Cái tin Thính Vũ Các đổi chủ không chỉ có người ở thành phố T quan tâm, mà nó còn thu hút cả một thương gia mới nổi ở thủ đô là Lý Duệ nữa. Mấy ngày trước trong buổi họp mặt anh em với nhau, đây cũng là lần vui mừng hiếm có của gã, cho dù trong lòng gã vẫn vô cùng ấm ức vụ mua hụt Thính Vũ Các, nhưng vẫn cố làm ra vẻ không quan tâm, thực chất gã vẫn chôn nỗi đau đó ở tận sâu thẳm đáy lòng, chỉ cần có cơ hội là nó sẽ được dịp theo đà mà bùng cháy.
Cho đến hiện giờ, thì gã vẫn chưa chịu từ bỏ kế hoạch ngày trước của gã, cho dù chủ nhân của câu lạc bộ đó có là Hạng Quân hay Hà Tích Phượng đi chăng nữa, chỉ cần gã muốn chiếm lấy thì nhất quyết phải chiếm cho bằng được. Có lẽ mảnh đất đó đối với gã là khá quan trọng, chính vì thế mà trong mắt của gã, cho dù nó có đổi chủ là ai đi chăng nữa, thì Thính Vũ Các chắc chắn cũng không thể nào tránh được tình trạng làm ăn thua lỗ, còn nhiệm vụ của gã là chuẩn bị bao nhiêu tiền để mua lại nó, bởi vì gã chỉ cần miếng đất của nơi đó, còn những kiến trúc phía trên đối với gã không quan trọng. Chính vì vậy mà khi ra giá với Hạng Quân đều không hợp với ý của gã. Lý Duệ không biết bây giờ Thính Vũ Các sau khi đổi chủ tình hình sẽ ra sao nữa.
Có một tiếng gõ cửa vang lên, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của gã, sau đó một tiếng mời vào được cất lên gọn lỏn, một cô gái yêu kiều mặc bộ quần áo công sở mầu sám bước vào bên trong phòng làm việc, trên tay của cô ta có cầm một tập tài liệu, được kẹp trong một chiếc kẹp tài liệu màu xanh, bước chân của cô ta rất nhanh, cô ta không hề có chút gì e dè trước mặt Lý Duệ như những nhân viên cấp dưới vốn có, mà phần nhiều là sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.
"Lý tổng giám đốc! Đây là tài liệu của các nhân viên được Hương Tạ Hiên phái tới tiếp nhận Thính Vũ Các!" Cô ta sau khi đưa đống tài liệu cho ông chủ của mình xong, liền im lặng đứng ở một chỗ, chờ đợi mệnh lệnh của ông chủ mình.
"Ngồi đi!" Lý Duệ đưa tập tài liệu lên xem, khi gã đọc đến tờ thứ hai, thì bất giác cau mày lại nói: "Tập tài liệu này là vừa mới nhận được phải không?"
"Vâng!" Cô gái đáp lại với một giọng vô cùng quả quyết, cô ta không hề biết rõ người thu thập đống tài liệu này là thần thánh phương nào, nhưng lúc nãy cô cũng đã liếc qua một lượt rồi, cô vô cùng cảm phục năng lực làm việc của người này, tập tài liệu này bao gồm tư liệu của mười hai người, trình độ vượt xa những tập tài liệu điều tra thương nghiệp rất nhiều. Nếu như không có những thủ đoạn ghê gớm thì e rằng không thể nào có được những thông tin về người ta một cách tỉ mỉ đến như vậy.
Lý Duệ gật gật đầu ra vẻ hài lòng, gã hỏi câu hỏi như vậy không phải là nghi ngờ năng lực thủ hạ của mình, mà là khi gã đọc đến tư liệu của người thứ hai thì cảm thấy có một cảm giác vô cùng bất an, gã chưa bao giờ hoài nghi năng lực làm việc của người bạn của gã, nên gã biết những thông tin này không thể nào sai được.
Sau nửa giờ đồng hồ thì Lý Duệ đã xem đi xem lại tập tài liệu đến ba lần, sau đó gã liền vứt tập lài liệu kêu bộp một tiếng lên bàn, rồi thở dài nói: "Có lẽ, khi xưa tôi xử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt là một sai lầm lớn rồi! Hương Tạ Hiên xem ra đã bỏ ra một nguồn lực khá lớn để vựng Thính Vũ Các dậy, thậm chí còn mời người giúp đỡ nữa, việc mua bán đất của chúng ta xem chừng gặp phải phiền phức khá lớn rồi!"
Trong thời đại hiện nay, thư ký càng ngày càng được thay thế bằng từ trợ lý rồi, dĩ nhiên, ở đây cũng có liên quan đến phân công tính chất của công việc, có người thì phụ trách lo chuyện trà nước, có người thì phụ trách những sự phục vụ đặc biệt, có người thì lại đóng vai trò là quân sư, cô gái ngồi đối diện Lý Duệ lúc này, tên Phó Tòng Vân là người đóng vai trò của một quân sư. Lý Duệ từ trước đến giờ không để cho cô ta đến làm chủ cho một doanh nghiệp con của tập đoàn, là vì tài năng của cô ta dùng ở đó thì quả thật là một sự lãng phí.
"Lẽ nào người giúp đỡ mà anh nhắc tới là Lưu Phỉ hay sao?" Phó Tòng Vân vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh như mọi khi, lạnh lùng nói: "Nửa năm trước, tôi cũng đã tiếp xúc với cô ta, khi bàn tới việc mua bán với Thính Vũ Các, cô ta không cho tôi một cơ hội mở miệng nào cả, thậm chí còn đuổi tôi ra khỏi cửa nữa! Tôi còn nhớ rất rõ, cô ta nói rằng cô ta chỉ cần một năm, thậm chí là còn ngắn hơn nữa sẽ đưa Thính Vũ Các lên tầm câu lạc bộ kiếm nhiều tiền nhất của thủ đô! Nhưng kết quả là bây giờ tình hình kinh tế của Thính Vũ Các càng ngày càng tệ!"
"Cô đừng quên rằng, Cô ta nửa năm trước đã rời Thính Vũ Các, rồi chuyển sang làm cho tập đoàn Đông Phương, cô ta thậm chí còn chưa kịp có cơ hội và thời gian thực hiện lời nói của cô ta nữa!" Lý Duệ mỉm cười nói, mỗi người đều có một nhược điểm, Phó Tòng Vân và rất nhiều người phụ nữ khác đều giống nhau cả, đứng trên một góc độ nào đó mà nói thì bọn họ đều là những người thù dai và nhỏ nhặt. Khi xưa gã phái cô ta đi gặp gỡ các nhân vật cấp cao của Thính Vũ Các, thì Phó Tòng Vân đại bại ra về, không ngờ qua thời gian đã lâu như vậy rồi, mà cô ta vẫn còn căm hận Lưu Phỉ như vậy, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả khả năng phán đoán của cô ta, đến cả khả năng đánh giá đối thủ một cách khách quan cũng biến mất nữa.
"Có lẽ! Khi đó cô ta rời khỏi Thính Vũ Các là muốn chạy trốn…" Phó Tòng Vân vẫn muốn bào chữa cho mình.
"Vậy thì tại sao bây giờ cô ta lại quay về?" Lý Duệ quay sang Phó Tòng Vân, lắc đầu rồi nói tiếp: "Chúng ta không cần phải bàn luận đến năng lực của Lưu Phỉ, tôi cũng không có dự định mời cô ta về để thay thế cô! Chính vì thế mà cô cứ yên tâm, tôi chỉ muốn nghe ý kiến của cô thôi! Cô nói xem, bước tiếp theo thì Hương Tạ Hiên sẽ làm gì?"
Phó Tòng Vân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô tự nhận thấy đã mất bình tĩnh trong chuyện này, trầm ngâm một lúc, Phó Tòng Vân mới chầm chậm lên tiếng nói: "Hương Tạ Hiên không hề có ý định bỏ rơi Thính Vũ Các, mà họ có ý muốn đưa Thính Vũ Các trở thành bản sao của bọn họ, đóng địa bàn ở thủ đô!" xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
"Tiếp sau đó sẽ nối bước huy hoàng của Hương Tạ Hiên ở thành phố T, bọn họ cho mời nhân vật quan trọng nhất trong bộ máy quản lý cùng với việc mời Lưu Phỉ quay lại quản lý Thính Vũ Các, chỉ những điều này thôi cũng đủ để nói lên rằng Hà Tích Phượng muốn vực dậy Thính Vũ Các bằng mọi cách, chính vì vậy mà kế hoạch mua đất của chúng ta xem ra sẽ khó mà thực hiện được!"
Lý Duệ nghe xong thì gật gật đầu, đây mới là trình độ thực sự của Phó Tòng Vân, cách phân tích của cô ta và của gã là hoàn toàn giống nhau, gã liền nói: "Vậy cô cho rằng chúng ta nên từ bỏ kế hoạch vạch ra trong một năm nay hay sao?"
"Không!" Phó Tòng Vân lập tức phủ định nói: "Kế hoạch của chúng ta đã chuẩn bị một năm rồi, thì cũng chẳng ngại gì mà không chờ thêm được một năm nữa cả! Chúng ta muốn mua lấy Thính Vũ Các, mục đích chính là muốn mua mảnh đất của nó, chứ không phải mớ hỗn độn được xây ở trên nó! Chúng ta sử dụng miếng đất đó, thì có thể vào mùa thu hoặc mùa đông năm sau cũng được, khi đó Hà Tích Phượng e rằng chẳng có tâm trí đâu mà lo cho Thính Vũ Các nữa rồi! Tôi không tin Lưu Phỉ và đội ngũ hiện tại có thể cứu được Thính Vũ Các sống lại! Vả lại trong những thời điểm thích hợp, chúng ta có thể sử dụng những thủ đoạn cần thiết để cho Hà Tích Phượng mất hẳn niềm tin vực dậy Thính Vũ Các…."
Lý Duệ nghe cô gái ngồi trước mặt hắn thao thao bất tuyệt như vậy, thì bật cười lên ha hả, gã biết rất rõ câu thủ đoạn cần thiết ở đây là có nghĩa lý gì! Ở cái nơi**** này làm cái gì thì mục đích chỉ có một cái, đó chính là lợi ích. Trong lúc quay lưng lại với toàn bộ gia tộc bước vào con đường kinh doanh này, thì Lý Duệ đã không còn đường để quay đầu lại nữa rồi, đây là sự lựa chọn của chính bản thân gã nên gã chẳng có lý do gì để mà hối hận cả.
So với những người bạn của gã, thì gã có nhiều tiền nhất, nhưng cũng là người mệt mỏi nhất. Những người khác có lẽ dựa hơi vào bố, hoặc ông của bọn họ thì có thể lên làm cục trưởng, hay là quan to gì gì đó, nếu như gã không có sự lựa chọn của bảy năm về trước, thì giờ này chắc gã cũng như bọn họ, sống an nhàn tự tại, không phải lo lắng gì cả. Nhưng tiếc rằng, đó không phải là thứ mà hắn muốn theo đuổi, chính vì thế mà gã thà bị người khác kêu gọi là kẻ vụ lợi, gian thương hám tiền hơn là bị gọi là công tử bột, chỉ biết dựa hơi người khác mà sống.
Lý Duệ bây giờ chỉ có lợi ích, và những con số không trong tài khoản của gã không ngừng nhảy lên, thì gã mới thấy cuộc sống của gã hạnh phúc, vui vẻ và càng thêm kích thích hơn mình tưởng.
Phó Tòng Vân sau khi biểu đạt hết quan điểm của mình xong, liền quay sang nhìn Lý Duệ với con mắt chờ đợi, nhưng thái độ của Lý Duệ dường như vẫn chăm chú say mê chờ cô nói tiếp. Phó Tòng Vân đã quá quen với việc ông chủ của mình hay lơ đãng kiểu này rồi, nên cũng không nhắc nhở nhiều, chỉ ngồi im lặng chờ đợi phản ứng của Lý Duệ.
"Tôi nghĩ là, chúng ta nên đi gặp mặt vị chưởng môn mới lên nắm quyền ở Thính Vũ Các một chuyến xem sao! Có lẽ bây giờ anh ta đã đến sân bay rồi cũng nên" Đúng năm phút sau, Lý Duệ mới lên tiếng đáp lại, sau đó gã liền chầm chậm nhún vai đứng dậy.
"Ý anh nói là anh muốn gặp Diệp Phong?" Phó Tòng Vân nghiêm sắc mặt đứng lên theo Lý Duệ hỏi lại. Trong tập toàn Kỳ Lợi này thì cô ta cũng là một nhân vật lâu năm của tập đoàn, nên cũng khá hiểu tính tình của Lý Duệ. Có những việc gã ta chỉ cần nói cái là làm ngay, nhưng cô không biết bây giờ đi gặp người của Hương Tạ Hiên thì có tác dụng gì, lẽ nào gã muốn nói thẳng ra là gã thích miếng đất của Thính Vũ Các, và ra giá mua luôn hay sao? Nghĩ đến đó mà cũng thấy thật là nực cười.
"Không sai! Tôi rất có cảm hứng với anh ta! Ít ra thì tôi nghĩ gặp anh sẽ có tác dụng hơn là Lưu Phỉ, người mà cô không muốn nhắc tới chút nào!" Nói xong, Lý Duệ đã quay người đi ra khỏi phòng làm việc của gã, hắn cảm thấy vô cùng hồi hộp, có những đối thủ cần phải tự tay gã khám phá mới ra được, gã tin rằng phán đoán lần này của gã sẽ không sai được.
Phó Tòng Vân liền nối gót đi theo hắn, cô cũng đoán ra được phần nào ý nghĩ của ông chủ mình. Tập tài liệu đó nói rằng, chỉ trong vòng có mấy tháng ngắn ngủi mà Diệp Phong từ một chân nhân viên quèn đã thăng lên chức phó tổng giám đốc như vậy, thì có thể thấy rằng năng lực, cũng như hoàn cảnh của anh ta là vô cùng thần bí. Hạng Quân chuyển nhượng Thính Vũ Các một cách miễn phí có lẽ do một tay anh ta làm ra, chỉ một điểm này thôi thì cô cũng hiểu được rằng, Diệp Phong là một nhân vật ghê gớm thế nào rồi.
…………………………….
Đoàn người của Diệp Phong sau khi xuống máy bay, rất nhanh đã trông thấy đoàn người của Thính Vũ Các được phái đến tiếp đón bọn họ, bây giờ đã là buổi trưa, chính vì vậy mà xe ở trên đường cũng không nhiều lắm, nên trên đường về đoàn người không gặp phải sự ùn tắc giao thông mà người ta vẫn hay thường gặp nơi thủ đô.
Có lẽ sau nửa tiếng, thì đoàn người đến được một khu tuy là ở nơi trung tâm náo nhiệt của thủ đô, nhưng ngoài cổng của nó lại vô cùng vắng vẻ, có một điểm sáng duy nhất ở nơi đây, chính là một người đàn ông đứng dựa lưng vào chiếc xe hạng sang hút thuốc chờ đợi, cái cảnh tượng này làm cho Diệp Phong nhớ đến những câu dặn dò của ông bố của mình trước khi lên đường, dường như anh chàng này muốn đến đây gây sự thì phải.
/330
|