Thạch lang trung mặt trầm xuống, không giữ được vẻ ung dung nhàn nhã thường ngày nữa, sư phụ ông ta định giá cao nhất là 3.000 lượng, chẳng qua vì ân oán với Phong lang trung, ông ta cố tình đẩy giá lên mức 3.500 đồng để đả kích thôi, 500 đồng đó dĩ nhiên là ông ta phải bỏ tiền túi ra, vốn đuổi được Phong lang trung đi rồi, không ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.
Nghê Nhị nhìn mặt Phong lang trung là biết mình thắng chắc rồi, không thèm nói thêm nữa, cho tay vào ống tay áo, móc ra nắm bạc vụn trắng xóa đặt lên bàn:
– Tả lang trung, nhìn kỹ đi, lượng bạc trắng, Quý Chi Đường có làm năm năm không được một nửa số này đâu.
Tả Quý không nói không rằng.
Phong lang trung giỏi nhìn mặt đoán ý, hắng giọng nói:
– Nghê huynh, chú ý lời ăn tiếng nói, Tả huynh là tiền bối của chúng ta.
– Đừng đâm bị thóc chọc bị gạo.
Nghê Nhị hừ một tiếng, chuyện lần trước ông ta bị Hồi Hương dùng chổi đuổi đánh thành nỗi nhục cả đời, căm Tả gia tới xương tủy, chuyện này người trong nghề biết cả, nên không thèm giữ thể diện, cả cho mình lẫn Tả gia, chỉ muốn làm Tả gia phải nhục nhã mới xoa dịu phần nào cay cú trong lòng ông ta:
– Tả lang trung, ta vốn không muốn tới, là đại ca ta bắt tới. Ta nói rồi, đại ca ta lòng dạ nhân hậu, thích bố thì người nghèo, thấy các ngươi lặn lội núi cao rằng thẳm khám bệnh đáng thương, kiếm vài đồng lẻ mà không đủ, nên mới ra giá cao như vậy. 5.000 đồng, thời buổi đói kém này,dùng số tiền đó mua hai nha hoàn xinh xắn cũng dư dả. Lệnh lang cũng trên 20 rồi, hôn sự cũng nên có sớm đi, thành gia lập thất rồi mới chuyên tâm sự nghiệp được mà. Có điều ta thấy chắc là phải đợi thêm thôi, nên trả nợ thì hơn, các người không chỉ nợ Triệu Tam Nương mà còn nợ nhiều người lắm đấy … 5.000 đồng này là tặng than trong tuyết rồi … Đưa phương thuốc đây, sau đó dọn bàn cúng thắp nên hương, cầu cho tổ tiên Tả gia các người phù hộ đại ca ta phóng thọ song toàn đi, ha ha ha.
Tả Quý mới đầu nghe giận sôi gan, càng nghe càng dần lắng lại, loại người thế này không đáng, ông khinh ngăn cản nhi tử không cho làm bừa, rồi mặt âm trầm nói:
– Nói xong chưa?
– Nói xong rồi.
Nghê Nhị nhíu mày:
– Ý gì thế hả?
– Nói xong rồi thì cầm lấy bạc đi đi.
Tả Quý đứng dậy, cầm lấy phướn và chuông, chắp tay với Thạch lang trung và Phong lang trung.
Không sự khinh bỉ nào hơn là bị người ta lơ đi như thế, Nghê Nhị mất một lúc mới tỉnh lại, chạy ra chặn đường, mặt gằn giọng nói:
– Họ Tả, nghe cho rõ, làm người đừng có tham lam, đừng có quá đáng. Chớ quên dưới đít các ngươi có một đống nợ đấy, chủ nợ đang đợi kia kìa, còn không mau bán đi, lần sau hối hận …
Tả Thiếu Dương dù sao tuổi trẻ khí thịnh, không kìm được cao giọng quát:
– Này, ông điếc à, không nghe thấy cha ta bảo ông đi đi à, không đi phải không?
Xoay người hướng vào bếp gọi to:
– Tỷ, mau ra đây, Nghê Nhị của Huệ Dân Đường lại tới gây sự này.
Nghê Nhị giật bắn mình, ông ta không sợ cha con Tả Quý, nhưng sợ phụ nhân đanh đá kia, cuống cuồng vơ lấy nắm bạc trên bàn chạy bán sống bán chết, ra tới bên kia đường mới dám quay đầu lại.
Chỉ thấy Phong lang trung, Thạch lang trung cùng cha con Tả Quý mỗi người cười một kiểu, còn phụ nhân kia thì không thấy đâu, biết mình mắc lừa rồi, lại còn bị lừa bởi thằng nhãi con, càng chứng thực lần trước bị ăn đòn, Nghê Nhị giận tới suýt ngất xỉu tại chỗ.
Nghê Nhị vịn tường lần mò về Huệ Dân Đường, thêm mắm thêm muối nói Tả gia thấy nhiều người muốn mua phương thuốc của mình nên kênh kiệu không bán. Nghê đại phu nhíu mày:
– 5 lượng mà không bán, ông ta muốn bao nhiêu?
– Ca, kệ bọn chúng đi, không mua nữa, chẳng qua chỉ là một phương thuốc thôi, dù thiếu nó cũng không ảnh hưởng gì tới Huệ Dân Đường.
– Không chỉ là một phương thuốc, chỉ dùng những vị thuốc rẻ tiền mà trị được ác chứng phải dùng nhân sâm mới chữa nổi, gọi là tiên đơn không phải quá.
Nghe đại ca nói thế, Nghê Nhị mới từ trong thù hận tỉnh lại, nghĩ một đơn thuốc vài chục đồng trị được bệnh cần 4 lượng bạc, khi chữa bệnh nói là 4 lượng, nhưng thực tế chi phí chỉ là vài chục đồng, chẳng phải kiếm lớn sao.
Nghê Nhị hối hận rồi, khi đó giận quá mất khôn nói những lời khó nghe, giờ hai bên đã trở mặt, chỉ e ra giá cao hơn người ta cũng không chịu bán nữa, đúng là chuyện nhỏ không nhịn làm hỏng việc lớn.
Làm sao bây giờ?
Nghê đại phu vuốt râu trầm ngâm nói:
– Trả họ 10 lượng đi, số tiền này hẳn giúp họ trả hết nợ nần rồi, còn nữa lần này nói chuyện cho tử tế, đừng tưởng ta không biết, đệ nhất định có thái độ không tốt với người ta. Chuyện lần trước là do đệ tự chuốc lấy, nam tử đại trượng phu, sao lại đi chấp nhặt một phụ nhân, hừ.
– Vâng, vâng, lần này đệ rút kinh nghiệm.
Nghê Nhị thầm tính toán, hai bên coi như trở mặt hoàn toàn rồi, có trả 10 lượng chưa chắc đã được việc, vậy chỉ còn một cách này.
Nghĩ tới đó nhếch môi cười âm hiểm.
………
Nghê Nhị đi rồi, Tả Quý khéo léo từ chối Phong lang trung và Thạch lang trung, mấy ngày tiếp đó không ai tới nói chuyện mua phương thuốc nữa, Tả Thiếu Dương cách ngày theo cha đi làm linh y, cách ngày ở nhà khám bệnh, lúc rảnh rỗi lại huấn luyên Bi Vàng. Dù có lên núi cũng nhét nó trong lòng, đường đi mệt nghỉ, mang nó ra chơi.
Mới đầu Tả Thiếu Dương còn lo Bi Vàng chạy mất, nhưng sau phát hiện, cho dù có quên không để ý thì nó cũng kêu ầm ĩ gọi mình, có lẽ vì nuôi nó từ khi chưa mở mắt, sau đó ngủ cũng đặt bên cạnh, nên nó quen mùi Tả Thiếu Dương, sinh ra quyến luyến.
Bi Vàng đã mọc răng, Tả Thiếu Dương đặt nó lên một cành cây thông, trên đó còn nhiều quả chưa rụng, Bi Vàng ngửi thấy múi thức ăn, tham lam hái liền mấy quả, nhưng răng chưa mọc đủ dài, không gặm qua lớp vỏ cứng được, vẫn cần nhờ Tả Thiếu Dương đập quả lấy nhân ăn.
Răng tuy còn yếu, nhưng móng nó thì rất sắc, có thể dễ dàng leo lên những cái cây thẳng đứng, nhảy chuyền cành như chạy trên đất bằng, muốn leo lên người Tả Thiếu Dương càng dễ, như tia chớp leo lên vai y.
Kết quả huấn luyện của Tả Thiếu Dương rất tốt, chỉ cần gọi tên nó, hoặc là huýt sáo, bất kể nó đang chơi ở đâu cũng sẽ chạy về sau đó leo lên vai y, cho nên đi tới đâu đều khiến người ta mắt tròn mắt dẹt, đến nỗi mà họ chẳng nhớ tới cái tên Quý Chi Đường, gọi cha con Tả gia là lang trung nuôi sóc, Tả Quý rất không hài lòng.
Tả Thiếu Dương lại huấn luyện nó mang đồ, ví như mang cất bút cho mình, chuyện này khó khăn hơn nhiều, đầu tiên đặt bút vào miệng, nó cắn vài cái thấy không phải thứ ăn được là nhả ra ngay, mãi mãi mới hiểu ý ngậm lấy, nhưng khi Tả Thiếu Dương chạy ra xa gọi nó mang bút tới thì nó nhả ngay bút ra, chạy tới trước mặt, sau đó đứng thẳng lên mặt háo hức chờ ăn.
Tuy thế nó nhận mặt người rất tốt, người trong nhà chỉ cần nói tới tên ai là nó quay sang nhìn người đó, nó cũng rất thích Hồi Hương, thường rúc vào giữa hai bầu ngực lớn của nàng làm nũng như đứa trẻ vậy, bố khỉ! Quên chưa nói Bi Vàng là sóc đực.
Đã qua Tết, lập xuân rồi mà trời vẫn lạnh, thi thoảng lại một trận tuyết lớn, mà cứ hôm nào như thế là Tả Thiếu Dương lại lạnh không ngủ nổi, phải ngồi dậy quấn chăn rên hừ hừ chịu đựng cho tới sáng. Đêm hôm nay cũng vậy, Tả Thiếu Dương ngồi ôm chăn lẩm bẩm, nốt hôm nay, nốt hôm nay nữa thôi, mai là kỳ hạn bảy ngày hẹn với Chúc Dược Quỹ, thuốc của mình hẳn có tác dụng rồi, hi vọng có một bước ngoặt, nếu không qua được mùa đông thì mình thân tàn ma dại mất.
Đamg lẩm bẩm như kẻ thần kinh thì nghe thấy bên ngoài có tiếng thứ gì đó đạp lên tuyết, có vẻ nặng, tiếp đó bịch một tiếng đổ vào tường nhà y, vì vách tường làm bằng gỗ, khá mỏng, nên nghe rất rõ.
Nghê Nhị nhìn mặt Phong lang trung là biết mình thắng chắc rồi, không thèm nói thêm nữa, cho tay vào ống tay áo, móc ra nắm bạc vụn trắng xóa đặt lên bàn:
– Tả lang trung, nhìn kỹ đi, lượng bạc trắng, Quý Chi Đường có làm năm năm không được một nửa số này đâu.
Tả Quý không nói không rằng.
Phong lang trung giỏi nhìn mặt đoán ý, hắng giọng nói:
– Nghê huynh, chú ý lời ăn tiếng nói, Tả huynh là tiền bối của chúng ta.
– Đừng đâm bị thóc chọc bị gạo.
Nghê Nhị hừ một tiếng, chuyện lần trước ông ta bị Hồi Hương dùng chổi đuổi đánh thành nỗi nhục cả đời, căm Tả gia tới xương tủy, chuyện này người trong nghề biết cả, nên không thèm giữ thể diện, cả cho mình lẫn Tả gia, chỉ muốn làm Tả gia phải nhục nhã mới xoa dịu phần nào cay cú trong lòng ông ta:
– Tả lang trung, ta vốn không muốn tới, là đại ca ta bắt tới. Ta nói rồi, đại ca ta lòng dạ nhân hậu, thích bố thì người nghèo, thấy các ngươi lặn lội núi cao rằng thẳm khám bệnh đáng thương, kiếm vài đồng lẻ mà không đủ, nên mới ra giá cao như vậy. 5.000 đồng, thời buổi đói kém này,dùng số tiền đó mua hai nha hoàn xinh xắn cũng dư dả. Lệnh lang cũng trên 20 rồi, hôn sự cũng nên có sớm đi, thành gia lập thất rồi mới chuyên tâm sự nghiệp được mà. Có điều ta thấy chắc là phải đợi thêm thôi, nên trả nợ thì hơn, các người không chỉ nợ Triệu Tam Nương mà còn nợ nhiều người lắm đấy … 5.000 đồng này là tặng than trong tuyết rồi … Đưa phương thuốc đây, sau đó dọn bàn cúng thắp nên hương, cầu cho tổ tiên Tả gia các người phù hộ đại ca ta phóng thọ song toàn đi, ha ha ha.
Tả Quý mới đầu nghe giận sôi gan, càng nghe càng dần lắng lại, loại người thế này không đáng, ông khinh ngăn cản nhi tử không cho làm bừa, rồi mặt âm trầm nói:
– Nói xong chưa?
– Nói xong rồi.
Nghê Nhị nhíu mày:
– Ý gì thế hả?
– Nói xong rồi thì cầm lấy bạc đi đi.
Tả Quý đứng dậy, cầm lấy phướn và chuông, chắp tay với Thạch lang trung và Phong lang trung.
Không sự khinh bỉ nào hơn là bị người ta lơ đi như thế, Nghê Nhị mất một lúc mới tỉnh lại, chạy ra chặn đường, mặt gằn giọng nói:
– Họ Tả, nghe cho rõ, làm người đừng có tham lam, đừng có quá đáng. Chớ quên dưới đít các ngươi có một đống nợ đấy, chủ nợ đang đợi kia kìa, còn không mau bán đi, lần sau hối hận …
Tả Thiếu Dương dù sao tuổi trẻ khí thịnh, không kìm được cao giọng quát:
– Này, ông điếc à, không nghe thấy cha ta bảo ông đi đi à, không đi phải không?
Xoay người hướng vào bếp gọi to:
– Tỷ, mau ra đây, Nghê Nhị của Huệ Dân Đường lại tới gây sự này.
Nghê Nhị giật bắn mình, ông ta không sợ cha con Tả Quý, nhưng sợ phụ nhân đanh đá kia, cuống cuồng vơ lấy nắm bạc trên bàn chạy bán sống bán chết, ra tới bên kia đường mới dám quay đầu lại.
Chỉ thấy Phong lang trung, Thạch lang trung cùng cha con Tả Quý mỗi người cười một kiểu, còn phụ nhân kia thì không thấy đâu, biết mình mắc lừa rồi, lại còn bị lừa bởi thằng nhãi con, càng chứng thực lần trước bị ăn đòn, Nghê Nhị giận tới suýt ngất xỉu tại chỗ.
Nghê Nhị vịn tường lần mò về Huệ Dân Đường, thêm mắm thêm muối nói Tả gia thấy nhiều người muốn mua phương thuốc của mình nên kênh kiệu không bán. Nghê đại phu nhíu mày:
– 5 lượng mà không bán, ông ta muốn bao nhiêu?
– Ca, kệ bọn chúng đi, không mua nữa, chẳng qua chỉ là một phương thuốc thôi, dù thiếu nó cũng không ảnh hưởng gì tới Huệ Dân Đường.
– Không chỉ là một phương thuốc, chỉ dùng những vị thuốc rẻ tiền mà trị được ác chứng phải dùng nhân sâm mới chữa nổi, gọi là tiên đơn không phải quá.
Nghe đại ca nói thế, Nghê Nhị mới từ trong thù hận tỉnh lại, nghĩ một đơn thuốc vài chục đồng trị được bệnh cần 4 lượng bạc, khi chữa bệnh nói là 4 lượng, nhưng thực tế chi phí chỉ là vài chục đồng, chẳng phải kiếm lớn sao.
Nghê Nhị hối hận rồi, khi đó giận quá mất khôn nói những lời khó nghe, giờ hai bên đã trở mặt, chỉ e ra giá cao hơn người ta cũng không chịu bán nữa, đúng là chuyện nhỏ không nhịn làm hỏng việc lớn.
Làm sao bây giờ?
Nghê đại phu vuốt râu trầm ngâm nói:
– Trả họ 10 lượng đi, số tiền này hẳn giúp họ trả hết nợ nần rồi, còn nữa lần này nói chuyện cho tử tế, đừng tưởng ta không biết, đệ nhất định có thái độ không tốt với người ta. Chuyện lần trước là do đệ tự chuốc lấy, nam tử đại trượng phu, sao lại đi chấp nhặt một phụ nhân, hừ.
– Vâng, vâng, lần này đệ rút kinh nghiệm.
Nghê Nhị thầm tính toán, hai bên coi như trở mặt hoàn toàn rồi, có trả 10 lượng chưa chắc đã được việc, vậy chỉ còn một cách này.
Nghĩ tới đó nhếch môi cười âm hiểm.
………
Nghê Nhị đi rồi, Tả Quý khéo léo từ chối Phong lang trung và Thạch lang trung, mấy ngày tiếp đó không ai tới nói chuyện mua phương thuốc nữa, Tả Thiếu Dương cách ngày theo cha đi làm linh y, cách ngày ở nhà khám bệnh, lúc rảnh rỗi lại huấn luyên Bi Vàng. Dù có lên núi cũng nhét nó trong lòng, đường đi mệt nghỉ, mang nó ra chơi.
Mới đầu Tả Thiếu Dương còn lo Bi Vàng chạy mất, nhưng sau phát hiện, cho dù có quên không để ý thì nó cũng kêu ầm ĩ gọi mình, có lẽ vì nuôi nó từ khi chưa mở mắt, sau đó ngủ cũng đặt bên cạnh, nên nó quen mùi Tả Thiếu Dương, sinh ra quyến luyến.
Bi Vàng đã mọc răng, Tả Thiếu Dương đặt nó lên một cành cây thông, trên đó còn nhiều quả chưa rụng, Bi Vàng ngửi thấy múi thức ăn, tham lam hái liền mấy quả, nhưng răng chưa mọc đủ dài, không gặm qua lớp vỏ cứng được, vẫn cần nhờ Tả Thiếu Dương đập quả lấy nhân ăn.
Răng tuy còn yếu, nhưng móng nó thì rất sắc, có thể dễ dàng leo lên những cái cây thẳng đứng, nhảy chuyền cành như chạy trên đất bằng, muốn leo lên người Tả Thiếu Dương càng dễ, như tia chớp leo lên vai y.
Kết quả huấn luyện của Tả Thiếu Dương rất tốt, chỉ cần gọi tên nó, hoặc là huýt sáo, bất kể nó đang chơi ở đâu cũng sẽ chạy về sau đó leo lên vai y, cho nên đi tới đâu đều khiến người ta mắt tròn mắt dẹt, đến nỗi mà họ chẳng nhớ tới cái tên Quý Chi Đường, gọi cha con Tả gia là lang trung nuôi sóc, Tả Quý rất không hài lòng.
Tả Thiếu Dương lại huấn luyện nó mang đồ, ví như mang cất bút cho mình, chuyện này khó khăn hơn nhiều, đầu tiên đặt bút vào miệng, nó cắn vài cái thấy không phải thứ ăn được là nhả ra ngay, mãi mãi mới hiểu ý ngậm lấy, nhưng khi Tả Thiếu Dương chạy ra xa gọi nó mang bút tới thì nó nhả ngay bút ra, chạy tới trước mặt, sau đó đứng thẳng lên mặt háo hức chờ ăn.
Tuy thế nó nhận mặt người rất tốt, người trong nhà chỉ cần nói tới tên ai là nó quay sang nhìn người đó, nó cũng rất thích Hồi Hương, thường rúc vào giữa hai bầu ngực lớn của nàng làm nũng như đứa trẻ vậy, bố khỉ! Quên chưa nói Bi Vàng là sóc đực.
Đã qua Tết, lập xuân rồi mà trời vẫn lạnh, thi thoảng lại một trận tuyết lớn, mà cứ hôm nào như thế là Tả Thiếu Dương lại lạnh không ngủ nổi, phải ngồi dậy quấn chăn rên hừ hừ chịu đựng cho tới sáng. Đêm hôm nay cũng vậy, Tả Thiếu Dương ngồi ôm chăn lẩm bẩm, nốt hôm nay, nốt hôm nay nữa thôi, mai là kỳ hạn bảy ngày hẹn với Chúc Dược Quỹ, thuốc của mình hẳn có tác dụng rồi, hi vọng có một bước ngoặt, nếu không qua được mùa đông thì mình thân tàn ma dại mất.
Đamg lẩm bẩm như kẻ thần kinh thì nghe thấy bên ngoài có tiếng thứ gì đó đạp lên tuyết, có vẻ nặng, tiếp đó bịch một tiếng đổ vào tường nhà y, vì vách tường làm bằng gỗ, khá mỏng, nên nghe rất rõ.
/479
|