A Đại ngẩn ra, nhận thấy chính mình hiện tại không phải là một thanh niên rất biết nghe lời sao. Hắn đến Tiêu gia cũng đã được một đoạn thời gian, cũng chưa nhận biết được Trương Võ Dương, người này là công tượng (thợ thủ công) cao cấp mà Tiêu Duệ đã dùng nhiều tiền mướn về.
Tiêu Duệ đối xử rất trọng hậu với Trương Võ Dương, người trong Tiêu gia cũng không dám quá lãnh đạm vơi hắn, lại sắp đặt hai hạ nhân chuyên môn hầu hạ mọi sinh hoạt thường ngày của hắn. Thế cho nên chỉ trong có mấy tháng ở trong trang viên đóng cửa nghiên cứu hỏa khí (súng đạn), gần như Trương Võ Dương đã béo hẳn lên.
Sự đãi ngộ trọng hậu của Tiêu Duệ đối với một kẻ không thân không thích như mình, khiến cho Trương Võ Dương cảm động tới rơi nước mắt. Hắn lại là kẻ không giỏi ăn nói, nên hắn thể hiện sự cảm kích này bằng việc nghiên cứu thí nghiệm phi thường cuồng nhiệt, chăm chỉ.
Na Nhận nói nhỏ vài câu bên tai A Đại.
A Đại lúc này mới nhìn lại đồ vật màu đen kỳ quái kia. Đồ vật này phi thường thô nặng, thoạt nhìn vô cùng nặng nề hình như là đục từ sắt tạo thành, cố định trực tiếp ở trên tường tre. Có cái lỗ tròn đen nhánh đầu hướng ra phía ngoài trang viên, kế đó là “cái mông tròn” khá thô nối với một kíp nổ, chỉ là bên ngoài trông vô cùng thô ráp, ở giữa cuốn mấy vòng lá sắt khá dày, hình dáng rất là xấu xí.
A Đại nhíu nhíu mày nói:
- Đây là vật gì vậy?.
Na Nhận cũng không biết đó là vật gì, chỉ biết đó là vật mà Trương Võ Dương theo mệnh của Tiêu Duệ chế tạo ra, hôm qua hơn mười tên trai tráng phải mất khá nhiều sức lực mới di chuyển được đồ vật bằng sắt nặng nề này tới bên tường che.
Trương Võ Dương cười hắc hắc nói:
- Điện hạ, Tiêu đại nhân nói cái này gọi là pháo a.
- Pháo???
A Đại giật mình, chỉ là vô luân nàng suy nghĩ thế nào cũng không biết được pháo là cái loại đồ vật gì. Tuy nhiên, nếu Tiêu Duệ muốn lắp đặt nó tại tường che thì rất có thể nó là một loại vũ khí phòng vệ a? A Đại cả kinh, nhịn không được đưa tay sờ sờ đồ vật to lớn màu đen sì sì lại lạnh lẽo này.
Thì ra ngay từ đầu đồ vật mà Tiêu Duệ muốn Trương Võ Dương nghiên cứu chính là pháo.
Trung Quốc phát minh và sử dụng pháo bắt đầu từ Triều Nguyên. Đến đầu thời Minh mới xuất hiện việc trang bị loại pháo thô sơ cho quân đội. Nhưng hiện tại mới chỉ là thời Thịnh Đường. Sự tồn tại của pháo chính là một đồ vật thần bí. Kỳ thật đây cũng chỉ là ý tưởng nhất thời của Tiêu Duệ. Hắn vẽ khái quát một bức đồ hình chế tạo pháo, sau đó lại cùng Trương Võ Dương đóng cửa thảo luận hai ngày về “Nguyên lý chế tạo”. Hắn giúp Trương Võ Dương hiểu hơn một chút về nó, rồi để cho gã đóng cửa nghiên cứu thí nghiệm.
Cũng may kỹ thuật đúc tạo thời này đã tương đối thành thục. Muốn đúc một khẩu pháo bằng sắt cũng không phải là vấn đề gì quá khó khăn. Cái khó là ở chỗ Trương Võ Dương có thể chế tạo thành công loại hỏa pháo trong chiến đấu khiến trời long đất lở này hay không.
Kỳ thật Tiêu Duệ cũng không quá hy vọng. Dù sao hiện tại đối với việc ứng dụng kỹ thuật hỏa dược cũng còn chưa thành thục. Phải mất mấy trăm năm nữa hỏa pháo mới ra đời. Vì vậy, hắn một điểm nắm chắc cũng không có, chỉ là muốn Trương Võ Dương thử nghiên cứu một chút mà thôi.
Không thể phủ nhận Trương Võ Dương là một thiên tài chế tạo máy móc. Nếu như sống tại kiếp trước của Tiêu Duệ, hắn có thể trở thành một nhà khoa học cùng nhà phát minh vĩ đại. Gần như chỉ dựa vào bức họa đồ cùng nguyên lý chế tạo do Tiêu Duệ chỉ điểm, mà Trương Võ Dương lại có thể nghiên cứu chế tạo thành công ra hỏa pháo này.
Hơn nữa, nhẹ nhàng vận chuyển ra vườn, thực nghiệm ở trong núi sâu lại đạt được thành công, mặc dù hỏa pháo này vẫn còn rất thô sơ, căn bản không có cái kỹ thuật, nội dung gì đáng nói; tầm bắn cũng là rất kém, chỉ bắn xa được có mấy thước; uy lực cũng không quá lớn.
Nhưng đối với kết quả như vậy, Tiêu Duệ cũng hiểu được đây là một thành quả lớn lao, khiến hắn không ngừng hưng phấn, vui mừng như điên.
Sau khi thực nghiệm hoàn tất, Trương Võ Dương bỏ thêm vài ngày xem xét, cải tiến thêm không ít, sau đó mới dựa theo phân phó của Tiêu Duệ đem hỏa pháo bảo vệ cổng thành đầu tiên của Đại Đường này lắp đặt lên tường chắn.
- Ngươi trực tiếp cùng nữ vương điện hạ nói chuyện coi hỏa pháo này dùng để làm gì đi.
Na Nhận khoát tay áo nói.
- Điện hạ, nói ngắn gọn thì hỏa pháo này là một loại lợi khí dùng để đả thương người.
Trương Võ Dương cười cười nói, hướng hai người trợ thủ phía sau gật đầu.
- đến đây nào, các ngươi mau thao tác cho nữ vương cùng điện hạ nhìn, mọi người đều tránh ra.
…
…
Đám loạn binh đột nhiên thấy mọi người ở trên tường chắn của cổng thành tránh ra phía sau, chỉ thấy lộ ra một đồ vật giống như cây cột sắt to lớn đen sì sì, không khỏi đều cảm thấy nghi hoặc mà an tĩnh hẳn lại.
Một người công tượng nằm ở trên mặt đất cẩn cẩn thận thận dùng cây đánh lửa châm vào kíp nổ ở phía sau mông của hỏa pháo. Sau đó ngay khi kíp nổ cháy tới, hai tay hắn bịt chặt lỗ tai, hơi nghiêng đầu nằm phủ phục trên mặt đất, bộ dáng rất là hài hước.
A Đại nhìn thấy mỉm cười. Mà đám trai tráng trông thấy bộ dáng hài hước như vậy của hắn, cũng đều là ha hả cười ầm lên. Tiếng cười còn chưa dứt, thì một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến khiến lỗ tai có cảm giác ông một tiếng, từ trong lỗ pháo đen ngòm một đoàn hoa lửa bay vụt ra, gần như đều rơi ngay trên mặt cỏ ngay phía trước đám loạn binh.
!
Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, khí thế tưởng như muốn dời non lấp bề. Khắp bầu trời bụi mù cuồn cuộn cuốn lên, lúc bụi mù dần dần tản ra, A Đại nhìn thấy, tuy rằng đạn pháo không có bắn trúng, nhưng chỉ cần lực phát nổ to lớn cùng chấn động như vậy, lại chỉ cách đám loạn binh có một chút, đã khiến chúng nằm ngang trong khói lửa.
Trong một thước chu vi xung quanh, đều là không biết sống chết thế nào.
Loại đồ vật này sử dụng khi hai quân giao tranh để tấn công trận địa của đối phương, chẳng phải là…Trước mắt có thể tạo ra một trận huyệt nhục tung đầy trời, một thảm cảnh không thể tưởng tượng nổi, A Đại không khỏi run người đổ mồ hôi hột.
Một tiếng sấm sét giữa đất bằng!
Loạn binh sợ đến bỏ chạy tứ tán, chẳng còn tung tích.
Mà lúc này trên đường lớn tại trang viên ở Trường An, Tiêu Duệ dù bận vẫn đang ung dung cưỡi ngựa tắm nằng, mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ cùng mười tay Võ Lâm Quân đi trước, khoảng cách tới trang viên không xa. Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm vang thật lớn, con đường phía trước tràn ngập bụi mù, khiến cho Tiêu Duệ vừa mừng vừa kinh ngạc.
Hắn tất nhiên là đoán ra đây là tiếng động do hỏa pháo của Trương Võ Dương phát ra, đang êm đẹp sao lại bắn pháo? Lẽ nào bọn họ gặp nguy hiểm?
Tiêu Duệ cắn răng, thúc mạnh vào bụng ngựa, gia tăng tốc độ nhanh chóng chạy tới hướng trang viên, “mau đi theo ta!”.
…
…
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Duệ thật sự yêu thích không muốn rời tay đối với hỏa pháo do Trương Võ Dương chế tạo ra, đi quanh chỗ đặt hỏa pháo xấu xí bất kham này ở trên tường chắn. Từ lúc hỏa pháo này được chế tạo ra, hắn vẫn một mực do dự, mở rộng kỹ thuật để triều đình Đại Đường chế tạo qui mô trang bị cho toàn quân, lại có chút tư tâm muốn đem nó trở thành vũ khí bí mật trong tương lai.
Nghĩ tới nghĩ lui hắn quyết định tạm thời bảo mật công khai…ít nhất…cho tới khi nguy hiểm từ phái Lý Tông chưa có được giải trừ thì vẫn phải tiếp tục bảo trì giữ bí mật.
A Đại nghe nói “món đồ chơi” này là do Tiêu Duệ trong lúc nhàn hạ, không có chuyện gì mà làm ra, thì trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nàng hiểu rõ Tiêu Duệ không phải là kẻ thích làm chuyện hàm hồ, hắn ăn nói linh tinh như vậy, A Đại cũng mơ hồ đoán được dụng ý của hắn, hẳn là do đã có Lý Nghi ở trước mặt che giấu giúp hắn. Nhưng là hiện tại thừa dịp Lý Nghi không có ở đây, A Đại trừng mắt nhìn Tiêu Duệ, sẵng giọng nói:
- Chàng mau nói thật cho ta biết đi.
Tiêu Duệ cười cười, hắn biết rõ A Đại là một nữ trung hào kiệt am hiểu chuyện dùng bình, thống soái, loại vũ khí có chứa đặc điểm chiến tranh này căn bản là không thể lừa gạt pháp nhãn của nàng. Kỳ thực hắn cũng không định lừa gạt nàng.
- A Đại, hiện tại vật này vẫn còn ở trong giai đoạn thì nghiệm, chờ sau khi hoàn thành ta sẽ…
- Khi đó chúng ta cũng muốn có đồ vật này…
A Đại trực tiếp nói ra yêu cầu của mình. Nàng rất rõ ràng, nếu như bản thân mình có được loại siêu cấp vũ khí thần khí, không gì phá được này thì khả năng ở Tây Vực sinh tồn phát triển sẽ tăng thêm vài phần.
Tiêu Duệ cười cười nói:
- Sau khi hoàn thành sẽ bàn bạc tiếp, nhưng ta khẳng định sẽ không bỏ quên các nàng là được.
Thấy sắc mặt A Đại hòa hoãn hơn nhiều, Tiêu Duệ liền thuận thế dang tay ôm nàng vào trong lòng. Sắc mặt A Đại đỏ bừng chờ đợi Tiêu Duệ âu yếm, nhưng là chờ cả nữa ngày vẫn không có động tĩnh gì. Nàng bất mãn mở mắt nhìn, liền bắt gặp Tiêu Duệ đang gục đầu ngủ say sưa, hơn nữa khóe miệng còn rỏ ra một ít nước miếng.
A Đại thương xót mà thở dài, nàng nhẹ nhàng đem Tiêu Duệ vào phòng rồi đặt hắn lên giường, cẩn thận đắp chăn cho hắn, sau đó mới lặng lẽ ra ngoài.
Kinh đô xảy ra chuyện nhiễu loạn như vậy, lại là không lâu sau khi Ca Thư Hàn vào kinh tiếp thụ sắc phong phó tiết độ sứ An Tây tứ trấn, nên hắn không còn biết làm gì khác đành phải tạm ở lại trong kinh, chờ đợi chiếu mệnh của hoàng đế. Kỳ thật hoàng đế lưu lại không cho hắn rời khỏi, Ca Thư Hàn hiểu được trong thời gian này mà hắn rời khỏi kinh thành tới Tây Vực nhậm chức, rất có khả năng khiến cho hoàng đế ngờ vực vô căn cứ.
Sau này sự thực chứng minh, việc hắn cẩn thận là rất đúng. Khi Lý Long Cơ biết được Ca Thư Hàn vẫn đang ở nhà đóng cửa không ra ngoài đợi chiếu mệnh của mình, lúc này mới hài lòng rồi ngầm ra một đạo chiếu thư, triệu hắn vào cung dự yến hội ban thưởng một hồi, huấn thị một phen, rồi mới cho hắn rời khỏi kinh thành. Đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Ca Thư Hàn ở nhà đóng cửa không ra ngoài, tại Trường An đã nhiều ngày, hơn nữa hắn cũng chưa từng cùng bất kỳ vị đại nhân nào có bất luận giao thiệp, lui tới gì. Đương nhiên, ngay cả mấy người bằng hữu tốt trong triều đến bái vọng, hắn cũng cự tuyệt.
Sau giờ ngọ, lúc này Ca Thư Hàn đang cảm thấy buồn bực vô cùng, mà ở trong thư phòng đọc một quyển binh thư, thì nghe hạ nhân tiến vào thông báo:
- Tướng quân, có khách tới thăm.
Ca Thư Hàn không nhịn được mà khoát tay áo:
- Vô dụng, không phải bản quan đã nói từ sớm, vô luận là người nào, hết thảy đều không gặp sao?
Ban đầu Ca Thư Hàn đã dự định đóng cửa không tiếp khách, huống chi hiện nay trong kinh thành lại vừa mới xảy ra chuyện phản loạn.
Nhưng là hắn lại thấy hạ nhân kia do dự hồi lâu không chịu rời đi, không khỏi cả giận quát lớn:
- Ngươi không có nghe thấy bản quan nói gì sao?
Hạ nhân ấp úng nói:
- Người tới là Tĩnh Nan quận vương Tiêu Duệ Tiêu đại nhân, ngài xem có gặp hay không….?
- Tiêu Duệ?
Ca Thư Hàn ngẩn ra, chợt đứng dậy cao giọng hô:
- Mau cho mời vào, à không, không, bản quan phải tự mình ra nghênh tiếp.
Ca Thư Hàn chỉnh lý quan phục, rồi vội vã chạy ra ngoài, liền thấy Tiêu Duệ mặc một thân áo dài đơn giản, sóng vai đứng cùng một nữ tử diễm lệ mặc một chiếc váy man tộc, hướng về phía hắn cười cười nhìn lại.
Ca Thư Hàn lấy lại bình tĩnh, cung kính nói:
- Hạ quan bái kiến Tiêu đại nhân. A! Không, phải là Tĩnh Nan quận vương mới đúng a.
Tiêu Duệ mỉm cười, tiến lên nâng Ca Thư Hàn dậy.
- Ca Thư Hàn tướng quân, ta với ngươi coi như là lão bằng hữu, như thế nào lại tỏ ra xa lạ như vậy?
Tiêu Duệ đối xử rất trọng hậu với Trương Võ Dương, người trong Tiêu gia cũng không dám quá lãnh đạm vơi hắn, lại sắp đặt hai hạ nhân chuyên môn hầu hạ mọi sinh hoạt thường ngày của hắn. Thế cho nên chỉ trong có mấy tháng ở trong trang viên đóng cửa nghiên cứu hỏa khí (súng đạn), gần như Trương Võ Dương đã béo hẳn lên.
Sự đãi ngộ trọng hậu của Tiêu Duệ đối với một kẻ không thân không thích như mình, khiến cho Trương Võ Dương cảm động tới rơi nước mắt. Hắn lại là kẻ không giỏi ăn nói, nên hắn thể hiện sự cảm kích này bằng việc nghiên cứu thí nghiệm phi thường cuồng nhiệt, chăm chỉ.
Na Nhận nói nhỏ vài câu bên tai A Đại.
A Đại lúc này mới nhìn lại đồ vật màu đen kỳ quái kia. Đồ vật này phi thường thô nặng, thoạt nhìn vô cùng nặng nề hình như là đục từ sắt tạo thành, cố định trực tiếp ở trên tường tre. Có cái lỗ tròn đen nhánh đầu hướng ra phía ngoài trang viên, kế đó là “cái mông tròn” khá thô nối với một kíp nổ, chỉ là bên ngoài trông vô cùng thô ráp, ở giữa cuốn mấy vòng lá sắt khá dày, hình dáng rất là xấu xí.
A Đại nhíu nhíu mày nói:
- Đây là vật gì vậy?.
Na Nhận cũng không biết đó là vật gì, chỉ biết đó là vật mà Trương Võ Dương theo mệnh của Tiêu Duệ chế tạo ra, hôm qua hơn mười tên trai tráng phải mất khá nhiều sức lực mới di chuyển được đồ vật bằng sắt nặng nề này tới bên tường che.
Trương Võ Dương cười hắc hắc nói:
- Điện hạ, Tiêu đại nhân nói cái này gọi là pháo a.
- Pháo???
A Đại giật mình, chỉ là vô luân nàng suy nghĩ thế nào cũng không biết được pháo là cái loại đồ vật gì. Tuy nhiên, nếu Tiêu Duệ muốn lắp đặt nó tại tường che thì rất có thể nó là một loại vũ khí phòng vệ a? A Đại cả kinh, nhịn không được đưa tay sờ sờ đồ vật to lớn màu đen sì sì lại lạnh lẽo này.
Thì ra ngay từ đầu đồ vật mà Tiêu Duệ muốn Trương Võ Dương nghiên cứu chính là pháo.
Trung Quốc phát minh và sử dụng pháo bắt đầu từ Triều Nguyên. Đến đầu thời Minh mới xuất hiện việc trang bị loại pháo thô sơ cho quân đội. Nhưng hiện tại mới chỉ là thời Thịnh Đường. Sự tồn tại của pháo chính là một đồ vật thần bí. Kỳ thật đây cũng chỉ là ý tưởng nhất thời của Tiêu Duệ. Hắn vẽ khái quát một bức đồ hình chế tạo pháo, sau đó lại cùng Trương Võ Dương đóng cửa thảo luận hai ngày về “Nguyên lý chế tạo”. Hắn giúp Trương Võ Dương hiểu hơn một chút về nó, rồi để cho gã đóng cửa nghiên cứu thí nghiệm.
Cũng may kỹ thuật đúc tạo thời này đã tương đối thành thục. Muốn đúc một khẩu pháo bằng sắt cũng không phải là vấn đề gì quá khó khăn. Cái khó là ở chỗ Trương Võ Dương có thể chế tạo thành công loại hỏa pháo trong chiến đấu khiến trời long đất lở này hay không.
Kỳ thật Tiêu Duệ cũng không quá hy vọng. Dù sao hiện tại đối với việc ứng dụng kỹ thuật hỏa dược cũng còn chưa thành thục. Phải mất mấy trăm năm nữa hỏa pháo mới ra đời. Vì vậy, hắn một điểm nắm chắc cũng không có, chỉ là muốn Trương Võ Dương thử nghiên cứu một chút mà thôi.
Không thể phủ nhận Trương Võ Dương là một thiên tài chế tạo máy móc. Nếu như sống tại kiếp trước của Tiêu Duệ, hắn có thể trở thành một nhà khoa học cùng nhà phát minh vĩ đại. Gần như chỉ dựa vào bức họa đồ cùng nguyên lý chế tạo do Tiêu Duệ chỉ điểm, mà Trương Võ Dương lại có thể nghiên cứu chế tạo thành công ra hỏa pháo này.
Hơn nữa, nhẹ nhàng vận chuyển ra vườn, thực nghiệm ở trong núi sâu lại đạt được thành công, mặc dù hỏa pháo này vẫn còn rất thô sơ, căn bản không có cái kỹ thuật, nội dung gì đáng nói; tầm bắn cũng là rất kém, chỉ bắn xa được có mấy thước; uy lực cũng không quá lớn.
Nhưng đối với kết quả như vậy, Tiêu Duệ cũng hiểu được đây là một thành quả lớn lao, khiến hắn không ngừng hưng phấn, vui mừng như điên.
Sau khi thực nghiệm hoàn tất, Trương Võ Dương bỏ thêm vài ngày xem xét, cải tiến thêm không ít, sau đó mới dựa theo phân phó của Tiêu Duệ đem hỏa pháo bảo vệ cổng thành đầu tiên của Đại Đường này lắp đặt lên tường chắn.
- Ngươi trực tiếp cùng nữ vương điện hạ nói chuyện coi hỏa pháo này dùng để làm gì đi.
Na Nhận khoát tay áo nói.
- Điện hạ, nói ngắn gọn thì hỏa pháo này là một loại lợi khí dùng để đả thương người.
Trương Võ Dương cười cười nói, hướng hai người trợ thủ phía sau gật đầu.
- đến đây nào, các ngươi mau thao tác cho nữ vương cùng điện hạ nhìn, mọi người đều tránh ra.
…
…
Đám loạn binh đột nhiên thấy mọi người ở trên tường chắn của cổng thành tránh ra phía sau, chỉ thấy lộ ra một đồ vật giống như cây cột sắt to lớn đen sì sì, không khỏi đều cảm thấy nghi hoặc mà an tĩnh hẳn lại.
Một người công tượng nằm ở trên mặt đất cẩn cẩn thận thận dùng cây đánh lửa châm vào kíp nổ ở phía sau mông của hỏa pháo. Sau đó ngay khi kíp nổ cháy tới, hai tay hắn bịt chặt lỗ tai, hơi nghiêng đầu nằm phủ phục trên mặt đất, bộ dáng rất là hài hước.
A Đại nhìn thấy mỉm cười. Mà đám trai tráng trông thấy bộ dáng hài hước như vậy của hắn, cũng đều là ha hả cười ầm lên. Tiếng cười còn chưa dứt, thì một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến khiến lỗ tai có cảm giác ông một tiếng, từ trong lỗ pháo đen ngòm một đoàn hoa lửa bay vụt ra, gần như đều rơi ngay trên mặt cỏ ngay phía trước đám loạn binh.
!
Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, khí thế tưởng như muốn dời non lấp bề. Khắp bầu trời bụi mù cuồn cuộn cuốn lên, lúc bụi mù dần dần tản ra, A Đại nhìn thấy, tuy rằng đạn pháo không có bắn trúng, nhưng chỉ cần lực phát nổ to lớn cùng chấn động như vậy, lại chỉ cách đám loạn binh có một chút, đã khiến chúng nằm ngang trong khói lửa.
Trong một thước chu vi xung quanh, đều là không biết sống chết thế nào.
Loại đồ vật này sử dụng khi hai quân giao tranh để tấn công trận địa của đối phương, chẳng phải là…Trước mắt có thể tạo ra một trận huyệt nhục tung đầy trời, một thảm cảnh không thể tưởng tượng nổi, A Đại không khỏi run người đổ mồ hôi hột.
Một tiếng sấm sét giữa đất bằng!
Loạn binh sợ đến bỏ chạy tứ tán, chẳng còn tung tích.
Mà lúc này trên đường lớn tại trang viên ở Trường An, Tiêu Duệ dù bận vẫn đang ung dung cưỡi ngựa tắm nằng, mang theo Lệnh Hồ Xung Vũ cùng mười tay Võ Lâm Quân đi trước, khoảng cách tới trang viên không xa. Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm vang thật lớn, con đường phía trước tràn ngập bụi mù, khiến cho Tiêu Duệ vừa mừng vừa kinh ngạc.
Hắn tất nhiên là đoán ra đây là tiếng động do hỏa pháo của Trương Võ Dương phát ra, đang êm đẹp sao lại bắn pháo? Lẽ nào bọn họ gặp nguy hiểm?
Tiêu Duệ cắn răng, thúc mạnh vào bụng ngựa, gia tăng tốc độ nhanh chóng chạy tới hướng trang viên, “mau đi theo ta!”.
…
…
Suy nghĩ một hồi, Tiêu Duệ thật sự yêu thích không muốn rời tay đối với hỏa pháo do Trương Võ Dương chế tạo ra, đi quanh chỗ đặt hỏa pháo xấu xí bất kham này ở trên tường chắn. Từ lúc hỏa pháo này được chế tạo ra, hắn vẫn một mực do dự, mở rộng kỹ thuật để triều đình Đại Đường chế tạo qui mô trang bị cho toàn quân, lại có chút tư tâm muốn đem nó trở thành vũ khí bí mật trong tương lai.
Nghĩ tới nghĩ lui hắn quyết định tạm thời bảo mật công khai…ít nhất…cho tới khi nguy hiểm từ phái Lý Tông chưa có được giải trừ thì vẫn phải tiếp tục bảo trì giữ bí mật.
A Đại nghe nói “món đồ chơi” này là do Tiêu Duệ trong lúc nhàn hạ, không có chuyện gì mà làm ra, thì trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Nàng hiểu rõ Tiêu Duệ không phải là kẻ thích làm chuyện hàm hồ, hắn ăn nói linh tinh như vậy, A Đại cũng mơ hồ đoán được dụng ý của hắn, hẳn là do đã có Lý Nghi ở trước mặt che giấu giúp hắn. Nhưng là hiện tại thừa dịp Lý Nghi không có ở đây, A Đại trừng mắt nhìn Tiêu Duệ, sẵng giọng nói:
- Chàng mau nói thật cho ta biết đi.
Tiêu Duệ cười cười, hắn biết rõ A Đại là một nữ trung hào kiệt am hiểu chuyện dùng bình, thống soái, loại vũ khí có chứa đặc điểm chiến tranh này căn bản là không thể lừa gạt pháp nhãn của nàng. Kỳ thực hắn cũng không định lừa gạt nàng.
- A Đại, hiện tại vật này vẫn còn ở trong giai đoạn thì nghiệm, chờ sau khi hoàn thành ta sẽ…
- Khi đó chúng ta cũng muốn có đồ vật này…
A Đại trực tiếp nói ra yêu cầu của mình. Nàng rất rõ ràng, nếu như bản thân mình có được loại siêu cấp vũ khí thần khí, không gì phá được này thì khả năng ở Tây Vực sinh tồn phát triển sẽ tăng thêm vài phần.
Tiêu Duệ cười cười nói:
- Sau khi hoàn thành sẽ bàn bạc tiếp, nhưng ta khẳng định sẽ không bỏ quên các nàng là được.
Thấy sắc mặt A Đại hòa hoãn hơn nhiều, Tiêu Duệ liền thuận thế dang tay ôm nàng vào trong lòng. Sắc mặt A Đại đỏ bừng chờ đợi Tiêu Duệ âu yếm, nhưng là chờ cả nữa ngày vẫn không có động tĩnh gì. Nàng bất mãn mở mắt nhìn, liền bắt gặp Tiêu Duệ đang gục đầu ngủ say sưa, hơn nữa khóe miệng còn rỏ ra một ít nước miếng.
A Đại thương xót mà thở dài, nàng nhẹ nhàng đem Tiêu Duệ vào phòng rồi đặt hắn lên giường, cẩn thận đắp chăn cho hắn, sau đó mới lặng lẽ ra ngoài.
Kinh đô xảy ra chuyện nhiễu loạn như vậy, lại là không lâu sau khi Ca Thư Hàn vào kinh tiếp thụ sắc phong phó tiết độ sứ An Tây tứ trấn, nên hắn không còn biết làm gì khác đành phải tạm ở lại trong kinh, chờ đợi chiếu mệnh của hoàng đế. Kỳ thật hoàng đế lưu lại không cho hắn rời khỏi, Ca Thư Hàn hiểu được trong thời gian này mà hắn rời khỏi kinh thành tới Tây Vực nhậm chức, rất có khả năng khiến cho hoàng đế ngờ vực vô căn cứ.
Sau này sự thực chứng minh, việc hắn cẩn thận là rất đúng. Khi Lý Long Cơ biết được Ca Thư Hàn vẫn đang ở nhà đóng cửa không ra ngoài đợi chiếu mệnh của mình, lúc này mới hài lòng rồi ngầm ra một đạo chiếu thư, triệu hắn vào cung dự yến hội ban thưởng một hồi, huấn thị một phen, rồi mới cho hắn rời khỏi kinh thành. Đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Ca Thư Hàn ở nhà đóng cửa không ra ngoài, tại Trường An đã nhiều ngày, hơn nữa hắn cũng chưa từng cùng bất kỳ vị đại nhân nào có bất luận giao thiệp, lui tới gì. Đương nhiên, ngay cả mấy người bằng hữu tốt trong triều đến bái vọng, hắn cũng cự tuyệt.
Sau giờ ngọ, lúc này Ca Thư Hàn đang cảm thấy buồn bực vô cùng, mà ở trong thư phòng đọc một quyển binh thư, thì nghe hạ nhân tiến vào thông báo:
- Tướng quân, có khách tới thăm.
Ca Thư Hàn không nhịn được mà khoát tay áo:
- Vô dụng, không phải bản quan đã nói từ sớm, vô luận là người nào, hết thảy đều không gặp sao?
Ban đầu Ca Thư Hàn đã dự định đóng cửa không tiếp khách, huống chi hiện nay trong kinh thành lại vừa mới xảy ra chuyện phản loạn.
Nhưng là hắn lại thấy hạ nhân kia do dự hồi lâu không chịu rời đi, không khỏi cả giận quát lớn:
- Ngươi không có nghe thấy bản quan nói gì sao?
Hạ nhân ấp úng nói:
- Người tới là Tĩnh Nan quận vương Tiêu Duệ Tiêu đại nhân, ngài xem có gặp hay không….?
- Tiêu Duệ?
Ca Thư Hàn ngẩn ra, chợt đứng dậy cao giọng hô:
- Mau cho mời vào, à không, không, bản quan phải tự mình ra nghênh tiếp.
Ca Thư Hàn chỉnh lý quan phục, rồi vội vã chạy ra ngoài, liền thấy Tiêu Duệ mặc một thân áo dài đơn giản, sóng vai đứng cùng một nữ tử diễm lệ mặc một chiếc váy man tộc, hướng về phía hắn cười cười nhìn lại.
Ca Thư Hàn lấy lại bình tĩnh, cung kính nói:
- Hạ quan bái kiến Tiêu đại nhân. A! Không, phải là Tĩnh Nan quận vương mới đúng a.
Tiêu Duệ mỉm cười, tiến lên nâng Ca Thư Hàn dậy.
- Ca Thư Hàn tướng quân, ta với ngươi coi như là lão bằng hữu, như thế nào lại tỏ ra xa lạ như vậy?
/349
|