Hắn đứng thẫn tại đó như trời trồng. Những câu hỏi trong đầu cứ tuôn ra. Giống như trước đây, cảm giác cô độc, bị bỏ rơi ở thế giới. Cảm giác ấy là cho hắn căm ghét nhất và cũng sợ hãi nhất.
Sở Tiểu Điệp nắm lấy cánh tay Tinh Hồn, giọng dường như vội vã:
- Chúng ta mau rời khỏi đây đi…
Thế nhưng hắn ta lại không quan tâm đến câu nói của nàng, mà lại gạt đi và bước tới chỗ người thanh niên kia.
Người thanh niên đang cười nói vui vẻ với bằng hữu của hắn thì bỗng nhiên có một cảm giác băng lãnh chạy dọc sống lưng. Hắn sợ hãi quay người lại thì nhìn thấy sau lưng y, có một nam tử trẻ tuổi rất tuấn tú. Không hiểu tại sao, đôi mắt của nam tử đó lại có một màu huyết ngọc rất đẹp, nhưng kèm theo đó là một luồng hàn khí lạnh lẽo, giống như bị nhiếp hồn vậy. Người thanh niên đó sợ hãi hét lên:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Những người khác cũng vội đứng dậy, cầm vũ khí lên. Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được cái cảm giác sợ hãi của người thanh niên kia, kể cả Sở Tiểu Điệp, Tô Hân Nhi và cả những tên sát thủ của Sở tộc kia nữa.
Còn Tinh Hồn thì không quan tâm đến hành động của mọi người. Hắn nhìn thẳng vào người thanh niên kia, thanh âm như ẩn chứa sát khí hỏi:
- Ngươi nói lại lần nữa, Lý Tinh Vân kia cưới ai làm vợ?
- Là… là Yến Ngọc Lan của Yến gia trang…
Người thanh niên run rẩy, sợ hãi tột độ. Hắn cảm giác được dưới chân hắn bị ướt và nóng. Rồi bất giác hắn ngất luôn tại trận.
Bởi vì Tinh Hồn hắn không ẩn giấu khí lực nữa. Sức mạnh của tu chân giả cấp Phân thần kỳ bộc lộc, cũng đồng nghĩa với khí lực của cường giả Thánh cấp tại Huyền Thiên giới. Những người ở đây đều bị chèn ép đến mức hô hấp thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Trong nỗi căm phẫn, hắn bộc lộ ra thực lực khiến cho những tên sát thủ kia vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ. Theo như tin tình báo thì tu vi của hắn cũng chỉ ngang với đại công tử Sở Hóa Long thôi. Nhưng sao bây giờ lại là cường giả Thấp cấp thế kia?
So sánh thực lực, dường như Tinh Hồn còn cao hơn chúng một bậc. Nếu như đấu trực diện thì khó mà có thể giết được hắn. Cùng lắm chỉ làm bị thương thôi, nhưng bên bọ chúng thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì. Lưỡng bại câu thương thôi. Bọn họ thấy Tinh Hồn đang sơ hở, thời cơ tốt thế này không tấn công thì đợi khi nào nữa.
Thế là bọn chúng ra ám hiệu, trong cái chớp mắt hơn mười tên tay cầm trường kiếm từ nhiều hướng khác nhau tấn công Tinh Hồn.
Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi vừa nhìn thấy bọn sát thủ nhằm Tinh Hồn tấn công, lập tức la lớn:
- Cẩn thận!!!
Thấy Tinh Hồn đứng im, những tên sát thủ nghĩ rằng nhiệm vụ lần này nắm chắc thành công rồi. Mà lại rất dễ dàng nữa là đằng khác. Con mồi dường như không chút đề phòng, cũng không hề có ý định phản công gì cả. Thậm chí còn không nhìn bọn chúng nữa. Trong khoảng khắc họ nghĩ đến viễn cảnh cầm số tiền mà đại công tử ban thưởng đi đến những tửu lâu, cùng với những người đẹp ăn chơi thâu đêm.
Nhưng đáng tiếc, tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng thôi. Bởi bọn chúng đã đánh giá sai tình hình. “Con hổ dù đang ngủ thì vẫn là hổ”. Tinh Hồn tuy không phát hiện bọn chúng nhưng dựa vào những tia sát khí mà hắn cảm nhận được, thì với tính cách cẩn thận Tinh Hồn đã phòng bị từ trước.
Có điều, bây giờ thì khác. Hắn đã nổi cơn thịnh nộ rồi. Chỉ thấy hắn nắm chặt đôi bàn tay lại, như bấu vào trong da thịt. Tinh Hồn gồng người rồi xoay vòng một cái, trong lúc xoay hắn đã tung ra hơn mười chiêu đánh vào những tên sát thủ.
- Tiềm long vật dụng!
Bách long từ đòn đánh của Tinh Hồn, uy mãnh dữ dội tấn công từng tên một. Bọn chúng hoàn toàn bất ngờ, dồn sức lực vào đòn tấn công chí mạng mà không hề phòng bị. Thế nên, với đòn đánh của cường giả Thánh cấp và không phòng thủ. Cái chết chính là kết cuộc giành cho bọn chúng.
*Ầm* một tiếng, kình phong dữ dội như muốn đánh sập cả căn nhà. Những người ở trong bởi vì quá yếu kém nên bị phản chấn từ chiêu Tiềm long vật dụng của Tinh Hồn đánh bay ra ngoài. Tuy không bị chết nhưng nội thương thì rất nghiêm trọng. Cả hai người Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi cũng vậy. Kình phong hất văng cả hai nàng ra bên ngoài. Cũng may là hai nàng đã thủ sẵn trường kiếm lúc những tên sát thủ kia xuất hiện, thế nên phần nào cũng làm giảm uy lực của đòn tấn công.
Chỉ thấy từ trong khói bụi mịt mờ, có một bóng người phá vỡ mái nhà, tựa như một tia chớp bay thẳng về phía thành Thiên Phong.
Sát thủ đã chết toàn bộ, thậm chí là còn không toàn thây nữa. Khách ở đây, người may mắn ngồi bên ngoài thì chỉ bị xây xát một chút. Còn những người ở bên trong thì không được may mắn đến như vậy, nội thương rất nghiêm trọng, có người còn bỏ mạng nữa.
Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi chống kiếm gắng gượng đứng dậy. Có thể thấy được hai nàng cũng đã bị nội thương. Sắt mặt hơi tái đi, trên miệng có một tia máu chảy ra. Sở Tiểu Điệp lấy ra một viên đan dược uống vào, rồi đưa cho Tô Hân Nhi một viên rồi nói:
- Muội ở đây, ta đi theo huynh thấy!
Nói rồi lập tức đi theo Tinh Hồn. Trước kia khi còn ở Thiên Long giới, Ngao Chí trong lúc không có gì làm đã chỉ cho hai nàng một thuật khinh công cao cấp, rất hiệu quả trong lúc trốn chạy kẻ thù. Cho dù kẻ đó hơn cả một phẩm giai cũng có thể trốn thoát được.
Tuy chưa thuần thục nhưng cũng luyện được sáu phần trong đó. Thế nên tốc độ ngự kiếm của nàng nhanh lên trông thấy. Có điều so với Tinh Hồn thì đúng là một trời một vực. Chỉ hy vọng lần có thể kịp thời ngăn chặn được hắn. Đáng tiếc, đó chỉ là một suy nghĩ viễn vong của nàng.
Còn Tô Hân Nhi, nàng làm sao có thể chịu ở yên đây được. Tình cảm nàng dành cho hắn cũng đâu kém gì ai. Hân Nhi hiểu rất rõ vì sao hắn lại nổi điên lên như vậy. Và những hình ảnh này, nàng cũng đã từng thấy qua.
Nàng vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Kinh ngạc là bởi vì, những gì đang diễn ra không khác so với những gì nàng nhìn được trong ảo cảnh. Còn lo lắng là bởi vì, một viễn cảnh kinh khủng sắp diễn ra. Thế là nàng cũng ngự kiếm đuổi theo.
Thật là lạ!
Bầu trời hôm nay quả rất lạ thường.
Theo lịch, hôm nay là một ngày rất đẹp trời, nên mới được chọn làm ngày cưới hỏi. Nhưng không biết từ lúc nào, mây đên ùn ùn kéo tới không một chút báo hiệu. Và mây đen càng lúc càng nhiều, di chuyển đến khu vực tưởng chừng như không bao giờ xuất hiện viễn cảnh này. Chính là kinh đô Thiên Phong xa hoa lộng lẫy.
Trong đám mây mơ hồ còn có sấm chớp.
Bão tố sắp nổi lên rồi!
Sở Tiểu Điệp nắm lấy cánh tay Tinh Hồn, giọng dường như vội vã:
- Chúng ta mau rời khỏi đây đi…
Thế nhưng hắn ta lại không quan tâm đến câu nói của nàng, mà lại gạt đi và bước tới chỗ người thanh niên kia.
Người thanh niên đang cười nói vui vẻ với bằng hữu của hắn thì bỗng nhiên có một cảm giác băng lãnh chạy dọc sống lưng. Hắn sợ hãi quay người lại thì nhìn thấy sau lưng y, có một nam tử trẻ tuổi rất tuấn tú. Không hiểu tại sao, đôi mắt của nam tử đó lại có một màu huyết ngọc rất đẹp, nhưng kèm theo đó là một luồng hàn khí lạnh lẽo, giống như bị nhiếp hồn vậy. Người thanh niên đó sợ hãi hét lên:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
Những người khác cũng vội đứng dậy, cầm vũ khí lên. Tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được cái cảm giác sợ hãi của người thanh niên kia, kể cả Sở Tiểu Điệp, Tô Hân Nhi và cả những tên sát thủ của Sở tộc kia nữa.
Còn Tinh Hồn thì không quan tâm đến hành động của mọi người. Hắn nhìn thẳng vào người thanh niên kia, thanh âm như ẩn chứa sát khí hỏi:
- Ngươi nói lại lần nữa, Lý Tinh Vân kia cưới ai làm vợ?
- Là… là Yến Ngọc Lan của Yến gia trang…
Người thanh niên run rẩy, sợ hãi tột độ. Hắn cảm giác được dưới chân hắn bị ướt và nóng. Rồi bất giác hắn ngất luôn tại trận.
Bởi vì Tinh Hồn hắn không ẩn giấu khí lực nữa. Sức mạnh của tu chân giả cấp Phân thần kỳ bộc lộc, cũng đồng nghĩa với khí lực của cường giả Thánh cấp tại Huyền Thiên giới. Những người ở đây đều bị chèn ép đến mức hô hấp thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Trong nỗi căm phẫn, hắn bộc lộ ra thực lực khiến cho những tên sát thủ kia vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ. Theo như tin tình báo thì tu vi của hắn cũng chỉ ngang với đại công tử Sở Hóa Long thôi. Nhưng sao bây giờ lại là cường giả Thấp cấp thế kia?
So sánh thực lực, dường như Tinh Hồn còn cao hơn chúng một bậc. Nếu như đấu trực diện thì khó mà có thể giết được hắn. Cùng lắm chỉ làm bị thương thôi, nhưng bên bọ chúng thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì. Lưỡng bại câu thương thôi. Bọn họ thấy Tinh Hồn đang sơ hở, thời cơ tốt thế này không tấn công thì đợi khi nào nữa.
Thế là bọn chúng ra ám hiệu, trong cái chớp mắt hơn mười tên tay cầm trường kiếm từ nhiều hướng khác nhau tấn công Tinh Hồn.
Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi vừa nhìn thấy bọn sát thủ nhằm Tinh Hồn tấn công, lập tức la lớn:
- Cẩn thận!!!
Thấy Tinh Hồn đứng im, những tên sát thủ nghĩ rằng nhiệm vụ lần này nắm chắc thành công rồi. Mà lại rất dễ dàng nữa là đằng khác. Con mồi dường như không chút đề phòng, cũng không hề có ý định phản công gì cả. Thậm chí còn không nhìn bọn chúng nữa. Trong khoảng khắc họ nghĩ đến viễn cảnh cầm số tiền mà đại công tử ban thưởng đi đến những tửu lâu, cùng với những người đẹp ăn chơi thâu đêm.
Nhưng đáng tiếc, tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng thôi. Bởi bọn chúng đã đánh giá sai tình hình. “Con hổ dù đang ngủ thì vẫn là hổ”. Tinh Hồn tuy không phát hiện bọn chúng nhưng dựa vào những tia sát khí mà hắn cảm nhận được, thì với tính cách cẩn thận Tinh Hồn đã phòng bị từ trước.
Có điều, bây giờ thì khác. Hắn đã nổi cơn thịnh nộ rồi. Chỉ thấy hắn nắm chặt đôi bàn tay lại, như bấu vào trong da thịt. Tinh Hồn gồng người rồi xoay vòng một cái, trong lúc xoay hắn đã tung ra hơn mười chiêu đánh vào những tên sát thủ.
- Tiềm long vật dụng!
Bách long từ đòn đánh của Tinh Hồn, uy mãnh dữ dội tấn công từng tên một. Bọn chúng hoàn toàn bất ngờ, dồn sức lực vào đòn tấn công chí mạng mà không hề phòng bị. Thế nên, với đòn đánh của cường giả Thánh cấp và không phòng thủ. Cái chết chính là kết cuộc giành cho bọn chúng.
*Ầm* một tiếng, kình phong dữ dội như muốn đánh sập cả căn nhà. Những người ở trong bởi vì quá yếu kém nên bị phản chấn từ chiêu Tiềm long vật dụng của Tinh Hồn đánh bay ra ngoài. Tuy không bị chết nhưng nội thương thì rất nghiêm trọng. Cả hai người Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi cũng vậy. Kình phong hất văng cả hai nàng ra bên ngoài. Cũng may là hai nàng đã thủ sẵn trường kiếm lúc những tên sát thủ kia xuất hiện, thế nên phần nào cũng làm giảm uy lực của đòn tấn công.
Chỉ thấy từ trong khói bụi mịt mờ, có một bóng người phá vỡ mái nhà, tựa như một tia chớp bay thẳng về phía thành Thiên Phong.
Sát thủ đã chết toàn bộ, thậm chí là còn không toàn thây nữa. Khách ở đây, người may mắn ngồi bên ngoài thì chỉ bị xây xát một chút. Còn những người ở bên trong thì không được may mắn đến như vậy, nội thương rất nghiêm trọng, có người còn bỏ mạng nữa.
Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi chống kiếm gắng gượng đứng dậy. Có thể thấy được hai nàng cũng đã bị nội thương. Sắt mặt hơi tái đi, trên miệng có một tia máu chảy ra. Sở Tiểu Điệp lấy ra một viên đan dược uống vào, rồi đưa cho Tô Hân Nhi một viên rồi nói:
- Muội ở đây, ta đi theo huynh thấy!
Nói rồi lập tức đi theo Tinh Hồn. Trước kia khi còn ở Thiên Long giới, Ngao Chí trong lúc không có gì làm đã chỉ cho hai nàng một thuật khinh công cao cấp, rất hiệu quả trong lúc trốn chạy kẻ thù. Cho dù kẻ đó hơn cả một phẩm giai cũng có thể trốn thoát được.
Tuy chưa thuần thục nhưng cũng luyện được sáu phần trong đó. Thế nên tốc độ ngự kiếm của nàng nhanh lên trông thấy. Có điều so với Tinh Hồn thì đúng là một trời một vực. Chỉ hy vọng lần có thể kịp thời ngăn chặn được hắn. Đáng tiếc, đó chỉ là một suy nghĩ viễn vong của nàng.
Còn Tô Hân Nhi, nàng làm sao có thể chịu ở yên đây được. Tình cảm nàng dành cho hắn cũng đâu kém gì ai. Hân Nhi hiểu rất rõ vì sao hắn lại nổi điên lên như vậy. Và những hình ảnh này, nàng cũng đã từng thấy qua.
Nàng vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Kinh ngạc là bởi vì, những gì đang diễn ra không khác so với những gì nàng nhìn được trong ảo cảnh. Còn lo lắng là bởi vì, một viễn cảnh kinh khủng sắp diễn ra. Thế là nàng cũng ngự kiếm đuổi theo.
Thật là lạ!
Bầu trời hôm nay quả rất lạ thường.
Theo lịch, hôm nay là một ngày rất đẹp trời, nên mới được chọn làm ngày cưới hỏi. Nhưng không biết từ lúc nào, mây đên ùn ùn kéo tới không một chút báo hiệu. Và mây đen càng lúc càng nhiều, di chuyển đến khu vực tưởng chừng như không bao giờ xuất hiện viễn cảnh này. Chính là kinh đô Thiên Phong xa hoa lộng lẫy.
Trong đám mây mơ hồ còn có sấm chớp.
Bão tố sắp nổi lên rồi!
/662
|