Tôi khó khăn ngẩng cổ, trong nội uyển hoàng cung lại có người dám bắt cóc phi tần?
“Ngươi có mục đích gì?” Tôi cố gắng trấn tĩnh nói.
Người phía sau không lên tiếng, tôi cúi đầu nhìn thấy một bàn tay to đang cầm kiếm kề vào cổ tôi.
“Trong cấm cung hoàng thành mà ngươi có thể tự do dùng kiếm, gan cũng to thật.”
Lưỡi kiếm dán sát vào cổ tôi lạnh như băng, tôi đặt tay lên kiếm nói, “Ngươi hãy đến đây, cho dù phải chết ta cũng phải thấy là do ai gây nên, bằng không xuống địa phủ ta sẽ tiếc nuối lắm, ngươi nói đúng không?”
Dù hoảng sợ nhưng tôi vẫn gắng chống đỡ cơ thể đang liêu xiêu sắp đổ. Tôi không thể chết vô nghĩa như vậy được! Tôi thấy hắn vẫn không lên tiếng thì tiếp tục khiêu khích, “Có can đảm giết ta mà không dám gặp ta, hèn nhát!”
Quả nhiên, hắn di chuyển, kiếm vẫn đặt trên cổ tôi nhưng người đang từ từ đến trước mặt tôi.
“Là huynh!” Người kia vừa xuất hiện, cả hai chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nam tử cầm kiếm dưới ánh trăng đang cau mày này chính là thị vệ Hàn Bác đã từng dẫn đường cho tôi.
Trái tim thả lỏng nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ, thị vệ hai cung Trường Nhạc – Vị Ương khác nhau, không cùng nhiệm vụ.
“Sao cô lại ở đây!” Hắn thì thào, sát ý bốc lên.
“Câu này phải là tôi hỏi huynh mới đúng, nếu tôi nhớ không lầm huynh là thị vệ Vị Ương Cung, còn đây là Trường Nhạc Cung, đúng không?” Tôi lẳng lặng nhìn hắn.
“Cô rốt cuộc là ai?” Hắn mập mờ, lực tay càng mạnh hơn.
“Tôi cũng không biết, làm sao bây giờ nhỉ?” Nhìn bóng trăng phía sau hắn, nghĩ xem tôi nên giải thích thế nào, cung nữ của Vĩnh Hạng hay là Lý mỹ nhân của Y Lan Điện, hoặc giả, là cô hồn ngàn năm sau.
“Nơi này là cấm địa, sao cô dám xông vào!” Hắn hạ thấp giọng.
“Huynh muốn giết tôi sao, Hàn Bác?” Tôi cầm chuôi kiếm, lạnh lùng cười đồng thời dí lưỡi kiếm của hắn vào cổ tôi.
Lưỡi kiếm lạnh ngắt cứa lên cổ gây nên cảm giác tê dại, tôi không chịu nổi bèn ngã quỵ ra sau.
Kiếm của hắn do dự xẹt qua vai tôi, nhìn vết máu trên kiếm tôi mới hiểu ra bản thân mình thật ra rất sợ, rất sợ cái chết.
Lúc lâu sau, một cánh tay khỏe mạnh nâng cơ thể mềm oặt của tôi lên, có tiếng thở dài nho nhỏ.
“Huynh không giết tôi?” Tôi túm cổ áo hắn.
“Đưa cô về Vĩnh Hạng.” Hắn khàn khàn nói.
Tôi thả lỏng người, hai hàng lệ từ từ chảy xuống bỏng rát đôi má, hôm đó khi hắn đưa tôi trở về, tôi vẫn còn là cung nô Vĩnh Hạng, giặt đồ kiếm sống, ngủ trên tháp cứng phòng lạnh. Chỉ hai ngày ngắn ngủi mà tôi đã biến thành Lý mỹ nhân nơi Vị Ương Cung, hầu hạ quân vương, hưởng thụ yến nhạc xa hoa phù phiếm.
Nhân thế chìm nổi, cảnh vật mới mấy ngày đã biến hóa đáng sợ, không còn quay về được nữa.
“Không cần, huynh đưa tôi đến Trường Thu Điện giao cho cung tỳ được rồi.” Trước khi bất tỉnh tôi còn kịp thấy Hàn Bác nhíu mày, tôi không muốn liên lụy hắn.
Toàn thân như bị xe cán, xương cốt đau đớn vô cùng, tôi giật giật cánh tay thì nghe thấy tiếng hô khẽ của Nam Lăng. Yếu ớt nằm trên giường, hóa ra tôi đã về đến Y Lan Điện.
“Ta làm sao vậy?” Miệng mở ra lại tự dọa chính mình, tiếng nói khàn đặc như bị mất tiếng, cổ họng đau rát.
“Mỹ nhân, người hù chết nô tỳ rồi!” Nàng khóc nức nở rồi giúp tôi tắm rửa.
Tôi thình lình mở mắt ra, nàng bị tôi nhìn mà sợ sệt, cúi đầu nói, “Người hôn mê hai ngày hai đêm, ngự y nói là nhiễm phong hàn.”
Phong hàn, hay là bị Lưu Triệt thô bạo tra tấn nên mới thụ thương? Cơ thể này càng ngày càng yếu đuối.
“Ừm…Ai đưa ta về?” Nhớ lại, Hàn Bác đã ôm tôi dậy còn chuyện sau đó thì chẳng nhớ nổi.
Nam Lăng nghĩ nghĩ rồi nói, “Bệ hạ ôm người về, nô tỳ chưa từng thấy bệ hạ sốt ruột như vậy bao giờ.”
Tôi thầm kinh ngạc, chẳng lẽ Lưu Triệt bắt gặp tôi và Hàn Bác? Vội vàng bật dậy, nắm lấy tay nàng, tôi nói: “Lúc ấy bệ hạ có giận dữ không?”
“Có ạ, bệ hạ truyền vài thái y, tất bật suốt mấy canh giờ cũng không thấy mỹ nhân tỉnh lại nên đã trách mắng họ rất nặng.”
Tôi dựa vào đầu giường, tùy tiện hỏi: “Rồi sau đó?”
“Sau đó bệ hạ đến Tiêu Phòng Điện, phân phó nô tỳ ở lại chăm sóc.”
Tôi không hỏi nữa, đón lấy chén thuốc trong tay Nam Lăng, mùi thuốc đắng sực lên khiến tôi nhăn nhó đẩy ra, “Ta không uống, cho ta nước.”
“Bệ hạ dặn người phải uống thuốc đúng giờ.” Nàng bưng chén thuốc lo lắng nói.
“Các người yên tâm ta còn chưa chết được!” Tôi cao giọng, lại phát ra thứ âm thanh khàn khàn khó nghe.
“Nếu nàng muốn chết thì trẫm sẽ đem người của Y Lan Điện chôn cùng nàng!” Giọng nói trầm thấp của Lưu Triệt đột nhiên vang lên, theo đó là tiếng bước chân tiến vào.
Hắn đón chén thuốc, Nam Lăng thức thời lui ra, tôi dõi theo khuôn mặt tuấn tú của hắn, hừ nói, “Nếu người cho cả Vị Ương Cung chôn cùng nô tỳ thì những kẻ đáng chết cũng nên chết, đúng không?”
“Nàng đề cao mình quá đấy!” Hắn ngồi cạnh múc chén thuốc đưa tới miệng tôi.
“Không uống.” Tôi nghiêng đầu đi.
“Nàng tự uống hay để trẫm bón cho?” Hắn nói không do dự.
Tôi quay lại khó hiểu nhìn hắn, cái này thì có gì khác nhau? Cũng không phải đều đắng sao, ở hiện đại vẫn tốt hơn, thuốc đều được bọc trong con nhộng, tệ nhất là thuốc nước thì cũng bỏ thêm đường, dễ uống gấp trăm lần thuốc Đông y.
Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì hắn đã giữ lấy gáy tôi, áp mặt lại gần.
“Nô tỳ còn đang bệnh…” Tôi đẩy vai hắn lẩn tránh tiếp xúc thân mật này.
“Trẫm biết.” Hắn cúi đầu uống một ngụm thuốc, dán mặt lại mở miệng tôi ra, bờ môi gắn xuống đẩy khớp hàm tôi rót thuốc vào.
Tôi sửng sốt trợn tròn mắt, quên luôn vị thuốc đắng ngét mà vô thức nuốt xuống, chẳng lẽ hai ngày nay hắn đều bón thuốc cho tôi kiểu này?
Xong ngụm thuốc hắn cũng không buông ra mà còn tiện đà mút lưỡi tôi, cổ họng khô khốc, môi lưỡi dây dưa ướt át, cảm giác trái ngược này lại làm tôi không suy nghĩ được gì, còn hắn thì cứ hết ngụm này đến ngụm khác bón thuốc cho tôi.
Đến khi khôi phục được nhịp thở, tôi giành lại chén thuốc, “Nô tỳ tự uống!”
“Chờ bệnh nàng khá hơn trẫm sẽ cho đại ca nàng tới thăm.” Hắn thản nhiên vòng tay ôm lấy tôi.
Lưu Triệt thình lình nhu tình thế này lại làm tôi khó thích ứng, hắn đang nghĩ gì thế?
“Được, nô tỳ cũng nhớ đại ca.” Tôi thầm tính toán trong lòng, muốn mau chóng biết rõ ràng chuyện của Lương công tử.
“Hoành nhi còn nhỏ, vài năm nữa trẫm sẽ tứ phong.”
Hắn khẽ thở dài siết lấy vai tôi, con ngươi thăm thẳm nhìn qua mái tóc tôi.
“Bệ hạ không cần nói với nô tỳ chuyện này, chỉ cần trong lòng người không thẹn là được rồi.” Nữ tử ca hát trong đêm ở Vĩnh Hạng đã dùng mạng mình đổi lấy sự bình an cho nhi tử, thật đáng thương thay.
“Tình thế năm đó là bất đắc dĩ, trẫm cũng không muốn.”
Tôi đẩy hắn ra, “Bệ hạ là quân vương trên vạn người, nếu muốn bảo vệ một nữ tử thì có gì khó khăn!” Hắn rõ ràng đang viện cớ cho mình, những hành động của hắn tôi còn hiểu rõ hơn chính hắn, trong lòng tôi Lưu Triệt là đại biểu cho kẻ hoa tâm.
“Nàng có thể biết được bao nhiêu? Nàng có tư cách gì chỉ trích trẫm?” Hắn bắt lấy cổ tay tôi, sắc mặt hung dữ.
“Lưu Triệt.” Tôi vặn tay ra.
Hắn nhướn mày nhưng không nói tiếp.
“Nô tỳ không thích hợp ở lại trong cung, chỉ biết đem lại phiền toái, thả nô tỳ đi, được không? Người có thể nói với thiên hạ rằng nô tỳ đã chết, sẽ không tổn hại đến thể diện của người.”
“Trẫm vì sao phải nhận lời nàng?”
“Giữa chúng ta không có tình cảm, cũng không có lợi ích.”
“Nàng đừng vọng tưởng.” Hắn đứng phắt dậy.
Cơ thể tôi không chỗ chống đỡ, chật vật ngã vào giường.
Hắn cúi người nắm cằm tôi, tay vuốt qua đóa hoa trên mặt, thần sắc cuồng ngạo đanh thép, “Nhớ kỹ, trẫm tuyệt đối không tùy tiện yêu.”
“Nô tỳ dù có ngốc cũng không ngốc đến vậy, đạo lý này nô tỳ sớm đã hiểu.”
“Trong cung có nhiều chỗ nàng không thể đến.”
“Vâng.” Tôi hiểu hắn đang nói đến khu rừng kỳ quái bên ngoài Trường Thu Điện.
Tô Lâm bước vội vào, “Tham kiến bệ hạ.”
“Chuyện gì?” Lưu Triệt điều chỉnh nét mặt nói.
“Lính trinh sát cấp báo.”
Lưu Triệt chắp tay đi ra, Tô Lâm cầm thẻ tre vội vã theo chân, tin từ tiền tuyến gửi về, Hoắc Khứ Bệnh thế nào rồi?
Chàng có biết tôi đã vào cung, chịu phong phi, từ nay quân thần khác biệt?
Tôi siết chặt lồng ngực, trái tim như có ai đó khoét mất, để lại một khoảng không trống rỗng, vừa mong ngóng được nhìn thấy chàng lại hy vọng đừng bao giờ gặp lại! Tôi rút từ dưới tháp một chiếc hộp gỗ, cây trâm đồng đã bị ném hỏng đang nằm trơ trọi trong đó, ngoài viên ngọc bị bể, cây trâm gần như nguyên vẹn.
Nằm mãi đến khi sắc trời nhuộm tối, mấy thị tỳ đem chân nến hình chim phượng vào thắp sáng thì cái bụng rỗng hai ngày trời của tôi cũng réo inh ỏi.
Phủ thêm áo khoác, tôi búi qua loa mái tóc, vịn tay Nam Lăng lê bước ra khỏi phòng, xốc màn che lên lại thấy Lưu Triệt đang ngồi trên bàn ngoài điện hý hoáy viết.
Tôi dựa vào cửa, bây giờ mới nhìn rõ hắn đang mặc trường sam màu vàng, tay cầm bút khỏe khoắn có lực, mày nhíu lại, bên cạnh là hai xấp thẻ tre dày.
Tây Hán còn chưa phát minh ra giấy trắng, thẻ tre nặng nề ghi chép bất tiện, viết không được bao nhiêu chữ đã đầy. Nếu đứng từ góc độ bên ngoài thì có lẽ hắn thật sự là một vị quân vương oai hùng.
Tôi từ từ bước đến chỗ hắn, nhìn những thể chữ phức tạp với nét chữ rắn rỏi, nhưng chưa kịp thấy rõ nội dung hắn đã giơ tay vén mấy sợi tóc lòa xòa của tôi, “Có đói bụng không, trẫm gọi đồ ăn cho nàng nhé?”
“Không cần, người cứ tiếp tục đi, quốc sự quan trọng hơn.” Tôi lui sang bên, chơi đùa với ngọn nến trên bàn.
“Cũng được, chờ một lát rồi ăn cùng trẫm.” Hắn vùi đầu chuyên chú xem tấu chương, các đường nét đều anh tuấn bức người.
Tôi nghiêng đầu quan sát, bên này là những thẻ tre chứa cả xã tắc thiên hạ, bên kia là nam tử nắm trong tay vận mệnh chúng sinh.
“Nàng rất hứng thú với chính trị?” Hắn quay đầu bất ngờ hỏi.
“Không phải…nô tỳ chỉ muốn xem bệ hạ viết chữ.” Tôi xấu hổ vuốt tóc.
Hắn cuộn thẻ tre lên đặt vào bên phải, lại lôi ra thẻ khác, thì thầm, “Cuộc chiến cuối năm phải tốc chiến tốc thắng, vì cuộc chiến sang năm, chỉ được thắng, không thể bại.”
“Cuộc chiến Hà Tây tất sẽ thắng, còn Kỳ Liên Sơn, đó là một nơi tuyệt vời…” Tôi thất thần lẩm bẩm.
“Thắng thảm cũng chẳng khác nào bại, cuộc chiến Mạc Nam mặc dù thắng nhưng trẫm cũng không vừa lòng.” Hắn nắm thẻ tre, tay khoát lên gối.
“Bệ hạ dụng binh như thần, có hai vị tướng quân Vệ – Hoắc trấn giữ, người cứ yên tâm.” Tôi bật nói, tư thái quân trang oai hùng không ngừng hiện lên trong đầu tôi, đâm vào trái tim tôi đau đớn.
“Ái phi ở Bình Dương phủ cũng có thể coi là bạn cũ của họ?” Lưu Triệt bỗng chuyển hướng, con ngươi đen láy lộ ý cười khó hiểu đang nhìn thẳng vào tôi.
Tay cầm nến run lên, tôi lập tức bình tĩnh lại, “Bạn cũ thì không phải, chỉ là có duyên gặp mặt thôi.”
“Từ năm mười sáu tuổi trẫm lên ngôi, Hán – Hung hòa thân, nhiều người chịu oan khuất chỉ đổi lấy bình an trong thoáng chốc.” Hắn nắm tay thành quyền, sắc mặt thể hiện nỗi chua chát và không cam lòng.
“Hung Nô một ngày chưa trừ diệt, Hán thổ một ngày bất an!” Hắn quăng thẻ tre xuống, tôi nhặt các đồ vật bị rớt xuống đất đặt lại trên án.
Cuộc nói chuyện này với Lưu Triệt dậy nên nỗi xúc động sâu sắc trong tôi, vào cung lâu vậy rồi mà tôi chưa bao giờ lo lắng, có lẽ trong lòng tôi chỉ có Hoắc Khứ Bệnh nhưng trong lòng hắn lại mang cả thiên hạ, chúng sinh khắp nơi đều là con dân của hắn, trách nhiệm này quá nặng nề, không thể cân bằng cả quyền thế và lợi ích được, hắn cũng chỉ là một người bình thường bằng xương bằng thịt.
“Nàng biết Kỳ Liên Sơn?” Hắn thản nhiên nói.
“Vâng, đã từng đi qua đó.” Đó là nơi đã vén ra sinh tử của tôi, cũng là nơi tôi lãnh nhận kiếp số đã định.
Thấy hắn có vẻ nghi ngờ, tôi mỉm cười, “Trong mộng.”
“Như thế xem ra trẫm cũng phải đi ngủ, đến Kỳ Liên Sơn xem thử một phen .” Hắn sang sảng cười.
“Cũng không phải ai cũng có vận khí tốt như nô tỳ.” Tôi nhún vai.
Khi tỉnh lại đã quay về hai ngàn năm sau, ‘dịp may’ này chỉ sợ chưa từng có ai nhận được.
Hắn nhíu mày, bàn tay thô ráp lần vào tay áo tôi, nắm tay tôi nói, “Vậy nàng cùng trẫm ngủ là được.”
Tôi bĩu môi phản đối. Hắn lại vui vẻ nghiêng người vuốt tóc tôi, khoảnh khắc im lặng này vừa xa lạ lại ấm áp, tôi có chút quyến luyến.
‘Ọc ọc’, tiếng động phá vỡ sự im lặng, Lưu Triệt áp tay vào bụng tôi cười nói, “Hai ngày không ăn gì, đêm nay ăn nhiều một chút.”
Tôi xấu hổ gạt tay hắn ra, mặt đỏ bừng, “Vậy người hạ lệnh đi.”
“Ngươi có mục đích gì?” Tôi cố gắng trấn tĩnh nói.
Người phía sau không lên tiếng, tôi cúi đầu nhìn thấy một bàn tay to đang cầm kiếm kề vào cổ tôi.
“Trong cấm cung hoàng thành mà ngươi có thể tự do dùng kiếm, gan cũng to thật.”
Lưỡi kiếm dán sát vào cổ tôi lạnh như băng, tôi đặt tay lên kiếm nói, “Ngươi hãy đến đây, cho dù phải chết ta cũng phải thấy là do ai gây nên, bằng không xuống địa phủ ta sẽ tiếc nuối lắm, ngươi nói đúng không?”
Dù hoảng sợ nhưng tôi vẫn gắng chống đỡ cơ thể đang liêu xiêu sắp đổ. Tôi không thể chết vô nghĩa như vậy được! Tôi thấy hắn vẫn không lên tiếng thì tiếp tục khiêu khích, “Có can đảm giết ta mà không dám gặp ta, hèn nhát!”
Quả nhiên, hắn di chuyển, kiếm vẫn đặt trên cổ tôi nhưng người đang từ từ đến trước mặt tôi.
“Là huynh!” Người kia vừa xuất hiện, cả hai chúng tôi cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nam tử cầm kiếm dưới ánh trăng đang cau mày này chính là thị vệ Hàn Bác đã từng dẫn đường cho tôi.
Trái tim thả lỏng nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ, thị vệ hai cung Trường Nhạc – Vị Ương khác nhau, không cùng nhiệm vụ.
“Sao cô lại ở đây!” Hắn thì thào, sát ý bốc lên.
“Câu này phải là tôi hỏi huynh mới đúng, nếu tôi nhớ không lầm huynh là thị vệ Vị Ương Cung, còn đây là Trường Nhạc Cung, đúng không?” Tôi lẳng lặng nhìn hắn.
“Cô rốt cuộc là ai?” Hắn mập mờ, lực tay càng mạnh hơn.
“Tôi cũng không biết, làm sao bây giờ nhỉ?” Nhìn bóng trăng phía sau hắn, nghĩ xem tôi nên giải thích thế nào, cung nữ của Vĩnh Hạng hay là Lý mỹ nhân của Y Lan Điện, hoặc giả, là cô hồn ngàn năm sau.
“Nơi này là cấm địa, sao cô dám xông vào!” Hắn hạ thấp giọng.
“Huynh muốn giết tôi sao, Hàn Bác?” Tôi cầm chuôi kiếm, lạnh lùng cười đồng thời dí lưỡi kiếm của hắn vào cổ tôi.
Lưỡi kiếm lạnh ngắt cứa lên cổ gây nên cảm giác tê dại, tôi không chịu nổi bèn ngã quỵ ra sau.
Kiếm của hắn do dự xẹt qua vai tôi, nhìn vết máu trên kiếm tôi mới hiểu ra bản thân mình thật ra rất sợ, rất sợ cái chết.
Lúc lâu sau, một cánh tay khỏe mạnh nâng cơ thể mềm oặt của tôi lên, có tiếng thở dài nho nhỏ.
“Huynh không giết tôi?” Tôi túm cổ áo hắn.
“Đưa cô về Vĩnh Hạng.” Hắn khàn khàn nói.
Tôi thả lỏng người, hai hàng lệ từ từ chảy xuống bỏng rát đôi má, hôm đó khi hắn đưa tôi trở về, tôi vẫn còn là cung nô Vĩnh Hạng, giặt đồ kiếm sống, ngủ trên tháp cứng phòng lạnh. Chỉ hai ngày ngắn ngủi mà tôi đã biến thành Lý mỹ nhân nơi Vị Ương Cung, hầu hạ quân vương, hưởng thụ yến nhạc xa hoa phù phiếm.
Nhân thế chìm nổi, cảnh vật mới mấy ngày đã biến hóa đáng sợ, không còn quay về được nữa.
“Không cần, huynh đưa tôi đến Trường Thu Điện giao cho cung tỳ được rồi.” Trước khi bất tỉnh tôi còn kịp thấy Hàn Bác nhíu mày, tôi không muốn liên lụy hắn.
Toàn thân như bị xe cán, xương cốt đau đớn vô cùng, tôi giật giật cánh tay thì nghe thấy tiếng hô khẽ của Nam Lăng. Yếu ớt nằm trên giường, hóa ra tôi đã về đến Y Lan Điện.
“Ta làm sao vậy?” Miệng mở ra lại tự dọa chính mình, tiếng nói khàn đặc như bị mất tiếng, cổ họng đau rát.
“Mỹ nhân, người hù chết nô tỳ rồi!” Nàng khóc nức nở rồi giúp tôi tắm rửa.
Tôi thình lình mở mắt ra, nàng bị tôi nhìn mà sợ sệt, cúi đầu nói, “Người hôn mê hai ngày hai đêm, ngự y nói là nhiễm phong hàn.”
Phong hàn, hay là bị Lưu Triệt thô bạo tra tấn nên mới thụ thương? Cơ thể này càng ngày càng yếu đuối.
“Ừm…Ai đưa ta về?” Nhớ lại, Hàn Bác đã ôm tôi dậy còn chuyện sau đó thì chẳng nhớ nổi.
Nam Lăng nghĩ nghĩ rồi nói, “Bệ hạ ôm người về, nô tỳ chưa từng thấy bệ hạ sốt ruột như vậy bao giờ.”
Tôi thầm kinh ngạc, chẳng lẽ Lưu Triệt bắt gặp tôi và Hàn Bác? Vội vàng bật dậy, nắm lấy tay nàng, tôi nói: “Lúc ấy bệ hạ có giận dữ không?”
“Có ạ, bệ hạ truyền vài thái y, tất bật suốt mấy canh giờ cũng không thấy mỹ nhân tỉnh lại nên đã trách mắng họ rất nặng.”
Tôi dựa vào đầu giường, tùy tiện hỏi: “Rồi sau đó?”
“Sau đó bệ hạ đến Tiêu Phòng Điện, phân phó nô tỳ ở lại chăm sóc.”
Tôi không hỏi nữa, đón lấy chén thuốc trong tay Nam Lăng, mùi thuốc đắng sực lên khiến tôi nhăn nhó đẩy ra, “Ta không uống, cho ta nước.”
“Bệ hạ dặn người phải uống thuốc đúng giờ.” Nàng bưng chén thuốc lo lắng nói.
“Các người yên tâm ta còn chưa chết được!” Tôi cao giọng, lại phát ra thứ âm thanh khàn khàn khó nghe.
“Nếu nàng muốn chết thì trẫm sẽ đem người của Y Lan Điện chôn cùng nàng!” Giọng nói trầm thấp của Lưu Triệt đột nhiên vang lên, theo đó là tiếng bước chân tiến vào.
Hắn đón chén thuốc, Nam Lăng thức thời lui ra, tôi dõi theo khuôn mặt tuấn tú của hắn, hừ nói, “Nếu người cho cả Vị Ương Cung chôn cùng nô tỳ thì những kẻ đáng chết cũng nên chết, đúng không?”
“Nàng đề cao mình quá đấy!” Hắn ngồi cạnh múc chén thuốc đưa tới miệng tôi.
“Không uống.” Tôi nghiêng đầu đi.
“Nàng tự uống hay để trẫm bón cho?” Hắn nói không do dự.
Tôi quay lại khó hiểu nhìn hắn, cái này thì có gì khác nhau? Cũng không phải đều đắng sao, ở hiện đại vẫn tốt hơn, thuốc đều được bọc trong con nhộng, tệ nhất là thuốc nước thì cũng bỏ thêm đường, dễ uống gấp trăm lần thuốc Đông y.
Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì hắn đã giữ lấy gáy tôi, áp mặt lại gần.
“Nô tỳ còn đang bệnh…” Tôi đẩy vai hắn lẩn tránh tiếp xúc thân mật này.
“Trẫm biết.” Hắn cúi đầu uống một ngụm thuốc, dán mặt lại mở miệng tôi ra, bờ môi gắn xuống đẩy khớp hàm tôi rót thuốc vào.
Tôi sửng sốt trợn tròn mắt, quên luôn vị thuốc đắng ngét mà vô thức nuốt xuống, chẳng lẽ hai ngày nay hắn đều bón thuốc cho tôi kiểu này?
Xong ngụm thuốc hắn cũng không buông ra mà còn tiện đà mút lưỡi tôi, cổ họng khô khốc, môi lưỡi dây dưa ướt át, cảm giác trái ngược này lại làm tôi không suy nghĩ được gì, còn hắn thì cứ hết ngụm này đến ngụm khác bón thuốc cho tôi.
Đến khi khôi phục được nhịp thở, tôi giành lại chén thuốc, “Nô tỳ tự uống!”
“Chờ bệnh nàng khá hơn trẫm sẽ cho đại ca nàng tới thăm.” Hắn thản nhiên vòng tay ôm lấy tôi.
Lưu Triệt thình lình nhu tình thế này lại làm tôi khó thích ứng, hắn đang nghĩ gì thế?
“Được, nô tỳ cũng nhớ đại ca.” Tôi thầm tính toán trong lòng, muốn mau chóng biết rõ ràng chuyện của Lương công tử.
“Hoành nhi còn nhỏ, vài năm nữa trẫm sẽ tứ phong.”
Hắn khẽ thở dài siết lấy vai tôi, con ngươi thăm thẳm nhìn qua mái tóc tôi.
“Bệ hạ không cần nói với nô tỳ chuyện này, chỉ cần trong lòng người không thẹn là được rồi.” Nữ tử ca hát trong đêm ở Vĩnh Hạng đã dùng mạng mình đổi lấy sự bình an cho nhi tử, thật đáng thương thay.
“Tình thế năm đó là bất đắc dĩ, trẫm cũng không muốn.”
Tôi đẩy hắn ra, “Bệ hạ là quân vương trên vạn người, nếu muốn bảo vệ một nữ tử thì có gì khó khăn!” Hắn rõ ràng đang viện cớ cho mình, những hành động của hắn tôi còn hiểu rõ hơn chính hắn, trong lòng tôi Lưu Triệt là đại biểu cho kẻ hoa tâm.
“Nàng có thể biết được bao nhiêu? Nàng có tư cách gì chỉ trích trẫm?” Hắn bắt lấy cổ tay tôi, sắc mặt hung dữ.
“Lưu Triệt.” Tôi vặn tay ra.
Hắn nhướn mày nhưng không nói tiếp.
“Nô tỳ không thích hợp ở lại trong cung, chỉ biết đem lại phiền toái, thả nô tỳ đi, được không? Người có thể nói với thiên hạ rằng nô tỳ đã chết, sẽ không tổn hại đến thể diện của người.”
“Trẫm vì sao phải nhận lời nàng?”
“Giữa chúng ta không có tình cảm, cũng không có lợi ích.”
“Nàng đừng vọng tưởng.” Hắn đứng phắt dậy.
Cơ thể tôi không chỗ chống đỡ, chật vật ngã vào giường.
Hắn cúi người nắm cằm tôi, tay vuốt qua đóa hoa trên mặt, thần sắc cuồng ngạo đanh thép, “Nhớ kỹ, trẫm tuyệt đối không tùy tiện yêu.”
“Nô tỳ dù có ngốc cũng không ngốc đến vậy, đạo lý này nô tỳ sớm đã hiểu.”
“Trong cung có nhiều chỗ nàng không thể đến.”
“Vâng.” Tôi hiểu hắn đang nói đến khu rừng kỳ quái bên ngoài Trường Thu Điện.
Tô Lâm bước vội vào, “Tham kiến bệ hạ.”
“Chuyện gì?” Lưu Triệt điều chỉnh nét mặt nói.
“Lính trinh sát cấp báo.”
Lưu Triệt chắp tay đi ra, Tô Lâm cầm thẻ tre vội vã theo chân, tin từ tiền tuyến gửi về, Hoắc Khứ Bệnh thế nào rồi?
Chàng có biết tôi đã vào cung, chịu phong phi, từ nay quân thần khác biệt?
Tôi siết chặt lồng ngực, trái tim như có ai đó khoét mất, để lại một khoảng không trống rỗng, vừa mong ngóng được nhìn thấy chàng lại hy vọng đừng bao giờ gặp lại! Tôi rút từ dưới tháp một chiếc hộp gỗ, cây trâm đồng đã bị ném hỏng đang nằm trơ trọi trong đó, ngoài viên ngọc bị bể, cây trâm gần như nguyên vẹn.
Nằm mãi đến khi sắc trời nhuộm tối, mấy thị tỳ đem chân nến hình chim phượng vào thắp sáng thì cái bụng rỗng hai ngày trời của tôi cũng réo inh ỏi.
Phủ thêm áo khoác, tôi búi qua loa mái tóc, vịn tay Nam Lăng lê bước ra khỏi phòng, xốc màn che lên lại thấy Lưu Triệt đang ngồi trên bàn ngoài điện hý hoáy viết.
Tôi dựa vào cửa, bây giờ mới nhìn rõ hắn đang mặc trường sam màu vàng, tay cầm bút khỏe khoắn có lực, mày nhíu lại, bên cạnh là hai xấp thẻ tre dày.
Tây Hán còn chưa phát minh ra giấy trắng, thẻ tre nặng nề ghi chép bất tiện, viết không được bao nhiêu chữ đã đầy. Nếu đứng từ góc độ bên ngoài thì có lẽ hắn thật sự là một vị quân vương oai hùng.
Tôi từ từ bước đến chỗ hắn, nhìn những thể chữ phức tạp với nét chữ rắn rỏi, nhưng chưa kịp thấy rõ nội dung hắn đã giơ tay vén mấy sợi tóc lòa xòa của tôi, “Có đói bụng không, trẫm gọi đồ ăn cho nàng nhé?”
“Không cần, người cứ tiếp tục đi, quốc sự quan trọng hơn.” Tôi lui sang bên, chơi đùa với ngọn nến trên bàn.
“Cũng được, chờ một lát rồi ăn cùng trẫm.” Hắn vùi đầu chuyên chú xem tấu chương, các đường nét đều anh tuấn bức người.
Tôi nghiêng đầu quan sát, bên này là những thẻ tre chứa cả xã tắc thiên hạ, bên kia là nam tử nắm trong tay vận mệnh chúng sinh.
“Nàng rất hứng thú với chính trị?” Hắn quay đầu bất ngờ hỏi.
“Không phải…nô tỳ chỉ muốn xem bệ hạ viết chữ.” Tôi xấu hổ vuốt tóc.
Hắn cuộn thẻ tre lên đặt vào bên phải, lại lôi ra thẻ khác, thì thầm, “Cuộc chiến cuối năm phải tốc chiến tốc thắng, vì cuộc chiến sang năm, chỉ được thắng, không thể bại.”
“Cuộc chiến Hà Tây tất sẽ thắng, còn Kỳ Liên Sơn, đó là một nơi tuyệt vời…” Tôi thất thần lẩm bẩm.
“Thắng thảm cũng chẳng khác nào bại, cuộc chiến Mạc Nam mặc dù thắng nhưng trẫm cũng không vừa lòng.” Hắn nắm thẻ tre, tay khoát lên gối.
“Bệ hạ dụng binh như thần, có hai vị tướng quân Vệ – Hoắc trấn giữ, người cứ yên tâm.” Tôi bật nói, tư thái quân trang oai hùng không ngừng hiện lên trong đầu tôi, đâm vào trái tim tôi đau đớn.
“Ái phi ở Bình Dương phủ cũng có thể coi là bạn cũ của họ?” Lưu Triệt bỗng chuyển hướng, con ngươi đen láy lộ ý cười khó hiểu đang nhìn thẳng vào tôi.
Tay cầm nến run lên, tôi lập tức bình tĩnh lại, “Bạn cũ thì không phải, chỉ là có duyên gặp mặt thôi.”
“Từ năm mười sáu tuổi trẫm lên ngôi, Hán – Hung hòa thân, nhiều người chịu oan khuất chỉ đổi lấy bình an trong thoáng chốc.” Hắn nắm tay thành quyền, sắc mặt thể hiện nỗi chua chát và không cam lòng.
“Hung Nô một ngày chưa trừ diệt, Hán thổ một ngày bất an!” Hắn quăng thẻ tre xuống, tôi nhặt các đồ vật bị rớt xuống đất đặt lại trên án.
Cuộc nói chuyện này với Lưu Triệt dậy nên nỗi xúc động sâu sắc trong tôi, vào cung lâu vậy rồi mà tôi chưa bao giờ lo lắng, có lẽ trong lòng tôi chỉ có Hoắc Khứ Bệnh nhưng trong lòng hắn lại mang cả thiên hạ, chúng sinh khắp nơi đều là con dân của hắn, trách nhiệm này quá nặng nề, không thể cân bằng cả quyền thế và lợi ích được, hắn cũng chỉ là một người bình thường bằng xương bằng thịt.
“Nàng biết Kỳ Liên Sơn?” Hắn thản nhiên nói.
“Vâng, đã từng đi qua đó.” Đó là nơi đã vén ra sinh tử của tôi, cũng là nơi tôi lãnh nhận kiếp số đã định.
Thấy hắn có vẻ nghi ngờ, tôi mỉm cười, “Trong mộng.”
“Như thế xem ra trẫm cũng phải đi ngủ, đến Kỳ Liên Sơn xem thử một phen .” Hắn sang sảng cười.
“Cũng không phải ai cũng có vận khí tốt như nô tỳ.” Tôi nhún vai.
Khi tỉnh lại đã quay về hai ngàn năm sau, ‘dịp may’ này chỉ sợ chưa từng có ai nhận được.
Hắn nhíu mày, bàn tay thô ráp lần vào tay áo tôi, nắm tay tôi nói, “Vậy nàng cùng trẫm ngủ là được.”
Tôi bĩu môi phản đối. Hắn lại vui vẻ nghiêng người vuốt tóc tôi, khoảnh khắc im lặng này vừa xa lạ lại ấm áp, tôi có chút quyến luyến.
‘Ọc ọc’, tiếng động phá vỡ sự im lặng, Lưu Triệt áp tay vào bụng tôi cười nói, “Hai ngày không ăn gì, đêm nay ăn nhiều một chút.”
Tôi xấu hổ gạt tay hắn ra, mặt đỏ bừng, “Vậy người hạ lệnh đi.”
/101
|