Chương 2.1: Dị thế trọng sinh
Nguyệt Hoa đại lục, một thế giới bất đồng với Địa Cầu, tồn tại ở một thời không khác. Nơi đó không giống Địa Cầu có nhiều quy củ như vậy, cường giả vi tôn trở thành tín ngưỡng của bọn họ.
Nơi đó cũng không có cái gọi là công nghệ cao như ở Địa Cầu, nhưng lại có rất nhiều người khát khao có dị năng lực. Nơi đó huyền kĩ sáng lạn, nơi đó vạn kiếm tề phi, nơi đó tràn ngập hiểm địa, nơi đó ma thú tung hoành, đó là một thế giới huyền huyễn!
Lúc này ở Nguyệt Hoa đại lục, như trước bốn mùa đều là xuân sắc, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, hàng vạn năm qua chưa từng có thay đổi quá lớn. Nơi này mùa không liên quan tới khí hậu nhưng lại liên quan tới không gian. Trên cơ bản, khắp đại lục khí hậu đều như nhau, chỉ có hiểm địa thì mới xuất hiện đặc thù.
Lúc này, đột nhiên toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục ánh sáng biến mất, chỉ còn lại hắc ám khôn cùng.
Trên đại lục, tất cả mọi người đều bị hiện tượng kỳ dị này làm cho kinh hãi. Rất nhiều người đều thảo luận về nguên nhân hiện tượng này, có một vài thế lực thậm chí bắt đầu điều tra. Khi quang minh (ánh sáng) một lần nữa xuất hiện, hết thảy tựa hồ trở lại bình thường như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Dạ thành tọa lạc* tại một nửa phía đông Nguyệt Hoa đại lục, là thành thị phồn hoa nhất chỉ sau đế đô. Nơi này phồn hoa như vậy không chỉ vì vị trí nổi trội xuất sắc mà còn vì Dạ thành là địa phận Dạ gia - đứng đầu tứ đại gia tộc.
*tọa lạc: nằm ở
Sau khi bóng đêm tan biến, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy lao thẳng hướng Dạ gia. Bởi vì bạch quang quá mức mỏng manh, mà tốc độ lại cực kì nhanh chóng, thế nên không một ai phát hiện dị tượng này.
Kiến trúc Dạ gia có thể so sánh với hoàng cung. Tường huy hoàng, hùng vĩ đồ sộ, xem thế là đủ rồi, nếu hình dung nó là tòa nhà mặc dù quá thích hợp nhưng vẫn thấy thiếu điểm gì đó!
Hẳn là phải nói một câu: Thực con mẹ nó xa xỉ .
Hậu viện Dạ gia có một tiểu viện, cùng với tiền viện xa xỉ mà so sánh, thật sự là một trời một vực, nơi ở đã nhỏ lại còn cũ nát. Kiến trúc lộng lẫy như thế, sao lại xuất hiện nơi như vậy? Thật sự là làm người ta nghĩ không ra.
Trong một phòng nhỏ ở tiểu viện, lúc này có một vị thiếu niên thân áo trắng nhỏ yếu đang nằm. Rất xa, tuy thấy không rõ mặt, nhưng thấy hắn vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, không động đậy.
Chẳng lẽ là đang ngủ?
Từ từ đến gần mới thấy, lọt vào tầm mắt là cảnh tượng không khỏi làm cho người ta đổ hấp một hơi !Bởi vì khuôn mặt kia thật sự có thể nói là vô cùng thê thảm .
Trên khuôn mặt kia, xanh một khối, tím một mảng, thậm chí có nơi còn rõ vết đao, hơn nữa còn là rất sâu. Có vết thương miệng thoạt nhìn mới kết vảy, hiển nhiên mới bị thương vài ngày trước.
Thanh phong tịch thổi đến, tung bay mạn giường cũ nát mà sạch sẽ, cũng làm gợn bay tóc đen như mực của thiếu niên. Thiếu niên toàn thân không biết vì sao đột nhiên bị một trận bạch quang bao lấy, một lát sau nhìn lại, cẩn thận quan sát, có thể thấy phiến lông mi hơi hơi rung động.
Lúc này Nguyệt Vũ đang đứng trong một mảnh bóng tối, ý thức thanh tỉnh nhưng là cái gì cũng nhìn không thấy.
Không biết qua bao lâu như có ánh mặt trời tiến vào ánh mắt Nguyệt Vũ.
Chậm rãi, nàng có thể nhìn thấy càng ngày càng rõ ràng.
Đập vào mắt là mạn giường vừa nát vừa cũ, mặt trên đầy mụn vá! Nguyệt Vũ nhất thời nghi hoặc, chính mình khi nào thì ngủ trên cái giường cũ nát như vậy?
Nhịn không được tò mò, nàng hơi nghiêng đầu, đại khái quan sát toàn bộ căn phòng.
Nhưng thấy, phòng này không tính là lớn, bên trong trừ bỏ chiếc giường, một ngăn tủ bé, cái bàn cùng mấy cái băng ghế ở ngoài thì cái gì cũng đều không có.
Ngoài ra, phòng này xem như rất cũ!
Sau khi quan sát, điều đầu tiên Nguyệt Vũ cảm giác được đó là căn phòng này rất xa lạ, nàng nhớ rõ cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua căn phòng như vậy, kiến trúc cổ kính giống như cổ đại được chiếu trên tivi a!
Huống hồ chính mình không phải đã chết sao?
Chính mình không phải hẳn là xuống địa ngục sao? Như thế nào lại ở chỗ này?
Chẳng lẽ đây là cái gọi là Tá Thi Hoàn Hồn*? Nhưng là, mình rốt cuộc mượn cái xác nào đây a?
*tá thi hoàn hồn: Mượn xác để hồn về
Mang theo nghi hoặc, Nguyệt Vũ thực cẩn thận dò xét thân thể mình. Này không xem thì không lo, vừa thấy, cho dù Nguyệt Vũ luôn luôn tự cho là bình tĩnh cũng phải hoảng sợ!
Này, này, này vẫn là thân thể của mình sao? Chính mình thân thể kia không biết bao nhiêu nữ nhân hâm mộ, mê chết bao nhiêu nam nhân, thân ngạo nghề giờ đi đâu?
Kỳ thật, có còn hơn không, dù sao chính mình cũng không để ý, bất quá chính là một bộ túi da thôi! Nhưng là, dù thế nào cũng không thể lộng một thân nam nhân đem chính mình cấp thay đổi a a a!
Hắn không phải, xem nàng cũng không phải là nữ nhân có phải hay không!
Lúc này Nguyệt Vũ hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn !
Sau một lúc lâu, Nguyệt Vũ rốt cục cũng tiếp nhận “sự thật tàn nhẫn” này. Làm một đặc công vĩ đại, năng lực nàng vốn kinh người, chuyện như vậy tuy rằng rất bất khả tư nghị* nhưng vẫn còn trong phạm vi nàng có thể thừa nhận.
*bất khả tư nghị: không thể nào tưởng tượng được
Sau khi hết thảy quy về bình tĩnh , Nguyệt Vũ liền đứng dậy xuống giường, nhưng mà nàng hơi động một chút thì phát hiện toàn thân cao thấp không có nơi nào không đau, cởi ra huyết áo bào trắng thì thấy, từng đạo cực kì dữ tợn, một khối lại một khối xanh xanh tím tím ,cấu thành một bức vô cùng thê thảm!
Vết thương mới cộng thêm vết thương cũ làm Nguyệt Vũ dù có kinh nghiệm sa trường, bị thương vô số lần cũng không nhịn được mắng một câu: Mẹ nó, muốn làm thân thể nghệ thuật sao? ( =.=”)
Xét thấy bị thương quá mức nghiêm trọng, Nguyệt Vũ chỉ có thể buông tha ý tưởng xuống giường.
Kết quả là, Nguyệt Vũ thập phần bất đắc dĩ nằm lại, đang chuẩn bị hảo hảo ngủ một giấc. Đột nhiên, đầu một trận đau nhức, sau, Nguyệt Vũ liền hoa lệ ngất đi!
/218
|