Làn da trắng mịn mềm mại càng lúc càng khiến Hách Liên Ngự Thuấn lưu luyến không rời. Phần xương quai xanh tinh tế, thân hình nhỏ nhắn khẽ run rẩy càng kích thích trí tưởng tượng của hắn, khiến hắn lại muốn tiến thêm xuống, thăm dò từng tấc da thịt mềm mại…
Làn môi hắn nhẹ nhàng đặt những nụ hôn tỉ mỉ lên gương mặt nàng, cổ nàng, lưu luyến nơi xương quai xanh, rồi trượt xuống, cách một lớp y phục trắng như tuyết cảm thụ sự mềm mại của nàng.
Sở Lăng Thường chưa từng trải qua những chuyện thể này. Sự cường thế của hắn vốn đã khiến nàng khó chấp nhận, không ngờ tới hắn càng lúc càng quá phận. Nàng không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự càn rỡ của làn môi hắn nhưng nàng căn bản không biết sự phản kháng cùng run rẩy của bản thân mình lại càng khiến Hách Liên Ngự Thuấn bị kích thích tới tận xương tủy.
Trong mắt hắn lộ rõ ngọn lửa nóng bỏng của sự đam mê cuồng nhiệt, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, bàn tay mang theo nhiệt nóng cũng bất ngờ tiến tới váy nàng, xâm nhập vào trong áo lót của nàng…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử trong lòng bị hắn ép hơi ngửa lên càng khiến từ tận đáy lòng hắn nảy sinh cảm giác muốn chiếm giữ cho riêng mình một cách mãnh liệt.
“Đủ rồi!” Nét mặt của Sở Lăng Thường nhanh chóng nổi lên sự biến đổi, vừa có sự kinh ngạc lại vừa xen lẫn hoảng sợ. Nàng lập tức dốc toàn lực đẩy mạnh hắn ra, một thân bạch y toát lên vẻ tinh khiết nhưng lạnh lùng, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy cổ áo có chút hỗn loạn, ánh mắt nhìn hắn như thể nhìn thấy dã thú, “Vương gia, xin ngài đừng quá đáng!”
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không tiến thêm bước nào để ép buộc nàng nữa. Hắn chỉ đứng đó, vẻ mặt vô cùng bình thản cùng tự tin quá mức thực khiến nàng bị chấn động. Hắn nhìn nàng với ánh mắt đầy hứng thú, “Nàng sớm muộn gì cũng sẽ phục tùng bản vương.”
Nét cười trong mắt hắn thực khiến Sở Lăng Thường cảm thấy đau nhói, lùi lại mấy bước rồi hoảng loạn bỏ chạy, không chút để ý rằng y phục dính đầy lá trúc, chỉ mong có thể mau chóng thoát khỏi tầm nhìn của hắn.
Ở một góc trong rừng trúc, một cặp mắt đầy tà mị cũng như chủ nhân của nó đứng bất động tại đó, vẫn duy trì thần tình như lúc trước, nhìn theo nàng, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười….
Một lúc lâu sau, một cái bóng xẹt tới không một tiếng động hệt như một bóng ma.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không quay đầu lại, dường như hắn đã biết người vừa xuất hiện là ai. Đem nụ cười trên môi thu lại, thanh âm hắn chuyển thành lãnh đạm, “Chém rồi sao?”
Người phía sau hắn đích thực là Hổ Mạc. Vẻ mặt của Hổ Mạc vẫn trước sau như một, đi tới gần Hách Liên Ngự Thuấn hơn, cung kính thưa rằng, “Vương gia, lúc trưa nay Triều Thác đã bị chém ngang lưng. Chính mắt mạt tướng đã chứng kiến, cũng đã sai thám tử báo tin về Hung Nô.”
Tiếng cười của Hách Liên Ngự Thuấn lại lần nữa vang lên, nhưng lần này không hề có chút ôn hòa mà mang theo một sự hài lòng của việc đã thực hiện được âm mưu. Nụ cười này khiến người ta nhìn qua đủ thấy rợn tóc gáy, thâm trầm đến mức khiến người ta không cách nào dò biết được ý tứ trong đó.
“Tốt, ngươi làm tốt lắm!” Hách Liên Ngự Thuấn quay đầu nhìn Hổ Mạc, “Cảnh Đế chém ngang lưng Triều Thác như vậy sẽ càng khiến nhiều người bất mãn. Ngô vương chắc chắn sẽ nhân cơ hội Cảnh Đế yếu ớt vô năng để mượn cớ làm phản. Lúc này, chúng ta có thể mượn binh lực của Ngô vương đánh vào Trường An rồi.”
“Thì ra vương gia không hề có ý định giúp Đại Hán bình định phản loạn.” Hổ Mạc rốt cục cũng nói ra nghi vấn trong lòng.
“Giúp Đại Hán bình định phản loạn? Thực sự quá nực cười!” Hách Liên Ngự Thuấn chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ khó lường, “Dân tộc Hung Nô từ xưa tới nay luôn có quan hệ thù địch với Đại Hán. Từ khi Thiền Vu lên ngôi chỉ một lòng muốn công chiếm Trường An, chỉ là Đại Hán cứ một mực tình nguyện muốn dùng việc hòa thân để kìm chế chúng ta, cho nên đánh chiếm lúc này sẽ không phải là hành động nhân nghĩa. Ngươi nói xem, bản vương sao có thể cúi đầu xưng thần với Đại Hán đây?”
“Vương gia, vậy bao giờ Thiền Vu mới hạ lệnh cho chúng ta công thành?” Hổ Mạc luôn biết Hách Liên Ngự Thuấn là người tâm tư khó dò nên hắn tình nguyện giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Hách Liên Ngự Thuấn cười cười, cúi người xuống nhặt một chiếc lá trúc xanh biếc vương trên cây huyền cầm, đến khi màu xanh biếc của lá trúc phản chiếu rõ ràng trong đáy mắt, hắn mới nhấn mạnh từng lời, “Ngày chúng ta rời khỏi Hán cung cũng là ngày dân tộc Hung Nô chiếm lấy giang sơn ở phương Nam.”
Một trận gió nhẹ thổi tới, bàn tay hắn cũng buông lỏng để cho lá trúc đã sớm bị vò nát nhẹ nhàng theo gió bay đi…
Làn môi hắn nhẹ nhàng đặt những nụ hôn tỉ mỉ lên gương mặt nàng, cổ nàng, lưu luyến nơi xương quai xanh, rồi trượt xuống, cách một lớp y phục trắng như tuyết cảm thụ sự mềm mại của nàng.
Sở Lăng Thường chưa từng trải qua những chuyện thể này. Sự cường thế của hắn vốn đã khiến nàng khó chấp nhận, không ngờ tới hắn càng lúc càng quá phận. Nàng không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự càn rỡ của làn môi hắn nhưng nàng căn bản không biết sự phản kháng cùng run rẩy của bản thân mình lại càng khiến Hách Liên Ngự Thuấn bị kích thích tới tận xương tủy.
Trong mắt hắn lộ rõ ngọn lửa nóng bỏng của sự đam mê cuồng nhiệt, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, bàn tay mang theo nhiệt nóng cũng bất ngờ tiến tới váy nàng, xâm nhập vào trong áo lót của nàng…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử trong lòng bị hắn ép hơi ngửa lên càng khiến từ tận đáy lòng hắn nảy sinh cảm giác muốn chiếm giữ cho riêng mình một cách mãnh liệt.
“Đủ rồi!” Nét mặt của Sở Lăng Thường nhanh chóng nổi lên sự biến đổi, vừa có sự kinh ngạc lại vừa xen lẫn hoảng sợ. Nàng lập tức dốc toàn lực đẩy mạnh hắn ra, một thân bạch y toát lên vẻ tinh khiết nhưng lạnh lùng, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy cổ áo có chút hỗn loạn, ánh mắt nhìn hắn như thể nhìn thấy dã thú, “Vương gia, xin ngài đừng quá đáng!”
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không tiến thêm bước nào để ép buộc nàng nữa. Hắn chỉ đứng đó, vẻ mặt vô cùng bình thản cùng tự tin quá mức thực khiến nàng bị chấn động. Hắn nhìn nàng với ánh mắt đầy hứng thú, “Nàng sớm muộn gì cũng sẽ phục tùng bản vương.”
Nét cười trong mắt hắn thực khiến Sở Lăng Thường cảm thấy đau nhói, lùi lại mấy bước rồi hoảng loạn bỏ chạy, không chút để ý rằng y phục dính đầy lá trúc, chỉ mong có thể mau chóng thoát khỏi tầm nhìn của hắn.
Ở một góc trong rừng trúc, một cặp mắt đầy tà mị cũng như chủ nhân của nó đứng bất động tại đó, vẫn duy trì thần tình như lúc trước, nhìn theo nàng, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười….
Một lúc lâu sau, một cái bóng xẹt tới không một tiếng động hệt như một bóng ma.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không quay đầu lại, dường như hắn đã biết người vừa xuất hiện là ai. Đem nụ cười trên môi thu lại, thanh âm hắn chuyển thành lãnh đạm, “Chém rồi sao?”
Người phía sau hắn đích thực là Hổ Mạc. Vẻ mặt của Hổ Mạc vẫn trước sau như một, đi tới gần Hách Liên Ngự Thuấn hơn, cung kính thưa rằng, “Vương gia, lúc trưa nay Triều Thác đã bị chém ngang lưng. Chính mắt mạt tướng đã chứng kiến, cũng đã sai thám tử báo tin về Hung Nô.”
Tiếng cười của Hách Liên Ngự Thuấn lại lần nữa vang lên, nhưng lần này không hề có chút ôn hòa mà mang theo một sự hài lòng của việc đã thực hiện được âm mưu. Nụ cười này khiến người ta nhìn qua đủ thấy rợn tóc gáy, thâm trầm đến mức khiến người ta không cách nào dò biết được ý tứ trong đó.
“Tốt, ngươi làm tốt lắm!” Hách Liên Ngự Thuấn quay đầu nhìn Hổ Mạc, “Cảnh Đế chém ngang lưng Triều Thác như vậy sẽ càng khiến nhiều người bất mãn. Ngô vương chắc chắn sẽ nhân cơ hội Cảnh Đế yếu ớt vô năng để mượn cớ làm phản. Lúc này, chúng ta có thể mượn binh lực của Ngô vương đánh vào Trường An rồi.”
“Thì ra vương gia không hề có ý định giúp Đại Hán bình định phản loạn.” Hổ Mạc rốt cục cũng nói ra nghi vấn trong lòng.
“Giúp Đại Hán bình định phản loạn? Thực sự quá nực cười!” Hách Liên Ngự Thuấn chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm lộ rõ vẻ khó lường, “Dân tộc Hung Nô từ xưa tới nay luôn có quan hệ thù địch với Đại Hán. Từ khi Thiền Vu lên ngôi chỉ một lòng muốn công chiếm Trường An, chỉ là Đại Hán cứ một mực tình nguyện muốn dùng việc hòa thân để kìm chế chúng ta, cho nên đánh chiếm lúc này sẽ không phải là hành động nhân nghĩa. Ngươi nói xem, bản vương sao có thể cúi đầu xưng thần với Đại Hán đây?”
“Vương gia, vậy bao giờ Thiền Vu mới hạ lệnh cho chúng ta công thành?” Hổ Mạc luôn biết Hách Liên Ngự Thuấn là người tâm tư khó dò nên hắn tình nguyện giống như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Hách Liên Ngự Thuấn cười cười, cúi người xuống nhặt một chiếc lá trúc xanh biếc vương trên cây huyền cầm, đến khi màu xanh biếc của lá trúc phản chiếu rõ ràng trong đáy mắt, hắn mới nhấn mạnh từng lời, “Ngày chúng ta rời khỏi Hán cung cũng là ngày dân tộc Hung Nô chiếm lấy giang sơn ở phương Nam.”
Một trận gió nhẹ thổi tới, bàn tay hắn cũng buông lỏng để cho lá trúc đã sớm bị vò nát nhẹ nhàng theo gió bay đi…
/291
|