Vân Linh thấy ánh mắt của đệ tử hơi chuyển động, mới phát giác tay của mình còn đặt trên tay đệ tử, dừng một chút, thu hồi hồi lại như chưa có chuyện gì xảy ra, trên khuôn mặt không có biểu tình như trích tiên càng có vẻ quang phong tễ nguyệt*.
*Phong quang tễ nguyệt : Cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa
Đắc Kỷ nhoẻn miệng cười , trong mắt như chứa đựng ngàn vạn ngôi sao, từng điểm ánh sáng nhàn nhạt trêu chọc lòng người, nhìn đến mức Vân Linh cũng có chút không được tự nhiên, mới nghe nàng nhẹ nhàng nói: Sư tôn, tu tiên có nghĩa gì?
Gió mắt trăng thanh, mỹ nhân hơi say, đúng là đẹp không sao tả xiết lúc, nếu như đổi lại là người khác, thì đâu còn có tâm tư mà suy nghĩ những cái khác, nhưng Vân Linh lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp lại: Không có ý nghĩa.
Con đường tu tiên này, thủa bắt đầu đều là con người ngộ đạo mà trở thành tiên, có thể gặp nhưng không thể cầu, sau đó linh căn bị người trần phát hiện, có tông môn tiên gia, tu tiên càng ngày càng nhiều, thành tiên càng ngày càng ít.
Vân Linh thấp giọng nói: Ta không gia nhập Côn Lôn Tiên Tông, cũng không thể nói là ta đã sống uổng phí cả đời này, chỉ là con đường tu tiên, khó tránh khỏi sẽ phải vất vả hơn một chút, so với những thứ này mà nói, tu tiên cũng không có ý nghĩa gì.
Ánh mắt trong suốt mà lại nghiêm túc, Đắc Kỷ đột nhiên hiểu rõ, tâm tính của người trước mặt này hoàn toàn là của tiên gia, thực sự hắn không phải là không hiểu chuyện phân tranh nơi trần gian, mà là đã nhìn thấu nhưng không nói ra, cái gọi là vân du đối hắn mà nói cũng không có quá nhiều ý nghĩa, chỗ khiếm khuyết của hắn là tâm tình, là tiêu dao.
Vân Linh lớn lên ở Côn Lôn Tiên Tông từ nhỏ, cho dù là đi theo con đường kiếm tu, hắn nhìn qua càng giống một người tu đạo, tu tiên là một cảnh giới , mà những đệ tử ở Côn Lôn Tiên Tông kể cả Nghiêm Sương, từ nhỏ đến lớn bị truyền thụ quá nhiều trách nhiệm và gánh vác, cho dù tu tới Đại Thừa, cũng khó tiêu dao độ kiếp mà đi.
Côn Lôn Tiên Tông nhìn qua thì rất vang danh, đứng đầu chính đạo, nhưng trong trí nhớ của Nghiêm Sương, d!3n~d@n\l3^quY/d0n lúc Lục Đạo Ma Môn đồ tông diệt môn, không có một ai trong Chính đạo vươn tay ra giúp, không khó nhìn ra tình cảnh hiện giờ, lửa nóng sôi dầu, hoa tươi cài gấm*, cũng chỉ là vẻ ngoài.
*Tớ edit theo Hồng Lâu Mộng, nguyên văn convert là “liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm”, ý chỉ sự hoàn hảo, tốt đẹp
Đôi môi đỏ mọng của Đắc Kỷ khẽ nhếch, gò má ửng hồng, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, lại mang theo vài phần men say: Lúc trước khi con chưa đi theo con đường tu tiên, mọi đau khổ đều đã nếm qua, nhưng cũng nếm trải được vài phần vui vẻ chốn nhân gian, không giống hiện giờ, mấy trăm năm nay, con không thể nào nghĩ ra một chuyện có thể khiến con vui vẻ như vậy.
Vân Linh ngừng một lát, qua một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói ra: Ta có một chuyện... có thể coi là rất vui vẻ.
Sư Tôn? Đắc Kỷ khẽ ngửa mặt lên, đôi mắt đẹp giống như trăng sáng trên trời, sắc mặt hơi đổi, lại như mây mù che mặt.
Vân Linh bỗng nhiên đứng dậy, rời đi, đầu cũng không quay lại, nếu không phải có âm thanh trong đầu nhắc nhở độ hảo cam đang dao động, Đắc Kỷ thiếu chút nữa thì cho là chính mình chọc phải hắn.
Đây thật là... Cười nhẹ một tiếng, Đắc Kỷ dùng lễ nghĩa cổ đại phất tay áo, chậm rãi uống cạn rượu Hoa Lê trong chén, giương mắt nhìn về phía trăng non trên bầu trời đen, đôi mắt híp lại, mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng Khúc Linh Nhi, nên có hành động .
Khúc Linh Nhi quả thực không có ý định ngậm bồ hòn làm ngọt, thân phận của nàng ở chính đạo cũng không tính là cái gì, so với thân phận một nhân vật nằm vùng có cũng được mà không có cũng không sao ở chính đạo thì thân phận của nàng ở ma môn thân phận mới là quan trọng, ma môn hy vọng đạt được Côn Lôn Tiên Tông đã lâu, nếu không phải có Vân Linh tiên tôn trấn giữ, Lục Đạo ma môn liên hợp lại là có thể diệt Côn Lôn Tiên Tông, vậy thì tài nguyên to lớn nơi Nam Vực sẽ trở thành của bọn họ.
Đáng tiếc mấy lần gặp phải trắc trở, trong nội bộ Ma Môn cũng cũng tự chia rẽ, không ít người đã nản lòng thoái chí, muốn tiêu diệt Côn Lôn Tiên Tông, có lẽ phải đợi đến khi Phi Vân Linh tiên tôn viên tịch, hoặc là chờ đến ngày nào đó vị tổ tông này phi thăng mới có thể.
Hiện thời tin tức của Khúc Linh Nhi truyền về, trong ma môn cũng xốc lại tinh thần, trong giới tu tiên, chuyện thầy trò mến nhau không ít, đối với những chuyện này ma môn cũng không cảm thấy sao cả, thậm chí còn có ma tu chuyên tìm thu những cô nương tướng mạo đẹp mắt làm đệ tử, nuôi đến khi lớn lên sẽ hưởng dụng. Nhưng một khi chính đạo phát sinh loại chuyện như vậy, nhẹ thì trục xuất sư môn, nặng thì phế bỏ tu vi lấy làm khiển trách, d.đ.l.q.đ mặc dù biết Côn Lôn Tiên Tông không có khả năng dùng loại án phạt này với Đại Thừa Lão Tổ, nhưng ít nhất có thể mang đến không ít phiền toái cho kẻ thù chung của Ma Môn kia!
Vì vậy chỉ mấy ngày sau, khi Đại hội Hóa Thần của Nghiêm Sương kết thúc không bao lâu, các nơi trong cửu vực liền rầm rầm rộ rộ nổi lên tin đồn một vị đại năng của Côn Lôn Tiên Tông có chuyện mờ ám với chính đệ tử của mình, chuyện xưa ướt át, tình tiết lớn mật, từ ngữ càn rỡ... Vừa
*Phong quang tễ nguyệt : Cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa
Đắc Kỷ nhoẻn miệng cười , trong mắt như chứa đựng ngàn vạn ngôi sao, từng điểm ánh sáng nhàn nhạt trêu chọc lòng người, nhìn đến mức Vân Linh cũng có chút không được tự nhiên, mới nghe nàng nhẹ nhàng nói: Sư tôn, tu tiên có nghĩa gì?
Gió mắt trăng thanh, mỹ nhân hơi say, đúng là đẹp không sao tả xiết lúc, nếu như đổi lại là người khác, thì đâu còn có tâm tư mà suy nghĩ những cái khác, nhưng Vân Linh lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp lại: Không có ý nghĩa.
Con đường tu tiên này, thủa bắt đầu đều là con người ngộ đạo mà trở thành tiên, có thể gặp nhưng không thể cầu, sau đó linh căn bị người trần phát hiện, có tông môn tiên gia, tu tiên càng ngày càng nhiều, thành tiên càng ngày càng ít.
Vân Linh thấp giọng nói: Ta không gia nhập Côn Lôn Tiên Tông, cũng không thể nói là ta đã sống uổng phí cả đời này, chỉ là con đường tu tiên, khó tránh khỏi sẽ phải vất vả hơn một chút, so với những thứ này mà nói, tu tiên cũng không có ý nghĩa gì.
Ánh mắt trong suốt mà lại nghiêm túc, Đắc Kỷ đột nhiên hiểu rõ, tâm tính của người trước mặt này hoàn toàn là của tiên gia, thực sự hắn không phải là không hiểu chuyện phân tranh nơi trần gian, mà là đã nhìn thấu nhưng không nói ra, cái gọi là vân du đối hắn mà nói cũng không có quá nhiều ý nghĩa, chỗ khiếm khuyết của hắn là tâm tình, là tiêu dao.
Vân Linh lớn lên ở Côn Lôn Tiên Tông từ nhỏ, cho dù là đi theo con đường kiếm tu, hắn nhìn qua càng giống một người tu đạo, tu tiên là một cảnh giới , mà những đệ tử ở Côn Lôn Tiên Tông kể cả Nghiêm Sương, từ nhỏ đến lớn bị truyền thụ quá nhiều trách nhiệm và gánh vác, cho dù tu tới Đại Thừa, cũng khó tiêu dao độ kiếp mà đi.
Côn Lôn Tiên Tông nhìn qua thì rất vang danh, đứng đầu chính đạo, nhưng trong trí nhớ của Nghiêm Sương, d!3n~d@n\l3^quY/d0n lúc Lục Đạo Ma Môn đồ tông diệt môn, không có một ai trong Chính đạo vươn tay ra giúp, không khó nhìn ra tình cảnh hiện giờ, lửa nóng sôi dầu, hoa tươi cài gấm*, cũng chỉ là vẻ ngoài.
*Tớ edit theo Hồng Lâu Mộng, nguyên văn convert là “liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm”, ý chỉ sự hoàn hảo, tốt đẹp
Đôi môi đỏ mọng của Đắc Kỷ khẽ nhếch, gò má ửng hồng, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, lại mang theo vài phần men say: Lúc trước khi con chưa đi theo con đường tu tiên, mọi đau khổ đều đã nếm qua, nhưng cũng nếm trải được vài phần vui vẻ chốn nhân gian, không giống hiện giờ, mấy trăm năm nay, con không thể nào nghĩ ra một chuyện có thể khiến con vui vẻ như vậy.
Vân Linh ngừng một lát, qua một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói ra: Ta có một chuyện... có thể coi là rất vui vẻ.
Sư Tôn? Đắc Kỷ khẽ ngửa mặt lên, đôi mắt đẹp giống như trăng sáng trên trời, sắc mặt hơi đổi, lại như mây mù che mặt.
Vân Linh bỗng nhiên đứng dậy, rời đi, đầu cũng không quay lại, nếu không phải có âm thanh trong đầu nhắc nhở độ hảo cam đang dao động, Đắc Kỷ thiếu chút nữa thì cho là chính mình chọc phải hắn.
Đây thật là... Cười nhẹ một tiếng, Đắc Kỷ dùng lễ nghĩa cổ đại phất tay áo, chậm rãi uống cạn rượu Hoa Lê trong chén, giương mắt nhìn về phía trăng non trên bầu trời đen, đôi mắt híp lại, mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng Khúc Linh Nhi, nên có hành động .
Khúc Linh Nhi quả thực không có ý định ngậm bồ hòn làm ngọt, thân phận của nàng ở chính đạo cũng không tính là cái gì, so với thân phận một nhân vật nằm vùng có cũng được mà không có cũng không sao ở chính đạo thì thân phận của nàng ở ma môn thân phận mới là quan trọng, ma môn hy vọng đạt được Côn Lôn Tiên Tông đã lâu, nếu không phải có Vân Linh tiên tôn trấn giữ, Lục Đạo ma môn liên hợp lại là có thể diệt Côn Lôn Tiên Tông, vậy thì tài nguyên to lớn nơi Nam Vực sẽ trở thành của bọn họ.
Đáng tiếc mấy lần gặp phải trắc trở, trong nội bộ Ma Môn cũng cũng tự chia rẽ, không ít người đã nản lòng thoái chí, muốn tiêu diệt Côn Lôn Tiên Tông, có lẽ phải đợi đến khi Phi Vân Linh tiên tôn viên tịch, hoặc là chờ đến ngày nào đó vị tổ tông này phi thăng mới có thể.
Hiện thời tin tức của Khúc Linh Nhi truyền về, trong ma môn cũng xốc lại tinh thần, trong giới tu tiên, chuyện thầy trò mến nhau không ít, đối với những chuyện này ma môn cũng không cảm thấy sao cả, thậm chí còn có ma tu chuyên tìm thu những cô nương tướng mạo đẹp mắt làm đệ tử, nuôi đến khi lớn lên sẽ hưởng dụng. Nhưng một khi chính đạo phát sinh loại chuyện như vậy, nhẹ thì trục xuất sư môn, nặng thì phế bỏ tu vi lấy làm khiển trách, d.đ.l.q.đ mặc dù biết Côn Lôn Tiên Tông không có khả năng dùng loại án phạt này với Đại Thừa Lão Tổ, nhưng ít nhất có thể mang đến không ít phiền toái cho kẻ thù chung của Ma Môn kia!
Vì vậy chỉ mấy ngày sau, khi Đại hội Hóa Thần của Nghiêm Sương kết thúc không bao lâu, các nơi trong cửu vực liền rầm rầm rộ rộ nổi lên tin đồn một vị đại năng của Côn Lôn Tiên Tông có chuyện mờ ám với chính đệ tử của mình, chuyện xưa ướt át, tình tiết lớn mật, từ ngữ càn rỡ... Vừa
/66
|