Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:
- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ngâm thơ.
Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.
Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:
- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.
- Ồ? Nói cho trẫm nghe.
Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.
Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:
- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:
- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…
Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.
Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.
Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.
Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ra là loại tư vị gì, chung quy cảm thấy trong câu chữ của Tiêu Duệ có hương vị nói không rõ.
Lý Hiến cao giọng cười to nói:
- Quả nhiên là tài tử Tửu Đồ thanh danh hiển hách. Hoàng thượng, tài thơ của Tiêu Duệ quả nhiên xuất chúng, xuất khẩu thành thơ, làm người ta tán thưởng.
Dừng một chút, Lý Hiến lại nói:
- Hoàng thượng, chúng ta và hoàng thượng Huệ Phi nương nương ẩm yến trong Phù Dung Viên, cảnh đẹp như thế không ngâm thơ thật sự là rất đáng tiếc.
Ý tứ của Lý Hiến, vốn là muốn nhân cơ hội xem tài thơ của Tiêu Duệ. Nhưng lời hắn còn chưa nói xong đã bị Thọ Xương công chúa đối diện cắt đứt:
- Hoàng thượng, Ninh Vương huynh, thần muội nghe nói thái tử điện hạ tài trí nhanh nhẹn, hôm nay sao không mời thái tử điện hạ tức cảnh ngâm một bài thơ, cũng để cho chúng thần muội mở nhãn giới.
Lý Hiến sửng sốt, nhưng mỉm cười lơ đễnh, gật đầu.
Mà Lý Long Cơ lại nhíu mày. Ai chẳng biết, thái tử hiện tại Thịnh Vương Lý Kỳ lúc trước còn trẻ ham chơi, không có được bao nhiêu sách, trên phương diện văn học này không có bao nhiêu bản lĩnh, muốn để hắn ngâm thơ đó chỉ là làm khó hắn. Lý Long Cơ biết, Thọ Xương công chúa ủng hộ Khánh Vương Lý Tông kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vì Lý Tông luôn rất thân cận với Thọ Xương công chúa, cảm tình cũng tốt lắm, lần này cố ý nêu vấn đề, đơn giản là nhân cơ hội nhục nhã Lý Kỳ một chút thôi.
Võ Huệ Phi lại thầm mắng trong lòng vài tiếng nhưng nàng cũng không có cách nào, cuối cùng không thể trực tiếp đi ra nói Lý Kỳ không hiểu ngâm thơ chứ? Phải biết rằng, Thịnh Đường là một quốc gia thơ ca, gần như mỗi người đều có thể ngâm ra mấy bài thơ. Cái gọi là đọc quen ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng sẽ làm được thơ, sinh hoạt trong một bầu không khí như vậy, không biết ngâm thơ quả thật là một chuyện tình mất mặt nhất.
Lý Kỳ mặt đỏ tai hồng đứng dậy, nhìn qua phía Tiêu Duệ bên cạnh.
Ngay trước mặt nhiều trưởng bối hoàng gia như vậy, hắn tự cảm thấy rất mất mặt, nhưng Tiêu Duệ lại không có cảm giác rất mất mặt gì, hoàng đế cũng không phải thi nhân, làm thái tử không hiểu ngâm thơ tính là cái gì. Thấy sắc mặt Tiêu Duệ thờ ơ, trong lòng Lý Kỳ bi thương thở ra một tiếng, sắc mặt càng thêm đỏ lên.
- Thái tử điện hạ, phía trước cảnh đẹp như thế, các hoàng cô đang chờ câu hay của ngài đây?
Khóe miệng Thọ Xương công chúa hiện lên vẻ trào phúng.
Lý Kỳ trong lòng nàng, là một tiểu tử thối tha không nghề nghiệp không học vấn. Đối với việc Lý Kỳ đoạt vị thái tử của Lý Tông nàng đã sớm mang bất mãn trong lòng, hiện giờ tìm được cơ hội, vậy còn không phải tận tình giải phóng một chút “oán hận” trong lòng.
- Ta…
Lý Kỳ ấp úng nói.
Thấy đứa con mình xấu mặt, trên khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi cũng cảm thấy có phần khó chịu, cúi đầu xuống.
Lý Kỳ quay đầu cầu cứu giống như vụng trộm nhìn Tiêu Duệ, Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
…
…
Lý Kỳ đang xấu hổ, lại nghe ngoài cửa bên Phù Dung Viên truyền đến một số âm thanh ồn ào.
Lý Long Cơ nhíu mày trầm giọng nói:
- Người nào làm xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài?
Hoàng đế dẫn tới ẩm yến ở đây, sao có người lá gan lớn như vậy? Nếu nói đến ai khác thật đúng là không có lá gan này, nhưng Lý Đằng Không cũng là ngoại lệ, nàng một mạch vội vã đi tới, chuẩn bị phải “bắt kẻ thông dâm”, thuận tiện giáo huấn A Đại. Nhưng sau khi đi vào Phù Dung Viên, đã thấy Phù Dung Viên bị Võ lâm quân giới nghiêm tầng tầng, nói là hoàng đế ẩm yến ở đây, Tiêu Duệ cũng ở trong đó bồi yến, Lý Đằng Không liền có chút tò mò.
Nàng thật ra còn nghĩ người hoàng đế ban thưởng yến ở đây do Tiêu Duệ tiếp khách, chẳng qua, A Đại không có chính thức vào cung yết kiến, mà cho dù là yết kiến hoàng đế, nàng cũng không có mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho Lý Long Cơ chuyên môn rời cung thiết yến nàng.
Cao Lực Sĩ cười ha ha, trở về bẩm báo:
- Hoàng thượng, là phu nhân của Tiêu Duệ…
Lý Long Cơ ồ một tiếng:
- Hóa ra là nha đầu kia, cũng để cho nàng vào đi.
…
…
Lý Đằng Không nửa đường đâm ngang một gậy, nhưng Lý Kỳ xấu hổ cũng không được giải trừ chút nào.
Thọ Xương công chúa có chút mất kiên nhẫn:
- Thật ra thái tử ngài ngâm hay không ngâm?
Lý Kỳ thở dài trút giận, vừa mới trông thấy một chút ánh mắt Tiêu Duệ truyền tới, thở dài:
- Hoàng cô, Lý Kỳ tài sơ học thiển, trong lúc vội vàng, quả thật ngâm không ra câu hay, con xin hoàng cô và phụ hoàng thứ tội!
Thọ Xương cười khinh một tiếng:
- Ồ, không thể tưởng được đường đường thái tử điện hạ… Hoàng thượng, hai vị hoàng huynh à, ta xem thanh danh tài tử môn sinh thiên tử của Tiêu Duệ cũng không xứng đáng cái tên đó… Nếu không, thái tử theo hắn học tập, như thế nào ngay cả…
Tuy rằng lời nói của Thọ Xương công chúa nhẹ nhàng, cũng có chứa phần sắc thái nói giỡn, nhưng nghe vào lỗ tai Lý Kỳ cũng chẳng ra tư vị gì, mà trong lòng Tiêu Duệ lại vừa động: a, hóa ra Thọ Xương công chúa này nói chính là hướng tới mình.
Tuy nhiên, Tiêu Duệ lại không muốn cãi cọ với nàng trên vấn đề không quan trọng ở đây, mà trên thực tế, cãi cọ cũng không ra một kết quả gì.
Tiêu Duệ cười:
- Thọ Xương điện hạ, thái tử là thái tử của một quốc gia, thường ngày học tập chính là đại sách đại kế trị quốc an bang, về phần thi từ ca lệnh phong hoa tuyết nguyệt này đó, bản lĩnh nông sâu cũng chẳng phải quan trọng. Chỉ cần thái tử điện hạ lúc nào cũng lấy phụ hoàng làm khuôn mẫu, tương lai ra sức trở thành một vị vua anh minh bốn biển tới triều bái là được.
Lý Long Cơ cười ha ha lên:
- Nói đúng.
Hai mắt Võ Huệ Phi sáng ngời, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, một chút nếp nhăn nơi khóe mắt lúc này như hoa sen nở rộ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.
Khóe miệng Kỳ Vương tủm tỉm cười, hắn rất hiểu Tiêu Duệ, mà Lý Hiến âm thầm nhếch ngón tay cái, thầm nghĩ Tiêu Duệ này rất biết nói chuyện, câu nói lơ đãng đầu tiên để Lý Kỳ thoát khỏi khốn cảnh, mặc dù lời này có chút “gượng ép”, nhưng nghe thấy vẫn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lý Kỳ vừa thẹn vừa mắc cỡ, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, cảm xúc phập phồng.
Từ giờ phút này, hắn quyết định phải khắc khổ ra sức học hành thi thư, không cầu có thể xuất khẩu thành thơ giống như tỷ phu vậy, ít nhất không thể tiếp tục rơi vào làm trò cười cho người ta. Nhưng hắn trời sinh không thích đọc sách, tuy rằng mấy ngày luộn bị Tiêu Duệ “bắt buộc” đọc một số sách, nhưng hắn nghĩ tới cảnh tượng bù đầu rối tai này, không khỏi có vài phần đau đầu.
Thọ Xương cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đây là nói cái gì? Kẻ làm quân, chú ý thành tựu về văn hóa giáo dục võ công, giống như hoàng thượng, tài văn chương hơn người, võ có thể an bang, sáng lập cơ nghiệp đời sau; giống như Khánh Vương, văn võ song toàn tài đức vẹn toàn…
Tiêu Duệ cười cười, cũng không cãi cọ.
Thọ Xương thấy hắn có ý “ẩn nhẫn”, cũng không khỏi càng thêm tin cái nhìn của Thôi Hoán và Lý Tông đối với Tiêu Duệ: mua danh chuốc tiếng, nói quá đúng. Kỳ thật, giữa Thọ Xương và Tiêu Duệ cũng không có mâu thuẫn gì, cũng không biết “ấn tượng bất lương” của nàng đối với Tiêu Duệ trên cơ bản xuất phát từ một loại bài xích tự nhiên bởi vì Thôi Hoán, bởi vì Lý Tông.
Nàng bĩu môi:
- Hoàng thượng, thần muội đề nghị hãy tìm kiếm một người thầy khác cho thái tử điện hạ đi…
Lý Long Cơ nhíu mày, còn chưa nói gì, Lý Đằng Không một bên thờ ơ lạnh nhạt hơn nửa ngày rốt cuộc kiềm chế không được. Thọ Xương cố ý nhục thái tử, Lý Đằng Không không xen vào cũng không muốn quản. Nhưng là, Thọ Xương nhắm đầu mâu ngay chính trượng phu mình yêu mến, Lý Đằng Không luôn có tiếng điêu ngoa không nhường người khác làm sao có thể ăn cái mệt này.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Thọ Xương điện hạ, Tiêu lang nhà ta tài học hơn người, mọi người đều biết, có khả năng làm thầy thái tử, cần gì nói điều thừa?
- Phải không?
Thọ Xương liếc Tiêu Duệ, khóe miệng nhẹ nhàng nhướng lên.
Lý Đằng Không trông thấy ý trào phúng trên mặt Thọ Xương, miệng nói ra:
- Chính là ngâm thơ thôi, không chỉ nói Tiêu lang nhà ta, cho dù ta, cũng không kém hơn so với đệ tử Thôi gia các ngươi bao nhiêu.
Thọ Xương bất mãn trừng mắt liếc Lý Đằng Không, trong lòng thầm mắng:
- Nha đầu xấu xí không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Nhưng Lý Đằng Không là con gái Lý Lâm Phủ, trong hoàng tộc lại có tiếng điêu ngoa khó chơi, Thọ Xương cũng không nên quá mức khiến nàng khó chịu, chỉ cười khinh thường:
- Ồ, thiên kim tướng phủ chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên của chúng ta cũng học được ngâm thơ đối đáp rồi? Khó, khó nhỉ.
- Ngươi không nên khinh người.
Lý Đằng Không có chút nóng nảy. Tuy rằng nàng điêu ngoa, nhưng là thích thể diện, bị Thọ Xương kích như vậy, cũng có chút sượng mắt. Nhưng, tuy rằng nàng cũng rất có tài học, nhưng trong lúc cấp thiết phải một mình ngâm ra một bài thuận theo phong cảnh, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đang sốt ruột khó chịu, thấy Tiêu lang của mình lấy tay nhẹ nhàng kéo một cánh phù dung bên cạnh lên, nhẹ nhàng lay động, cánh hoa phù dung vờn theo gió mát, bay xung quanh Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:
- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ngâm thơ.
Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.
Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:
- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.
- Ồ? Nói cho trẫm nghe.
Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.
Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:
- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:
- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…
Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.
Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.
Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.
Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ra là loại tư vị gì, chung quy cảm thấy trong câu chữ của Tiêu Duệ có hương vị nói không rõ.
Lý Hiến cao giọng cười to nói:
- Quả nhiên là tài tử Tửu Đồ thanh danh hiển hách. Hoàng thượng, tài thơ của Tiêu Duệ quả nhiên xuất chúng, xuất khẩu thành thơ, làm người ta tán thưởng.
Dừng một chút, Lý Hiến lại nói:
- Hoàng thượng, chúng ta và hoàng thượng Huệ Phi nương nương ẩm yến trong Phù Dung Viên, cảnh đẹp như thế không ngâm thơ thật sự là rất đáng tiếc.
Ý tứ của Lý Hiến, vốn là muốn nhân cơ hội xem tài thơ của Tiêu Duệ. Nhưng lời hắn còn chưa nói xong đã bị Thọ Xương công chúa đối diện cắt đứt:
- Hoàng thượng, Ninh Vương huynh, thần muội nghe nói thái tử điện hạ tài trí nhanh nhẹn, hôm nay sao không mời thái tử điện hạ tức cảnh ngâm một bài thơ, cũng để cho chúng thần muội mở nhãn giới.
Lý Hiến sửng sốt, nhưng mỉm cười lơ đễnh, gật đầu.
Mà Lý Long Cơ lại nhíu mày. Ai chẳng biết, thái tử hiện tại Thịnh Vương Lý Kỳ lúc trước còn trẻ ham chơi, không có được bao nhiêu sách, trên phương diện văn học này không có bao nhiêu bản lĩnh, muốn để hắn ngâm thơ đó chỉ là làm khó hắn. Lý Long Cơ biết, Thọ Xương công chúa ủng hộ Khánh Vương Lý Tông kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vì Lý Tông luôn rất thân cận với Thọ Xương công chúa, cảm tình cũng tốt lắm, lần này cố ý nêu vấn đề, đơn giản là nhân cơ hội nhục nhã Lý Kỳ một chút thôi.
Võ Huệ Phi lại thầm mắng trong lòng vài tiếng nhưng nàng cũng không có cách nào, cuối cùng không thể trực tiếp đi ra nói Lý Kỳ không hiểu ngâm thơ chứ? Phải biết rằng, Thịnh Đường là một quốc gia thơ ca, gần như mỗi người đều có thể ngâm ra mấy bài thơ. Cái gọi là đọc quen ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng sẽ làm được thơ, sinh hoạt trong một bầu không khí như vậy, không biết ngâm thơ quả thật là một chuyện tình mất mặt nhất.
Lý Kỳ mặt đỏ tai hồng đứng dậy, nhìn qua phía Tiêu Duệ bên cạnh.
Ngay trước mặt nhiều trưởng bối hoàng gia như vậy, hắn tự cảm thấy rất mất mặt, nhưng Tiêu Duệ lại không có cảm giác rất mất mặt gì, hoàng đế cũng không phải thi nhân, làm thái tử không hiểu ngâm thơ tính là cái gì. Thấy sắc mặt Tiêu Duệ thờ ơ, trong lòng Lý Kỳ bi thương thở ra một tiếng, sắc mặt càng thêm đỏ lên.
- Thái tử điện hạ, phía trước cảnh đẹp như thế, các hoàng cô đang chờ câu hay của ngài đây?
Khóe miệng Thọ Xương công chúa hiện lên vẻ trào phúng.
Lý Kỳ trong lòng nàng, là một tiểu tử thối tha không nghề nghiệp không học vấn. Đối với việc Lý Kỳ đoạt vị thái tử của Lý Tông nàng đã sớm mang bất mãn trong lòng, hiện giờ tìm được cơ hội, vậy còn không phải tận tình giải phóng một chút “oán hận” trong lòng.
- Ta…
Lý Kỳ ấp úng nói.
Thấy đứa con mình xấu mặt, trên khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi cũng cảm thấy có phần khó chịu, cúi đầu xuống.
Lý Kỳ quay đầu cầu cứu giống như vụng trộm nhìn Tiêu Duệ, Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
…
…
Lý Kỳ đang xấu hổ, lại nghe ngoài cửa bên Phù Dung Viên truyền đến một số âm thanh ồn ào.
Lý Long Cơ nhíu mày trầm giọng nói:
- Người nào làm xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài?
Hoàng đế dẫn tới ẩm yến ở đây, sao có người lá gan lớn như vậy? Nếu nói đến ai khác thật đúng là không có lá gan này, nhưng Lý Đằng Không cũng là ngoại lệ, nàng một mạch vội vã đi tới, chuẩn bị phải “bắt kẻ thông dâm”, thuận tiện giáo huấn A Đại. Nhưng sau khi đi vào Phù Dung Viên, đã thấy Phù Dung Viên bị Võ lâm quân giới nghiêm tầng tầng, nói là hoàng đế ẩm yến ở đây, Tiêu Duệ cũng ở trong đó bồi yến, Lý Đằng Không liền có chút tò mò.
Nàng thật ra còn nghĩ người hoàng đế ban thưởng yến ở đây do Tiêu Duệ tiếp khách, chẳng qua, A Đại không có chính thức vào cung yết kiến, mà cho dù là yết kiến hoàng đế, nàng cũng không có mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho Lý Long Cơ chuyên môn rời cung thiết yến nàng.
Cao Lực Sĩ cười ha ha, trở về bẩm báo:
- Hoàng thượng, là phu nhân của Tiêu Duệ…
Lý Long Cơ ồ một tiếng:
- Hóa ra là nha đầu kia, cũng để cho nàng vào đi.
…
…
Lý Đằng Không nửa đường đâm ngang một gậy, nhưng Lý Kỳ xấu hổ cũng không được giải trừ chút nào.
Thọ Xương công chúa có chút mất kiên nhẫn:
- Thật ra thái tử ngài ngâm hay không ngâm?
Lý Kỳ thở dài trút giận, vừa mới trông thấy một chút ánh mắt Tiêu Duệ truyền tới, thở dài:
- Hoàng cô, Lý Kỳ tài sơ học thiển, trong lúc vội vàng, quả thật ngâm không ra câu hay, con xin hoàng cô và phụ hoàng thứ tội!
Thọ Xương cười khinh một tiếng:
- Ồ, không thể tưởng được đường đường thái tử điện hạ… Hoàng thượng, hai vị hoàng huynh à, ta xem thanh danh tài tử môn sinh thiên tử của Tiêu Duệ cũng không xứng đáng cái tên đó… Nếu không, thái tử theo hắn học tập, như thế nào ngay cả…
Tuy rằng lời nói của Thọ Xương công chúa nhẹ nhàng, cũng có chứa phần sắc thái nói giỡn, nhưng nghe vào lỗ tai Lý Kỳ cũng chẳng ra tư vị gì, mà trong lòng Tiêu Duệ lại vừa động: a, hóa ra Thọ Xương công chúa này nói chính là hướng tới mình.
Tuy nhiên, Tiêu Duệ lại không muốn cãi cọ với nàng trên vấn đề không quan trọng ở đây, mà trên thực tế, cãi cọ cũng không ra một kết quả gì.
Tiêu Duệ cười:
- Thọ Xương điện hạ, thái tử là thái tử của một quốc gia, thường ngày học tập chính là đại sách đại kế trị quốc an bang, về phần thi từ ca lệnh phong hoa tuyết nguyệt này đó, bản lĩnh nông sâu cũng chẳng phải quan trọng. Chỉ cần thái tử điện hạ lúc nào cũng lấy phụ hoàng làm khuôn mẫu, tương lai ra sức trở thành một vị vua anh minh bốn biển tới triều bái là được.
Lý Long Cơ cười ha ha lên:
- Nói đúng.
Hai mắt Võ Huệ Phi sáng ngời, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, một chút nếp nhăn nơi khóe mắt lúc này như hoa sen nở rộ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.
Khóe miệng Kỳ Vương tủm tỉm cười, hắn rất hiểu Tiêu Duệ, mà Lý Hiến âm thầm nhếch ngón tay cái, thầm nghĩ Tiêu Duệ này rất biết nói chuyện, câu nói lơ đãng đầu tiên để Lý Kỳ thoát khỏi khốn cảnh, mặc dù lời này có chút “gượng ép”, nhưng nghe thấy vẫn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lý Kỳ vừa thẹn vừa mắc cỡ, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, cảm xúc phập phồng.
Từ giờ phút này, hắn quyết định phải khắc khổ ra sức học hành thi thư, không cầu có thể xuất khẩu thành thơ giống như tỷ phu vậy, ít nhất không thể tiếp tục rơi vào làm trò cười cho người ta. Nhưng hắn trời sinh không thích đọc sách, tuy rằng mấy ngày luộn bị Tiêu Duệ “bắt buộc” đọc một số sách, nhưng hắn nghĩ tới cảnh tượng bù đầu rối tai này, không khỏi có vài phần đau đầu.
Thọ Xương cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đây là nói cái gì? Kẻ làm quân, chú ý thành tựu về văn hóa giáo dục võ công, giống như hoàng thượng, tài văn chương hơn người, võ có thể an bang, sáng lập cơ nghiệp đời sau; giống như Khánh Vương, văn võ song toàn tài đức vẹn toàn…
Tiêu Duệ cười cười, cũng không cãi cọ.
Thọ Xương thấy hắn có ý “ẩn nhẫn”, cũng không khỏi càng thêm tin cái nhìn của Thôi Hoán và Lý Tông đối với Tiêu Duệ: mua danh chuốc tiếng, nói quá đúng. Kỳ thật, giữa Thọ Xương và Tiêu Duệ cũng không có mâu thuẫn gì, cũng không biết “ấn tượng bất lương” của nàng đối với Tiêu Duệ trên cơ bản xuất phát từ một loại bài xích tự nhiên bởi vì Thôi Hoán, bởi vì Lý Tông.
Nàng bĩu môi:
- Hoàng thượng, thần muội đề nghị hãy tìm kiếm một người thầy khác cho thái tử điện hạ đi…
Lý Long Cơ nhíu mày, còn chưa nói gì, Lý Đằng Không một bên thờ ơ lạnh nhạt hơn nửa ngày rốt cuộc kiềm chế không được. Thọ Xương cố ý nhục thái tử, Lý Đằng Không không xen vào cũng không muốn quản. Nhưng là, Thọ Xương nhắm đầu mâu ngay chính trượng phu mình yêu mến, Lý Đằng Không luôn có tiếng điêu ngoa không nhường người khác làm sao có thể ăn cái mệt này.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Thọ Xương điện hạ, Tiêu lang nhà ta tài học hơn người, mọi người đều biết, có khả năng làm thầy thái tử, cần gì nói điều thừa?
- Phải không?
Thọ Xương liếc Tiêu Duệ, khóe miệng nhẹ nhàng nhướng lên.
Lý Đằng Không trông thấy ý trào phúng trên mặt Thọ Xương, miệng nói ra:
- Chính là ngâm thơ thôi, không chỉ nói Tiêu lang nhà ta, cho dù ta, cũng không kém hơn so với đệ tử Thôi gia các ngươi bao nhiêu.
Thọ Xương bất mãn trừng mắt liếc Lý Đằng Không, trong lòng thầm mắng:
- Nha đầu xấu xí không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Nhưng Lý Đằng Không là con gái Lý Lâm Phủ, trong hoàng tộc lại có tiếng điêu ngoa khó chơi, Thọ Xương cũng không nên quá mức khiến nàng khó chịu, chỉ cười khinh thường:
- Ồ, thiên kim tướng phủ chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên của chúng ta cũng học được ngâm thơ đối đáp rồi? Khó, khó nhỉ.
- Ngươi không nên khinh người.
Lý Đằng Không có chút nóng nảy. Tuy rằng nàng điêu ngoa, nhưng là thích thể diện, bị Thọ Xương kích như vậy, cũng có chút sượng mắt. Nhưng, tuy rằng nàng cũng rất có tài học, nhưng trong lúc cấp thiết phải một mình ngâm ra một bài thuận theo phong cảnh, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đang sốt ruột khó chịu, thấy Tiêu lang của mình lấy tay nhẹ nhàng kéo một cánh phù dung bên cạnh lên, nhẹ nhàng lay động, cánh hoa phù dung vờn theo gió mát, bay xung quanh Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:
- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ngâm thơ.
Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.
Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:
- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.
- Ồ? Nói cho trẫm nghe.
Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.
Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:
- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:
- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…
Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.
Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.
Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.
Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ra là loại tư vị gì, chung quy cảm thấy trong câu chữ của Tiêu Duệ có hương vị nói không rõ.
Lý Hiến cao giọng cười to nói:
- Quả nhiên là tài tử Tửu Đồ thanh danh hiển hách. Hoàng thượng, tài thơ của Tiêu Duệ quả nhiên xuất chúng, xuất khẩu thành thơ, làm người ta tán thưởng.
Dừng một chút, Lý Hiến lại nói:
- Hoàng thượng, chúng ta và hoàng thượng Huệ Phi nương nương ẩm yến trong Phù Dung Viên, cảnh đẹp như thế không ngâm thơ thật sự là rất đáng tiếc.
Ý tứ của Lý Hiến, vốn là muốn nhân cơ hội xem tài thơ của Tiêu Duệ. Nhưng lời hắn còn chưa nói xong đã bị Thọ Xương công chúa đối diện cắt đứt:
- Hoàng thượng, Ninh Vương huynh, thần muội nghe nói thái tử điện hạ tài trí nhanh nhẹn, hôm nay sao không mời thái tử điện hạ tức cảnh ngâm một bài thơ, cũng để cho chúng thần muội mở nhãn giới.
Lý Hiến sửng sốt, nhưng mỉm cười lơ đễnh, gật đầu.
Mà Lý Long Cơ lại nhíu mày. Ai chẳng biết, thái tử hiện tại Thịnh Vương Lý Kỳ lúc trước còn trẻ ham chơi, không có được bao nhiêu sách, trên phương diện văn học này không có bao nhiêu bản lĩnh, muốn để hắn ngâm thơ đó chỉ là làm khó hắn. Lý Long Cơ biết, Thọ Xương công chúa ủng hộ Khánh Vương Lý Tông kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vì Lý Tông luôn rất thân cận với Thọ Xương công chúa, cảm tình cũng tốt lắm, lần này cố ý nêu vấn đề, đơn giản là nhân cơ hội nhục nhã Lý Kỳ một chút thôi.
Võ Huệ Phi lại thầm mắng trong lòng vài tiếng nhưng nàng cũng không có cách nào, cuối cùng không thể trực tiếp đi ra nói Lý Kỳ không hiểu ngâm thơ chứ? Phải biết rằng, Thịnh Đường là một quốc gia thơ ca, gần như mỗi người đều có thể ngâm ra mấy bài thơ. Cái gọi là đọc quen ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng sẽ làm được thơ, sinh hoạt trong một bầu không khí như vậy, không biết ngâm thơ quả thật là một chuyện tình mất mặt nhất.
Lý Kỳ mặt đỏ tai hồng đứng dậy, nhìn qua phía Tiêu Duệ bên cạnh.
Ngay trước mặt nhiều trưởng bối hoàng gia như vậy, hắn tự cảm thấy rất mất mặt, nhưng Tiêu Duệ lại không có cảm giác rất mất mặt gì, hoàng đế cũng không phải thi nhân, làm thái tử không hiểu ngâm thơ tính là cái gì. Thấy sắc mặt Tiêu Duệ thờ ơ, trong lòng Lý Kỳ bi thương thở ra một tiếng, sắc mặt càng thêm đỏ lên.
- Thái tử điện hạ, phía trước cảnh đẹp như thế, các hoàng cô đang chờ câu hay của ngài đây?
Khóe miệng Thọ Xương công chúa hiện lên vẻ trào phúng.
Lý Kỳ trong lòng nàng, là một tiểu tử thối tha không nghề nghiệp không học vấn. Đối với việc Lý Kỳ đoạt vị thái tử của Lý Tông nàng đã sớm mang bất mãn trong lòng, hiện giờ tìm được cơ hội, vậy còn không phải tận tình giải phóng một chút “oán hận” trong lòng.
- Ta…
Lý Kỳ ấp úng nói.
Thấy đứa con mình xấu mặt, trên khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi cũng cảm thấy có phần khó chịu, cúi đầu xuống.
Lý Kỳ quay đầu cầu cứu giống như vụng trộm nhìn Tiêu Duệ, Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
…
…
Lý Kỳ đang xấu hổ, lại nghe ngoài cửa bên Phù Dung Viên truyền đến một số âm thanh ồn ào.
Lý Long Cơ nhíu mày trầm giọng nói:
- Người nào làm xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài?
Hoàng đế dẫn tới ẩm yến ở đây, sao có người lá gan lớn như vậy? Nếu nói đến ai khác thật đúng là không có lá gan này, nhưng Lý Đằng Không cũng là ngoại lệ, nàng một mạch vội vã đi tới, chuẩn bị phải “bắt kẻ thông dâm”, thuận tiện giáo huấn A Đại. Nhưng sau khi đi vào Phù Dung Viên, đã thấy Phù Dung Viên bị Võ lâm quân giới nghiêm tầng tầng, nói là hoàng đế ẩm yến ở đây, Tiêu Duệ cũng ở trong đó bồi yến, Lý Đằng Không liền có chút tò mò.
Nàng thật ra còn nghĩ người hoàng đế ban thưởng yến ở đây do Tiêu Duệ tiếp khách, chẳng qua, A Đại không có chính thức vào cung yết kiến, mà cho dù là yết kiến hoàng đế, nàng cũng không có mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho Lý Long Cơ chuyên môn rời cung thiết yến nàng.
Cao Lực Sĩ cười ha ha, trở về bẩm báo:
- Hoàng thượng, là phu nhân của Tiêu Duệ…
Lý Long Cơ ồ một tiếng:
- Hóa ra là nha đầu kia, cũng để cho nàng vào đi.
…
…
Lý Đằng Không nửa đường đâm ngang một gậy, nhưng Lý Kỳ xấu hổ cũng không được giải trừ chút nào.
Thọ Xương công chúa có chút mất kiên nhẫn:
- Thật ra thái tử ngài ngâm hay không ngâm?
Lý Kỳ thở dài trút giận, vừa mới trông thấy một chút ánh mắt Tiêu Duệ truyền tới, thở dài:
- Hoàng cô, Lý Kỳ tài sơ học thiển, trong lúc vội vàng, quả thật ngâm không ra câu hay, con xin hoàng cô và phụ hoàng thứ tội!
Thọ Xương cười khinh một tiếng:
- Ồ, không thể tưởng được đường đường thái tử điện hạ… Hoàng thượng, hai vị hoàng huynh à, ta xem thanh danh tài tử môn sinh thiên tử của Tiêu Duệ cũng không xứng đáng cái tên đó… Nếu không, thái tử theo hắn học tập, như thế nào ngay cả…
Tuy rằng lời nói của Thọ Xương công chúa nhẹ nhàng, cũng có chứa phần sắc thái nói giỡn, nhưng nghe vào lỗ tai Lý Kỳ cũng chẳng ra tư vị gì, mà trong lòng Tiêu Duệ lại vừa động: a, hóa ra Thọ Xương công chúa này nói chính là hướng tới mình.
Tuy nhiên, Tiêu Duệ lại không muốn cãi cọ với nàng trên vấn đề không quan trọng ở đây, mà trên thực tế, cãi cọ cũng không ra một kết quả gì.
Tiêu Duệ cười:
- Thọ Xương điện hạ, thái tử là thái tử của một quốc gia, thường ngày học tập chính là đại sách đại kế trị quốc an bang, về phần thi từ ca lệnh phong hoa tuyết nguyệt này đó, bản lĩnh nông sâu cũng chẳng phải quan trọng. Chỉ cần thái tử điện hạ lúc nào cũng lấy phụ hoàng làm khuôn mẫu, tương lai ra sức trở thành một vị vua anh minh bốn biển tới triều bái là được.
Lý Long Cơ cười ha ha lên:
- Nói đúng.
Hai mắt Võ Huệ Phi sáng ngời, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, một chút nếp nhăn nơi khóe mắt lúc này như hoa sen nở rộ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.
Khóe miệng Kỳ Vương tủm tỉm cười, hắn rất hiểu Tiêu Duệ, mà Lý Hiến âm thầm nhếch ngón tay cái, thầm nghĩ Tiêu Duệ này rất biết nói chuyện, câu nói lơ đãng đầu tiên để Lý Kỳ thoát khỏi khốn cảnh, mặc dù lời này có chút “gượng ép”, nhưng nghe thấy vẫn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lý Kỳ vừa thẹn vừa mắc cỡ, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, cảm xúc phập phồng.
Từ giờ phút này, hắn quyết định phải khắc khổ ra sức học hành thi thư, không cầu có thể xuất khẩu thành thơ giống như tỷ phu vậy, ít nhất không thể tiếp tục rơi vào làm trò cười cho người ta. Nhưng hắn trời sinh không thích đọc sách, tuy rằng mấy ngày luộn bị Tiêu Duệ “bắt buộc” đọc một số sách, nhưng hắn nghĩ tới cảnh tượng bù đầu rối tai này, không khỏi có vài phần đau đầu.
Thọ Xương cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đây là nói cái gì? Kẻ làm quân, chú ý thành tựu về văn hóa giáo dục võ công, giống như hoàng thượng, tài văn chương hơn người, võ có thể an bang, sáng lập cơ nghiệp đời sau; giống như Khánh Vương, văn võ song toàn tài đức vẹn toàn…
Tiêu Duệ cười cười, cũng không cãi cọ.
Thọ Xương thấy hắn có ý “ẩn nhẫn”, cũng không khỏi càng thêm tin cái nhìn của Thôi Hoán và Lý Tông đối với Tiêu Duệ: mua danh chuốc tiếng, nói quá đúng. Kỳ thật, giữa Thọ Xương và Tiêu Duệ cũng không có mâu thuẫn gì, cũng không biết “ấn tượng bất lương” của nàng đối với Tiêu Duệ trên cơ bản xuất phát từ một loại bài xích tự nhiên bởi vì Thôi Hoán, bởi vì Lý Tông.
Nàng bĩu môi:
- Hoàng thượng, thần muội đề nghị hãy tìm kiếm một người thầy khác cho thái tử điện hạ đi…
Lý Long Cơ nhíu mày, còn chưa nói gì, Lý Đằng Không một bên thờ ơ lạnh nhạt hơn nửa ngày rốt cuộc kiềm chế không được. Thọ Xương cố ý nhục thái tử, Lý Đằng Không không xen vào cũng không muốn quản. Nhưng là, Thọ Xương nhắm đầu mâu ngay chính trượng phu mình yêu mến, Lý Đằng Không luôn có tiếng điêu ngoa không nhường người khác làm sao có thể ăn cái mệt này.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Thọ Xương điện hạ, Tiêu lang nhà ta tài học hơn người, mọi người đều biết, có khả năng làm thầy thái tử, cần gì nói điều thừa?
- Phải không?
Thọ Xương liếc Tiêu Duệ, khóe miệng nhẹ nhàng nhướng lên.
Lý Đằng Không trông thấy ý trào phúng trên mặt Thọ Xương, miệng nói ra:
- Chính là ngâm thơ thôi, không chỉ nói Tiêu lang nhà ta, cho dù ta, cũng không kém hơn so với đệ tử Thôi gia các ngươi bao nhiêu.
Thọ Xương bất mãn trừng mắt liếc Lý Đằng Không, trong lòng thầm mắng:
- Nha đầu xấu xí không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Nhưng Lý Đằng Không là con gái Lý Lâm Phủ, trong hoàng tộc lại có tiếng điêu ngoa khó chơi, Thọ Xương cũng không nên quá mức khiến nàng khó chịu, chỉ cười khinh thường:
- Ồ, thiên kim tướng phủ chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên của chúng ta cũng học được ngâm thơ đối đáp rồi? Khó, khó nhỉ.
- Ngươi không nên khinh người.
Lý Đằng Không có chút nóng nảy. Tuy rằng nàng điêu ngoa, nhưng là thích thể diện, bị Thọ Xương kích như vậy, cũng có chút sượng mắt. Nhưng, tuy rằng nàng cũng rất có tài học, nhưng trong lúc cấp thiết phải một mình ngâm ra một bài thuận theo phong cảnh, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đang sốt ruột khó chịu, thấy Tiêu lang của mình lấy tay nhẹ nhàng kéo một cánh phù dung bên cạnh lên, nhẹ nhàng lay động, cánh hoa phù dung vờn theo gió mát, bay xung quanh Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:
- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ngâm thơ.
Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.
Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:
- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.
- Ồ? Nói cho trẫm nghe.
Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.
Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:
- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:
- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…
Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.
Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.
Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.
Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ra là loại tư vị gì,
- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ngâm thơ.
Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.
Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:
- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.
- Ồ? Nói cho trẫm nghe.
Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.
Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:
- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:
- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…
Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.
Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.
Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.
Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ra là loại tư vị gì, chung quy cảm thấy trong câu chữ của Tiêu Duệ có hương vị nói không rõ.
Lý Hiến cao giọng cười to nói:
- Quả nhiên là tài tử Tửu Đồ thanh danh hiển hách. Hoàng thượng, tài thơ của Tiêu Duệ quả nhiên xuất chúng, xuất khẩu thành thơ, làm người ta tán thưởng.
Dừng một chút, Lý Hiến lại nói:
- Hoàng thượng, chúng ta và hoàng thượng Huệ Phi nương nương ẩm yến trong Phù Dung Viên, cảnh đẹp như thế không ngâm thơ thật sự là rất đáng tiếc.
Ý tứ của Lý Hiến, vốn là muốn nhân cơ hội xem tài thơ của Tiêu Duệ. Nhưng lời hắn còn chưa nói xong đã bị Thọ Xương công chúa đối diện cắt đứt:
- Hoàng thượng, Ninh Vương huynh, thần muội nghe nói thái tử điện hạ tài trí nhanh nhẹn, hôm nay sao không mời thái tử điện hạ tức cảnh ngâm một bài thơ, cũng để cho chúng thần muội mở nhãn giới.
Lý Hiến sửng sốt, nhưng mỉm cười lơ đễnh, gật đầu.
Mà Lý Long Cơ lại nhíu mày. Ai chẳng biết, thái tử hiện tại Thịnh Vương Lý Kỳ lúc trước còn trẻ ham chơi, không có được bao nhiêu sách, trên phương diện văn học này không có bao nhiêu bản lĩnh, muốn để hắn ngâm thơ đó chỉ là làm khó hắn. Lý Long Cơ biết, Thọ Xương công chúa ủng hộ Khánh Vương Lý Tông kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vì Lý Tông luôn rất thân cận với Thọ Xương công chúa, cảm tình cũng tốt lắm, lần này cố ý nêu vấn đề, đơn giản là nhân cơ hội nhục nhã Lý Kỳ một chút thôi.
Võ Huệ Phi lại thầm mắng trong lòng vài tiếng nhưng nàng cũng không có cách nào, cuối cùng không thể trực tiếp đi ra nói Lý Kỳ không hiểu ngâm thơ chứ? Phải biết rằng, Thịnh Đường là một quốc gia thơ ca, gần như mỗi người đều có thể ngâm ra mấy bài thơ. Cái gọi là đọc quen ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng sẽ làm được thơ, sinh hoạt trong một bầu không khí như vậy, không biết ngâm thơ quả thật là một chuyện tình mất mặt nhất.
Lý Kỳ mặt đỏ tai hồng đứng dậy, nhìn qua phía Tiêu Duệ bên cạnh.
Ngay trước mặt nhiều trưởng bối hoàng gia như vậy, hắn tự cảm thấy rất mất mặt, nhưng Tiêu Duệ lại không có cảm giác rất mất mặt gì, hoàng đế cũng không phải thi nhân, làm thái tử không hiểu ngâm thơ tính là cái gì. Thấy sắc mặt Tiêu Duệ thờ ơ, trong lòng Lý Kỳ bi thương thở ra một tiếng, sắc mặt càng thêm đỏ lên.
- Thái tử điện hạ, phía trước cảnh đẹp như thế, các hoàng cô đang chờ câu hay của ngài đây?
Khóe miệng Thọ Xương công chúa hiện lên vẻ trào phúng.
Lý Kỳ trong lòng nàng, là một tiểu tử thối tha không nghề nghiệp không học vấn. Đối với việc Lý Kỳ đoạt vị thái tử của Lý Tông nàng đã sớm mang bất mãn trong lòng, hiện giờ tìm được cơ hội, vậy còn không phải tận tình giải phóng một chút “oán hận” trong lòng.
- Ta…
Lý Kỳ ấp úng nói.
Thấy đứa con mình xấu mặt, trên khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi cũng cảm thấy có phần khó chịu, cúi đầu xuống.
Lý Kỳ quay đầu cầu cứu giống như vụng trộm nhìn Tiêu Duệ, Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
…
…
Lý Kỳ đang xấu hổ, lại nghe ngoài cửa bên Phù Dung Viên truyền đến một số âm thanh ồn ào.
Lý Long Cơ nhíu mày trầm giọng nói:
- Người nào làm xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài?
Hoàng đế dẫn tới ẩm yến ở đây, sao có người lá gan lớn như vậy? Nếu nói đến ai khác thật đúng là không có lá gan này, nhưng Lý Đằng Không cũng là ngoại lệ, nàng một mạch vội vã đi tới, chuẩn bị phải “bắt kẻ thông dâm”, thuận tiện giáo huấn A Đại. Nhưng sau khi đi vào Phù Dung Viên, đã thấy Phù Dung Viên bị Võ lâm quân giới nghiêm tầng tầng, nói là hoàng đế ẩm yến ở đây, Tiêu Duệ cũng ở trong đó bồi yến, Lý Đằng Không liền có chút tò mò.
Nàng thật ra còn nghĩ người hoàng đế ban thưởng yến ở đây do Tiêu Duệ tiếp khách, chẳng qua, A Đại không có chính thức vào cung yết kiến, mà cho dù là yết kiến hoàng đế, nàng cũng không có mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho Lý Long Cơ chuyên môn rời cung thiết yến nàng.
Cao Lực Sĩ cười ha ha, trở về bẩm báo:
- Hoàng thượng, là phu nhân của Tiêu Duệ…
Lý Long Cơ ồ một tiếng:
- Hóa ra là nha đầu kia, cũng để cho nàng vào đi.
…
…
Lý Đằng Không nửa đường đâm ngang một gậy, nhưng Lý Kỳ xấu hổ cũng không được giải trừ chút nào.
Thọ Xương công chúa có chút mất kiên nhẫn:
- Thật ra thái tử ngài ngâm hay không ngâm?
Lý Kỳ thở dài trút giận, vừa mới trông thấy một chút ánh mắt Tiêu Duệ truyền tới, thở dài:
- Hoàng cô, Lý Kỳ tài sơ học thiển, trong lúc vội vàng, quả thật ngâm không ra câu hay, con xin hoàng cô và phụ hoàng thứ tội!
Thọ Xương cười khinh một tiếng:
- Ồ, không thể tưởng được đường đường thái tử điện hạ… Hoàng thượng, hai vị hoàng huynh à, ta xem thanh danh tài tử môn sinh thiên tử của Tiêu Duệ cũng không xứng đáng cái tên đó… Nếu không, thái tử theo hắn học tập, như thế nào ngay cả…
Tuy rằng lời nói của Thọ Xương công chúa nhẹ nhàng, cũng có chứa phần sắc thái nói giỡn, nhưng nghe vào lỗ tai Lý Kỳ cũng chẳng ra tư vị gì, mà trong lòng Tiêu Duệ lại vừa động: a, hóa ra Thọ Xương công chúa này nói chính là hướng tới mình.
Tuy nhiên, Tiêu Duệ lại không muốn cãi cọ với nàng trên vấn đề không quan trọng ở đây, mà trên thực tế, cãi cọ cũng không ra một kết quả gì.
Tiêu Duệ cười:
- Thọ Xương điện hạ, thái tử là thái tử của một quốc gia, thường ngày học tập chính là đại sách đại kế trị quốc an bang, về phần thi từ ca lệnh phong hoa tuyết nguyệt này đó, bản lĩnh nông sâu cũng chẳng phải quan trọng. Chỉ cần thái tử điện hạ lúc nào cũng lấy phụ hoàng làm khuôn mẫu, tương lai ra sức trở thành một vị vua anh minh bốn biển tới triều bái là được.
Lý Long Cơ cười ha ha lên:
- Nói đúng.
Hai mắt Võ Huệ Phi sáng ngời, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, một chút nếp nhăn nơi khóe mắt lúc này như hoa sen nở rộ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.
Khóe miệng Kỳ Vương tủm tỉm cười, hắn rất hiểu Tiêu Duệ, mà Lý Hiến âm thầm nhếch ngón tay cái, thầm nghĩ Tiêu Duệ này rất biết nói chuyện, câu nói lơ đãng đầu tiên để Lý Kỳ thoát khỏi khốn cảnh, mặc dù lời này có chút “gượng ép”, nhưng nghe thấy vẫn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lý Kỳ vừa thẹn vừa mắc cỡ, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, cảm xúc phập phồng.
Từ giờ phút này, hắn quyết định phải khắc khổ ra sức học hành thi thư, không cầu có thể xuất khẩu thành thơ giống như tỷ phu vậy, ít nhất không thể tiếp tục rơi vào làm trò cười cho người ta. Nhưng hắn trời sinh không thích đọc sách, tuy rằng mấy ngày luộn bị Tiêu Duệ “bắt buộc” đọc một số sách, nhưng hắn nghĩ tới cảnh tượng bù đầu rối tai này, không khỏi có vài phần đau đầu.
Thọ Xương cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đây là nói cái gì? Kẻ làm quân, chú ý thành tựu về văn hóa giáo dục võ công, giống như hoàng thượng, tài văn chương hơn người, võ có thể an bang, sáng lập cơ nghiệp đời sau; giống như Khánh Vương, văn võ song toàn tài đức vẹn toàn…
Tiêu Duệ cười cười, cũng không cãi cọ.
Thọ Xương thấy hắn có ý “ẩn nhẫn”, cũng không khỏi càng thêm tin cái nhìn của Thôi Hoán và Lý Tông đối với Tiêu Duệ: mua danh chuốc tiếng, nói quá đúng. Kỳ thật, giữa Thọ Xương và Tiêu Duệ cũng không có mâu thuẫn gì, cũng không biết “ấn tượng bất lương” của nàng đối với Tiêu Duệ trên cơ bản xuất phát từ một loại bài xích tự nhiên bởi vì Thôi Hoán, bởi vì Lý Tông.
Nàng bĩu môi:
- Hoàng thượng, thần muội đề nghị hãy tìm kiếm một người thầy khác cho thái tử điện hạ đi…
Lý Long Cơ nhíu mày, còn chưa nói gì, Lý Đằng Không một bên thờ ơ lạnh nhạt hơn nửa ngày rốt cuộc kiềm chế không được. Thọ Xương cố ý nhục thái tử, Lý Đằng Không không xen vào cũng không muốn quản. Nhưng là, Thọ Xương nhắm đầu mâu ngay chính trượng phu mình yêu mến, Lý Đằng Không luôn có tiếng điêu ngoa không nhường người khác làm sao có thể ăn cái mệt này.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Thọ Xương điện hạ, Tiêu lang nhà ta tài học hơn người, mọi người đều biết, có khả năng làm thầy thái tử, cần gì nói điều thừa?
- Phải không?
Thọ Xương liếc Tiêu Duệ, khóe miệng nhẹ nhàng nhướng lên.
Lý Đằng Không trông thấy ý trào phúng trên mặt Thọ Xương, miệng nói ra:
- Chính là ngâm thơ thôi, không chỉ nói Tiêu lang nhà ta, cho dù ta, cũng không kém hơn so với đệ tử Thôi gia các ngươi bao nhiêu.
Thọ Xương bất mãn trừng mắt liếc Lý Đằng Không, trong lòng thầm mắng:
- Nha đầu xấu xí không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Nhưng Lý Đằng Không là con gái Lý Lâm Phủ, trong hoàng tộc lại có tiếng điêu ngoa khó chơi, Thọ Xương cũng không nên quá mức khiến nàng khó chịu, chỉ cười khinh thường:
- Ồ, thiên kim tướng phủ chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên của chúng ta cũng học được ngâm thơ đối đáp rồi? Khó, khó nhỉ.
- Ngươi không nên khinh người.
Lý Đằng Không có chút nóng nảy. Tuy rằng nàng điêu ngoa, nhưng là thích thể diện, bị Thọ Xương kích như vậy, cũng có chút sượng mắt. Nhưng, tuy rằng nàng cũng rất có tài học, nhưng trong lúc cấp thiết phải một mình ngâm ra một bài thuận theo phong cảnh, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đang sốt ruột khó chịu, thấy Tiêu lang của mình lấy tay nhẹ nhàng kéo một cánh phù dung bên cạnh lên, nhẹ nhàng lay động, cánh hoa phù dung vờn theo gió mát, bay xung quanh Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:
- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ngâm thơ.
Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.
Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:
- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.
- Ồ? Nói cho trẫm nghe.
Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.
Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:
- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:
- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…
Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.
Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.
Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.
Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ra là loại tư vị gì, chung quy cảm thấy trong câu chữ của Tiêu Duệ có hương vị nói không rõ.
Lý Hiến cao giọng cười to nói:
- Quả nhiên là tài tử Tửu Đồ thanh danh hiển hách. Hoàng thượng, tài thơ của Tiêu Duệ quả nhiên xuất chúng, xuất khẩu thành thơ, làm người ta tán thưởng.
Dừng một chút, Lý Hiến lại nói:
- Hoàng thượng, chúng ta và hoàng thượng Huệ Phi nương nương ẩm yến trong Phù Dung Viên, cảnh đẹp như thế không ngâm thơ thật sự là rất đáng tiếc.
Ý tứ của Lý Hiến, vốn là muốn nhân cơ hội xem tài thơ của Tiêu Duệ. Nhưng lời hắn còn chưa nói xong đã bị Thọ Xương công chúa đối diện cắt đứt:
- Hoàng thượng, Ninh Vương huynh, thần muội nghe nói thái tử điện hạ tài trí nhanh nhẹn, hôm nay sao không mời thái tử điện hạ tức cảnh ngâm một bài thơ, cũng để cho chúng thần muội mở nhãn giới.
Lý Hiến sửng sốt, nhưng mỉm cười lơ đễnh, gật đầu.
Mà Lý Long Cơ lại nhíu mày. Ai chẳng biết, thái tử hiện tại Thịnh Vương Lý Kỳ lúc trước còn trẻ ham chơi, không có được bao nhiêu sách, trên phương diện văn học này không có bao nhiêu bản lĩnh, muốn để hắn ngâm thơ đó chỉ là làm khó hắn. Lý Long Cơ biết, Thọ Xương công chúa ủng hộ Khánh Vương Lý Tông kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vì Lý Tông luôn rất thân cận với Thọ Xương công chúa, cảm tình cũng tốt lắm, lần này cố ý nêu vấn đề, đơn giản là nhân cơ hội nhục nhã Lý Kỳ một chút thôi.
Võ Huệ Phi lại thầm mắng trong lòng vài tiếng nhưng nàng cũng không có cách nào, cuối cùng không thể trực tiếp đi ra nói Lý Kỳ không hiểu ngâm thơ chứ? Phải biết rằng, Thịnh Đường là một quốc gia thơ ca, gần như mỗi người đều có thể ngâm ra mấy bài thơ. Cái gọi là đọc quen ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng sẽ làm được thơ, sinh hoạt trong một bầu không khí như vậy, không biết ngâm thơ quả thật là một chuyện tình mất mặt nhất.
Lý Kỳ mặt đỏ tai hồng đứng dậy, nhìn qua phía Tiêu Duệ bên cạnh.
Ngay trước mặt nhiều trưởng bối hoàng gia như vậy, hắn tự cảm thấy rất mất mặt, nhưng Tiêu Duệ lại không có cảm giác rất mất mặt gì, hoàng đế cũng không phải thi nhân, làm thái tử không hiểu ngâm thơ tính là cái gì. Thấy sắc mặt Tiêu Duệ thờ ơ, trong lòng Lý Kỳ bi thương thở ra một tiếng, sắc mặt càng thêm đỏ lên.
- Thái tử điện hạ, phía trước cảnh đẹp như thế, các hoàng cô đang chờ câu hay của ngài đây?
Khóe miệng Thọ Xương công chúa hiện lên vẻ trào phúng.
Lý Kỳ trong lòng nàng, là một tiểu tử thối tha không nghề nghiệp không học vấn. Đối với việc Lý Kỳ đoạt vị thái tử của Lý Tông nàng đã sớm mang bất mãn trong lòng, hiện giờ tìm được cơ hội, vậy còn không phải tận tình giải phóng một chút “oán hận” trong lòng.
- Ta…
Lý Kỳ ấp úng nói.
Thấy đứa con mình xấu mặt, trên khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi cũng cảm thấy có phần khó chịu, cúi đầu xuống.
Lý Kỳ quay đầu cầu cứu giống như vụng trộm nhìn Tiêu Duệ, Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
…
…
Lý Kỳ đang xấu hổ, lại nghe ngoài cửa bên Phù Dung Viên truyền đến một số âm thanh ồn ào.
Lý Long Cơ nhíu mày trầm giọng nói:
- Người nào làm xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài?
Hoàng đế dẫn tới ẩm yến ở đây, sao có người lá gan lớn như vậy? Nếu nói đến ai khác thật đúng là không có lá gan này, nhưng Lý Đằng Không cũng là ngoại lệ, nàng một mạch vội vã đi tới, chuẩn bị phải “bắt kẻ thông dâm”, thuận tiện giáo huấn A Đại. Nhưng sau khi đi vào Phù Dung Viên, đã thấy Phù Dung Viên bị Võ lâm quân giới nghiêm tầng tầng, nói là hoàng đế ẩm yến ở đây, Tiêu Duệ cũng ở trong đó bồi yến, Lý Đằng Không liền có chút tò mò.
Nàng thật ra còn nghĩ người hoàng đế ban thưởng yến ở đây do Tiêu Duệ tiếp khách, chẳng qua, A Đại không có chính thức vào cung yết kiến, mà cho dù là yết kiến hoàng đế, nàng cũng không có mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho Lý Long Cơ chuyên môn rời cung thiết yến nàng.
Cao Lực Sĩ cười ha ha, trở về bẩm báo:
- Hoàng thượng, là phu nhân của Tiêu Duệ…
Lý Long Cơ ồ một tiếng:
- Hóa ra là nha đầu kia, cũng để cho nàng vào đi.
…
…
Lý Đằng Không nửa đường đâm ngang một gậy, nhưng Lý Kỳ xấu hổ cũng không được giải trừ chút nào.
Thọ Xương công chúa có chút mất kiên nhẫn:
- Thật ra thái tử ngài ngâm hay không ngâm?
Lý Kỳ thở dài trút giận, vừa mới trông thấy một chút ánh mắt Tiêu Duệ truyền tới, thở dài:
- Hoàng cô, Lý Kỳ tài sơ học thiển, trong lúc vội vàng, quả thật ngâm không ra câu hay, con xin hoàng cô và phụ hoàng thứ tội!
Thọ Xương cười khinh một tiếng:
- Ồ, không thể tưởng được đường đường thái tử điện hạ… Hoàng thượng, hai vị hoàng huynh à, ta xem thanh danh tài tử môn sinh thiên tử của Tiêu Duệ cũng không xứng đáng cái tên đó… Nếu không, thái tử theo hắn học tập, như thế nào ngay cả…
Tuy rằng lời nói của Thọ Xương công chúa nhẹ nhàng, cũng có chứa phần sắc thái nói giỡn, nhưng nghe vào lỗ tai Lý Kỳ cũng chẳng ra tư vị gì, mà trong lòng Tiêu Duệ lại vừa động: a, hóa ra Thọ Xương công chúa này nói chính là hướng tới mình.
Tuy nhiên, Tiêu Duệ lại không muốn cãi cọ với nàng trên vấn đề không quan trọng ở đây, mà trên thực tế, cãi cọ cũng không ra một kết quả gì.
Tiêu Duệ cười:
- Thọ Xương điện hạ, thái tử là thái tử của một quốc gia, thường ngày học tập chính là đại sách đại kế trị quốc an bang, về phần thi từ ca lệnh phong hoa tuyết nguyệt này đó, bản lĩnh nông sâu cũng chẳng phải quan trọng. Chỉ cần thái tử điện hạ lúc nào cũng lấy phụ hoàng làm khuôn mẫu, tương lai ra sức trở thành một vị vua anh minh bốn biển tới triều bái là được.
Lý Long Cơ cười ha ha lên:
- Nói đúng.
Hai mắt Võ Huệ Phi sáng ngời, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, một chút nếp nhăn nơi khóe mắt lúc này như hoa sen nở rộ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.
Khóe miệng Kỳ Vương tủm tỉm cười, hắn rất hiểu Tiêu Duệ, mà Lý Hiến âm thầm nhếch ngón tay cái, thầm nghĩ Tiêu Duệ này rất biết nói chuyện, câu nói lơ đãng đầu tiên để Lý Kỳ thoát khỏi khốn cảnh, mặc dù lời này có chút “gượng ép”, nhưng nghe thấy vẫn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lý Kỳ vừa thẹn vừa mắc cỡ, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, cảm xúc phập phồng.
Từ giờ phút này, hắn quyết định phải khắc khổ ra sức học hành thi thư, không cầu có thể xuất khẩu thành thơ giống như tỷ phu vậy, ít nhất không thể tiếp tục rơi vào làm trò cười cho người ta. Nhưng hắn trời sinh không thích đọc sách, tuy rằng mấy ngày luộn bị Tiêu Duệ “bắt buộc” đọc một số sách, nhưng hắn nghĩ tới cảnh tượng bù đầu rối tai này, không khỏi có vài phần đau đầu.
Thọ Xương cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đây là nói cái gì? Kẻ làm quân, chú ý thành tựu về văn hóa giáo dục võ công, giống như hoàng thượng, tài văn chương hơn người, võ có thể an bang, sáng lập cơ nghiệp đời sau; giống như Khánh Vương, văn võ song toàn tài đức vẹn toàn…
Tiêu Duệ cười cười, cũng không cãi cọ.
Thọ Xương thấy hắn có ý “ẩn nhẫn”, cũng không khỏi càng thêm tin cái nhìn của Thôi Hoán và Lý Tông đối với Tiêu Duệ: mua danh chuốc tiếng, nói quá đúng. Kỳ thật, giữa Thọ Xương và Tiêu Duệ cũng không có mâu thuẫn gì, cũng không biết “ấn tượng bất lương” của nàng đối với Tiêu Duệ trên cơ bản xuất phát từ một loại bài xích tự nhiên bởi vì Thôi Hoán, bởi vì Lý Tông.
Nàng bĩu môi:
- Hoàng thượng, thần muội đề nghị hãy tìm kiếm một người thầy khác cho thái tử điện hạ đi…
Lý Long Cơ nhíu mày, còn chưa nói gì, Lý Đằng Không một bên thờ ơ lạnh nhạt hơn nửa ngày rốt cuộc kiềm chế không được. Thọ Xương cố ý nhục thái tử, Lý Đằng Không không xen vào cũng không muốn quản. Nhưng là, Thọ Xương nhắm đầu mâu ngay chính trượng phu mình yêu mến, Lý Đằng Không luôn có tiếng điêu ngoa không nhường người khác làm sao có thể ăn cái mệt này.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Thọ Xương điện hạ, Tiêu lang nhà ta tài học hơn người, mọi người đều biết, có khả năng làm thầy thái tử, cần gì nói điều thừa?
- Phải không?
Thọ Xương liếc Tiêu Duệ, khóe miệng nhẹ nhàng nhướng lên.
Lý Đằng Không trông thấy ý trào phúng trên mặt Thọ Xương, miệng nói ra:
- Chính là ngâm thơ thôi, không chỉ nói Tiêu lang nhà ta, cho dù ta, cũng không kém hơn so với đệ tử Thôi gia các ngươi bao nhiêu.
Thọ Xương bất mãn trừng mắt liếc Lý Đằng Không, trong lòng thầm mắng:
- Nha đầu xấu xí không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Nhưng Lý Đằng Không là con gái Lý Lâm Phủ, trong hoàng tộc lại có tiếng điêu ngoa khó chơi, Thọ Xương cũng không nên quá mức khiến nàng khó chịu, chỉ cười khinh thường:
- Ồ, thiên kim tướng phủ chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên của chúng ta cũng học được ngâm thơ đối đáp rồi? Khó, khó nhỉ.
- Ngươi không nên khinh người.
Lý Đằng Không có chút nóng nảy. Tuy rằng nàng điêu ngoa, nhưng là thích thể diện, bị Thọ Xương kích như vậy, cũng có chút sượng mắt. Nhưng, tuy rằng nàng cũng rất có tài học, nhưng trong lúc cấp thiết phải một mình ngâm ra một bài thuận theo phong cảnh, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đang sốt ruột khó chịu, thấy Tiêu lang của mình lấy tay nhẹ nhàng kéo một cánh phù dung bên cạnh lên, nhẹ nhàng lay động, cánh hoa phù dung vờn theo gió mát, bay xung quanh Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:
- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ngâm thơ.
Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.
Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:
- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.
- Ồ? Nói cho trẫm nghe.
Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.
Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:
- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:
- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…
Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.
Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.
Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.
Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ra là loại tư vị gì, chung quy cảm thấy trong câu chữ của Tiêu Duệ có hương vị nói không rõ.
Lý Hiến cao giọng cười to nói:
- Quả nhiên là tài tử Tửu Đồ thanh danh hiển hách. Hoàng thượng, tài thơ của Tiêu Duệ quả nhiên xuất chúng, xuất khẩu thành thơ, làm người ta tán thưởng.
Dừng một chút, Lý Hiến lại nói:
- Hoàng thượng, chúng ta và hoàng thượng Huệ Phi nương nương ẩm yến trong Phù Dung Viên, cảnh đẹp như thế không ngâm thơ thật sự là rất đáng tiếc.
Ý tứ của Lý Hiến, vốn là muốn nhân cơ hội xem tài thơ của Tiêu Duệ. Nhưng lời hắn còn chưa nói xong đã bị Thọ Xương công chúa đối diện cắt đứt:
- Hoàng thượng, Ninh Vương huynh, thần muội nghe nói thái tử điện hạ tài trí nhanh nhẹn, hôm nay sao không mời thái tử điện hạ tức cảnh ngâm một bài thơ, cũng để cho chúng thần muội mở nhãn giới.
Lý Hiến sửng sốt, nhưng mỉm cười lơ đễnh, gật đầu.
Mà Lý Long Cơ lại nhíu mày. Ai chẳng biết, thái tử hiện tại Thịnh Vương Lý Kỳ lúc trước còn trẻ ham chơi, không có được bao nhiêu sách, trên phương diện văn học này không có bao nhiêu bản lĩnh, muốn để hắn ngâm thơ đó chỉ là làm khó hắn. Lý Long Cơ biết, Thọ Xương công chúa ủng hộ Khánh Vương Lý Tông kế thừa ngôi vị hoàng đế, bởi vì Lý Tông luôn rất thân cận với Thọ Xương công chúa, cảm tình cũng tốt lắm, lần này cố ý nêu vấn đề, đơn giản là nhân cơ hội nhục nhã Lý Kỳ một chút thôi.
Võ Huệ Phi lại thầm mắng trong lòng vài tiếng nhưng nàng cũng không có cách nào, cuối cùng không thể trực tiếp đi ra nói Lý Kỳ không hiểu ngâm thơ chứ? Phải biết rằng, Thịnh Đường là một quốc gia thơ ca, gần như mỗi người đều có thể ngâm ra mấy bài thơ. Cái gọi là đọc quen ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng sẽ làm được thơ, sinh hoạt trong một bầu không khí như vậy, không biết ngâm thơ quả thật là một chuyện tình mất mặt nhất.
Lý Kỳ mặt đỏ tai hồng đứng dậy, nhìn qua phía Tiêu Duệ bên cạnh.
Ngay trước mặt nhiều trưởng bối hoàng gia như vậy, hắn tự cảm thấy rất mất mặt, nhưng Tiêu Duệ lại không có cảm giác rất mất mặt gì, hoàng đế cũng không phải thi nhân, làm thái tử không hiểu ngâm thơ tính là cái gì. Thấy sắc mặt Tiêu Duệ thờ ơ, trong lòng Lý Kỳ bi thương thở ra một tiếng, sắc mặt càng thêm đỏ lên.
- Thái tử điện hạ, phía trước cảnh đẹp như thế, các hoàng cô đang chờ câu hay của ngài đây?
Khóe miệng Thọ Xương công chúa hiện lên vẻ trào phúng.
Lý Kỳ trong lòng nàng, là một tiểu tử thối tha không nghề nghiệp không học vấn. Đối với việc Lý Kỳ đoạt vị thái tử của Lý Tông nàng đã sớm mang bất mãn trong lòng, hiện giờ tìm được cơ hội, vậy còn không phải tận tình giải phóng một chút “oán hận” trong lòng.
- Ta…
Lý Kỳ ấp úng nói.
Thấy đứa con mình xấu mặt, trên khuôn mặt quyến rũ của Võ Huệ Phi cũng cảm thấy có phần khó chịu, cúi đầu xuống.
Lý Kỳ quay đầu cầu cứu giống như vụng trộm nhìn Tiêu Duệ, Tiêu Duệ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
…
…
Lý Kỳ đang xấu hổ, lại nghe ngoài cửa bên Phù Dung Viên truyền đến một số âm thanh ồn ào.
Lý Long Cơ nhíu mày trầm giọng nói:
- Người nào làm xôn xao ầm ĩ ở bên ngoài?
Hoàng đế dẫn tới ẩm yến ở đây, sao có người lá gan lớn như vậy? Nếu nói đến ai khác thật đúng là không có lá gan này, nhưng Lý Đằng Không cũng là ngoại lệ, nàng một mạch vội vã đi tới, chuẩn bị phải “bắt kẻ thông dâm”, thuận tiện giáo huấn A Đại. Nhưng sau khi đi vào Phù Dung Viên, đã thấy Phù Dung Viên bị Võ lâm quân giới nghiêm tầng tầng, nói là hoàng đế ẩm yến ở đây, Tiêu Duệ cũng ở trong đó bồi yến, Lý Đằng Không liền có chút tò mò.
Nàng thật ra còn nghĩ người hoàng đế ban thưởng yến ở đây do Tiêu Duệ tiếp khách, chẳng qua, A Đại không có chính thức vào cung yết kiến, mà cho dù là yết kiến hoàng đế, nàng cũng không có mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho Lý Long Cơ chuyên môn rời cung thiết yến nàng.
Cao Lực Sĩ cười ha ha, trở về bẩm báo:
- Hoàng thượng, là phu nhân của Tiêu Duệ…
Lý Long Cơ ồ một tiếng:
- Hóa ra là nha đầu kia, cũng để cho nàng vào đi.
…
…
Lý Đằng Không nửa đường đâm ngang một gậy, nhưng Lý Kỳ xấu hổ cũng không được giải trừ chút nào.
Thọ Xương công chúa có chút mất kiên nhẫn:
- Thật ra thái tử ngài ngâm hay không ngâm?
Lý Kỳ thở dài trút giận, vừa mới trông thấy một chút ánh mắt Tiêu Duệ truyền tới, thở dài:
- Hoàng cô, Lý Kỳ tài sơ học thiển, trong lúc vội vàng, quả thật ngâm không ra câu hay, con xin hoàng cô và phụ hoàng thứ tội!
Thọ Xương cười khinh một tiếng:
- Ồ, không thể tưởng được đường đường thái tử điện hạ… Hoàng thượng, hai vị hoàng huynh à, ta xem thanh danh tài tử môn sinh thiên tử của Tiêu Duệ cũng không xứng đáng cái tên đó… Nếu không, thái tử theo hắn học tập, như thế nào ngay cả…
Tuy rằng lời nói của Thọ Xương công chúa nhẹ nhàng, cũng có chứa phần sắc thái nói giỡn, nhưng nghe vào lỗ tai Lý Kỳ cũng chẳng ra tư vị gì, mà trong lòng Tiêu Duệ lại vừa động: a, hóa ra Thọ Xương công chúa này nói chính là hướng tới mình.
Tuy nhiên, Tiêu Duệ lại không muốn cãi cọ với nàng trên vấn đề không quan trọng ở đây, mà trên thực tế, cãi cọ cũng không ra một kết quả gì.
Tiêu Duệ cười:
- Thọ Xương điện hạ, thái tử là thái tử của một quốc gia, thường ngày học tập chính là đại sách đại kế trị quốc an bang, về phần thi từ ca lệnh phong hoa tuyết nguyệt này đó, bản lĩnh nông sâu cũng chẳng phải quan trọng. Chỉ cần thái tử điện hạ lúc nào cũng lấy phụ hoàng làm khuôn mẫu, tương lai ra sức trở thành một vị vua anh minh bốn biển tới triều bái là được.
Lý Long Cơ cười ha ha lên:
- Nói đúng.
Hai mắt Võ Huệ Phi sáng ngời, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, một chút nếp nhăn nơi khóe mắt lúc này như hoa sen nở rộ, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.
Khóe miệng Kỳ Vương tủm tỉm cười, hắn rất hiểu Tiêu Duệ, mà Lý Hiến âm thầm nhếch ngón tay cái, thầm nghĩ Tiêu Duệ này rất biết nói chuyện, câu nói lơ đãng đầu tiên để Lý Kỳ thoát khỏi khốn cảnh, mặc dù lời này có chút “gượng ép”, nhưng nghe thấy vẫn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lý Kỳ vừa thẹn vừa mắc cỡ, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, cảm xúc phập phồng.
Từ giờ phút này, hắn quyết định phải khắc khổ ra sức học hành thi thư, không cầu có thể xuất khẩu thành thơ giống như tỷ phu vậy, ít nhất không thể tiếp tục rơi vào làm trò cười cho người ta. Nhưng hắn trời sinh không thích đọc sách, tuy rằng mấy ngày luộn bị Tiêu Duệ “bắt buộc” đọc một số sách, nhưng hắn nghĩ tới cảnh tượng bù đầu rối tai này, không khỏi có vài phần đau đầu.
Thọ Xương cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đây là nói cái gì? Kẻ làm quân, chú ý thành tựu về văn hóa giáo dục võ công, giống như hoàng thượng, tài văn chương hơn người, võ có thể an bang, sáng lập cơ nghiệp đời sau; giống như Khánh Vương, văn võ song toàn tài đức vẹn toàn…
Tiêu Duệ cười cười, cũng không cãi cọ.
Thọ Xương thấy hắn có ý “ẩn nhẫn”, cũng không khỏi càng thêm tin cái nhìn của Thôi Hoán và Lý Tông đối với Tiêu Duệ: mua danh chuốc tiếng, nói quá đúng. Kỳ thật, giữa Thọ Xương và Tiêu Duệ cũng không có mâu thuẫn gì, cũng không biết “ấn tượng bất lương” của nàng đối với Tiêu Duệ trên cơ bản xuất phát từ một loại bài xích tự nhiên bởi vì Thôi Hoán, bởi vì Lý Tông.
Nàng bĩu môi:
- Hoàng thượng, thần muội đề nghị hãy tìm kiếm một người thầy khác cho thái tử điện hạ đi…
Lý Long Cơ nhíu mày, còn chưa nói gì, Lý Đằng Không một bên thờ ơ lạnh nhạt hơn nửa ngày rốt cuộc kiềm chế không được. Thọ Xương cố ý nhục thái tử, Lý Đằng Không không xen vào cũng không muốn quản. Nhưng là, Thọ Xương nhắm đầu mâu ngay chính trượng phu mình yêu mến, Lý Đằng Không luôn có tiếng điêu ngoa không nhường người khác làm sao có thể ăn cái mệt này.
Nàng bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Thọ Xương điện hạ, Tiêu lang nhà ta tài học hơn người, mọi người đều biết, có khả năng làm thầy thái tử, cần gì nói điều thừa?
- Phải không?
Thọ Xương liếc Tiêu Duệ, khóe miệng nhẹ nhàng nhướng lên.
Lý Đằng Không trông thấy ý trào phúng trên mặt Thọ Xương, miệng nói ra:
- Chính là ngâm thơ thôi, không chỉ nói Tiêu lang nhà ta, cho dù ta, cũng không kém hơn so với đệ tử Thôi gia các ngươi bao nhiêu.
Thọ Xương bất mãn trừng mắt liếc Lý Đằng Không, trong lòng thầm mắng:
- Nha đầu xấu xí không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Nhưng Lý Đằng Không là con gái Lý Lâm Phủ, trong hoàng tộc lại có tiếng điêu ngoa khó chơi, Thọ Xương cũng không nên quá mức khiến nàng khó chịu, chỉ cười khinh thường:
- Ồ, thiên kim tướng phủ chỉ biết cưỡi ngựa bắn tên của chúng ta cũng học được ngâm thơ đối đáp rồi? Khó, khó nhỉ.
- Ngươi không nên khinh người.
Lý Đằng Không có chút nóng nảy. Tuy rằng nàng điêu ngoa, nhưng là thích thể diện, bị Thọ Xương kích như vậy, cũng có chút sượng mắt. Nhưng, tuy rằng nàng cũng rất có tài học, nhưng trong lúc cấp thiết phải một mình ngâm ra một bài thuận theo phong cảnh, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Đang sốt ruột khó chịu, thấy Tiêu lang của mình lấy tay nhẹ nhàng kéo một cánh phù dung bên cạnh lên, nhẹ nhàng lay động, cánh hoa phù dung vờn theo gió mát, bay xung quanh Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cười cười đứng dậy nói:
- Phụ hoàng, mẫu phi dáng múa uyển chuyển làm cho vui vẻ, nhi thần chỉ làm từ tán dương, không có ngâm thơ.
Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đây vốn là câu thơ Bạch Cư Dị miêu tả Dương Ngọc Hoàn, tuy Tiêu Duệ thấy Võ Huệ Phi nghê thường tung bay, tình chàng ý thiếp với Lý Long Cơ, rất có thần vận trong ý cảnh câu thơ của Bạch lão tiên sinh, nhất thời lơ đãng buột miệng nói ra.
Nhưng Cao Lực Sĩ lại ở một bên khẽ mỉm cười:
- Hoàng thượng, lão nô ngược lại nghe thấy vài câu diệu ngữ này của Tiêu đại nhân.
- Ồ? Nói cho trẫm nghe.
Lý Long Cơ nghiêng đầu hứng thú nhìn Cao Lực Sĩ.
Tiêu Duệ âm thầm mắng một tiếng, Cao Lực Sĩ đang há mồm, đột nhiên thấy Tiêu Duệ quăng tới ánh mắt “không tốt”, nao nao, cũng không nghĩ nhiều, cất cao giọng nói:
- Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu. Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triêu.
Đuôi mày Lý Long Cơ nhảy dựng, cười ha ha lên, chỉ vào Tiêu Duệ cười mắng:
- Ngươi đứa bé này, ngươi đây là đang nói trẫm cùng Huệ Phi…
Nếu câu thơ này do người khác ngâm ra, hoặc là có thể có phần ý mờ ám, sợ là sẽ đưa tới sự bất mãn của Lý Long Cơ. Nhưng lời này đi ra từ miệng Tiêu Duệ con rể hắn, lại mang một hương vị nói giỡn giữa vãn bối với trưởng bối. Mà Lý Long Cơ cẩn thận thưởng thức, thật đúng là cảm thấy câu thơ này miêu tả chân thật nhu tình mật ý giữa hắn và Võ Huệ Phi, cho nên, không chỉ có không tức giận, ngược lại trong lòng lại sinh ra một chút nhu hòa.
Võ Huệ Phi chậm rãi khoát tay áo, tiếng nhạc chấm dứt dáng múa của nàng cũng chợt ngừng lại. Nàng duyên dáng đi xuống sàn nhảy bước trở về, trên đường lúc đi ngang qua bên người Tiêu Duệ, trong mắt mờ hồ phát ra một chút giận dữ khiến Tiêu Duệ xấu hổ cúi đầu.
Cái gọi là câu thơ vài ý nghĩa, nghe vào trong tai người khác nhau, liền hiểu theo hàm nghĩa không giống.
Vui mừng và nhu tình của Lý Long Cơ nổi lên, mà trong lòng Võ Huệ Phi thì có chút phức tạp nói không ra là loại tư vị gì,
/349
|