Tuy chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà Hà Tích Phượng cái tên này Lãnh Nguyệt đã sớm biết đến. Ngày thường nói chuyện phiếm, Diệp Phong thường xuyên nhắc tới, cô thích thú quan sát người phụ nữ này. Sau vài giây, cô cười nói:"Chị chính là Hà tổng mà Diệp Phong thường xuyên nhắc tới phải không ạ?"
Hà Tích Phượng khẽ gật đầu, nhận ra Lãnh Nguyệt không phải hoàn toàn không biết gì về mình, chắc là Diệp Phong có nói qua. Che giấu cảm giác không nói nên lời, cô mỉm cười nói:"Cô cứ gọi tôi là chị Phượng như Diệp Phong đi ."
Tôn Thi Lam nghe nói qua về cái tên Lãnh Nguyệt tên, khi đó bà chỉ cho rằng đấy là cái cớ để con trai mình trống tránh hôn sự sắp đặt của cha nên khi có một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt bà không khỏi kinh ngạc. Nhưng vẫn kiềm chế sự hiếu kỳ, cùng Lãnh Nguyệt bắt chuyện. Đến khi họ cùng nhau ra bãi đỗ xe, bà mới đến gần Diệp Tồn Chí, thì thầm nói:"Có phải ông đã gặp Lãnh Nguyệt rồi không?"
Theo lý mà nói, Diệp Tồn Chí còn mong có con dâu hơn cả bà, nếu mà chưa từng gặp mà biết thông tin này chắc chắn là còn ngạc nhien hơn cả bà.
"Sao có thể chứ?" Diệp Tồn Chí hạ giọng, nghiêm mặt nói:"Chuyện gặp con dâu tôi đâu dám ra mặt một mình, vợ tôi không ra mặt thì tôi nào dám lộ diện." Nói là vậy nhưng Tôn Thi Lam vẫn thấy nghi ngờ, có lẽ có thể chưa từng gặp mặt nhưng cũng biết nhiều thông tin về cô gái này nếu không thì hắn sẽ không phạ ứng như vậy.
Nhưng có nhiều người ở đây, Tôn Thi Lam cũng không tiện hỏi nhiều, vội vàng đi theo bọn họ.
Theo sắp xếp của Diệp Phong, đoàn người phân làm hai nhóm, Lãnh Nguyệt lái xe đưa cha mẹ đi, còn hắn cùng Hà Tích Phượng đến Thính Vũ Các. Mặc dù Hà Tích Phượng có mối quan hệ thân thiết với gia đình hắn nhưng mà chuyện công chuyện tư phải phân minh.
Nhìn cô với ánh mắt động viên, Diệp Phong nhìn ba người rời đi.
Bởi vì này lần này nghe nói lãnh đạo cấp cao đến thăm nên hắn phái hẳn chiếc xe sang nhất của câu lạc bộ đến đón, còn những người khác thì đương nhiên chỉ ngồi xe bình thường thôi.
Để lái xe lái xe khác, Diệp Phong tự mình lái xe, nhiều khi, hắn không chỉ là phó tổng của Hương Tạ Hiên mà còn là lái xe.
Xe khác đi trước dẫn đường, Diệp Phong lái xe theo sát ở phía sau. Hà Tích Phượng nhẹ nhàng nhìn lướt hắn nhẹ giọng hỏi:"Có phiền không nếu tôi hỏi cậu về mối quan hệ của cậu và Lãnh Nguyệt? Là một phụ nữ đã lớn tuổi mà chưa lập gia đình tôi muốn học hỏi thêm chút kinh nghiệm."
Trước khi để cô gặp Lãnh Nguyệt, Diệp Phong đã nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, hắn không muốn giấu diếm bèn cười nói:"Chị Phượng tỷ có phải chị nghĩ tôi đến thủ đô mới quen Lãnh Nguyệt không?sau đó vài ba năm mới xác định quan hệ không?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Hà Tích Phượng hỏi ngược lại.
"Chị Phượng đánh giá cao tôi quá. Tôi tự nhận là vẫn không thể yêu một người con gái trong vòng ba năm. Bảy năm, tôi đã quen Lãnh Nguyệt bảy năm , hơn nữa trước đó cũng đã có ý với nhau." Diệp Phong thản nhiên giải thích nói.
"Cô ấy cũng là lưu học sinh?" Hà Tích Phượng vẫn cho rằng Diệp Phong du học ở nước ngoài, nàng tuy chưa từng có kinh nghiệm, nhưng cũng có thể tưởng tượng được đi học xa nhà như vậy cô đơn thế nào. Rất nhiều tin tức báo chí đưa tin, hầu hết các lưu học sinh đều dễ dàng yêu trong thời gian ngắn. Bởi vậy, nếu như Diệp Phong là bạn học của Lãnh Nguyệt là vậy thì quan hệ của bọn họ cũng là điều dễ hiểu.
"Lưu học sinh? Cũng có thể nói là như vậy." Diệp Phong trong lòng có chút bất đắc dĩ. Rất nhiều chuyện không thể nào nói ra. Bọn họ có thể nói là bạn cùng học, chỉ là không giống với lưu học sinh, bọn họ học những thứ khác.
"Chị không thể tưởng tượng được đâu, một cô gái đã hi sinh tất cả vì tôi, Lãnh Nguyệt đã làm rất nhiều việc cho tôi, tôi có trách nhiệm phải bảo vệ, yêu thương cô ấy." Cuối cùng Diệp Phong nhẹ giọng nói.
Hà Tích Phượng không phải là không biết cảm giác đó, chỉ là trong nhiều tìn huống cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu như cô dựa dẫm vào một người đàn ông, chắc hẳn cô cũng sẽ giống như Diệp Phong Lãnh Nguyệt . Nhưng tiếc là, người đàn ông như thế chưa từng xuất hiện.
"Thính Vũ thế nào rồi?" Từ trong giọng nói của hắn Hà Tích Phượng dĩ nhiên đoán ra quan hệ của họ rất sâu sắc. Làm người ngoài cuộc, cô không nên tham dự quá nhiều. Tuy rất muốn hiểu thêm về Lãnh Nguyệt nhưng không thể sỗ sàng được.
"Ta nghĩ vấn đề này nên để phó tổng Lưu Phỉ lên tiếng." Diệp Phong nói.
Thấy biểu hiện khó hiểu của Tích Phượng Diệp Phong bèn nói:"Tôi chỉ biết xử lý các tài liệu và phối hợp với các phó tổng để làm việc, còn về các vấn đề chi tiết thì tôi không biết, thà nói sai còn hơn không nói."
Hà Tích Phượng cười lắc đầu,cô không biết nên dùng khiêm tốn hay là thẳng thắn để hình dung Diệp Phong,thương trường và quan trường có rất nhiều chỗ tương tự, không biết lái tàu hỏa không có nghĩa là không thể làm bộ trưởng bộ đường sắt.
Có thể mời Lưu Phỉ đến gia nhập liên minh Thính Vũ Các không phải là chuyện nhỏ. Cho tới bây giờ, Hà Tích Phượng cũng không rõ Diệp Phong dùng cách gì để thuyết phục Lục Tử Hồng, làm cho đối phương giao tiền lương, về nghe theo lời cấp dưới. Diệp Phong cố ý không nói khiến cô càng không hiểu gì.
Suy nghĩ hồi lâu, Hà Tích Phượng rốt cục cũng tha cho Diệp Phong, chuyển sang nói chuyện về mấy chủ đề trong cuộc sống. Chẳng mấy chốc xe đã tới Thính Vũ Các.
Trước đó, Hà Tích Phượng đã tới câu lạc bộ này hai lần, lần thứ nhất là khi mới lập nghiệp, đến để học tập, lần thứ hai chính là vì chuyện Điền Á Phỉ từ chức.
Sau khi xuống xe, cô nhẹ nhàng nhìn quanh kiến trúc quen thuộc, dù là bố trí hay là ngoại cảnh cũng không thay đổi là mấy nhưng làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác.
Lưu Phỉ mặc dù không tự mình đến sân bay đón Hà Tích Phượng một chuyến, nhưng cũng đã gọi điện thoại, đúng là chu đáo, xe vừa đến nơi thì đích thân ra đón. Mặc dù đã sớm biết con người của Hà Tích Phượng lấy công việc để đánh giá con người nhưng cũng không thể bất lịch sự được. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Thấy đoàn xe dừng lại, một đoàn mười mấy người lần lượt xuống xe, Lưu Phỉ thở sâu một hơi, bước nhanh về phía trước nói,"Hà tổng!" Cô thích khiêu chiến, mỗi một kinh nghiệm đều coi như là một trò chơi, hoặc là một trò cá cược, cho nên trọng tài ắt không thể thiếu. Hà Tích Phượng có thể đảm nhiệm xuất sắc vai trò này.
Hà Tích Phượng đang chú ý quan sát nhân viên thì nghe được tiếng của Lưu Phỉ khẽ nói:"Lưu phó tổng, vất vả rồi." Đã trải qua nhiều việc, cô cũng học được cách đối đãi tử tế với cấp dưới, gương mặt lạnh lùng trước kia đã hòa hoãn không ít, Lưu Phỉ xem như cấp dưới của cô.
Ngược lại với Hà Tích Phượng, Lưu Phỉ trên mặt không vui vẻ lắm, cũng không phải là không chào đón Hà Tích Phượng đến, mà chỉ là có chút bất mãn với nhân viên. Về diện mạo câu lạc bộ này có nhiều đổi mới, nhưng bởi vì không suy nghĩ chu toàn, cho nên hiện tại hiệu quả và lợi ích kinh doanh tăng lên cũng không phải là nhiều. Nói thẳng ra đó là một kiểu tự trách mình.
"Mời vào trong." Diệp Phong đứng ra nhắc nhở.
Sau khi nhận được lệnh, người của Thính Vũ Các đưa hành lý của nhân viên Hương Tạ Hiên đến nơi đã được sắp xếp và cử mấy người đưa bọn họ về phòng nghỉ. Hà Tích Phượng thì không như vậy cô muốn nghe Lưu Phỉ báo cáo trước đã. Chỉ là câu đầu tiên của đói phương làm cho cô bất ngờ.
/330
|