Chỉ thấy Đằng Giao lấy tốc độ tia chớp đuổi theo sau Nguyệt Vũ, miệng lớn giương to, hai khỏa răng nọc cơ hồ sắp đụng tới nàng.
Nguyệt Vũ xoay người, nhìn đến chính là một cái đầu rắn phóng đại, còn có hai khỏa răng nọc giống như kiếm.
Nhất thời, Nguyệt Vũ dù là một người tâm tình bưu hãn cũng trong lòng máy động, lập tức liền quên phản ứng.
Mắt thấy cái đầu rắn thật lớn sắp đem chính mình nuốt mất, trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy một âm thanh uy nghiêm của nam tử phía xa xa.
Súc sinh, còn không ngừng thủ!
Thanh âm này, thuộc loại nam tính trầm thấp, uy nghiêm cực hạn, mang theo bất cần cùng ngạo nghễ.
Đồng thời, âm thanh này cũng lãnh như băng hàn, tựa như băng tuyết mùa đông.
Một lúc sau, Nguyệt Vũ hơi hơi kinh ngạc, bất quá cũng có chút phản ứng. Thanh âm này, như thế nào lại nghe quen tai như vậy.
Thoáng suy tư, trong lòng Nguyệt Vũ đã có đáp án.
Theo bản năng xoay người, nàng liền thấy được một màn tuyệt đối rung động.
Chỉ thấy chân trời cách đó không xa, bạch sắc như tuyết, tựa như lưu vân cửu thiên, cấp tốc tiêu bắn mà đến. Đến gần mới nhìn rõ, bạch sắc như tuyết kia cư nhiên là thượng cổ thần thú Bạch Hổ!
Bạch Hổ thần thú thân hình khổng lồ trắng như tuyết tựa như thần thánh mà lại uy nghiêm. Phía chân trời mây trắng, trong lúc đó như ẩn như hiện. Dưới chân khinh thải tường vân*, ánh sáng thất thải lượn lờ quanh thân, xinh đẹp thánh khiết. Cực đại đầu hổ, trên mặt nhân tính hóa lộ vẻ túc mục, không giận mà uy, uy nghi tự thành. Răng hổ dày đặc, làm cho ngươi ta không rét mà run.
(*) Khinh thải tường vân: lướt gió đạp mây
Bạch hổ thần thú lúc này, thần ân tựa hải, thần uy tựa ngục, một thân khí tràng vô cùng cường đại, huyết mạch thần thú cao quý không thể nghi ngờ. Thân ảnh kia, cường tráng hữu lực, chiến thần trong bách thú thật sự là hoàn toàn xứng đáng.
Phía trên lưng hổ, một bóng dáng màu lam ngạo nghễ đứng thẳng. Thân ảnh kia cưỡi Bạch Hổ tiêu bắn mà đến sinh ra cuồng phong mãnh liệt, y bào phần phật, mặc phát tung bay, tự thành một bức phong cảnh.
Lam y như nước, dung nhan như ngọc. Nam tử một thân khí tràng đông lạnh, trên dung nhan tuyệt thế vô song, khi sương tái tuyết, côi tư diễm dật nói không nên lời, cũng là mĩ không thể tả được.
Lạnh nhạt mà đứng, so với Bạch Hổ ngục thần như hải, uy nghiêm thần thánh, nam tử một chút cũng không kém. Một thân thanh hoa như nguyệt, đạm mạc xa cách. Hơi thở thâm sâu âm trầm nội liễm, giống như một phen tuyệt thế hảo kiếm, rung động tâm hồn.
Khuôn mặt nam tử lúc này lại xơ xác tiêu điều, thân hình thon dài cường tráng hữu lực, tựa như chiến thần được trời phái xuống, khí vũ hiên ngang, khổng võ hữu lực!
Phong cảnh như vậy, siêu phàm thoát tục, nhưng cũng làm cho Nguyệt Vũ hơi hơi thất thần. Không nghĩ tới Lam Nhược Thiên bình thường đều rét lạnh như băng thế nhưng lại có khí tràng uy vũ tựa như chiến thần như vậy.
Đằng Giao thân hình khổng lồ, sớm đã bị thanh âm của Lam Nhược Thiên làm cho co rúm lại. Nguyên nhân chính là bởi vì Bạch Hổ thuộc loại huyết mạch thượng cổ, uy áp ngạo nghễ, làm cho hắn vốn đang là khí tràng kiêu ngạo lập tức liền giảm xuống.
Trong lúc đó, Bạch Hổ đã ở phía trên Đằng Giao. Mắt hổ uy nghiêm bễ nghễ nhìn Đằng Giao, trên mặt lộ thần sắc ngạo nghễ thuộc loại huyết mạch cao quý.
Nguyệt Vũ nhìn Bạch Hổ trước mắt, trong mắt xẹt qua tia kinh hãi. Nàng nhưng thật ra không ngờ được, nguyên lai bản mạng khế ước thú của Lam Nhược Thiên cư nhiên là huyết mạch thượng cổ thần thú Bạch Hổ, Bạch Hổ thần thú, dữ dội cao quý? Sinh cho hồng hoang, dục cho hỗn độn, huyết mạch như vậy, từ thời kì thượng cổ tiêu điều theo thiên địa mà sinh. Huyết mạch này so với Đằng Xà cùng Cửu Đầu Giao Long còn cao quý hơn rất nhiều! Đồng thời huyết mạch thượng cổ, Bạch Hổ cũng là rất nổi bật. Chỉ sợ cũng chỉ có Chu Tước, Thanh Loan, Kỳ Lân, Thần Phượng, Thanh Long, mới có đủ tài năng cùng nó so sánh đi? (toàn bản mạng khế ước thú của nam chính ╮( ̄▽ ̄ )╭)
Không biết nếu Triệt ở đây, so với Bạch Hổ sẽ như thế nào?
(so sao được với Triệt lão đại? ╮(╯▽╰)╭)
Ngươi không sao chứ? Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Lam Nhược Thiên khi nhìn đến Nguyệt Vũ hiện lên một chút hào quang, lập tức thản nhiên mở miệng nói. Tuy rằng thanh âm vẫn là trong trẻo lạnh lùng như trước, nhưng lại bí mật mang theo nhè nhẹ quan tâm.
Nguyệt Vũ nghe vậy, thản nhiên khẽ cười: Ta không sao a, chích Đằng Giao này vừa nãy đã bị Bạch Hổ của ngươi dọa sợ rồi. Nàng tự nhiên cũng nghe ra được trong giọng điệu của hắn mang theo nhè nhẹ quan tâm, tuy rằng làm cho nàng kinh ngạc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Nguyệt Vũ thoải mái trả lời, làm cho sắc mặt Lam Nhược Thiên hơi hoãn lại. Tầm mắt dời về phía Đằng Giao phía sau lại càng đông lạnh. Trời mới biết, vừa rồi hắn cách chỗ này trăm trượng, nhìn đến một màn kia trong lòng liền cảm tưởng cái gì. Nếu không phải hắn đuổi tới kịp lúc, chỉ sợ thiếu niên trước mắt này sẽ bị súc sinh kia nuốt vào bụng đi...
Nhân loại đáng giận, ngươi là ai? Đằng Giao bị huyết mạch của Bạch Hổ áp chế, khuôn mặt vặn vẹo, nhưng vẫn là vẻ mặt căm giận như trước. Huyết mạch của Bạch Hổ, uy áp rất nặng. Làm cho thân hình của hắn trong lúc đó nhất thời khó có thể rung chuyển. Đúng là như vậy, Nguyệt Vũ mới miễn thoát khỏi miệng xà. Nhưng tuy rằng huyết mạch của Bạch Hổ áp chế được Đằng Giao, nhưng về phương diện thực lực, Bạch Hổ vẫn kém hơn một chút, dù sao Bạch Hổ tuổi còn nhỏ, tu luyện còn chưa đạt. Đằng Giao sau một thời gian ngắn không khỏe, cũng đã chậm rãi hồi phục.
Một tên tiểu trùng*, cũng dám hỏi khế ước giả của ta là ai? Ngươi cũng xứng? Thanh âm trầm thấp uy nghiêm của Bạch Hổ vang lên, mang theo nồng đậm hờn giận.
(*) tiểu trùng: sâu nhỏ
Một tên tiểu trùng? Ngạch, lớn như vậy, còn kêu là tiểu trùng? Nguyệt Vũ kinh ngạc. Chích Bạch Hổ này thật sự rất không cho người ta mặt mũi đi? Người ta to tựa tòa đại sơn như vậy, dù sao cũng không có nhiều, tốt xấu gì cũng là thượng cổ huyết mạch. Như thế nào lại nói bộ dạng hắn giống tiểu trùng a? Bất quá, lời này nói ra từ trong miệng thần thú Bạch Hổ cũng không có gì đột ngột. Dù sao Bạch Hổ kia khi trưởng thành tuyệt đối sẽ làm cho người ta sợ hãi!
Đừng nói Đằng Giao, chính là lão tử cùng lão mẫu Đằng Giao đến đây, Bạch Hổ cũng sẽ nói bọn họ là trùng!
Một câu Tiểu trùng của bạch hổ làm cho Đằng Giao trong cơn giận giữ đồng thời cũng có chút phản bác không được. Huyết mạch của chính mình tuy rằng là hỗn hợp của hai loại huyết mạch cao quý, nhưng cũng không tinh thuần. Như thế nào có thể so với Bạch Hổ được truyền thừa huyết mạch thượng cổ thuần khiết? Bất quá, chích thú này tính là cái gì? Cũng chỉ là Bạch Hổ chưa trưởng thành! So với hắn, tất không phải đối thủ!
Đằng Giao trong lòng cân nhắc, suy tư một phen, càng ngày càng không sợ Bạch Hổ trước mắt.
Bất quá chỉ là một con Bạch Hổ chưa trưởng thành thôi. Cho dù ngươi có huyết mạch thượng cổ cao quý thì sao? Dễ dàng có thể trở thành chí tôn thì thế nào? Bất quá vẫn chỉ là một tiểu lão hổ thôi, ta há lại sợ ngươi sao? Đằng Giao trong mắt hiện lên kinh thường, tự châm chọc nói.
Nghe thấy lời nói như vậy, lọt vào trong tai của Bạch Hổ. Huyết mạch vô thượng tôn nghiêm nhất thời bị khiêu khích. Mắt hổ trừng trừng, sắc mặt trầm xuống, một thân xơ xác tiêu điều xoay mình trở ra.
Hừ, cho dù thực lực của ta hiện tại không cao thì thế nào? Huyết mạch thấp kém như ngươi, ở trong mắt của ta cũng chỉ là con kiến thôi! Thượng cổ huyết mạch, tự nhiên là có chỗ đặc thù dựa vào của chính mình! Bạch hổ mặc dù bị khiêu khích, nhưng không giống Đằng Giao nổi giận liền giơ tay nhấc chân. Trong lúc đó, từng hành động, từng lời nói, cao quý hiển hiện không thể nghi ngờ. Lại làm cho Đằng Giao tự thấy mình thật thấp kém.
Khá lắm, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc dựa vào cái gì! Đằng Giao nhìn Bạch Hổ cao quý văn nhã, trong lòng sinh ra vài phần ghen ghét. Hắn biết huyết mạch chênh lệch, nhưng nhìn đến cái giơ tay nhấc chân của Bạch Hổ, làm cho hắn tâm sinh tự ti.
Trong lúc nhất thời, Đằng Giao cùng Bạch Hổ tranh phong tương đối, một cỗ đại chiến liền sinh ra.
Thấy cảnh tượng này, Nguyệt Vũ liền biết hai chích thú này nhất định là tránh không được một hồi sinh tử. Vì thế, nàng cũng rất hiểu chuyện liền lắc mình đi ra xa, tìm vị trí tốt quan sát cuộc chiến. Thượng cổ huyết mạch chiến đấu, thật là đáng để đáng giá!
Lam Nhược Thiên nhìn thấy Nguyệt Vũ lắc mình ra xa, nhìn thoáng qua Bạch Hổ, cũng lắc mình một cái, hướng về Nguyệt Vũ bên kia phi thân mà đi... Phía trên thâm cốc, bên vách đã, hai bóng dáng cực đại xa xa mà đứng. Ngọn núi cao lớn, che thiên tế nhật, vô cùng khủng thị.
Mắt hổ híp lại, trong mắc lộ ra thần sắc ngạo nghễ. Một thân khí tràng cao quý, bất tri bất giác chậm rãi phóng thích. Khoảng cách trong lúc đó, quanh thân Bạch Hổ hình thành một trận uy áp vô hình, khiến cho Đằng Giao trước mắt sâu trong linh hồn một trận run run. Nếu không phải bởi vì thực lực Đằng Giao cao hơn Bạch Hổ không ít, chỉ sợ lúc này đã muốn ngã xuống thâm cốc.
Âm thầm thúc dục huyền lực, Đằng Giao cố gắng giữ trạng thái của mình không đến mức bị Bạch Hổ ảnh hưởng quá lớn. Thực lực cao cường, đều phóng hết ra không giữ lại chút nào.
Cực đại đầu hổ, một tiếng rít gào hướng lên trời, vang tận mây xanh. Ngay sau đó, cấp bậc ký hiệu của Bạch Hổ liền hiện lên dưới chân. Cấp bậc kỹ hiệu của hắn, cùng với huyền thú thế nhưng có chút khác nhau. Có lẽ là vì thượng cổ huyết mạch, bên trong ký hiệu thế nhưng có một loại hình đặc thù, hình dáng một viên hoàn nho nhỏ, trong vòng viên hoàn, văn tự xa xưa họa ra dấu vết tang thương. Cảm giác thâm trầm nặng nề như vậy, liếc mắt một cái, liền là mãi mãi!
Bên trong ký hiệu, năm ánh trăng âm tình không đồng nhất vờn quanh. Ở giữa, huyền lực màu lam thuộc loại vương giả thú hiện lên.
Ngũ nguyệt vương giả thú, chính là thực lực của Bạch Hổ.
Nhìn cấp bậc ký hiệu dưới chân Bạch Hổ, tuy rằng sớm đã biết thực lực của hắn, nhưng khi tận mắt nhìn đến, trong mắt Đằng Giao không khỏi xẹt qua một tia không cho là đúng. Thiết, bất quá chỉ là Ngũ nguyệt thực lực, cùng thực lực Cửu Nguyệt hắn so sánh quả thật chính là khác nhau một trời một vực!
Thực lực của Bạch Hổ tuy rằng so với Đằng Giao thấp, bất quá cũng không coi là gì. Hắn như vậy, đừng nói là Cửu nguyệt vương giả thú, chính là Cửu nguyệt chí tôn cũng rất nhanh có thể đạt tới!
Bắt đầu đi, để cho ta xem thực lực của ngươi. Bạch Hổ nhìn Đằng Giao, thản nhiên mở miệng nói.
Ngươi đã muốn tự rước lấy nhục, ta hôm nay sẽ thành toàn ngươi! Đằng Giao nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Bạch Hổ, trong lòng nghiến răng hận thấu xương. Dựa vào cái gì huyết mạch của hắn cao quý như vậy? Dựa vào cái gì hắn phong nghi tao nhã như vậy? Dựa vào cái gì hắn xử sự bình tĩnh như thế? Hắn không phục!
Đằng Giao trong lòng bất mãn, thân hình liền lay động, lắc lư giao vĩ, phịch phịch hai cánh cực đại, hướng về Bạch Hổ công kích mà đi.
Thân hình cực đại, tuy rằng khổng lồ, lại tuyệt không cồng kềnh. Bộ dáng linh hoạt, vô cùng nhẹ nhàng.
Bạch Hổ liếc mắt nhìn phương hướng Đằng Giao đang phi mà đến, trong mắt thâm trầm như biển, nhìn không ra gợn sóng. Bạch Hổ dưới chân liền một bước, thân hình cường tráng, vạn phần mạnh mẽ bắn ra ngoài, giống như đạn pháo. Uy mãnh mà lại nhanh chóng.
Trong lúc nhanh như điện quang hỏa thạch, thân mình hai tòa đại sơn va chạm cùng một chỗ, thế nhưng bắn ra tia sáng hỏa hoa làm cho người ta sợ hãi, nổ mạnh ở giữa không trung. Xẹt qua một độ cong xán lạn.
Oành — một tiếng nổ mạnh, hai đại thân hình va chạm nhau sinh ra một cỗ động tĩnh thật lớn khiến cho toàn bộ thâm cốc đều run rẩy một cái.
Hai phương bởi vì nguyên nhân hỗ trợ lẫn nhau, đều bị cỗ lực lượng này đánh sâu vào nhịn không được lùi về phía sau mấy trượng.
Luận về trình độ bản thể cường hãn, Đằng Giao tuy rằng nổi bật trong đám huyền thú, nhưng cùng với Bạch Hổ danh xưng chiến thần bách thú, cũng kém hơn một chút. Nay thực lực Đằng Giao cao hơn Bạch Hổ, mà Bạch Hổ tuổi còn nhỏ, một cái va chạm, Đằng Giao không bị thương nặng, nhưng ít nhất cũng phải phun mấy búng máu!
Đằng Giao bị một kích va chạm này đánh sâu vào, một thân khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa không nhịn được phun ra một búng máu. Trái lại, Bạch Hổ vẫn như cũ, một bộ dáng lạnh nhạt... Nếu không bởi vì trong mắt bạch hổ có chút ẩn nhẫn, liền có thể nghĩ đến lần đối mặt này hắn toàn thắng đâu!
Đằng Giao tự nhiên cũng có thể thấy được nét ẩn nhẫn trong mắt Bạch Hổ, trong lòng cũng hiểu được, một kích vừa rồi, Bạch Hổ cũng không có chiếm được cái gì ưu việt. Cho nên, hắn quyết định rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ trong vài lần đối mặt đem Bạch Hổ giải quyết. Nói như vậy, hắn sẽ có nhiều mặt mũi a!
Không nghĩ nhiều, Đằng Giao lại lắc lư thân hình, công kích hướng về Bạch Hổ mà đến. Hai cánh vẫy một trận, lốc xoáy thật lớn nổi lên cuồn cuộn. Trong vòng cuốn, hai loại nguyên tố băng hỏa ải mãn trong đó. Nếu không cẩn thận bị cuốn vào, hậu quả tuyệt đối sẽ là hôi phi yên diệt!
Cuồng phong gào thét, một băng một hỏa hai đại cực đoan, lại ở dưới hai cánh của Đằng Giao ứng dụng cực kỳ linh hoạt.
Phong kia như đao, thổi mạnh không khí, sinh ra vài tiếng vang lớn.
Phi thân tới phía Bạch Hổ cách đó không xa, Đằng Giao đầu rắn ngửa lên một cái, ngay sau đó liền thúc một ngụm hỏa diễm từ trong miệng phun đi ra.
Hỏa diễm bốc hơi, trong lúc đó màu sắc đỏ sậm, từng đợt hỏa diễm màu đen nhè nhẹ tinh tạp trong đó. Hỏa diễn màu đen thiêu đốt qua nơi nào, không khí nơi đó đều là một trận vặn vẹo.
Lửa của Đằng Giao, chính là bản mạng âm hỏa thượng cổ Đằng Xà. Cường hãn như vậy không cần nói cũng biết, nghe nói, cấp bậc âm hỏa, ngoài huyết mạch thượng cổ thần thú Chu Tước, Chu Tước Thánh Hỏa, cùng với viễn cổ Thất Thải Phần Thiên Hỏa trong truyền thuyết ra, không có ngọn lửa nào có thể so sánh. Đương nhiên đây cũng chỉ là trong truyền thuyết, thế giới rộng lớn, có rất nhiều điều mà con người cũng không biết.
Bạch Hổ như vậy, tự nhiên cũng sẽ không đem âm hỏa Đằng Xà đặt ở trong mắt! Huống chi ngọn lửa trước mắt, so với âm hỏa thuần khiết, vẫn là có một chút chênh lệch. Âm hỏa thuần khiết, hỏa diễm màu đen chiếm đa số, mà lửa ở trước mắt, lại là màu đỏ sậm chiếm đa số.
Bạch hổ quanh thân đông lạnh, bản mạng nguyên tố hệ băng nháy mắt tụ lại. Đại lượng băng nguyên tố giống như thủy triều hướng về phía Bạch Hổ ngưng tụ, hình thành một cái toàn qua* thật lớn. Nguyên tố càng ngày càng nhiều, sau cơ hồ liền kết tinh thành một tảng băng lớn, ở quanh thân Bạch Hổ hình thành một cái ô dù giá lạnh.
(*) toàn qua: một loại vũ khí thời xưa (giống như cái mác, thương hoặc lao)
Nguyệt Vũ ở cách đó không xa nhìn thấy bản mạng nguyên tố của Bạch Hổ, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Lam Nhược Thiên bên cạnh một cái, trong mắt hiện lên tia hiểu rõ. Thì ra là thế, nàng cuối cùng đã biết, vì cái gì mà Lam Nhược Thiên lại lãnh như thế, nguyên lai bản mạng khế ước thú của hắn cũng rất lãnh a...
Âm hỏa thế tới rào rạt, không thể cản nổi. Nhưng khi đại lượng âm hỏa gặp được một thân băng khí của Bạch Hổ, toàn bộ đều hóa thành hư vô, tiêu tán trong không khí... Bản mạng nguyên tố của Bạch Hổ dữ dội cường hãn? Huyền thú bình thường không thể địch nổi?! Nếu đổi lại là Tiểu Thanh, một đoàn hỏa diễm này, xác định chắc chắn là ngăn cản không được...
Đằng Giao lại gặp âm hỏa của chính mình cư nhiên không hề uy hiếp tới Bạch Hổ. Trong lòng tự nhiên là không cam chịu. Hắn dẫn ra một đại lượng âm hỏa hỏa diễm, cư nhiên một chút cũng không thương tổn đến Bạch Hổ! Cho dù là một chút cũng tốt rồi! Bản mạng nguyên tố của Bạch Hổ là hệ băng, cùng một nguyên tố khác của hắn giống nhau, hắn cư nhiên không có khả năng dùng lại băng hệ nguyên tố đối phó với bạch hổ!
Đằng giao cơ hồ cắn chặt hai khỏa răng nọc của mình. Nhìn bộ dáng Bạch Hổ bình tĩnh như vậy, hận không thể tiến lên cắn đứt cổ Bạch Hổ, thuận tiện đem một thân bạch mao thánh khiết kia lấy hết!
Kỳ thật hiện tại Đằng Giao cũng liền làm như vậy...
Thân hình to lớn vặn vẹo, như gió hướng về Bạch Hổ. Bộ dáng như vậy không hề có chút hình tượng nào, làm sao còn có huyết mạch cao quý giữ mình trong sạch cùng rụt rè? ( ̄_ ̄|||)
Bạch hổ bị màn tấn công mãnh liệt của Đằng Giao làm cho kinh ngạc một chút, bất quá, rất nhanh trong mắt lại xẹt qua tia khinh thường. Bộ dáng không bình tĩnh như vậy, quả thực chính là làm xấu mặt huyết mạch thượng cổ! Nếu lão tổ tông Đằng Xà cùng Cửu Đầu Giao Long của hắn mà biết, không bị tức chết mới là lạ!
Nếu đối phương đã chọn phương thức dã man như thế để tác chiến, Bạch Hổ cũng không thể để uy nghiêm bị hao tổn, cũng nên ứng chiến.
Phía trên thâm cốc, hai đại bóng dáng, trong giây lát giao chiến cùng nhau. Chiến đấu lúc này liền trở về nguyên trạng. Đã không còn là đại chiến huyền lực, mà là chiến đấu bằng thể lực của dã thú.
Đằng Giao mãnh liệt lại thô lỗ, Bạch Hổ ứng đối cũng vô cùng khéo léo tao nhã, toàn bộ ngươi tới ta đi, trong lúc đối chọi gay gắt, động tác lại lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, thái độ cao ngạo hiển hiện không thể nghi ngờ.
Nhìn dáng dấp Đằng Giao như vậy, Nguyệt Vũ ở một bên quan sát cuộc chiến khóe miệng không khỏi co rút. Này nha, vẫn là chích Đằng Giao ngạo kiều kia sao? Như thế nào lại thấy giống như chích thú vô lại bị người sai khiến?
Đại chiến dã man, tiến hành rầm rầm một hồi lâu. Đằng Giao thể lực sau khi bị tiêu hao hết, mới thản nhiên dừng tay.
Mượn huyền lực sử dụng, Đằng Giao lắc mình một cái, lui về phía sau chiến trường. Hắn lúc này, thể lực đã hao hết, cần phải nghỉ ngơi!
Bạch Hổ cũng không có tiếp tục muốn cùng Đằng Giao dây dưa. Khi hắn lùi về phía sau, Bạch Hổ cũng hơi di chuyển khoảng cách về phía sau, đứng giữa không trung, hơi hơi thở dốc, so sánh với Đằng Giao đang vô cùng chật vật kia, nhưng thật ra vẫn tao nhã như trước.
Đằng Giao hoa mắt váng đầu, há mồm thở dốc, bộ ngực một trận rung động. Hiển nhiên là vô cùng mệt mỏi, tinh lực hao hết.
Chỉ chốc lát sau, Đằng Giao lại chậm rãi khôi phục. Trong nháy mắt, lơ đãng nhìn Bạch Hổ vẫn như cũ một bộ dáng ngạo nghễ, một chút cũng không thấy chật vật. Trong mắt Đằng Giao tràn đầy sự tức giận, đồng thời trên mặt cũng là thần sắc không cam lòng. A a a, thật sự là tức chết! Hắn đã mệt như vậy, Bạch Hổ cư nhiên vẫn hoàn hảo? Dựa vào cái gì?
Đằng Giao trong mắt âm uyên, trái tim nhất hoành. Tựa như đang quyết định điều gì đó...
Nguyệt Vũ xoay người, nhìn đến chính là một cái đầu rắn phóng đại, còn có hai khỏa răng nọc giống như kiếm.
Nhất thời, Nguyệt Vũ dù là một người tâm tình bưu hãn cũng trong lòng máy động, lập tức liền quên phản ứng.
Mắt thấy cái đầu rắn thật lớn sắp đem chính mình nuốt mất, trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy một âm thanh uy nghiêm của nam tử phía xa xa.
Súc sinh, còn không ngừng thủ!
Thanh âm này, thuộc loại nam tính trầm thấp, uy nghiêm cực hạn, mang theo bất cần cùng ngạo nghễ.
Đồng thời, âm thanh này cũng lãnh như băng hàn, tựa như băng tuyết mùa đông.
Một lúc sau, Nguyệt Vũ hơi hơi kinh ngạc, bất quá cũng có chút phản ứng. Thanh âm này, như thế nào lại nghe quen tai như vậy.
Thoáng suy tư, trong lòng Nguyệt Vũ đã có đáp án.
Theo bản năng xoay người, nàng liền thấy được một màn tuyệt đối rung động.
Chỉ thấy chân trời cách đó không xa, bạch sắc như tuyết, tựa như lưu vân cửu thiên, cấp tốc tiêu bắn mà đến. Đến gần mới nhìn rõ, bạch sắc như tuyết kia cư nhiên là thượng cổ thần thú Bạch Hổ!
Bạch Hổ thần thú thân hình khổng lồ trắng như tuyết tựa như thần thánh mà lại uy nghiêm. Phía chân trời mây trắng, trong lúc đó như ẩn như hiện. Dưới chân khinh thải tường vân*, ánh sáng thất thải lượn lờ quanh thân, xinh đẹp thánh khiết. Cực đại đầu hổ, trên mặt nhân tính hóa lộ vẻ túc mục, không giận mà uy, uy nghi tự thành. Răng hổ dày đặc, làm cho ngươi ta không rét mà run.
(*) Khinh thải tường vân: lướt gió đạp mây
Bạch hổ thần thú lúc này, thần ân tựa hải, thần uy tựa ngục, một thân khí tràng vô cùng cường đại, huyết mạch thần thú cao quý không thể nghi ngờ. Thân ảnh kia, cường tráng hữu lực, chiến thần trong bách thú thật sự là hoàn toàn xứng đáng.
Phía trên lưng hổ, một bóng dáng màu lam ngạo nghễ đứng thẳng. Thân ảnh kia cưỡi Bạch Hổ tiêu bắn mà đến sinh ra cuồng phong mãnh liệt, y bào phần phật, mặc phát tung bay, tự thành một bức phong cảnh.
Lam y như nước, dung nhan như ngọc. Nam tử một thân khí tràng đông lạnh, trên dung nhan tuyệt thế vô song, khi sương tái tuyết, côi tư diễm dật nói không nên lời, cũng là mĩ không thể tả được.
Lạnh nhạt mà đứng, so với Bạch Hổ ngục thần như hải, uy nghiêm thần thánh, nam tử một chút cũng không kém. Một thân thanh hoa như nguyệt, đạm mạc xa cách. Hơi thở thâm sâu âm trầm nội liễm, giống như một phen tuyệt thế hảo kiếm, rung động tâm hồn.
Khuôn mặt nam tử lúc này lại xơ xác tiêu điều, thân hình thon dài cường tráng hữu lực, tựa như chiến thần được trời phái xuống, khí vũ hiên ngang, khổng võ hữu lực!
Phong cảnh như vậy, siêu phàm thoát tục, nhưng cũng làm cho Nguyệt Vũ hơi hơi thất thần. Không nghĩ tới Lam Nhược Thiên bình thường đều rét lạnh như băng thế nhưng lại có khí tràng uy vũ tựa như chiến thần như vậy.
Đằng Giao thân hình khổng lồ, sớm đã bị thanh âm của Lam Nhược Thiên làm cho co rúm lại. Nguyên nhân chính là bởi vì Bạch Hổ thuộc loại huyết mạch thượng cổ, uy áp ngạo nghễ, làm cho hắn vốn đang là khí tràng kiêu ngạo lập tức liền giảm xuống.
Trong lúc đó, Bạch Hổ đã ở phía trên Đằng Giao. Mắt hổ uy nghiêm bễ nghễ nhìn Đằng Giao, trên mặt lộ thần sắc ngạo nghễ thuộc loại huyết mạch cao quý.
Nguyệt Vũ nhìn Bạch Hổ trước mắt, trong mắt xẹt qua tia kinh hãi. Nàng nhưng thật ra không ngờ được, nguyên lai bản mạng khế ước thú của Lam Nhược Thiên cư nhiên là huyết mạch thượng cổ thần thú Bạch Hổ, Bạch Hổ thần thú, dữ dội cao quý? Sinh cho hồng hoang, dục cho hỗn độn, huyết mạch như vậy, từ thời kì thượng cổ tiêu điều theo thiên địa mà sinh. Huyết mạch này so với Đằng Xà cùng Cửu Đầu Giao Long còn cao quý hơn rất nhiều! Đồng thời huyết mạch thượng cổ, Bạch Hổ cũng là rất nổi bật. Chỉ sợ cũng chỉ có Chu Tước, Thanh Loan, Kỳ Lân, Thần Phượng, Thanh Long, mới có đủ tài năng cùng nó so sánh đi? (toàn bản mạng khế ước thú của nam chính ╮( ̄▽ ̄ )╭)
Không biết nếu Triệt ở đây, so với Bạch Hổ sẽ như thế nào?
(so sao được với Triệt lão đại? ╮(╯▽╰)╭)
Ngươi không sao chứ? Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Lam Nhược Thiên khi nhìn đến Nguyệt Vũ hiện lên một chút hào quang, lập tức thản nhiên mở miệng nói. Tuy rằng thanh âm vẫn là trong trẻo lạnh lùng như trước, nhưng lại bí mật mang theo nhè nhẹ quan tâm.
Nguyệt Vũ nghe vậy, thản nhiên khẽ cười: Ta không sao a, chích Đằng Giao này vừa nãy đã bị Bạch Hổ của ngươi dọa sợ rồi. Nàng tự nhiên cũng nghe ra được trong giọng điệu của hắn mang theo nhè nhẹ quan tâm, tuy rằng làm cho nàng kinh ngạc, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Nguyệt Vũ thoải mái trả lời, làm cho sắc mặt Lam Nhược Thiên hơi hoãn lại. Tầm mắt dời về phía Đằng Giao phía sau lại càng đông lạnh. Trời mới biết, vừa rồi hắn cách chỗ này trăm trượng, nhìn đến một màn kia trong lòng liền cảm tưởng cái gì. Nếu không phải hắn đuổi tới kịp lúc, chỉ sợ thiếu niên trước mắt này sẽ bị súc sinh kia nuốt vào bụng đi...
Nhân loại đáng giận, ngươi là ai? Đằng Giao bị huyết mạch của Bạch Hổ áp chế, khuôn mặt vặn vẹo, nhưng vẫn là vẻ mặt căm giận như trước. Huyết mạch của Bạch Hổ, uy áp rất nặng. Làm cho thân hình của hắn trong lúc đó nhất thời khó có thể rung chuyển. Đúng là như vậy, Nguyệt Vũ mới miễn thoát khỏi miệng xà. Nhưng tuy rằng huyết mạch của Bạch Hổ áp chế được Đằng Giao, nhưng về phương diện thực lực, Bạch Hổ vẫn kém hơn một chút, dù sao Bạch Hổ tuổi còn nhỏ, tu luyện còn chưa đạt. Đằng Giao sau một thời gian ngắn không khỏe, cũng đã chậm rãi hồi phục.
Một tên tiểu trùng*, cũng dám hỏi khế ước giả của ta là ai? Ngươi cũng xứng? Thanh âm trầm thấp uy nghiêm của Bạch Hổ vang lên, mang theo nồng đậm hờn giận.
(*) tiểu trùng: sâu nhỏ
Một tên tiểu trùng? Ngạch, lớn như vậy, còn kêu là tiểu trùng? Nguyệt Vũ kinh ngạc. Chích Bạch Hổ này thật sự rất không cho người ta mặt mũi đi? Người ta to tựa tòa đại sơn như vậy, dù sao cũng không có nhiều, tốt xấu gì cũng là thượng cổ huyết mạch. Như thế nào lại nói bộ dạng hắn giống tiểu trùng a? Bất quá, lời này nói ra từ trong miệng thần thú Bạch Hổ cũng không có gì đột ngột. Dù sao Bạch Hổ kia khi trưởng thành tuyệt đối sẽ làm cho người ta sợ hãi!
Đừng nói Đằng Giao, chính là lão tử cùng lão mẫu Đằng Giao đến đây, Bạch Hổ cũng sẽ nói bọn họ là trùng!
Một câu Tiểu trùng của bạch hổ làm cho Đằng Giao trong cơn giận giữ đồng thời cũng có chút phản bác không được. Huyết mạch của chính mình tuy rằng là hỗn hợp của hai loại huyết mạch cao quý, nhưng cũng không tinh thuần. Như thế nào có thể so với Bạch Hổ được truyền thừa huyết mạch thượng cổ thuần khiết? Bất quá, chích thú này tính là cái gì? Cũng chỉ là Bạch Hổ chưa trưởng thành! So với hắn, tất không phải đối thủ!
Đằng Giao trong lòng cân nhắc, suy tư một phen, càng ngày càng không sợ Bạch Hổ trước mắt.
Bất quá chỉ là một con Bạch Hổ chưa trưởng thành thôi. Cho dù ngươi có huyết mạch thượng cổ cao quý thì sao? Dễ dàng có thể trở thành chí tôn thì thế nào? Bất quá vẫn chỉ là một tiểu lão hổ thôi, ta há lại sợ ngươi sao? Đằng Giao trong mắt hiện lên kinh thường, tự châm chọc nói.
Nghe thấy lời nói như vậy, lọt vào trong tai của Bạch Hổ. Huyết mạch vô thượng tôn nghiêm nhất thời bị khiêu khích. Mắt hổ trừng trừng, sắc mặt trầm xuống, một thân xơ xác tiêu điều xoay mình trở ra.
Hừ, cho dù thực lực của ta hiện tại không cao thì thế nào? Huyết mạch thấp kém như ngươi, ở trong mắt của ta cũng chỉ là con kiến thôi! Thượng cổ huyết mạch, tự nhiên là có chỗ đặc thù dựa vào của chính mình! Bạch hổ mặc dù bị khiêu khích, nhưng không giống Đằng Giao nổi giận liền giơ tay nhấc chân. Trong lúc đó, từng hành động, từng lời nói, cao quý hiển hiện không thể nghi ngờ. Lại làm cho Đằng Giao tự thấy mình thật thấp kém.
Khá lắm, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc dựa vào cái gì! Đằng Giao nhìn Bạch Hổ cao quý văn nhã, trong lòng sinh ra vài phần ghen ghét. Hắn biết huyết mạch chênh lệch, nhưng nhìn đến cái giơ tay nhấc chân của Bạch Hổ, làm cho hắn tâm sinh tự ti.
Trong lúc nhất thời, Đằng Giao cùng Bạch Hổ tranh phong tương đối, một cỗ đại chiến liền sinh ra.
Thấy cảnh tượng này, Nguyệt Vũ liền biết hai chích thú này nhất định là tránh không được một hồi sinh tử. Vì thế, nàng cũng rất hiểu chuyện liền lắc mình đi ra xa, tìm vị trí tốt quan sát cuộc chiến. Thượng cổ huyết mạch chiến đấu, thật là đáng để đáng giá!
Lam Nhược Thiên nhìn thấy Nguyệt Vũ lắc mình ra xa, nhìn thoáng qua Bạch Hổ, cũng lắc mình một cái, hướng về Nguyệt Vũ bên kia phi thân mà đi... Phía trên thâm cốc, bên vách đã, hai bóng dáng cực đại xa xa mà đứng. Ngọn núi cao lớn, che thiên tế nhật, vô cùng khủng thị.
Mắt hổ híp lại, trong mắc lộ ra thần sắc ngạo nghễ. Một thân khí tràng cao quý, bất tri bất giác chậm rãi phóng thích. Khoảng cách trong lúc đó, quanh thân Bạch Hổ hình thành một trận uy áp vô hình, khiến cho Đằng Giao trước mắt sâu trong linh hồn một trận run run. Nếu không phải bởi vì thực lực Đằng Giao cao hơn Bạch Hổ không ít, chỉ sợ lúc này đã muốn ngã xuống thâm cốc.
Âm thầm thúc dục huyền lực, Đằng Giao cố gắng giữ trạng thái của mình không đến mức bị Bạch Hổ ảnh hưởng quá lớn. Thực lực cao cường, đều phóng hết ra không giữ lại chút nào.
Cực đại đầu hổ, một tiếng rít gào hướng lên trời, vang tận mây xanh. Ngay sau đó, cấp bậc ký hiệu của Bạch Hổ liền hiện lên dưới chân. Cấp bậc kỹ hiệu của hắn, cùng với huyền thú thế nhưng có chút khác nhau. Có lẽ là vì thượng cổ huyết mạch, bên trong ký hiệu thế nhưng có một loại hình đặc thù, hình dáng một viên hoàn nho nhỏ, trong vòng viên hoàn, văn tự xa xưa họa ra dấu vết tang thương. Cảm giác thâm trầm nặng nề như vậy, liếc mắt một cái, liền là mãi mãi!
Bên trong ký hiệu, năm ánh trăng âm tình không đồng nhất vờn quanh. Ở giữa, huyền lực màu lam thuộc loại vương giả thú hiện lên.
Ngũ nguyệt vương giả thú, chính là thực lực của Bạch Hổ.
Nhìn cấp bậc ký hiệu dưới chân Bạch Hổ, tuy rằng sớm đã biết thực lực của hắn, nhưng khi tận mắt nhìn đến, trong mắt Đằng Giao không khỏi xẹt qua một tia không cho là đúng. Thiết, bất quá chỉ là Ngũ nguyệt thực lực, cùng thực lực Cửu Nguyệt hắn so sánh quả thật chính là khác nhau một trời một vực!
Thực lực của Bạch Hổ tuy rằng so với Đằng Giao thấp, bất quá cũng không coi là gì. Hắn như vậy, đừng nói là Cửu nguyệt vương giả thú, chính là Cửu nguyệt chí tôn cũng rất nhanh có thể đạt tới!
Bắt đầu đi, để cho ta xem thực lực của ngươi. Bạch Hổ nhìn Đằng Giao, thản nhiên mở miệng nói.
Ngươi đã muốn tự rước lấy nhục, ta hôm nay sẽ thành toàn ngươi! Đằng Giao nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Bạch Hổ, trong lòng nghiến răng hận thấu xương. Dựa vào cái gì huyết mạch của hắn cao quý như vậy? Dựa vào cái gì hắn phong nghi tao nhã như vậy? Dựa vào cái gì hắn xử sự bình tĩnh như thế? Hắn không phục!
Đằng Giao trong lòng bất mãn, thân hình liền lay động, lắc lư giao vĩ, phịch phịch hai cánh cực đại, hướng về Bạch Hổ công kích mà đi.
Thân hình cực đại, tuy rằng khổng lồ, lại tuyệt không cồng kềnh. Bộ dáng linh hoạt, vô cùng nhẹ nhàng.
Bạch Hổ liếc mắt nhìn phương hướng Đằng Giao đang phi mà đến, trong mắt thâm trầm như biển, nhìn không ra gợn sóng. Bạch Hổ dưới chân liền một bước, thân hình cường tráng, vạn phần mạnh mẽ bắn ra ngoài, giống như đạn pháo. Uy mãnh mà lại nhanh chóng.
Trong lúc nhanh như điện quang hỏa thạch, thân mình hai tòa đại sơn va chạm cùng một chỗ, thế nhưng bắn ra tia sáng hỏa hoa làm cho người ta sợ hãi, nổ mạnh ở giữa không trung. Xẹt qua một độ cong xán lạn.
Oành — một tiếng nổ mạnh, hai đại thân hình va chạm nhau sinh ra một cỗ động tĩnh thật lớn khiến cho toàn bộ thâm cốc đều run rẩy một cái.
Hai phương bởi vì nguyên nhân hỗ trợ lẫn nhau, đều bị cỗ lực lượng này đánh sâu vào nhịn không được lùi về phía sau mấy trượng.
Luận về trình độ bản thể cường hãn, Đằng Giao tuy rằng nổi bật trong đám huyền thú, nhưng cùng với Bạch Hổ danh xưng chiến thần bách thú, cũng kém hơn một chút. Nay thực lực Đằng Giao cao hơn Bạch Hổ, mà Bạch Hổ tuổi còn nhỏ, một cái va chạm, Đằng Giao không bị thương nặng, nhưng ít nhất cũng phải phun mấy búng máu!
Đằng Giao bị một kích va chạm này đánh sâu vào, một thân khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa không nhịn được phun ra một búng máu. Trái lại, Bạch Hổ vẫn như cũ, một bộ dáng lạnh nhạt... Nếu không bởi vì trong mắt bạch hổ có chút ẩn nhẫn, liền có thể nghĩ đến lần đối mặt này hắn toàn thắng đâu!
Đằng Giao tự nhiên cũng có thể thấy được nét ẩn nhẫn trong mắt Bạch Hổ, trong lòng cũng hiểu được, một kích vừa rồi, Bạch Hổ cũng không có chiếm được cái gì ưu việt. Cho nên, hắn quyết định rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ trong vài lần đối mặt đem Bạch Hổ giải quyết. Nói như vậy, hắn sẽ có nhiều mặt mũi a!
Không nghĩ nhiều, Đằng Giao lại lắc lư thân hình, công kích hướng về Bạch Hổ mà đến. Hai cánh vẫy một trận, lốc xoáy thật lớn nổi lên cuồn cuộn. Trong vòng cuốn, hai loại nguyên tố băng hỏa ải mãn trong đó. Nếu không cẩn thận bị cuốn vào, hậu quả tuyệt đối sẽ là hôi phi yên diệt!
Cuồng phong gào thét, một băng một hỏa hai đại cực đoan, lại ở dưới hai cánh của Đằng Giao ứng dụng cực kỳ linh hoạt.
Phong kia như đao, thổi mạnh không khí, sinh ra vài tiếng vang lớn.
Phi thân tới phía Bạch Hổ cách đó không xa, Đằng Giao đầu rắn ngửa lên một cái, ngay sau đó liền thúc một ngụm hỏa diễm từ trong miệng phun đi ra.
Hỏa diễm bốc hơi, trong lúc đó màu sắc đỏ sậm, từng đợt hỏa diễm màu đen nhè nhẹ tinh tạp trong đó. Hỏa diễn màu đen thiêu đốt qua nơi nào, không khí nơi đó đều là một trận vặn vẹo.
Lửa của Đằng Giao, chính là bản mạng âm hỏa thượng cổ Đằng Xà. Cường hãn như vậy không cần nói cũng biết, nghe nói, cấp bậc âm hỏa, ngoài huyết mạch thượng cổ thần thú Chu Tước, Chu Tước Thánh Hỏa, cùng với viễn cổ Thất Thải Phần Thiên Hỏa trong truyền thuyết ra, không có ngọn lửa nào có thể so sánh. Đương nhiên đây cũng chỉ là trong truyền thuyết, thế giới rộng lớn, có rất nhiều điều mà con người cũng không biết.
Bạch Hổ như vậy, tự nhiên cũng sẽ không đem âm hỏa Đằng Xà đặt ở trong mắt! Huống chi ngọn lửa trước mắt, so với âm hỏa thuần khiết, vẫn là có một chút chênh lệch. Âm hỏa thuần khiết, hỏa diễm màu đen chiếm đa số, mà lửa ở trước mắt, lại là màu đỏ sậm chiếm đa số.
Bạch hổ quanh thân đông lạnh, bản mạng nguyên tố hệ băng nháy mắt tụ lại. Đại lượng băng nguyên tố giống như thủy triều hướng về phía Bạch Hổ ngưng tụ, hình thành một cái toàn qua* thật lớn. Nguyên tố càng ngày càng nhiều, sau cơ hồ liền kết tinh thành một tảng băng lớn, ở quanh thân Bạch Hổ hình thành một cái ô dù giá lạnh.
(*) toàn qua: một loại vũ khí thời xưa (giống như cái mác, thương hoặc lao)
Nguyệt Vũ ở cách đó không xa nhìn thấy bản mạng nguyên tố của Bạch Hổ, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Lam Nhược Thiên bên cạnh một cái, trong mắt hiện lên tia hiểu rõ. Thì ra là thế, nàng cuối cùng đã biết, vì cái gì mà Lam Nhược Thiên lại lãnh như thế, nguyên lai bản mạng khế ước thú của hắn cũng rất lãnh a...
Âm hỏa thế tới rào rạt, không thể cản nổi. Nhưng khi đại lượng âm hỏa gặp được một thân băng khí của Bạch Hổ, toàn bộ đều hóa thành hư vô, tiêu tán trong không khí... Bản mạng nguyên tố của Bạch Hổ dữ dội cường hãn? Huyền thú bình thường không thể địch nổi?! Nếu đổi lại là Tiểu Thanh, một đoàn hỏa diễm này, xác định chắc chắn là ngăn cản không được...
Đằng Giao lại gặp âm hỏa của chính mình cư nhiên không hề uy hiếp tới Bạch Hổ. Trong lòng tự nhiên là không cam chịu. Hắn dẫn ra một đại lượng âm hỏa hỏa diễm, cư nhiên một chút cũng không thương tổn đến Bạch Hổ! Cho dù là một chút cũng tốt rồi! Bản mạng nguyên tố của Bạch Hổ là hệ băng, cùng một nguyên tố khác của hắn giống nhau, hắn cư nhiên không có khả năng dùng lại băng hệ nguyên tố đối phó với bạch hổ!
Đằng giao cơ hồ cắn chặt hai khỏa răng nọc của mình. Nhìn bộ dáng Bạch Hổ bình tĩnh như vậy, hận không thể tiến lên cắn đứt cổ Bạch Hổ, thuận tiện đem một thân bạch mao thánh khiết kia lấy hết!
Kỳ thật hiện tại Đằng Giao cũng liền làm như vậy...
Thân hình to lớn vặn vẹo, như gió hướng về Bạch Hổ. Bộ dáng như vậy không hề có chút hình tượng nào, làm sao còn có huyết mạch cao quý giữ mình trong sạch cùng rụt rè? ( ̄_ ̄|||)
Bạch hổ bị màn tấn công mãnh liệt của Đằng Giao làm cho kinh ngạc một chút, bất quá, rất nhanh trong mắt lại xẹt qua tia khinh thường. Bộ dáng không bình tĩnh như vậy, quả thực chính là làm xấu mặt huyết mạch thượng cổ! Nếu lão tổ tông Đằng Xà cùng Cửu Đầu Giao Long của hắn mà biết, không bị tức chết mới là lạ!
Nếu đối phương đã chọn phương thức dã man như thế để tác chiến, Bạch Hổ cũng không thể để uy nghiêm bị hao tổn, cũng nên ứng chiến.
Phía trên thâm cốc, hai đại bóng dáng, trong giây lát giao chiến cùng nhau. Chiến đấu lúc này liền trở về nguyên trạng. Đã không còn là đại chiến huyền lực, mà là chiến đấu bằng thể lực của dã thú.
Đằng Giao mãnh liệt lại thô lỗ, Bạch Hổ ứng đối cũng vô cùng khéo léo tao nhã, toàn bộ ngươi tới ta đi, trong lúc đối chọi gay gắt, động tác lại lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, thái độ cao ngạo hiển hiện không thể nghi ngờ.
Nhìn dáng dấp Đằng Giao như vậy, Nguyệt Vũ ở một bên quan sát cuộc chiến khóe miệng không khỏi co rút. Này nha, vẫn là chích Đằng Giao ngạo kiều kia sao? Như thế nào lại thấy giống như chích thú vô lại bị người sai khiến?
Đại chiến dã man, tiến hành rầm rầm một hồi lâu. Đằng Giao thể lực sau khi bị tiêu hao hết, mới thản nhiên dừng tay.
Mượn huyền lực sử dụng, Đằng Giao lắc mình một cái, lui về phía sau chiến trường. Hắn lúc này, thể lực đã hao hết, cần phải nghỉ ngơi!
Bạch Hổ cũng không có tiếp tục muốn cùng Đằng Giao dây dưa. Khi hắn lùi về phía sau, Bạch Hổ cũng hơi di chuyển khoảng cách về phía sau, đứng giữa không trung, hơi hơi thở dốc, so sánh với Đằng Giao đang vô cùng chật vật kia, nhưng thật ra vẫn tao nhã như trước.
Đằng Giao hoa mắt váng đầu, há mồm thở dốc, bộ ngực một trận rung động. Hiển nhiên là vô cùng mệt mỏi, tinh lực hao hết.
Chỉ chốc lát sau, Đằng Giao lại chậm rãi khôi phục. Trong nháy mắt, lơ đãng nhìn Bạch Hổ vẫn như cũ một bộ dáng ngạo nghễ, một chút cũng không thấy chật vật. Trong mắt Đằng Giao tràn đầy sự tức giận, đồng thời trên mặt cũng là thần sắc không cam lòng. A a a, thật sự là tức chết! Hắn đã mệt như vậy, Bạch Hổ cư nhiên vẫn hoàn hảo? Dựa vào cái gì?
Đằng Giao trong mắt âm uyên, trái tim nhất hoành. Tựa như đang quyết định điều gì đó...
/218
|