Đại Cung

Chương 4 - Chương 4

/112


Cung Tuế Hàn, năm nay hai mươi tuổi, hôm nay là sinh nhật, sinh nhật lần này buồn tẻ hơn so với những năm trước, nàng đến chỗ tiên sinh nhưng lại bị đuổi ra, nàng cũng đã sớm quen với cái tính hỉ nộ bất thường của tiên sinh, mà hôm nay tâm tình của tiên sinh vô cùng tệ, mỗi năm khi đến ngày này, tiên sinh đều thế cả. Nàng luôn gặp phải trắc trở, nhưng biết bao lần rồi nàng vẫn cứ thử, nàng chẳng qua muốn tìm một người cùng nàng qua sinh nhật, dù đã quen với việc bị cự tuyệt, nhưng trong lòng vẫn có chút khổ sở.

Giá mà Tiểu Bình và Tiểu Nhạc ở đây, chắc chắn sẽ không lạnh lùng như thế, giá mà họ ở đây thì tốt rồi. Cung Tuế Hàn lẩm bẩm một mình, Cung Bình chỉ vào những ngày tết mới quay về vài ngày, mà không biết Cung Lạc hiện tại thế nào rồi, bệnh tình đã khỏi hẳn chưa, đã mấy năm rồi không gặp nàng, đột nhiên nhớ nàng quá. Không thì, đi tìm nàng, tùy tin lời tiên sinh nói rằng Cung Lạc hiện tại sống rất tốt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Quyết định như thế, Cung Tuế Hàn dự định sau vài ngày sẽ đến kinh thành tìm Cung Lạc.

Tiên sinh, không biết giờ Tiểu Nhạc nàng ấy thế nào rồi a? Cung Tuế Hàn vờ như tùy ý hỏi thử, kì thật là thăm dò.

Nam nhân nhíu mày, ý đồ của nàng, làm gì mà ông không biết, Chắc chắn tốt hơn ngươi!

Nàng đã rời nhà nhiều năm thế rồi, ta thực nhớ nàng a, không biết bao giờ nàng mới về nhỉ? Cung Tuế Hàn quanh co tác chiến, nàng không trực tiếp nói là nàng muốn đi.

Sợ rằng nàng không thể về, nếu nàng muốn về thì đã về từ lâu rồi! Cung Lạc không đơn giản như nàng, Cung Lạc từ lâu đã không phải Cung Lạc của mấy năm trước, nhưng Cung Tuế Hàn vẫn là Cung Tuế Hàn của mười năm trước.

Cung Tuế Hàn không tin, muội muội thế nào mà lại không muốn về, chắc chỉ là sức khỏe không tốt, không thể về thôi, tiên sinh chắc chắn là sợ ta lo lắng nên mới nói thế.

Ngươi không tin, mà thôi, ngươi muốn thế nào thì thế đấy vậy! Không biết là lần này đi, tính nết của nàng liệu có còn như thế không, nam tử cười nhạt.

Nếu nàng đã không về, thế thì tự ta đi tìm nàng, sức khỏe ta rất tốt. Cung Tuế Hàn cẩn thận nói, sợ lại chọc tức nam tử ấy.

Tùy ngươi, ngươi có tiền để đi à?

Cái đấy... Cung Tuế Hàn ấp ấp úng úng, nói trúng điểm khó khăn của Cung Tuế Hàn, lần này đi kinh thành rất xa, lộ phí là cả một vấn đề lớn, nàng đến tìm tiên sinh cũng vì nguyên nhân này. Cái đấy thì... tiên sinh hiện giờ có còn tiền dự phòng cho Tuế Hàn mượn không? Cung Tuế Hàn cắn răng hỏi.

Không! Nam nhân cự tuyệt một cách không hề nhân nhượng.

Khuôn mặt Cung Tuế Hàn tái xanh, nàng đã rất lâu rồi không giận như thế, tiên sinh rõ ràng là trợn to mắt mà nói dối, người rõ ràng có, hôm qua nàng vẫn còn thấy một viên dạ minh châu cơ mà, người có dạ minh châu thế nào lại không có vài lượng bạc, nàng chỉ muốn mượn mấy lượng, cũng đâu phải là không trả.

Ngươi... rõ ràng có, không đợi nàng nói xong, nam nhân đã xen vào, Cho dù có, ta vẫn có quyền không mượn.

Lần này Cung Tuế Hàn không thể nói gì được, tuy nói tiên sinh là một người luôn tỏ ra vô cùng hà khắc, trong thâm tâm nàng vẫn nghĩ rằng tiên sinh là một người vô cùng tốt, nhưng lần này Cung Tuế Hàn không có cách nào thuyết phục được bản thân.

Đã nhiều năm rồi, Cung Tuế Hàn không còn ưu sầu vì tiền, Cung Lạc rời đi, Cung Bình ngay sau đó cũng đi, còn lại một mình nàng đơn thân lẻ bóng, một mình nàng no, cả nhà no, không giống như trước khi phải chiếu cố cho nhiều người, thế nên mấy năm nay cũng có thể xem là không có gánh nặng gì. Nàng có thể tự nuôi sống bản thân, nhưng tuyệt đối không hề dư dả một chút nào cả, sớm biết thế thì trước kia mỗi bữa bớt ăn một cái màn thầu, bao nhiêu năm nay, chắc đã có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, Cung Tuế Hàn hối hận nghĩ. Cũng đâu còn cách nào khác, sức ăn của nàng lớn, một bữa phải ăn tới năm cái màn thầu mới cảm thấy no, những năm nay, nàng luôn cảm thấy rất hạnh phúc vì mỗi bữa nàng đều được no nê.

Cung Tuế Hàn lạc quan ngày thường, bắt đầu lo âu ưu sầu, làm thế nào mới có thể đi kinh thành, Cung Tuế Hàn cúi đầu bước trên đường, chăm chăm vào mặt đường, tựa như thế có thế tiền sẽ từ hư không xuất hiện.

Đại Nữu, ngươi làm gì thế? Nữ nhi của Lộ Hổ gần đó hỏi nàng, thắc mắc từ ngày hôm qua về nàng không bình thường.

Cung Tuế Hàn cau mày: Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta Tuế Hàn, đừng gọi Đại Nữu, ta đổi tên rồi! Nàng đã đổi tên rất lâu rồi, A Phương vẫn cứ không sửa.

Đại Nữu rất tốt a! Đổi tên gì, vùa nghe Tuế Hàn là đã thấy cái tên không cát tường rồi. Gì mà Tuế Hàn Tuế Noãn, hôm đó đột nhiên chạy qua bảo là đã đổi tên thành Cung Tuế Hàn, lại còn đổi tên đến nỗi phát nghiện, đem Nhị tử đổi thành Cung Bình, tiểu muội đổi thành Cung Lạc. Nhắc đến Nhị tử, đã không gặp một thời gian rồi, không biết giờ thế nào nhỉ, nghĩ đến cũng gấp, Nhị tử rất khôi ngô, nếu Nhị tử về, để hắn đến nhà cầu hôn, nghĩ đến việc gả cho Nhị tử cũng cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào a!

A Phương vô duyên vô cớ tự dưng cười, lại còn cười hả hê vui vẻ thế kia, nhìn cũng đủ cảm thấy phát cáu.

Đại Nữu, Nhị tử khi nào mới về a? Lộ Phương hỏi, trong lòng vô cùng nhớ nhung.

Chẳng phải hắn vừa đi không bao lâu sao? Thật kì quái, lúc đi, nàng chẳng phải đã tự mình đi tiễn sao, lúc đó ta chẳng hề khóc, thế mà nàng lại khóc đến bù lu bù loa, nước mắt nước mũi kèm nhem hỗn độn, trông vô cùng tệ đấy.

Ta nhớ hắn mà! Lộ Phương nói xong, chợt ý thức được bản thân có chút không tự nhiên, mặt đỏ cả lên.

Nga, hắn nói, hắn phải luyện cầm thật tốt, trong vòng ba năm hắn sẽ không về đâu. Tiểu Bình khi luyện cầm thì lục thân bất nhận, cho dù là tết thì lại càng lạnh nhạt hơn, Cung Tuế Hàn nghĩ đến việc đó, trong lòng lại cảm thấy hơi lạc lõng, ngược lại đối với việc những nữ nhân này nhìn thấy Cung Bình lại đỏ mặt cũng không lấy làm lạ, những nữ nhân lân cận nhìn thấy hắn cũng đều thế cả. Dường như trong cái thành nhỏ bé này, không ai khôi ngô bằng Tiểu Bình cả, nhưng nếu Tiểu Nhạc ở đây, nhất định sẽ xinh đẹp hơn cả Tiểu Bình. Họ lớn lên rất giống nhau, nhưng nữ tử thì nhất định xinh đẹp hơn mới đúng, nghĩ đến đây, Cung Tuế Hàn trong lòng lại dâng trào sự tự hào.

Gì cơ, trong ba năm không về à! Lộ Phương rít lên, ba năm, nàng chẳng phải sẽ hai mươi hai tuổi ư, thế thì đã thành một bà cô rồi còn gì, già như thế mới xuất giá sẽ bị người khác đàm tiếu mất, phải làm sao đây? Lộ Phương không hề lưu ý rằng, từ đầu chí cuối, Cung Bình không hề đếm xỉa tới nàng, huống hồ chi là lấy nàng. Thế thì sao được! Sao mà được a!

Bên kia sao náo nhiệt thế a? Cung Tuế Hàn không quản Lộ Phương lẩm bẩm một mình, có một đám người đứng đầy trước cửa nhà địa chủ, chẳng lẽ, địa chủ lại phát gạo à, tiêu rồi, không mang theo túi, giờ quay về lấy không biết có kịp không.

Ta biết đấy, vừa nghe những kẻ khác bảo, hình như là nhập kinh ứng khảo. Lộ Phương đã rời khỏi trạng thái sầu não, chú ý rất nhanh tới việc đó, khả năng bắt tin đồn của Lộ Phương thật không thể xem thường.

Không phải phát gạo a! Cung Tuế Hàn rất thất vọng, cảm giác mọi hứng thú đột nhiên rã rời.

Lý viên ngoại nói rồi, Triệu tú tài của huyện họ ba năm trước trúng cử tiến sĩ, cười nhạo huyện chúng ta không có nhân tài, toàn là những kẻ phàm phu bình thường, mười năm chưa ai trúng tiến sĩ, Trương viên ngoại vừa nghe đã căm phẫn, tuyên bố huyện chúng ta năm nay nhất định sẽ trúng tiến sĩ, lại còn cá cược nữa, cược đến một vạn lượng. Có vẻ như đang nói quá rồi, huyện chúng ta làm gì có ai nhìn giống thư sinh. Chắc chắn là sẽ thua, Trương viên ngoại cược gì không cược, lại đi cược chuyện này.

Há! Một vạn lượng, nhiều thế a! Tinh thần tiểu dân của Cung Tuế Hàn bị gợi lên rồi, một vạn lượng, nàng nghĩ đến đã cảm thấy thích.

Ừ, chưa hết, bảng vàng cũng đã dán lên, nói rằng năm nay ai thi hương hạng nhất, hắn sẽ thưởng năm mươi lượng, và tất cả kinh phí vào kinh ứng thí hắn đều chi trả, nếu có thể trúng cử tiến sĩ, không cần quan tâm hạng mấy, đều được thưởng một nghìn lượng. Trương viên ngoại chắc đã dốc hết vốn liếng rồi, nhưng cơ hội thắng vẫn mong manh quá a!

Chờ đã, ngươi nói lại lần xem! Có chuyện tốt thế này, Ha ha! Quả nhiên trời không tuyệt đường người! Há há! Cung Tuế Hàn càng nghĩ càng hưng phấn.

Ngươi vui mừng cái gì! Đâu có can hệ gì tới ngươi, ngươi cũng đã lấy đâu ít gạo của nhà Trương viên ngoại, ngươi thật vô lương tâm! Lộ Phương nhìn Cung Tuế Hàn một cách khinh bỉ, nàng lĩnh gạo của nhà Trương phiên ngoại luôn cực kì hăng hái so với bất kì ai.

Ngươi nói xem, ta có thể đi không? Đi kinh thành thế này, không những không mất tiền, lại còn có tiền để lấy, khóe miệng càng lúc càng mở, muốn che đậy sự phấn khích cũng không che đậy được.

Ngươi đùa gì thế, ngươi tuy rằng biết vài chữ, cho ngươi đậu tiến sĩ, hoặc được cái tú tài cũng ổn, nhưng quan trọng hơn, ngươi là nữ a. Lộ Phương lắc đầu, hôm nay Đại Nữu có vẻ khác thường, nhưng nàng cũng không để tâm là bao.

Cũng phải nhỉ, ta về suy nghĩ thử! Ngữ khí có phần thất vọng, nhưng Cung Tuế Hàn vẫn canh cánh trong lòng sự việc này.

Cung Tuế Hàn đã không ngủ cả đêm. Phải biết rằng những ngày nàng mất ngủ ít đến dường nào a, đêm cha mất, đêm nương mất, và còn đêm Cung Lạc rời đi, tổng cộng chỉ có ba đêm. Thế nên những việc Cung Tuế Hàn muốn làm tuyệt đối phải là những đại sự, phải trải qua những suy sâu tính kĩ mới đưa ra quyết định, thế mới biết quyết tâm của nàng rất lớn.

Đầu tiên, nàng quyết định đi tìm gặp tiên sinh.

Tiên sinh, người có y phục nào cần giặt không?

Ở bên trong, ngươi tự đi lấy! Nam nhân ngay cả đầu cũng không hề ngước lên nhìn, vẫn cứ làm những việc của mình, dù sao thì, Cung Tuế Hàn thường đến giúp người làm những chuyện lặt vặt, nên cũng không cảm thấy có gì bất ổn.

Nga! Cung Tuế Hàn cũng không nói nhiều, tự mình chạy nhanh đi lấy y phục, nàng hiện tại có chút khẩn trương, sợ nói nhiều sẽ khiến tiên sinh hoài nghi.

Kì quái, hôm nay sao lại nói ít thế, nam nhân cảm thấy kì quái, nhưng cũng không quá để ý.

Ngươi là ai đây! Cung Đại Nữu đâu? Nam nhân này có chút quen mắt, chẳng lẽ là tình nhân của Cung Đại Nữu? Thật là, môi có chút mím chặt, giờ ngay cả nam nhân cũng mang về nhà, ra cái gì nữa, thật là quá quắt!

A Phương, ngươi cảm thấy ta giống nam nhân không? A Phương hình như nhận không ra, thế thì kẻ khác càng sẽ không nhận ra.

Ngươi dĩ nhiên là nam nhân... Khoan, đợi đã... ngươi là... Không phải chứ, hắn là Cung Đại Nữu, mẹ ơi! Sao lại thế này, chỉ thay y phục thôi mà đã khác nhiều đến thế!

Ta cũng cảm thấy ngạc nhiên đấy! Khi nãy đi một vòng ở phố, tuyệt nhiên không ai nhận ra.

Ngươi làm gì mà lại ăn vận như thế? Ngươi không định làm thật đấy chứ, ngươi điên rồi! Lộ Phương lại rít lên, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Ta muốn gặp Tiểu Nhạc! Cung Tuế Hàn u buồn nói, đã mười năm rồi, ngay cả một lần cũng chưa gặp mặt, tiên sinh nói hiện giờ nàng rất tốt, nhưng chưa được gặp nàng, vẫn là cảm thấy không yên tâm.

Lộ Phương chưa từng thấy qua Cung Đại Nữu như thế, trong mắt nàng luôn thấy Cung Tuế Hàn vô lo vô ưu, ngày ngày cũng tươi cười vui vẻ. Nhưng nàng biết, nàng vẫn thường nhắc đến Cung Lạc và Cung Bình, nàng biết Cung Lạc năm xưa sau khi ngã bệnh đã bị người đưa đến kinh thành.

Tùy ngươi vậy! Việc của ngươi ta không quản nữa! Lộ Phương không ngăn cản nữa.


/112

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status