Tuy bị người ta mắng chửi không tiếc lời, ngày hôm sau tôi vẫn ngoan ngoãn thức dậy đúng giờ, chuẩn bị bữa sáng ổn thoả xong xuôi. Mỗi khi tên Quan Ứng Thư này tỉnh giấc, cho dù mới sáng tinh mơ, chỉ cần tôi pha quá nhiều cà phê hoặc thiếu một loại cà phê, hắn sẽ sẵn sàng phơi cái bộ mặt cau có đen kịt ấy cho tôi xem cả ngày…
Dù làm tốt công việc tôi cũng không dám kể công, cứ nghĩ đến khoảnh khắc bị răn dạy là tôi đã nước mắt giàn giụa rồi = =
Đầu heo lười biếng Trúc Diệp kia vẫn còn đang rầm rĩ trong ổ chăn không muốn thức dậy, tôi cũng lười nên lại một lần nữa dây dưa trên giường với cô ấy, đành để lại vài chữ rồi trực tiếp thu dọn hành lý sau vậy.
Nếu đại BOSS phiền lòng vì tôi, mà đây lại là nguyện vọng từ lâu tôi đã ấp ủ trong lòng, thì tôi thà quyết tạm thời coi như không thấy, dù thế nào ngày mai tôi cũng muốn về nhà thăm bà nội.
Nói chung quốc khánh đã qua rồi, hiện giờ người ra khỏi nhà không còn nhiều như trước nữa. Tôi rất dễ dàng mua được vé xe chạy đường dài mà người bình thường phải xếp hàng mất hàng tiếng đồng hồ vào ngày lễ mới mua được.
Xe chạy suốt năm giờ! Thời gian qua tôi luôn ngồi xe lửa, nhưng vì đã lỡ chọc giận Quan Ứng Thư, tôi nghĩ sau này tôi chỉ còn đường nuốt đạn mới có thể chuồn ra khỏi nhà được. Thực ra tôi cũng biết bản thân đang lừa mình dối người, thỉnh thoảng tôi giống như một đứa trẻ mắc lỗi, à, lại có lúc giống một chú chó nhỏ, cắn người mãi không buông tay, à không, lại nhầm rồi, phải là không buông chân người ta mới đúng…
Lần trước tôi không cẩn thận làm đổ một chút canh lô hội ướp lạnh, thật sự chỉ trúng đúng một điểm lên đỉnh quần hắn, hắn lập tức lông mày nhăn thành một hàng, cho dù tôi thành tâm thành ý nói không dưới một trăm lời xin lỗi, mày hắn vẫn nhăn, giống hệt một trang giấy bị kẹt, dường như tấm vải bố ấy đang che giấu một chiếc khe sâu cùng thẳm.
Hơn nữa ngày hôm sau, tôi mới phát hiện hắn ăn cái bữa sáng được chế tác bằng một trăm phần trăm tình yêu của tôi xong liền nghênh ngang mà đi. Làm cho tôi vì không muốn bị muộn mất nửa giờ, đành phải tiêu tốn vài chục đồng tiền mặt bắt xe đến công ty!
Sau sự kiện đó tôi đã hiểu được một đạo lý, trăm ngàn lần đừng hy vọng đại BOSS sẽ có ngày cứ thế mà cười cười bỏ qua ân oán.
Bầu trời mùa thu không thật sự mang vẻ cao sang phá lệ, tôi phải ngửa cổ lên trời ngồi ghế tựa nhìn những làn mây trôi. Bởi vì ánh rạng đông vừa hiện trời đã nổi gió, uy lực đến bây giờ vẫn không hề yếu bớt.
Những đám mây hình kẹo bông lượn lờ vuốt ve làn gió thu, trưng bày ra đủ loại hình dáng dịu dàng, hoa mầu trên đồng ruộng vừa bị gió thổi nghiêng ngả về một phía giống như những loài vật lông mềm dịu ngoan, đương nhiên, con mèo nhỏ cũng có giới hạn.
Thực ra, mấy cây bạch dương bên đường đều không thể cảm nhận được dù chỉ một chút cái lạnh của gió mùa thu, cành cây ào ào lắc lư trong gió như đang hân hoan chúc mừng, không một phiến lá cây nào nhàn rỗi, chúng quay cuồng, cọ rửa mình trong sóng gió.
Tôi thích mùa thu, nhưng không giống rất nhiều người thích mùa thu vì thích mùa thu hoạch hoặc thích cái cảm giác thương xuân buồn thu, ôm ấp tình cảm gửi vào văn nghệ. Tôi thích mùa thu vì màu sắc trong mộng của tôi đều là sắc thu…
Người ta đều nói mộng mị thực chất chẳng có màu sắc gì rực rỡ , tôi lại không tin. Tuy rằng chính bản thân tôi cũng thường quên mất giấc mộng tối hôm trước của mình thuộc hình dạng gì. Nhưng tôi vẫn cố chấp tin tưởng, màu sắc của mùa thu là màu vàng của mộng.
Trúc Diệp thường nói ở tôi có một chi tiết có cũng được mà không có cũng không sao, là một dạng bướng bỉnh khiến người khác phải lực bất tòng tâm, tôi cảm thấy những lời này rất mang tính khích lệ, cứ để mắt cô ấy trợn trắng mỗi lần gặp phải lí do thoái thác của tôi đi…
Lại cách xa một chút chính là cây thuỷ sam1 nửa vàng nửa xanh, như một người phụ nữ châu Á vận trên mình chiếc quần lụa mỏng mang phong cách thuỳ mị thướt tha của người châu Âu. Những chiếc lá cây tinh tế bay trong không trung, tao nhã rơi xuống đất, tôi nghĩ chúng đang bắt đầu một truyền thuyết tôi từng được nghe trước đây.
Đó là một ngày xuân se lạnh hết sức, tôi đang buồn ngủ nằm mông lung trong lòng bà mới biết được, bà nói mỗi cánh hoa đều là một tinh linh, thời điểm rực rỡ nhất của những nàng tiên ấy không phải là lúc bông hoa được người đời khen ngợi, cũng không phải là khi nụ hoa bắt đầu nở rộ, ngược lại thời điểm đẹp đẽ nhất, thắng lợi nhất là khi mình đã lớn lên thành một cây đại thụ, lá cây phiêu bay lả tả giống hệt những bông tuyết bình thường, đầu lá dễ dàng chạm đất chỉ trong vài giây. Hơn nữa, tốc độ của chúng gần như bằng nhau hoàn toàn, đều gần năm mét trên giây, như mội buổi ca kịch được chuẩn bị trong một nghìn ngày, khó khăn lắm mới được lên sân khấu, chẳng qua chỉ có 10 phút, nhưng lại lưu lại thứ cảm xúc tao nhã tuyệt vời trong lòng người xem…
Sao lại không phải là lá cây?
Vũ điệu ấy cứ lưu luyến trong không trung như vậy, chậm rãi rơi xuống, cuối cùng cũng có thể hoàn thành sứ mệnh trầm trọng vĩ đại nhất trong cuộc đời này…
Đêm qua quên mất nạp pin di động, bây giờ lượng pin điện thoại không đủ dùng, tôi không kiên nhẫn nổi đành dứt khoát tắt máy, không khí bỗng trở nên vô cùng thanh tịnh. Chuyện đêm qua cứ dính chặt lấy đầu tôi, lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, sáng sớm lại phải thức dậy đúng giờ làm nha hoàn chuẩn bị bữa sáng. Tôi thật sự không thể ngăn được những ý nghĩ khốn nạn đang tập kích từng đợt, liền xoay đầu đi ngủ.
Thời khắc tỉnh giấc đã nhanh chóng bước đến, cổ của tôi vặn vẹo cứng ngắc, giống hệt một người máy bằng sắt gỉ.
Phong cảnh ngoài cửa sổ rõ ràng đang ngày càng gần quê tôi hơn, quả thực là vẻ đẹp bốn mùa như xuân. Những nơi tầm mắt phóng qua đều là cảnh đẹp, đồng cỏ tràn ngập màu xanh lá đầy sức sống, không có lấy một tạp sắc nào.
Rất nhiều người khó có thể dứt bỏ mối liên kết với quê hương, những điều còn sót lại hoặc mấy câu thơ “Bất tri hà xứ xuy lô quản, nhất dạ chinh nhân tận vọng hương”2 hay “Lạc Dương thành lí kiến thu phong, dục tác gia thư ý vạn trùng“3 như vậy dễ làm tôi ảm đạm buồn thương, nước mắt lã chã chực khóc.
Quê hương là gì? Chẳng qua nơi đó có người khiến ta vướng bận, mà bản thân ta cũng khiến nó vướng bận mà thôi. Nếu bạn nói nó là một thành phố, thì nó chẳng qua chỉ là một tòa nhà bé nhỏ lạnh như băng thôi, mà bạn, đối với nó cùng lắm cũng chỉ là khách cưỡi ngựa qua đường. Vậy sao có thể gọi là cố hương, sao có thể nói vầng trăng tối nay liệu có tròn được như ở quê hương mình?
Mà phong cảnh địa phương với nắng gió núi non đẹp vô ngần này, không hề có hình bóng nhỏ nhoi của tôi…
Đến gần giữa trưa, tôi ăn cơm trưa qua loa ở nghĩa trang. Nơi đó là nơi duy nhất trong toàn bộ thành phố này khiến tôi có thể dốc bầu tâm sự.
Xui xẻo là sau một thời gian ngắn, thời tiết chợt biến đổi đột ngột, gió trở nên có chút điên cuồng, cây non bỗng biến thành thủ lĩnh che chở cho đám “đàn em” lá cây.
Tôi đoán trời sẽ mưa, bèn mang theo cả ô lẫn hành lý đến ở một khách sạn nhỏ.
Nghĩa trang ở trên một ngọn núi, chỉ có một đường lên núi, ven đường toàn những cây phong đại phụ, lá cây không nhiễm vị chua chát của gió thu, màu sắc tựa như ánh tà chiều. Ngược lại cái màu vàng hơi mờ trong suốt ấy, giống như một cánh bướm nhẹ nhàng bay trong gió, mặt cỏ xanh đã được bao trùm bởi một tầng lá rụng, lại đang không ngừng bị thổi thêm, lại bay xuống vòng đi vòng lại như một trò chơi tiêu khiển.
不知何处吹芦管, 一夜征人尽望乡 – Bất tri hà xứ xuy lô quản, nhất dạ chinh nhân tận vọng hương: Trích “Dạ Thướng Thụ Hàng Thành Văn Địch” – Nguyên tác: Lý Ích
回樂峰前沙似雪
受降城外月如霜
不知何處吹籚管
一夜征人盡望鄉
Dạ Thướng Thụ Hàng Thành Văn Địch
Hồi Nhạc phong tiền sa tự tuyết
Thụ Hàng thành ngoại nguyệt như sương
Bất tri hà xứ xuy lô quản
Nhất dạ chinh nhân tận vọng hương
–Dich nghĩa:–
đêm lên thành Thụ Hàng nghe tiếng sáo
cát ở trước ngọn Hồi Nhạc trông như tuyết
ánh trăng ngoài thành Thụ Hàng như sương
không biết ai thổi sáo sậy từ đâu
làm cho lữ khách cả đêm nhớ nhà
–Bản dịch của Anh Nguyên–
Đêm nghe tiếng sáo
Núi Hồi Nhạc, cát trông như tuyết,
Thành Thụ Hàng, ánh nguyệt như sương.
Nơi đâu tiếng sáo du dương,
Suốt đêm chiến sĩ quê hương hướng về…
洛阳城里见秋风, 欲作家书意万重 – Lạc Dương thành lí kiến thu phong, dục tác gia thư ý vạn trùng:Trích “Thu tứ” 秋思của Trương Tịch
洛陽城裡見秋風,
欲作家書意萬重。
覆恐匆匆說不盡,
行人臨發又開封。
Lạc Dương thành lí kiến thu phong,
Dục tác gia thư ý vạn trùng.
Phục khủng thông thông thuyết bất tận,
Hành nhân lâm phát hựu khai phong
–Dich thơ:–
Thành Lạc gió thu chợt thổi qua
Ngổn ngang trăm mối viết thư nhà
Những e vội vã lời chưa hết
Sắp gửi người đi lại bóc ra.
Dù làm tốt công việc tôi cũng không dám kể công, cứ nghĩ đến khoảnh khắc bị răn dạy là tôi đã nước mắt giàn giụa rồi = =
Đầu heo lười biếng Trúc Diệp kia vẫn còn đang rầm rĩ trong ổ chăn không muốn thức dậy, tôi cũng lười nên lại một lần nữa dây dưa trên giường với cô ấy, đành để lại vài chữ rồi trực tiếp thu dọn hành lý sau vậy.
Nếu đại BOSS phiền lòng vì tôi, mà đây lại là nguyện vọng từ lâu tôi đã ấp ủ trong lòng, thì tôi thà quyết tạm thời coi như không thấy, dù thế nào ngày mai tôi cũng muốn về nhà thăm bà nội.
Nói chung quốc khánh đã qua rồi, hiện giờ người ra khỏi nhà không còn nhiều như trước nữa. Tôi rất dễ dàng mua được vé xe chạy đường dài mà người bình thường phải xếp hàng mất hàng tiếng đồng hồ vào ngày lễ mới mua được.
Xe chạy suốt năm giờ! Thời gian qua tôi luôn ngồi xe lửa, nhưng vì đã lỡ chọc giận Quan Ứng Thư, tôi nghĩ sau này tôi chỉ còn đường nuốt đạn mới có thể chuồn ra khỏi nhà được. Thực ra tôi cũng biết bản thân đang lừa mình dối người, thỉnh thoảng tôi giống như một đứa trẻ mắc lỗi, à, lại có lúc giống một chú chó nhỏ, cắn người mãi không buông tay, à không, lại nhầm rồi, phải là không buông chân người ta mới đúng…
Lần trước tôi không cẩn thận làm đổ một chút canh lô hội ướp lạnh, thật sự chỉ trúng đúng một điểm lên đỉnh quần hắn, hắn lập tức lông mày nhăn thành một hàng, cho dù tôi thành tâm thành ý nói không dưới một trăm lời xin lỗi, mày hắn vẫn nhăn, giống hệt một trang giấy bị kẹt, dường như tấm vải bố ấy đang che giấu một chiếc khe sâu cùng thẳm.
Hơn nữa ngày hôm sau, tôi mới phát hiện hắn ăn cái bữa sáng được chế tác bằng một trăm phần trăm tình yêu của tôi xong liền nghênh ngang mà đi. Làm cho tôi vì không muốn bị muộn mất nửa giờ, đành phải tiêu tốn vài chục đồng tiền mặt bắt xe đến công ty!
Sau sự kiện đó tôi đã hiểu được một đạo lý, trăm ngàn lần đừng hy vọng đại BOSS sẽ có ngày cứ thế mà cười cười bỏ qua ân oán.
Bầu trời mùa thu không thật sự mang vẻ cao sang phá lệ, tôi phải ngửa cổ lên trời ngồi ghế tựa nhìn những làn mây trôi. Bởi vì ánh rạng đông vừa hiện trời đã nổi gió, uy lực đến bây giờ vẫn không hề yếu bớt.
Những đám mây hình kẹo bông lượn lờ vuốt ve làn gió thu, trưng bày ra đủ loại hình dáng dịu dàng, hoa mầu trên đồng ruộng vừa bị gió thổi nghiêng ngả về một phía giống như những loài vật lông mềm dịu ngoan, đương nhiên, con mèo nhỏ cũng có giới hạn.
Thực ra, mấy cây bạch dương bên đường đều không thể cảm nhận được dù chỉ một chút cái lạnh của gió mùa thu, cành cây ào ào lắc lư trong gió như đang hân hoan chúc mừng, không một phiến lá cây nào nhàn rỗi, chúng quay cuồng, cọ rửa mình trong sóng gió.
Tôi thích mùa thu, nhưng không giống rất nhiều người thích mùa thu vì thích mùa thu hoạch hoặc thích cái cảm giác thương xuân buồn thu, ôm ấp tình cảm gửi vào văn nghệ. Tôi thích mùa thu vì màu sắc trong mộng của tôi đều là sắc thu…
Người ta đều nói mộng mị thực chất chẳng có màu sắc gì rực rỡ , tôi lại không tin. Tuy rằng chính bản thân tôi cũng thường quên mất giấc mộng tối hôm trước của mình thuộc hình dạng gì. Nhưng tôi vẫn cố chấp tin tưởng, màu sắc của mùa thu là màu vàng của mộng.
Trúc Diệp thường nói ở tôi có một chi tiết có cũng được mà không có cũng không sao, là một dạng bướng bỉnh khiến người khác phải lực bất tòng tâm, tôi cảm thấy những lời này rất mang tính khích lệ, cứ để mắt cô ấy trợn trắng mỗi lần gặp phải lí do thoái thác của tôi đi…
Lại cách xa một chút chính là cây thuỷ sam1 nửa vàng nửa xanh, như một người phụ nữ châu Á vận trên mình chiếc quần lụa mỏng mang phong cách thuỳ mị thướt tha của người châu Âu. Những chiếc lá cây tinh tế bay trong không trung, tao nhã rơi xuống đất, tôi nghĩ chúng đang bắt đầu một truyền thuyết tôi từng được nghe trước đây.
Đó là một ngày xuân se lạnh hết sức, tôi đang buồn ngủ nằm mông lung trong lòng bà mới biết được, bà nói mỗi cánh hoa đều là một tinh linh, thời điểm rực rỡ nhất của những nàng tiên ấy không phải là lúc bông hoa được người đời khen ngợi, cũng không phải là khi nụ hoa bắt đầu nở rộ, ngược lại thời điểm đẹp đẽ nhất, thắng lợi nhất là khi mình đã lớn lên thành một cây đại thụ, lá cây phiêu bay lả tả giống hệt những bông tuyết bình thường, đầu lá dễ dàng chạm đất chỉ trong vài giây. Hơn nữa, tốc độ của chúng gần như bằng nhau hoàn toàn, đều gần năm mét trên giây, như mội buổi ca kịch được chuẩn bị trong một nghìn ngày, khó khăn lắm mới được lên sân khấu, chẳng qua chỉ có 10 phút, nhưng lại lưu lại thứ cảm xúc tao nhã tuyệt vời trong lòng người xem…
Sao lại không phải là lá cây?
Vũ điệu ấy cứ lưu luyến trong không trung như vậy, chậm rãi rơi xuống, cuối cùng cũng có thể hoàn thành sứ mệnh trầm trọng vĩ đại nhất trong cuộc đời này…
Đêm qua quên mất nạp pin di động, bây giờ lượng pin điện thoại không đủ dùng, tôi không kiên nhẫn nổi đành dứt khoát tắt máy, không khí bỗng trở nên vô cùng thanh tịnh. Chuyện đêm qua cứ dính chặt lấy đầu tôi, lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, sáng sớm lại phải thức dậy đúng giờ làm nha hoàn chuẩn bị bữa sáng. Tôi thật sự không thể ngăn được những ý nghĩ khốn nạn đang tập kích từng đợt, liền xoay đầu đi ngủ.
Thời khắc tỉnh giấc đã nhanh chóng bước đến, cổ của tôi vặn vẹo cứng ngắc, giống hệt một người máy bằng sắt gỉ.
Phong cảnh ngoài cửa sổ rõ ràng đang ngày càng gần quê tôi hơn, quả thực là vẻ đẹp bốn mùa như xuân. Những nơi tầm mắt phóng qua đều là cảnh đẹp, đồng cỏ tràn ngập màu xanh lá đầy sức sống, không có lấy một tạp sắc nào.
Rất nhiều người khó có thể dứt bỏ mối liên kết với quê hương, những điều còn sót lại hoặc mấy câu thơ “Bất tri hà xứ xuy lô quản, nhất dạ chinh nhân tận vọng hương”2 hay “Lạc Dương thành lí kiến thu phong, dục tác gia thư ý vạn trùng“3 như vậy dễ làm tôi ảm đạm buồn thương, nước mắt lã chã chực khóc.
Quê hương là gì? Chẳng qua nơi đó có người khiến ta vướng bận, mà bản thân ta cũng khiến nó vướng bận mà thôi. Nếu bạn nói nó là một thành phố, thì nó chẳng qua chỉ là một tòa nhà bé nhỏ lạnh như băng thôi, mà bạn, đối với nó cùng lắm cũng chỉ là khách cưỡi ngựa qua đường. Vậy sao có thể gọi là cố hương, sao có thể nói vầng trăng tối nay liệu có tròn được như ở quê hương mình?
Mà phong cảnh địa phương với nắng gió núi non đẹp vô ngần này, không hề có hình bóng nhỏ nhoi của tôi…
Đến gần giữa trưa, tôi ăn cơm trưa qua loa ở nghĩa trang. Nơi đó là nơi duy nhất trong toàn bộ thành phố này khiến tôi có thể dốc bầu tâm sự.
Xui xẻo là sau một thời gian ngắn, thời tiết chợt biến đổi đột ngột, gió trở nên có chút điên cuồng, cây non bỗng biến thành thủ lĩnh che chở cho đám “đàn em” lá cây.
Tôi đoán trời sẽ mưa, bèn mang theo cả ô lẫn hành lý đến ở một khách sạn nhỏ.
Nghĩa trang ở trên một ngọn núi, chỉ có một đường lên núi, ven đường toàn những cây phong đại phụ, lá cây không nhiễm vị chua chát của gió thu, màu sắc tựa như ánh tà chiều. Ngược lại cái màu vàng hơi mờ trong suốt ấy, giống như một cánh bướm nhẹ nhàng bay trong gió, mặt cỏ xanh đã được bao trùm bởi một tầng lá rụng, lại đang không ngừng bị thổi thêm, lại bay xuống vòng đi vòng lại như một trò chơi tiêu khiển.
不知何处吹芦管, 一夜征人尽望乡 – Bất tri hà xứ xuy lô quản, nhất dạ chinh nhân tận vọng hương: Trích “Dạ Thướng Thụ Hàng Thành Văn Địch” – Nguyên tác: Lý Ích
回樂峰前沙似雪
受降城外月如霜
不知何處吹籚管
一夜征人盡望鄉
Dạ Thướng Thụ Hàng Thành Văn Địch
Hồi Nhạc phong tiền sa tự tuyết
Thụ Hàng thành ngoại nguyệt như sương
Bất tri hà xứ xuy lô quản
Nhất dạ chinh nhân tận vọng hương
–Dich nghĩa:–
đêm lên thành Thụ Hàng nghe tiếng sáo
cát ở trước ngọn Hồi Nhạc trông như tuyết
ánh trăng ngoài thành Thụ Hàng như sương
không biết ai thổi sáo sậy từ đâu
làm cho lữ khách cả đêm nhớ nhà
–Bản dịch của Anh Nguyên–
Đêm nghe tiếng sáo
Núi Hồi Nhạc, cát trông như tuyết,
Thành Thụ Hàng, ánh nguyệt như sương.
Nơi đâu tiếng sáo du dương,
Suốt đêm chiến sĩ quê hương hướng về…
洛阳城里见秋风, 欲作家书意万重 – Lạc Dương thành lí kiến thu phong, dục tác gia thư ý vạn trùng:Trích “Thu tứ” 秋思của Trương Tịch
洛陽城裡見秋風,
欲作家書意萬重。
覆恐匆匆說不盡,
行人臨發又開封。
Lạc Dương thành lí kiến thu phong,
Dục tác gia thư ý vạn trùng.
Phục khủng thông thông thuyết bất tận,
Hành nhân lâm phát hựu khai phong
–Dich thơ:–
Thành Lạc gió thu chợt thổi qua
Ngổn ngang trăm mối viết thư nhà
Những e vội vã lời chưa hết
Sắp gửi người đi lại bóc ra.
/86
|