đều là những thứ y thấy quen mắt. Rời khỏi Bàn Long sơn trang đã hai năm, Tiết Lăng Phong phát hiện nam nhân kia căn bản không có thêm thứ gì.
Tiết Lăng Phong cất y phục của mình vào đó, đặt cạnh của người nọ, thật giống như từ nay về sau họ sẽ vĩnh viễn bên nhau.
Thất Thất được đặt ở trên ngăn cao nhất của tủ, nơi đó không có gì khác. Khỉ gỗ an tĩnh nằm trên đó, hai năm qua đi, nó đã cũ hơn nhiều, chỉ là niềm hạnh phúc trong mắt và nét sung sướng trên mặt vẫn có thể nhận ra rõ ràng.
Bỗng nhiên, Tiết Lăng Phong biến sắc, có vẻ trở nên khẩn trương. Y đóng ‘Cạch’ lại cửa tủ, xoay người chạy về phía nhà bếp.
Tới bếp, ảnh vệ của y đang lau bàn, Tiết Lăng Phong lập tức nhào tới ôm chặt lấy người kia, mới một lúc không gặp, y lại nhớ hắn rồi.
“Ngươi còn ở đây, thật tốt quá!” Tiết Lăng Phong ôm nam nhân không chịu buông tay, “Đến giờ ta còn chưa tin, đây cũng không phải là mơ, ta thực sự đã tìm được ngươi rồi, ta sợ ngươi thình lình biến mất, giống như lúc ở trong mộng.”
Ảnh vệ của y không nói gì, chờ y buông tay, rồi tiếp tục lau bàn. Tiết Lăng Phong chưa từng làm việc nhà, không biết nên hỗ trợ thế nào; nhưng y cũng không đi, ngồi vào ghế ngơ ngơ nhìn Song Phi —— đây là một người hoàn toàn thuộc về y, nguyện ý vào sinh ra tử vì y, vì sao y lại chưa từng hảo hảo quý trọng hắn cơ chứ?
Tiết Lăng Phong hối hận cùng cực.
Kỳ thực bị người khác nhìn chằm chằm vào lưng mãi, Song Phi cũng thấy là lạ, hắn không cần quay đầu lại cũng cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Tiết Lăng Phong vẫn dán chặt vào lưng mình.
Tình hình như vậy khó tránh khỏi gây ra khó xử, Song Phi vừa cúi đầu chà bát, vừa nói: “Ta đun nước giúp ngươi, ngươi có muốn tắm rửa không?”
Hắn chỉ muốn Tiết Lăng Phong có thể làm gì đó, khiến cho y đừng có nhìn hắn mãi như vậy, nhưng chẳng ngờ Tiết Lăng Phong lại lập tức kích động đứng bật dậy, “Được! Cùng nhau làm!”
Nhưng thấy ảnh vệ của y vẫn đứng im tại chỗ, Tiết Lăng Phong lại tiu nghỉu ngồi xuống, giận giữ nói: “Lát nữa ta mới tắm có được không? Ta muốn nhìn ngươi một chút.”
.
Màn đêm rốt cuộc phủ xuống, Tiết Lăng Phong ngâm mình trong bồn gỗ, ôn tập lại những lời lát nữa sẽ nói ở trên giường.
Mộc bồn nhỏ đương nhiên không thư thái bằng với suối nước nóng, Tiết Lăng Phong ôn lại hết những lời cần nói, sau đó liền đứng lên khỏi bồn, lau qua loa một chút, mặc áo lót vào rồi liền đi về phía phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, y nhất thời lại thấy chán nản, y thấy ảnh vệ của mình đã lấy ra một bộ chăn gối khác từ trong tủ, đang chuẩn bị đi ra gian ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?”
Tiết Lăng Phong nóng nảy, vội vã chặn cửa, vẻ mặt đầy ủy khuất.
“Chắc ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ta ra phòng ngoài ngủ, ngươi muốn gì chỉ cần phân phó là được.”
Ảnh vệ của y nhìn y, một cách thản nhiên.
“Không được! Ngươi cùng ngủ trên giường với ta! Không phải từ nhỏ chúng ta đã vậy rồi sao? Ngươi ra ngoài ngủ thì tính làm gì?!”
Thế nhưng ảnh vệ của y vẫn ôm chăn đơn, thái độ thờ ơ, Tiết Lăng Phong cắn răng một cái, hung hăng nói: “Đây là mệnh lệnh!”
Song Phi liếc nhìn Tiết Lăng Phong, rồi xoay người đặt chăn gối trở về chỗ cũ,
Tuy rằng đạt được mục đích, nhưng tâm tình Tiết Lăng Phong càng trở nên rầu rĩ, y còn phải chịu mặt lạnh bao lâu nữa mới có thể khiến cho người này đối tốt với y như xưa?
Tiết Lăng Phong ủ rũ đi tới bên giường, cởi y phục tiến vào. Tâm trạng y không tốt, theo thói quen muốn nắm cánh tay Thất Thất, thế nhưng bên gối vắng vẻ, Thất Thất đã tới ngăn tủ rồi.
Bên người nửa ngày cũng không hề có động tĩnh, Tiết Lăng Phong xoay người nhìn, ảnh vệ của y đang đứng bên cửa sổ, tuy rằng đã cởi áo khoác, thế nhưng không về giường, trái lại mím môi thật chặt, im thin thít nhìn rừng cây u tĩnh ngoài cửa sổ.
Hai năm rồi, hắn đã quen với cuộc sống một mình thật tĩnh lặng, giờ phải quay về với vòng tay ôm ấp kia, lại cảm thấy lo sợ và hoảng hốt.
Tiết Lăng Phong nhờ vào ánh trắng, cũng đọc ra được sự giằng xé trong mắt Song Phi, lòng y một trận khổ sở, thế nhưng vẫn lên tinh thần nói: “Ngươi tới ngủ đi, ta làm ấm giường rồi, ngươi yên tâm, ta biết ngươi không muốn, ta sẽ không làm gì hết.”
Song Phi kinh ngạc nhìn qua, Tiết Lăng Phong đang ngồi trên giường, vạch chăn sang một bên, chờ hắn tới. Ánh mắt mang theo sự quyến luyến đó, vậy mà lại khiến hắn ngẩn ngơ nghĩ hình như trở lại hơn mười năm trước hàng đêm gắn bó, khi đó y cũng chờ hắn đến như thế này.
Điều khác biệt duy nhất chính là đôi mắt xưa kia trong veo, giờ đã bị năm tháng nhuốm đẫm tang thương và thâm trầm.
Song Phi bước tới, chui vào chăn, thực sự rất ấm áp, không băng lãnh như trước kia, thực sự rất thoải mái.
Sau khi vào trong chăn, Tiết Lăng Phong rất thành thực mà tận lực ngủ ở sát bên trong, Song Phi đưa lưng về phía y, nằm hướng ra ngoài. Nhưng đây là ưu điểm của giường đơn, Tiết Lăng Phong vừa có vẻ lui ở một bên ra vẻ rất giữ lời, lại cũng bởi vì điều kiện khách quan mà rất thỏa mãn dính chặt vào người y yêu thương.
Điều khó chịu duy nhất chính là, cứ như vậy thì cái mông khêu gợi của đối phương sẽ dán vào chỗ kia của y a, mà y còn không dám để nó cứng lên.
“Ở đây ban ngày khá nóng, không ngờ tối lại lạnh như thế này.”
Tiết Lăng Phong tùy tiện nói một câu, muốn thả lỏng bầu không khí một chút trước khi mở miệng nhận lỗi, Song Phi đương nhiên là không tiếp lời.
“Song Phi, có mấy lời ta muốn nói với ngươi.”
Rốt cuộc Tiết Lăng Phong mở miệng với cái lưng của Song Phi, mặc dù y rất mong muốn khi nói những lời này, có thể ôm người này vào lòng, nhưng chung quy y vẫn không vươn tay.
Song Phi không đáp lại, vẫn giữ cái bóng lưng lạnh lùng cho Tiết Lăng Phong.
“Song Phi, ta đã làm rất nhiều điều tổn thương ngươi, hiện tại ta thực sự rất hối hận, năm xưa chắc là ta điên rồi, ta bị điên mới có thể đối xử với ngươi như vậy. Ta không biết sao mình lại có cái tâm tính này, sau khi biết ngươi làm ảnh vệ ở trong lòng lại đặc biệt hận ngươi, thế nhưng lại vẫn rất yêu, vậy nên lúc đó ta không biết phải làm sao.”
Nói xong một đoạn, Tiết Lăng Phong dừng một chút, muốn chờ xem đối phương có phản ứng gì không, vậy mà chỉ chờ được sự trầm mặc trong bóng tối dài dằng dặc. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:
“Ta nghĩ, sao ngươi có thể làm ảnh vệ cơ chứ? Ta thì cứ yêu ngươi như thế, nhưng ngươi lại đi làm một chuyện đê tiện như vậy, ta nghĩ tới ngươi từng cùng nhiều người khác làm chuyện đó, ta còn nghĩ đến lần đầu thấy ngươi ở hồ nước nóng, ngươi cùng với tên Quy Khư kia đang… Ta thật sự là điên rồi, nếu như là người khác, quá khứ của họ ta căn bản chẳng quan tâm, đời này ta chỉ quan tâm quá khứ của ngươi, chỉ có ngươi là thuộc về riêng ta, là ta muốn bảo vệ cho tốt, thế nhưng thứ ta trân ái nhất lại đã bị người khác…”
“Ta biết tất cả đều không phải lỗi của ngươi, cũng không phải trách nhiệm của ngươi, ta cũng biết ngươi từng rất khổ sở, vì ta…” Tiết Lăng Phong vừa nghĩ tới một nam nhân đã từng có thể chịu đừng nhiều thống khổ như thế vì y, yêu y như vậy, mà y lại vì không quý trọng mà làm mất đi cảm tình của hắn, y liền thấy khổ sở tới đỏ hoe cả mắt, “Ta sai rồi, Song Phi, ta muốn sống với ngươi, ta sẽ đối tốt với ngươi, rất tốt, sẽ cực kỳ quý trọng ngươi, bồi thường lỗi lầm của ta, ngươi có thể cho ta một cơ hội hay không?”
Nhưng câu hỏi của Tiết Lăng Phong cứ chậm chạp không có được một câu trả lời thuyết phục, cảnh này khiến y càng thêm thương tâm trầm trọng hơn, y muốn biết bao được ôm lấy người bên cạnh, tìm kiếm một vài đáp án khẳng định, thế nhưng sự im lặng lạnh lùng của đối phương khiến y đến dũng khí vươn tay ra cũng không có.
Trong bóng tối tĩnh lặng chỉ có mình tiếng nức nở đè nén của Tiết Lăng Phong, đợi càng lâu, y khóc càng dữ dội, tới cuối cùng, nam nhân cao cao tại thượng này đã không còn cách nào để kiềm chế nữa, liền khóc lên thật to.
“Vậy ta hỏi ngươi một vấn đề được không?”
Tới khi Tiết Lăng Phong chờ gần như tuyệt vọng, thì nam nhân bên cạnh rốt cuộc mở miệng, thanh âm khe khẽ đối lập rõ ràng với tiếng khóc của Tiết Lăng Phong.
“Cái… cái… gì?”
Tiết Lăng Phong vừa sụt sịt vừa lắp bắp ra mấy chữ.
“Nếu như ta nguyện ý ở bên ngươi, thế nhưng không yêu ngươi như trước nữa, ngươi còn có thể đối xử với ta rất tốt như ngươi vừa nói không?”
Sẽ không yêu y như trước nữa.
Mấy từ đó khiến Tiết Lăng Phong hoàn toàn đờ người, mãi không phát ra được nửa tiếng động nào. Hắn sẽ không yêu y như trước nữa, vậy là còn lại bao nhiêu? Y sẽ còn được hưởng bao nhiêu? Phần tình yêu mà hắn trừ đi, sẽ chạy tới nơi nào? Sẽ dành cho ai? Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác làm y sợ hãi cứ ập tới như bài sơn đào hải.
Nhất thời y không thốt nên lời.
Lại một sự im lặng kéo dài.
Một lúc sau, Song Phi cười cay đắng, “Ta chính là dưới tình huống như vậy, yêu ngươi suốt bao năm, nhìn ngươi sống bên người khác, nhìn người cùng người khác vui vẻ, mà tác dụng của ta, chỉ là đi vào chỗ chết vì ngươi mà thôi. Nhưng ta cam nguyện, ta vẫn dùng hết tất cả của ta đối tốt với ngươi. Có điều, bây giờ ta mệt mỏi rồi.”
Hơn mười năm trước, hai người họ, một là thiên chi kiêu tử của đế đô hạnh lâm danh môn, một là thiếu niên vô danh từ thôn xóm phương bắc xa xôi, hai người như vậy, vốn là không nên có gì cùng tồn tại.
Giữa hai người lại trở nên trầm mặc, bỗng nhiên, Song Phi thấy mình bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, Tiết Lăng Phong dính chặt vào, mặt vùi vào cổ hắn, thấp giọng nói: “Song Phi, ngươi không yêu ta nữa thì thôi, chỉ cần để cho ta được đối tốt với ngươi là được, ta chỉ muốn được sống cùng ngươi. Nếu như sau này ngươi gặp được người ngươi thích, ta…”
Song Phi lại thấy trên cổ có chất lỏng ấm áp thấm vào da hắn, thanh âm khàn khàn của Tiết Lăng Phong truyền tới: “Tới khi đó, chỉ cần ngươi hạnh phúc là được, không phải quan tâm tới ta.”
Trong bóng tối, kỳ thực không chỉ mình Tiết Lăng Phong rơi lệ, từ lúc y mở miệng bắt đầu cầu xin tha thứ, Song Phi đã yên lặng khóc. Nhưng trải qua nhiều năm huấn luyện, hắn đã sớm luyện được bất động thanh sắc, không để đối phương phát hiện ra.
Sao hắn có thể không muốn được cơ chứ, đó là tình cảm mà hắn đã tha thiết ước mơ nhiều năm như vậy rồi. Nhưng thật sự hắn không dám nhảy vào nữa, hắn không kiên cường như vậy, sợ lại bị tổn thương.
“Song Phi, ta yêu ngươi.” Tiếng thì thào của Tiết Lăng Phong truyền tới không ngừng, Song Phi không nhịn được cả người run lên, còn tiếp tục như vậy hắn sẽ không chống lại được, hắn sợ sẽ lại rơi vào địa ngục mà nam nhân này tạo ra vì hắn.
“Ngươi tin ta một lần đi, Song Phi, những gì ngươi có thể làm vì ta, ta cũng có thể làm cho ngươi.”
Hắn có nên tin không?
Đầu óc Song Phi rối loạn, lúc thì Tiết Lăng Phong dằn vặt hắn, chuyện như vậy nhiều lắm, tùy tiện ngẫm lại cũng tràn đầy trí óc; thế nhưng cũng có khi tốt, tỷ như là chữa thương cho hắn, thụ hình thay hắn, bình thường nam nhân này rất vô tình, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại liều lĩnh cứu hắn.
Nhưng trước đây hắn chính là bị mấy lần như thế làm cho mơ hồ, luôn ngây ngốc ôm hy vọng mà gánh chịu bão táp tới dồn dập.
Đến khi mơ mơ màng màng ngủ, Song Phi cũng không trả lời Tiết Lăng Phong. Cảm giác được ôm rất ấm áp, chẳng ngờ đã khiến hắn ngủ say.
Đương nhiên là điều kiện không thể so với Bàn Long sơn trang, bàn tròn đơn sơ được đặt tại một bên của phòng bếp, thức ăn dự trữ trong nhà không nhiều lắm, chỉ làm ba món, nhưng là cố hết sức làm theo sở thích của Tiết Lăng Phong. Một mép bàn sát vào cửa sổ, ánh chiều tà vừa vặn in lên giữa khung cửa.
Tiết Lăng Phong vừa ăn, vừa tham lam nhìn chăm chú vào ảnh vệ của y, tia sáng ôn hòa chiếu lên gương mặt không in dấu năm tháng của người ngồi đối diện, khiến sự mong nhớ ngày đêm hai năm nay của y được vơi đi một chút.
Kỳ thực y có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với nam nhân này, thế nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, đối phương không nói một lời ngồi đối diện y cúi đầu yên lặng ăn, bầu không khí dịu dàng yên ả đó lại khiến y không tìm được một cơ hội nào có thể mở miệng.
Trời chiều tuy rất mỹ lệ, nhưng Tiết Lăng Phong vẫn hận không thể một chưởng đập tan nó, như vậy y có thể ôm ảnh vệ ngoan ngoãn của y lên thẳng giường đi ngủ, vừa sờ mó vừa nói chuyện, hơn nữa ít nhiều gì bóng tối cũng có thể giúp y che bớt sự xấu hổ và gượng gạo.
“Ngươi ăn nhiều cá một chút đi.”
Không đề cập tới chuyện cũ, nhưng tóm lại vẫn phải nói chút gì khác đi. Tiết Lăng Phong gắp một miếng cá từ cái đĩa trước mặt, cẩn thận bỏ xương đi, sau đó, đưa vào bát Song Phi.
Ảnh vệ của y không nói gì, ăn ngay miếng cá đó. Tiết Lăng Phong lập tức bắt đầu thấy hài lòng, lại gắp món khác vào bát đối phương, đến khi trong bát đã dồn lên một ngọn núi nho nhỏ, y mới ngừng tay, sau đó cầm đũa thỏa mãn nhìn ảnh vệ của y ăn chúng từng chút một.
Thật là tốt, cuộc sống mà y mong muốn lại trở về, vẫn như lúc xưa, y đút cho hắn cái gì hắn liền ăn cái đó, cũng dưới bóng mặt trời buổi chiều như thế này.
Mắt thấy đồ trong bát Song Phi đã ăn gần hết, Tiết Lăng Phong ngay lập tức gắp thêm đồ nhét vào, thế nhưng ảnh vệ của y buông đũa, ngẩng đầu nói hờ hững: “Không được, ta ăn no rồi.”
“Ừm.” Hóa ra hắn cũng ăn không nhiều, trước đây mình đút cho hắn gấp mấy lần như vậy, cũng đều thấy hắn ăn hết a.
Tiết Lăng Phong thấy có chút buồn bã, cảnh còn người mất, mặt trời chiều vẫn như cũ, thế nhưng người thì không còn như xưa kia dịu ngoan nhẫn nại với y.
Nhưng nghĩ lại Tiết Lăng Phong liền phục hồi tinh thần —— hắn có thể ở trước mặt mình biểu đạt suy nghĩ thật sự chẳng phải cũng tốt sao!
“Vậy để ta ăn.”
Tiết Lăng Phong nhấc bát của Song Phi lên, đem những đồ ăn còn lại đổ vào bát mình, “Thế này đỡ lãng phí.”
Song Phi đầu tiên là nhìn kinh ngạc, sau đó ngăn cản lại: “Đừng, ở trong đĩa sạch hơn.”
Tiết Lăng Phong lắc đầu, không nói gì thêm, nhanh chóng cầm bát lên ăn. Song Phi thấy y như vậy, cũng không ngăn cản nữa, chỉ ở bên ngồi chờ y ăn xong, sau đó đi rửa bát.
Còn Tiết Lăng Phong thì chạy về phía phòng ngủ.
Phòng ngủ cũng không lớn, ngoại trừ bố trí đồng dạng như trong nhà gỗ nhỏ ra, điều khiến Tiết Lăng Phong thỏa mãn chính là, trong phòng bày một chiếc giường đơn. Xem ra ảnh vệ của y sống một mình, không ở cùng người khác.
Tiết Lăng Phong bò lên giường, lấy Thất Thất từ trong bọc hành lý ra.
Theo thói quen, y đặt Thất Thất trong chăn cạnh gối đầu. Cái giường đơn nho nhỏ đó chật chội hơn cái trong căn nhà gỗ cũ rất nhiều, sau khi Thất Thất thêm vào, lại có vẻ hơi chen chúc.
Y còn phải ngủ cùng Song Phi nữa cơ mà!
Vì vậy Tiết Lăng Phong lấy Thất Thất ra, thử đặt lên cái giá đầu giường, Thất Thất đáng thương không có chân, căn bản là không thể đứng được, mỗi lần Tiết Lăng Phong đỡ nó dậy, nó lại ngã lăn ra.
Khỉ gỗ thiếu chân không tìm được bất cứ chỗ nào an thân. Không còn cách nào khác, Thất Thất bị bỏ vào ngăn tủ tại góc tường.
Trong tủ trống trơn, chỉ đặt vài món quần áo và đồ dùng hàng ngày, cơ bản đều là những thứ y thấy quen mắt. Rời khỏi Bàn Long sơn trang đã hai năm, Tiết Lăng Phong phát hiện nam nhân kia căn bản không có thêm thứ gì.
Tiết Lăng Phong cất y phục của mình vào đó, đặt cạnh của người nọ, thật giống như từ nay về sau họ sẽ vĩnh viễn bên nhau.
Thất Thất được đặt ở trên ngăn cao nhất của tủ, nơi đó không có gì khác. Khỉ gỗ an tĩnh nằm trên đó, hai năm qua đi, nó đã cũ hơn nhiều, chỉ là niềm hạnh phúc trong mắt và nét sung sướng trên mặt vẫn có thể nhận ra rõ ràng.
Bỗng nhiên, Tiết Lăng Phong biến sắc, có vẻ trở nên khẩn trương. Y đóng ‘Cạch’ lại cửa tủ, xoay người chạy về phía nhà bếp.
Tới bếp, ảnh vệ của y đang lau bàn, Tiết Lăng Phong lập tức nhào tới ôm chặt lấy người kia, mới một lúc không gặp, y lại nhớ hắn rồi.
“Ngươi còn ở đây, thật tốt quá!” Tiết Lăng Phong ôm nam nhân không chịu buông tay, “Đến giờ ta còn chưa tin, đây cũng không phải là mơ, ta thực sự đã tìm được ngươi rồi, ta sợ ngươi thình lình biến mất, giống như lúc ở trong mộng.”
Ảnh vệ của y không nói gì, chờ y buông tay, rồi tiếp tục lau bàn. Tiết Lăng Phong chưa từng làm việc nhà, không biết nên hỗ trợ thế nào; nhưng y cũng không đi, ngồi vào ghế ngơ ngơ nhìn Song Phi —— đây là một người hoàn toàn thuộc về y, nguyện ý vào sinh ra tử vì y, vì sao y lại chưa từng hảo hảo quý trọng hắn cơ chứ?
Tiết Lăng Phong hối hận cùng cực.
Kỳ thực bị người khác nhìn chằm chằm vào lưng mãi, Song Phi cũng thấy là lạ, hắn không cần quay đầu lại cũng cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Tiết Lăng Phong vẫn dán chặt vào lưng mình.
Tình hình như vậy khó tránh khỏi gây ra khó xử, Song Phi vừa cúi đầu chà bát, vừa nói: “Ta đun nước giúp ngươi, ngươi có muốn tắm rửa không?”
Hắn chỉ muốn Tiết Lăng Phong có thể làm gì đó, khiến cho y đừng có nhìn hắn mãi như vậy, nhưng chẳng ngờ Tiết Lăng Phong lại lập tức kích động đứng bật dậy, “Được! Cùng nhau làm!”
Nhưng thấy ảnh vệ của y vẫn đứng im tại chỗ, Tiết Lăng Phong lại tiu nghỉu ngồi xuống, giận giữ nói: “Lát nữa ta mới tắm có được không? Ta muốn nhìn ngươi một chút.”
.
Màn đêm rốt cuộc phủ xuống, Tiết Lăng Phong ngâm mình trong bồn gỗ, ôn tập lại những lời lát nữa sẽ nói ở trên giường.
Mộc bồn nhỏ đương nhiên không thư thái bằng với suối nước nóng, Tiết Lăng Phong ôn lại hết những lời cần nói, sau đó liền đứng lên khỏi bồn, lau qua loa một chút, mặc áo lót vào rồi liền đi về phía phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, y nhất thời lại thấy chán nản, y thấy ảnh vệ của mình đã lấy ra một bộ chăn gối khác từ trong tủ, đang chuẩn bị đi ra gian ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?”
Tiết Lăng Phong nóng nảy, vội vã chặn cửa, vẻ mặt đầy ủy khuất.
“Chắc ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Ta ra phòng ngoài ngủ, ngươi muốn gì chỉ cần phân phó là được.”
Ảnh vệ của y nhìn y, một cách thản nhiên.
“Không được! Ngươi cùng ngủ trên giường với ta! Không phải từ nhỏ chúng ta đã vậy rồi sao? Ngươi ra ngoài ngủ thì tính làm gì?!”
Thế nhưng ảnh vệ của y vẫn ôm chăn đơn, thái độ thờ ơ, Tiết Lăng Phong cắn răng một cái, hung hăng nói: “Đây là mệnh lệnh!”
Song Phi liếc nhìn Tiết Lăng Phong, rồi xoay người đặt chăn gối trở về chỗ cũ,
Tuy rằng đạt được mục đích, nhưng tâm tình Tiết Lăng Phong càng trở nên rầu rĩ, y còn phải chịu mặt lạnh bao lâu nữa mới có thể khiến cho người này đối tốt với y như xưa?
Tiết Lăng Phong ủ rũ đi tới bên giường, cởi y phục tiến vào. Tâm trạng y không tốt, theo thói quen muốn nắm cánh tay Thất Thất, thế nhưng bên gối vắng vẻ, Thất Thất đã tới ngăn tủ rồi.
Bên người nửa ngày cũng không hề có động tĩnh, Tiết Lăng Phong xoay người nhìn, ảnh vệ của y đang đứng bên cửa sổ, tuy rằng đã cởi áo khoác, thế nhưng không về giường, trái lại mím môi thật chặt, im thin thít nhìn rừng cây u tĩnh ngoài cửa sổ.
Hai năm rồi, hắn đã quen với cuộc sống một mình thật tĩnh lặng, giờ phải quay về với vòng tay ôm ấp kia, lại cảm thấy lo sợ và hoảng hốt.
Tiết Lăng Phong nhờ vào ánh trắng, cũng đọc ra được sự giằng xé trong mắt Song Phi, lòng y một trận khổ sở, thế nhưng vẫn lên tinh thần nói: “Ngươi tới ngủ đi, ta làm ấm giường rồi, ngươi yên tâm, ta biết ngươi không muốn, ta sẽ không làm gì hết.”
Song Phi kinh ngạc nhìn qua, Tiết Lăng Phong đang ngồi trên giường, vạch chăn sang một bên, chờ hắn tới. Ánh mắt mang theo sự quyến luyến đó, vậy mà lại khiến hắn ngẩn ngơ nghĩ hình như trở lại hơn mười năm trước hàng đêm gắn bó, khi đó y cũng chờ hắn đến như thế này.
Điều khác biệt duy nhất chính là đôi mắt xưa kia trong veo, giờ đã bị năm tháng nhuốm đẫm tang thương và thâm trầm.
Song Phi bước tới, chui vào chăn, thực sự rất ấm áp, không băng lãnh như trước kia, thực sự rất thoải mái.
Sau khi vào trong chăn, Tiết Lăng Phong rất thành thực mà tận lực ngủ ở sát bên trong, Song Phi đưa lưng về phía y, nằm hướng ra ngoài. Nhưng đây là ưu điểm của giường đơn, Tiết Lăng Phong vừa có vẻ lui ở một bên ra vẻ rất giữ lời, lại cũng bởi vì điều kiện khách quan mà rất thỏa mãn dính chặt vào người y yêu thương.
Điều khó chịu duy nhất chính là, cứ như vậy thì cái mông khêu gợi của đối phương sẽ dán vào chỗ kia của y a, mà y còn không dám để nó cứng lên.
“Ở đây ban ngày khá nóng, không ngờ tối lại lạnh như thế này.”
Tiết Lăng Phong tùy tiện nói một câu, muốn thả lỏng bầu không khí một chút trước khi mở miệng nhận lỗi, Song Phi đương nhiên là không tiếp lời.
“Song Phi, có mấy lời ta muốn nói với ngươi.”
Rốt cuộc Tiết Lăng Phong mở miệng với cái lưng của Song Phi, mặc dù y rất mong muốn khi nói những lời này, có thể ôm người này vào lòng, nhưng chung quy y vẫn không vươn tay.
Song Phi không đáp lại, vẫn giữ cái bóng lưng lạnh lùng cho Tiết Lăng Phong.
“Song Phi, ta đã làm rất nhiều điều tổn thương ngươi, hiện tại ta thực sự rất hối hận, năm xưa chắc là ta điên rồi, ta bị điên mới có thể đối xử với ngươi như vậy. Ta không biết sao mình lại có cái tâm tính này, sau khi biết ngươi làm ảnh vệ ở trong lòng lại đặc biệt hận ngươi, thế nhưng lại vẫn rất yêu, vậy nên lúc đó ta không biết phải làm sao.”
Nói xong một đoạn, Tiết Lăng Phong dừng một chút, muốn chờ xem đối phương có phản ứng gì không, vậy mà chỉ chờ được sự trầm mặc trong bóng tối dài dằng dặc. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:
“Ta nghĩ, sao ngươi có thể làm ảnh vệ cơ chứ? Ta thì cứ yêu ngươi như thế, nhưng ngươi lại đi làm một chuyện đê tiện như vậy, ta nghĩ tới ngươi từng cùng nhiều người khác làm chuyện đó, ta còn nghĩ đến lần đầu thấy ngươi ở hồ nước nóng, ngươi cùng với tên Quy Khư kia đang… Ta thật sự là điên rồi, nếu như là người khác, quá khứ của họ ta căn bản chẳng quan tâm, đời này ta chỉ quan tâm quá khứ của ngươi, chỉ có ngươi là thuộc về riêng ta, là ta muốn bảo vệ cho tốt, thế nhưng thứ ta trân ái nhất lại đã bị người khác…”
“Ta biết tất cả đều không phải lỗi của ngươi, cũng không phải trách nhiệm của ngươi, ta cũng biết ngươi từng rất khổ sở, vì ta…” Tiết Lăng Phong vừa nghĩ tới một nam nhân đã từng có thể chịu đừng nhiều thống khổ như thế vì y, yêu y như vậy, mà y lại vì không quý trọng mà làm mất đi cảm tình của hắn, y liền thấy khổ sở tới đỏ hoe cả mắt, “Ta sai rồi, Song Phi, ta muốn sống với ngươi, ta sẽ đối tốt với ngươi, rất tốt, sẽ cực kỳ quý trọng ngươi, bồi thường lỗi lầm của ta, ngươi có thể cho ta một cơ hội hay không?”
Nhưng câu hỏi của Tiết Lăng Phong cứ chậm chạp không có được một câu trả lời thuyết phục, cảnh này khiến y càng thêm thương tâm trầm trọng hơn, y muốn biết bao được ôm lấy người bên cạnh, tìm kiếm một vài đáp án khẳng định, thế nhưng sự im lặng lạnh lùng của đối phương khiến y đến dũng khí vươn tay ra cũng không có.
Trong bóng tối tĩnh lặng chỉ có mình tiếng nức nở đè nén của Tiết Lăng Phong, đợi càng lâu, y khóc càng dữ dội, tới cuối cùng, nam nhân cao cao tại thượng này đã không còn cách nào để kiềm chế nữa, liền khóc lên thật to.
“Vậy ta hỏi ngươi một vấn đề được không?”
Tới khi Tiết Lăng Phong chờ gần như tuyệt vọng, thì nam nhân bên cạnh rốt cuộc mở miệng, thanh âm khe khẽ đối lập rõ ràng với tiếng khóc của Tiết Lăng Phong.
“Cái… cái… gì?”
Tiết Lăng Phong vừa sụt sịt vừa lắp bắp ra mấy chữ.
“Nếu như ta nguyện ý ở bên ngươi, thế nhưng không yêu ngươi như trước nữa, ngươi còn có thể đối xử với ta rất tốt như ngươi vừa nói không?”
Sẽ không yêu y như trước nữa.
Mấy từ đó khiến Tiết Lăng Phong hoàn toàn đờ người, mãi không phát ra được nửa tiếng động nào. Hắn sẽ không yêu y như trước nữa, vậy là còn lại bao nhiêu? Y sẽ còn được hưởng bao nhiêu? Phần tình yêu mà hắn trừ đi, sẽ chạy tới nơi nào? Sẽ dành cho ai? Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác làm y sợ hãi cứ ập tới như bài sơn đào hải.
Nhất thời y không thốt nên lời.
Lại một sự im lặng kéo dài.
Một lúc sau, Song Phi cười cay đắng, “Ta chính là dưới tình huống như vậy, yêu ngươi suốt bao năm, nhìn ngươi sống bên người khác, nhìn người cùng người khác vui vẻ, mà tác dụng của ta, chỉ là đi vào chỗ chết vì ngươi mà thôi. Nhưng ta cam nguyện, ta vẫn dùng hết tất cả của ta đối tốt với ngươi. Có điều, bây giờ ta mệt mỏi rồi.”
Hơn mười năm trước, hai người họ, một là thiên chi kiêu tử của đế đô hạnh lâm danh môn, một là thiếu niên vô danh từ thôn xóm phương bắc xa xôi, hai người như vậy, vốn là không nên có gì cùng tồn tại.
Giữa hai người lại trở nên trầm mặc, bỗng nhiên, Song Phi thấy mình bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, Tiết Lăng Phong dính chặt vào, mặt vùi vào cổ hắn, thấp giọng nói: “Song Phi, ngươi không yêu ta nữa thì thôi, chỉ cần để cho ta được đối tốt với ngươi là được, ta chỉ muốn được sống cùng ngươi. Nếu như sau này ngươi gặp được người ngươi thích, ta…”
Song Phi lại thấy trên cổ có chất lỏng ấm áp thấm vào da hắn, thanh âm khàn khàn của Tiết Lăng Phong truyền tới: “Tới khi đó, chỉ cần ngươi hạnh phúc là được, không phải quan tâm tới ta.”
Trong bóng tối, kỳ thực không chỉ mình Tiết Lăng Phong rơi lệ, từ lúc y mở miệng bắt đầu cầu xin tha thứ, Song Phi đã yên lặng khóc. Nhưng trải qua nhiều năm huấn luyện, hắn đã sớm luyện được bất động thanh sắc, không để đối phương phát hiện ra.
Sao hắn có thể không muốn được cơ chứ, đó là tình cảm mà hắn đã tha thiết ước mơ nhiều năm như vậy rồi. Nhưng thật sự hắn không dám nhảy vào nữa, hắn không kiên cường như vậy, sợ lại bị tổn thương.
“Song Phi, ta yêu ngươi.” Tiếng thì thào của Tiết Lăng Phong truyền tới không ngừng, Song Phi không nhịn được cả người run lên, còn tiếp tục như vậy hắn sẽ không chống lại được, hắn sợ sẽ lại rơi vào địa ngục mà nam nhân này tạo ra vì hắn.
“Ngươi tin ta một lần đi, Song Phi, những gì ngươi có thể làm vì ta, ta cũng có thể làm cho ngươi.”
Hắn có nên tin không?
Đầu óc Song Phi rối loạn, lúc thì Tiết Lăng Phong dằn vặt hắn, chuyện như vậy nhiều lắm, tùy tiện ngẫm lại cũng tràn đầy trí óc; thế nhưng cũng có khi tốt, tỷ như là chữa thương cho hắn, thụ hình thay hắn, bình thường nam nhân này rất vô tình, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại liều lĩnh cứu hắn.
Nhưng trước đây hắn chính là bị mấy lần như thế làm cho mơ hồ, luôn ngây ngốc ôm hy vọng mà gánh chịu bão táp tới dồn dập.
Đến khi mơ mơ màng màng ngủ, Song Phi cũng không trả lời Tiết Lăng Phong. Cảm giác được ôm rất ấm áp, chẳng ngờ đã khiến hắn ngủ say.
/66
|