Mấy ngày này, Lý Nghi được Võ Huệ Phi tiếp vào trong cung. Lý Nghi đã gần sinh, Võ Huệ Phi không dám chậm trễ, liền chủ động nói muốn Lý Nghi sinh ở trong cung. Tiêu Duệ nghĩ lại “điều kiện chữa bệnh” trong cung mạnh hơn ở nhà mình một chút, vẫn đáp ứng, nhưng mỗi ngày hắn đều vào cung một chuyến, ở cùng Lý Nghi một canh giờ mới rời cung.
Tiêu Duệ biết, chỉ sợ chính mình không đợi được lúc Lý Nghi sinh ra cốt nhục sau khi mình tới Đại Đường. Bản thân không thể canh bên người nữ nhân của mình, trong lòng hắn tràn đầy tiếc nuối và áy náy, nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra cái gì trước mặt Lý Nghi, bởi vì hắn không có lựa chọn.
Dựa theo dự đoán của Tiêu Duệ, chắc chắn trên triều hội ngày mai, chiếu thư hắn rời kinh nhậm chức Tiết độ sứ An Tây sẽ ban bố xuống.
Hắn đoán không có sai.
Nhưng, ngay chiều hôm đó, Lý Long Cơ lại nổi lên tranh chấp với Võ Huệ Phi vì điều này.
Ngay từ đầu, nghe nói Lý Long Cơ vừa gia phong Lý Tông, lại bãi miễn Lý Kỳ lĩnh chức vụ Tiết độ sứ An Tây, trong lòng nàng liền có chút bất mãn, tâm lý liền biểu hiện ra ngoài, làm tính tình vài ngày với Lý Long Cơ.
Hiện giờ đột nhiên nghe được Lý Long Cơ muốn cho Tiêu Duệ tới Tây Vực, nàng chấn động trong lòng, tiếp đó tâm tình trở nên rất phức tạp. Nàng gần như là mở miệng theo bản năng, bình thường nàng chưa bao giờ có thái độ can thiệp triều chính.
Lý Long Cơ nhíu mày:
- Ái phi, trẫm an bài Tiêu Duệ đi Tây Vực là chuyện tình trẫm dự tính đã lâu, sự tình liên quan đến triều đình và xã tắc Đại Đường, nàng…
Võ Huệ Phi nói không ra lời, đột nhiên thốt ra một tiếng:
- Hoàng thượng, thần thiếp tất nhiên không nên can thiệp quốc sự. Nhưng mà, Nghi nhi sắp sinh, hoàng thượng để Tiêu Duệ rời kinh đến Tây Vực sau đó đi, điều này có thể được chứ…
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Hóa ra ái phi là vì điều này. Ha ha, Nghi nhi ở trong cung, có ái phi nàng và trẫm chăm sóc, làm sao có chuyện sai lầm gì? Nàng cứ yên tâm đi, trong cung nhiều ngự y và bà đỡ như vậy, Nghi nhi sinh con tất sẽ không có sự cố… Về phần Tiêu Duệ, hắn ở hay không có quan trọng gì? Chẳng lẽ, hắn cũng có thể thay thế Nghi nhi sinh con phải không?
Võ Huệ Phi nhất thời ngưng lời, không nói chuyện, chỉ có điều sắc mặt hơi đỏ lên.
Không làm sao, vừa nghe nói Tiêu Duệ phải rời kinh đến Tây Vực cách Trường An ngoài ngàn dặm kia, trong lòng nàng liền nổi lên một chút không muốn thật sâu. Mặc dù nàng biết rõ giữa nàng và Tiêu Duệ không có khả năng sinh ra “vấn đề” gì, nhưng… Nghĩ tới chính mình thật lâu không nhìn tới tiểu oan gia khiến nàng si mê kia, phần mất mát trong lòng nàng không gì sánh nổi
Mấy ngày nay, nàng dùng cờ hiệu chiếu cố Lý Nghi đón Lý Nghi vào cung, kỳ thật cũng bao hàm một chút tâm tư trông thấy Tiêu Duệ thường xuyên.
- Còn nói nữa, chuyện tình liên quan giang sơn xã tặc, Tiêu Duệ không chỉ là phò mã của trẫm, còn là thần tử Đại Đường, tự nhiên phân ưu vì trẫm vì triều đình, sao có thể vì một chuyện nhỏ con gái liền chậm trễ quốc sự?
Bên tai Võ Huệ Phi lại truyền đến giọng nói âm u của Lý Long Cơ.
Võ Huệ Phi buồn bã nói:
- Hoàng thượng, Tiêu Duệ chẳng qua là một tên mao đầu tiểu tử, ngay cả có chút tài học…
Mày Lý Long Cơ dựng lên:
- Ái phi, nàng không hiểu quốc sự, thì không cần hỏi đến.
Tuy rằng nghe ra hoàng đế có vài phần bất mãn, nhưng Võ Huệ Phi vẫn ma xui quỷ khiến tiếp tục nói:
- Bệ hạ gia phong Khánh Vương, nhưng đối với thái tử lại không hề bồi dưỡng… Thái tử đơn giản là dựa vào một mình Tiêu Duệ, một khi Tiêu Duệ rời kinh đi xa, thái tử còn có thể yên ổn ngồi vị trí Đông cung thái tử sao?
Nghe xong lời này, đầu vai Lý Long Cơ đột nhiên vừa động, sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống, nhưng không có tiếp lời.
Lý Nghi và Tiêu Duệ đang bồi hồi ở cửa điện, hắn tản bộ trong vườn ngự uyển với Lý Nghi trở về đột nhiên nghe được hoàng đế và Võ Huệ Phi tranh chấp, không có tiến vào, chỉ nghiêng tai lắng nghe ở cửa điện.
Nhưng nghe đến một câu cuối cùng này của Võ Huệ Phi, Tiêu Duệ run lên trong lòng rốt cuộc do dự, nhẹ nhàng đỡ Lý Nghi tiến vào.
- Nhi thần (con gái) bái kiến phụ hoàng.
Tiêu Duệ đỡ Lý Nghi hành lễ.
Sắc mặt Lý Long Cơ hơi bớt giận, khoát tay áo:
- Thôi, thân thể Nghi nhi không lanh lẹ, miễn lễ miễn lễ.
Lý Long Cơ liếc Tiêu Duệ, đột nhiên nhàn nhạt nói:
- Tiêu Duệ!
Tiêu Duệ khom người cất cao giọng nói:
- Có nhi thần.
- Hiện giờ ái phi nói thái tử một thân một mình, muốn con ở lại Trường An phò tá thái tử, ý con như thế nào?
Lý Long Cơ trầm ngâm nói.
Tiêu Duệ ngẩn ra, tiếp đó khẽ mỉm cười:
- Phụ hoàng, nhi thần là thần tử Đại Đường, tự nhiên là phân ưu vì triều đình… Về phần thái tử điện hạ, điện hạ trên có hoàng thượng dạy bảo, dưới có văn võ bá quan phụ tá, Tiêu Duệ không có mặt, không quan trọng.
- Như nào có thể nói như vậy?
Võ Huệ Phi xen mồm nói vào:
- Thái tử một thân một mình, trong kinh thành này, trừ con ra, còn có thể trông cậy vào ai đây?
Lời Võ Huệ Phi nói vô ý, nhưng nghe vào tai người có lòng ---- Tiêu Duệ không khỏi âm thầm căm tức trong lòng, hắn dừng một chút, kính cẩn nói:
- Mẫu phi, thái tử là thái tử Đại Đường, thái tử không cần kết đảng, không cần dựa vào thần tử gì, thái tử dựa vào chính mình! Khánh Vương và các hoàng tử khác phong thưởng cao tới đâu, cuối cùng cũng là thần tử. Mà ngay cả thái tử một thân một mình, cuối cùng cũng là thái tử Đại Đường. Kỳ thật, thái tử điện hạ còn cần ban thưởng gì? Có phụ hoàng ở đây, dưới hoàng quyền ai dám bất kính với thái tử?
Trước mắt Lý Long Cơ sáng ngời, không kìm nổi cười ha ha lên:
- Ái phi xem, có nghe hay không, lời Tiêu Duệ nói quả nhiên như châu như ngọc, nói tới tâm khảm trẫm. Hắn nói đúng vậy, thái tử là thái tử một quốc gia, chỉ cần có trẫm chiếu cố, hắn không cần kết đảng, chính là chỗ dựa vững chắc của thái tử!
Khóe miệng Võ Huệ Phi hiện lên một nụ cười miễn cưỡng, không có tiếp tục tranh chấp với hoàng đế, đã kết thúc buổi tranh luận không có ý nghĩa này. Nàng làm bạn nhiều năm với Lý Long Cơ, hiểu rất rõ tính tình của hắn, biết nếu mình tiếp tục “ngoan cố”, tất sẽ làm hoàng đế sinh ra chán ghét.
Tuy rằng đối với lời hoàng đế nói, lời Tiêu Duệ nói nàng cũng không cho là đúng. Cái gì thái tử không cần kết đảng, cái gì hoàng đế là chỗ dựa vững chắc nhất của thái tử đây đều là nói dối. Thái tử không có thể lực kết quả cuối cùng không phải bị người đoạt vị, chính là làm con rối cho hoàng đế, kết cục của Lý Anh đã nói lên hết thảy.
Nhưng nhưng lời này nàng chỉ giấu ở trong lòng, không dám nói trước mặt hoàng đế.
Lý Long Cơ thấy Võ Huệ Phi xoay chuyển, tâm tình không khỏi tốt lên, đứng thẳng dậy tới một bên nói:
- Tiêu Duệ, hôm nay khanh liền ở lại chỗ ái phi, bồi Nghi nhi thật tốt. Ngày mai trẫm sẽ hạ chiếu thư xuống, sáng hôm sau khanh sẽ rời kinh đi nhậm chức!
Tiêu Duệ biết, chỉ sợ chính mình không đợi được lúc Lý Nghi sinh ra cốt nhục sau khi mình tới Đại Đường. Bản thân không thể canh bên người nữ nhân của mình, trong lòng hắn tràn đầy tiếc nuối và áy náy, nhưng hắn cũng không thể biểu hiện ra cái gì trước mặt Lý Nghi, bởi vì hắn không có lựa chọn.
Dựa theo dự đoán của Tiêu Duệ, chắc chắn trên triều hội ngày mai, chiếu thư hắn rời kinh nhậm chức Tiết độ sứ An Tây sẽ ban bố xuống.
Hắn đoán không có sai.
Nhưng, ngay chiều hôm đó, Lý Long Cơ lại nổi lên tranh chấp với Võ Huệ Phi vì điều này.
Ngay từ đầu, nghe nói Lý Long Cơ vừa gia phong Lý Tông, lại bãi miễn Lý Kỳ lĩnh chức vụ Tiết độ sứ An Tây, trong lòng nàng liền có chút bất mãn, tâm lý liền biểu hiện ra ngoài, làm tính tình vài ngày với Lý Long Cơ.
Hiện giờ đột nhiên nghe được Lý Long Cơ muốn cho Tiêu Duệ tới Tây Vực, nàng chấn động trong lòng, tiếp đó tâm tình trở nên rất phức tạp. Nàng gần như là mở miệng theo bản năng, bình thường nàng chưa bao giờ có thái độ can thiệp triều chính.
Lý Long Cơ nhíu mày:
- Ái phi, trẫm an bài Tiêu Duệ đi Tây Vực là chuyện tình trẫm dự tính đã lâu, sự tình liên quan đến triều đình và xã tắc Đại Đường, nàng…
Võ Huệ Phi nói không ra lời, đột nhiên thốt ra một tiếng:
- Hoàng thượng, thần thiếp tất nhiên không nên can thiệp quốc sự. Nhưng mà, Nghi nhi sắp sinh, hoàng thượng để Tiêu Duệ rời kinh đến Tây Vực sau đó đi, điều này có thể được chứ…
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Hóa ra ái phi là vì điều này. Ha ha, Nghi nhi ở trong cung, có ái phi nàng và trẫm chăm sóc, làm sao có chuyện sai lầm gì? Nàng cứ yên tâm đi, trong cung nhiều ngự y và bà đỡ như vậy, Nghi nhi sinh con tất sẽ không có sự cố… Về phần Tiêu Duệ, hắn ở hay không có quan trọng gì? Chẳng lẽ, hắn cũng có thể thay thế Nghi nhi sinh con phải không?
Võ Huệ Phi nhất thời ngưng lời, không nói chuyện, chỉ có điều sắc mặt hơi đỏ lên.
Không làm sao, vừa nghe nói Tiêu Duệ phải rời kinh đến Tây Vực cách Trường An ngoài ngàn dặm kia, trong lòng nàng liền nổi lên một chút không muốn thật sâu. Mặc dù nàng biết rõ giữa nàng và Tiêu Duệ không có khả năng sinh ra “vấn đề” gì, nhưng… Nghĩ tới chính mình thật lâu không nhìn tới tiểu oan gia khiến nàng si mê kia, phần mất mát trong lòng nàng không gì sánh nổi
Mấy ngày nay, nàng dùng cờ hiệu chiếu cố Lý Nghi đón Lý Nghi vào cung, kỳ thật cũng bao hàm một chút tâm tư trông thấy Tiêu Duệ thường xuyên.
- Còn nói nữa, chuyện tình liên quan giang sơn xã tặc, Tiêu Duệ không chỉ là phò mã của trẫm, còn là thần tử Đại Đường, tự nhiên phân ưu vì trẫm vì triều đình, sao có thể vì một chuyện nhỏ con gái liền chậm trễ quốc sự?
Bên tai Võ Huệ Phi lại truyền đến giọng nói âm u của Lý Long Cơ.
Võ Huệ Phi buồn bã nói:
- Hoàng thượng, Tiêu Duệ chẳng qua là một tên mao đầu tiểu tử, ngay cả có chút tài học…
Mày Lý Long Cơ dựng lên:
- Ái phi, nàng không hiểu quốc sự, thì không cần hỏi đến.
Tuy rằng nghe ra hoàng đế có vài phần bất mãn, nhưng Võ Huệ Phi vẫn ma xui quỷ khiến tiếp tục nói:
- Bệ hạ gia phong Khánh Vương, nhưng đối với thái tử lại không hề bồi dưỡng… Thái tử đơn giản là dựa vào một mình Tiêu Duệ, một khi Tiêu Duệ rời kinh đi xa, thái tử còn có thể yên ổn ngồi vị trí Đông cung thái tử sao?
Nghe xong lời này, đầu vai Lý Long Cơ đột nhiên vừa động, sắc mặt đột nhiên âm trầm xuống, nhưng không có tiếp lời.
Lý Nghi và Tiêu Duệ đang bồi hồi ở cửa điện, hắn tản bộ trong vườn ngự uyển với Lý Nghi trở về đột nhiên nghe được hoàng đế và Võ Huệ Phi tranh chấp, không có tiến vào, chỉ nghiêng tai lắng nghe ở cửa điện.
Nhưng nghe đến một câu cuối cùng này của Võ Huệ Phi, Tiêu Duệ run lên trong lòng rốt cuộc do dự, nhẹ nhàng đỡ Lý Nghi tiến vào.
- Nhi thần (con gái) bái kiến phụ hoàng.
Tiêu Duệ đỡ Lý Nghi hành lễ.
Sắc mặt Lý Long Cơ hơi bớt giận, khoát tay áo:
- Thôi, thân thể Nghi nhi không lanh lẹ, miễn lễ miễn lễ.
Lý Long Cơ liếc Tiêu Duệ, đột nhiên nhàn nhạt nói:
- Tiêu Duệ!
Tiêu Duệ khom người cất cao giọng nói:
- Có nhi thần.
- Hiện giờ ái phi nói thái tử một thân một mình, muốn con ở lại Trường An phò tá thái tử, ý con như thế nào?
Lý Long Cơ trầm ngâm nói.
Tiêu Duệ ngẩn ra, tiếp đó khẽ mỉm cười:
- Phụ hoàng, nhi thần là thần tử Đại Đường, tự nhiên là phân ưu vì triều đình… Về phần thái tử điện hạ, điện hạ trên có hoàng thượng dạy bảo, dưới có văn võ bá quan phụ tá, Tiêu Duệ không có mặt, không quan trọng.
- Như nào có thể nói như vậy?
Võ Huệ Phi xen mồm nói vào:
- Thái tử một thân một mình, trong kinh thành này, trừ con ra, còn có thể trông cậy vào ai đây?
Lời Võ Huệ Phi nói vô ý, nhưng nghe vào tai người có lòng ---- Tiêu Duệ không khỏi âm thầm căm tức trong lòng, hắn dừng một chút, kính cẩn nói:
- Mẫu phi, thái tử là thái tử Đại Đường, thái tử không cần kết đảng, không cần dựa vào thần tử gì, thái tử dựa vào chính mình! Khánh Vương và các hoàng tử khác phong thưởng cao tới đâu, cuối cùng cũng là thần tử. Mà ngay cả thái tử một thân một mình, cuối cùng cũng là thái tử Đại Đường. Kỳ thật, thái tử điện hạ còn cần ban thưởng gì? Có phụ hoàng ở đây, dưới hoàng quyền ai dám bất kính với thái tử?
Trước mắt Lý Long Cơ sáng ngời, không kìm nổi cười ha ha lên:
- Ái phi xem, có nghe hay không, lời Tiêu Duệ nói quả nhiên như châu như ngọc, nói tới tâm khảm trẫm. Hắn nói đúng vậy, thái tử là thái tử một quốc gia, chỉ cần có trẫm chiếu cố, hắn không cần kết đảng, chính là chỗ dựa vững chắc của thái tử!
Khóe miệng Võ Huệ Phi hiện lên một nụ cười miễn cưỡng, không có tiếp tục tranh chấp với hoàng đế, đã kết thúc buổi tranh luận không có ý nghĩa này. Nàng làm bạn nhiều năm với Lý Long Cơ, hiểu rất rõ tính tình của hắn, biết nếu mình tiếp tục “ngoan cố”, tất sẽ làm hoàng đế sinh ra chán ghét.
Tuy rằng đối với lời hoàng đế nói, lời Tiêu Duệ nói nàng cũng không cho là đúng. Cái gì thái tử không cần kết đảng, cái gì hoàng đế là chỗ dựa vững chắc nhất của thái tử đây đều là nói dối. Thái tử không có thể lực kết quả cuối cùng không phải bị người đoạt vị, chính là làm con rối cho hoàng đế, kết cục của Lý Anh đã nói lên hết thảy.
Nhưng nhưng lời này nàng chỉ giấu ở trong lòng, không dám nói trước mặt hoàng đế.
Lý Long Cơ thấy Võ Huệ Phi xoay chuyển, tâm tình không khỏi tốt lên, đứng thẳng dậy tới một bên nói:
- Tiêu Duệ, hôm nay khanh liền ở lại chỗ ái phi, bồi Nghi nhi thật tốt. Ngày mai trẫm sẽ hạ chiếu thư xuống, sáng hôm sau khanh sẽ rời kinh đi nhậm chức!
/349
|