Vào thời điểm độ hảo cảm của Phó Ly bắt đầu tăng nhanh, Đắc Kỷ đang thay giá y (áo cưới) Tô Ngọc Khanh đưa tới, V384 đã có vài phần kinh nghiệm, lần trước độ hảo cảm của Doanh Chiêu cũng là dạng này, đường quay đầu của những mục tiêu nhiệm vụ này một cái so với một cái càng rõ ràng hơn.
Nói lại, đây là lần đầu tiên Đắc Kỷ mặc đồ cưới, lại không có quá nhiều cảm giác. Dù sao nàng cũng là yêu vật, trong cuộc sống, thê thiếp trưởng thứ đối với nàng mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, nam nhân trong thiên hạ này chỉ cần nàng muốn, cuối cùng cũng sẽ trở thành nô lệ dưới váy nàng.
Công bằng mà nói, dung mạo của Hứa Thanh Yên thực sự là xinh đẹp tuyệt sắc, tromng vẻ tuyệt sắc lại lộ ra chút vẻ trong sáng như tiên nữ, một vẻ đẹp tinh khiết mềm mại, giống như nụ hoa còn e ấp chưa hé mở, hồng y khó tránh cũng có chút che giấu đi khí chất của nàng, cũng may có khăn voan che, làm cho nàng không đến mức không được tự nhiên.
Ngày hoàng đạo khó tìm, qua hai ngày nữa chính là ngày Đắc Kỷ xuất giá, thử qua giá y không có chút sai sót, lúc chạng vạng Tô Ngọc Khanh liền chính mình đánh xe đến đón Đắc Kỷ đi xuống chân núi, Thanh Vân Môn bị diệt, nhưng lễ nghi dù sao cũng phải làm đủ, Tô phu nhân tìm giúp cho Đắc Kỷ một phủ đệ hướng đến hướng của Thanh Vân Môn, sau khi bài trí lại coi nó như là nhà mẹ đẻ, hai ngày sau xuất giá liền đến phủ đệ đó đón người.
Đắc Kỷ trái lại không cự tuyệt, dường như là thấy bộ dáng Tô Ngọc Khanh cẩn thận lại vội vàng làm việc có vài phần đáng thương, sắc mặt cuối cùng cũng không sa sầm nữa, khiến cho Tô Ngọc Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Phó Ly cưỡi ngựa đi theo phía sau xe, lạnh mặt nhìn bộ dáng Tô Ngọc Khanh ôn nhu ân cần, tay nắm dây cương căng lên, hắn đã bị mẫu thân nhà mình mắng một trận, trong lòng cũng hiểu rõ, sợ rằng cuộc đời này của mình và Hứa cô nương vô duyên, nhưng hiểu thì hiểu, nhưng tâm lại không tự chủ được .
Hắn muốn gặp nàng.
Ý niệm này tựa như mọc rễ nảy mầm trong đầu hắn, hắn không chỉ một lần nghĩ tới nếu như hắn gặp được nàng trước, nếu như chuyện của Thanh Vân Môn không xảy ra, nếu như nàng mũ phượng khăn quàng vai gả đến Danh Kiếm Sơn Trang, hoặc là cho dù muộn một chút, nếu như hắn không qua loa đáp ứng thỉnh cầu của Tô Ngọc Khanh như vậy, ít nhất thì đến lúc này, hắn còn có quyền liều lĩnh ôm nàng rời đi.
Càng nghĩ càng loạn, càng loạn càng muốn, Phó Ly biết rõ mình đã sắp tẩu hỏa nhập ma, không phải là vì tình cảm chân thành của hắn với kiếm đạo, mà là vì một chữ tình.
V384 lo lắng đề phòng nhìn độ hảo cảm của Phó Ly lúc lên cao lúc xuống thấp, mãi cho đến lúc nửa đêm Đắc Kỷ đẫ đi ngủ, độ hảo cảm mới xem như thoáng ổn định ở khoảng bảy mươi điểm.
Còn chưa kịp thở phào một cái, đột nhiên có một tiếng động rất nhỏ bên cửa sổ, V384 liếc mắt một cái, bị hù dọa đến nhảy dựng, người tới chính là Phó Ly, chỉ bất quá khắp người hắn toàn mùi rượu, gương mặt tuấn tú đỏ hồng, vừa nhìn đã biết chính là uống rượu say .
Đắc Kỷ nâng đầu lên nhìn Phó Ly lảo đảo đi đến trước giường, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, dịu dàng giống như yêu vật thì thầm: Thiếu trang chủ, nửa đêm canh ba, người tới phòng ta làm gì? Ta muốn gọi người ...
Lời nói này rất bình thường, nhưng Đắc Kỷ lại dùng giọng điệu lười biếng kéo dài, âm cuối mang thêm vài phần dư vị thở gấp, khàn khàn lại trêu chọc lòng người, V384 hoảng sợ nghiêng đầu nhìn nàng, tay ngọc của Đắc Kỷ khẽ nâng, nhẹ nhàng cầm V384 ấn vào trong váy áo, không cho hắn theo dõi.
Hai mắt Phó Ly đỏ lên, ngoại trừ say rượu, giờ phút này trạng thái của hắn cũng rất không thích hợp, nhìn giống như bộ dáng tẩu hỏa nhập ma của những người cố chấp tu đạo, Đắc Kỷ từ trên giường đứng dậy, thướt tha đi đến bên cạnh Phó Ly: Thiếu trang chủ?
Phó Ly đột nhiên đè lại hai vai của nàng, cúi đầu hôn nàng, Đắc Kỷ cười nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt lên khuôn mặt Phó Ly, tướng mạo của Phó Ly vô cùng tuấn mỹ, cặp lông mày như sắc nhọ như mũi kiếm, mắt như sao sáng, chỉ là hiện thời đôi mắt đỏ hồng, hơi thở rối loạn, chính là bộ dáng tẩu hỏa nhập ma.
Lúc Phó Ly phát hiện mình bị tẩu hỏa nhập ma, hắn đã không thể tự điều khiển thanh kiếm của mình, hắn không muốn thương tổn người khác, càng không muốn chuyện mình tẩu hỏa nhập ma bị người khác biết được, chỉ có thể
Nói lại, đây là lần đầu tiên Đắc Kỷ mặc đồ cưới, lại không có quá nhiều cảm giác. Dù sao nàng cũng là yêu vật, trong cuộc sống, thê thiếp trưởng thứ đối với nàng mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì, nam nhân trong thiên hạ này chỉ cần nàng muốn, cuối cùng cũng sẽ trở thành nô lệ dưới váy nàng.
Công bằng mà nói, dung mạo của Hứa Thanh Yên thực sự là xinh đẹp tuyệt sắc, tromng vẻ tuyệt sắc lại lộ ra chút vẻ trong sáng như tiên nữ, một vẻ đẹp tinh khiết mềm mại, giống như nụ hoa còn e ấp chưa hé mở, hồng y khó tránh cũng có chút che giấu đi khí chất của nàng, cũng may có khăn voan che, làm cho nàng không đến mức không được tự nhiên.
Ngày hoàng đạo khó tìm, qua hai ngày nữa chính là ngày Đắc Kỷ xuất giá, thử qua giá y không có chút sai sót, lúc chạng vạng Tô Ngọc Khanh liền chính mình đánh xe đến đón Đắc Kỷ đi xuống chân núi, Thanh Vân Môn bị diệt, nhưng lễ nghi dù sao cũng phải làm đủ, Tô phu nhân tìm giúp cho Đắc Kỷ một phủ đệ hướng đến hướng của Thanh Vân Môn, sau khi bài trí lại coi nó như là nhà mẹ đẻ, hai ngày sau xuất giá liền đến phủ đệ đó đón người.
Đắc Kỷ trái lại không cự tuyệt, dường như là thấy bộ dáng Tô Ngọc Khanh cẩn thận lại vội vàng làm việc có vài phần đáng thương, sắc mặt cuối cùng cũng không sa sầm nữa, khiến cho Tô Ngọc Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Phó Ly cưỡi ngựa đi theo phía sau xe, lạnh mặt nhìn bộ dáng Tô Ngọc Khanh ôn nhu ân cần, tay nắm dây cương căng lên, hắn đã bị mẫu thân nhà mình mắng một trận, trong lòng cũng hiểu rõ, sợ rằng cuộc đời này của mình và Hứa cô nương vô duyên, nhưng hiểu thì hiểu, nhưng tâm lại không tự chủ được .
Hắn muốn gặp nàng.
Ý niệm này tựa như mọc rễ nảy mầm trong đầu hắn, hắn không chỉ một lần nghĩ tới nếu như hắn gặp được nàng trước, nếu như chuyện của Thanh Vân Môn không xảy ra, nếu như nàng mũ phượng khăn quàng vai gả đến Danh Kiếm Sơn Trang, hoặc là cho dù muộn một chút, nếu như hắn không qua loa đáp ứng thỉnh cầu của Tô Ngọc Khanh như vậy, ít nhất thì đến lúc này, hắn còn có quyền liều lĩnh ôm nàng rời đi.
Càng nghĩ càng loạn, càng loạn càng muốn, Phó Ly biết rõ mình đã sắp tẩu hỏa nhập ma, không phải là vì tình cảm chân thành của hắn với kiếm đạo, mà là vì một chữ tình.
V384 lo lắng đề phòng nhìn độ hảo cảm của Phó Ly lúc lên cao lúc xuống thấp, mãi cho đến lúc nửa đêm Đắc Kỷ đẫ đi ngủ, độ hảo cảm mới xem như thoáng ổn định ở khoảng bảy mươi điểm.
Còn chưa kịp thở phào một cái, đột nhiên có một tiếng động rất nhỏ bên cửa sổ, V384 liếc mắt một cái, bị hù dọa đến nhảy dựng, người tới chính là Phó Ly, chỉ bất quá khắp người hắn toàn mùi rượu, gương mặt tuấn tú đỏ hồng, vừa nhìn đã biết chính là uống rượu say .
Đắc Kỷ nâng đầu lên nhìn Phó Ly lảo đảo đi đến trước giường, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, dịu dàng giống như yêu vật thì thầm: Thiếu trang chủ, nửa đêm canh ba, người tới phòng ta làm gì? Ta muốn gọi người ...
Lời nói này rất bình thường, nhưng Đắc Kỷ lại dùng giọng điệu lười biếng kéo dài, âm cuối mang thêm vài phần dư vị thở gấp, khàn khàn lại trêu chọc lòng người, V384 hoảng sợ nghiêng đầu nhìn nàng, tay ngọc của Đắc Kỷ khẽ nâng, nhẹ nhàng cầm V384 ấn vào trong váy áo, không cho hắn theo dõi.
Hai mắt Phó Ly đỏ lên, ngoại trừ say rượu, giờ phút này trạng thái của hắn cũng rất không thích hợp, nhìn giống như bộ dáng tẩu hỏa nhập ma của những người cố chấp tu đạo, Đắc Kỷ từ trên giường đứng dậy, thướt tha đi đến bên cạnh Phó Ly: Thiếu trang chủ?
Phó Ly đột nhiên đè lại hai vai của nàng, cúi đầu hôn nàng, Đắc Kỷ cười nhẹ một tiếng, đưa tay vuốt lên khuôn mặt Phó Ly, tướng mạo của Phó Ly vô cùng tuấn mỹ, cặp lông mày như sắc nhọ như mũi kiếm, mắt như sao sáng, chỉ là hiện thời đôi mắt đỏ hồng, hơi thở rối loạn, chính là bộ dáng tẩu hỏa nhập ma.
Lúc Phó Ly phát hiện mình bị tẩu hỏa nhập ma, hắn đã không thể tự điều khiển thanh kiếm của mình, hắn không muốn thương tổn người khác, càng không muốn chuyện mình tẩu hỏa nhập ma bị người khác biết được, chỉ có thể
/66
|