“Hân nhi, đã dậy rồi à, chúng ta mau đi lên phố mua thức ăn đi!” Cung Tuế Hàn lắc lắc thân thể Nguyên Mẫn. Không biết có phải là do Hân nhi trước kia bị thiếu ngủ hay không, mà hiện tại lại ngủ nhiều vô cùng, bây giờ có thể ngủ đến bảy tám canh giờ, hơn nữa lại cảm thấy thực yêu thích ở trên giường, Cung Tuế Hàn nhớ rõ năm đó Hân nhi làm Hoàng đế thức dậy so với nàng còn sớm hơn nhiều, nghĩ đến Hân nhi là người chịu khó nhưng hiện tại Cung Tuế Hàn không nghĩ như vậy.
“Không đi!” Nguyên Mẫn mơ màng mở mắt, sau đó lưng dịch chuyển vào trong tiếp tục ngủ. Đối với trước kia làm Hoàng đế thì quả đúng là một yêu cầu xa vời. Cung Tuế Hàn thở sâu khẩu khí, đem mền nhấc lên, mùa đông ở đây so với hoàng cung thì độ ấm trong phòng không cao, lập tức Nguyên Mẫn bị khí lạnh xông vào người thì cơn buồn ngủ liền bị đẩy lùi, Nguyên Mẫn không hờn giận, vô cùng không hờn giận, Nguyên Mẫn híp mắt nhìn Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn gần đây có khả năng không còn sợ hãi là vì hiện tại Hân nhi chính là hổ giấy, bất quá cho dù là hổ giấy nhưng lão hổ vẫn là lão hổ, Cung Tuế Hàn thức thời vô cùng ngây ngô cười, nụ cười vô cùng vô hại, lại hiện ra bộ mặt chờ mong có phần đáng thương, thấy Nguyên Mẫn hết giận thì liền năn nĩ.
“Hân nhi, đi nha, được không?” Cung Tuế Hàn ngay cả làm nũng cũng đều dùng tới, nhưng không dùng được chính là không dùng được. Nguyên Mẫn phát hiện Cung Tuế Hàn rất hoan hỉ kéo mình đi trên phố. Tuy rằng người trên phố nhìn thấy nàng đều liền tránh đi nhưng và mỗi người đều không có can đảm nhìn thẳng nàng, tuy nhiên cũng có một số giữ khoảng cách từ xa nhìn trộm nàng.
Chỉ như vậy, Nguyên Mẫn liền cảm giác được mình giống như lão hổ, phải nói là rất khó chịu.
“Cung Tuế Hàn, tại sao lại thích lôi ta ra đường?” Nguyên Mẫn khó hiểu hỏi.
“Hân nhi không phát hiện ra sao? Mỗi lần đi có nàng ta đều ép giá rất thuận lợi, nhất là Trương đại thẩm bán hành nổi tiếng keo kiệt từ trước tới giờ chưa ai mặc cả được cả, đối với người khác ta chỉ cần nói vài câu ít nhiều đều có thể lợi dụng được, nhưng có những thứ tiện nghi ta cũng chưa từng chiếm qua… Mà có Hân nhi đi cùng thì khác, nhất định văn ngũ rễ hành có trả như thế nào cũng chắc chắn sẽ rất hiệu quả, không những như thế mà bất cứ loại nào ta có trả giá cũng đều được thuận lợi, Hân nhi không biết đó chứ, bình thường ta phải đấu khẩu đến mệt chết đi được…” Cung Tuế Hàn cảm thấy vô cùng thú vị và hưng phấn bao nhiêu lại không phát giác ra sắc mặt Nguyên Mẫn đã đen đi.
Nguyên Mẫn quả thật tức giận không nhẹ, Cung Tuế Hàn là đồ đầu lợn, muốn mình đi ra ngoài xuất đầu lộ diện mục đích chỉ có như vậy, Cung Tuế Hàn thật đáng giận mà, đêm nay tuyệt đối đem ngươi đá xuống giường. Cung Tuế Hàn lúc này cao hứng mới phát hiện ra Nguyên Mẫn khuôn mặt đã đen đi hơn phân nửa, nàng chợt giật mình thấy không ổn, Hân nhi giống như đang tức giận, không xong Hân nhi tức giận sẽ đá mình xuống giường mất, không được ôm Hân nhi ngủ thì làm sao ngủ được a!
“Hân nhi!” Cung Tuế Hàn ngồi bên giường, hướng tới gần lấy lòng Nguyên Mẫn, sau đó liền bị Nguyên Mẫn đẩy ra, phải nói là tiền nhiệm hoàng đế đại nhân tính tình quá lớn.
“Hân nhi có biết không? Cách vách nhà là Lý đại thúc, rất thường xuyên bồi Lý đại nương lên trên phố mua thức ăn, mấy chục năm trôi qua cũng đều như vậy, tuy rằng người khác nói Lý đại thúc không có tiền đồ, bị thê tử quản nghiêm, nhưng ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt, bọn họ thực sự rất ân ái, được sống theo cách của mình, thích làm gì thì làm, thật tự nhiên cũng rất vui vẻ” Cung Tuế Hàn nhẹ giọng, nhưng Nguyên Mẫn cũng nghe thấy rất chân thành.
Nguyên Mẫn không trả lời, Cung Tuế Hàn cũng không biết rõ cảm xúc của Nguyên Mẫn như thế nào, Cung Tuế Hàn cảm thấy có chút buồn rầu, biết rõ Hân nhi không thích vì vậy cũng không muốn miễn cưỡng Hân nhi, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên vẫn rất hi vọng Hân nhi có thể đi.
“Phát ngốc cái gì?” Nguyên Mẫn thấy Cung Tuế Hàn cúi đầu ngây ngốc, nhưng bản thân nàng vừa rồi không có nói là không đi, nhìn bộ dạng Cung Tuế Hàn rốt cuộc là thất vọng cái gì?
Nguyên Mãn vốn không muốn nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Cung Tuế Hàn, nhưng cũng không muốn để cho Cung Tuế Hàn ngang tàn, bằng không cũng sẽ có một ngày Cung Tuế Hàn leo lên đầu nàng ngồi mất thôi!
Cung Tuế Hàn lúc này lấy lại tinh thần thì mới phát hiện ra Nguyên Mẫn trang phục đã muốn chỉnh tề, lập tức tâm tình liền phấn khởi mà cười hí cả mắt.
“Đừng cười giống như đứa ngốc như vậy!” Nguyên Mẫn cảm thấy khó chịu nói.
Xem ra sau này Nguyên Mẫn có bị Cung Tuế Hàn ăn sít sao cũng là điều không phải không thể xảy ra!
Lúc này tại quầy hàng của Trương đại thẩm.
Trương đại thẩm nhìn thấy Nguyên Mẫn đi bên cạnh Cung Tuế Hàn liền sửng sốt, ngay sau đó liền có chút khẩn trương, bởi vì Nguyên Mẫn vừa tới gần thì thực sự có loại cảm giác hào quang tôn quý mạnh mẽ phát ra, chính vì vậy thân phận tiểu dân hàn vi cứ như vậy giống như đã tự nhiên bị áp đảo.
“Trương đại thẩm, năm hào rau cho thêm hai cây hành được không?” Cung Tuế Hàn nịnh bợ nói.
“Ah…” Trương đại thẩm muốn nói nhưng lúc này thấy Nguyên Mẫn đang nhìn mình, làm cho bà không thể nói được.
Tại sao miệng lại không nói được? Dường như muốn nói thì cũng sẽ bị người ta khinh thường.
Đúng là tiểu dân đáng thương!
“Được không?” Cung Tuế Hàn hỏi lại lần nữa, lúc này Nguyên Mẫn đứng kế bên nhíu mày, Cung Tuế Hàn vốn đã sớm không chú ý đến điều này cho nên Nguyên Mẫn hướng mắt nhìn Trương đại thẩm.
“Được…” Trương đại thẩm nghĩ đến vừa rồi Nguyên Mẫn nhíu mày là nhằm vào bà mà bất mãn, vì vậy mới không tình nguyện mà đáp ứng, nhưng cũng trơ mắt nhìn lên Cung Tuế Hàn lấy thêm hai cây hành.
Còn nhớ, lúc Cung Đại Tần còn trẻ cũng rất hiền hậu, cũng là người rất thật thà phúc hậu. Nghĩ đến Cung Đại Tần cũng chính là cha của Cung Tuế Hàn, Trương đại thẩm lại nhớ tới chuyện rất lâu của trước kia. Không chỉ là Cung Đại Tần, còn một người nữa là mẹ của Cung Tuế Hàn, Đoạn Lâu Phượng. Trương đại thẩm nguyên danh là Lưu Tú Mỹ, năm đó ở Tuyên hòa huyện hết lần này tới lần khác bà chỉ để ý một mình cái tên Cung Đại Tần to xác kia, cũng nghĩ thầm trong lầm muốn trao thân cho hắn. Nhưng lại hết lần này đến lần khác cũng không thấy hắn tới cửa mà cầu hôn.
Đột nhiên, có một hôm, Cung Đại Tần lên núi săn thú, liền tìm gặp được một người sau đó còn muốn kết hôn khiến cho Lưu Tú Mỹ mọi hi vọng liền tiêu tan. Bà vĩnh viễn nhớ rất rõ, khi vừa nhìn thấy Đoạn Lâu Phượng cho tới tận hôm nay, dường như đoạn ký ức ấy vẫn còn rất mới mẽ. Lưu Tú Mỹ có một lần ghé nhà trong lúc Cung Đại Tần lên núi săn thú, vì hắn sang nhờ vã bà chiếu cố tới người hắn mới cứu về kia, nghe đâu bởi vì người kia bị thương thổ huyết rất nhiều.
Cung Đại Tần đúng là người không có tình, không hiểu như thế nào lại đi nhắn nhủ Lưu Tú Mỹ đi chăm sóc tình địch của mình. Thế nhưng Lưu Tú Mỹ cũng lập tức chấp nhận, trong lòng thật ra cũng muốn nhận thức rốt cuộc nữ nhân sắp chết kia có gì tốt lại khiến Cung Đại Tần đại ngốc kia muốn cưới về.
“Ai ở ngoài cửa?” Cửa còn chưa đẩy ra thì giọng nói bên trong liền truyền tới, giọng nói này Lưu Tú Mỹ từ lúc lọt lòng cho tới nay đều chưa nghe qua giọng nói nào dễ nghe như vậy.
Giọng nói thật dễ nghe nhưng diện mạo nhất định rất xấu xí…
Lưu Tú Mỹ trong lòng vừa nghĩ vừa đẩy cửa đi vào.
“Đại Tần nhờ tới chăm sóc?”
“Hắn sợ ta sẽ chết!” Người có chút tự giễu nói, vừa nghe lại khiến cho người khác cảm thấy đau lòng, ngay cả Lưu Tú Mỹ cũng không ngoại lệ.
Sau khi vào nhà, Lưu Tú Mỹ nhìn thấy người đang nằm trên giường, sợi tóc đen bóng có chút tán lạc tại mép giường, Lưu Tú Mỹ tầm mắt hướng dời lên trên, càng lên cao càng không chuyển dời tầm mắt, người trước mắt sắc mặt có chút trắng bệt, có thể là do mất máu quá nhiều, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ tuyệt sắc vốn có.
Hai mắt hé mở, vừa ôn nhu vừa lãnh đạm, cho dù là đang nằm nhưng cũng không người nào có thể bỏ qua được nét quyến rủ ma mị này. Lưu Tú Mỹ có chút khẩn trương cử động vì vậy cũng có chút bất an, lập tức liền sinh ra vô số tự ti, cho tới bây giờ bà cũng chưa thấy qua người nào xinh đẹp như vậy, so với tất cả mọi người ở Tuyên Hòa huyện đều có sự bất đồng, người như vậy tại sao lại để ý đến Đại Tần đây? Không hợp, căn bản chính là người của hai thế giới khác nhau!
“Ngươi… thích Đại Tần sao?” Lưu Tú Mỹ không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên mở miệng hỏi, sau khi hỏi xong thì trong lòng liền cảm thấy bất an, vừa nghĩ tới bước kế tiếp phải làm như thế nào đây?
“Sao?” Nữ nhân có chút kinh ngạc, sau đó mới cẩn thận đánh giá người vừa mới đến
“Không thích!” Nữ nhân không có ý định nói dối, nhưng đối với người lạ như Cung Đại Tần thì nàng cũng không quá chán ghét.
“Nếu không thích hắn vì sao lại lấy hắn?” Lưu Tú Mỹ rất tức giận.
“Ha Ha! Hắn không hỏi đến thì vì sao ngươi lại thay hắn tức giận đây?” Nữ nhân liền cười,nhưng một chút hàm ý cười lại không có, bất quá cả những lúc như vậy cũng khiến người khác nhận ra nàng khuynh quốc khuynh thành.
“. . .” Lưu Tú Mỹ từ cùng, lúc này đứng trước mặt nữ nhân này lại cảm thấy bản thân mình có hành động gì cũng thấy buồn cười, bởi vì nữ nhân này quá mức chói mắt khiến cho bất kể người như thế nào cũng phải động tâm, Lưu Tú Mỹ lúc này cũng thấy bản thân dù nữ nhân kia có ý đồ gì thì nàng cũng không có tư cách gì xen vào, bà có chút tự ti mà cảm giác tự ti này càng lúc càng khó chịu.
Bảy năm sau, Cung Đại Tần chết, Lưu Tú Mỹ bản tính thiện lương, tuy tình cảm không được đáp lại, không những không thù hận mà ngược lại còn thấy đau lòng, tuy rằng hắn đã cưới người khác nhưng dù sao cũng là người bà thích, hơn nữa Cung Đại Tần là người tốt sẽ không tìm được người tốt giống như Cung Đại Tần như vậy. Lưu Tú Mỹ nhìn thấy nữ nhân kia lúc này bệnh trạng nằm trên giường, cho dù nằm đã nhiều năm như vậy, nếu là người bình thường nhan sắc vốn cũng bị nhạt nhòa rồi nhưng còn nữ nhân này lại so với trước càng quỷ dị hơn. Nhìn thấy Đại Tần nằm ở đối diện chết, nàng chỉ nhẹ nhàng thở dài lại không hề có chút thương tâm nào vì vậy khiến cho nàng cảm thấy vô cùng phẩn nộ.
“Đại Tần đã chăm sóc cô bao lâu nay cho dù có là tượng đất thì cũng cảm thấy thương tâm, ngươi tại sao lại máu lạnh và ích kỷ như vậy chứ?” Lưu Tú Mỹ liền chất vấn.
Nữ nhân chỉ cười nhạt rồi lắc đầu, nụ cười nhạt nhẽo có phần ưu thương, phải nói là vô cùng ưu thương nhưng lại không phải bởi vì Đại Tần mà phát ra. Lưu Tú Mỹ nhìn thấy như vậy lại không còn cách nào tiếp tục chỉ trích, cũng chỉ có thể im lặng mà rời khỏi.
Ích kỷ sao? Quả thật Đoạn gia gia chủ không phải không ích kỷ? phải ích kỷ nên mới vô tư cùng với người khác ở nơi này khoái hoạt, cũng không biết nghĩ đến mọi người. Không công bằng không phải sao? Nhưng đối với mình thì có công bằng sao?
Đoạn Lâu Phượng sau đó liền ho khan, ho khan một khó khăn hơn.
Đã lâu như vậy, thật sự cũng không đến?
Đoạn Lâu Phượng nhãn giác có chút hạ thấp, trong lòng là sự tuyệt vọng nhưng lại có chút không cam lòng.
Trương đại thẩm nhớ tới một đoạn hồi ức vừa rồi liền nhìn tới hai người trước mắt cũng không phải là người bình thường, nhưng tại sao những người như vậy hết lần này đến lần khác lại đến Cung gia đây? Hay do Cung gia thích sưu tầm những người đẹp? Thế nhưng, nữ nhân này thoạt nhìn lại vô cùng tôn quý, so với đứa bé Cung Tuế Hàn kia thì lại có sự mâu thuẩn, nếu so với Đại Tần và Đoạn Lâu Phượng thì nhịp nhàng hơn nhiều, bất quá cũng có vài sự đối lập.
Trương đại thẩm nhìn về hai người đi từ xa, Cung Tuế Hàn đang muốn nắm lấy tay Nguyên Mẫn, nhưng Nguyên Mẫn liền né tránh, Cung Tuế Hàn thế nhưng mặt dày mày dạn lại tiếp tục muốn nắm, không cho né tránh, Nguyên Mẫn lại tiếp tục tránh vài cái dần dần cũng thỏa hiệp, Cung Tuế Hàn sau đó liền cười vô cùng sáng lạn, nhưng Nguyên Mẫn khuôn mặt lộ rõ bộ dạng khó chịu. Kỳ lạ là Nguyên Mẫn đối với bất cứ kẻ nào cũng đều giữ khoảng cách, chỉ riêng khi ở trước mặt Cung Tuế Hàn thì khoảng cách đó liền biến mất. Về phương diện khoảng cách này thì Đoạn Lâu Phượng cho đến chết cũng đều không thay đổi.
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?” Nguyên Mẫn hỏi, bởi vì Cung Tuế Hàn mua rất nhiều đồ ăn, bình thường Cung Tuế Hàn cố định chỉ mua bốn món, thực tế Nguyên Mẫn ăn không được nhiều lắm, Cung Tuế Hàn vì không muốn để đồ ăn thừa nên liều mạng làm cho nàng ăn nhiều hơn, Nguyên Mẫn cảm giác cả khuôn mặt của nàng đều trở nên tròn hơn, bất quá trù nghệ của Cung Tuế Hàn cũng không tệ.
Kỳ thật Cung Tuế Hàn ăn cơm gấp ba lần Nguyên Mẫn, Nguyên Mẫn có lúc còn trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng. Ăn nhiều như vậy hèn gì Cung Tuế Hàn lại so với mình nặng hơn rất nhiều…
Thật ra mục tiêu của Cung Tuế Hàn là muốn nuôi Nguyên Mẫn thật mập mạp, nhưng càng nuôi càng cảm thấy Nguyên Mẫn không béo được chút nào mà ngược lại vẫn vóc dáng gầy gò khiến cho Cung Tuế Hàn vô cùng đau lòng.
“Đúng vậy, hôm này là ngày giỗ mẹ ta!” Cung Tuế Hàn trả lời, trong đầu cũng suy nghĩ Tế Tự cần phải mua nhiều thứ hơn một chút.
Thì ra là thế, đây cũng là nguyên nhân Cung Tuế Hàn nhất quyết muốn kéo mình ra phố, Nguyên Mẫn nghĩ đến.
Cung Tuế Hàn đột nhiên nắm lấy bàn tay mà nàng đang nắm chặt thêm một chút, chỉ sợ chính bản thân mình sẽ đánh mất đi vật quan trọng. Nguyên Mẫn đột nhiên cảm giác bản thân dạo phố như vậy cũng thật tốt.
“Hân nhi sau này hàng năm có thể đi Tế Tự với ta được không?” Cung Tuế Hàn chờ đợi hỏi.
“Được!” Nguyên Mẫn đột nhiên cảm giác Cung Tuế Hàn muốn đưa nàng đi ra mắt mẹ chồng.
“Hân nhi thật tốt!” Cung Tuế Hàn cười lộ lên hai má lún đồng tiền vô cùng hạnh phúc, làm cho Nguyên Mẫn cảm thấy được vô cùng đáng yêu.
Đây đúng là ảo giác – Nguyên Mẫn tự nói với mình, bởi vì Cung Tuế Hàn đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi như thế nào lại còn đáng yêu như thế này đây?
Đây nhất định là ảo giác rồi!
“Không đi!” Nguyên Mẫn mơ màng mở mắt, sau đó lưng dịch chuyển vào trong tiếp tục ngủ. Đối với trước kia làm Hoàng đế thì quả đúng là một yêu cầu xa vời. Cung Tuế Hàn thở sâu khẩu khí, đem mền nhấc lên, mùa đông ở đây so với hoàng cung thì độ ấm trong phòng không cao, lập tức Nguyên Mẫn bị khí lạnh xông vào người thì cơn buồn ngủ liền bị đẩy lùi, Nguyên Mẫn không hờn giận, vô cùng không hờn giận, Nguyên Mẫn híp mắt nhìn Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn gần đây có khả năng không còn sợ hãi là vì hiện tại Hân nhi chính là hổ giấy, bất quá cho dù là hổ giấy nhưng lão hổ vẫn là lão hổ, Cung Tuế Hàn thức thời vô cùng ngây ngô cười, nụ cười vô cùng vô hại, lại hiện ra bộ mặt chờ mong có phần đáng thương, thấy Nguyên Mẫn hết giận thì liền năn nĩ.
“Hân nhi, đi nha, được không?” Cung Tuế Hàn ngay cả làm nũng cũng đều dùng tới, nhưng không dùng được chính là không dùng được. Nguyên Mẫn phát hiện Cung Tuế Hàn rất hoan hỉ kéo mình đi trên phố. Tuy rằng người trên phố nhìn thấy nàng đều liền tránh đi nhưng và mỗi người đều không có can đảm nhìn thẳng nàng, tuy nhiên cũng có một số giữ khoảng cách từ xa nhìn trộm nàng.
Chỉ như vậy, Nguyên Mẫn liền cảm giác được mình giống như lão hổ, phải nói là rất khó chịu.
“Cung Tuế Hàn, tại sao lại thích lôi ta ra đường?” Nguyên Mẫn khó hiểu hỏi.
“Hân nhi không phát hiện ra sao? Mỗi lần đi có nàng ta đều ép giá rất thuận lợi, nhất là Trương đại thẩm bán hành nổi tiếng keo kiệt từ trước tới giờ chưa ai mặc cả được cả, đối với người khác ta chỉ cần nói vài câu ít nhiều đều có thể lợi dụng được, nhưng có những thứ tiện nghi ta cũng chưa từng chiếm qua… Mà có Hân nhi đi cùng thì khác, nhất định văn ngũ rễ hành có trả như thế nào cũng chắc chắn sẽ rất hiệu quả, không những như thế mà bất cứ loại nào ta có trả giá cũng đều được thuận lợi, Hân nhi không biết đó chứ, bình thường ta phải đấu khẩu đến mệt chết đi được…” Cung Tuế Hàn cảm thấy vô cùng thú vị và hưng phấn bao nhiêu lại không phát giác ra sắc mặt Nguyên Mẫn đã đen đi.
Nguyên Mẫn quả thật tức giận không nhẹ, Cung Tuế Hàn là đồ đầu lợn, muốn mình đi ra ngoài xuất đầu lộ diện mục đích chỉ có như vậy, Cung Tuế Hàn thật đáng giận mà, đêm nay tuyệt đối đem ngươi đá xuống giường. Cung Tuế Hàn lúc này cao hứng mới phát hiện ra Nguyên Mẫn khuôn mặt đã đen đi hơn phân nửa, nàng chợt giật mình thấy không ổn, Hân nhi giống như đang tức giận, không xong Hân nhi tức giận sẽ đá mình xuống giường mất, không được ôm Hân nhi ngủ thì làm sao ngủ được a!
“Hân nhi!” Cung Tuế Hàn ngồi bên giường, hướng tới gần lấy lòng Nguyên Mẫn, sau đó liền bị Nguyên Mẫn đẩy ra, phải nói là tiền nhiệm hoàng đế đại nhân tính tình quá lớn.
“Hân nhi có biết không? Cách vách nhà là Lý đại thúc, rất thường xuyên bồi Lý đại nương lên trên phố mua thức ăn, mấy chục năm trôi qua cũng đều như vậy, tuy rằng người khác nói Lý đại thúc không có tiền đồ, bị thê tử quản nghiêm, nhưng ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt, bọn họ thực sự rất ân ái, được sống theo cách của mình, thích làm gì thì làm, thật tự nhiên cũng rất vui vẻ” Cung Tuế Hàn nhẹ giọng, nhưng Nguyên Mẫn cũng nghe thấy rất chân thành.
Nguyên Mẫn không trả lời, Cung Tuế Hàn cũng không biết rõ cảm xúc của Nguyên Mẫn như thế nào, Cung Tuế Hàn cảm thấy có chút buồn rầu, biết rõ Hân nhi không thích vì vậy cũng không muốn miễn cưỡng Hân nhi, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nên vẫn rất hi vọng Hân nhi có thể đi.
“Phát ngốc cái gì?” Nguyên Mẫn thấy Cung Tuế Hàn cúi đầu ngây ngốc, nhưng bản thân nàng vừa rồi không có nói là không đi, nhìn bộ dạng Cung Tuế Hàn rốt cuộc là thất vọng cái gì?
Nguyên Mãn vốn không muốn nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Cung Tuế Hàn, nhưng cũng không muốn để cho Cung Tuế Hàn ngang tàn, bằng không cũng sẽ có một ngày Cung Tuế Hàn leo lên đầu nàng ngồi mất thôi!
Cung Tuế Hàn lúc này lấy lại tinh thần thì mới phát hiện ra Nguyên Mẫn trang phục đã muốn chỉnh tề, lập tức tâm tình liền phấn khởi mà cười hí cả mắt.
“Đừng cười giống như đứa ngốc như vậy!” Nguyên Mẫn cảm thấy khó chịu nói.
Xem ra sau này Nguyên Mẫn có bị Cung Tuế Hàn ăn sít sao cũng là điều không phải không thể xảy ra!
Lúc này tại quầy hàng của Trương đại thẩm.
Trương đại thẩm nhìn thấy Nguyên Mẫn đi bên cạnh Cung Tuế Hàn liền sửng sốt, ngay sau đó liền có chút khẩn trương, bởi vì Nguyên Mẫn vừa tới gần thì thực sự có loại cảm giác hào quang tôn quý mạnh mẽ phát ra, chính vì vậy thân phận tiểu dân hàn vi cứ như vậy giống như đã tự nhiên bị áp đảo.
“Trương đại thẩm, năm hào rau cho thêm hai cây hành được không?” Cung Tuế Hàn nịnh bợ nói.
“Ah…” Trương đại thẩm muốn nói nhưng lúc này thấy Nguyên Mẫn đang nhìn mình, làm cho bà không thể nói được.
Tại sao miệng lại không nói được? Dường như muốn nói thì cũng sẽ bị người ta khinh thường.
Đúng là tiểu dân đáng thương!
“Được không?” Cung Tuế Hàn hỏi lại lần nữa, lúc này Nguyên Mẫn đứng kế bên nhíu mày, Cung Tuế Hàn vốn đã sớm không chú ý đến điều này cho nên Nguyên Mẫn hướng mắt nhìn Trương đại thẩm.
“Được…” Trương đại thẩm nghĩ đến vừa rồi Nguyên Mẫn nhíu mày là nhằm vào bà mà bất mãn, vì vậy mới không tình nguyện mà đáp ứng, nhưng cũng trơ mắt nhìn lên Cung Tuế Hàn lấy thêm hai cây hành.
Còn nhớ, lúc Cung Đại Tần còn trẻ cũng rất hiền hậu, cũng là người rất thật thà phúc hậu. Nghĩ đến Cung Đại Tần cũng chính là cha của Cung Tuế Hàn, Trương đại thẩm lại nhớ tới chuyện rất lâu của trước kia. Không chỉ là Cung Đại Tần, còn một người nữa là mẹ của Cung Tuế Hàn, Đoạn Lâu Phượng. Trương đại thẩm nguyên danh là Lưu Tú Mỹ, năm đó ở Tuyên hòa huyện hết lần này tới lần khác bà chỉ để ý một mình cái tên Cung Đại Tần to xác kia, cũng nghĩ thầm trong lầm muốn trao thân cho hắn. Nhưng lại hết lần này đến lần khác cũng không thấy hắn tới cửa mà cầu hôn.
Đột nhiên, có một hôm, Cung Đại Tần lên núi săn thú, liền tìm gặp được một người sau đó còn muốn kết hôn khiến cho Lưu Tú Mỹ mọi hi vọng liền tiêu tan. Bà vĩnh viễn nhớ rất rõ, khi vừa nhìn thấy Đoạn Lâu Phượng cho tới tận hôm nay, dường như đoạn ký ức ấy vẫn còn rất mới mẽ. Lưu Tú Mỹ có một lần ghé nhà trong lúc Cung Đại Tần lên núi săn thú, vì hắn sang nhờ vã bà chiếu cố tới người hắn mới cứu về kia, nghe đâu bởi vì người kia bị thương thổ huyết rất nhiều.
Cung Đại Tần đúng là người không có tình, không hiểu như thế nào lại đi nhắn nhủ Lưu Tú Mỹ đi chăm sóc tình địch của mình. Thế nhưng Lưu Tú Mỹ cũng lập tức chấp nhận, trong lòng thật ra cũng muốn nhận thức rốt cuộc nữ nhân sắp chết kia có gì tốt lại khiến Cung Đại Tần đại ngốc kia muốn cưới về.
“Ai ở ngoài cửa?” Cửa còn chưa đẩy ra thì giọng nói bên trong liền truyền tới, giọng nói này Lưu Tú Mỹ từ lúc lọt lòng cho tới nay đều chưa nghe qua giọng nói nào dễ nghe như vậy.
Giọng nói thật dễ nghe nhưng diện mạo nhất định rất xấu xí…
Lưu Tú Mỹ trong lòng vừa nghĩ vừa đẩy cửa đi vào.
“Đại Tần nhờ tới chăm sóc?”
“Hắn sợ ta sẽ chết!” Người có chút tự giễu nói, vừa nghe lại khiến cho người khác cảm thấy đau lòng, ngay cả Lưu Tú Mỹ cũng không ngoại lệ.
Sau khi vào nhà, Lưu Tú Mỹ nhìn thấy người đang nằm trên giường, sợi tóc đen bóng có chút tán lạc tại mép giường, Lưu Tú Mỹ tầm mắt hướng dời lên trên, càng lên cao càng không chuyển dời tầm mắt, người trước mắt sắc mặt có chút trắng bệt, có thể là do mất máu quá nhiều, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ tuyệt sắc vốn có.
Hai mắt hé mở, vừa ôn nhu vừa lãnh đạm, cho dù là đang nằm nhưng cũng không người nào có thể bỏ qua được nét quyến rủ ma mị này. Lưu Tú Mỹ có chút khẩn trương cử động vì vậy cũng có chút bất an, lập tức liền sinh ra vô số tự ti, cho tới bây giờ bà cũng chưa thấy qua người nào xinh đẹp như vậy, so với tất cả mọi người ở Tuyên Hòa huyện đều có sự bất đồng, người như vậy tại sao lại để ý đến Đại Tần đây? Không hợp, căn bản chính là người của hai thế giới khác nhau!
“Ngươi… thích Đại Tần sao?” Lưu Tú Mỹ không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên mở miệng hỏi, sau khi hỏi xong thì trong lòng liền cảm thấy bất an, vừa nghĩ tới bước kế tiếp phải làm như thế nào đây?
“Sao?” Nữ nhân có chút kinh ngạc, sau đó mới cẩn thận đánh giá người vừa mới đến
“Không thích!” Nữ nhân không có ý định nói dối, nhưng đối với người lạ như Cung Đại Tần thì nàng cũng không quá chán ghét.
“Nếu không thích hắn vì sao lại lấy hắn?” Lưu Tú Mỹ rất tức giận.
“Ha Ha! Hắn không hỏi đến thì vì sao ngươi lại thay hắn tức giận đây?” Nữ nhân liền cười,nhưng một chút hàm ý cười lại không có, bất quá cả những lúc như vậy cũng khiến người khác nhận ra nàng khuynh quốc khuynh thành.
“. . .” Lưu Tú Mỹ từ cùng, lúc này đứng trước mặt nữ nhân này lại cảm thấy bản thân mình có hành động gì cũng thấy buồn cười, bởi vì nữ nhân này quá mức chói mắt khiến cho bất kể người như thế nào cũng phải động tâm, Lưu Tú Mỹ lúc này cũng thấy bản thân dù nữ nhân kia có ý đồ gì thì nàng cũng không có tư cách gì xen vào, bà có chút tự ti mà cảm giác tự ti này càng lúc càng khó chịu.
Bảy năm sau, Cung Đại Tần chết, Lưu Tú Mỹ bản tính thiện lương, tuy tình cảm không được đáp lại, không những không thù hận mà ngược lại còn thấy đau lòng, tuy rằng hắn đã cưới người khác nhưng dù sao cũng là người bà thích, hơn nữa Cung Đại Tần là người tốt sẽ không tìm được người tốt giống như Cung Đại Tần như vậy. Lưu Tú Mỹ nhìn thấy nữ nhân kia lúc này bệnh trạng nằm trên giường, cho dù nằm đã nhiều năm như vậy, nếu là người bình thường nhan sắc vốn cũng bị nhạt nhòa rồi nhưng còn nữ nhân này lại so với trước càng quỷ dị hơn. Nhìn thấy Đại Tần nằm ở đối diện chết, nàng chỉ nhẹ nhàng thở dài lại không hề có chút thương tâm nào vì vậy khiến cho nàng cảm thấy vô cùng phẩn nộ.
“Đại Tần đã chăm sóc cô bao lâu nay cho dù có là tượng đất thì cũng cảm thấy thương tâm, ngươi tại sao lại máu lạnh và ích kỷ như vậy chứ?” Lưu Tú Mỹ liền chất vấn.
Nữ nhân chỉ cười nhạt rồi lắc đầu, nụ cười nhạt nhẽo có phần ưu thương, phải nói là vô cùng ưu thương nhưng lại không phải bởi vì Đại Tần mà phát ra. Lưu Tú Mỹ nhìn thấy như vậy lại không còn cách nào tiếp tục chỉ trích, cũng chỉ có thể im lặng mà rời khỏi.
Ích kỷ sao? Quả thật Đoạn gia gia chủ không phải không ích kỷ? phải ích kỷ nên mới vô tư cùng với người khác ở nơi này khoái hoạt, cũng không biết nghĩ đến mọi người. Không công bằng không phải sao? Nhưng đối với mình thì có công bằng sao?
Đoạn Lâu Phượng sau đó liền ho khan, ho khan một khó khăn hơn.
Đã lâu như vậy, thật sự cũng không đến?
Đoạn Lâu Phượng nhãn giác có chút hạ thấp, trong lòng là sự tuyệt vọng nhưng lại có chút không cam lòng.
Trương đại thẩm nhớ tới một đoạn hồi ức vừa rồi liền nhìn tới hai người trước mắt cũng không phải là người bình thường, nhưng tại sao những người như vậy hết lần này đến lần khác lại đến Cung gia đây? Hay do Cung gia thích sưu tầm những người đẹp? Thế nhưng, nữ nhân này thoạt nhìn lại vô cùng tôn quý, so với đứa bé Cung Tuế Hàn kia thì lại có sự mâu thuẩn, nếu so với Đại Tần và Đoạn Lâu Phượng thì nhịp nhàng hơn nhiều, bất quá cũng có vài sự đối lập.
Trương đại thẩm nhìn về hai người đi từ xa, Cung Tuế Hàn đang muốn nắm lấy tay Nguyên Mẫn, nhưng Nguyên Mẫn liền né tránh, Cung Tuế Hàn thế nhưng mặt dày mày dạn lại tiếp tục muốn nắm, không cho né tránh, Nguyên Mẫn lại tiếp tục tránh vài cái dần dần cũng thỏa hiệp, Cung Tuế Hàn sau đó liền cười vô cùng sáng lạn, nhưng Nguyên Mẫn khuôn mặt lộ rõ bộ dạng khó chịu. Kỳ lạ là Nguyên Mẫn đối với bất cứ kẻ nào cũng đều giữ khoảng cách, chỉ riêng khi ở trước mặt Cung Tuế Hàn thì khoảng cách đó liền biến mất. Về phương diện khoảng cách này thì Đoạn Lâu Phượng cho đến chết cũng đều không thay đổi.
“Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?” Nguyên Mẫn hỏi, bởi vì Cung Tuế Hàn mua rất nhiều đồ ăn, bình thường Cung Tuế Hàn cố định chỉ mua bốn món, thực tế Nguyên Mẫn ăn không được nhiều lắm, Cung Tuế Hàn vì không muốn để đồ ăn thừa nên liều mạng làm cho nàng ăn nhiều hơn, Nguyên Mẫn cảm giác cả khuôn mặt của nàng đều trở nên tròn hơn, bất quá trù nghệ của Cung Tuế Hàn cũng không tệ.
Kỳ thật Cung Tuế Hàn ăn cơm gấp ba lần Nguyên Mẫn, Nguyên Mẫn có lúc còn trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng. Ăn nhiều như vậy hèn gì Cung Tuế Hàn lại so với mình nặng hơn rất nhiều…
Thật ra mục tiêu của Cung Tuế Hàn là muốn nuôi Nguyên Mẫn thật mập mạp, nhưng càng nuôi càng cảm thấy Nguyên Mẫn không béo được chút nào mà ngược lại vẫn vóc dáng gầy gò khiến cho Cung Tuế Hàn vô cùng đau lòng.
“Đúng vậy, hôm này là ngày giỗ mẹ ta!” Cung Tuế Hàn trả lời, trong đầu cũng suy nghĩ Tế Tự cần phải mua nhiều thứ hơn một chút.
Thì ra là thế, đây cũng là nguyên nhân Cung Tuế Hàn nhất quyết muốn kéo mình ra phố, Nguyên Mẫn nghĩ đến.
Cung Tuế Hàn đột nhiên nắm lấy bàn tay mà nàng đang nắm chặt thêm một chút, chỉ sợ chính bản thân mình sẽ đánh mất đi vật quan trọng. Nguyên Mẫn đột nhiên cảm giác bản thân dạo phố như vậy cũng thật tốt.
“Hân nhi sau này hàng năm có thể đi Tế Tự với ta được không?” Cung Tuế Hàn chờ đợi hỏi.
“Được!” Nguyên Mẫn đột nhiên cảm giác Cung Tuế Hàn muốn đưa nàng đi ra mắt mẹ chồng.
“Hân nhi thật tốt!” Cung Tuế Hàn cười lộ lên hai má lún đồng tiền vô cùng hạnh phúc, làm cho Nguyên Mẫn cảm thấy được vô cùng đáng yêu.
Đây đúng là ảo giác – Nguyên Mẫn tự nói với mình, bởi vì Cung Tuế Hàn đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi như thế nào lại còn đáng yêu như thế này đây?
Đây nhất định là ảo giác rồi!
/112
|