“Nô tài đáng chết để cho hắn chạy thoát” Đặng La quỳ trên mặt đất xin được trị tội.
“Thật sao? Là người nào của Đoạn gia?” Nguyên Mẫn hỏi;
“Nô tài không rõ lắm, nhưng người này võ công cực cao, nô tài không phải là đối thủ của hắn” Mỗi người của Đoạn gia, ai cũng đều mang một tuyệt kỷ, chả trách được hoàng thượng cảm thấy bị uy hiếp.
“Ngươi lui xuống đi, gọi Cung Tuế Hàn vào!” Nguyên Mẫn khoát tay chặn lại, Đoạn gia những người này chưa diệt trừ sạch sẽ, thật là giống như mũi nhọn ở lưng. Có thể ở hoàng cung mà tự nhiên đi lại như vậy thì tên này ở Đoạn gia xem ra cũng không phải là hạn bình thường.
“Ngươi không sao chứ?” Nguyên Mẫn nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Cung Tuế Hàn liền quan tâm hỏi.
“Hân nhi, nàng một chút cũng không quan tâm ta, ta vừa rồi thiếu chút nữa bị bắn, nàng cũng không diện kiến ta trước, nhìn ta một cái có sao hay không, lại triều Đặng công công trước rồi mới gặp ta…” Cung Tuế hàn bĩu môi, thực sự giận, tại sao lại có thể như vậy.
“Ngươi không phải là không có chuyện gì sao? Ta cũng có chính sự!” Nguyên Mẫn bị Cung Tuế Hàn trách móc như thế cảm giác bản thân thật giống như có điều quá đáng, vốn là định làm yên lòng Cung Tuế Hàn, nhưng lời này nói ra lại càng khiến Cung Tuế Hàn không vui, xem ra làm hoàng đế trong chuyện tình cảm muốn hiểu ý người vẫn còn kém xa.
“Vậy có phải đợi đến lúc ta bị bắn, chảy máu thì Hân nhi mới quan tâm ta!” Cung Tuế Hàn lần này là giận thật, nàng chạy đến góc tường ngồi xuống.
“Cung Tuế Hàn!” Nguyên Mẫn đuối lý, cũng bồi Cung Tuế Hàn ngồi xổm xuống nói, thật ra nếu nàng biết Cung Tuế Hàn sẽ nổi nóng như vậy nàng cũng không cần phải ủy khuất chính mình “Cung Tuế Hàn, ngươi phải thông cảm cho ta, nhiều khi ta không thể làm theo ý mình, ta cũng không thể tùy thích muốn làm gì thì làm, cũng không thể đem ngươi trở thành điều quan trọng nhất, từ rất lâu trước kia lý trí ta đã tự hỏi ta rốt cuộc là thiếu cái gì? Làm Hoàng đế, bất cứ thời khắc nào cũng phải khắc chế mình, phân rõ được cái nào quan trọng hay không quan trọng. Thời gian trước ta đã muốn nói cho ngươi biết, ta so với người bình thường không giống nhau, yêu ta, ngươi sẽ thực vất vả, nếu cả một chút ủy khuất này ngươi cũng không chịu nổi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi..”
“Ta chén ghét Hân nhi, chán ghét, thực chán ghét…” Cung Tuế Hàn ngoài miệng không biết là nói bao nhiêu câu ‘chán ghét’ nhưng thân thể lại không tự chủ được nhào vào trên người Nguyên Mẫn. Nàng chán ghét Hân nhi nói mình không quan trọng, chán ghét Hân nhi nói là miễn cưỡng, nàng chán ghét Hân nhi dễ dàng như vậy lại có thể buông tay, nàng chán ghét Hân nhi làm hoàng đế, tóm lại tất cả nàng đều không thích, đều chán ghét.
Cung Tuế Hàn ôm cũng thực nhanh, đều có chút không thở được, Nguyên Mẫn trong lòng lại thấy ấm áp, nàng cảm giác rất mãnh liệt cảm giác thực tế này. Nguyên Mẫn vỗ vỗ lưng Cung Tuế Hàn… Có lẽ sẽ có một ngày, ngươi thực sự chán ghét ta!
“Hắn là ai?” Nguyên Mẫn nhớ rõ Đặng La đã nói qua Cung Tuế Hàn cùng với người đó có nói chuyện với nhau, có lẽ Cung Tuế Hàn sẽ biết.
Nguyên Mẫn quả nhiên không phải nữ nhân bình thường, thời khắc vừa dịu dàng thì đại não cũng không dừng lại suy nghĩ.
“Đoạn Kỳ, trông bộ dạng lại rất tuấn tú, còn nói là biểu ca của ta, nhưng nói đi nói lại thì cũng có thể… bằng không ta nhìn thấy hắn cũng không nhìn quen mắt như vậy!” Cung Tuế Hàn lực chú ý cũng dễ dàng bị tác động, cũng quên mất vừa rồi có điểm thương tâm.
“Đoạn Kỳ?” Nguyên Mẫn ánh mắt chợt lóe lên, Đoạn Kỳ đến đây tuyệt đối không chỉ một mình hắn, hắn trước tiên là muốn đến dò thám hoàng cung, Đoạn Kỳ nhất định cũng mang một đội quan tinh nhuệ của Đoạn gia đến đây. Xem ra Đoạn gia tổ điện bên kia không phải chỉ ngồi yên, xem ra cũng đúng lúc đem Cung Tuế Hàn ra làm mồi nhử thượng đẳng rồi!
Nhìn thấy quen mắt bởi vì người của Đoạn gia đều cho người ta cảm giác cùng một dạng, tựa như mẹ ngươi và đệ đệ muội muội, vừa nhìn liền so với người khác bất đồng, loại cảm giác quen thuộc này là do Cung Tuế Hàn đã xa cách mẫu thân với đệ đệ và muội muội nên mới cảm thụ qua. Nguyên Mẫn ở trong lòng phán đoán khả năng này, nàng cũng không muốn nói cho Cung Tuế Hàn biết, bởi vì nàng không muốn Cung Tuế Hàn phải nghĩ sâu.
“Cung Tuế Hàn, ngươi cũng không cần trở về phòng nữa, từ nay sẽ ngụ ở Thiên Phượng cung!” Cung Tuế Hàn không thể rời khỏi trong phạm vi tầm mắt nàng, nếu không nàng sẽ rất lo lắng.
“Tốt!” Cung Tuế Hàn vui vẻ đáp ứng, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể ở cùng một chỗ với Hân nhi a.
“Ngươi trước tiên nên đi nghỉ ngơi sớm, hảo hảo ngủ một giấc, buổi tối ta sẽ đến với ngươi, biết không?” Nguyên Mẫn đại não hiện tại đang rất hưng phấn, đối với việc này đại khái giống như càng lúc càng thú vị. Đem Tiểu Cung dũ dỗ đưa về tẩm cung, nàng mới có thể an tâm tính kế đối phó với kẻ khác.
“Thật sao? Làm cái gì cũng được sao?” Cung Tuế Hàn hoài nghi nói, có chuyện thực sự tốt như vậy? Tuy rằng mỗi ngày nàng ở bên cạnh Hân nhi không sai biệt lắm, nhưng Hân nhi công việc bề bộn, cơ bản mà nói là thời gian bồi nàng nói chuyện cũng không nhiều lắm.
“Tất nhiên! Quân vô hí ngôn!” Chính mình khi nào thì lừa gạt nàng, nàng tuy không lừa gạt, nhưng dấu diếm thì không ít chuyện…
“Vậy nàng nên trở về sớm một chút a!” Cung Tuế Hàn giờ phút này giống như trượng phu đang thúc giục hiền thê trở về sớm.
“Uhm!” Nguyên Mẫn hiện tại cũng ra dáng một nữ nhân vâng lời phu quân.
* * *
“Hoàng thượng, vội vả như vậy cho triều thần vào cung là có chuyện gì?” Ngôn Thác khó hiểu.
“Ngươi lập tức canh ba đêm nay triệu ba ngàn quân lính đại nội tinh nhuệ tiến về Phượng Hoàng trang ngay!” Nguyên Mẫn cảm thấy được cái bàn cờ này đi thật là hay lắm.
“Không phải Lý Khiếu đã đi vây đánh sao? Thần còn đi để làm gì?” Ngôn Thac cảm thấy nhiều chuyện gần đây hắn càng ngày càng không đoán được phương hướng.
“Lý Khiếu chỉ phô trương thanh thế thôi, thật sự không hề đi, bao vây tiêu trừ Đoạn như ta nói chỉ là một ngòi nổ không có thực, ngồi nổ này sẽ nổ ra Lâm Trọng Khang. Đoạn gia… có uy hiếp thì cũng chí có Đoạn Kỳ, nhưng Đoạn Kỳ lại đi vắng thì Đoạn gia ở Phượng Hoàng trang thế lực liền suy yếu đi không ít, cho nên lúc này tấn công Đoạn gia, Đoạn gia nhất định sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.” Nhưng không thể diệt trừ tận gốc, điểm ấy trong lòng Nguyên Mẫn hiểu được, côn trùng sống rất lâu năm, có chết cũng không cương, nếu có thể khiến người của Đoạn gia bị thương nặng thì về sau trừ cỏ tận gốc cũng là vấn đề thời gian thôi, nhân tiện lúc này làm tổn hại một ít…
Ngôn Thác cảm thấy lúc trước hắn đã chủ trương đề phòng Lâm Trọng Khang xem ra đúng rồi, bất quá lại không nghĩ tới Hoàng thượng còn sắp xếp kế hoạch lớn như vậy, nhưng lúc này lại quay sang thay đổi chủ ý đối phó với Đoạn gia trước, hắn vẫn cảm thấy có sự mạo hiểm…
“Nhưng cho dù không có Đoạn kỳ, Đoạn gia vẫn rất mạnh, chúng ta rung cây động rừng như vậy, có thể hay không quá mạo hiểm? Hơn nữa quân cờ Đoạn Lâm thần thực sự cũng hoàn toàn không yên tâm!”
“Ha ha! Ngôn Thác, ngươi thật không thích hợp để chơi trò mưu kế ứng biến, ta ở Đoạn gia làm sao chỉ sắp xếp một quân cờ?” Nguyên Mẫn cười lắc đầu!
“Hoàng thượng còn sắp xếp ai? Chẵng lẽ là… Triệu Thanh? Nàng sau sự cố Cung Bình cũng đã theo Đoạn Kỳ biến mất!” Ngôn Thác đoán được phần nào khả năng này, liền một phen chấn động, Hoàng thượng quả nhiên sắp xếp được quân cờ này rất tự nhiên.
“Triệu Thanh là quân cờ thứ hai, nhưng lại không tạo được nhiều tác dụng, tác dụng duy nhất của nàng chính là mê hoặc Đoạn Kỳ, để cho hắn tin rằng Triệu Thanh mới chính là quân cờ lớn nhất ta an bài, đối với điều này, kỳ thật vẫn là có tác dụng lớn!” Nguyên Mẫn dường như đã nhìn ra được tác dụng, nếu không Đoạn Kỳ cũng không đưa Triệu Thanh về Đoạn gia.
“Theo ý của Hoàng thượng, người còn có một quân cờ khác?” Ngôn Thác kinh ngạc, miệng đều không khép lại được, Nguyên Mẫn mới mười chín tuổi, tâm cơ đã sâu đến không lường trước được, phải có tài năng như vậy mới bí mật sắp xếp nhiều người như vậy ở Đoạn gia. Ngôn Thác cảm thấy lạnh cả sống lưng, nàng rốt cuộc là có thể hay không sắp xếp vài quân cờ ở bên cạnh mình đây?
“Ngươi lo lắng cái gì? Ngươi đối với ta trung thành và tận tâm như vậy, ta cần chi lại phí thực lực theo dõi ngươi?” Nguyên Mẫn nói một câu liền đâm trúng tâm tư Ngôn Thác.
“Thần không lo lắng, chỉ là bội phục!” Ngôn Thác trong lời nói rất chân thực, với hắn, hắn cũng tự nhận bản thân không phải người thông minh, cũng không cần phải như vậy mà dụng tâm. Cho dù Ngôn Thác không nói, Nguyên Mẫn cũng có một trăm phần trăm tín nhiệm hắn.
“Vậy quân cờ thứ ba là ai?” Ngôn Thác liền thắc mắc.
“Đoạn Sĩ!” Là một thế hệ mới của Đoạn gia, so với bất cứ ai cũng rất tầm thường.
“Hoàng thượng như thế nào lại mua chuộc được hắn?” Ngôn Thác tò mò vô cùng.
“Có những chuyện nên hỏi, cũng có những chuyện không nên hỏi, ngươi đem nhiệm vụ của mình làm cho tốt đi!” Nguyên Mẫn hí mắt nói.
“Thần hiểu được, thần lập tức xuất phát!”
Nguyên Mẫn đầu tiên là dàn xếp Đoạn Lâm, Đoan Lâm nhất định sẽ tranh thủ sự tín nhiệm của nàng mà đem tình huống của Đoạn gia lúc ấy nói cho nàng biết, có một chút là thật, một ít còn lại là giả, nàng cũng dựa vào những chuyện đã biết mà phán đoán được. Đoạn Lâm cho rằng bản thân thông minh, biết sử dụng kế phản gián, cơ bản Nguyên Mẫn chính là muốn đem kế sách của mình để cho hắn thực hiện được kế sách phản gián, điều trọng yếu hơn chính là quân cờ thứ ba không ai ngờ tới, đầu tiên lợi dụng sự hiểu biết của Đoạn Lâm về Đoạn gia, mới tìm kiếm được quân cờ mới là Đoạn Sĩ. Tiếp đến việc Đoạn Lâm cố ý để phản gián thì Đoạn Kỳ cũng phần nào hiểu rõ, cho nên hắn bắt đầu dời tầm mắt nghi ngờ đến Triệu Thanh, về phần Đoạn Sĩ bị các quân khác làm nhĩu đi sự chú ý lại càng thêm tốt.
Ván cờ giương đông kích tây này, Nguyên Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, lúc này tấn công Đoạn gia, về sau Đoạn gia thế lực sẽ suy yếu đi, tiếp đến sẽ dùng Cung Tuế Hàn làm mồi nhử, để giải quyết một loạt.
Nhưng Nguyên Mẫn phần nào vẫn chưa chú ý, Cung Tuế Hàn dù sao cũng là người của Đoạn gia, chính xác hơn nàng chính là quả bom hẹn giờ, bất quá về sau có chuyện phát sinh thì về sau hãy nói.
“Thật sao? Là người nào của Đoạn gia?” Nguyên Mẫn hỏi;
“Nô tài không rõ lắm, nhưng người này võ công cực cao, nô tài không phải là đối thủ của hắn” Mỗi người của Đoạn gia, ai cũng đều mang một tuyệt kỷ, chả trách được hoàng thượng cảm thấy bị uy hiếp.
“Ngươi lui xuống đi, gọi Cung Tuế Hàn vào!” Nguyên Mẫn khoát tay chặn lại, Đoạn gia những người này chưa diệt trừ sạch sẽ, thật là giống như mũi nhọn ở lưng. Có thể ở hoàng cung mà tự nhiên đi lại như vậy thì tên này ở Đoạn gia xem ra cũng không phải là hạn bình thường.
“Ngươi không sao chứ?” Nguyên Mẫn nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Cung Tuế Hàn liền quan tâm hỏi.
“Hân nhi, nàng một chút cũng không quan tâm ta, ta vừa rồi thiếu chút nữa bị bắn, nàng cũng không diện kiến ta trước, nhìn ta một cái có sao hay không, lại triều Đặng công công trước rồi mới gặp ta…” Cung Tuế hàn bĩu môi, thực sự giận, tại sao lại có thể như vậy.
“Ngươi không phải là không có chuyện gì sao? Ta cũng có chính sự!” Nguyên Mẫn bị Cung Tuế Hàn trách móc như thế cảm giác bản thân thật giống như có điều quá đáng, vốn là định làm yên lòng Cung Tuế Hàn, nhưng lời này nói ra lại càng khiến Cung Tuế Hàn không vui, xem ra làm hoàng đế trong chuyện tình cảm muốn hiểu ý người vẫn còn kém xa.
“Vậy có phải đợi đến lúc ta bị bắn, chảy máu thì Hân nhi mới quan tâm ta!” Cung Tuế Hàn lần này là giận thật, nàng chạy đến góc tường ngồi xuống.
“Cung Tuế Hàn!” Nguyên Mẫn đuối lý, cũng bồi Cung Tuế Hàn ngồi xổm xuống nói, thật ra nếu nàng biết Cung Tuế Hàn sẽ nổi nóng như vậy nàng cũng không cần phải ủy khuất chính mình “Cung Tuế Hàn, ngươi phải thông cảm cho ta, nhiều khi ta không thể làm theo ý mình, ta cũng không thể tùy thích muốn làm gì thì làm, cũng không thể đem ngươi trở thành điều quan trọng nhất, từ rất lâu trước kia lý trí ta đã tự hỏi ta rốt cuộc là thiếu cái gì? Làm Hoàng đế, bất cứ thời khắc nào cũng phải khắc chế mình, phân rõ được cái nào quan trọng hay không quan trọng. Thời gian trước ta đã muốn nói cho ngươi biết, ta so với người bình thường không giống nhau, yêu ta, ngươi sẽ thực vất vả, nếu cả một chút ủy khuất này ngươi cũng không chịu nổi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi..”
“Ta chén ghét Hân nhi, chán ghét, thực chán ghét…” Cung Tuế Hàn ngoài miệng không biết là nói bao nhiêu câu ‘chán ghét’ nhưng thân thể lại không tự chủ được nhào vào trên người Nguyên Mẫn. Nàng chán ghét Hân nhi nói mình không quan trọng, chán ghét Hân nhi nói là miễn cưỡng, nàng chán ghét Hân nhi dễ dàng như vậy lại có thể buông tay, nàng chán ghét Hân nhi làm hoàng đế, tóm lại tất cả nàng đều không thích, đều chán ghét.
Cung Tuế Hàn ôm cũng thực nhanh, đều có chút không thở được, Nguyên Mẫn trong lòng lại thấy ấm áp, nàng cảm giác rất mãnh liệt cảm giác thực tế này. Nguyên Mẫn vỗ vỗ lưng Cung Tuế Hàn… Có lẽ sẽ có một ngày, ngươi thực sự chán ghét ta!
“Hắn là ai?” Nguyên Mẫn nhớ rõ Đặng La đã nói qua Cung Tuế Hàn cùng với người đó có nói chuyện với nhau, có lẽ Cung Tuế Hàn sẽ biết.
Nguyên Mẫn quả nhiên không phải nữ nhân bình thường, thời khắc vừa dịu dàng thì đại não cũng không dừng lại suy nghĩ.
“Đoạn Kỳ, trông bộ dạng lại rất tuấn tú, còn nói là biểu ca của ta, nhưng nói đi nói lại thì cũng có thể… bằng không ta nhìn thấy hắn cũng không nhìn quen mắt như vậy!” Cung Tuế Hàn lực chú ý cũng dễ dàng bị tác động, cũng quên mất vừa rồi có điểm thương tâm.
“Đoạn Kỳ?” Nguyên Mẫn ánh mắt chợt lóe lên, Đoạn Kỳ đến đây tuyệt đối không chỉ một mình hắn, hắn trước tiên là muốn đến dò thám hoàng cung, Đoạn Kỳ nhất định cũng mang một đội quan tinh nhuệ của Đoạn gia đến đây. Xem ra Đoạn gia tổ điện bên kia không phải chỉ ngồi yên, xem ra cũng đúng lúc đem Cung Tuế Hàn ra làm mồi nhử thượng đẳng rồi!
Nhìn thấy quen mắt bởi vì người của Đoạn gia đều cho người ta cảm giác cùng một dạng, tựa như mẹ ngươi và đệ đệ muội muội, vừa nhìn liền so với người khác bất đồng, loại cảm giác quen thuộc này là do Cung Tuế Hàn đã xa cách mẫu thân với đệ đệ và muội muội nên mới cảm thụ qua. Nguyên Mẫn ở trong lòng phán đoán khả năng này, nàng cũng không muốn nói cho Cung Tuế Hàn biết, bởi vì nàng không muốn Cung Tuế Hàn phải nghĩ sâu.
“Cung Tuế Hàn, ngươi cũng không cần trở về phòng nữa, từ nay sẽ ngụ ở Thiên Phượng cung!” Cung Tuế Hàn không thể rời khỏi trong phạm vi tầm mắt nàng, nếu không nàng sẽ rất lo lắng.
“Tốt!” Cung Tuế Hàn vui vẻ đáp ứng, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể ở cùng một chỗ với Hân nhi a.
“Ngươi trước tiên nên đi nghỉ ngơi sớm, hảo hảo ngủ một giấc, buổi tối ta sẽ đến với ngươi, biết không?” Nguyên Mẫn đại não hiện tại đang rất hưng phấn, đối với việc này đại khái giống như càng lúc càng thú vị. Đem Tiểu Cung dũ dỗ đưa về tẩm cung, nàng mới có thể an tâm tính kế đối phó với kẻ khác.
“Thật sao? Làm cái gì cũng được sao?” Cung Tuế Hàn hoài nghi nói, có chuyện thực sự tốt như vậy? Tuy rằng mỗi ngày nàng ở bên cạnh Hân nhi không sai biệt lắm, nhưng Hân nhi công việc bề bộn, cơ bản mà nói là thời gian bồi nàng nói chuyện cũng không nhiều lắm.
“Tất nhiên! Quân vô hí ngôn!” Chính mình khi nào thì lừa gạt nàng, nàng tuy không lừa gạt, nhưng dấu diếm thì không ít chuyện…
“Vậy nàng nên trở về sớm một chút a!” Cung Tuế Hàn giờ phút này giống như trượng phu đang thúc giục hiền thê trở về sớm.
“Uhm!” Nguyên Mẫn hiện tại cũng ra dáng một nữ nhân vâng lời phu quân.
* * *
“Hoàng thượng, vội vả như vậy cho triều thần vào cung là có chuyện gì?” Ngôn Thác khó hiểu.
“Ngươi lập tức canh ba đêm nay triệu ba ngàn quân lính đại nội tinh nhuệ tiến về Phượng Hoàng trang ngay!” Nguyên Mẫn cảm thấy được cái bàn cờ này đi thật là hay lắm.
“Không phải Lý Khiếu đã đi vây đánh sao? Thần còn đi để làm gì?” Ngôn Thac cảm thấy nhiều chuyện gần đây hắn càng ngày càng không đoán được phương hướng.
“Lý Khiếu chỉ phô trương thanh thế thôi, thật sự không hề đi, bao vây tiêu trừ Đoạn như ta nói chỉ là một ngòi nổ không có thực, ngồi nổ này sẽ nổ ra Lâm Trọng Khang. Đoạn gia… có uy hiếp thì cũng chí có Đoạn Kỳ, nhưng Đoạn Kỳ lại đi vắng thì Đoạn gia ở Phượng Hoàng trang thế lực liền suy yếu đi không ít, cho nên lúc này tấn công Đoạn gia, Đoạn gia nhất định sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.” Nhưng không thể diệt trừ tận gốc, điểm ấy trong lòng Nguyên Mẫn hiểu được, côn trùng sống rất lâu năm, có chết cũng không cương, nếu có thể khiến người của Đoạn gia bị thương nặng thì về sau trừ cỏ tận gốc cũng là vấn đề thời gian thôi, nhân tiện lúc này làm tổn hại một ít…
Ngôn Thác cảm thấy lúc trước hắn đã chủ trương đề phòng Lâm Trọng Khang xem ra đúng rồi, bất quá lại không nghĩ tới Hoàng thượng còn sắp xếp kế hoạch lớn như vậy, nhưng lúc này lại quay sang thay đổi chủ ý đối phó với Đoạn gia trước, hắn vẫn cảm thấy có sự mạo hiểm…
“Nhưng cho dù không có Đoạn kỳ, Đoạn gia vẫn rất mạnh, chúng ta rung cây động rừng như vậy, có thể hay không quá mạo hiểm? Hơn nữa quân cờ Đoạn Lâm thần thực sự cũng hoàn toàn không yên tâm!”
“Ha ha! Ngôn Thác, ngươi thật không thích hợp để chơi trò mưu kế ứng biến, ta ở Đoạn gia làm sao chỉ sắp xếp một quân cờ?” Nguyên Mẫn cười lắc đầu!
“Hoàng thượng còn sắp xếp ai? Chẵng lẽ là… Triệu Thanh? Nàng sau sự cố Cung Bình cũng đã theo Đoạn Kỳ biến mất!” Ngôn Thác đoán được phần nào khả năng này, liền một phen chấn động, Hoàng thượng quả nhiên sắp xếp được quân cờ này rất tự nhiên.
“Triệu Thanh là quân cờ thứ hai, nhưng lại không tạo được nhiều tác dụng, tác dụng duy nhất của nàng chính là mê hoặc Đoạn Kỳ, để cho hắn tin rằng Triệu Thanh mới chính là quân cờ lớn nhất ta an bài, đối với điều này, kỳ thật vẫn là có tác dụng lớn!” Nguyên Mẫn dường như đã nhìn ra được tác dụng, nếu không Đoạn Kỳ cũng không đưa Triệu Thanh về Đoạn gia.
“Theo ý của Hoàng thượng, người còn có một quân cờ khác?” Ngôn Thác kinh ngạc, miệng đều không khép lại được, Nguyên Mẫn mới mười chín tuổi, tâm cơ đã sâu đến không lường trước được, phải có tài năng như vậy mới bí mật sắp xếp nhiều người như vậy ở Đoạn gia. Ngôn Thác cảm thấy lạnh cả sống lưng, nàng rốt cuộc là có thể hay không sắp xếp vài quân cờ ở bên cạnh mình đây?
“Ngươi lo lắng cái gì? Ngươi đối với ta trung thành và tận tâm như vậy, ta cần chi lại phí thực lực theo dõi ngươi?” Nguyên Mẫn nói một câu liền đâm trúng tâm tư Ngôn Thác.
“Thần không lo lắng, chỉ là bội phục!” Ngôn Thác trong lời nói rất chân thực, với hắn, hắn cũng tự nhận bản thân không phải người thông minh, cũng không cần phải như vậy mà dụng tâm. Cho dù Ngôn Thác không nói, Nguyên Mẫn cũng có một trăm phần trăm tín nhiệm hắn.
“Vậy quân cờ thứ ba là ai?” Ngôn Thác liền thắc mắc.
“Đoạn Sĩ!” Là một thế hệ mới của Đoạn gia, so với bất cứ ai cũng rất tầm thường.
“Hoàng thượng như thế nào lại mua chuộc được hắn?” Ngôn Thác tò mò vô cùng.
“Có những chuyện nên hỏi, cũng có những chuyện không nên hỏi, ngươi đem nhiệm vụ của mình làm cho tốt đi!” Nguyên Mẫn hí mắt nói.
“Thần hiểu được, thần lập tức xuất phát!”
Nguyên Mẫn đầu tiên là dàn xếp Đoạn Lâm, Đoan Lâm nhất định sẽ tranh thủ sự tín nhiệm của nàng mà đem tình huống của Đoạn gia lúc ấy nói cho nàng biết, có một chút là thật, một ít còn lại là giả, nàng cũng dựa vào những chuyện đã biết mà phán đoán được. Đoạn Lâm cho rằng bản thân thông minh, biết sử dụng kế phản gián, cơ bản Nguyên Mẫn chính là muốn đem kế sách của mình để cho hắn thực hiện được kế sách phản gián, điều trọng yếu hơn chính là quân cờ thứ ba không ai ngờ tới, đầu tiên lợi dụng sự hiểu biết của Đoạn Lâm về Đoạn gia, mới tìm kiếm được quân cờ mới là Đoạn Sĩ. Tiếp đến việc Đoạn Lâm cố ý để phản gián thì Đoạn Kỳ cũng phần nào hiểu rõ, cho nên hắn bắt đầu dời tầm mắt nghi ngờ đến Triệu Thanh, về phần Đoạn Sĩ bị các quân khác làm nhĩu đi sự chú ý lại càng thêm tốt.
Ván cờ giương đông kích tây này, Nguyên Mẫn càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, lúc này tấn công Đoạn gia, về sau Đoạn gia thế lực sẽ suy yếu đi, tiếp đến sẽ dùng Cung Tuế Hàn làm mồi nhử, để giải quyết một loạt.
Nhưng Nguyên Mẫn phần nào vẫn chưa chú ý, Cung Tuế Hàn dù sao cũng là người của Đoạn gia, chính xác hơn nàng chính là quả bom hẹn giờ, bất quá về sau có chuyện phát sinh thì về sau hãy nói.
/112
|