Cung Kỳ và bọn lang tặc thủ hạ áp giải xe lừa theo mã đạo mé tả Chính điện đi về hướng Tây viện, nơi sáng nay Bái Tử Đình gặp mặt Khấu Trọng.
Lúc đó Khấu Trọng vì lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình nên hết sức dụng thần ghi nhớ đường đi lối lại, khi ở Tây viện cũng đã quan sát tất cả hình thế xung quanh, gã khẳng định nhà lao nội cung nằm ở phía Bắc của Tây viện, giáp với góc Tây Bắc của hậu uyển hoàng cung. Bởi vì theo lý mà nói, nơi làm người ta không dám lui tới, lại không xây dựng cung điện hay trạch viện, chỉ có thể là một nơi có chức năng đặc biệt.
Lúc này đi theo Cung Kỳ có mười hai tên thủ hạ. Nếu họ Cung ly khai, trong lúc đám lang tặc không phòng bị mà Khấu Trọng phát động công kích, khẳng định có thể thu thập bọn chúng dễ dàng. Điều khó khăn là khi hành động không được làm kinh động người khác, lại còn phải an bài thoả đáng cho mười sáu vị Bình Diêu thương nhân nhát gan yếu ớt này nữa. Vì thế, cho tới lúc này, Khấu Trọng vẫn chưa có biện pháp nào tốt.
Không khí trong Hoàng cung rõ ràng đã khác nhiều so với sáng nay, khả năng là do phần lớn binh lính đã được điều ra phòng thủ thành trì. Trừ chỗ cửa ra vào nội và ngoại cung còn đóng trọng binh, trong cung chỉ có binh sỹ tuần tra và binh sỹ phòng thủ những nơi trọng địa như Chính điện, ngoài ra không thấy cấm vệ quân nào khác; lại có thể vì lý do an toàn nên toàn bộ cung nga, nội thị đều được lưu ở Hậu cung. Vì thế, lúc này ngoại trừ những thông đạo chủ yếu, đại bộ phận những toà kiến trúc của Hoàng cung đều chìm trong bóng tối, khiến người ta cảm thấy vẻ hoang lương tiêu điều trước khi đại nạn lâm đầu, không khí vô cùng nặng nề.
Cung Kỳ đầy ắp tâm sự, ngồi trên lưng ngựa cúi đầu trầm tư.
Đến ngoài Tây viện, Cung Kỳ giật cương hô:
- Dừng lại.
Khấu Trọng đảo mắt một vòng, bốn phía không một bóng người. Tây viện chỉ thấy một khối đen sì, chỉ có góc Tây Bắc le lói một ánh đèn ảm đạm.
“Xoẹt! Xoẹt!”
Hai tên lang tặc hốt nhiên đánh hoả tập lên, chiếu sáng đại môn đang khoá chặt và tường cao hai bên Tây viện.
Cung Kỳ hạ lệnh:
- Mở cửa!
Hai tên lang tặc xuống ngựa, mở cổng ra, xe la tiến vào hoa viên.
Bọn La Ý nhìn thấy chỗ này hoàn toàn không giống như lao ngục, tức thì vô cùng kinh hoảng, tưởng Cung Kỳ đem cả bọn đến đây để xử quyết. Nếu như không có Khấu Trọng bên cạnh, khẳng định cả bọn đã van xin rối rít hoặc kinh sợ đến phát khóc rồi.
Khấu Trọng vẫn vô cùng đau đầu suy nghĩ. Đột nhiên một ý niệm vô cùng can đảm thoáng qua trong đầu. Bất giác gã thầm nghĩ mình quá ngu xuẩn, không hề nghĩ tới một cách thức giải quyết vô cùng đơn giản, chỉ vắt óc nghĩ ngợi chăm chú về một phương pháp ngớ ngẩn để tiến hành.
Nghĩ tới đây, gã vội vàng lớn tiếng hô hoán.
Bọn La Ý lấy hết can đảm quay qua nhìn gã, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn Khấu Trọng xuất thủ, lại sợ đối phương người đông, lại lo dù có thể chạy thoát khỏi thâm cung cấm viện cũng khó mà rời thành.
Cung Kỳ đang định xuống ngựa, nghe tiếng hô hoán liền nói:
- Để đó cho ta!
Hai tên lang tặc cười lạnh một tiếng, chạy đến bên xe lừa đang đứng giữa vườn.
Khấu Trọng dáng vẻ sợ đến đái cả ra quần, cố gắng lảo đảo đứng lên, rồi hai chân như nhũn ra, ngã từ xe la cắm đầu xuống đất, lăn trùng trục đến chỗ Cung Kỳ.
Đám lang tặc khoan khoái cười rộ lên, tràn đầy vẻ sung sướng một cách tàn nhẫn trước tai hoạ của người khác.
Song mục Cung Kỳ loé lên tia ác độc nhìn Khấu Trọng đang lăn lộn tới gần, lạnh lùng nói:
- Tên khốn này thích nhất là làm loạn. Dựng hắn đứng dậy!
Hai tên lang tặc chạy đến, túm lấy hai bên mình Khấu Trọng định dựng gã đứng lên để thủ lĩnh xử trí.
Bất chợt đột biến phát sinh.
“Bịch! Bịch!”
Song thủ Khấu Trọng đánh ra hai bên, hai tên lang tặc phun máu văng ra. Tiếp đó đao quang nhoáng lên, hoàng mang đại thịnh, Tỉnh Trung Nguyệt như thiểm điện đâm tới Cung Kỳ đang không hề phòng bị.
Lúc này nhờ hoàng mang của Tỉnh Trung Nguyệt, Cung Kỳ mới tỉnh ngộ tên quấy rối đó chính là Khấu Trọng giả trang, hồn phi phách tán, hấp tấp lùi lại rút mã đao giơ ngang lên đỡ.
Mười tên lang tặc còn lại, kể cả tên ngồi đánh xe la đều kinh hãi đến nỗi đứng đờ ra như gà gỗ, nhất thời không kịp phản ứng.
“Kịch!” một tiếng, song đao giao kích, chỉ phát xuất âm thanh trầm đục. Nguyên là do Khấu Trọng sử thủ pháp đặc biệt, nhằm hết sức tránh làm kinh động người khác trong cung nội.
Cung Kỳ cả người lẫn đao bị đánh lùi lại ba bước, hào khí hoàn toàn mất hết, thảm hại đến cực điểm. Nhưng chính hắn cũng không ngờ trong tình huống đó vẫn có thể tiếp được một đao toàn lực của Khấu Trọng.
Đám lang tặc lúc này như đang nằm mộng tỉnh dậy, ào ào bạt xuất binh khí đánh tới Khấu Trọng, lại đúng mong muốn của gã.
Hoả tập lúc này đều rơi xuống đất tắt ngóm. Dưới ánh sáng le lói của ánh đèn bên ngoài cổng chiếu vào, bọn La Ý chỉ thấy nhân ảnh thấp thoáng, đao quang loé lên từng trận, không thể phân biệt ai thắng ai bại. Cả bọn chỉ còn cách cầu lão thiên gia bảo trợ Khấu Trọng đắc thắng. Không ai nghe rõ tiếng đánh nhau vọng ra.
Khấu Trọng công liền ba đao về phía Cung Kỳ, đao sau trầm trọng và biến hóa hơn đao trước, khiến hắn toát mồ hôi, không còn sức hoàn thủ, miệng phun không nhiều không ít vừa đúng ba búng máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
“Bịch!”
Một tên lang tặc trúng cước văng ra, Khấu Trọng lại hoành đao cắt đứt yết hầu một tên khác.
Dù đối phương không phải là bọn lang tặc tàn ác cùng cực thì trong tình huống nguy cấp này, gã không thể ra tay dung tình.
Tỉnh Trung Nguyệt lại xuất kích. Nhân lúc tả thủ đánh bạt mã đao của Cung Kỳ làm lộ ra một kẽ hở, trong một sát na, gã huy đao chém vào người hắn, chiêu thức mau lẹ đến nỗi bản thân Cung Kỳ cũng nhìn không rõ. Tên ác tặc kêu thảm một tiếng, mã đao rơi xuống đất, thân hình bắn ra sau.
Khấu Trọng mau chóng lùi lại, đâm vào người một tên lang tặc đang xông đến, lập tức tiếng xương gãy vang lên.
Tỉnh Trung Nguyệt đồng thời triển khai, đao quang lấp loáng. Địch nhân trúng đao lần lượt ngã xuống, không tên nào sống sót bò dậy nổi.
“Keng!”
Tỉnh Trung Nguyệt được tra vào vỏ, toàn bộ địch nhân đã được giải quyết.
Khấu Trọng bỏ mặt nạ ra, đến trước mặt Cung Kỳ đang nằm ngửa trên mặt đất, lắc đầu than:
- Có cần ta niệm một chương kinh văn siêu độ của quý giáo cho ngươi không?
Cung Kỳ lúc này khí lực mỏng manh như sợi tơ, khoé miệng ứa máu. Trên thân thể không thấy một chút thương tích vì Khấu Trọng cố ý dùng âm kình, dùng đao khí chấn đứt tâm mạch hắn.
Song mục Cung Kỳ bừng bừng lửa cừu hận, vừa hổn hển vừa nói:
- Đại Tôn sẽ báo thù cho ta.
Nói đoạn khí tuyệt thân vong.
Khấu Trọng nhanh chóng cởi bỏ hết quân phục mũ mão của hắn, cải trang bản thân trở thành Cung Kỳ rồi đến bên xe la.
Âu Lương Tài vẫn còn đang kinh hồn bất định hỏi:
- Bọn ta hiện tại phải làm sao đây?
Khấu Trọng ung dung đáp:
- Không một ai biết các ngươi ở đây. Vì thế cho đến sáng ngày mai, các ngươi vẫn an toàn. Ta cần lập tức đi giải quyết một việc khẩn cấp quan trọng phi thường. Trong vòng nửa thời thần sẽ quay lại tìm cách đưa các ngươi rời thành.
---oOo---
Liệt Hà cười khổ nói:
- Đại ca muốn giết muốn mổ, đương nhiên do ngươi quyết định. Bất quá mọi người đều đã từng ngồi chung một bàn ăn cá nướng uống rượu. Theo quy củ của đại thảo nguyên, tại sao không cho kẻ ngu muội này một điểm minh bạch?
“Xoảng!”
Bạt Phong Hàn rút Thâu Thiên kiếm ra, lạnh lùng điềm tĩnh nhìn Liệt Hà cười nhẹ:
- Bạt Phong Hàn ta khi cần giết kẻ nào, chưa từng giải thích với kẻ đó. Tại sao ngươi lại là ngoại lệ được?
Y nắm chặt Thâu Thiên kiếm chĩa về đối phương, lập tức phát sinh một cỗ kiếm khí tập trung lẫm liệt, hùng dũng tràn sang.
Liệt Hà không dám chậm trễ, từ ống giày rút ra một thanh truỷ thủ cong cong dài chừng nửa xích, lấp lánh hàn quang, hoành ngang giữa ngực ngạnh tiếp kiếm khí của Bạt Phong Hàn, dáng vẻ không hề thua kém. Đồng thời hắn hướng đến Từ Tử Lăng đang đứng sau lưng Bạt Phong Hàn cầu cứu:
- Tử Lăng ngươi không thể thấy chết không cứu. Ta chưa từng làm việc gì có lỗi với các ngươi, hiện tại lại không muốn động thủ.
Từ Tử Lăng làm như vô sự hỏi:
- Tối qua, nữ nhân cùng với ngươi truy đuổi ta là ai?
Liệt Hà khẽ run người lên, Bạt Phong Hàn hừ lạnh một tiếng. Thâu Thiên Kiếm xuất ra một chiêu, trong vẻ lăng lệ vô bì lại ẩn tàng khí vị hư linh phiêu dật, làm người ta cảm thấy không thể ngạnh tiếp, lại khó né tránh được. Tuy chỉ là một kiếm đơn giản, nhưng vẽ lên trong không gian một đường cong tuyệt mỹ, bao hàm biến hoá huyền ảo vô cùng, cảm giác hoàn mỹ tuyệt luân đến độ xảo đoạt thiên công. Quả thực đã biểu hiện được biến hoá tinh tiến của Bạt Phong Hàn sau khi được “phục sinh”.
Choang một tiếng vang rền, thanh chuỷ thủ cong cong của Liệt Hà cũng phát sinh biến hoá vi diệu. Không ngờ hắn lại dùng thủ pháp ngạnh tiếp để đón đỡ chiêu kiếm đó của Bạt Phong Hàn, rồi mượn lực phi ngược ra sau, xuyên qua đại môn đang mở rộng lùi vào trong sảnh chính của Tiểu Hồi viên.
Từ, Bạt hai người đã sớm biết Liệt Hà võ công cao cường, nhưng không ngờ hắn lại cao minh đến mức có thể tá lực đào tẩu, có thể dưới Thâu Thiên kiếm của Bạt Phong Hàn thoát thân.
Bạt Phong Hàn nhanh như thiểm điện đuổi theo vào trong phòng. Từ Tử Lăng sợ trong phòng có phục binh, nhanh chóng theo sau hắn. Khi gã xuyên qua cửa thì Bạt Phong Hàn đã đuổi vào trong nội đường. Lạ thay, sảnh đường rộng rãi nhưng không hề có một bóng người.
Từ Tử Lăng thầm kêu bất diệu. Gã mau chóng tiến vào trong, nhìn thấy Bạt Phong Hàn đang tra kiếm vào vỏ. Bạt Phong Hàn đứng bên một miệng giếng nói:
- Bọn ta chậm mất một chút. Nếu như sớm phá cửa xông vào, địch nhân chắc sẽ không có thời gian đào tẩu.
Từ Tử Lăng theo mắt hắn nhìn vào trong lòng giếng, chỉ thấy bên dưới có một khoảng trống rộng rãi, và một địa đạo không biết dẫn đi tới đâu.
Bạt Phong Hàn nói tiếp:
- Ta dám đảm bảo địa đạo này thông ra bên ngoài thành. Đại Minh tôn giáo ngày ngày toàn tính kế hại người, đương nhiên cũng sợ bị người ta tính sổ nên đã thiết kế bí đạo này để bỏ chạy khi tình thế nguy cấp, tránh bị người khác tung một mẻ lưới quét trọn.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Đại Minh tôn giáo người nhiều thế mạnh, tại sao lại kém cỏi đến mức để hai người bọn ta dọa nạt rồi phải bỏ chạy chứ?
Bạt Phong Hàn đáp lời:
- Trước tiên bọn Liệt Hà không biết chúng ta có hậu viện hay không, ít nhất không thấy Khấu Trọng đâu. Ngoài ra, bọn chúng đã sớm sinh lòng từ bỏ Bái Tử Đình và Long Tuyền, không dám mạo hiểm. Hôm nay chúng gặp may rồi.
Tiếp đó đặt tay lên vai Từ Tử Lăng nói:
- Hảo huynh đệ! Ta không thể nhịn được nữa rồi! Bọn ta lập tức vào cung, xem tình thế rồi sẽ quyết định cứu Tống nhị ca ra. Hắn chính là người mà ta khâm phục nhất.
---oOo---
Khấu Trọng như chim sổ lồng, trổ thuật phi hành trong hậu cung, trước sau tránh khỏi ba đội tuần tra, hai trạm canh phòng, đến trạch viện góc Tây Bắc. Ở góc tường thành có một toà thạch bảo một tầng chiều ngang chừng mười trượng, có cửa sắt khoá chặt, được phòng thủ sâm nghiêm, chỉ riêng ngoài cửa đã có gần mười tên danh thủ quân cấm vệ. Trong lòng gã biết đó là nơi cần tìm, bèn tập trung truy tìm tung ảnh của Hàn Triều An.
Trong viện chỉ có vài cây đại thụ là có thể ẩn thân, còn lại toàn là hoa cỏ thấp, nhìn qua cũng thấy rõ ràng mọi thứ. Bất giác Khấu Trọng kêu khổ trong lòng, khẳng định chỗ này không phải là nơi Cung Kỳ và Hàn Triều An ước định hội họp.
Khấu Trọng nhìn bốn phía, thầm suy đoán do Hàn Triều An không hiểu rõ tình hình trong hậu cung, Cung Kỳ sẽ không ước hẹn hắn ở nơi khó tìm kiếm. Khả năng lớn nhất là chỉ ở xung quanh đây, ví dụ như trong hoặc phía Nam nhà lao. Nghĩ tới đây, Khấu Trọng liền vội vàng nhảy xuống, men theo tường nhà lao đi vòng lần về phía Nam. Gã nghĩ tới chỗ này trước tiên vì chỉ có khu vực này là hậu viên, không có một tòa nhà nào, bên trong có giả sơn, ao cảnh, đình đài, cầu đá, cây cối,… Khung cảnh thanh u đó rất tiện cho việc tránh tai mắt người khác.
Sắc trời đêm sau cơn mưa lớn khá trong lành thoáng mát, may là không thấy mặt trăng. Tuy trời đầy sao nhưng dù cộng thêm ánh đèn trong nhà lao cũng không chiếu tới chỗ đó. Một vùng tối đen u ám, rất lợi cho diệu kế trong lòng gã.
Khấu Trọng bắt chước dáng đi Cung Kỳ, vượt qua tiểu đình nằm ở giữa vườn hoa, đồng thời mô phỏng giọng nói của tên thủ lĩnh lang tặc, hô khẽ:
- Hàn huynh!
Lúc đầu hoàn toàn không có động tĩnh gì, tiếp đó một bóng người từ sau bụi trúc ở phía Bắc vườn hoa xuất hiện tiến lại chỗ gã.
Khấu Trọng giả vờ chưa phát hiện ra, quay lưng lại phía Hàn Triều An, không để hắn nhìn thấy mặt mình.
Hàn Triều An đến trên bậc thềm của tiểu đình, thấp giọng nói:
- Cung tướng quân quả là người thủ tín. Hàn Triều An ta đảm bảo sau khi Cung tướng quân đến Cao Ly có thể hưởng hết phú quý vinh hoa.
Trong lòng Khấu Trọng hốt nhiên hiểu ra. Cung Kỳ vốn có lòng gây hoạ, muốn nhờ tay Hàn Triều An giết Tống Sư Đạo nên tự nhiên phải tìm lý do "phú quý vinh hoa" để giải thích vì sao hắn chịu giúp họ Hàn trong việc này.
Khấu Trọng đột ngột quay người lại, hữu quyền như điện chớp kích về phía địch nhân.
Hàn Triều An đang mang trên mình bộ quân phục thủ hạ Cung Kỳ để giả trang làm một cấm vệ quân kêu thảm một tiếng, loạng choạng lùi lại. Dẫu vậy, hắn không hổ là cao thủ, trong tình huống đó lại tránh được chỗ yếu hại trước ngực, dùng bả vai trái hứng lấy một quyền toàn lực của Khấu Trọng, không những có thể hoá giải gần nửa kình khí của gã, mà thậm chí còn trả lại một chưởng, làm Khấu Trọng không thể tiếp tục lập tức xuất chiêu. Tuy nhiên họ Hàn rõ ràng cũng đã thụ trọng thương.
Khấu Trọng đuổi theo như thiểm điện, Hàn Triều An cuối cùng cũng nhìn rõ gã là ai liền thấp giọng hô:
- Chậm đã!
Khấu Trọng ngũ chỉ xoè ra, đơn chưởng hướng tới Hàn Triều An đang đứng cách ngoài một trượng, kình khí khoá chặt đối phương vào trong, chỉ cần đánh một đòn nữa là có thể lấy được cẩu mệnh của hắn. Nhưng gã không hề có cảm giác vui mừng, lại thầm tự mắng mình thực vô dụng, không thể một chiêu diệt địch, làm đối phương vẫn có khả năng phát ra tiếng động, có thể phá hỏng đại kế của gã.
Khấu Trọng chỉ còn cách cười hắc hắc làm phân tâm hắn, nói:
- Hôm qua ngươi ám toán ta, hôm nay lão tử ám toán ngươi, như thế là hoà. Bây giờ bọn ta công bình đại chiến ba trăm hiệp xem thử.
Hàn Triều An khoé miệng ứa máu, vẻ mặt anh tuấn lúc này đau đớn co rúm lại như lệ quỷ, cười thảm :
- Thiếu Soái quả nhiên còn có kỳ binh, khiến người ta không thể không phục. Bất quá nếu ta thét lớn một tiếng, Thiếu Soái sẽ không có gì hay đâu.
Khấu Trọng bị hắn chỉ ra chỗ yếu hại, bề ngoài đương nhiên không dám thừa nhận, một mặt không ngừng tăng cường khí thế áp lực, một mặt nói:
- Khấu Trọng ta sau này phong quang hay là thất bại, chỉ sợ Hàn huynh không còn cơ hội chứng kiến nữa rồi. Đúng không?
Hàn Triều An hổn hển hít mạnh hai hơi nói:
- Dường như Thiếu Soái không muốn thoả hiệp. Không dám dối Thiếu Soái, hôm nay nếu ta qua được kiếp nạn này, lập tức ly khai Long Tuyền về nước. Chỉ cần Thiếu Soái tha cho, tiểu đệ tất có hồi báo.
Khấu Trọng biết lời gã không phải là giả. Phục Nan Đà đã chết, Cái Tô Văn và Hàn Triều An không còn kiếm chác được gì nữa, làm sao dám vì Bái Tử Đình đánh sống đánh chết, khiêu chiến với hùng sư Đột Quyết đã nhiều năm xưng bá ở thảo nguyên.
Nghĩ vậy song Khấu Trọng vẫn giận dữ nói:
- Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ lên ba sao? Tha cho ngươi rồi Hàn huynh lại đàng hoàng ung dung đi thông tri cho Bái Tử Đình, không phải ta sẽ không có đường thoát sao. Chẳng bằng liều một ván, nếu như chỗ nhà lao nghe được tiếng của lão ca ngươi kêu thảm trước khi chết thì tiểu đệ chỉ cần giết thêm vài người, cơ hội thành công vẫn có.
Hàn Triều An cười khổ:
- Thiếu Soái đánh giá thấp tiểu đệ rồi. Tiếng thét trước lúc chết của tiểu đệ đảm bảo có thể truyền tới tai Bái Tử Đình. Ài! tiểu đệ có một phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, Thiếu Soái có hứng thú nghe chăng?
Khấu Trọng không còn cách nào khác, cười nói:
- Ta xin rửa tai cung kính lắng nghe.
Hàn Triều An phấn khởi hẳn lên, nói:
- Nếu như tiểu đệ y ước ly khai, không kinh động người trong cung, xin Thiếu Soái nói với Tống công tử không đem chuyện tiểu đệ từng ám toán y tiết lộ ra, nếu không thì thôi. Thiếu Soái thấy thế nào?
Khấu Trọng bật cười nói:
- Thế thì ngươi chiếm hết tiện nghi rồi. Ta không những phải cho ngươi một sinh lộ, mà còn phải xin Tống nhị ca giữ bí mật cho ngươi nữa.
Hàn Triều An vội nói:
- Vậy nên ta đã sớm nói là sẽ có hồi báo. Trước hết là khẩu lệnh bí mật để ra vào nhà lao do Cung Kỳ nói cho ta biết. Nó sẽ giúp Thiếu Soái bớt được rất nhiều phiền toái. Tiếp đó là tiểu đệ có vài thông tin tình báo rất quan trọng, liên quan đến Ngũ Thải thạch và Vương Thế Sung. Đối với Thiếu Soái đều vô cùng hữu dụng.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
- Về việc liên quan đến Vương Thế Sung, ngươi không cần phải bịa chuyện ra để nói với ta.
Hàn Triều An than:
- Trong tình thế này mà vẫn dám lừa ngươi thì khẳng định ta là một tên ngốc không biết chữ ‘tử’ viết thế nào nữa. Nếu như có một chữ giả dối, Hàn Triều An ta sau này sẽ không được chết yên lành.
Khấu Trọng gật đầu:
- Nói đi!
Đoạn thu bớt khí kình đang khoá chặt hắn.
Hàn Triều An hít sâu một hơi nói:
- Khẩu lệnh mở nhà lao khác với quân lệnh, chỉ có hai người Bái Tử Đình và Cung Kỳ biết thôi. Người giữ cửa lục thân bất nhận, chỉ nhận khẩu lệnh, vì vậy nếu ngươi biết khẩu lệnh thì vô cùng hữu dụng.
Khấu Trọng cảm thấy có lý. Bái Tử Đình vì không tín nhiệm Phục Nan Đà, lại sợ lão sát hại bọn Tống Sư Đạo nên mới dùng khẩu lệnh để giữ nhà lao trong vòng khống chế của hắn. Gã lại nghĩ tới Bái Tử Đình năm lần bảy lượt, bất chấp tất cả để đối phó mình, chính là do Phục Nan Đà uy hiếp làm hắn không còn lựa chọn nào khác, vì nhi tử Đại Tộ Vinh của hắn nằm trong tay Cái Tô Văn, đồng bọn của tên ma tăng.
Trong lòng nảy ra một ý, gã nói:
- Trước tiên khoan hãy nói khẩu lệnh ra đã. Ta có một điều kiện, nếu như ngươi tiếp nhận thì ta bảo chứng nếu như sau này có người hỏi Tống nhị ca ngươi có phải là một tên tiểu nhân đê tiện không, ta sẽ phủ nhận giúp ngươi.
Hàn Triều An bị gã trào phúng tới mức muốn khóc không được, nói vẻ bất lực:
- Tiểu đệ ngoài việc chấp nhận, còn có lựa chọn nào khác đây?
Khấu Trọng nói:
- Yên tâm đi! Ngươi đối với ta tuy bất nhân, nhưng ta không bất nghĩa, tuyệt không bao giờ bức người thái quá. Nếu không, ta có thể liên kết với huynh đệ Cổ Nạp Thai và Bồ Tát vây khốn lão Cái. Chờ đến ngày mai thì ngươi nói hậu quả thế nào đây?
Hàn Triều An lập tức biến sắc, thảm hại nói:
- Tiểu đệ phục rồi! Xin Thiếu Soái cho nghe điều kiện.
Khấu Trọng nói:
- Chỉ là việc nhỏ thôi. Ngươi giao Đại Tộ Vinh cho ta!
Hàn Triều An vô cùng ngạc nhiên, hắn không thể hiểu nổi tại sao Khấu Trọng lại biết Đại Tộ Vinh nằm trong tay bọn hắn. Họ Hàn ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu nói:
- Cái đó không thành vấn đề.
Khấu Trọng khẽ cười, vui vẻ nói:
- Giao dịch có thể tiến hành rồi!
(Hết hồi 551).
Lúc đó Khấu Trọng vì lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình nên hết sức dụng thần ghi nhớ đường đi lối lại, khi ở Tây viện cũng đã quan sát tất cả hình thế xung quanh, gã khẳng định nhà lao nội cung nằm ở phía Bắc của Tây viện, giáp với góc Tây Bắc của hậu uyển hoàng cung. Bởi vì theo lý mà nói, nơi làm người ta không dám lui tới, lại không xây dựng cung điện hay trạch viện, chỉ có thể là một nơi có chức năng đặc biệt.
Lúc này đi theo Cung Kỳ có mười hai tên thủ hạ. Nếu họ Cung ly khai, trong lúc đám lang tặc không phòng bị mà Khấu Trọng phát động công kích, khẳng định có thể thu thập bọn chúng dễ dàng. Điều khó khăn là khi hành động không được làm kinh động người khác, lại còn phải an bài thoả đáng cho mười sáu vị Bình Diêu thương nhân nhát gan yếu ớt này nữa. Vì thế, cho tới lúc này, Khấu Trọng vẫn chưa có biện pháp nào tốt.
Không khí trong Hoàng cung rõ ràng đã khác nhiều so với sáng nay, khả năng là do phần lớn binh lính đã được điều ra phòng thủ thành trì. Trừ chỗ cửa ra vào nội và ngoại cung còn đóng trọng binh, trong cung chỉ có binh sỹ tuần tra và binh sỹ phòng thủ những nơi trọng địa như Chính điện, ngoài ra không thấy cấm vệ quân nào khác; lại có thể vì lý do an toàn nên toàn bộ cung nga, nội thị đều được lưu ở Hậu cung. Vì thế, lúc này ngoại trừ những thông đạo chủ yếu, đại bộ phận những toà kiến trúc của Hoàng cung đều chìm trong bóng tối, khiến người ta cảm thấy vẻ hoang lương tiêu điều trước khi đại nạn lâm đầu, không khí vô cùng nặng nề.
Cung Kỳ đầy ắp tâm sự, ngồi trên lưng ngựa cúi đầu trầm tư.
Đến ngoài Tây viện, Cung Kỳ giật cương hô:
- Dừng lại.
Khấu Trọng đảo mắt một vòng, bốn phía không một bóng người. Tây viện chỉ thấy một khối đen sì, chỉ có góc Tây Bắc le lói một ánh đèn ảm đạm.
“Xoẹt! Xoẹt!”
Hai tên lang tặc hốt nhiên đánh hoả tập lên, chiếu sáng đại môn đang khoá chặt và tường cao hai bên Tây viện.
Cung Kỳ hạ lệnh:
- Mở cửa!
Hai tên lang tặc xuống ngựa, mở cổng ra, xe la tiến vào hoa viên.
Bọn La Ý nhìn thấy chỗ này hoàn toàn không giống như lao ngục, tức thì vô cùng kinh hoảng, tưởng Cung Kỳ đem cả bọn đến đây để xử quyết. Nếu như không có Khấu Trọng bên cạnh, khẳng định cả bọn đã van xin rối rít hoặc kinh sợ đến phát khóc rồi.
Khấu Trọng vẫn vô cùng đau đầu suy nghĩ. Đột nhiên một ý niệm vô cùng can đảm thoáng qua trong đầu. Bất giác gã thầm nghĩ mình quá ngu xuẩn, không hề nghĩ tới một cách thức giải quyết vô cùng đơn giản, chỉ vắt óc nghĩ ngợi chăm chú về một phương pháp ngớ ngẩn để tiến hành.
Nghĩ tới đây, gã vội vàng lớn tiếng hô hoán.
Bọn La Ý lấy hết can đảm quay qua nhìn gã, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn Khấu Trọng xuất thủ, lại sợ đối phương người đông, lại lo dù có thể chạy thoát khỏi thâm cung cấm viện cũng khó mà rời thành.
Cung Kỳ đang định xuống ngựa, nghe tiếng hô hoán liền nói:
- Để đó cho ta!
Hai tên lang tặc cười lạnh một tiếng, chạy đến bên xe lừa đang đứng giữa vườn.
Khấu Trọng dáng vẻ sợ đến đái cả ra quần, cố gắng lảo đảo đứng lên, rồi hai chân như nhũn ra, ngã từ xe la cắm đầu xuống đất, lăn trùng trục đến chỗ Cung Kỳ.
Đám lang tặc khoan khoái cười rộ lên, tràn đầy vẻ sung sướng một cách tàn nhẫn trước tai hoạ của người khác.
Song mục Cung Kỳ loé lên tia ác độc nhìn Khấu Trọng đang lăn lộn tới gần, lạnh lùng nói:
- Tên khốn này thích nhất là làm loạn. Dựng hắn đứng dậy!
Hai tên lang tặc chạy đến, túm lấy hai bên mình Khấu Trọng định dựng gã đứng lên để thủ lĩnh xử trí.
Bất chợt đột biến phát sinh.
“Bịch! Bịch!”
Song thủ Khấu Trọng đánh ra hai bên, hai tên lang tặc phun máu văng ra. Tiếp đó đao quang nhoáng lên, hoàng mang đại thịnh, Tỉnh Trung Nguyệt như thiểm điện đâm tới Cung Kỳ đang không hề phòng bị.
Lúc này nhờ hoàng mang của Tỉnh Trung Nguyệt, Cung Kỳ mới tỉnh ngộ tên quấy rối đó chính là Khấu Trọng giả trang, hồn phi phách tán, hấp tấp lùi lại rút mã đao giơ ngang lên đỡ.
Mười tên lang tặc còn lại, kể cả tên ngồi đánh xe la đều kinh hãi đến nỗi đứng đờ ra như gà gỗ, nhất thời không kịp phản ứng.
“Kịch!” một tiếng, song đao giao kích, chỉ phát xuất âm thanh trầm đục. Nguyên là do Khấu Trọng sử thủ pháp đặc biệt, nhằm hết sức tránh làm kinh động người khác trong cung nội.
Cung Kỳ cả người lẫn đao bị đánh lùi lại ba bước, hào khí hoàn toàn mất hết, thảm hại đến cực điểm. Nhưng chính hắn cũng không ngờ trong tình huống đó vẫn có thể tiếp được một đao toàn lực của Khấu Trọng.
Đám lang tặc lúc này như đang nằm mộng tỉnh dậy, ào ào bạt xuất binh khí đánh tới Khấu Trọng, lại đúng mong muốn của gã.
Hoả tập lúc này đều rơi xuống đất tắt ngóm. Dưới ánh sáng le lói của ánh đèn bên ngoài cổng chiếu vào, bọn La Ý chỉ thấy nhân ảnh thấp thoáng, đao quang loé lên từng trận, không thể phân biệt ai thắng ai bại. Cả bọn chỉ còn cách cầu lão thiên gia bảo trợ Khấu Trọng đắc thắng. Không ai nghe rõ tiếng đánh nhau vọng ra.
Khấu Trọng công liền ba đao về phía Cung Kỳ, đao sau trầm trọng và biến hóa hơn đao trước, khiến hắn toát mồ hôi, không còn sức hoàn thủ, miệng phun không nhiều không ít vừa đúng ba búng máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
“Bịch!”
Một tên lang tặc trúng cước văng ra, Khấu Trọng lại hoành đao cắt đứt yết hầu một tên khác.
Dù đối phương không phải là bọn lang tặc tàn ác cùng cực thì trong tình huống nguy cấp này, gã không thể ra tay dung tình.
Tỉnh Trung Nguyệt lại xuất kích. Nhân lúc tả thủ đánh bạt mã đao của Cung Kỳ làm lộ ra một kẽ hở, trong một sát na, gã huy đao chém vào người hắn, chiêu thức mau lẹ đến nỗi bản thân Cung Kỳ cũng nhìn không rõ. Tên ác tặc kêu thảm một tiếng, mã đao rơi xuống đất, thân hình bắn ra sau.
Khấu Trọng mau chóng lùi lại, đâm vào người một tên lang tặc đang xông đến, lập tức tiếng xương gãy vang lên.
Tỉnh Trung Nguyệt đồng thời triển khai, đao quang lấp loáng. Địch nhân trúng đao lần lượt ngã xuống, không tên nào sống sót bò dậy nổi.
“Keng!”
Tỉnh Trung Nguyệt được tra vào vỏ, toàn bộ địch nhân đã được giải quyết.
Khấu Trọng bỏ mặt nạ ra, đến trước mặt Cung Kỳ đang nằm ngửa trên mặt đất, lắc đầu than:
- Có cần ta niệm một chương kinh văn siêu độ của quý giáo cho ngươi không?
Cung Kỳ lúc này khí lực mỏng manh như sợi tơ, khoé miệng ứa máu. Trên thân thể không thấy một chút thương tích vì Khấu Trọng cố ý dùng âm kình, dùng đao khí chấn đứt tâm mạch hắn.
Song mục Cung Kỳ bừng bừng lửa cừu hận, vừa hổn hển vừa nói:
- Đại Tôn sẽ báo thù cho ta.
Nói đoạn khí tuyệt thân vong.
Khấu Trọng nhanh chóng cởi bỏ hết quân phục mũ mão của hắn, cải trang bản thân trở thành Cung Kỳ rồi đến bên xe la.
Âu Lương Tài vẫn còn đang kinh hồn bất định hỏi:
- Bọn ta hiện tại phải làm sao đây?
Khấu Trọng ung dung đáp:
- Không một ai biết các ngươi ở đây. Vì thế cho đến sáng ngày mai, các ngươi vẫn an toàn. Ta cần lập tức đi giải quyết một việc khẩn cấp quan trọng phi thường. Trong vòng nửa thời thần sẽ quay lại tìm cách đưa các ngươi rời thành.
---oOo---
Liệt Hà cười khổ nói:
- Đại ca muốn giết muốn mổ, đương nhiên do ngươi quyết định. Bất quá mọi người đều đã từng ngồi chung một bàn ăn cá nướng uống rượu. Theo quy củ của đại thảo nguyên, tại sao không cho kẻ ngu muội này một điểm minh bạch?
“Xoảng!”
Bạt Phong Hàn rút Thâu Thiên kiếm ra, lạnh lùng điềm tĩnh nhìn Liệt Hà cười nhẹ:
- Bạt Phong Hàn ta khi cần giết kẻ nào, chưa từng giải thích với kẻ đó. Tại sao ngươi lại là ngoại lệ được?
Y nắm chặt Thâu Thiên kiếm chĩa về đối phương, lập tức phát sinh một cỗ kiếm khí tập trung lẫm liệt, hùng dũng tràn sang.
Liệt Hà không dám chậm trễ, từ ống giày rút ra một thanh truỷ thủ cong cong dài chừng nửa xích, lấp lánh hàn quang, hoành ngang giữa ngực ngạnh tiếp kiếm khí của Bạt Phong Hàn, dáng vẻ không hề thua kém. Đồng thời hắn hướng đến Từ Tử Lăng đang đứng sau lưng Bạt Phong Hàn cầu cứu:
- Tử Lăng ngươi không thể thấy chết không cứu. Ta chưa từng làm việc gì có lỗi với các ngươi, hiện tại lại không muốn động thủ.
Từ Tử Lăng làm như vô sự hỏi:
- Tối qua, nữ nhân cùng với ngươi truy đuổi ta là ai?
Liệt Hà khẽ run người lên, Bạt Phong Hàn hừ lạnh một tiếng. Thâu Thiên Kiếm xuất ra một chiêu, trong vẻ lăng lệ vô bì lại ẩn tàng khí vị hư linh phiêu dật, làm người ta cảm thấy không thể ngạnh tiếp, lại khó né tránh được. Tuy chỉ là một kiếm đơn giản, nhưng vẽ lên trong không gian một đường cong tuyệt mỹ, bao hàm biến hoá huyền ảo vô cùng, cảm giác hoàn mỹ tuyệt luân đến độ xảo đoạt thiên công. Quả thực đã biểu hiện được biến hoá tinh tiến của Bạt Phong Hàn sau khi được “phục sinh”.
Choang một tiếng vang rền, thanh chuỷ thủ cong cong của Liệt Hà cũng phát sinh biến hoá vi diệu. Không ngờ hắn lại dùng thủ pháp ngạnh tiếp để đón đỡ chiêu kiếm đó của Bạt Phong Hàn, rồi mượn lực phi ngược ra sau, xuyên qua đại môn đang mở rộng lùi vào trong sảnh chính của Tiểu Hồi viên.
Từ, Bạt hai người đã sớm biết Liệt Hà võ công cao cường, nhưng không ngờ hắn lại cao minh đến mức có thể tá lực đào tẩu, có thể dưới Thâu Thiên kiếm của Bạt Phong Hàn thoát thân.
Bạt Phong Hàn nhanh như thiểm điện đuổi theo vào trong phòng. Từ Tử Lăng sợ trong phòng có phục binh, nhanh chóng theo sau hắn. Khi gã xuyên qua cửa thì Bạt Phong Hàn đã đuổi vào trong nội đường. Lạ thay, sảnh đường rộng rãi nhưng không hề có một bóng người.
Từ Tử Lăng thầm kêu bất diệu. Gã mau chóng tiến vào trong, nhìn thấy Bạt Phong Hàn đang tra kiếm vào vỏ. Bạt Phong Hàn đứng bên một miệng giếng nói:
- Bọn ta chậm mất một chút. Nếu như sớm phá cửa xông vào, địch nhân chắc sẽ không có thời gian đào tẩu.
Từ Tử Lăng theo mắt hắn nhìn vào trong lòng giếng, chỉ thấy bên dưới có một khoảng trống rộng rãi, và một địa đạo không biết dẫn đi tới đâu.
Bạt Phong Hàn nói tiếp:
- Ta dám đảm bảo địa đạo này thông ra bên ngoài thành. Đại Minh tôn giáo ngày ngày toàn tính kế hại người, đương nhiên cũng sợ bị người ta tính sổ nên đã thiết kế bí đạo này để bỏ chạy khi tình thế nguy cấp, tránh bị người khác tung một mẻ lưới quét trọn.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Đại Minh tôn giáo người nhiều thế mạnh, tại sao lại kém cỏi đến mức để hai người bọn ta dọa nạt rồi phải bỏ chạy chứ?
Bạt Phong Hàn đáp lời:
- Trước tiên bọn Liệt Hà không biết chúng ta có hậu viện hay không, ít nhất không thấy Khấu Trọng đâu. Ngoài ra, bọn chúng đã sớm sinh lòng từ bỏ Bái Tử Đình và Long Tuyền, không dám mạo hiểm. Hôm nay chúng gặp may rồi.
Tiếp đó đặt tay lên vai Từ Tử Lăng nói:
- Hảo huynh đệ! Ta không thể nhịn được nữa rồi! Bọn ta lập tức vào cung, xem tình thế rồi sẽ quyết định cứu Tống nhị ca ra. Hắn chính là người mà ta khâm phục nhất.
---oOo---
Khấu Trọng như chim sổ lồng, trổ thuật phi hành trong hậu cung, trước sau tránh khỏi ba đội tuần tra, hai trạm canh phòng, đến trạch viện góc Tây Bắc. Ở góc tường thành có một toà thạch bảo một tầng chiều ngang chừng mười trượng, có cửa sắt khoá chặt, được phòng thủ sâm nghiêm, chỉ riêng ngoài cửa đã có gần mười tên danh thủ quân cấm vệ. Trong lòng gã biết đó là nơi cần tìm, bèn tập trung truy tìm tung ảnh của Hàn Triều An.
Trong viện chỉ có vài cây đại thụ là có thể ẩn thân, còn lại toàn là hoa cỏ thấp, nhìn qua cũng thấy rõ ràng mọi thứ. Bất giác Khấu Trọng kêu khổ trong lòng, khẳng định chỗ này không phải là nơi Cung Kỳ và Hàn Triều An ước định hội họp.
Khấu Trọng nhìn bốn phía, thầm suy đoán do Hàn Triều An không hiểu rõ tình hình trong hậu cung, Cung Kỳ sẽ không ước hẹn hắn ở nơi khó tìm kiếm. Khả năng lớn nhất là chỉ ở xung quanh đây, ví dụ như trong hoặc phía Nam nhà lao. Nghĩ tới đây, Khấu Trọng liền vội vàng nhảy xuống, men theo tường nhà lao đi vòng lần về phía Nam. Gã nghĩ tới chỗ này trước tiên vì chỉ có khu vực này là hậu viên, không có một tòa nhà nào, bên trong có giả sơn, ao cảnh, đình đài, cầu đá, cây cối,… Khung cảnh thanh u đó rất tiện cho việc tránh tai mắt người khác.
Sắc trời đêm sau cơn mưa lớn khá trong lành thoáng mát, may là không thấy mặt trăng. Tuy trời đầy sao nhưng dù cộng thêm ánh đèn trong nhà lao cũng không chiếu tới chỗ đó. Một vùng tối đen u ám, rất lợi cho diệu kế trong lòng gã.
Khấu Trọng bắt chước dáng đi Cung Kỳ, vượt qua tiểu đình nằm ở giữa vườn hoa, đồng thời mô phỏng giọng nói của tên thủ lĩnh lang tặc, hô khẽ:
- Hàn huynh!
Lúc đầu hoàn toàn không có động tĩnh gì, tiếp đó một bóng người từ sau bụi trúc ở phía Bắc vườn hoa xuất hiện tiến lại chỗ gã.
Khấu Trọng giả vờ chưa phát hiện ra, quay lưng lại phía Hàn Triều An, không để hắn nhìn thấy mặt mình.
Hàn Triều An đến trên bậc thềm của tiểu đình, thấp giọng nói:
- Cung tướng quân quả là người thủ tín. Hàn Triều An ta đảm bảo sau khi Cung tướng quân đến Cao Ly có thể hưởng hết phú quý vinh hoa.
Trong lòng Khấu Trọng hốt nhiên hiểu ra. Cung Kỳ vốn có lòng gây hoạ, muốn nhờ tay Hàn Triều An giết Tống Sư Đạo nên tự nhiên phải tìm lý do "phú quý vinh hoa" để giải thích vì sao hắn chịu giúp họ Hàn trong việc này.
Khấu Trọng đột ngột quay người lại, hữu quyền như điện chớp kích về phía địch nhân.
Hàn Triều An đang mang trên mình bộ quân phục thủ hạ Cung Kỳ để giả trang làm một cấm vệ quân kêu thảm một tiếng, loạng choạng lùi lại. Dẫu vậy, hắn không hổ là cao thủ, trong tình huống đó lại tránh được chỗ yếu hại trước ngực, dùng bả vai trái hứng lấy một quyền toàn lực của Khấu Trọng, không những có thể hoá giải gần nửa kình khí của gã, mà thậm chí còn trả lại một chưởng, làm Khấu Trọng không thể tiếp tục lập tức xuất chiêu. Tuy nhiên họ Hàn rõ ràng cũng đã thụ trọng thương.
Khấu Trọng đuổi theo như thiểm điện, Hàn Triều An cuối cùng cũng nhìn rõ gã là ai liền thấp giọng hô:
- Chậm đã!
Khấu Trọng ngũ chỉ xoè ra, đơn chưởng hướng tới Hàn Triều An đang đứng cách ngoài một trượng, kình khí khoá chặt đối phương vào trong, chỉ cần đánh một đòn nữa là có thể lấy được cẩu mệnh của hắn. Nhưng gã không hề có cảm giác vui mừng, lại thầm tự mắng mình thực vô dụng, không thể một chiêu diệt địch, làm đối phương vẫn có khả năng phát ra tiếng động, có thể phá hỏng đại kế của gã.
Khấu Trọng chỉ còn cách cười hắc hắc làm phân tâm hắn, nói:
- Hôm qua ngươi ám toán ta, hôm nay lão tử ám toán ngươi, như thế là hoà. Bây giờ bọn ta công bình đại chiến ba trăm hiệp xem thử.
Hàn Triều An khoé miệng ứa máu, vẻ mặt anh tuấn lúc này đau đớn co rúm lại như lệ quỷ, cười thảm :
- Thiếu Soái quả nhiên còn có kỳ binh, khiến người ta không thể không phục. Bất quá nếu ta thét lớn một tiếng, Thiếu Soái sẽ không có gì hay đâu.
Khấu Trọng bị hắn chỉ ra chỗ yếu hại, bề ngoài đương nhiên không dám thừa nhận, một mặt không ngừng tăng cường khí thế áp lực, một mặt nói:
- Khấu Trọng ta sau này phong quang hay là thất bại, chỉ sợ Hàn huynh không còn cơ hội chứng kiến nữa rồi. Đúng không?
Hàn Triều An hổn hển hít mạnh hai hơi nói:
- Dường như Thiếu Soái không muốn thoả hiệp. Không dám dối Thiếu Soái, hôm nay nếu ta qua được kiếp nạn này, lập tức ly khai Long Tuyền về nước. Chỉ cần Thiếu Soái tha cho, tiểu đệ tất có hồi báo.
Khấu Trọng biết lời gã không phải là giả. Phục Nan Đà đã chết, Cái Tô Văn và Hàn Triều An không còn kiếm chác được gì nữa, làm sao dám vì Bái Tử Đình đánh sống đánh chết, khiêu chiến với hùng sư Đột Quyết đã nhiều năm xưng bá ở thảo nguyên.
Nghĩ vậy song Khấu Trọng vẫn giận dữ nói:
- Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ lên ba sao? Tha cho ngươi rồi Hàn huynh lại đàng hoàng ung dung đi thông tri cho Bái Tử Đình, không phải ta sẽ không có đường thoát sao. Chẳng bằng liều một ván, nếu như chỗ nhà lao nghe được tiếng của lão ca ngươi kêu thảm trước khi chết thì tiểu đệ chỉ cần giết thêm vài người, cơ hội thành công vẫn có.
Hàn Triều An cười khổ:
- Thiếu Soái đánh giá thấp tiểu đệ rồi. Tiếng thét trước lúc chết của tiểu đệ đảm bảo có thể truyền tới tai Bái Tử Đình. Ài! tiểu đệ có một phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, Thiếu Soái có hứng thú nghe chăng?
Khấu Trọng không còn cách nào khác, cười nói:
- Ta xin rửa tai cung kính lắng nghe.
Hàn Triều An phấn khởi hẳn lên, nói:
- Nếu như tiểu đệ y ước ly khai, không kinh động người trong cung, xin Thiếu Soái nói với Tống công tử không đem chuyện tiểu đệ từng ám toán y tiết lộ ra, nếu không thì thôi. Thiếu Soái thấy thế nào?
Khấu Trọng bật cười nói:
- Thế thì ngươi chiếm hết tiện nghi rồi. Ta không những phải cho ngươi một sinh lộ, mà còn phải xin Tống nhị ca giữ bí mật cho ngươi nữa.
Hàn Triều An vội nói:
- Vậy nên ta đã sớm nói là sẽ có hồi báo. Trước hết là khẩu lệnh bí mật để ra vào nhà lao do Cung Kỳ nói cho ta biết. Nó sẽ giúp Thiếu Soái bớt được rất nhiều phiền toái. Tiếp đó là tiểu đệ có vài thông tin tình báo rất quan trọng, liên quan đến Ngũ Thải thạch và Vương Thế Sung. Đối với Thiếu Soái đều vô cùng hữu dụng.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
- Về việc liên quan đến Vương Thế Sung, ngươi không cần phải bịa chuyện ra để nói với ta.
Hàn Triều An than:
- Trong tình thế này mà vẫn dám lừa ngươi thì khẳng định ta là một tên ngốc không biết chữ ‘tử’ viết thế nào nữa. Nếu như có một chữ giả dối, Hàn Triều An ta sau này sẽ không được chết yên lành.
Khấu Trọng gật đầu:
- Nói đi!
Đoạn thu bớt khí kình đang khoá chặt hắn.
Hàn Triều An hít sâu một hơi nói:
- Khẩu lệnh mở nhà lao khác với quân lệnh, chỉ có hai người Bái Tử Đình và Cung Kỳ biết thôi. Người giữ cửa lục thân bất nhận, chỉ nhận khẩu lệnh, vì vậy nếu ngươi biết khẩu lệnh thì vô cùng hữu dụng.
Khấu Trọng cảm thấy có lý. Bái Tử Đình vì không tín nhiệm Phục Nan Đà, lại sợ lão sát hại bọn Tống Sư Đạo nên mới dùng khẩu lệnh để giữ nhà lao trong vòng khống chế của hắn. Gã lại nghĩ tới Bái Tử Đình năm lần bảy lượt, bất chấp tất cả để đối phó mình, chính là do Phục Nan Đà uy hiếp làm hắn không còn lựa chọn nào khác, vì nhi tử Đại Tộ Vinh của hắn nằm trong tay Cái Tô Văn, đồng bọn của tên ma tăng.
Trong lòng nảy ra một ý, gã nói:
- Trước tiên khoan hãy nói khẩu lệnh ra đã. Ta có một điều kiện, nếu như ngươi tiếp nhận thì ta bảo chứng nếu như sau này có người hỏi Tống nhị ca ngươi có phải là một tên tiểu nhân đê tiện không, ta sẽ phủ nhận giúp ngươi.
Hàn Triều An bị gã trào phúng tới mức muốn khóc không được, nói vẻ bất lực:
- Tiểu đệ ngoài việc chấp nhận, còn có lựa chọn nào khác đây?
Khấu Trọng nói:
- Yên tâm đi! Ngươi đối với ta tuy bất nhân, nhưng ta không bất nghĩa, tuyệt không bao giờ bức người thái quá. Nếu không, ta có thể liên kết với huynh đệ Cổ Nạp Thai và Bồ Tát vây khốn lão Cái. Chờ đến ngày mai thì ngươi nói hậu quả thế nào đây?
Hàn Triều An lập tức biến sắc, thảm hại nói:
- Tiểu đệ phục rồi! Xin Thiếu Soái cho nghe điều kiện.
Khấu Trọng nói:
- Chỉ là việc nhỏ thôi. Ngươi giao Đại Tộ Vinh cho ta!
Hàn Triều An vô cùng ngạc nhiên, hắn không thể hiểu nổi tại sao Khấu Trọng lại biết Đại Tộ Vinh nằm trong tay bọn hắn. Họ Hàn ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu nói:
- Cái đó không thành vấn đề.
Khấu Trọng khẽ cười, vui vẻ nói:
- Giao dịch có thể tiến hành rồi!
(Hết hồi 551).
/800
|