Đại Địa Chủ

Chương 123: Phát triển

/439


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tranh luận rất lớn, chỉ có mấy người kiềm chế được.

Từ Vĩ Nghiệp đi tới trước mặt An Tử Nhiên, một bộ biểu tình tận tình giã dối: "Phó vương phi,

lời này cũng không thể tùy tiện nói lung tung, sự tình không làm được tốt nhất thận trọng suy nghĩ một chút trước khi nói ra khỏi miệng, bằng không chính là lừa dối, chờ mong cũng không tốt, sẽ có báo ứng."

"Đa tạ Từ hương trưởng nhắc nhở." An Tử Nhiên binh tĩnh trả lời: "Ta không có gì cả, chính là

có một chút bạc, cho nên thỉnh không cần lo lắng!"

Khóe miệng Từ Vĩ Nghiệp giật một cái.

Người này nghe không hiểu tiếng người sao? Cái lỗ tai nào nghe ra hắn đang quan tâm y?

An Tử Nhiên để cho Thiệu Phi đem đồ vật bọn họ chuẩn bị xong dời ra ngoài, một bao gạo và bột mì lần lượt từ xe mang xuống tới, thoáng chốc chói hoa mắt của mọi người, thanh âm tranh luận dần dần tiêu thất, trở thành là từng cái biểu tình hiếu kỳ rục rịch.

Bọn họ chưa từng gặp qua gạo và bột mì nhiều như vậy.

Đặc biệt lúa mì xay thành bột mì, A Lý Hương tuy rằng thích hợp trồng lúa mì, thế nhưng các hương dân cũng không có cái hiểu biết này, cho nên ở trong mắt bọn họ, lúa mì so với gạo càng khó được, giá cũng đắt hơn một chút.

Bất quá càng khó được hơn chính là, lúa mì không giống gạo chỉ có thể dùng nấu cháo, dùng lúa mì xay thành bột mì không những được dùng để làm bánh mì, màn thầu, còn có bánh khô (1 dạng như bánh bích quy), mì sợi cùng rau củ, chỉ cần phối một chút vật liệu là có thể để cho bọn họ ăn no, căn bản không cần lại thêm đồ ăn kèm.

Ba mươi cân gạo và hai mươi cân bột mì, nói chung tiết kiệm một chút, như loại nhà A Tề này có bốn người mỗi ngày ăn cũng có thể ăn hơn một tháng, hơn nữa còn là dưới tình huống no bụng, đừng nói chi là còn có hai xâu tiền.

Hai xâu tiền có thể dùng để mua các thứ cần thiết khác, ví dụ như mỡ, muối, tương, dấm đắng, còn có mua cho bọn nhỏ quần áo mới và chăn mới, phải biết rằng hơn mười gia đình ven bờ sông hầu như cao hơn Cửu Thành cũng chỉ mặc quần áo cũ, năm mới cũng chưa từng có quần áo mới có thể đổi.

Nếu như thiếu niên nói là sự thật, dù cho mới vừa nhận thầu ruộng, bọn họ cũng nguyện ý giao ra, có thể trong lòng mọi người vẫn là không dám lập tức liền tin tưởng.

Nhìn túi gạo và bột mì chuyển đến trước mặt bọn họ, mọi người do dự, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chính là không có một người nào dám làm chim đầu đàn đầu tiên.

Bọn họ không hoàn toàn là kẻ ngu si.

Có mấy người thấy rõ ràng, Từ hương trưởng tựa hồ không thích bọn họ nhận lời điều kiện của đối phương.

Bất quá chuyện xảy ra trước mắt bọn họ lại làm họ hơi động tâm, bởi vì đó là thanh âm của đồng tiền, từng xâu từng xâu từ trong túi tiền truyền đến, bọn hắn hiển nhiên đã sắp xếp xong xuôi, từng túi tiền đều chứa hai xâu tiền, mấy chục túi chỉ còn chờ bọn họ gật đầu đồng ý là có thể cầm tới tay.

"Ta nói rồi sẽ không ép buộc mọi người, bất quá vì để cho các ngươi càng an tâm, ta có thể cùng các ngươi ký một phần khế ước, bảo đảm lợi ích của mỗi người các ngươi, có ý nghĩ này có thể đi đến chỗ ngày của ta."

An Tử Nhiên nhìn mỗi gương mặt trong chờ mong lại mang theo một chút do dự đề phòng.

Sau khi nói xong thật lâu cũng không có người đáp lại.

An Tử Nhiên lại tuyệt không sốt ruột, ngược lại là Từ Vĩ Nghiệp càng phát ra toan tính, giữa lúc hắn muốn đi ra, có một người đi tới trước mặt An Tử Nhiên trước hắn.

Người này không phải là người khác, chính là A Tề.

A Tề nhìn An Tử Nhiên, lấy dũng khí nói: "Ta, ta nguyện ý."

An Tử Nhiên gật đầu, "Trước tới bên trái ký một phần hiệp nghị, ký xong liền có thể đi bên phải nhận lương thực và hai xâu tiền."

A Tề bán tín bán nghi đi tới trước mặt Quản Túc, Quản Túc đem hiệp nghị đã viết xong từ lâu cầm một phần cho hắn xem, A Tề mặc dù là một nông dân, thế nhưng hắn cũng là một trong số những người biết không nhiều chữ lắm ở ven sông Mã, xem nội dung hiệp nghị xong, quả thực cùng bọn họ nói như nhau, không chỉ có không có bất kỳ bất lợi gì cho bọn họ, trái lại đều là đối với bọn họ mới có lợi, không nói hai lời liền ký xuống.

Ruộng nhà hắn chỉ nhận thầu ba năm, năm nay vừa vặn năm thứ hai, đến bây giờ ngay cả vốn cũng còn không có cầm về, có thể là một nhà bọn họ ngay cả ăn đều có vấn đề, nếu như không đáp ứng, không cần chờ kỳ hạn nhận thầu đến, cả nhà bọn họ đã chết đói.

A Tề cầm hai túi lương thực lớn, còn có hàng thật giá thật bốn xâu tiền trở lại trong đám người, trong đó hai xâu tiền là hắn ngày trước nhận thầu mấy mẫu đất, vốn là một năm một xâu tiền, thế nhưng An Tử Nhiên vẫn là đưa cho hắn gấp đôi.

Mọi người lập tức vây quanh hắn, ồn ào hỏi thăm tới vấn đề khế ước, đại bộ phận mọi người không biết chữ, cho nên chỉ có thể hỏi A Tề biết chữ.

A Tề nói cho bọn họ biết đúng sự thật.

Lúc này, nam tử lại nhiều lần cùng An Tử Nhiên đối nghịch nghe xong liền âm dương quái khí nói: "A Tề, ngươi còn giúp bọn họ nói, mới vừa rồi cũng vậy, hiện tại cũng vậy, sẽ không phải là trước đó thu chỗ tốt của bọn họ đi?" (chỗ tốt: ở đây ý nói lợi ích tốt, holy để chỗ tốt cho nó hợp văn phong =)))

A Tề bình tĩnh nhìn hắn một cái, "Ta chỉ biết là, có những thứ gạo và bột mì này, ta có thể nuôi sống ba đứa trẻ một nhà của ta, có hai xâu tiền, ta còn có thể mua rất nhiều quần áo mới cho bọn nó, để cho bọn nó ăn no mặc ấm, đưa bọn nó đi đọc sách, không cần lại theo ta đây một A Tề chịu liên lụy khổ cực."

Nguyên bản nghĩ nam tử nói không phải không có lý, thái độ A Tề quả thực có chút khác thường, thế nhưng trong nháy mắt lại bị lời của hắn xúc động.

Chính bọn hắn ăn không đủ no không việc gì, thế nhưng tiểu hài tử và lão nhân trong nhà là không được, bọn họ đều là không thể đói được.

Nếu như có thể để cho bọn họ trôi qua tốt một chút, cho dù muốn mạng bọn hắn cũng sẽ không do dự một chút nào.

"Này, các ngươi không nên bị hắn lừa, hắn chỉ là đang diễn trò mà thôi."

Nam tử thấp bé phát hiện có rất nhiều người biểu tình một bộ động tâm, nhất thời nóng nảy, nhưng là lời của hắn đã không có tác dụng, lại có mấy người hướng Quản Túc đi tới, sau đó từ chỗ Thiệu Phi lãnh được đồ vật.

Một số người nhất thời mừng đến chảy nước mắt, quỳ xuống tại chỗ, lu gạo ở nhà bọn họ đã thật lâu không nhìn thấy quá nhiều gạo như vậy, đừng nói chi là hai mươi cân bột mì.

Cũng không lâu lắm, hơn mười gia đình ở ven sông Mã đều cùng An Tử Nhiên ký hiệp nghị, ngoại trừ nam tử thấp bé gây xích mích ly gián, hương dân cũng không biết hắn là người của Từ Vĩ Nghiệp, cho nên mọi người chưa bao giờ gặp qua hắn một ngày không ăn được cơm. 

Nhìn đại thế đã mất thế cuộc, cả người Từ Vĩ Nghiệp đều mây đen che đầu.

Hắn duy nhất tính sót chính là An Tử Nhiên dĩ nhiên không tiếc bỏ tiền vốn, tình nguyện 'thâm hụt tiền' cũng muốn nắm chắc ven sông Mã.

Điều kiện hắn mở ra kỳ thực đều không phải đặc biệt cao, tối đa chính là cùng bách tính avh cùng một thu nhập ngang hàng, thế nhưng đối các hương dân A Lý Hương mà nói cũng đã rất tốt, đặc biệt ba năm sau mỗi người có thể được một khối thổ địa như hứa hẹn.

"A Tề chết tiệt, cũng dám làm hư chuyện tốt của ta!"

Từ Vĩ Nghiệp hận đến nghiến răng, kế hoạch của hắn rõ ràng sắp thành công, không nghĩ tới nửa đường dĩ nhiên nhảy ra một A Tề, phát sinh phá hủy kế hoạch của hắn.

Giống như cảm nhận được một đạo đường nhìn ác ý, A Tề đột nhiên quay đầu nhìn lại, trùng hợp chống lại ánh mắt thâm độc của Từ Vĩ Nghiệp, sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới hương trưởng của bọn họ dĩ nhiên sẽ lộ ra loại biểu tình này làm người ta sởn tóc gáy, bất quá ngẫm lại lại bình thường trở lại, cho dù bị Từ hương trưởng ghi hận thì như thế nào, từ khi bắt đầu hắn đáp ứng người nam nhân kia hắn liền không có hối hận qua.

Ngày đó từ trong nhà đi ra, A Tề liền gặp phải một người nam nhân.

Nam nhân tự xưng là thuộc hạ của chủ nhân chân chính A Lý Hương, tới tìm hắn là có chuyện tình muốn cùng hắn thương lượng.

A Tề và đại bộ phận hương dân A Lý Hương không giống nhau, hắn đã từng đọc qua sách, biết đến sự tình cũng tương đối nhiều, cho nên nghe được nam nhân nói lên chủ nhân chân chính A Lý Hương, hắn lập tức liên tưởng đến đề tài mười năm trước bị hương trưởng cấm đàm luận.

A Tề nhớ kỹ, A Lý Hương là đất phong hoàng đế Đại Á đích thân phong cho Phó vương phủ, hơn nữa đã qua hai ba mươi năm, nhưng là bởi vì Phó vương phủ vẫn không có phái người đến tiếp nhận A Lý Hương, cho nên mấy thập niên qua vẫn luôn là phụ tử Từ hương trưởng quản lý A Lý Hương, dần dần, rất nhiều người liền quên lãng Phó vương phủ, có lẽ chưa bao giờ biết A Lý Hương nhưng thật ra là đất phong thuộc về Phó vương phủ.

Bất quá A Tề dù sao chỉ là một người bình thường, một khắc kia cũng có chút hoảng hốt.

"Chủ nhân nhà ta nói, hắn nguyện ý giúp đỡ một nhà các ngươi, cho ngươi cùng nữ nhi và nhi tử của ngươi một ngày ba bữa đều có thịt ăn, mồi ngày đều có quần áo mới có thể mặc, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp chúng ta một việc nhỏ."

Mỗi lần A Tề hồi tưởng lại những lời này cũng chưa từng hối hận qua quyết định của chính mình, trái lại may mắn không gì sánh được bản thân mình lúc đó không có do dự lâu lắm, hắn quá muốn làm cho các con của hắn tốt, cho nên bất luận bọn họ muốn hắn làm cái gì, chỉ cần hài tử của hắn có thể sống tốt, hắn cái gì đều nguyện ý làm.

Về phần sau khi sự việc xảy ra Từ hương trưởng có thể hay không bởi vì vậy mà trả thù hắn, cái này cũng không ở trong phạm vi lo lắng của A Tề.

Ban đầu sau khi đáp ứng điều kiện của người nam nhân kia, đối phương liền hứa hẹn sau này sẽ đảm bảo an toàn của hắn.

Chuyện ven sông rất nhanh thì truyền tới địa phương khác ở A Lý Hương.

Ngay từ đầu nghe nói chuyện này, rất nhiều người đều biểu thị không tin, thế nhưng khi bọn hắn nghe ngóng đến người sống ở ven sông Mã đều đã nhận được lương thực và tiền, cả đám liền động tâm.

Bất quá kèm theo tin tức này, còn có một lời đồn.

Từ Vĩ Nghiệp tựa hồ không cam lòng, hắn để cho nam tử thấp bé truyền lời đồn, nói chuyện tình ở ven sông Mã là giả, để cho các hương dân nghìn vạn lần đừng mắc lừa.

Tuy rằng quả thực có một số người tin tưởng lời của bọn họ, thế nhưng ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết.

Động tĩnh ở ven sông Mã cũng không có giấu diếm được mọi người, bọn họ phát hiện, hơn mười gia đình ven sông Mã đang đang đào hết cây non trong ruộng lên, cũng đem đất đai một lần nữa cấy lại, tựa hồ chuẩn bị trồng cây nông nghiệp khác, không chỉ có như vậy, bọn họ còn phát hiện nụ cười trên mặt hương dân ở ven sông Mã càng ngày càng xán lạn, y phục trên người cũng đều đổi y phục mới.

Một số người nhất thời đỏ mắt.

Nếu như là giả, vì sao sinh hoạt của hương dân ven sông Mã đều thay đổi tốt hơn?

Dần dần có mấy người không hề tin tưởng lời đồn Từ Vĩ Nghiệp truyền ra, mọi người bắt đầu chờ mong An Tử Nhiên cũng đi đến nơi này thu mua ruộng của bọn họ, cho dù không trả gấp đôi bọn họ cũng nguyện ý.

Ba ngày sau đoàn người An Tử Nhiên rốt cuộc đi tới Hách Lý.

Hách Lý là địa phương thứ hai An Tử Nhiên nhấn mạnh chú ý, trồng ở đây cũng là thích hợp nhất A Lý Hương? Một trong những địa phương trồng cây đay, bất quá sinh hoạt của hương dân Hách Lý so với ven sông Mã hơi khá hơn một chút, cho nên trạm đầu tiên An Tử Nhiên cũng không có chọn cái chỗ này.

Bọn họ đến lập tức khiến cho tất cả hương dân Hách Lý quan tâm.

Hương dân Hách Lý đã sớm nghe nói qua chuyện tình ở ven sông Mã, có mấy người tin tưởng, có mấy người thái độ lại bán tín bán nghi, bất quá càng nhiều người biểu thị nguyện ý thử một lần, những người này tương đối thông minh.

Chỉ cần đem thu hoạch hàng năm đối tính toán liền biết thu nhập của người khác cũng không cao bằng An Tử Nhiên cho, thậm chí ngay cả phân nửa cũng không có.

Huống chi, đất của bọn họ đều là nhận thầu, nhận thầu chung quy là có thời hạn, thời hạn vừa đến lại phải hoàn trả lại, nếu như là của mình liền khác đừng bàn tới rồi.

Trạm Hách Lý so với ven sông Mã thuận lợi hơn nhiều, tuy rằng còn có một bộ phận vẫn đang ôm thái dộ ngắm nhìn, thế nhưng càng nhiều hơn đều ký hiệp nghị.

Đồng thời đánh lên tiếng vang còn có danh hào Phó vương phủ, ban đầu thế hệ trước đều bị Từ Vĩ Nghiệp áp chế đều đứng ra biểu thị A Lý Hương đúng là đất phong của Phó vương phủ, đến tận nay, các hương dân rốt cục cũng biết chủ nhân của bọn họ đều không phải là Từ Vĩ Nghiệp, Từ Vĩ Nghiệp chẳng qua chỉ là hạ nhân Phó vương phủ 'thuê làm' mà thôi.

Tâm huyết mười năm của Từ Vĩ Nghiệp, một buổi sáng hủy hết.

Nửa tháng sau, A Lý Hương cùng nhau trào dâng phong trào đào lên cây non.

Hàng loạt cây non từ trong ruộng được đào lên, đất đai đều được cấy lại, một lần nữa vẩy xuống hạt giống An Tử Nhiên mang tới, hạt giống đay, người trồng đều là danh nhân Quản Túc đã sớm lựa chọn tốt. (danh nhân: người có danh tiếng)

Hạt giống đay chọn đều là hạt xanh và hạt đen, để phòng ngừa loại chuyện này, An Tử Nhiên đã sớm sai người đem hạt giống ngâm tốt trước, lúc cần dùng trực tiếp vẩy xuống là được.

Bất quá không phải là tất cả đất đai đều thích hợp trồng đay.

Tỷ như sông Tân, có nhiều chỗ thích hợp trồng cây củ cải đường và trái cây, còn có nhiều chỗ thích hợp phát triển chăn nuôi, những chỗ này cũng đều được An Tử Nhiên một lần nữa 'mua' trở về, tình huống cùng hương dân ven sông Mã giống nhau.

Sông Tân chậm rãi tốt hơn, Từ Vĩ Nghiệp lại không dễ chịu lắm, hắn ở A Lý Hương còn có một chút bí mật không muốn người biết, nếu như bị người của Phó vương phủ phát hiện, hắn sẽ xong đời theo.

Chú Thích: Dấm đắng ddc c123

/439

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status