Đặc Công Cuồng Phi

Chương 2: Hãnh diện

/126


«A, Tô Tất ngươi sao còn chưa chết a? Cái này cũng quá thần kỳ đi? Hôm qua ngươi rõ ràng đã tắc thở a, như thế nào trong một đêm đột nhiên khỏe lại rồi? Ngươi sẽ không phải là xác chết vùng dậy đi?» Tô Lăng trong mắt tràn đầy kinh ngạc, đứng ở trước giường Tô Tất, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá nàng.

«Sống lại không phải rất tốt sao? Nàng mà chết, sau này chúng ta tìm ai luyện công đây?» Tô Minh liếc mắt nhìn Tiểu Niệm một cái, «Ngươi vẫn còn trông cậy vào con thỏ nhỏ này sao thằng nhãi con? Chỉ sợ nếu trúng một quyền của chúng ta, hắn sẽ chết ngay lập tức.»

Trước kia bọn họ đem thân mình của Tô Tất trở thành bia ngắm, đầu roi quất xuống người nàng, chưa từng nghĩ tới nàng cũng là người, cũng cảm thấy đau, càng không nghĩ tới thân phận của nàng cùng bọn họ giống nhau, vốn phải được hưởng cuộc sống tôn quý xa hoa của một tiểu thư.

«Không cho phép các ngươi khi dễ tỷ tỷ! Các ngươi….Các ngươi đi mau, bằng không…..bằng không ta đánh các ngươi!» Tiểu Niệm vươn cánh tay nhỏ ra, khuôn mặt nhỏ nhắt, không chùn bước cố che trước mặt Tô Tất.

«A, thằng nhãi con này cũng biết che chở con thỏ nhỏ của mày? Bất quá, chỉ bằng cái thân thể bệnh tật này của ngươi?» Tô Lăng khinh thường bĩu môi, vươn tay kéo lấy gáy của Tiểu Niệm, tưởng như mọi ngày ném hắn sang một bên. Nhưng hôm nay, tay hắn còn chưa chạm đến người Tiểu Niệm đã cảm thấy tay phải truyền đến một trận đau nhức, lấy lại tinh thần, toàn bộ cánh tay hắn đã trật khớp.

«Ai nha – Mẹ ơi!» Từ miệng Tô Lăng phát ra tiếng thét thê thảm như giết heo, té ngã run run trên mặt đất, bất quá hắn còn không sợ chết chỉ vào Tô Tất hùng hùng hổ hổ nói, «Tiểu tiện nhân, ngươi không muốn sống nữa phải không? Không biết ta là ai sao? Dám xuống tay với bổn thiếu gia sao? Con kỹ nữ này…»

Tô Lăng còn chưa mắng xong, ngay sau đó liền truyền đến một thanh âm thanh thúy «Rắc», sau đó mọi thứ đều trở về yên tĩnh.

Bởi vì Tô Tất không chỉ đánh gãy cánh tay của Tô Lăng, ngay cả cằm của hắn cũng đã bị nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh đánh rớt.

Không ai biết nàng ra tay lúc nào, càng không ai biết nàng động thủ ra sao, đến khi nghe được tiếng động, Tô Lăng muốn khóc cũng khóc không được.

Nhìn tiểu cô nương trước mắt vẻ mặt đầy sát khí, Tô Lăng cùng Tô Minh thật khó có thể tin:

Người này là Tô Tất thường ngày tay đánh không trả, khẩu mắng không hoàn, tùy ý cho bọn họ bóp nắn hành hạ đây sao?

Trong không khí bao trùm bởi một mảnh trầm mặc làm cho người ta hít thở không thông.

Tô Minh trước hết khôi phục tinh thần, hắn thấy Tam đệ khóc lóc nức nở, nhất thời trong cơn giận dữ, hung thần ác sát nhào đến bên Tô Tất, chỉ vào mũi nàng chửi ầm lên: «Xú nha đầu, ngươi thật to gan, ngươi dám…..»

Trong mắt Tô Tất tràn ngập sát khí, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Minh, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhữ mũi dao sắc bén, vẻ ngoài bình tĩnh che dấu sát khí làm cho không khí trong phòng bất tri bất giác dao động.

«Ngươi cũng muốn giống như hắn?» Thanh âm Tô Tất lộ ra lãnh ý sâu kín, hàn băng toát ra ngấm vào tận xương tủy.

Những lời này giống như một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, đem Tô Minh đang hừng hừng lửa giận kéo về. Đối diện với ánh mắt sắc như dao của Tô Tất, trong lòng Tô Minh bỗng dưng ớn lạnh, không dám mở miệng uy hiếp nữa.

Hắn chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm Tô Tất, giống như nhìn thấy quỷ, hắn không rõ vì sao chỉ trong một đêm mà tính tình của nàng lại đại biến như thế.

Hừ, thị cường lăng nhược, khinh thiện sợ ác, những người này cũng chỉ dược có thế. Nghĩ vậy, Tô Tất trong lòng không nhịn được cười lạnh một tiếng.

Nàng chậm rãi nhìn về phía người dưới đất, tinh mâu hiện lên ý cười chế nhạo, cười lạnh nhìn Tô Lăng: «Muốn ta thả ngươi trở về?»

«Ô ô ô….» Tô Lăng như gà mổ thóc, dùng sức gật đầu.

«Ngươi nhớ kĩ cho ta, từ về sau Tiểu Niệm do ta bảo hộ, nếu các ngươi dám đụng đến một ngón tay của hắn, ta liền đem toàn bộ khớp xương trên người ngươi đánh gãy, cút!» Tô Tất ra tay nhanh như chớp, nói xong câu cuối cùng, đã muốn tiếp cận các đốt ngón tay của hắn.

«Được, được, được, ta cút, ta….» Tô Lăng lăn lông lốc đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngòai, trong lúc hoảng loạn từ trong người hắn bỗng rớt ra một thứ.

« [Thiên tông huyền công] ? Chẳng lẽ là võ công của thế giới này?» Tô Tất lẩm bẩm, mi tâm nhíu lại, nảy ra sáng kiến, đối với bọn họ vừa chạy ra đến cửa hừ lạnh một tiếng: «Đứng lại!»

Hai huynh đệ Tô Lăng cùng Tô Minh lập tức cùng bị điểm huyệt, nháy mắt đứng yên bất động.

«Quay lại.» Tô Tất thẳng thắn hạ lệnh, tùy ý ngồi xuống ghê dựa, chỉ vào bản kinh thư không chút để ý nói: «Đây là cái gì?»

Đáy mắt Tô Lăng hiện lên một tia lo lắng, hắn bước lên phía trước hai bước, vươn tay định đoạt lấy kinh thư: «Đây là đồ của ta, ngươi mau trả lại đây!»

«Trả lời vấn đề của ta, bằng không ta lấy nó đem nó làm củi đốt.» Tô Tất chậm rãi liếc mắt nhìn Tô Lăng một cái, làm ra vẻ muốn đem một trang kinh thư xé xuống.

«Được, được, được, ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi, nhưng ngươi phải hứa, nói xong sẽ đem kinh thư trả lại cho ta.» Tô lăng vừa tức vừa hận lại không có cách nào,đành phải thỏa mãn trí tò mò của Tô Tất.

Nguyên lai tại thế giới này dùng võ vi tôn, con cháu thế gia từ nhỏ đã tu luyện võ công, mà võ công tổng cộng có mười tầng.

Đối với người bình thường mà nói, chỉ cần không phải bẩm sinh quá kém hoặc chỉ số thông minh quá thấp đều có thể luyện đến tầng thứ ba, về phần sau tầng thứ ba, còn phải dựa vào thiên phú, năng lực, chăm chỉ và cơ hội.

«Ngươi hiện nay đã luyện đến tầng thứ mấy rồi?» Tô Lăng lớn hơn nàng một tuổi, hiện giờ cũng đã mười ba tuổi.

Khi nghe thấy câu hỏi của Tô Tất, ánh mắt Tô Lăng lộ vẻ đắc ý, hắn khinh miệt liếc mắt nhìn nàng một cái: «Cũng mới miễn cưỡng đạt tới tầng thứ tư mà thôi.»

«Tầng thứ tư thì giỏi lắm sao? Kiêu ngạo cái gì.» Tô Tất khinh thường nhìn hắn.

«Ngươi…..Hừ, trong phủ trừ bỏ đại ca đã luyện đến tầng thứ năm, ta cùng nhị ca đến tầng thứ tư, các huynh đệ tỷ muội còn lại đều ở dưới , ngươi còn nói ta không đủ khả năng sao?» Tô Lăng phẫn hận trừng mắt nhìn Tô Tất, bộ dáng thở phì phì.

«Chẳng lẽ Đông Vân quốc không có lấy một siêu cấp thiên tài bẩm sinh nào sao?»

«Sao lại không có? Nhị hoàng tử đương triều của chúng ta, cũng chính là Ninh Vương điện hạ, hắn chính là siêu cấp thiên tài võ công trong truyền thuyết, nghe nói là người thứ hai có thiên phú từ trước tới nay!» Đây là niềm kiêu hãnh của toàn bộ Đông Vân quốc.

Tô Lăng sợ Tô Tất không tin, tiếp tục nói: «Ninh Vương đã luyện đến tầng thứ chín, phải biết rằng, ở Đông Vân quốc, luyện được đến tầng thứ chín tuyệt đối không vượt quá mười người, trong phủ chúng ta cũng chỉ có gia gia của lão nhân gia đạt tới trình độ này, nhưng nếu luận tuổi, năm nay Ninh Vương bất quá cũng chỉ mới mười tám tuổi mà thôi!»

«Mười tám tuổi đã luyện đến tầng thứ chín? Không biết thiên phú của ta so với hắn thì thế nào?» Tô Tất thì thào tự nói,

Nếu đây là thế giới dùng võ vi tôn, muốn được sống yên ổn tự tại, quyền đấu nhất định phải cứng rắn. Chỉ số thông minh của nàng cao tới một trăm bảy mươi, lại trải qua nhiều năm đặc huấn địa ngục, không lý nào lại thua một cổ nhân.

«Ha ha ha ha ha!» Giống như nghe được truyện cười hài nhất từ trước tới giờ, Tô Lăng cùng Tô Minh ôm bụng cười thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất.

«Vui lắm sao?» Đôi mắt Tô Tất híp lại, quanh thân bao trùm hơi thở nguy hiểm.

«Ngươi cư nhiên muốn so thiên phú cùng Ninh Vương? Ha ha ha, thiên hạ này còn có chuyện nào buồn cười hơn chuyện này sao? Tô Tất ngươi trời sinh phế vật! Một là thiên tài, một là phế vật, ngươi cư nhiên còn có mặt mũi đánh đồng cùng Ninh Vương? Ha ha ha ha ha ha – quá buồn cười, ta sắp cười chết rồi –»

/126

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status