“Ngươi cảm thấy, dựa vào cái gì mà lại cho rằng ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm long mạch?” Cô gái không thể không hỏi, vẻ mặt lãnh đạm, so với độ tuổi với vẻ bề ngoài lạnh lùng thật không mấy hợp lắm.
“Ta cứu ngươi!” Nam tử chậm rãi nói, nhưng làm cho đối phương khó có thể xem nhẹ.
“Ta không cần ngươi cứu” Thái độ bất cần, giống như nam tử kia cứu ai chứ không phải là nàng.
“Ta còn giúp ngươi khôi phục trí nhớ, thảo dược cũng không phải dễ tìm, làm sao lại không cho rằng ngươi mắc nợ ta?” Nam tử vẫn như trước thể hiện lợi thế của bản thân, tâm tình cũng không quá nóng nảy.
“Đây cũng là do ngươi nhiều chuyện, ta cũng không hề muốn trí nhớ khôi phục!” Dương Vân Hi, không, đúng hơn là Cung Lạc, so với lúc là Dương Vân Hi, khí chất thật có phần bất đồng, nhưng vẫn mang theo đó sự cao ngạo lạnh lùng.
Cái trí nhớ đáng ghét ấy, không có cũng thật tốt.. Cung Lạc trong lòng không vui nghĩ đến, bởi vì có rất nhiều chuyện không đáng để nhớ.
“Vậy ngươi cần tiền để làm gì?” Nam tử hỏi, nếu không phải đoán chừng nàng có thể là Minh Phượng ký chủ thì hắn cũng không muốn quản sống chết của nàng.
“Ta nghĩ muốn Tấn Dương thành, chính xác hơn là cả một thành trì” Cung Lạc nói, vẻ mặt có chút hoang mang, sau đó liền lắng đọng lại, tiếp đến lại là vẻ mặt rất dứt khoát.
“Tấn Dương thành, chuyện này thì có vấn đề gì, sau khi chuyện thành công, ta sẽ hai tay dâng tặng ngươi” Chỉ là một thành trì mà thôi, cũng không quá quan trọng, sau khi chuyện thành công, muốn khi nào thu hồi thì lại thu hồi thôi! Thực tế mà nói, nếu tính toán không sai thì Cung Lạc cũng không hẳn thật sự cần Tấn Dương thành, mà là…
“Long mạch ở ngay chân núi Tuyên Hòa huyện phụ cận với điểm giao cách trung tâm giữa trời và đất, vị trí cụ thể thì ta cũng không biết. Thật ra ta rất tò mò, những thuộc hạ mà ngươi phái đi dò la lúc trước, lại không có một người nào trở về, rốt cuộc không có một ai sống sót sao?”
“Ngươi nói thử xem?” Lâm Trọng Khang cười như không cười hỏi ngược lại, nếu là có, hắn cần hỏi nàng sao? ” Ta giúp ngươi, chỉ vì ta rất chán ghét bọn người họ Nguyên!”
Cung Lạc cũng không muốn nghe những chuyện của Lâm Trọng Khang, có thể nói tên nam nhân này cực kỳ làm cho nàng cảm thấy chán ghét.
“Theo ta được biết, trên tay ngươi chỉ có hai mươi vạn quân, lấy cái gì để cùng Nguyên Mẫn giao đấu?” Người nam nhân ở trước mắt này, không hề có lợi thế, nhưng cũng không thể nhanh như vậy lại để lộ ra dã tâm, nhất định hắn có vũ khí bí mật.
“Ha Ha! Không thể nói, không thể nói!” Lâm Trọng Khang cười nói. Tất nhiên là có, một người hiểu rõ về Nguyên Mẫn nhất vậy có tính không?
“Không nói thì thôi!” Cung Lạc không thèm để ý, thắng thua đều không quá quan trọng. Cung Lạc luôn cho rằng nàng hiểu rõ bản thân mình nhất, bản thân nàng yêu hận, cả tính cách tuyệt tình… cơ bản luôn không làm cho người ta yêu thích, nhưng bây giờ, nàng cũng có vài phần chán ghét bản thân nàng. Minh Phượng ký chủ sao? Cung Lạc cảm giác trên cánh tay, vết bớt Phượng Hoàng lại bắt đầu nóng rực, cái bớt này khi hiện khi không, ký chủ hẳn không phải là nàng. Là Cung Bình hay tỷ tỷ? Nàng nhớ rất rõ, ở yến hội lần trước có người rất giống tỷ tỷ, lại còn muốn làm náo loạn cả buổi tiệc hôm đó, tuy nhiên nàng cũng không muốn quá quan tâm, nàng hiện tại chỉ muốn trả thù người đã đem mình đưa đến đây. Cho nàng uống dược thảo, để nàng nhớ lại mọi chuyện, trong lòng nàng lúc này lại thấy có một cảm giác hận ghét vô cùng.
Cung Lạc sở dĩ biết long mạch ở đâu, đó là bởi vì Cung Lạc trước khi bị mất trí nhớ đã cùng đệ tử của Huyền cơ môn quan đi đến long mạch.
Huyền cơ môn và Âm dương môn đều là hai môn phái có tính chất tương đồng nhau, hầu hết các Minh triều quốc sư đều xuất thân từ Huyền cơ môn, nhưng sau khi Minh triều diệt vong thì Huyền cơ môn mới dần dần mất đi tài năng. Sau đó, nhà Nguyên bắt đầu trọng dụng Âm dương môn, vì vậy Âm dương môn mới phát triển lên.
Huyền cơ môn cũng phân chia làm hai phái, nhất phái là Huyền Môn, lấy Huyền đi đầu, nghĩa là thực sự tu đạo, mặc kệ mọi chuyện, nhị phái chính là Tâm cơ môn, quyền dục dường như lại có phần nhỉnh hơn. Nhưng chính thống trong Huyền cơ môn lại là Huyền môn, lúc ấy Minh Viêm chính là đã cùng Huyền Môn có qua lại thân thiết vì vậy hắn liền đối với Tâm cơ môn cự tuyệt.
Có thể nói Tâm cơ môn luôn làm việc rất kỳ lạ, lại không đi theo chính đạo, sợ ngày sau sẽ nuổi hổ làm loạn. Lúc ấy Tâm cơ môn không thu nạp được Minh viêm liền chuyển hướng đến Lâm Trọng Khang, hai người rất hòa nhập với nhau, tiếp đến cùng nhau tìm đến long mạch cũng thật không dễ dàng, lại không nghĩ tới đạo cô của Âm dương môn Tuệ Hân đuổi tới, hai bên va chạm với nhau, cuối cùng Tuệ Hân trọng thương, cùng lúc Hưu Nguyệt đến kịp lúc, Hưu Nguyệt dù sao cũng là đệ tử đích truyền, so với Tuệ Hân vẫn cao hơn nhiều bậc. Lại là đệ tử chính thống của Âm dương môn, vì vậy Hưu Nguyệt ra tay so với Tâm cơ môn vẫn mạnh hơn, đệ tử của Tâm cơ môn bị giết chết không sót một ai.
Bản thân Cung Lạc trở thành đệ tử của Huyền môn cũng là do thông qua Minh Viêm nên mới được thu nạp vào, bởi vì lúc ấy, Âm dương môn đã có một Hưu Nguyệt, Huyền môn tuy nói là không quan trọng bề ngoài, nhưng nếu không tranh mọi chuyện, nhất là thu nạp đệ tử thì cũng không thể mạnh mẽ lên như vậy được. Mà Cung Lạc và Cung Bình lại là người của Đoạn gia, không thể nghi ngờ sự thông minh và năng lực, vì vậy Huyền môn cũng yên tâm thu nạp hai người.
Lúc ấy Cung Lạc tiến vào Huyền Môn chỉ vì muốn nuôi thân, sống và dạo chơi ở đó một thời gian cũng không quá dài. Tuy rằng ở phương diện nào đó không bằng Hưu Nguyệt, nhưng thật ra cũng không quá kém. Cung Lạc sau khi bị mất trí nhớ liền được đưa vào Dương phủ, vừa học cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, nhưng không phải mọi thứ đều là nhất. Tựa như so với Nghê Phỉ vũ còn kém một bậc, Huyền học về phương diện nào đi nữa cũng kém Hưu Nguyệt một phần, với lĩnh vực nào cũng đều như thế.
Nói là chính thống nhất, chính là vào thời kỳ của Minh triều, Huyền cơ môn, khi đó Âm dương môn vẫn chỉ là một phần của Huyền môn, Âm dương môn sau đó liền giúp Đại Dĩnh vừa lập quốc liền tìm kiếm nhân tài, giúp Nguyên gia ngày một cường thịnh, bắt đầu từ đó mới trở nên phát triển.
Có thể nói, hiện tại hai đại môn phái đều quen biết nhau, nhân tài cũng là một mấu chốt, vì vậy khi Hưu Nguyệt nhập môn, đối với Âm dương môn các bậc trưởng lão đều rất vui mừng, Hưu Nguyệt được trọng dụng cũng có nhiều nguyên nhân, đa phần chính là cái tính cậy tài mà khinh người… thuộc kiểu không quan tâm đến chuyện của người khác, một kiểu rất đặc trưng của Huyền môn gia.
Cung Lạc, tính cách bên trong cũng phần nào như vậy, đúng sai không quan trọng, quan trọng là tính mạng của mình, còn mạng sống của người khác đều không quan trọng. Điều này so với Cung Tuế Hàn rất bất đồng, Cung Tuế Hàn thì sợ chết nhưng cũng rất coi trọng tính mạng của người khác.
Cung Lạc khi còn nhỏ, so với bệnh tật cũng thật là tương quan, do từ nhỏ biết mình mang nhiều bệnh , nghĩ bản thân cũng sống không được bao lâu, nên vì vậy tâm lý bắt đầu thay đổi, hay nhăn nhó, ương bướng, cô độc, ngang ngạnh, luôn sống đặt ra nguyên tắc cho bản thân. Duy nhất chỉ có hơi chút mặt tích cực chính là đối với tình cảm yêu hận lại rất rõ ràng! Cho dù hiện tại đã hết bệnh, nhưng tính cách nhăn nhó ấy thật khó khắc phục, cũng may là mất trí nhớ ba năm, có phần được cải thiện, nhưng lúc thể hiện ra rõ nhất chính là thời gian chữa bệnh, khi đó vẫn còn trẻ, tính cách phần nào cũng bộc lộ rất rõ ràng.
Năm bảy tuổi, Cung Lạc rời Tuyên Hào huyện thì Cung Tuế Hàn khóc lóc không nỡ, nhưng Cung Lạc một chút cảm giác đều không có, tính cách nàng lãnh đạm như vậy cũng không giống Liễu Húc, Liễu Húc là do từ nhỏ đã có thiên tính, còn Cung Lạc là biết được bản thân nàng trong người luôn luôn có bệnh, trở thành gánh nặng cho người khác, lại vướng víu, bản thân nàng không thích mình như vậy, phải trở thành trở ngại của người khác, cho dù đó là tỷ tỷ hay ai đi nữa, tuy mọi người không để ý nhưng nàng đối với chuyện này lại vô cùng để ý, nàng chán ghét căn bệnh của mình, hơn nữa cảm thấy được sống cũng như không sống đều tiêu cực như nhau.
Có một điều nàng không đoán được, nàng lại có một tỷ tỷ thích nói không ngừng, lại vĩnh viễn đều không đoán đượt ý nghĩ của bản thân mình, nhưng người ca ca còn lại là một người ít nói, tâm tư trong lòng đều rất khó đoán, bản thân hắn lúc nào cũng muốn cách tỷ muội nàng một đạo tường, là người lúc nào cũng giam mình ở bên trong, tách biệt bên ngoài, một người sống nội tâm và cô đơn vô cùng.
Kỳ thật là Cung Tuế Hàn lại làm cho tâm tư Cung Lạc có một chút khó giải thích, nhưng nàng cũng không muốn bận tâm.
Hiện tại Cung Lạc là người có tính cách tiêu cực, lặng lẽ, tuyệt vọng và cả phẫn nộ, nội tâm rối rắm ở nàng chính là do căn bệnh lâu năm lúc nhỏ hình thành, về sau đáng lẽ đã muốn biến mất, nhưng lại theo trí nhớ mà khôi phục lại, từ đó bắt đầu thay đổi hẳn.
Nhưng càng lúc, lại càng giống một hắc sắc mạn đà la, tản mát ra một loại khí vô cùng nguy hiểm và mị lực chết người.
“Ta cứu ngươi!” Nam tử chậm rãi nói, nhưng làm cho đối phương khó có thể xem nhẹ.
“Ta không cần ngươi cứu” Thái độ bất cần, giống như nam tử kia cứu ai chứ không phải là nàng.
“Ta còn giúp ngươi khôi phục trí nhớ, thảo dược cũng không phải dễ tìm, làm sao lại không cho rằng ngươi mắc nợ ta?” Nam tử vẫn như trước thể hiện lợi thế của bản thân, tâm tình cũng không quá nóng nảy.
“Đây cũng là do ngươi nhiều chuyện, ta cũng không hề muốn trí nhớ khôi phục!” Dương Vân Hi, không, đúng hơn là Cung Lạc, so với lúc là Dương Vân Hi, khí chất thật có phần bất đồng, nhưng vẫn mang theo đó sự cao ngạo lạnh lùng.
Cái trí nhớ đáng ghét ấy, không có cũng thật tốt.. Cung Lạc trong lòng không vui nghĩ đến, bởi vì có rất nhiều chuyện không đáng để nhớ.
“Vậy ngươi cần tiền để làm gì?” Nam tử hỏi, nếu không phải đoán chừng nàng có thể là Minh Phượng ký chủ thì hắn cũng không muốn quản sống chết của nàng.
“Ta nghĩ muốn Tấn Dương thành, chính xác hơn là cả một thành trì” Cung Lạc nói, vẻ mặt có chút hoang mang, sau đó liền lắng đọng lại, tiếp đến lại là vẻ mặt rất dứt khoát.
“Tấn Dương thành, chuyện này thì có vấn đề gì, sau khi chuyện thành công, ta sẽ hai tay dâng tặng ngươi” Chỉ là một thành trì mà thôi, cũng không quá quan trọng, sau khi chuyện thành công, muốn khi nào thu hồi thì lại thu hồi thôi! Thực tế mà nói, nếu tính toán không sai thì Cung Lạc cũng không hẳn thật sự cần Tấn Dương thành, mà là…
“Long mạch ở ngay chân núi Tuyên Hòa huyện phụ cận với điểm giao cách trung tâm giữa trời và đất, vị trí cụ thể thì ta cũng không biết. Thật ra ta rất tò mò, những thuộc hạ mà ngươi phái đi dò la lúc trước, lại không có một người nào trở về, rốt cuộc không có một ai sống sót sao?”
“Ngươi nói thử xem?” Lâm Trọng Khang cười như không cười hỏi ngược lại, nếu là có, hắn cần hỏi nàng sao? ” Ta giúp ngươi, chỉ vì ta rất chán ghét bọn người họ Nguyên!”
Cung Lạc cũng không muốn nghe những chuyện của Lâm Trọng Khang, có thể nói tên nam nhân này cực kỳ làm cho nàng cảm thấy chán ghét.
“Theo ta được biết, trên tay ngươi chỉ có hai mươi vạn quân, lấy cái gì để cùng Nguyên Mẫn giao đấu?” Người nam nhân ở trước mắt này, không hề có lợi thế, nhưng cũng không thể nhanh như vậy lại để lộ ra dã tâm, nhất định hắn có vũ khí bí mật.
“Ha Ha! Không thể nói, không thể nói!” Lâm Trọng Khang cười nói. Tất nhiên là có, một người hiểu rõ về Nguyên Mẫn nhất vậy có tính không?
“Không nói thì thôi!” Cung Lạc không thèm để ý, thắng thua đều không quá quan trọng. Cung Lạc luôn cho rằng nàng hiểu rõ bản thân mình nhất, bản thân nàng yêu hận, cả tính cách tuyệt tình… cơ bản luôn không làm cho người ta yêu thích, nhưng bây giờ, nàng cũng có vài phần chán ghét bản thân nàng. Minh Phượng ký chủ sao? Cung Lạc cảm giác trên cánh tay, vết bớt Phượng Hoàng lại bắt đầu nóng rực, cái bớt này khi hiện khi không, ký chủ hẳn không phải là nàng. Là Cung Bình hay tỷ tỷ? Nàng nhớ rất rõ, ở yến hội lần trước có người rất giống tỷ tỷ, lại còn muốn làm náo loạn cả buổi tiệc hôm đó, tuy nhiên nàng cũng không muốn quá quan tâm, nàng hiện tại chỉ muốn trả thù người đã đem mình đưa đến đây. Cho nàng uống dược thảo, để nàng nhớ lại mọi chuyện, trong lòng nàng lúc này lại thấy có một cảm giác hận ghét vô cùng.
Cung Lạc sở dĩ biết long mạch ở đâu, đó là bởi vì Cung Lạc trước khi bị mất trí nhớ đã cùng đệ tử của Huyền cơ môn quan đi đến long mạch.
Huyền cơ môn và Âm dương môn đều là hai môn phái có tính chất tương đồng nhau, hầu hết các Minh triều quốc sư đều xuất thân từ Huyền cơ môn, nhưng sau khi Minh triều diệt vong thì Huyền cơ môn mới dần dần mất đi tài năng. Sau đó, nhà Nguyên bắt đầu trọng dụng Âm dương môn, vì vậy Âm dương môn mới phát triển lên.
Huyền cơ môn cũng phân chia làm hai phái, nhất phái là Huyền Môn, lấy Huyền đi đầu, nghĩa là thực sự tu đạo, mặc kệ mọi chuyện, nhị phái chính là Tâm cơ môn, quyền dục dường như lại có phần nhỉnh hơn. Nhưng chính thống trong Huyền cơ môn lại là Huyền môn, lúc ấy Minh Viêm chính là đã cùng Huyền Môn có qua lại thân thiết vì vậy hắn liền đối với Tâm cơ môn cự tuyệt.
Có thể nói Tâm cơ môn luôn làm việc rất kỳ lạ, lại không đi theo chính đạo, sợ ngày sau sẽ nuổi hổ làm loạn. Lúc ấy Tâm cơ môn không thu nạp được Minh viêm liền chuyển hướng đến Lâm Trọng Khang, hai người rất hòa nhập với nhau, tiếp đến cùng nhau tìm đến long mạch cũng thật không dễ dàng, lại không nghĩ tới đạo cô của Âm dương môn Tuệ Hân đuổi tới, hai bên va chạm với nhau, cuối cùng Tuệ Hân trọng thương, cùng lúc Hưu Nguyệt đến kịp lúc, Hưu Nguyệt dù sao cũng là đệ tử đích truyền, so với Tuệ Hân vẫn cao hơn nhiều bậc. Lại là đệ tử chính thống của Âm dương môn, vì vậy Hưu Nguyệt ra tay so với Tâm cơ môn vẫn mạnh hơn, đệ tử của Tâm cơ môn bị giết chết không sót một ai.
Bản thân Cung Lạc trở thành đệ tử của Huyền môn cũng là do thông qua Minh Viêm nên mới được thu nạp vào, bởi vì lúc ấy, Âm dương môn đã có một Hưu Nguyệt, Huyền môn tuy nói là không quan trọng bề ngoài, nhưng nếu không tranh mọi chuyện, nhất là thu nạp đệ tử thì cũng không thể mạnh mẽ lên như vậy được. Mà Cung Lạc và Cung Bình lại là người của Đoạn gia, không thể nghi ngờ sự thông minh và năng lực, vì vậy Huyền môn cũng yên tâm thu nạp hai người.
Lúc ấy Cung Lạc tiến vào Huyền Môn chỉ vì muốn nuôi thân, sống và dạo chơi ở đó một thời gian cũng không quá dài. Tuy rằng ở phương diện nào đó không bằng Hưu Nguyệt, nhưng thật ra cũng không quá kém. Cung Lạc sau khi bị mất trí nhớ liền được đưa vào Dương phủ, vừa học cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, nhưng không phải mọi thứ đều là nhất. Tựa như so với Nghê Phỉ vũ còn kém một bậc, Huyền học về phương diện nào đi nữa cũng kém Hưu Nguyệt một phần, với lĩnh vực nào cũng đều như thế.
Nói là chính thống nhất, chính là vào thời kỳ của Minh triều, Huyền cơ môn, khi đó Âm dương môn vẫn chỉ là một phần của Huyền môn, Âm dương môn sau đó liền giúp Đại Dĩnh vừa lập quốc liền tìm kiếm nhân tài, giúp Nguyên gia ngày một cường thịnh, bắt đầu từ đó mới trở nên phát triển.
Có thể nói, hiện tại hai đại môn phái đều quen biết nhau, nhân tài cũng là một mấu chốt, vì vậy khi Hưu Nguyệt nhập môn, đối với Âm dương môn các bậc trưởng lão đều rất vui mừng, Hưu Nguyệt được trọng dụng cũng có nhiều nguyên nhân, đa phần chính là cái tính cậy tài mà khinh người… thuộc kiểu không quan tâm đến chuyện của người khác, một kiểu rất đặc trưng của Huyền môn gia.
Cung Lạc, tính cách bên trong cũng phần nào như vậy, đúng sai không quan trọng, quan trọng là tính mạng của mình, còn mạng sống của người khác đều không quan trọng. Điều này so với Cung Tuế Hàn rất bất đồng, Cung Tuế Hàn thì sợ chết nhưng cũng rất coi trọng tính mạng của người khác.
Cung Lạc khi còn nhỏ, so với bệnh tật cũng thật là tương quan, do từ nhỏ biết mình mang nhiều bệnh , nghĩ bản thân cũng sống không được bao lâu, nên vì vậy tâm lý bắt đầu thay đổi, hay nhăn nhó, ương bướng, cô độc, ngang ngạnh, luôn sống đặt ra nguyên tắc cho bản thân. Duy nhất chỉ có hơi chút mặt tích cực chính là đối với tình cảm yêu hận lại rất rõ ràng! Cho dù hiện tại đã hết bệnh, nhưng tính cách nhăn nhó ấy thật khó khắc phục, cũng may là mất trí nhớ ba năm, có phần được cải thiện, nhưng lúc thể hiện ra rõ nhất chính là thời gian chữa bệnh, khi đó vẫn còn trẻ, tính cách phần nào cũng bộc lộ rất rõ ràng.
Năm bảy tuổi, Cung Lạc rời Tuyên Hào huyện thì Cung Tuế Hàn khóc lóc không nỡ, nhưng Cung Lạc một chút cảm giác đều không có, tính cách nàng lãnh đạm như vậy cũng không giống Liễu Húc, Liễu Húc là do từ nhỏ đã có thiên tính, còn Cung Lạc là biết được bản thân nàng trong người luôn luôn có bệnh, trở thành gánh nặng cho người khác, lại vướng víu, bản thân nàng không thích mình như vậy, phải trở thành trở ngại của người khác, cho dù đó là tỷ tỷ hay ai đi nữa, tuy mọi người không để ý nhưng nàng đối với chuyện này lại vô cùng để ý, nàng chán ghét căn bệnh của mình, hơn nữa cảm thấy được sống cũng như không sống đều tiêu cực như nhau.
Có một điều nàng không đoán được, nàng lại có một tỷ tỷ thích nói không ngừng, lại vĩnh viễn đều không đoán đượt ý nghĩ của bản thân mình, nhưng người ca ca còn lại là một người ít nói, tâm tư trong lòng đều rất khó đoán, bản thân hắn lúc nào cũng muốn cách tỷ muội nàng một đạo tường, là người lúc nào cũng giam mình ở bên trong, tách biệt bên ngoài, một người sống nội tâm và cô đơn vô cùng.
Kỳ thật là Cung Tuế Hàn lại làm cho tâm tư Cung Lạc có một chút khó giải thích, nhưng nàng cũng không muốn bận tâm.
Hiện tại Cung Lạc là người có tính cách tiêu cực, lặng lẽ, tuyệt vọng và cả phẫn nộ, nội tâm rối rắm ở nàng chính là do căn bệnh lâu năm lúc nhỏ hình thành, về sau đáng lẽ đã muốn biến mất, nhưng lại theo trí nhớ mà khôi phục lại, từ đó bắt đầu thay đổi hẳn.
Nhưng càng lúc, lại càng giống một hắc sắc mạn đà la, tản mát ra một loại khí vô cùng nguy hiểm và mị lực chết người.
/112
|