V384 tức giận đến mức toàn thân phát run, Đắc Kỷ lại khẽ cúi người, nhẹ hôn một lên khóe môi Tô Ngọc Khanh, làn này ngược lại khiến Tô Ngọc Khanh không biết làm sao.
Hắn cũng không có quá nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình yêu, tính mạng còn khó bảo toàn, vậy nên đối với hắn mà nói mấy thứ nhìn thấy mà sờ không được kia một chút tác dụng cũng không có, nhưng còn này, nhìn khuôn mặt thiếu nữ gần trong gang tấc, hắn lại thật sự động lòng.
Một nụ hôn nhẹ này của Đắc Kỷ, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, người đã đi xa, gợn sóng vẫn còn ở trên mặt nước một vòng lại một vòng tỏa ra, Tô Ngọc Khanh ngẩn ra rất lâu mới có phản ứng, sờ gò má của mình, nóng đến phỏng tay, loại cảm giác này rất mới lạ.
Đệ tử của Danh Kiếm Sơn Trang có hiệu suất làm việc rất cao, không lâu sau đã xử lý chuyện của nha môn Phủ Tô Châu, đến tụ hội với Phó Ly, ở mọi nơi Danh Kiếm Sơn Trang đều có nơi tiếp ứng. Phó Ly không có yêu cầu cao đối với chỗ ở, trực tiếp ở trong uán trọ mà Danh Kiếm Sơn Trang.
Hiện thời đúng là mùa hè, người nghỉ lại quán trọ không nhiều lắm, đa số mọi người đều đến đây nghỉ chân uống trà, nơi này tốt xấu lẫn lộn, sau khi Phó Ly vào ở, trưởng quầy quán trọ trực tiếp sai người ta đóng cửa, khách khí tiến chân những khách nhân đã nghỉ lại, tất nhiên là phải bồi thường tiền. Đương nhiên mọi người cũng hiểu bối cảnh của quán trọ Định Viễn, trong châu phủ khắp thiên hạ, chỉ cần phía trước có thêm hai chữ Định Viễn, bất kể là tiêu cục, tửu lâu, tiền trang, quán trọ, đều là sản nghiệp của Danh Kiếm Sơn Trang, đương nhiên cũng không có người dám sinh sự.
Phó Ly không chỉ phái người ra ngoài tra manh mối, mà chính hắn cũng đi các nơi điều tra, thật đúng là phát hiện một chút manh mối. Thảm án diệt môn phát sinh trong một đêm, mà Thanh Vân Môn lại ở trong núi, mười dặm xung quanh không có người ở, người chết toàn bộ đều là một kiếm phong họng, người duy nhất chạy thoát là vị cô nương Hứa gia bên kia cũng hoàn toàn không thể miêu tả hung thủ dù chỉ một chút.
Nhìn qua chuyện này rất giống với vết tích của Huyết Y Lâu, nhưng mà Huyết Y Lâu điều động mười tên sát thủ Thiên Cương vào Lạc Dương, động tĩnh quá lớn, thám tử của Danh Kiếm Sơn Trang ở các nơi đều không thăm dò được nửa điểm tin tức, chỉ bằng này điểm này cũng có thể loại trừ tình nghi với Huyết Y Lâu, mà đổi thành một người khác có khả năng hạ sát thủ đối với Hứa gia, là Kiếm Thần Hàn Tiếu.
Phó Ly cũng là kiếm khách, mấy năm trước Hàn Tiếu đã từng đánh lên Danh Kiếm Sơn Trang khiêu chiến Phó lão trang chủ, Phó Ly đã gặp qua hắn ta một lần, nhưng chỉ một lần ấy, cũng khiến hắn cầm kiếm cũng gần như cảm thấy bất ổn, mà phụ thân hắn từ nhỏ hắn đã coi như trời, cũng phải liều mạng chịu trọng thương khó khăn lắm mới không phân thắng bại với Hàn Tiếu Hàn Tiếu lông tóc không tổn hao gì rời đi, phụ thân mới ói ra một búng máu tươi, dưỡng một năm mới dần khỏe lại.
Trong từ điển của kiếm khách không có từ sợ , nhưng Phó Ly cũng hiểu rõ khoảng cách thực lực của mình và Hàn Tiếu, có lẽ một ngày nào đó hắn có thể sẽ đánh bại Hàn Tiếu, nhưng không phải là hiện tại, càng không phải là vì một nữ nhân.
Nếu như không có chuyện của Tô Ngọc Khanh, hắn cũng chỉ biết tìm cho vị cô nương Hứa gia một nơi sóng yên ổn, sau đó tận lực quan tâm đến nàng, nhưng tính mạng của Tô Ngọc Khanh lại hoàn toàn phải dựa vào vị Hứa cô nương kia mới giữ được, phải làm thế nào để nàng tiếp nhận sự thật là một vấn đề khó khăn.
Phó Ly nhíu nhíu mày, đề bút viết lại kết quả điều tra trong hai ngày này trên một mảnh lụa, dùng bồ câu đưa tin về Danh Kiếm Sơn Trang, nhân tiện cũng nói ra chuyện của Tô Ngọc Khanh.
Hai ngày này V384 mắt thấy hai người cặn bã họ Tô (edit: Đắc Kỷ cũng họ Tô nha) lừa dối, trêu chọc lẫn nhau, thoạt nhìn Tô Ngọc Khanh là mặt người dạ thú, kỳ thật nội tâm vẫn còn là một đứa bé, sau khi bị trêu chọc độ hảo cảm càng ngày càng tăng, huyết điều chà xát cọ rớt xuống đất. Gấp đến độ nói môi đều nhanh khởi vết bỏng rộp lên. Nếu như Tô Ngọc Khanh là mục tiêu của nhiệm vụ cũng thôi đi,
Hắn cũng không có quá nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình yêu, tính mạng còn khó bảo toàn, vậy nên đối với hắn mà nói mấy thứ nhìn thấy mà sờ không được kia một chút tác dụng cũng không có, nhưng còn này, nhìn khuôn mặt thiếu nữ gần trong gang tấc, hắn lại thật sự động lòng.
Một nụ hôn nhẹ này của Đắc Kỷ, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, người đã đi xa, gợn sóng vẫn còn ở trên mặt nước một vòng lại một vòng tỏa ra, Tô Ngọc Khanh ngẩn ra rất lâu mới có phản ứng, sờ gò má của mình, nóng đến phỏng tay, loại cảm giác này rất mới lạ.
Đệ tử của Danh Kiếm Sơn Trang có hiệu suất làm việc rất cao, không lâu sau đã xử lý chuyện của nha môn Phủ Tô Châu, đến tụ hội với Phó Ly, ở mọi nơi Danh Kiếm Sơn Trang đều có nơi tiếp ứng. Phó Ly không có yêu cầu cao đối với chỗ ở, trực tiếp ở trong uán trọ mà Danh Kiếm Sơn Trang.
Hiện thời đúng là mùa hè, người nghỉ lại quán trọ không nhiều lắm, đa số mọi người đều đến đây nghỉ chân uống trà, nơi này tốt xấu lẫn lộn, sau khi Phó Ly vào ở, trưởng quầy quán trọ trực tiếp sai người ta đóng cửa, khách khí tiến chân những khách nhân đã nghỉ lại, tất nhiên là phải bồi thường tiền. Đương nhiên mọi người cũng hiểu bối cảnh của quán trọ Định Viễn, trong châu phủ khắp thiên hạ, chỉ cần phía trước có thêm hai chữ Định Viễn, bất kể là tiêu cục, tửu lâu, tiền trang, quán trọ, đều là sản nghiệp của Danh Kiếm Sơn Trang, đương nhiên cũng không có người dám sinh sự.
Phó Ly không chỉ phái người ra ngoài tra manh mối, mà chính hắn cũng đi các nơi điều tra, thật đúng là phát hiện một chút manh mối. Thảm án diệt môn phát sinh trong một đêm, mà Thanh Vân Môn lại ở trong núi, mười dặm xung quanh không có người ở, người chết toàn bộ đều là một kiếm phong họng, người duy nhất chạy thoát là vị cô nương Hứa gia bên kia cũng hoàn toàn không thể miêu tả hung thủ dù chỉ một chút.
Nhìn qua chuyện này rất giống với vết tích của Huyết Y Lâu, nhưng mà Huyết Y Lâu điều động mười tên sát thủ Thiên Cương vào Lạc Dương, động tĩnh quá lớn, thám tử của Danh Kiếm Sơn Trang ở các nơi đều không thăm dò được nửa điểm tin tức, chỉ bằng này điểm này cũng có thể loại trừ tình nghi với Huyết Y Lâu, mà đổi thành một người khác có khả năng hạ sát thủ đối với Hứa gia, là Kiếm Thần Hàn Tiếu.
Phó Ly cũng là kiếm khách, mấy năm trước Hàn Tiếu đã từng đánh lên Danh Kiếm Sơn Trang khiêu chiến Phó lão trang chủ, Phó Ly đã gặp qua hắn ta một lần, nhưng chỉ một lần ấy, cũng khiến hắn cầm kiếm cũng gần như cảm thấy bất ổn, mà phụ thân hắn từ nhỏ hắn đã coi như trời, cũng phải liều mạng chịu trọng thương khó khăn lắm mới không phân thắng bại với Hàn Tiếu Hàn Tiếu lông tóc không tổn hao gì rời đi, phụ thân mới ói ra một búng máu tươi, dưỡng một năm mới dần khỏe lại.
Trong từ điển của kiếm khách không có từ sợ , nhưng Phó Ly cũng hiểu rõ khoảng cách thực lực của mình và Hàn Tiếu, có lẽ một ngày nào đó hắn có thể sẽ đánh bại Hàn Tiếu, nhưng không phải là hiện tại, càng không phải là vì một nữ nhân.
Nếu như không có chuyện của Tô Ngọc Khanh, hắn cũng chỉ biết tìm cho vị cô nương Hứa gia một nơi sóng yên ổn, sau đó tận lực quan tâm đến nàng, nhưng tính mạng của Tô Ngọc Khanh lại hoàn toàn phải dựa vào vị Hứa cô nương kia mới giữ được, phải làm thế nào để nàng tiếp nhận sự thật là một vấn đề khó khăn.
Phó Ly nhíu nhíu mày, đề bút viết lại kết quả điều tra trong hai ngày này trên một mảnh lụa, dùng bồ câu đưa tin về Danh Kiếm Sơn Trang, nhân tiện cũng nói ra chuyện của Tô Ngọc Khanh.
Hai ngày này V384 mắt thấy hai người cặn bã họ Tô (edit: Đắc Kỷ cũng họ Tô nha) lừa dối, trêu chọc lẫn nhau, thoạt nhìn Tô Ngọc Khanh là mặt người dạ thú, kỳ thật nội tâm vẫn còn là một đứa bé, sau khi bị trêu chọc độ hảo cảm càng ngày càng tăng, huyết điều chà xát cọ rớt xuống đất. Gấp đến độ nói môi đều nhanh khởi vết bỏng rộp lên. Nếu như Tô Ngọc Khanh là mục tiêu của nhiệm vụ cũng thôi đi,
/66
|