Quan Ứng Thư, anh vì em mà gây chiến, rốt cuộc là vì sao?
Tôi không dám suy đoán lung tung, huống hồ thánh ý khó thăm dò, tế bào não hạn hẹp của tôi không thể gánh vác.
Mà việc tôi có thể làm chỉ là xúc động theo đuổi kết quả, cần một người nghe tôi phát tiết tất cả cảm xúc trong lòng, chẳng sợ thiêu thân lao đầu vào lửa, chẳng sợ cuối cùng thịt nát xương tan…
Đời người, luôn phải có một lần dũng cảm tiến tới bất kể kết quả.
Văn phòng của Quan Ứng Thư đối với những con kiến nhân viên chúng tôi mà nói chính là Quỳnh lâu ngọc vũ*, là chỗ sâu nhất trong mây, không phải ai cũng có thể tùy tiện đại sấm Long Cung, đại náo Thiên Không. (*lầu quỳnh nhà ngọc)
Như tôi mà nói, lấy tập văn kiện làm lá chắn, giả vờ giả vịt cùng thư ký nhỏ nhắn xinh xắn đùa cợt…
Cô cúp điện thoại rồi giơ lên vẻ mặt tươi cười đúng mực dẫn theo tôi: “Mời vào.”
Cánh cửa trổ hoa to đùng được đóng lại sau lưng tôi, tiếng động nhỏ đến mức không nghe thấy. Tôi có chút sợ hãi, giống như người hít thuốc phiện ý thức được bản thân đang đi trên một con đường không thể quay về, muốn quay đầu nhưng đã bị thuốc và kim tiêm làm cho xoay chuyển trời đất, vô sức lực.
Hắn tựa hồ cũng không bận rộn, cũng không bất ngờ khi tôi tùy tiện xông lên như vậy, trong ánh mắt càng không có ý trách cứ. Hoặc nên nói là tôi nhìn không thấu vẻ mặt của hắn, sâu không lường được, nhưng cũng tẻ nhạt .
“Anh vì sao lại giúp tôi?” Những lúc sắp không bình thường người ta thường có dũng khí.
“Đang giờ làm việc cô vội vàng xông lên đây chỉ để hỏi câu này?”
“Không phải, còn có vì sao ngày trước anh không chút do dự đồng ý kết hôn với tôi, không chút do dự giúp bố tôi chuyển viện; vì sao khi tôi trở về thăm bà tôi anh muốn đi theo, còn tặng bà hoa rực rỡ nhất? Vì sao anh không màng tất cả mọi thứ xử lí lãnh đạo trường học trước kia gây khó dễ cho tôi, bọn họ không trêu chọc đến anh không phải sao? Còn có tối hôm đó vì sao anh lại chạy vội đến Dưới Tàng Cây giúp tôi giải vây, vì sao anh muốn quan tâm tôi có bị người khác bắt nạt hay không?” Tôi càng nói càng vội, đến cuối cùng ngữ khí thậm chí có chút oán hận .
Hắn một chút cũng không rung động, một chút cũng không bất ngờ, lại vẫn duy trì thong dong trước sau như một, giống như đang tự hỏi, tự hỏi tại sao hắn lại làm những việc theo ý tôi không hề có lí do, không phù hợp với nguyên tắc làm việc của hắn.
“Tôi biết anh không phải thật sự thích tôi, anh còn yêu Dụ Hà phải không? Chẳng quan tâm người đó đã có chồng, anh vẫn tưởng tưởng nhớ nhớ, đem ảnh chụp chung đặt ở đầu giường đúng không? Trúc Diệp nói anh thích tôi, tôi còn tin là thật, tại sao tôi lại ngốc như vậy chứ? Tôi làm sao có thể nghĩ rằng anh để ý đến tôi?” Tôi đã không khống chế được cảm xúc, hai mắt đẫm lệ, trước mắt tất cả đều mơ hồ.
Tôi biết dáng vẻ này rất xấu, Trúc Diệp nói lúc tôi khóc giống đứa trẻ con, một chút cũng không có khí chất lê hoa đái vũ. Ngược lại, ngũ quan rối rắm cùng một chỗ, nước mũi cùng nước mắt thi nhau chảy, lôi thôi rối tinh rối mù. Hơn nữa tôi khóc rất lợi hại, dễ bị nghẹn lời, nửa ngày hô hấp không xong.
Mặc dù biết là xấu, tôi vẫn không thể cầm được .
“Tôi không cần anh thương hại tôi, không cần, tôi không cần…” Tôi vừa khóc vừa mơ hồ nói.
Hắn như là rốt cục chịu không nổi, đem tôi ôm vào trong lòng, khăn tay lau loạn xạ trên mặt tôi cho bằng sạch: “Được rồi được rồi, sao lại ngây thơ như vậy?”
Tôi vô cùng áy náy vì đã chùi chùi cọ cọ mọi thứ lên cái áo sơmi đắt tiền của hắn, nhưng tôi không có cách nào dừng lại, nước mắt như vòi nước lâu năm chưa sửa, rầm rầm chảy ra bên ngoài, không thể thu về.
“Em thích anh, nhưng anh không thích em!” Tôi rốt cục đem cái hòm giấu kín dưới đáy lòng đào ra, nơm nớp lo sợ cầm lấy quần áo bên hông hắn.
Hắn dùng sức một cái, tôi đã bị ôm lên, đặt ở trên sô pha, ngày xưa ở nhà tôi không nghe lời bị trách mắng khóc đến thở không ra hơi, ba tôi thường làm vậy, hai mươi năm sau, lịch sử lại tái diễn.
Tôi có cảm giác được quý trọng ấm áp.
Ngữ khí của hắn nhu hòa: “Mạc Nhan Hinh, tôi nên bắt em làm sao bây giờ?”
Hắn rất ít kêu tên của tôi, trước mặt ba mẹ thì hắn gọi tôi là Nhan Nhan, gọi toàn bộ tên là lúc bị tôi làm tức giận đến sôi máu. Mà tôi, cũng là lần đầu nghe thấy hắn dịu dàng gọi tên tôi như vậy, phảng phất mang theo dư âm phiêu miểu lượn lờ, làm cho tôi cảm động không thôi.
“Em không cần anh thương hại em.” Tôi lập trường kiên định.
“Em hiểu lầm tôi.” Hắn cầm cái khăn nhét vào trong tay tôi, lại lấy hộp khăn tay trên bàn: “Tôi cho tới bây giờ không phải người thừa lòng thương hại.”
Tôi ngẩng mặt: “Vậy vì sao anh đối với em tốt như vậy, cẩn thận như vậy?” Chấp niệm cho một cái kết quả.
“Em dựa vào cái gì kết luận tôi cũ tình khó quên ? Nếu không phải em chọc chuyện, tôi có phải vào căn phòng kia hay không.” Trong giọng nói hắn hình như có mang theo… U oán?
Trên bàn điện thoại vang : “Tổng tài, ba giờ chiều nay có hội nghị, các vị ban giám đốc thành viên đã ở phòng họp chờ đợi.”
Giọng nói hắn trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh nghiêm nghị: “Hạ thư ký hãy đi trước, tôi sẽ ra sau.”
“Được.”
Hắn xoay người, nhìn tôi: “An tâm đợi ở đây, đừng chạy loạn.” Rồi đứng dậy đi vào gian bên trong, lúc đi ra liền làm tôi kinh ngạc, hắn đã thay đổi một thân áo sơmi màu đen, cả người uy nghiêm âm lãnh nói không nên lời, cực kỳ giống lão đại khí thế trong phim xã hội đen, tuyệt đối không thua Al Pacino…(Alfredo James Pacino (sinh 1940), thường được biết đến với tên Al Pacino là một diễn viên nổi tiếng của sân khấu và điện ảnh Hoa Kì.Al Pacino được nhớ đến nhất với vai diễn Michael Corleone trong bộ ba phim Bố già và vai Tony Montana trong phim Scarface)
Tôi một mình ở trong văn phòng to như vậy, không còn khí lực mà khóc to, dần dần liền ngừng = =
Một mặt ôm hộp khăn tay giải quyết di chứng khóc một mặt đánh giá phong cách văn phòng. Hoàn toàn không ngoài dự đoán của tôi, đúng với cảm giác Quan Ứng Thư mang lại, đơn giản trống trải, hai sắc trắng đen, đường cong rõ ràng, nhưng vẫn làm cho người ta tự dưng sinh ra một cỗ lãnh ý, giống như bị vây tại nơi hoang tàn vắng vẻ. Tôi nghi ngờ hắn bình thường ở trong này làm việc có thể cảm thấy cô đơn hay không…
Đương nhiên, tôi cũng biết, hắn không thể đủ lý giải thuật ngữ cao sang như cô đơn = =
Phòng trong còn có phòng ngủ, trên giường lớn chăn mỏng tơ lục được gấp ngay ngắn như miếng đậu hũ, khó coi cực kỳ. Chỉ có một cái gối đầu, phát hiện này làm cho tôi có chút âm thầm cao hứng.
Tuy nhiên tôi phỏng chừng hắn không thường ở trong này nghỉ ngơi, từ sau khi chúng tôi giả kết hôn, hắn hoặc đi công tác, hoặc về nhà. Không nghe nói trường hợp ngủ lại công ty.
Ở bên cạnh là một thư phòng, giống trong nhà um tùm lại trật tự rõ ràng, nội dung lý luận thuần khiết, một chút đều kích không dậy nổi hứng thú đọc của tôi.
Nghĩ đến sách, tôi đột nhiên liền nhớ tới sách tôi mượn thư viện hình như sắp quá hạn, phạt tiền là việc nhỏ, nhưng vấn đề thành tín mới là quan trọng…
Du Phái gọi điện thoại phấn khởi hô: “Mạc Nhan Hinh, tôi thấy cô càng ngày càng càn rỡ, đang làm việc cô dám bỏ trốn? Không muốn bát cơm này nữa chứ gì?”
Tôi xoay người cúi đầu, không quan tâm hắn có nhìn thấy hay không: “Thật ngại quá, tôi không phải cố ý trốn việc …”
Tôi không dám suy đoán lung tung, huống hồ thánh ý khó thăm dò, tế bào não hạn hẹp của tôi không thể gánh vác.
Mà việc tôi có thể làm chỉ là xúc động theo đuổi kết quả, cần một người nghe tôi phát tiết tất cả cảm xúc trong lòng, chẳng sợ thiêu thân lao đầu vào lửa, chẳng sợ cuối cùng thịt nát xương tan…
Đời người, luôn phải có một lần dũng cảm tiến tới bất kể kết quả.
Văn phòng của Quan Ứng Thư đối với những con kiến nhân viên chúng tôi mà nói chính là Quỳnh lâu ngọc vũ*, là chỗ sâu nhất trong mây, không phải ai cũng có thể tùy tiện đại sấm Long Cung, đại náo Thiên Không. (*lầu quỳnh nhà ngọc)
Như tôi mà nói, lấy tập văn kiện làm lá chắn, giả vờ giả vịt cùng thư ký nhỏ nhắn xinh xắn đùa cợt…
Cô cúp điện thoại rồi giơ lên vẻ mặt tươi cười đúng mực dẫn theo tôi: “Mời vào.”
Cánh cửa trổ hoa to đùng được đóng lại sau lưng tôi, tiếng động nhỏ đến mức không nghe thấy. Tôi có chút sợ hãi, giống như người hít thuốc phiện ý thức được bản thân đang đi trên một con đường không thể quay về, muốn quay đầu nhưng đã bị thuốc và kim tiêm làm cho xoay chuyển trời đất, vô sức lực.
Hắn tựa hồ cũng không bận rộn, cũng không bất ngờ khi tôi tùy tiện xông lên như vậy, trong ánh mắt càng không có ý trách cứ. Hoặc nên nói là tôi nhìn không thấu vẻ mặt của hắn, sâu không lường được, nhưng cũng tẻ nhạt .
“Anh vì sao lại giúp tôi?” Những lúc sắp không bình thường người ta thường có dũng khí.
“Đang giờ làm việc cô vội vàng xông lên đây chỉ để hỏi câu này?”
“Không phải, còn có vì sao ngày trước anh không chút do dự đồng ý kết hôn với tôi, không chút do dự giúp bố tôi chuyển viện; vì sao khi tôi trở về thăm bà tôi anh muốn đi theo, còn tặng bà hoa rực rỡ nhất? Vì sao anh không màng tất cả mọi thứ xử lí lãnh đạo trường học trước kia gây khó dễ cho tôi, bọn họ không trêu chọc đến anh không phải sao? Còn có tối hôm đó vì sao anh lại chạy vội đến Dưới Tàng Cây giúp tôi giải vây, vì sao anh muốn quan tâm tôi có bị người khác bắt nạt hay không?” Tôi càng nói càng vội, đến cuối cùng ngữ khí thậm chí có chút oán hận .
Hắn một chút cũng không rung động, một chút cũng không bất ngờ, lại vẫn duy trì thong dong trước sau như một, giống như đang tự hỏi, tự hỏi tại sao hắn lại làm những việc theo ý tôi không hề có lí do, không phù hợp với nguyên tắc làm việc của hắn.
“Tôi biết anh không phải thật sự thích tôi, anh còn yêu Dụ Hà phải không? Chẳng quan tâm người đó đã có chồng, anh vẫn tưởng tưởng nhớ nhớ, đem ảnh chụp chung đặt ở đầu giường đúng không? Trúc Diệp nói anh thích tôi, tôi còn tin là thật, tại sao tôi lại ngốc như vậy chứ? Tôi làm sao có thể nghĩ rằng anh để ý đến tôi?” Tôi đã không khống chế được cảm xúc, hai mắt đẫm lệ, trước mắt tất cả đều mơ hồ.
Tôi biết dáng vẻ này rất xấu, Trúc Diệp nói lúc tôi khóc giống đứa trẻ con, một chút cũng không có khí chất lê hoa đái vũ. Ngược lại, ngũ quan rối rắm cùng một chỗ, nước mũi cùng nước mắt thi nhau chảy, lôi thôi rối tinh rối mù. Hơn nữa tôi khóc rất lợi hại, dễ bị nghẹn lời, nửa ngày hô hấp không xong.
Mặc dù biết là xấu, tôi vẫn không thể cầm được .
“Tôi không cần anh thương hại tôi, không cần, tôi không cần…” Tôi vừa khóc vừa mơ hồ nói.
Hắn như là rốt cục chịu không nổi, đem tôi ôm vào trong lòng, khăn tay lau loạn xạ trên mặt tôi cho bằng sạch: “Được rồi được rồi, sao lại ngây thơ như vậy?”
Tôi vô cùng áy náy vì đã chùi chùi cọ cọ mọi thứ lên cái áo sơmi đắt tiền của hắn, nhưng tôi không có cách nào dừng lại, nước mắt như vòi nước lâu năm chưa sửa, rầm rầm chảy ra bên ngoài, không thể thu về.
“Em thích anh, nhưng anh không thích em!” Tôi rốt cục đem cái hòm giấu kín dưới đáy lòng đào ra, nơm nớp lo sợ cầm lấy quần áo bên hông hắn.
Hắn dùng sức một cái, tôi đã bị ôm lên, đặt ở trên sô pha, ngày xưa ở nhà tôi không nghe lời bị trách mắng khóc đến thở không ra hơi, ba tôi thường làm vậy, hai mươi năm sau, lịch sử lại tái diễn.
Tôi có cảm giác được quý trọng ấm áp.
Ngữ khí của hắn nhu hòa: “Mạc Nhan Hinh, tôi nên bắt em làm sao bây giờ?”
Hắn rất ít kêu tên của tôi, trước mặt ba mẹ thì hắn gọi tôi là Nhan Nhan, gọi toàn bộ tên là lúc bị tôi làm tức giận đến sôi máu. Mà tôi, cũng là lần đầu nghe thấy hắn dịu dàng gọi tên tôi như vậy, phảng phất mang theo dư âm phiêu miểu lượn lờ, làm cho tôi cảm động không thôi.
“Em không cần anh thương hại em.” Tôi lập trường kiên định.
“Em hiểu lầm tôi.” Hắn cầm cái khăn nhét vào trong tay tôi, lại lấy hộp khăn tay trên bàn: “Tôi cho tới bây giờ không phải người thừa lòng thương hại.”
Tôi ngẩng mặt: “Vậy vì sao anh đối với em tốt như vậy, cẩn thận như vậy?” Chấp niệm cho một cái kết quả.
“Em dựa vào cái gì kết luận tôi cũ tình khó quên ? Nếu không phải em chọc chuyện, tôi có phải vào căn phòng kia hay không.” Trong giọng nói hắn hình như có mang theo… U oán?
Trên bàn điện thoại vang : “Tổng tài, ba giờ chiều nay có hội nghị, các vị ban giám đốc thành viên đã ở phòng họp chờ đợi.”
Giọng nói hắn trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh nghiêm nghị: “Hạ thư ký hãy đi trước, tôi sẽ ra sau.”
“Được.”
Hắn xoay người, nhìn tôi: “An tâm đợi ở đây, đừng chạy loạn.” Rồi đứng dậy đi vào gian bên trong, lúc đi ra liền làm tôi kinh ngạc, hắn đã thay đổi một thân áo sơmi màu đen, cả người uy nghiêm âm lãnh nói không nên lời, cực kỳ giống lão đại khí thế trong phim xã hội đen, tuyệt đối không thua Al Pacino…(Alfredo James Pacino (sinh 1940), thường được biết đến với tên Al Pacino là một diễn viên nổi tiếng của sân khấu và điện ảnh Hoa Kì.Al Pacino được nhớ đến nhất với vai diễn Michael Corleone trong bộ ba phim Bố già và vai Tony Montana trong phim Scarface)
Tôi một mình ở trong văn phòng to như vậy, không còn khí lực mà khóc to, dần dần liền ngừng = =
Một mặt ôm hộp khăn tay giải quyết di chứng khóc một mặt đánh giá phong cách văn phòng. Hoàn toàn không ngoài dự đoán của tôi, đúng với cảm giác Quan Ứng Thư mang lại, đơn giản trống trải, hai sắc trắng đen, đường cong rõ ràng, nhưng vẫn làm cho người ta tự dưng sinh ra một cỗ lãnh ý, giống như bị vây tại nơi hoang tàn vắng vẻ. Tôi nghi ngờ hắn bình thường ở trong này làm việc có thể cảm thấy cô đơn hay không…
Đương nhiên, tôi cũng biết, hắn không thể đủ lý giải thuật ngữ cao sang như cô đơn = =
Phòng trong còn có phòng ngủ, trên giường lớn chăn mỏng tơ lục được gấp ngay ngắn như miếng đậu hũ, khó coi cực kỳ. Chỉ có một cái gối đầu, phát hiện này làm cho tôi có chút âm thầm cao hứng.
Tuy nhiên tôi phỏng chừng hắn không thường ở trong này nghỉ ngơi, từ sau khi chúng tôi giả kết hôn, hắn hoặc đi công tác, hoặc về nhà. Không nghe nói trường hợp ngủ lại công ty.
Ở bên cạnh là một thư phòng, giống trong nhà um tùm lại trật tự rõ ràng, nội dung lý luận thuần khiết, một chút đều kích không dậy nổi hứng thú đọc của tôi.
Nghĩ đến sách, tôi đột nhiên liền nhớ tới sách tôi mượn thư viện hình như sắp quá hạn, phạt tiền là việc nhỏ, nhưng vấn đề thành tín mới là quan trọng…
Du Phái gọi điện thoại phấn khởi hô: “Mạc Nhan Hinh, tôi thấy cô càng ngày càng càn rỡ, đang làm việc cô dám bỏ trốn? Không muốn bát cơm này nữa chứ gì?”
Tôi xoay người cúi đầu, không quan tâm hắn có nhìn thấy hay không: “Thật ngại quá, tôi không phải cố ý trốn việc …”
/86
|