Bóng người nhoáng lên, Bái Tử Đình phóng đến bên Phục Nan Đà, ôm chặt xác lão, nước mắt ròng ròng khóc lớn:
- Ba năm trước Quốc sư từng tiên đoán mình sẽ gặp tử kiếp trước lúc Bột Hải lập quốc. Không ngờ lời tiên đoán đã thành hiện thực. Quốc sư hoàn toàn không chết, người mãi mãi sống trong lòng bọn ta. Túc Mạt tộc chắc chắn sẽ không cô phụ kỳ vọng của Quốc sư.
Ba người bọn Khấu Trọng nghe xong đưa mắt nhìn nhau, biết rõ Bái Tử Đình thấy tình thế bất diệu, trong lúc khẩn cấp mới nghĩ ra những lời hoang đường này để phấn chấn thủ hạ, đổ tất cả lên mình ông trời. Lão thiên gia bắt Phục Nan Đà chết, thì lão khó thoát được kiếp nạn; cũng giống như ông trời mà giúp cho Túc Mạt tộc hưng thịnh, thì thiên vương lão tử cũng không thể ngăn được. Cái tài là hắn có thể diễn đến mức lâm li thống thiết, biểu lộ tình cảm chan chứa.
Khấu Trọng loạng choạng hai bước, há mồm phun ra một búng máu, cho thấy gã cũng phải trả một giá đắt mới có thể sát tử Phục Nan Đà.
Hơn ngàn tướng lĩnh và quân dân Long Tuyền đứng đầy kín trên tường thành và đường lớn, nhưng không gian yên tĩnh đến độ cây kim rơi cũng nghe rõ. Không một ai chấp nhận nổi sự thực tàn khốc rằng người trời trong lòng họ đã bỏ mạng đương trường.
Không khí nặng nề đến cực điểm.
Bạt Phong Hàn ra hiệu cho Khấu Trọng trở về chỗ hai người. Trong tình thế căng thẳng như núi lửa sắp phun trào này, chỉ cần một kích thích nhỏ tức thời sẽ bộc phát, bọn gã không thể kiềm chế tình hình được nữa. Nếu tất cả quân dân thành Long Tuyền cuồng nộ bất kể sống chết thì có thể biến ba gã thành đống thịt vụn, võ công gì cũng không thể dùng được.
Khấu Trọng không dám khinh cử vọng động, chỉ đứng yên lặng, đến ngón tay cũng chẳng dám di chuyển.
Bái Tử Đình bế xốc Phục Nan Đà lên rồi thét lớn:
- Long Tuyền tất thắng! Bột Hải tất thắng!
Quân dân Long Tuyền hùa theo, tiếng hò hét vang lừng chấn động từng không.
Bái Tử Đình trừng mắt tròn xoe, mục quang hướng về Khấu Trọng, hắn gầm lên:
- Bọn ta phải lấy máu ba người các ngươi để tế vong linh Quốc sư!
Tiếng hô chém giết bốn phía nổi lên chấn động cả Chu Tước đại lộ. Binh lính và thường dân dù có vũ khí hay tay không đều như phát điên, ào ào xông tới.
Mặc dù mấy gã chẳng có thời gian tính toán chuyện Bái Tử Đình không giữ chữ tín, nhưng cả bọn cũng đã sớm đoán sẽ có việc này xảy ra, vì nếu không thì làm sao có thể tiết hết nỗi bi phẫn và oán hận của quân dân Long Tuyền.
Bạt Phong Hàn hướng sang Khấu Trọng hét:
- Chạy vào quán!
Vừa nói vừa cùng Từ Tử Lăng lùi vào trong thực điếm mà bọn gã vừa cùng Bái Tử Đình đàm phán.
Tên ào ào bắn tới, Khấu Trọng tung người tránh khỏi. Ngay trước khi Tông Tương Hoa và Cung Kỳ đuổi đến gã đã chạy được đến trước cửa quán.
Mã đao của Cung Kỳ, kiếm của Tông Tương Hoa khẩn cấp truy theo, phía sau là quân dân Long Tuyền người người bừng bừng phẫn hận như thủy triều tràn tới. Lúc này dù Bái Tử Đình cải biến chủ ý cũng không thể cản trở được nữa.
Tiếng hô chém giết vượt lên tất cả, huyên náo đến nỗi làm mọi người không thể nghe được âm thanh gì khác.
Hai chiếc mặt bàn tròn lớn từ trong xoay tít bắn ra, vừa khéo để lại khoảng trống đủ cho Khấu Trọng luồn qua.
Gã gầm lớn một tiếng, hoán khí tăng tốc, hung hiểm tránh khỏi một ngọn trường mâu đánh vào mé trái rồi mau chóng lao vào trong quán.
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng không ngừng dùng mặt bàn xoay tròn ném ra ngăn cản địch nhân đang tràn đến. Nếu như bị vây khốn đảm bảo chết chắc không sai.
Khấu Trọng đem nốt chiếc mặt bàn cuối cùng liệng ra, đánh ngã hơn chục người đang xông vào, miệng thét lớn:
- Chạy theo ngõ sau mau!
Không chờ gã phải nói, Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đã sớm theo sát sau lưng gã chạy ra ngõ nhỏ sau quán.
Trong sát na, quán ăn đã đầy nghẹt quân dân Long Tuyền đang tức giận điên cuồng, gặp gì phá nấy, khiến tất cả những gì trong tầm tay tan nát.
Ba người chạy như bay, gặp nhà vượt nhà. Khi đến chỗ khuất sau mái ngói của một toà lâu phòng, phát giác từ đó tới tường thành phía Đông chỉ cách một con đường. Trên tường thành tuy có lính thủ vệ, nhưng nếu bọn họ đột ngột tấn công, khẳng định có thể dễ dàng vượt qua mà ra ngoài.
Phía Nam thành lúc này huyên náo vang trời, tiếng hô hoán và quát tháo từ nơi đó dần dần lan đi khắp toàn thành, nhưng chỗ ba người tạm ẩn thân lại tương đối yên tĩnh, con đường phía trước hoàn toàn không thấy bóng người qua lại.
Khấu Trọng thò đầu cẩn thận tra xét động tĩnh phía tường thành, rồi thụt vào than:
- Bọn ta tuyệt không thể dễ dàng rời đi như vậy được, vì sau khi rời thành, khả năng là không có biện pháp nào quay lại nữa.
Từ Tử Lăng đang nằm phục bên cạnh gã, quay sang gật đầu đồng ý:
- Nếu không có Tống nhị ca, Thuật Văn và các huynh đệ khác, bọn ta sao có thể rời khỏi đây được.
Khấu Trọng khổ não hỏi:
- Tại sao tình hình lại thành ra nông nỗi này? Ta giết chết Phục Nan Đà là sai sao? Bái Tử Đình chả lẽ không muốn từ tay chúng ta đoạt về cung tên và những vật dụng cần thiết để thủ thành sao?
Bạt Phong Hàn nằm ở bên kia, lạnh lùng nói:
- Ngươi không làm gì sai cả, vì lúc Bái Tử Đình mời ba người bọn ta nhập thành, hắn sớm đã có ý định không cho bọn ta sống mà rời đi. Bái Tử Đình không chỉ tinh thông binh pháp, lại là một cuồng đồ thích chiến tranh, loại người như thế không thể dùng lý lẽ thông thường mà suy xét hắn được.
Từ Tử Lăng tiếp lời:
- Vì thế bọn ta chỉ phạm sai lầm ở chỗ cả ba đều là người bình thường, còn hắn là một tên điên loạn.
Khấu Trọng hít sâu một hơi khí lạnh, đang định nói thì bất chợt có tiếng động vọng tới, một người vừa phi thân từ dưới đường lên mái ngói. Cả bọn giật mình kinh hãi, chợt nhìn ra Bá vương Đỗ Hưng. Ba gã đều không biết nên tiếp tục khẩn trương hay có thể tạm yên tâm.
Đỗ Hưng nói lớn:
- Con bà nó là con gấu, không muốn chết thì theo ta!
Khấu Trọng đưa mắt nhìn hai gã kia, ý nói “Theo hắn thử xem thế nào”, đoạn dẫn đầu đuổi theo Đỗ Hưng.
o0o
Đỗ Hưng đặt binh khí trứ danh của hắn là Bá Vương phủ xuống mặt bàn, hướng về phía bọn gã cười khổ phân trần:
- Cái đồ quỷ này quả thật nặng quá. Khi ta kêu người chế tạo nó, chỉ nói làm cho vừa tay thôi. Ai dè kết quả nặng tới một trăm lẻ tám cân, đeo ở trên lưng thật vô cùng bất tiện. Lúc bình thường có thể đưa cho bọn thủ hạ mang giúp, dưới tình hình này chỉ còn cách còng lưng mà khuân nó theo. Sớm biết thế thì lúc đầu đã làm một chiếc nhẹ nhẹ thôi.
Ba người tuy coi hắn là địch, lại không thể không tức cười trước thái độ của đó.
Đây là sào huyệt bí mật của Đỗ Hưng ở một khu đối diện với Hoàng cung. Có thể thấy tên long đầu của hắc đạo xưng bá tại Sơn Hải quan này cũng có căn cơ ở Long Tuyền.
“Bình!”
Đỗ Hưng đập mạnh tay lên mặt bàn, mở miệng chửi phứa:
- Con bà nó là con gấu! Phục Nan Đà đã bị Thiếu Soái làm thịt, chỉ sợ trước khi việc này xảy ra, không một ai trên thảo nguyên tưởng tượng được. Hiện tại, Tiểu Long Tuyền và số lượng lớn binh khí bổ sung của lão Bái đều nằm trong tay các ngươi, đại thế của lão Bái đã mất, khó thành sự được.
Khấu Trọng nói:
- Bọn ta còn có người và ngựa bị hắn giam giữ. Đỗ Bá vương có cách gì hay không?
Đỗ Hưng dường như đã có tính toán từ trước, ung dung cười rồi đáp:
- Chỉ cần các ngươi nói với Bái Tử Đình ba chữ thần chú “Đại Tộ Vinh”, đảm bảo hắn chỉ còn nước ngoan ngoãn khuất phục.
Bạt Phong Hàn nhíu mày hỏi:
- Đại Tộ Vinh là cái quái gì vậy?
Đỗ Hưng cười rộ đáp:
- Con bà nó là con gấu. Đại Tộ Vinh là cái gì ư? Đại Tộ Vinh chẳng phải là cái quái gì cả, chỉ là ái tử mới năm tuổi của Bái Tử Đình, là người kế thừa chức Tộc trưởng Túc Mạt tộc của hắn, chính là nơi Bái Tử Đình gửi gắm tâm can tính mệnh, là con trai do phi tử mà Bái Tử Đình sủng ái nhất sinh ra. Vị phi tần đó sau khi sinh đã qua đời, càng làm Bái Tử Đình coi Đại Tộ Vinh như châu như ngọc. Lúc này Đại Tộ Vinh đã an toàn tới Ngoạ Long biệt viện, do võ sỹ tâm phúc của hắn bảo hộ. Nếu như Long Tuyền thất thủ, Đại Tộ Vinh vẫn có thể an toàn ly khai, tương lai sẽ vì Bái Tử Đình mà báo cừu. Đây chính là chỗ yếu hại của Bái Tử Đình, chỉ cần làm hắn phát sinh cảm giác bất an về an toàn của nhi tử, ba vị tiểu ca có thể hý lộng lão Bái trong lòng bàn tay rồi.
Khấu Trọng động dung thốt:
- Ta lập tức đi gặp Bái Tử Đình!
Đỗ Hưng đắc ý cười nói:
- Thiếu Soái yên tâm không cần nóng vội. Ta sẽ sai người mang thư cho lão Bái. Trên bì thư chỉ cần đề khơi khơi mấy chữ “Ngọa Long biệt viện Đại Tộ Vinh Thiếu Soái kính gửi” là có thể kiềm chế lão Bái không dám khinh cử vọng động. Coi như Đỗ Hưng ta kính các vị một phần lễ mọn.
Ba gã nghe thấy ngơ ngác nhìn nhau. Đỗ Hưng tại sao biến thành hợp tác tương trợ bọn gã thế này?
Từ Tử Lăng tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Rốt cuộc việc này là thế nào đây?
Đỗ Hưng lạnh lùng trả lời:
- Huynh đệ cũng có thể mang đao chém nhau, cừu nhân tự nhiên cũng có thể trở thành bằng hữu. Sống trong giang hồ hỗn loạn đương nhiên cần xét kỹ mọi biến hoá của tình hình. Đừng trách ta nói thẳng. Con bà nó! Đại tiểu thư của các ngươi nếu muốn sau này tiếp tục duy trì làm ăn ở Quan Ngoại, thì vẫn cần xem sắc mặt Đỗ Hưng ta. Nếu không phải Cao Khai Đạo nhìn trúng Trác tiểu thư, lão tử này đã sớm lột da lóc xương nàng ta ra rồi. Nói ta biết, Trác tiểu thư có định sau khi hoàn thành chuyến làm ăn buôn da dê đó sẽ kim bồn tẩy thủ (chậu vàng rửa tay), ở nhà đẻ con hay không?
Bạt Phong Hàn bật cười đáp:
- Ta bắt đầu có điểm thích lão ca rồi đó! Người như ngươi quả thật rất thú vị!
Đỗ Hưng vỗ ngực nói:
- Cảm giác thế nào thì tùy các ngươi thôi, chứ người ta ai cũng có một mặt bất đồng. Đối với bằng hữu, Đỗ Hưng ta dù hai đao kề hông vẫn không bán rẻ, còn đối với địch nhân thì ta lại ngoan lạt vô tình hơn hẳn người khác. Nếu không như thế làm sao sinh tồn? Ta không tính toán với người, thì người cũng đừng tính toán với ta. Là địch hay bạn, hoàn toàn do các ngươi quyết định.
Khấu Trọng cười khổ:
- Bọn ta trước tiên có thể nghe cho rõ sự tình được không?
Đỗ Hưng đáp:
- Cái đó đương nhiên! Nếu không thế, ta lại sẽ hoài nghi các ngươi không có thành ý trở thành huynh đệ với ta.
Khấu Trọng lập tức hỏi:
- Tại sao sau khi bọn ta nói chuyện với Khả Đạt Chí, ngươi lập tức đi nói cho Hứa Khai Sơn chuyện đó?
Đỗ Hưng ngạc nhiên, rồi ngoạc miệng chửi:
- Con bà ngươi là con gấu, lại dám cho người theo dõi ta. Con mẹ nó! Ta thích làm gì là chuyện của ta. Hứa Khai Sơn dám gạt ta, ta đương nhiên cần đến gặp để chửi tổ tông mười tám đời nhà hắn. Con bà nó! Rõ ràng là yêu nghiệt của Đại Minh tôn giáo lại còn chối bay chối biến. Từ nay về sau hắn không phải là huynh đệ của ta. Các ngươi nghe rõ chưa? Hứa Khai Sơn không còn là huynh đệ của Bá vương Đỗ Hưng ta nữa. Dù hắn có bị người ta ngũ mã phanh thây thì cũng không liên quan gì đến cái rắm thối của ta cả.
Khi hắn nói, cổ nổi gân xanh, mắt trợn tròn xoe tưởng chừng phun lửa, thần tình vô cùng kích động, làm người ta cảm giác như hận hoả của hắn phát xuất từ chân tâm, không phải là đóng kịch.
Bọn Khấu Trọng ngẩn người nhìn hắn, nhất thời không nói được gì. Đỗ Hưng hít mạnh vài hơi, phục hồi vẻ bình thường rồi cất giọng cảm thán:
- Các ngươi đến Long Tuyền chỉ mới mấy ngày nay thôi, đương nhiên trong thời gian ngắn như vậy không thể biết rõ nội tình. Nhưng ta là một trong những người tham gia nên biết nhiều việc các ngươi không hiểu được.
Ba gã bắt đầu cảm thấy Đỗ Hưng quả thật có thành ý hoà giải, bởi một chi tiết quan trọng là hắn thể hiện rõ quan điểm vẫn chỉ vì lợi ích cá nhân. Điều này là hoàn toàn hợp lý, đại thế của Bái Tử Đình đã hết, Đỗ Hưng tất nhiên sẽ tính toán cho bản thân mình.
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi không phải là người Đột Quyết sao? Tại sao lại giúp Bái Tử Đình chống đối Hiệt Lợi và Đột Lợi?
Đỗ Hưng cười lạnh:
- Vì ta mang một nửa dòng máu của người Khiết Đan, nên Hiệt Lợi không ngừng muốn tìm người khác thay thế, để làm bàn đạp cho hắn xâm nhập Trung Thổ. Tiểu tiết ta không cần nói ra, các ngươi biết vậy là đủ rồi. Nếu như Bái Tử Đình có thể kiềm chế được Hiệt Lợi, khi đó tất cả sinh ý ở duyên hải đều nằm trong túi Đỗ Hưng này. Các ngươi thừa biết có tới hơn vạn người ăn cơm của ta, dù ta không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho bọn họ.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Những việc gì mà bọn ta lại không hiểu rõ thế?
Đỗ Hưng lộ ra một nét cười quỷ dị rồi đáp:
- Các người có biết cô ả Mỹ Diễm mà các người nhờ ta tìm tung tích đó là con gái của ai không?
Ba gã lập tức lộ vẻ háo hức.
Đỗ Hưng vỗ bàn cười lớn:
- Khà khà! Thật tức cười! Một con lợn béo như Mã Cát lại có thể sinh ra ái nữ yêu kiều xinh đẹp như vậy.
Ba gã thất thanh hỏi:
- Cái gì?
Đỗ Hưng vô cùng đắc ý, cười lớn rồi nói:
- Còn “cái gì” cái quái gì nữa? Mỹ Diễm chính là con gái của Mã Cát, là tiểu tình nhân của Phục Nan Đà, ở trên giường của Phục Nan Đà tiếp thụ Thiên Trúc ái kinh của lão. Cái gì mà truyền nhân của Lạp Ma Ba Tư Đại Minh tôn giáo chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, họa có bọn ngu ngốc mới tin nổi. Lạp Ma không phải là không có truyền nhân, nhưng nghe nói sớm đã bị Đại Minh tôn giáo của Hồi Hột truy sát diệt tộc, bị bức chạy vào Trung Nguyên rồi. Hiểu rõ chưa?
Ba gã đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi chuyện này.
Đỗ Hưng than:
- Các ngươi giết chết Phục Nan Đà, thật ra đã giúp Bái Tử Đình giải quyết một nỗi lo lớn đó.
Ba gã càng nghe càng hồ đồ, ngấm ngầm cảm thấy nếu suy đoán sự việc chỉ dựa vào biểu hiện bề ngoài thì sẽ có thể dẫn đến kết luận khác xa với sự thật.
Chỉ cần xét trường hợp của tên Quản Bình. Hắn sớm đã làm việc cho Bái Tử Đình, bản thân lại là người của Mỹ Diễm, có thể thấy nàng ta có vấn đề. Hóa ra ba gã bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô ả mê hoặc, nên đã không hề suy nghĩ thấu đáo.
Đỗ Hưng một chuyện đã nói ra, liền không dừng lại, tiếp tục kể nốt:
- Sự tình bắt đầu từ năm năm trước, khi Phục Nan Đà mới từ phương Tây đến truyền giáo. Khi đó Bái Tử Đình vẫn an phận là Đại tù trưởng của Túc Mạt tộc, nhiều năm nhẫn nhịn sự đối xử hà khắc của Hiệt Lợi. Đến khi Phục Nan Đà tiên đoán rằng Bái Tử Đình ứng vào quẻ lập quốc, từ đó vận mệnh của hắn và của cả Túc Mạt tộc hoàn toàn thay đổi.
Bạt Phong Hàn lắc đầu cười nói:
- Bái Tử Đình một đời tinh minh, lẽ nào hắn vì thủ pháp gạt người của tà môn như thế mà đem cả sinh mệnh và tài sản của toàn bộ dân tộc đi đặt cược?
Đỗ Hưng không ngần ngại nói thẳng:
- Ngươi trước hết hãy nghe ta nói đã. Thủ đoạn của Phục Nan Đà đương nhiên không chỉ có thế, tiên đoán quẻ lập quốc chưa được bao lâu thì được tin tức về Ngũ Thải thạch mà A Bảo Giáp của Khiết Đan bảo quản vốn đã bị mất từ lâu. Việc này tăng thêm lòng tin của Bái Tử Đình, cho rằng đó là hiện tượng ứng với quẻ lập quốc. Lại thêm giữa Hiệt Lợi và Đột Lợi phát sinh xung đột trên nhiều lĩnh vực. Hiệt Lợi lại trọng dụng Triệu Đức Ngôn, làm ác vô số, khiến những người vẫn dựa vào Hiệt Lợi manh nha tâm ý ly khai. Trong tình huống đó, Bái Tử Đình đại hưng thổ mộc kiến thiết Long Tuyền, tăng gia quân lực chuẩn bị chiến tranh. Con bà nó! Người có dã tâm chân chính là Phục Nan Đà, Bái Tử Đình chỉ là kẻ bị hắn giật dây điều khiển. Theo như ta nghĩ, nếu Bột Hải thành công lập quốc, Phục Nan Đà tất sẽ hại chết Bái Tử Đình, lại đưa Đại Tộ Vinh lên làm Hoàng Đế bù nhìn, rồi tự mình làm Thái Thượng Hoàng, chờ thời cơ chín muồi sẽ soán ngôi làm chủ. Ngươi hãy để ý thường dân trên phố, có thể thấy trong lòng ai cũng coi Phục Nan Đà có địa vị như thần thánh bất khả xâm phạm.
Khấu Trọng hỏi:
- Đến lúc nào Bái Tử Đình mới phát giác Phục Nan Đà là mối uy hiếp đối với hắn?
Đỗ Hưng trầm ngâm nói:
- Điều này rất khó nói. Ta cho rằng khoảng hơn hai năm trước, lúc Phục Nan Đà bắt đầu qua lại với Cái Tô Văn của Cao Ly, lão Bái mới phát sinh cảnh giác, vì thế mới ngấm ngầm thu nạp Đại Minh tôn giáo tràn đầy dã tâm để đối kháng với thực lực ngày càng lớn mạnh của Phục Nan Đà. Việc Mã Cát và Phục Nan Đà có quan hệ với nhau chắc cũng xảy ra trước khi họ Phục đến Long Tuyền. Nhưng thời điểm quan hệ giữa Bái Tử Đình và Phục Nan Đà xấu đi nghiêm trọng chính là lúc Mỹ Diễm đem Ngũ Thải thạch nhờ các ngươi mang đến Long Tuyền. Các ngươi nên biết nếu Ngũ Thải thạch không xuất hiện, Hiệt Lợi và Đột Lợi chưa chắc đã giảng hòa nhanh chóng như vậy, Long Tuyền cũng không lâm vào ách vận đại quân xâm lược áp tới biên cương.
Khấu Trọng không hiểu hỏi:
- Việc đó đối với Phục Nan Đà có lợi gì chứ?
Đỗ Hưng trầm giọng đáp:
- Đó là một nước cờ mang tính chiến lược của Phục Nan Đà. Lý tưởng nhất là Bái Tử Đình chiến tử, Phục Nan Đà thay thế thống lĩnh quân đội đánh lùi quân Đột Quyết, Cái Tô Văn sẽ mượn việc này soán vị của Cao Ly Vương Cao Kiến Vũ. Nếu việc không thành, Phục Nan Đà sẽ cùng Cái Tô Văn phân chia kim ngân châu báu mà Bái Tử Đình tích tụ đã lâu tự mang về nước. Kẻ bị hại chân chính chính là Túc Mạt tộc, còn bọn chúng thì không mất cọng lông nào. Nếu như thành công, lợi ích thu được lại càng không thể tính xuể.
Ba gã cuối cùng cũng hiểu tại sao giết Phục Nan Đà lại giảm bớt cho Bái Tử Đình một trở ngại lớn, vì Phục Nan Đà đã biến thành thánh nhân trong lòng người Túc Mạt, giống như Tất Huyền của Đột Quyết, Phó Dịch Lâm của Cao Ly, làm Bái Tử Đình không còn cách gì động đến lão được.
Bọn họ đều nhớ lại ba rương lớn hoàng kim trân bảo trên thuyền của Mã Cát, khả năng rất lớn là tài sản riêng của Phục Nan Đà.
Khấu Trọng không kìm được, rốt cục cũng hỏi vấn đề quan trọng nhất:
- Thực ra lang tặc có quan hệ thế nào với lão ca?
Đỗ Hưng lập tức sát khí đại thịnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trước đây ta chỉ biết lang tặc là người của Bái Tử Đình, tất cả hàng hoá đều giao cho Mã Cát xử lý. Chỉ cần hắn không phạm ta, Đỗ Hưng này cũng chỉ mắt nhắm làm ngơ, hắn giết vài người Hán thì có chuyện gì lớn đâu chứ. Đến khi thảm án An Lạc phát sinh, ta mới biết sự tình không tầm thường. Các ngươi lại khám phá ra lang tặc có liên quan với Đại Minh tôn giáo, ta bắt đầu phát sinh cảnh giác. Ta chửi tổ tông con bà nó. Khi các ngươi tiết lộ với ta Hứa Khai Sơn chính là Đại Tôn hoặc Nguyên Tử của Đại Minh tôn giáo, ta mới tỉnh ngộ hiểu ra được chân tướng sự tình. Làm việc cho lang tặc không chỉ Hứa Khai Sơn mà còn Kinh Kháng lão khốn kiếp đáng chém ngàn đao đó. An Lạc bang vì phát hiện quan hệ giữa Kinh Kháng và lang tặc nên Kỳ Bang Chủ toàn gia gặp độc thủ. Trong chuyện đó ta tuyệt không làm gì sai lầm. Thật ra, ta vô cùng cảm kích các ngươi. Nếu không có các ngươi, ta không chừng đã bị người hại chết nhưng vẫn không biết gì, chết rồi cũng chỉ là một con quỷ hồ đồ.
Chân tướng vụ việc đúng là ly kỳ khúc chiết. Nếu ba người không hiểu được Bình Diêu thương đến Sơn Hải quan là do Kinh Kháng kêu gọi, làm Nhậm Tuấn không có cách gì ngăn trở mấy người đó đi lên phía Bắc, khẳng định lúc này không thể tiếp thu giải thích này của Đỗ Hưng.
Bốn người tám mắt nhìn nhau.
Khấu Trọng thở ra một hơi nói:
- Nếu như lang tặc cùng với Đỗ Bá vương không có quan hệ, từ nay về sau chúng ta có thể là bằng hữu!
Đỗ Hưng cười lớn:
- Ta sở dĩ cùng với Hứa Khai Sơn trở thành huynh đệ kết bái toàn là do Bái Tử Đình ở giữa xe chỉ luồn kim. Huynh đệ chân chính của ta là Hô Diên Kim. Hy vọng ba vị nể mặt ta, trước mặt Hiệt Lợi và Đột Lợi nói cho vài câu tốt đẹp, đừng tính toán với hắn.
Ba gã đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu minh bạch nguyên nhân Hô Diên Kim tối qua giảng hoà với bọn mình, chính là vì chịu ảnh hưởng của Đỗ Hưng.
Bạt Phong Hàn nói:
- Đỗ Bá vương thay chúng ta gửi thư cảnh cáo cho Bái Tử Đình chính là đả thảo kinh xà, chỉ sợ hắn sẽ đem nhi tử của mình bỏ chạy.
Đỗ Hưng đáp:
- Không thể có khả năng đó. Cái Tô Văn không phải thiện nam tín nữ gì, có Đại Tộ Vinh trong tay sẽ không sợ bị Bái Tử Đình bán đứng. Chuyến giao dịch này, Bái Tử Đình chỉ còn cách thuận theo mà thôi!
(Hết hồi 548).
- Ba năm trước Quốc sư từng tiên đoán mình sẽ gặp tử kiếp trước lúc Bột Hải lập quốc. Không ngờ lời tiên đoán đã thành hiện thực. Quốc sư hoàn toàn không chết, người mãi mãi sống trong lòng bọn ta. Túc Mạt tộc chắc chắn sẽ không cô phụ kỳ vọng của Quốc sư.
Ba người bọn Khấu Trọng nghe xong đưa mắt nhìn nhau, biết rõ Bái Tử Đình thấy tình thế bất diệu, trong lúc khẩn cấp mới nghĩ ra những lời hoang đường này để phấn chấn thủ hạ, đổ tất cả lên mình ông trời. Lão thiên gia bắt Phục Nan Đà chết, thì lão khó thoát được kiếp nạn; cũng giống như ông trời mà giúp cho Túc Mạt tộc hưng thịnh, thì thiên vương lão tử cũng không thể ngăn được. Cái tài là hắn có thể diễn đến mức lâm li thống thiết, biểu lộ tình cảm chan chứa.
Khấu Trọng loạng choạng hai bước, há mồm phun ra một búng máu, cho thấy gã cũng phải trả một giá đắt mới có thể sát tử Phục Nan Đà.
Hơn ngàn tướng lĩnh và quân dân Long Tuyền đứng đầy kín trên tường thành và đường lớn, nhưng không gian yên tĩnh đến độ cây kim rơi cũng nghe rõ. Không một ai chấp nhận nổi sự thực tàn khốc rằng người trời trong lòng họ đã bỏ mạng đương trường.
Không khí nặng nề đến cực điểm.
Bạt Phong Hàn ra hiệu cho Khấu Trọng trở về chỗ hai người. Trong tình thế căng thẳng như núi lửa sắp phun trào này, chỉ cần một kích thích nhỏ tức thời sẽ bộc phát, bọn gã không thể kiềm chế tình hình được nữa. Nếu tất cả quân dân thành Long Tuyền cuồng nộ bất kể sống chết thì có thể biến ba gã thành đống thịt vụn, võ công gì cũng không thể dùng được.
Khấu Trọng không dám khinh cử vọng động, chỉ đứng yên lặng, đến ngón tay cũng chẳng dám di chuyển.
Bái Tử Đình bế xốc Phục Nan Đà lên rồi thét lớn:
- Long Tuyền tất thắng! Bột Hải tất thắng!
Quân dân Long Tuyền hùa theo, tiếng hò hét vang lừng chấn động từng không.
Bái Tử Đình trừng mắt tròn xoe, mục quang hướng về Khấu Trọng, hắn gầm lên:
- Bọn ta phải lấy máu ba người các ngươi để tế vong linh Quốc sư!
Tiếng hô chém giết bốn phía nổi lên chấn động cả Chu Tước đại lộ. Binh lính và thường dân dù có vũ khí hay tay không đều như phát điên, ào ào xông tới.
Mặc dù mấy gã chẳng có thời gian tính toán chuyện Bái Tử Đình không giữ chữ tín, nhưng cả bọn cũng đã sớm đoán sẽ có việc này xảy ra, vì nếu không thì làm sao có thể tiết hết nỗi bi phẫn và oán hận của quân dân Long Tuyền.
Bạt Phong Hàn hướng sang Khấu Trọng hét:
- Chạy vào quán!
Vừa nói vừa cùng Từ Tử Lăng lùi vào trong thực điếm mà bọn gã vừa cùng Bái Tử Đình đàm phán.
Tên ào ào bắn tới, Khấu Trọng tung người tránh khỏi. Ngay trước khi Tông Tương Hoa và Cung Kỳ đuổi đến gã đã chạy được đến trước cửa quán.
Mã đao của Cung Kỳ, kiếm của Tông Tương Hoa khẩn cấp truy theo, phía sau là quân dân Long Tuyền người người bừng bừng phẫn hận như thủy triều tràn tới. Lúc này dù Bái Tử Đình cải biến chủ ý cũng không thể cản trở được nữa.
Tiếng hô chém giết vượt lên tất cả, huyên náo đến nỗi làm mọi người không thể nghe được âm thanh gì khác.
Hai chiếc mặt bàn tròn lớn từ trong xoay tít bắn ra, vừa khéo để lại khoảng trống đủ cho Khấu Trọng luồn qua.
Gã gầm lớn một tiếng, hoán khí tăng tốc, hung hiểm tránh khỏi một ngọn trường mâu đánh vào mé trái rồi mau chóng lao vào trong quán.
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng không ngừng dùng mặt bàn xoay tròn ném ra ngăn cản địch nhân đang tràn đến. Nếu như bị vây khốn đảm bảo chết chắc không sai.
Khấu Trọng đem nốt chiếc mặt bàn cuối cùng liệng ra, đánh ngã hơn chục người đang xông vào, miệng thét lớn:
- Chạy theo ngõ sau mau!
Không chờ gã phải nói, Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đã sớm theo sát sau lưng gã chạy ra ngõ nhỏ sau quán.
Trong sát na, quán ăn đã đầy nghẹt quân dân Long Tuyền đang tức giận điên cuồng, gặp gì phá nấy, khiến tất cả những gì trong tầm tay tan nát.
Ba người chạy như bay, gặp nhà vượt nhà. Khi đến chỗ khuất sau mái ngói của một toà lâu phòng, phát giác từ đó tới tường thành phía Đông chỉ cách một con đường. Trên tường thành tuy có lính thủ vệ, nhưng nếu bọn họ đột ngột tấn công, khẳng định có thể dễ dàng vượt qua mà ra ngoài.
Phía Nam thành lúc này huyên náo vang trời, tiếng hô hoán và quát tháo từ nơi đó dần dần lan đi khắp toàn thành, nhưng chỗ ba người tạm ẩn thân lại tương đối yên tĩnh, con đường phía trước hoàn toàn không thấy bóng người qua lại.
Khấu Trọng thò đầu cẩn thận tra xét động tĩnh phía tường thành, rồi thụt vào than:
- Bọn ta tuyệt không thể dễ dàng rời đi như vậy được, vì sau khi rời thành, khả năng là không có biện pháp nào quay lại nữa.
Từ Tử Lăng đang nằm phục bên cạnh gã, quay sang gật đầu đồng ý:
- Nếu không có Tống nhị ca, Thuật Văn và các huynh đệ khác, bọn ta sao có thể rời khỏi đây được.
Khấu Trọng khổ não hỏi:
- Tại sao tình hình lại thành ra nông nỗi này? Ta giết chết Phục Nan Đà là sai sao? Bái Tử Đình chả lẽ không muốn từ tay chúng ta đoạt về cung tên và những vật dụng cần thiết để thủ thành sao?
Bạt Phong Hàn nằm ở bên kia, lạnh lùng nói:
- Ngươi không làm gì sai cả, vì lúc Bái Tử Đình mời ba người bọn ta nhập thành, hắn sớm đã có ý định không cho bọn ta sống mà rời đi. Bái Tử Đình không chỉ tinh thông binh pháp, lại là một cuồng đồ thích chiến tranh, loại người như thế không thể dùng lý lẽ thông thường mà suy xét hắn được.
Từ Tử Lăng tiếp lời:
- Vì thế bọn ta chỉ phạm sai lầm ở chỗ cả ba đều là người bình thường, còn hắn là một tên điên loạn.
Khấu Trọng hít sâu một hơi khí lạnh, đang định nói thì bất chợt có tiếng động vọng tới, một người vừa phi thân từ dưới đường lên mái ngói. Cả bọn giật mình kinh hãi, chợt nhìn ra Bá vương Đỗ Hưng. Ba gã đều không biết nên tiếp tục khẩn trương hay có thể tạm yên tâm.
Đỗ Hưng nói lớn:
- Con bà nó là con gấu, không muốn chết thì theo ta!
Khấu Trọng đưa mắt nhìn hai gã kia, ý nói “Theo hắn thử xem thế nào”, đoạn dẫn đầu đuổi theo Đỗ Hưng.
o0o
Đỗ Hưng đặt binh khí trứ danh của hắn là Bá Vương phủ xuống mặt bàn, hướng về phía bọn gã cười khổ phân trần:
- Cái đồ quỷ này quả thật nặng quá. Khi ta kêu người chế tạo nó, chỉ nói làm cho vừa tay thôi. Ai dè kết quả nặng tới một trăm lẻ tám cân, đeo ở trên lưng thật vô cùng bất tiện. Lúc bình thường có thể đưa cho bọn thủ hạ mang giúp, dưới tình hình này chỉ còn cách còng lưng mà khuân nó theo. Sớm biết thế thì lúc đầu đã làm một chiếc nhẹ nhẹ thôi.
Ba người tuy coi hắn là địch, lại không thể không tức cười trước thái độ của đó.
Đây là sào huyệt bí mật của Đỗ Hưng ở một khu đối diện với Hoàng cung. Có thể thấy tên long đầu của hắc đạo xưng bá tại Sơn Hải quan này cũng có căn cơ ở Long Tuyền.
“Bình!”
Đỗ Hưng đập mạnh tay lên mặt bàn, mở miệng chửi phứa:
- Con bà nó là con gấu! Phục Nan Đà đã bị Thiếu Soái làm thịt, chỉ sợ trước khi việc này xảy ra, không một ai trên thảo nguyên tưởng tượng được. Hiện tại, Tiểu Long Tuyền và số lượng lớn binh khí bổ sung của lão Bái đều nằm trong tay các ngươi, đại thế của lão Bái đã mất, khó thành sự được.
Khấu Trọng nói:
- Bọn ta còn có người và ngựa bị hắn giam giữ. Đỗ Bá vương có cách gì hay không?
Đỗ Hưng dường như đã có tính toán từ trước, ung dung cười rồi đáp:
- Chỉ cần các ngươi nói với Bái Tử Đình ba chữ thần chú “Đại Tộ Vinh”, đảm bảo hắn chỉ còn nước ngoan ngoãn khuất phục.
Bạt Phong Hàn nhíu mày hỏi:
- Đại Tộ Vinh là cái quái gì vậy?
Đỗ Hưng cười rộ đáp:
- Con bà nó là con gấu. Đại Tộ Vinh là cái gì ư? Đại Tộ Vinh chẳng phải là cái quái gì cả, chỉ là ái tử mới năm tuổi của Bái Tử Đình, là người kế thừa chức Tộc trưởng Túc Mạt tộc của hắn, chính là nơi Bái Tử Đình gửi gắm tâm can tính mệnh, là con trai do phi tử mà Bái Tử Đình sủng ái nhất sinh ra. Vị phi tần đó sau khi sinh đã qua đời, càng làm Bái Tử Đình coi Đại Tộ Vinh như châu như ngọc. Lúc này Đại Tộ Vinh đã an toàn tới Ngoạ Long biệt viện, do võ sỹ tâm phúc của hắn bảo hộ. Nếu như Long Tuyền thất thủ, Đại Tộ Vinh vẫn có thể an toàn ly khai, tương lai sẽ vì Bái Tử Đình mà báo cừu. Đây chính là chỗ yếu hại của Bái Tử Đình, chỉ cần làm hắn phát sinh cảm giác bất an về an toàn của nhi tử, ba vị tiểu ca có thể hý lộng lão Bái trong lòng bàn tay rồi.
Khấu Trọng động dung thốt:
- Ta lập tức đi gặp Bái Tử Đình!
Đỗ Hưng đắc ý cười nói:
- Thiếu Soái yên tâm không cần nóng vội. Ta sẽ sai người mang thư cho lão Bái. Trên bì thư chỉ cần đề khơi khơi mấy chữ “Ngọa Long biệt viện Đại Tộ Vinh Thiếu Soái kính gửi” là có thể kiềm chế lão Bái không dám khinh cử vọng động. Coi như Đỗ Hưng ta kính các vị một phần lễ mọn.
Ba gã nghe thấy ngơ ngác nhìn nhau. Đỗ Hưng tại sao biến thành hợp tác tương trợ bọn gã thế này?
Từ Tử Lăng tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Rốt cuộc việc này là thế nào đây?
Đỗ Hưng lạnh lùng trả lời:
- Huynh đệ cũng có thể mang đao chém nhau, cừu nhân tự nhiên cũng có thể trở thành bằng hữu. Sống trong giang hồ hỗn loạn đương nhiên cần xét kỹ mọi biến hoá của tình hình. Đừng trách ta nói thẳng. Con bà nó! Đại tiểu thư của các ngươi nếu muốn sau này tiếp tục duy trì làm ăn ở Quan Ngoại, thì vẫn cần xem sắc mặt Đỗ Hưng ta. Nếu không phải Cao Khai Đạo nhìn trúng Trác tiểu thư, lão tử này đã sớm lột da lóc xương nàng ta ra rồi. Nói ta biết, Trác tiểu thư có định sau khi hoàn thành chuyến làm ăn buôn da dê đó sẽ kim bồn tẩy thủ (chậu vàng rửa tay), ở nhà đẻ con hay không?
Bạt Phong Hàn bật cười đáp:
- Ta bắt đầu có điểm thích lão ca rồi đó! Người như ngươi quả thật rất thú vị!
Đỗ Hưng vỗ ngực nói:
- Cảm giác thế nào thì tùy các ngươi thôi, chứ người ta ai cũng có một mặt bất đồng. Đối với bằng hữu, Đỗ Hưng ta dù hai đao kề hông vẫn không bán rẻ, còn đối với địch nhân thì ta lại ngoan lạt vô tình hơn hẳn người khác. Nếu không như thế làm sao sinh tồn? Ta không tính toán với người, thì người cũng đừng tính toán với ta. Là địch hay bạn, hoàn toàn do các ngươi quyết định.
Khấu Trọng cười khổ:
- Bọn ta trước tiên có thể nghe cho rõ sự tình được không?
Đỗ Hưng đáp:
- Cái đó đương nhiên! Nếu không thế, ta lại sẽ hoài nghi các ngươi không có thành ý trở thành huynh đệ với ta.
Khấu Trọng lập tức hỏi:
- Tại sao sau khi bọn ta nói chuyện với Khả Đạt Chí, ngươi lập tức đi nói cho Hứa Khai Sơn chuyện đó?
Đỗ Hưng ngạc nhiên, rồi ngoạc miệng chửi:
- Con bà ngươi là con gấu, lại dám cho người theo dõi ta. Con mẹ nó! Ta thích làm gì là chuyện của ta. Hứa Khai Sơn dám gạt ta, ta đương nhiên cần đến gặp để chửi tổ tông mười tám đời nhà hắn. Con bà nó! Rõ ràng là yêu nghiệt của Đại Minh tôn giáo lại còn chối bay chối biến. Từ nay về sau hắn không phải là huynh đệ của ta. Các ngươi nghe rõ chưa? Hứa Khai Sơn không còn là huynh đệ của Bá vương Đỗ Hưng ta nữa. Dù hắn có bị người ta ngũ mã phanh thây thì cũng không liên quan gì đến cái rắm thối của ta cả.
Khi hắn nói, cổ nổi gân xanh, mắt trợn tròn xoe tưởng chừng phun lửa, thần tình vô cùng kích động, làm người ta cảm giác như hận hoả của hắn phát xuất từ chân tâm, không phải là đóng kịch.
Bọn Khấu Trọng ngẩn người nhìn hắn, nhất thời không nói được gì. Đỗ Hưng hít mạnh vài hơi, phục hồi vẻ bình thường rồi cất giọng cảm thán:
- Các ngươi đến Long Tuyền chỉ mới mấy ngày nay thôi, đương nhiên trong thời gian ngắn như vậy không thể biết rõ nội tình. Nhưng ta là một trong những người tham gia nên biết nhiều việc các ngươi không hiểu được.
Ba gã bắt đầu cảm thấy Đỗ Hưng quả thật có thành ý hoà giải, bởi một chi tiết quan trọng là hắn thể hiện rõ quan điểm vẫn chỉ vì lợi ích cá nhân. Điều này là hoàn toàn hợp lý, đại thế của Bái Tử Đình đã hết, Đỗ Hưng tất nhiên sẽ tính toán cho bản thân mình.
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi không phải là người Đột Quyết sao? Tại sao lại giúp Bái Tử Đình chống đối Hiệt Lợi và Đột Lợi?
Đỗ Hưng cười lạnh:
- Vì ta mang một nửa dòng máu của người Khiết Đan, nên Hiệt Lợi không ngừng muốn tìm người khác thay thế, để làm bàn đạp cho hắn xâm nhập Trung Thổ. Tiểu tiết ta không cần nói ra, các ngươi biết vậy là đủ rồi. Nếu như Bái Tử Đình có thể kiềm chế được Hiệt Lợi, khi đó tất cả sinh ý ở duyên hải đều nằm trong túi Đỗ Hưng này. Các ngươi thừa biết có tới hơn vạn người ăn cơm của ta, dù ta không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho bọn họ.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Những việc gì mà bọn ta lại không hiểu rõ thế?
Đỗ Hưng lộ ra một nét cười quỷ dị rồi đáp:
- Các người có biết cô ả Mỹ Diễm mà các người nhờ ta tìm tung tích đó là con gái của ai không?
Ba gã lập tức lộ vẻ háo hức.
Đỗ Hưng vỗ bàn cười lớn:
- Khà khà! Thật tức cười! Một con lợn béo như Mã Cát lại có thể sinh ra ái nữ yêu kiều xinh đẹp như vậy.
Ba gã thất thanh hỏi:
- Cái gì?
Đỗ Hưng vô cùng đắc ý, cười lớn rồi nói:
- Còn “cái gì” cái quái gì nữa? Mỹ Diễm chính là con gái của Mã Cát, là tiểu tình nhân của Phục Nan Đà, ở trên giường của Phục Nan Đà tiếp thụ Thiên Trúc ái kinh của lão. Cái gì mà truyền nhân của Lạp Ma Ba Tư Đại Minh tôn giáo chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, họa có bọn ngu ngốc mới tin nổi. Lạp Ma không phải là không có truyền nhân, nhưng nghe nói sớm đã bị Đại Minh tôn giáo của Hồi Hột truy sát diệt tộc, bị bức chạy vào Trung Nguyên rồi. Hiểu rõ chưa?
Ba gã đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi chuyện này.
Đỗ Hưng than:
- Các ngươi giết chết Phục Nan Đà, thật ra đã giúp Bái Tử Đình giải quyết một nỗi lo lớn đó.
Ba gã càng nghe càng hồ đồ, ngấm ngầm cảm thấy nếu suy đoán sự việc chỉ dựa vào biểu hiện bề ngoài thì sẽ có thể dẫn đến kết luận khác xa với sự thật.
Chỉ cần xét trường hợp của tên Quản Bình. Hắn sớm đã làm việc cho Bái Tử Đình, bản thân lại là người của Mỹ Diễm, có thể thấy nàng ta có vấn đề. Hóa ra ba gã bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô ả mê hoặc, nên đã không hề suy nghĩ thấu đáo.
Đỗ Hưng một chuyện đã nói ra, liền không dừng lại, tiếp tục kể nốt:
- Sự tình bắt đầu từ năm năm trước, khi Phục Nan Đà mới từ phương Tây đến truyền giáo. Khi đó Bái Tử Đình vẫn an phận là Đại tù trưởng của Túc Mạt tộc, nhiều năm nhẫn nhịn sự đối xử hà khắc của Hiệt Lợi. Đến khi Phục Nan Đà tiên đoán rằng Bái Tử Đình ứng vào quẻ lập quốc, từ đó vận mệnh của hắn và của cả Túc Mạt tộc hoàn toàn thay đổi.
Bạt Phong Hàn lắc đầu cười nói:
- Bái Tử Đình một đời tinh minh, lẽ nào hắn vì thủ pháp gạt người của tà môn như thế mà đem cả sinh mệnh và tài sản của toàn bộ dân tộc đi đặt cược?
Đỗ Hưng không ngần ngại nói thẳng:
- Ngươi trước hết hãy nghe ta nói đã. Thủ đoạn của Phục Nan Đà đương nhiên không chỉ có thế, tiên đoán quẻ lập quốc chưa được bao lâu thì được tin tức về Ngũ Thải thạch mà A Bảo Giáp của Khiết Đan bảo quản vốn đã bị mất từ lâu. Việc này tăng thêm lòng tin của Bái Tử Đình, cho rằng đó là hiện tượng ứng với quẻ lập quốc. Lại thêm giữa Hiệt Lợi và Đột Lợi phát sinh xung đột trên nhiều lĩnh vực. Hiệt Lợi lại trọng dụng Triệu Đức Ngôn, làm ác vô số, khiến những người vẫn dựa vào Hiệt Lợi manh nha tâm ý ly khai. Trong tình huống đó, Bái Tử Đình đại hưng thổ mộc kiến thiết Long Tuyền, tăng gia quân lực chuẩn bị chiến tranh. Con bà nó! Người có dã tâm chân chính là Phục Nan Đà, Bái Tử Đình chỉ là kẻ bị hắn giật dây điều khiển. Theo như ta nghĩ, nếu Bột Hải thành công lập quốc, Phục Nan Đà tất sẽ hại chết Bái Tử Đình, lại đưa Đại Tộ Vinh lên làm Hoàng Đế bù nhìn, rồi tự mình làm Thái Thượng Hoàng, chờ thời cơ chín muồi sẽ soán ngôi làm chủ. Ngươi hãy để ý thường dân trên phố, có thể thấy trong lòng ai cũng coi Phục Nan Đà có địa vị như thần thánh bất khả xâm phạm.
Khấu Trọng hỏi:
- Đến lúc nào Bái Tử Đình mới phát giác Phục Nan Đà là mối uy hiếp đối với hắn?
Đỗ Hưng trầm ngâm nói:
- Điều này rất khó nói. Ta cho rằng khoảng hơn hai năm trước, lúc Phục Nan Đà bắt đầu qua lại với Cái Tô Văn của Cao Ly, lão Bái mới phát sinh cảnh giác, vì thế mới ngấm ngầm thu nạp Đại Minh tôn giáo tràn đầy dã tâm để đối kháng với thực lực ngày càng lớn mạnh của Phục Nan Đà. Việc Mã Cát và Phục Nan Đà có quan hệ với nhau chắc cũng xảy ra trước khi họ Phục đến Long Tuyền. Nhưng thời điểm quan hệ giữa Bái Tử Đình và Phục Nan Đà xấu đi nghiêm trọng chính là lúc Mỹ Diễm đem Ngũ Thải thạch nhờ các ngươi mang đến Long Tuyền. Các ngươi nên biết nếu Ngũ Thải thạch không xuất hiện, Hiệt Lợi và Đột Lợi chưa chắc đã giảng hòa nhanh chóng như vậy, Long Tuyền cũng không lâm vào ách vận đại quân xâm lược áp tới biên cương.
Khấu Trọng không hiểu hỏi:
- Việc đó đối với Phục Nan Đà có lợi gì chứ?
Đỗ Hưng trầm giọng đáp:
- Đó là một nước cờ mang tính chiến lược của Phục Nan Đà. Lý tưởng nhất là Bái Tử Đình chiến tử, Phục Nan Đà thay thế thống lĩnh quân đội đánh lùi quân Đột Quyết, Cái Tô Văn sẽ mượn việc này soán vị của Cao Ly Vương Cao Kiến Vũ. Nếu việc không thành, Phục Nan Đà sẽ cùng Cái Tô Văn phân chia kim ngân châu báu mà Bái Tử Đình tích tụ đã lâu tự mang về nước. Kẻ bị hại chân chính chính là Túc Mạt tộc, còn bọn chúng thì không mất cọng lông nào. Nếu như thành công, lợi ích thu được lại càng không thể tính xuể.
Ba gã cuối cùng cũng hiểu tại sao giết Phục Nan Đà lại giảm bớt cho Bái Tử Đình một trở ngại lớn, vì Phục Nan Đà đã biến thành thánh nhân trong lòng người Túc Mạt, giống như Tất Huyền của Đột Quyết, Phó Dịch Lâm của Cao Ly, làm Bái Tử Đình không còn cách gì động đến lão được.
Bọn họ đều nhớ lại ba rương lớn hoàng kim trân bảo trên thuyền của Mã Cát, khả năng rất lớn là tài sản riêng của Phục Nan Đà.
Khấu Trọng không kìm được, rốt cục cũng hỏi vấn đề quan trọng nhất:
- Thực ra lang tặc có quan hệ thế nào với lão ca?
Đỗ Hưng lập tức sát khí đại thịnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trước đây ta chỉ biết lang tặc là người của Bái Tử Đình, tất cả hàng hoá đều giao cho Mã Cát xử lý. Chỉ cần hắn không phạm ta, Đỗ Hưng này cũng chỉ mắt nhắm làm ngơ, hắn giết vài người Hán thì có chuyện gì lớn đâu chứ. Đến khi thảm án An Lạc phát sinh, ta mới biết sự tình không tầm thường. Các ngươi lại khám phá ra lang tặc có liên quan với Đại Minh tôn giáo, ta bắt đầu phát sinh cảnh giác. Ta chửi tổ tông con bà nó. Khi các ngươi tiết lộ với ta Hứa Khai Sơn chính là Đại Tôn hoặc Nguyên Tử của Đại Minh tôn giáo, ta mới tỉnh ngộ hiểu ra được chân tướng sự tình. Làm việc cho lang tặc không chỉ Hứa Khai Sơn mà còn Kinh Kháng lão khốn kiếp đáng chém ngàn đao đó. An Lạc bang vì phát hiện quan hệ giữa Kinh Kháng và lang tặc nên Kỳ Bang Chủ toàn gia gặp độc thủ. Trong chuyện đó ta tuyệt không làm gì sai lầm. Thật ra, ta vô cùng cảm kích các ngươi. Nếu không có các ngươi, ta không chừng đã bị người hại chết nhưng vẫn không biết gì, chết rồi cũng chỉ là một con quỷ hồ đồ.
Chân tướng vụ việc đúng là ly kỳ khúc chiết. Nếu ba người không hiểu được Bình Diêu thương đến Sơn Hải quan là do Kinh Kháng kêu gọi, làm Nhậm Tuấn không có cách gì ngăn trở mấy người đó đi lên phía Bắc, khẳng định lúc này không thể tiếp thu giải thích này của Đỗ Hưng.
Bốn người tám mắt nhìn nhau.
Khấu Trọng thở ra một hơi nói:
- Nếu như lang tặc cùng với Đỗ Bá vương không có quan hệ, từ nay về sau chúng ta có thể là bằng hữu!
Đỗ Hưng cười lớn:
- Ta sở dĩ cùng với Hứa Khai Sơn trở thành huynh đệ kết bái toàn là do Bái Tử Đình ở giữa xe chỉ luồn kim. Huynh đệ chân chính của ta là Hô Diên Kim. Hy vọng ba vị nể mặt ta, trước mặt Hiệt Lợi và Đột Lợi nói cho vài câu tốt đẹp, đừng tính toán với hắn.
Ba gã đột nhiên tỉnh ngộ, bắt đầu minh bạch nguyên nhân Hô Diên Kim tối qua giảng hoà với bọn mình, chính là vì chịu ảnh hưởng của Đỗ Hưng.
Bạt Phong Hàn nói:
- Đỗ Bá vương thay chúng ta gửi thư cảnh cáo cho Bái Tử Đình chính là đả thảo kinh xà, chỉ sợ hắn sẽ đem nhi tử của mình bỏ chạy.
Đỗ Hưng đáp:
- Không thể có khả năng đó. Cái Tô Văn không phải thiện nam tín nữ gì, có Đại Tộ Vinh trong tay sẽ không sợ bị Bái Tử Đình bán đứng. Chuyến giao dịch này, Bái Tử Đình chỉ còn cách thuận theo mà thôi!
(Hết hồi 548).
/800
|