Đại Đường Song Long Truyện

Chương 557: Lưỡng toàn kỳ mỹ

/800


Khấu Trọng và Từ Tử Lăng một xướng một hoạ, sự thật vẫn là một biện pháp mà hai gã hồi còn nhỏ ở Dương Châu vẫn làm, trước cứng sau mềm, cương nhu phối hợp, cho đối phương cơ hội hạ đài và giữ được thể diện. Nếu như bức đối phương đến chỗ ‘lùi đến bờ sông, không còn đất chết’ thì vô luận ngươi có đạo lý thế nào, cuối cùng chỉ còn cách dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề.

Lúc này Khấu Trọng lại phục hồi bộ dạng như một lão bằng hữu, đến sát bên Hiệt Lợi thấp giọng nói:

- Xin Đại Hãn chớ trách. Nghe nói ngươi chính là người thỉnh Tú Phương tiểu thư đến Long Tuyền. Bây giờ người muốn làm Long Tuyền biến thành một đống đổ nát cũng là Đại Hãn ngươi. Tú Phương tiểu thư là người chỉ yêu thích gảy đàn ca hát mà không thích chiến tranh, mà ta lại vô cùng kính ái nàng. Ôi! Đại Hãn không hy vọng làm Tú Phương tiểu thư thương tâm đến mức muốn theo bước lão Bái chứ?

Hiệt Lợi lộ xuất thần tình lúng túng khó khăn, thấp giọng đáp:

- Ta sẽ tự thân giải thích, bồi tội với nàng.

Lúc này, mọi hoạt động ở trường tập bắn tên đã hoàn toàn đình chỉ, chúng tướng đều lưu tâm nghe ngóng câu chuyện giữa hai người.

Khấu Trọng nói:

- Cách bồi tội tốt nhất là biến can qua thành bạch ngọc. Như vậy sớm mai tiểu đệ lập tức có thể theo thuyền về nước, xem xem có việc gì để làm không, ví dụ như không để cho Lý tiểu tử lấy được Lạc Dương chẳng hạn. Đại Hãn dù sao cũng không thể phái binh đi giúp Vương Thế Sung thủ Lạc Dương đúng không? Việc này cứ giao cho tiểu đệ làm thay Đại Hãn là được rồi.

Hiệt Lợi bật cười:

- Thiếu Soái đúng là một thuyết khách rất giỏi. Thôi được, vì nể mặt Tú Phương tiểu thư, Hiệt Lợi ta sẽ phá lệ nhượng bộ. Người Túc Mạt phải phá huỷ tường thành, dâng hiến năm vạn chiến mã, trâu dê mười vạn con, hoàng kim hai vạn lượng. Cuối cùng là điều kiện quan trọng nhất, Đại Tộ Vinh phải theo chúng ta làm con tin. Đây là những yêu cầu thấp nhất của ta, không còn khả năng nhượng bộ hơn nữa.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe thấy ngẩn mặt nhìn nhau. Túc Mạt tộc làm sao chịu giao Đại Tộ Vinh ra, mà bọn gã cũng không nhẫn tâm như thế đối với một đứa bé yếu đuối.

Khấu Trọng cười khổ:

- Đại Hãn làm khó bọn ta rồi. Bái Tử Đình đã chết, di hài cũng không được yên, phải mang đến cho Đại Hãn xét nghiệm tử thi và phát lạc. Việc này đã làm người Túc Mạt oán phẫn và khuất nhục vô cùng rồi, nhưng vì hy vọng có thể bảo tồn cốt nhục huyết mạch của lão Bái nên mới chịu. Đại Tộ Vinh là một tiểu hài chưa biết việc đời, Đại Hãn mang nó đi làm con tin chỉ có ý nghĩa tượng trưng là chính, thực chất tác dụng không nhiều. Phải dâng nạp số lượng lớn chiến mã, trâu dê như thế đã làm quốc khố của Túc Mạt trống rỗng rồi, mười năm nữa cũng không thể phục nguyên được. Ngoài ra, sau này hàng năm đều phải tiến cống nữa. Đại Hãn liệu có thể cho tiểu đệ chút thể diện, tha cho Đại Tộ Vinh được không?

Hiệt Lợi tức giận nói:

- Các ngươi ở Trung Thổ có quy củ của Trung Thổ, bọn ta ở đại thảo nguyên cũng có quy củ của đại thảo nguyên. Từ trước đến giờ chỉ có nhập gia tuỳ tục, không hề có chuyện tục lệ lại phải thay đổi theo khách bao giờ. Nếu không tin, ngươi có thể đi hỏi huynh đệ Đột Lợi của các người, hoặc hỏi Bồ Tát và huynh đệ Cổ Nạp Thai, Thiết Phất Do, xem Hiệt Lợi ta chỉ mang đi một mình Đại Tộ Vinh đã là quá khoan dung rồi. Hừ! Phàm là người chống đối lại ta, nam thì nhất luận giết sạch, nữ thì bắt làm nô lệ. Hôm nay là quá ngoại lệ rồi, nếu không Đột Quyết tộc của bọn ta làm sao lập uy ở đại thảo nguyên được!

Triệu Đức Ngôn cười gian xảo nói:

- Thiếu Soái không cần lấy Trường An giả làm Trường An thật. Long Tuyền tuy là Thượng Kinh của người Túc Mạt nhưng sự thật quy mô so với Cảnh Lăng cũng còn thua xa lắm. Đỗ Phục Uy càng không thể đem so với bọn ta được. Phiền não đều là do sính cường xuất đầu làm liều mà thôi. Thiếu Soái nếu không tự nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho Thiếu Soái quân hoặc cho Đại tiểu thư chứ!

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe thế đều tức giận phát hoả trong đầu. Hiệt Lợi ngoan cố không nhượng bộ, Triệu Đức Ngôn lại thừa gió bẻ măng, ngữ khí hàm ý uy hiếp, lại mang cả việc Trác Kiều gộp vào đây.

Khấu Trọng ung dung nói:

- Đại Hãn nếu như phá cách mà khoan dung cho, Khấu Trọng ta sẽ cảm kích phi thường.

Đôn Dục Cốc nhíu mày nói:

- Đại Hãn đã sớm khoan dung đặc cách đối với Thiếu Soái rồi. Thiếu Soái sao không trở về thương nghị cùng người Túc Mạt, trước sớm mai có hồi báo cho Đại Hãn.

Khấu Trọng ngửa mặt nhìn trời cười dài, hào khí nổi lên nói:

- Không cần đợi đến sáng mai, ta bây giờ có thể lập tức cho Đại Hãn một đáp án.

Hiệt Lợi song mục sát khí đại thịnh, lấp loáng như điện, gật đầu nói:

- Được! Hiệt Lợi ta rửa tai để nghe đây.

Khấu Trọng bước lên ba bước, đưa mắt nhìn qua khu vực tập bắn tên bên cạnh, ung dung lấy Thích Nhật cung từ bên trong áo bào ra, vận kình giương cung. Khi dây cung bật phát ra tiếng “Păng!” mạnh mẽ, gã thét lớn:

- Đem tên lại đây! Khẩu thuyết vô bằng. Cứ lấy mũi tên này để quyết định mệnh vận của thành Long Tuyền đi.

Sau lưng gã là Hiệt Lợi và bọn tướng lĩnh Đột Quyết, lại có hơn trăm thân binh của Hiệt Lợi đang đứng dàn ngang hai bên trường bắn, thêm vào những binh sỹ Đột Quyết đang chuẩn bị công cụ chiến tranh, dù ở gần hay xa đều bị hành vi đột ngột của gã hấp dẫn, mở to mắt nhìn.

Đích thân Hiệt Lợi vươn tay rút một mũi tên từ trong bao tên của một tên tuỳ tùng, đưa đến bên tay trái Khấu Trọng.

Khấu Trọng không hề chậm trễ, tiếp tên rồi lắp lên cung, nhẹ nhàng giương Thích Nhật cung cong vòng như trăng tròn.

Bọn Hiệt Lợi nhìn thấy cây cung trứ danh đã làm không biết bao nhiêu chiến sỹ Đột Quyết phải ôm hận này, trong lòng không hiểu có tư vị gì??

Toàn trường chỉ có mình Từ Tử Lăng biết Khấu Trọng sẽ sử dụng Loa Hoàn kình để bắn mũi tên ra, bắn nát bia tên thành bột để lập uy, lại cũng để thể hiện lập trường và quyết tâm thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành.

Trong sự chờ đợi của muôn người, dây cung bật mạnh, cương tiễn phóng ra với tốc độ cao đến nỗi mắt thường nhìn không rõ. Mũi tên nhanh như điện chớp vượt qua cự ly trăm bộ, nhanh chóng tiếp cận bia tên.

Khi sắp bắn trúng hồng tâm, bỗng nhiên mũi tên dừng lại trên không vì có hai ngón tay như thể từ trong thế giới hư vô thình lình xuất hiện kẹp trúng mũi tên.

Thời gian hốt nhiên ngưng đọng.

“Bùng”! Cương tiễn gẫy vụn.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn nhau. Các chiến sỹ Đột Quyết liền hò reo ầm ầm điếc cả tai.

Vũ Tôn Tất Huyền, một trong tam đại Tông sư võ học của thiên hạ không biết từ chỗ nào xuất hiện, ngay sát na cương tiễn chuẩn bị bắn trúng mục tiêu liền kẹp trúng mũi tên. Tốc độ và sự chuẩn xác làm người ta không thể tin nổi. Do cương tiễn đã quán chú đầy Loa Hoàn kình nên dưới sự giao kích của hai luồng kình lực, bị vỡ nát thành bột.

Với công phu giữ bình tĩnh dù cho Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc mà Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cũng phải giật mình kinh hãi trước thủ pháp tiếp tiễn kinh thiên địa, khiếp quỷ thần của Tất Huyền. Hai gã không tưởng tượng nổi Tất Huyền cũng theo quân tới đây, chẳng trách tại sao Đột Lợi lại cố ý chậm trễ. Nay khả năng công đả Long Tuyền của liên quân thực sự đã tăng lên rất nhiều.

Tất Huyền hiển nhiên bất ngờ với việc mình không thể hoá giải hết chân khí ẩn chứa trong cương tiễn, khiến mũi tên gẫy vụn, hơi kinh ngạc nói:

- Nội kình của Thiếu Soái lại tăng tiến thêm một bậc. Đáng mừng! Đáng mừng!

Khấu Trọng miễn cưỡng thu hồi Thích Nhật cung, thi lễ nói:

- Không biết Vũ Tôn thân hành đến đây, xin thứ cho tiểu tử tội vô lễ.

Vũ Tôn Tất Huyền vẫn mặc chiếc áo choàng bằng vải gai đơn giản, nhưng lại có khí khái ngạo thị thiên hạ giống như Thiên Đao Tống Khuyết. Lão hai tay chắp sau lưng, như long hành hổ bộ tiến về phía Khấu Trọng, thần thái ung dung tự tại, nhãn thần lạnh lùng thâm bất khả trắc, tưởng chừng trong thế gian này không gì có thể qua mặt lão.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn nhau một cái, đều cảm thấy bất diệu. Nghe nói Tất Huyền mấy chục năm nay không hề tham gia vào các cuộc chiến tranh của Đột Quyết tộc. Hôm nay lão nhân gia lại thân hành đến đây, đương nhiên không phải đơn giản là để đứng ngoài theo dõi mà là để đối phó với hành động của bọn gã. Hơn nữa Tất Huyền từng cảnh cáo hai gã phải quay về Trung Thổ nên khẳng định lần này lão đến không phải việc tốt lành gì.

Có Tất Huyền, tình thế phát sinh biến hoá vô cùng bất lợi đối với bọn Khấu Trọng. Hai gã không thể nắm chắc điều gì trước những phát sinh sắp tới.

Tất Huyền chớp mắt đã vượt qua cự ly hơn năm trăm bước. Tưởng chừng lão bước rất chậm song thực ra vô cùng thần tốc, tràn đầy cảm giác quỷ bí khó giải thích.

Chiến sỹ toàn trường đều nghiêm mình đứng thẳng. Đối với họ, Tất Huyền không chỉ là lãnh tụ tinh thần tối cao, mà còn là tượng đài võ học được sùng bái như thiên thần.

Chỉ có tiếng gió đêm lồng lộng, tiếng lửa lép bép điểm xuyết cho màn đêm đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Tất Huyền dừng lại trước Khấu Trọng chừng mười bước, cười nhẹ nói:

- Bản nhân có một đề nghị lưỡng toàn kỳ mỹ, có thể giải quyết sự tranh đấu giữa Đại Hãn và Thiếu Soái.

Khấu Trọng hít mạnh một hơi, đè nén tâm tình như sóng cuộn, nghiêm mặt nói:

- Xin Vũ Tôn chỉ thị.

Tất Huyền ung dung bình tĩnh nói:

- Quân sự là một hình thức cực đoan của chính trị, chính là chính trị lưu huyết. Một khi dùng đến vũ lực, cuối cùng chỉ còn cách giải quyết duy nhất là sống chết với nhau mà thôi. Giữa nước này với nước khác là thế, mà giữa người với người cũng thế, kẻ mạnh làm vua. Bái Tử Đình và Phục Nan Đà lần này khơi dậy chiến tranh, muốn thay thế tộc ta làm thủ lĩnh. Nếu không có Thiếu Soái ra mặt, bọn chúng chỉ còn một kết cục duy nhất là diệt tộc. Thiếu Soái lại không muốn tình huống đó xuất hiện, sao không biến việc đó từ cuộc chiến công - thủ đại quy mô thành chiến đấu sinh tử giữa hai người thôi. Nếu như người thắng là phía Thiếu Soái, bọn ta có thể phá lệ bỏ điều kiện bắt Đại Tộ Vinh làm con tin. Ý ngươi thế nào?

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lập tức trong lòng kêu cha gọi mẹ. Nếu Tất Huyền tự thân xuất thủ, bọn gã dù cử ai ra cũng chỉ là đi chết mà thôi. Người nắm rõ võ công của Tất Huyền như Bạt Phong Hàn cũng đã sớm quyết định phải tu hành một năm mới có thể tái chiến, đủ biết trong lòng họ Bạt hiểu rõ hiện tại vẫn chưa có cách gì thắng được lão.

Võ công đạt tới cảnh giới của Tất Huyền đã hoàn toàn không còn nhược điểm trí mạng nào nữa.

Bọn Hiệt Lợi đều lộ vẻ ngạc nhiên. Triệu Đức Ngôn, Đôn Dục Cốc cũng đưa mắt nhìn nhau.

Đôn Dục Cốc là thân đệ của Tất Huyền, tiện mở lời hơn là Hiệt Lợi, bèn hắng giọng nói:

- Việc này chỉ sợ có chỗ xung đột với hiệp nghị giữa chúng ta và Đột Lợi Khả Hãn. Xin Vũ Tôn minh xét.

Tất Huyền thản nhiên nói:

- Dù là hiệp nghị nào cũng có thể tuỳ theo tình hình mà cải biến. Như Đột Lợi chắc cũng không hề nghĩ tới việc Thiếu Soái lại ở bên phía người Túc Mạt. Hắn lại còn nghĩ xua quân Đông tiến có thể giúp Thiếu Soái trút giận.

Tiếp đó dùng nhãn thần lấp loáng khó dò đầy vẻ uy hiếp chụp lên mình Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, cười nhẹ nói:

- Không nói dông dài. Bản nhân hạn định trong mười chiêu, chỉ cần Bạt Phong Hàn có thể chống chọi được mà không chết thì sẽ làm như lời hứa. Đại Hãn có ý kiến gì khác không?

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vừa kinh hãi vừa vui mừng, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Hiệt Lợi lông mày nhăn tít, lộ xuất thần sắc trầm tư suy nghĩ.

Bốn phía đều lặng yên, chờ Hiệt Lợi đáp lời. Hắn dù sao vẫn là chủ soái của Đột Quyết. Tất Huyền phải được hắn đồng ý mới có thể đại diện cho Kim Lang quân quyết chiến với Bạt Phong Hàn.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, đều biết nguyên nhân tại sao đối phương vừa kinh vừa mừng.

Mừng là do Tất Huyền đã đề xuất một biện pháp để giải quyết cục diện đàm phán căng thẳng này. Hai gã tự vấn tâm, nếu như một trong hai người phải chiến đấu, khẳng định có thể chịu được mười chiêu của Tất Huyền, tình huống xấu nhất cũng chỉ là thụ nội thương. Từ đó mà suy, Tất Huyền sở dĩ hạn định trong mười chiêu sẽ đả bại Bạt Phong Hàn là vì lão đã tính sai, cho rằng Bạt Phong Hàn vẫn bị nội thương nghiêm trọng. Lão cũng không tưởng nổi thế gian này có diệu thuật liệu thương "Hoán Nhật đại pháp", làm họ Bạt thoát thai hoán cốt, không những nội thương khỏi hết mà võ công lại tăng thêm một tầng, không còn là Bạt Phong Hàn trước kia lúc suýt chết dưới tay lão nữa.

Kinh hãi là vì kiểu cách ngang ngạnh của Bạt Phong Hàn. Hai gã đều hiểu rõ, với tác phong hành sự của Bạt Phong Hàn, có thể khẳng định hắn sẽ liều mạng bất chấp tất cả để trong vòng mười chiêu phải rửa được mối sỉ nhục thua trận lần trước. Như vậy, so với việc chống đỡ được mười chiêu thì lại là chuyện hoàn toàn khác, tất sẽ phải quan tâm đến từng chiêu từng thức, khi đó thì ai dám khẳng định sinh tử thắng bại có được quyết định trong mười chiêu hay không!

Hiệt Lợi suy tư chính là liên quan đến Đột Lợi, có thể đoán lão đã có hiệp nghị với Đột Lợi là không làm thương tổn Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn. Nếu để Tất Huyền đánh chết Bạt Phong Hàn, lão sẽ khó ăn nói với Đột Lợi.

Quả nhiên Hiệt Lợi than:

- Xin Vũ Tôn chớ trách, ta vẫn có điều hơi khó xử. Thiếu Soái liệu có đề nghị gì hay hơn chăng?

Khấu Trọng trong lòng thầm chửi Hiệt Lợi giảo hoạt. Chỉ bằng một câu nói, lão đã đem mọi việc đổ hết lên người gã. Nếu như Khấu Trọng gã đáp ứng, sau này Đột Lợi sẽ không thể truy cứu việc này với Hiệt Lợi.

Gã nhìn Từ Tử Lăng cầu cứu.

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Một trong hai người bọn ta có thể thay hắn ứng chiến không?

Tất Huyền cười nhẹ đáp:

- Một ngày nào đó, hai vị sẽ có cơ hội. Bất quá không phải là dưới trời đêm tinh quang xán lạn này.

Đoạn lão ngửa mặt nhìn trời, song mục xạ xuất tình cảm sâu sắc, điềm nhiên nói:

- Chỉ vì hai vị không có mối hận giết đồ đệ với bản nhân.

Khấu Trọng nói:

- Việc liên quan đến mạng người, lại là mạng của hảo hữu bọn ta. Liệu có thể để chúng ta bàn với nhau vài câu không?

Hiệt Lợi gật đầu đáp ứng. Khấu Trọng kéo Từ Tử Lăng đến một góc, dùng nội công tụ âm thành tuyến, hỏi:

- Việc này đúng là quá đau đầu. Làm sao cho tốt đây?

Từ Tử Lăng cũng đau đầu, nói:

- Nếu ta và ngươi thay lão Bạt cự tuyệt, chỉ sợ lão điên lên lại làm thịt bọn ta.

Khấu Trọng quả quyết nói:

- Ta minh bạch rồi! Lão Tất đã chủ động khiêu chiến, bọn ta căn bản không có lựa chọn nào khác. Lão Bạt cũng thế thôi.

Đoạn gã quay lại, ngang nhiên nói:

- Bọn ta quyết định tiếp nhận ân sủng của Vũ Tôn. Chỉ có một điều kiện phụ là Đại Hãn sau khi xét nghiệm chứng minh đúng là Bái Tử Đình, bọn ta sẽ mang xác hắn về Long Tuyền an táng.

Hiệt Lợi sảng khoái nói:

- Hai vị đều là người mà Hiệt Lợi ta tôn kính. Đó là chút thể diện mà ta muốn dành cho các vị. Cứ làm như thế đi.

Tiếng hò reo lại ầm ầm nổi lên, truyền khắp bình nguyên rộng lớn.

---oOo---

Tông Tương Hoa hoa dung thất sắc hỏi:

- Làm thế sao được?

Phản ứng của nàng đại biểu cho tâm sự của toàn thể tướng lĩnh Long Tuyền vì Vũ Tôn Tất Huyền là một cái tên lớn, đại biểu cho sức mạnh vô địch của đại thảo nguyên. Dù có hạn định mười chiêu, nhưng vẫn không ai dám nghĩ mình có bản lĩnh qua nổi. Nói khác đi, Đại Tộ Vinh sẽ gặp mệnh vận thê thảm bị đại quân Đột Quyết mang đi.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không khỏi cảm thấy đau đầu. Vừa rồi hai gã đã đáp ứng Tất Huyền, thương nghị chi tiết mọi việc xong xuôi, nhưng giờ không tưởng nổi chư tướng Long Tuyền lại đồng thanh phản ứng như thế.

Khách Tố Biệt lắc đầu nói:

- Bọn ta tình nguyện tuẫn thành tử chiến. Bốn vị đã vì bọn ta mà tận hết tâm lực, Túc Mạt tộc bọn ta vĩnh viễn không bao giờ quên. Ài! Hiệt Lợi chưa bao giờ tha cho người nào chống đối lão đâu. Huynh đệ Đột Lợi của các vị đúng là ‘dữ hổ mưu bì’ rồi.

Đôi hổ mục của Bạt Phong Hàn sáng bừng lên, nhưng hắn không nói gì.

Gió lớn từng trận từng trận quất vào mấy người đang thương nghị trên tường thành. Bên ngoài thành dày đặc địch nhân và ánh lửa đuốc, không khí vô cùng nặng nề.

Từ Tử Lăng chợt nảy ra một ý, nói:

- Xin các vị nghe tại hạ nói một lời. Chỉ cần huynh đệ của bọn ta Bạt Phong Hàn khẳng khái coi việc cứu Đại Tộ Vinh là mục tiêu lớn nhất thì đó là phương pháp tốt nhất để giải cứu Long Tuyền.

Tông Tương Hoa ngạc nhiên hỏi:

- Nhưng Tất Huyền đã cùng Bạt Phong Hàn huynh giao thủ, tất hiểu rõ lộ số võ công của Bạt huynh rồi nên mới có lòng tin trong vòng mười chiêu sát tử huynh ấy. Trận này làm sao mà đánh được đây? Sự tình quan hệ trọng đại, xin bốn vị chớ trách bọn ta nói thẳng.

Khách Tố Biệt và hơn mười tướng lĩnh đều gật đầu đồng ý cách nhìn nhận của Tông Tương Hoa.

Khoé miệng Bạt Phong Hàn lộ xuất một tia tiếu ý, nhưng vẫn không nói gì làm người ta cảm thấy cao thâm mạt trắc.

Khấu Trọng vui mừng nói:

- Đó chính là chỗ tinh diệu nhất. Chỉ cần lão Bạt khảng khái làm như Lăng thiếu gia đã nói, tất có thể thành công vượt qua cửa ải này, khi đó mọi việc sẽ được giải quyết, đợi đến sau này mới phân sinh tử với Tất Huyền. Bạt Phong Hàn ngày nay không phải là Bạt Phong Hàn ngày trước đánh với Tất Huyền nữa. Hắn cũng hiểu rõ võ công Tất Huyền. Hà! Các ngươi cần tiếp tục tin tưởng bọn ta. Nghĩ mà xem! Người như Khấu Trọng ta sao có thể đưa huynh đệ của mình đi tìm chết chứ?

Bạt Phong Hàn tiêu sái cười nói:

- Biết ta chỉ có Khấu Trọng và Từ Tử Lăng. Nhưng các ngươi có nghĩ rằng nếu ta xuất chiến với tâm tưởng cố gắng cho qua mười chiêu thì có thể đúng là chỉ đi tìm chết hay không?

Khấu Trọng cũng cười, hùa vào:

- Đương nhiên không phải là bị động như thế, chỉ là cần công thì công, cần thủ thì thủ. Thâu Thiên kiếm của lão ca ngươi tất có thể làm cho lão Tất một phen kinh hãi.

Từ Tử Lăng thấy bọn Khách Tố Biệt, Tông Tương Hoa vẻ mặt vẫn hồ nghi bèn thành khẩn nói:

- Kể cả ‘ngọc thạch câu phần’, cớ sao không đánh liều một phen? Tất Huyền đã một lần không giết được Phong Hàn huynh, lần này lại hạn chế trong vòng mười chiêu có gì là ngoại lệ đâu chứ?

Bạt Phong Hàn cười rộ nói:

- Vô luận các ngươi nghĩ gì, cuộc chiến này của ta và Tất Huyền đã như tên trên cung rồi, không thể không phát ra.

Đây chính là điều mà Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lo lắng nhất. Với tính cách của Bạt Phong Hàn, hắn căn bản sẽ không để tâm đến cái giới hạn mười chiêu. Vì vậy, hai gã phải khiến hắn lấy mục tiêu tối cao là giúp Túc Mạt tộc giải trừ nguy khốn mới để hắn xuất chiến.

Tống Sư Đạo nhìn rõ những mối liên quan bèn hướng sang phía Tông Tương Hoa và các tướng lĩnh Long Tuyền nói:

- Tính mệnh của hơn mười vạn người của Long Tuyền ở trong tay các ngươi. Ta tin tưởng phán đoán của Thiếu Soái và Từ Tử Lăng. Nếu như không đồng ý với suy đoán đó, các ngươi có thể sẽ mất cơ hội rất tốt để sau này có thể làm lại mọi chuyện.

Tông Tương Hoa đến trước mặt Bạt Phong Hàn, thò cánh tay thon dài ra, thần tình nghiêm túc nói:

- Xin Bạt huynh đừng trách, ta cần hiểu rõ tình trạng của huynh.

Bọn Khách Tố Biệt đều gật đầu khen hay vì họ đã nghe tin Bạt Phong Hàn từng bị Tất Huyền đánh trọng thương. Nếu như bây giờ nội thương của hắn vẫn chưa lành thì cuộc chiến này tất bại không sai.

Bạt Phong Hàn lộ thần sắc không vui, đang muốn cự tuyệt thì Từ Tử Lăng than:

- Lão ca ngươi hãy vì Tú Phương tiểu thư mà phá lệ lần này đi.

Bạt Phong Hàn kinh ngạc, hết nhìn Từ Tử Lăng rồi lại nhìn qua Khấu Trọng, cười khổ:

- Hai người các ngươi đúng là bức người thái quá. Nhưng ta vẫn thấy trong lòng vui vẻ.

Nói xong đưa tay ra nắm tay Tông Tương Hoa.

Thân mình thon thả của Tông Tương Hoa khẽ chấn động, nói:

- Không thể nào. Bạt huynh dường như không hề có chút nội thương nào hết.

Khách Tố Biệt đến bên, ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ tin tức truyền đi là sai sao?

Bạt Phong Hàn buông tay Tông Tương Hoa ra, than:

- Trăng có khi mờ khi tỏ, sông có khúc người có lúc mà.

Đoạn lại nắm tay Khách Tố Biệt.

Khách Tố Biệt lập tức thúc đẩy nội khí, chỉ thấy tay Bạt Phong Hàn cứng như thép nguội, chân khí trong nội thể thâm hậu như biển rộng sông dài, thâm bất khả trắc. Lão kinh hãi nói:

- Ta minh bạch rồi.

Lão minh bạch không phải là việc Bạt Phong Hàn sau khi quyết chiến với Tất Huyền mà không thụ thương, mà chính là vì hiểu tại sao Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều muốn hắn xuất chiến.

Bạt Phong Hàn cười nhẹ:

- Không tưởng nổi nội công của Khách Thừa tướng lại tinh thuần như vậy.

Khách Tố Biệt thu tay về, lùi lại.

Khấu Trọng vỗ đùi nói:

- Hà! Cứ quyết định thế đi. Lão Bạt xin hãy nhớ kỹ là chỉ mười chiêu. Nếu như ngươi tiếp tục đánh nữa, bọn ta sẽ xuất thủ phá hoại hảo sự của ngươi đó.

Bạt Phong Hàn ấm ức nói:

- Các ngươi đúng là hảo huynh đệ của ta mà!

----------------------------------------

Chú thích: Dữ hổ mưu bì - Trong nguyên tác thì gọi là "Dữ hồ mưu bì". Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thái bình ngự lãm".

(Hết hồi 557).


/800

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status