Tả Thiếu Dương dạy Chúc Hùng bào chế thuốc cũng không quá tốn thời gian, một phần vì hắn học nhanh, phần khác cần để hắn tự tay làm, gặp vướng mắc gì thì chỉ dẫn mới dễ, cái này không xuông được. Khi rời khỏi Hằng Xương dược hành, mưa tuyết vẫn chưa ngớt, khác với sáng sớm, lúc này tuyết bị người ta dẫm be bét, lại trộn thêm với nước mưa, đường phố thành dính nhớp bẩn thỉu.
Men theo hè phố, chăm chú bước đi, cố gắng không nhìn mặt người khác, đi tới Ngõa thị, nơi này như có cơn bão quét qua, hàng quán nhiều cái nghiêng ngả xiêu vẹo, rác rến khắp nơi, quá nửa các sạp hàng không có người buôn bán, người mua càng ít. Có điều hiệu đồ sắt vẫn mở cửa, lò nung bằng đất đặt ngay trước hiệu, cao hơn cái nhà hai tầng bình thường, thợ rèn lưng trần bóng lưỡng cho than vào lò, làm khu vực quanh đó ấm áp hơn hẳn.
Nơi này chủ yếu làm đồ sắt gia dùng phục vụ người dân trong thành, Tả Thiếu Dương quan sát dao kéo do họ làm ra, khó có thể nói là tạm hài lòng thôi, chả còn cách nào khác, cũng biết đây là hiệu tốt nhất trong thành, liền tìm chủ hiệu nói chuyện làm nồi cao áp và ít dụng cụ phẫu thuật cơ bản, giá cả chỉ nói một lần là đủ, ở đây là thế, người mua kén chọn đồ, song rất ít người bán nói thách, cũng ít người mua mặc cả, đều chỉ nói một lần là trả tiền, ai nấy đều chất phác.
Hôm nay là ngày bận rộn, tới hiệu vải Phó ký, Phó Đại Công chưa về, bán hàng là mẹ già và thê tử của hắn, nơi này bán đủ thứ từ tơ lụa gấm vóc tới da thú, tuy không gọi tên được là vải gì với vải gì, song Tả Thiếu Dương rất hài lòng về mấy loại vải vừa thoáng khí lại có độ dày và chắc tốt.
Trừ thức ăn ra thì thời này thứ gì cũng rẻ, trong túi y vồn có 275 đồng, còn sợ không đủ, vậy mà chạy qua hai cửa hiệu, đặt cả một đống hàng vẫn chưa hết 200 đồng, rẻ tới y xót thay cả chủ hiệu.
Ít nhất hôm nay làm được vài việc hài lòng, tâm trạng khá hơn, hay nói đúng hơn là thích ứng với tình hình mới rồi, trên đường đã có từng đội binh sĩ bắt đầu tuần tra, tường thành cũng nhiều cờ hơn chứng tỏ số lượng quân canh phòng đang tăng lên, người dân càng hoảng, nhưng Tả Thiếu Dương càng yên tâm hơn.
Nghĩ một lúc Tả Thiếu Dương không về nhà, mà đi tới quán trà Thanh Hương, lúc này sân trước lẫn tiền sảnh quán trà đều trống không, chẳng có lấy một vị khách, chỉ có mỗi Tang mẫu đứng đó vẫn cầm cái ấm, hai mắt vô thần nhìn ra phố.
Nhác thấy bóng Tả Thiếu Dương, Tang mẫu chả khác gì ác hán thấy tiểu nương tử xinh đẹp, sáng mắt đi lên, chào đon đả:
– Tiểu lang trung, cậu tới uống trà sao?
Nếu bà ta không phải là mẹ Tiểu Muội thì Tả Thiếu Dương không bao giờ tiếp xúc với loại người này nữa, cũng có cái lợi, giờ y chẳng phải vòng vo gì nữa, lắc đầu hỏi:
– Bá mẫu, Tiểu Muội đâu?
– Tam nha đầu cùng cha nó, đại ca đại tẩu nó đều đi mua gạo rồi, nghe nói sắp đánh nhau, ai cũng đi mua gạo tích trữ. Này, tiểu lang trung, cậu mua được gạo không?
Tang mẫu vừa nói vừa nhìn soi mói khắp người Tả Thiếu Dương:
– Không mua được.
Tang mẫu cứ như thấy người khác gặp khó làm bản thân thêm sức mạnh vậy, giọng nói có sức sống hơn nhiều:
– Ài, không mua được thì sống thế nào?
– Triều đình sẽ không bỏ mặc đâu, thế nào cũng có lương thảo gửi tới.
Tang mẫu lắc đầu, hạ thấp giọng xuống:
– Cậu chưa nghe nói à, phản quân đốt hết lương thực của quan binh rồi, huyện Song Hòe và huyện Thái Hòa đều bị chặn lối, lấy đâu lương thực gửi tới … À, thế nào. Chuẩn bị sính lễ đủ chưa, mau cưới Tiểu Muội về đi, nếu đánh nhau, nó có cậu chiếu cỗ, lão thân cũng yên lòng.
Tả Thiếu Dương biết bà ta chẳng phải lo cho Tiểu Muội mà là tính bỏ đi một miệng ăn, y tới đây là có ý định giúp đỡ nhà họ một chút, nhưng lúc này đổi ý, với loại người này phải tính cho cẩn thận, lạnh lùng nói:
– Ta không có tiền.
– Không tiền thì gạo cũng được, ta tính với giá 360 đồng …
Tang mẫu gập ngón tay bắt đầu tính xem 70 lượng đổi được bao nhiêu lương thực:
Tả Thiếu Dương chẳng thèm để ý tới bà ta, chuyển hướng về nhà, không nhịn được, quay đầu mỉa mai:
– Hiện giờ giá gạo đã là 2000 một đấu rồi, không phải là 360 đồng đâu.
– 2.000 đồng? Cậu đùa đấy à, ta trả cậu 800, thôi được 1.000 đi, cậu có bao nhiêu gạo?
Tang mẫu kỳ kèo:
– Đây là giá bây giờ, bá mẫu, mai sẽ là 3.000 thậm chí 4.000 – 5.000 đó, ta không vội đâu.
Tả Thiếu Dương quay đầu bỏ đi.
Tang mẫu không nghe ra ý mỉa mai của y, ngoáy mông đuổi theo:
– Cậu đưa gạo trước cho ta, đón Tiểu Muội về, sau này có tiền tính lại sau, ít nhất phải đưa trước một nửa, 70 lượng là 70 đấu, một nửa là 35 đấu, không có 35 đấu thì 30 đấu cũng được, này, đừng đi chứ …
Tả Thiếu Dương đi thẳng kệ bà ta réo phía sau, về tới nhà, hiệu mới mở một cửa, có hai người bệnh đang ngồi đợi.
Không ngờ có bệnh nhân, không phải vì toàn thành đang loạn lên vì lương thực và chiến tranh, bệnh tật không tha người, nó đâu quan tâm tới trường hợp nào, ngạc nhiên ở chỗ họ lại tới Quý Chi Đường, xem ra cửa hiệu nhà mình có chút danh tiếng rồi.
Tả Thiếu Dương đứng ở bậc đá, thu ô lại, giũ hết tuyết chùi chân cho sạch chứ chưa vào nhà, không thấy cha ngồi ở cái chỗ quen thuộc, bên mé đại đường tờ mờ có đám đông đứng bên cái giường nhỏ, có người có kìm nén tiếng khóc thút thít, nhìn không được rõ lắm.
Lương thị sắc mặt khẩn trương đứng ở cửa phòng bào chế thuốc nhìn ra, thấy nhi tử về vội chạy tới đón lấy cái ô, nhỏ giọng giục:
– Sáng nay có mấy người bệnh tới, cha con đang gấp đó, cứ nói sao con chưa về, mau đi xem sao.
Hai người họ nói chuyện đã khiến Tả Quý nghe thấy, ông đứng dậy vẫy tay:
– Trung Nhi, con lại đây đi.
– Vâng.
Tả Thiếu Dương chỉ kịp phủi qua tuyết trên người vội chạy vào.
Tới gần mới nhận ra nhóm người này là Cù gia ở phía sau nhà, không ngờ họ quay lại, ánh mắt y hết sức tự nhiên tìm bóng dáng của Bạch Chỉ Hàn, nàng luôn mặt toàn thân đồ trắng rất dễ nhận ra, cái đèn dầu trên bàn chiếu ánh sáng vàng nhạt lên nửa bên mặt mịn màng thanh tú, từng đường nét giống được người thợ giỏi nhất điêu khắc tinh tế. Bộ váy vô cùng vừa vặn, chiếc đai lưng to bản ôm lấy vòng eo thon thả, nhìn lên chút nữa vòng cung nhấp nhô, làm người ta không cầm lòng được muốn khám phá ngọc thể mê người phía dưới. Khóe miệng Tả Thiếu Dương méo xẹo, bậy quá mình nghĩ gì vậy chứ?
Như có linh tính, Bạch Chỉ Hàn quay đầu lại, Tả Thiếu Dương hơi khựng một chút, định lảng đi, nhưng sĩ diện nam nhân nổi lên, Tả Thiếu Dương thoải mái nhìn ngắm mỹ nhân đủ để điên đảo thiên hạ này, khiến Bạch Chỉ Hàn căn môi quay đi tránh ánh mắt càn rỡ của y.
Giành lại chút thắng lợi trẻ con, Tả Thiếu Dương mới ngồi xuống nhìn Cù lão thái gia, mồm méo đi, răng cắn chặt, thoang thoảng mùi khai, hiển nhiên đã mất khống chế đại tiểu tiện rồi.
Chưa hết ở đầu giường có cái cáng gỗ, trên đó là phụ nhân trung niên đang không ngừng co giật, bọt mép xùi ra. Dưới chân giường có lão phủ đang ngồi ngoẹo đầu sang bên, rên nhe nhẹ.
Ba người bệnh, tất nhiên phải phân ra nặng nhẹ hoãn gấp, lão phụ còn ngồi được, phụ nhân trên cáng nặng hơn, có điều tuổi tương đối trẻ, già nhất là Cù lão thái gia, không có tiếng rên nữa, hô hấp yếu ớt, đã cực kỳ nguy cấp, hơn nữa tuổi ông ta cao nhất, càng nguy hiểm phải cứu trước, chút đắc ý rất trẻ con vừa rồi vì làm Bạch Chỉ Han lần nữa tức điên biến mất, khuôn mặt Tả Thiếu Dương trở nên cực kỳ chăm chú.
Có vết xe đổ trước đó, lần này Tả Thiếu Dương chắp tay nói trước:
– Cù lão thái gia, gia phụ bảo ta xem bệnh, ý các vị ra sao?
Vừa rồi kẻ này còn nhìn khắp cơ thể mình, vậy mà thoáng cái làm ra vẻ đạo mạo đường hoàng như vậy, Bạch Chỉ Hàn càng thấy không thể tin tưởng:
– Tả lang trung, ngài không thể xem bệnh cho ngoại tổ phụ của ta sao?
Men theo hè phố, chăm chú bước đi, cố gắng không nhìn mặt người khác, đi tới Ngõa thị, nơi này như có cơn bão quét qua, hàng quán nhiều cái nghiêng ngả xiêu vẹo, rác rến khắp nơi, quá nửa các sạp hàng không có người buôn bán, người mua càng ít. Có điều hiệu đồ sắt vẫn mở cửa, lò nung bằng đất đặt ngay trước hiệu, cao hơn cái nhà hai tầng bình thường, thợ rèn lưng trần bóng lưỡng cho than vào lò, làm khu vực quanh đó ấm áp hơn hẳn.
Nơi này chủ yếu làm đồ sắt gia dùng phục vụ người dân trong thành, Tả Thiếu Dương quan sát dao kéo do họ làm ra, khó có thể nói là tạm hài lòng thôi, chả còn cách nào khác, cũng biết đây là hiệu tốt nhất trong thành, liền tìm chủ hiệu nói chuyện làm nồi cao áp và ít dụng cụ phẫu thuật cơ bản, giá cả chỉ nói một lần là đủ, ở đây là thế, người mua kén chọn đồ, song rất ít người bán nói thách, cũng ít người mua mặc cả, đều chỉ nói một lần là trả tiền, ai nấy đều chất phác.
Hôm nay là ngày bận rộn, tới hiệu vải Phó ký, Phó Đại Công chưa về, bán hàng là mẹ già và thê tử của hắn, nơi này bán đủ thứ từ tơ lụa gấm vóc tới da thú, tuy không gọi tên được là vải gì với vải gì, song Tả Thiếu Dương rất hài lòng về mấy loại vải vừa thoáng khí lại có độ dày và chắc tốt.
Trừ thức ăn ra thì thời này thứ gì cũng rẻ, trong túi y vồn có 275 đồng, còn sợ không đủ, vậy mà chạy qua hai cửa hiệu, đặt cả một đống hàng vẫn chưa hết 200 đồng, rẻ tới y xót thay cả chủ hiệu.
Ít nhất hôm nay làm được vài việc hài lòng, tâm trạng khá hơn, hay nói đúng hơn là thích ứng với tình hình mới rồi, trên đường đã có từng đội binh sĩ bắt đầu tuần tra, tường thành cũng nhiều cờ hơn chứng tỏ số lượng quân canh phòng đang tăng lên, người dân càng hoảng, nhưng Tả Thiếu Dương càng yên tâm hơn.
Nghĩ một lúc Tả Thiếu Dương không về nhà, mà đi tới quán trà Thanh Hương, lúc này sân trước lẫn tiền sảnh quán trà đều trống không, chẳng có lấy một vị khách, chỉ có mỗi Tang mẫu đứng đó vẫn cầm cái ấm, hai mắt vô thần nhìn ra phố.
Nhác thấy bóng Tả Thiếu Dương, Tang mẫu chả khác gì ác hán thấy tiểu nương tử xinh đẹp, sáng mắt đi lên, chào đon đả:
– Tiểu lang trung, cậu tới uống trà sao?
Nếu bà ta không phải là mẹ Tiểu Muội thì Tả Thiếu Dương không bao giờ tiếp xúc với loại người này nữa, cũng có cái lợi, giờ y chẳng phải vòng vo gì nữa, lắc đầu hỏi:
– Bá mẫu, Tiểu Muội đâu?
– Tam nha đầu cùng cha nó, đại ca đại tẩu nó đều đi mua gạo rồi, nghe nói sắp đánh nhau, ai cũng đi mua gạo tích trữ. Này, tiểu lang trung, cậu mua được gạo không?
Tang mẫu vừa nói vừa nhìn soi mói khắp người Tả Thiếu Dương:
– Không mua được.
Tang mẫu cứ như thấy người khác gặp khó làm bản thân thêm sức mạnh vậy, giọng nói có sức sống hơn nhiều:
– Ài, không mua được thì sống thế nào?
– Triều đình sẽ không bỏ mặc đâu, thế nào cũng có lương thảo gửi tới.
Tang mẫu lắc đầu, hạ thấp giọng xuống:
– Cậu chưa nghe nói à, phản quân đốt hết lương thực của quan binh rồi, huyện Song Hòe và huyện Thái Hòa đều bị chặn lối, lấy đâu lương thực gửi tới … À, thế nào. Chuẩn bị sính lễ đủ chưa, mau cưới Tiểu Muội về đi, nếu đánh nhau, nó có cậu chiếu cỗ, lão thân cũng yên lòng.
Tả Thiếu Dương biết bà ta chẳng phải lo cho Tiểu Muội mà là tính bỏ đi một miệng ăn, y tới đây là có ý định giúp đỡ nhà họ một chút, nhưng lúc này đổi ý, với loại người này phải tính cho cẩn thận, lạnh lùng nói:
– Ta không có tiền.
– Không tiền thì gạo cũng được, ta tính với giá 360 đồng …
Tang mẫu gập ngón tay bắt đầu tính xem 70 lượng đổi được bao nhiêu lương thực:
Tả Thiếu Dương chẳng thèm để ý tới bà ta, chuyển hướng về nhà, không nhịn được, quay đầu mỉa mai:
– Hiện giờ giá gạo đã là 2000 một đấu rồi, không phải là 360 đồng đâu.
– 2.000 đồng? Cậu đùa đấy à, ta trả cậu 800, thôi được 1.000 đi, cậu có bao nhiêu gạo?
Tang mẫu kỳ kèo:
– Đây là giá bây giờ, bá mẫu, mai sẽ là 3.000 thậm chí 4.000 – 5.000 đó, ta không vội đâu.
Tả Thiếu Dương quay đầu bỏ đi.
Tang mẫu không nghe ra ý mỉa mai của y, ngoáy mông đuổi theo:
– Cậu đưa gạo trước cho ta, đón Tiểu Muội về, sau này có tiền tính lại sau, ít nhất phải đưa trước một nửa, 70 lượng là 70 đấu, một nửa là 35 đấu, không có 35 đấu thì 30 đấu cũng được, này, đừng đi chứ …
Tả Thiếu Dương đi thẳng kệ bà ta réo phía sau, về tới nhà, hiệu mới mở một cửa, có hai người bệnh đang ngồi đợi.
Không ngờ có bệnh nhân, không phải vì toàn thành đang loạn lên vì lương thực và chiến tranh, bệnh tật không tha người, nó đâu quan tâm tới trường hợp nào, ngạc nhiên ở chỗ họ lại tới Quý Chi Đường, xem ra cửa hiệu nhà mình có chút danh tiếng rồi.
Tả Thiếu Dương đứng ở bậc đá, thu ô lại, giũ hết tuyết chùi chân cho sạch chứ chưa vào nhà, không thấy cha ngồi ở cái chỗ quen thuộc, bên mé đại đường tờ mờ có đám đông đứng bên cái giường nhỏ, có người có kìm nén tiếng khóc thút thít, nhìn không được rõ lắm.
Lương thị sắc mặt khẩn trương đứng ở cửa phòng bào chế thuốc nhìn ra, thấy nhi tử về vội chạy tới đón lấy cái ô, nhỏ giọng giục:
– Sáng nay có mấy người bệnh tới, cha con đang gấp đó, cứ nói sao con chưa về, mau đi xem sao.
Hai người họ nói chuyện đã khiến Tả Quý nghe thấy, ông đứng dậy vẫy tay:
– Trung Nhi, con lại đây đi.
– Vâng.
Tả Thiếu Dương chỉ kịp phủi qua tuyết trên người vội chạy vào.
Tới gần mới nhận ra nhóm người này là Cù gia ở phía sau nhà, không ngờ họ quay lại, ánh mắt y hết sức tự nhiên tìm bóng dáng của Bạch Chỉ Hàn, nàng luôn mặt toàn thân đồ trắng rất dễ nhận ra, cái đèn dầu trên bàn chiếu ánh sáng vàng nhạt lên nửa bên mặt mịn màng thanh tú, từng đường nét giống được người thợ giỏi nhất điêu khắc tinh tế. Bộ váy vô cùng vừa vặn, chiếc đai lưng to bản ôm lấy vòng eo thon thả, nhìn lên chút nữa vòng cung nhấp nhô, làm người ta không cầm lòng được muốn khám phá ngọc thể mê người phía dưới. Khóe miệng Tả Thiếu Dương méo xẹo, bậy quá mình nghĩ gì vậy chứ?
Như có linh tính, Bạch Chỉ Hàn quay đầu lại, Tả Thiếu Dương hơi khựng một chút, định lảng đi, nhưng sĩ diện nam nhân nổi lên, Tả Thiếu Dương thoải mái nhìn ngắm mỹ nhân đủ để điên đảo thiên hạ này, khiến Bạch Chỉ Hàn căn môi quay đi tránh ánh mắt càn rỡ của y.
Giành lại chút thắng lợi trẻ con, Tả Thiếu Dương mới ngồi xuống nhìn Cù lão thái gia, mồm méo đi, răng cắn chặt, thoang thoảng mùi khai, hiển nhiên đã mất khống chế đại tiểu tiện rồi.
Chưa hết ở đầu giường có cái cáng gỗ, trên đó là phụ nhân trung niên đang không ngừng co giật, bọt mép xùi ra. Dưới chân giường có lão phủ đang ngồi ngoẹo đầu sang bên, rên nhe nhẹ.
Ba người bệnh, tất nhiên phải phân ra nặng nhẹ hoãn gấp, lão phụ còn ngồi được, phụ nhân trên cáng nặng hơn, có điều tuổi tương đối trẻ, già nhất là Cù lão thái gia, không có tiếng rên nữa, hô hấp yếu ớt, đã cực kỳ nguy cấp, hơn nữa tuổi ông ta cao nhất, càng nguy hiểm phải cứu trước, chút đắc ý rất trẻ con vừa rồi vì làm Bạch Chỉ Han lần nữa tức điên biến mất, khuôn mặt Tả Thiếu Dương trở nên cực kỳ chăm chú.
Có vết xe đổ trước đó, lần này Tả Thiếu Dương chắp tay nói trước:
– Cù lão thái gia, gia phụ bảo ta xem bệnh, ý các vị ra sao?
Vừa rồi kẻ này còn nhìn khắp cơ thể mình, vậy mà thoáng cái làm ra vẻ đạo mạo đường hoàng như vậy, Bạch Chỉ Hàn càng thấy không thể tin tưởng:
– Tả lang trung, ngài không thể xem bệnh cho ngoại tổ phụ của ta sao?
/479
|