Giết hắn. Lập tức giết hắn cho ta.
Trịnh Trường Không la thất thanh, ngữ điệu hoảng loạn, hối hả. Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân cùng trăm hộ vệ mà hắn dẫn theo một giây thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy Ngũ hoàng tử Trịnh Trường Không này, một người thường ngày điềm tĩnh, lãnh đạm lại trở nên kích động đến thế. Chuyện gì đã làm y kinh hãi như vậy? Mà Trịnh Trường Không, hắn vừa quát vừa tự mình xuất thủ. Chỉ thấy xung quanh người hắn hiện hữu một vầng khí tức màu lam. Khí lưu ngưng động trên bàn tay, sắc bén như mũi kiếm. Uy lực so với quyền kình vừa của Trịnh Dương Không còn mạnh hơn gấp bội.
Kiếm vũ phong ma.
Kiếm mang như ẩn như hiện, như muốn xé rách không gian. Một chiêu này, đủ để hắn xưng bá trong những người đồng cấp. Vừa mới động thủ đã ra tay dứt khoát đến vậy, chứng tỏ hắn rất quyết tâm giết chết Bạch. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, chỉ còn khoảng hai mươi thước nữa. Mục quang Trịnh Trường Không thoáng qua một nét vui mừng, dường như Bạch không hề có ý định phản công hay tránh né gì cả. Chỉ một chút nữa thôi, Trịnh Trường Không khiến hắn đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng mà… một chút ấy lại không thể xảy ra. Vốn hắn bất động quỳ trên mặt đất, trước hàng ngàn con mắt kinh ngạc của chúng nhân, hắn hét lớn một tiếng. Tựa như tiếng long ngâm, vang đến tận cửu thiên. Khắp Không Di sơn, áp lực đột nhiên tăng lên mạnh mẽ, ngay cả đám cường giả Thiên thần cảnh kia cũng không chịu nổi trước lượng lực uy áp cuồng bạo này.
Hàn khí lạnh lẽo từ chốn cửu u địa ngục, hắc ám chi trụ từ hắc vân cuồng cuộn phóng xuống, bao phủ lấy thân hình nhỏ bé của hắn. Trịnh Trường Không là người ở gần nhất, lập tức bị lực lượng cuồng bạo kia chấn ngược lại, so với tốc độ lúc công tới thì bây giờ tốc độ bay ngược lại nhanh hơn rất nhiều. Hắn ngã nhào xuống mặt đất, y phục rách tinh tươm, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng xuất hiện một tia mắt. Phản phệ vừa rồi làm hắn bị nội thương không nhẹ. Trịnh Trường Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân nhanh chóng bay đến đỡ hắn dậy, mục quang vẫn nhìn chằm chằm vào dị tượng. Đây không phải là lần đầu tiên mà mấy người này chứng kiến, nên giờ mới hiểu ra rằng vì sao Trịnh Trường Không đột nhiên kích động đến vậy.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Những dòng hồi ức từ từ gắn kết lại, tuôn trào trong đầu hắn. Từ lúc bắt đầu, cho đến lúc mất đi tất cả. Nụ cười nhẹ nhàng trong cơn phong vũ, ánh mắt ôn nhu mà kiên cường không sợ nguy hiểm. Và trong vòng tay hắn, vẫn khuôn mặt đó, vẫn cái nụ cười đẹp đã mà thê lương ấy, đều khắc sâu vào tâm trí hắn.
A a a… Tất cả các ngươi đều đáng chết!
Hắn rống lên một tiếng bi thương, bên trong hắc trụ, thân thể của hắn đột nhiên biến đổi. Khuôn mặt trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ như ác quỷ địa ngục, răng nanh mọc dài ra, trên đầu là hai cái sừng nhọn hoắc, mái tóc đen dài che đi khuôn mặt, nhưng vẫn ẩn hiện giữa mi tâm một dấu ấn của rồng. Thân thể phát ra tiếng kêu răng rắc, long lân đen huyền mọc khắp toàn thân, bàn tay, bàn chân đều mọc ra móng vuốt. Nhìn hắn lúc này, không khác gì một tu la ma thần vừa từ chốn cửu u trỗi dậy. Tiếng hống nghe đinh tai nhức óc, khiến cho người ta bất chợt nổi lên một cảm giác sợ hãi.
*Ầm* một tiếng nổ vang lên, lôi vân cuồn cuộn trên vòm trời, cuồng phong quét ngang mặt đất. Hắc trụ tan đi, lộ ra một con quái vật quỷ dị làm người ta hoảng hốt. Trịnh Trường Không biến sắc, hô hấp hỗn loạn lắp bắp nói:
Đó… đó là thứ gì?
Đến người thường ngày tĩnh lặng như mặt gương mà còn như vậy, thì tâm trạng những người khác ra sao chẳng cần phải nói đến nữa. Đơn giản chỉ có một từ vừa đủ để diễn tả cảm xúc của bọn họ: kinh hãi. Từ một con người mà sa đọa, biến thành yêu ma quỷ quái, rốt cuộc hắn là kẻ như thế nào? Chẳng ai biết được cả.
Mọi người còn chưa kịp định thần, thì quái vật lại hống lên một tiếng nữa, chớp mắt đã không còn thấy nó đâu nữa. Bỗng một tiếng hét thảm, chúng nhân đưa mắt nhìn theo, thì thấy một tên đệ tử Lưu Sa thần điện xấu số, thân thể bị xé làm bốn năm mảnh, huyết nhục đầy trời. Khung cảnh làm người nào cũng hãi hùng.
Trịnh Trường Không trong lòng thầm hối hận không thôi. Nếu ngay từ đầu một chiêu giết chết tên đó, thì đã không xảy ra tình cảnh thế này. Với nhãn lực của hắn, vừa nhìn liền biến, Tinh Hồn hóa thành ác quỷ tu vi tăng lên gấp mấy lần, hiện giờ tu vi của Tinh Hồn là Thần cấp hậu kỳ, so với khi nãy tiến một lần năm cấp. Cái này chỉ có một từ yêu nghiệt mới miễn cưỡng miêu tả được. Tuy nhìn bề ngoài thì kém Trịnh Trường Không một ngàn tám trăm dặm. Nhưng thực chất thì không phải như vậy. Tốc độ như quỷ mị, nghe âm thanh ở bên này, vừa ngoái đầu nhìn đã thấy Tinh Hồn xuất hiện ở nơi khác. Một trảo giết chết một người, giết người đơn giản như vậy, chỉ sợ Trịnh Trường Không hắn không có khả năng như vậy. Nhận thức được mức độ nguy hiểm đến nhường nào, Trịnh Trường Không vừa kinh vừa sợ quát lớn:
Tập trung lại, bày trận pháp giết chết hắn. Bổn hoàng tử không tin hắn có khả năng chống lại gần trăm cường giả Thiên thần cảnh. Lập tức bày trận.
Nghe Trịnh Trường Không ra lệnh, đám hộ vệ đó liền sực tỉnh. Bây giờ chỉ có hợp sức lại mới có thể giết chết được yêu nghiệt kia. Thế là gần trăm người tập trung tinh thần, xuất ra pháp khí của mình. Tinh quang lấp lánh đủ màu sắc, giữa bầu trời đen kịt quả là một khung cảnh tuyệt vời, thế nhưng chẳng có ai có tinh thần thưởng thức cả.
Các thế lực bị Trịnh Trường Không áp chế, vì phải tập trung sức lực đối phó với Tinh Hồn nên bọn họ được giải vây khỏi lực lượng uy áp cường đại kia. Nhưng chẳng ai lấy đó làm may mắn cả, nhìn cái tên ác quỷ kia nhích người đã lấy đi mấy mạng, còn bọn chúng thì chẳng có khả năng phản kháng. Chung quy chẳng khác gì sói lạc bầy cừu, muốn giết ai thì giết.
Bọn chúng tâm trạng hoảng loạng, người này dẫm đạp người kia, chỉ mong trốn thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này. Đám Già Diệp, Hoàng Bắc Nguyệt, Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu, Mộc Lâm Nhi, Long Vũ, Nhậm Phi Yến cũng nằm trong đó. May mắn là ở sát nhau nên không có bị lạc. Già Diệp còn giữ lại một tia thanh minh, dùng pháp lực của mình tạo ra một con đường tẩu thoát. Thế nhưng, chưa kịp chạy thì một cái bóng nhanh như chớp đứng trước mặt bọn họ lúc nào không hay. Đôi mắt đỏ như máu, hơi thở lạnh như hầm băng. Quả nhiên chính là Tinh Hồn.
Lúc này, hắn đã chẳng còn nhận thức được điều gì, mồm chỉ lẩm nhẩm mấy từ giết chóc mà thôi. Ngay cả những người huynh đệ trước đây cũng đã hoàn toàn quên đi.
Tinh Hồn, ta là Hồng Vu Đan đây, chẳng lẽ ngươi không nhớ gì hết sao?
Hồng Vu Đan biến sắc, lắc người đứng chắn phía trước, đôi mắt kiên quyết nhìn thẳng vào người huynh đệ đáng thương của mình. Chỉ thấy Tinh Hồn khựng lại một giây, tựa như nhận ra điều gì đó. Nhưng chưa kịp mừng thì hắn bỗng gầm một tiếng, giơ trảo lên định xé nát người Hồng Vu Đan thì trên bầu trời, mấy trăm đạo kiếm khí bắn xuống.
Sát kiếm vô cực trận.
Gần trăm cường giả Thiên thần cảnh ngự trên thiên không, song thủ liên tục kết ấn, miệng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết, pháp khí trước người phát sáng. Bốn người Trịnh Trường Không, Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân thì đứng ở một tầng cao hơn, quan sát chặt chẽ tình hình bên dưới, cảm thấy không ổn liền trốn thoát ngay. Còn đứng tại đây, hiển nhiên là bốn người này tin tưởng vào sức mạnh Sát kiếm vô cực trận được gần trăm cường giả Thiên thần cảnh thi triển. Tuy rằng chưa phải uy lực mạnh nhất, thế nhưng nếu là cường giả Thiên thần hậu kỳ đỉnh vô hạn tiếp cận Chân thần cảnh, thì cũng chỉ bất lực mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi.
Già Diệp kịp thời nhận thức tình huống, ngay lập tức nói:
Ra khỏi đây mau.
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy hai người Hoàng Bắc Nguyệt và Minh Tuệ, dùng toàn bộ sức lực mà chạy. Liễu Bách Sinh cùng mấy tên kia hiểu ý, cũng lập tức vắt cổ lên mà chạy. Chỉ có Hồng Vu Đan và Nhậm Phi Yến là còn trì trệ, thế là Liễu Bách Sinh và Mộc Lâm Nhi phải mạnh tay đánh ngất hai người rồi kéo đi. Ở lại giây nào là nguy hiểm giây đó, không thể không mạnh tay được. Do Sát kiếm vô cực trận đã hoàn thành, nên lúc trốn ra khỏi phạm vi cũng gặp không ít nguy hiểm. Cũng may là đám cường giả kia lo tập trung đối phó với Tinh Hồn, nên mấy người bọn họ mới may mắn thoát khỏi phạm vi kiếm trận. Đứng ở một chỗ trống, vừa thở dốc, vừa tập trung nhãn lực quan sát cuộc chiến kinh thiên kia.
Làm đi. Chỉ cần giết được hắn, bổn hoàng tử sẽ trọng thưởng các ngươi hậu hĩnh.
Có lời này của Trịnh Trường Không, đám cường giả này liền vui mừng khôn xiết. Chỉ cần giết chết được quái vật kia, cuộc đời bọn họ có thể bước sang một trang mới. Như được kích thích, bọn họ vận dụng hết sức lực liên tục công kích Tinh Hồn.
Còn Tinh Hồn, lọt vào kiếm trận của chúng, chỉ còn nước đứng yên một chỗ chống đỡ. Hắn gầm rú như thú dữ, muốn vùng lên tấn công mà không có cách nào. Đáng kinh ngạc là dù bị kiếm khí tấn công tứ phương bát hướng, thân thể hắn không mảy may bị một vết thương nào cả. Lân giáp trên người bảo vệ hắn một cách hoàn hảo. Nhưng đau đớn thì vẫn phải hứng chịu.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Hắn mở mắt đi, chỉ thấy xung quanh mình là một màn đêm thăm thẳm, vô cùng vô tận. Hắn hoảng sợ, ngơ ngác nhìn quanh. Rồi bỗng một giọng nói lạnh lẽo như gió thổi từ địa ngục:
Giết hết bọn chúng đi. Đám sâu bọ đó có lỗi với ngươi, cướp đi tất cả những gì của ngươi. Đáng chết, tất cả đều đáng chết. Hãy hủy diệt đi, hủy diệt cả cái thế giới này đi.
Hắn nhìn qua, thì nhìn thấy một thiếu niên không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình. Thiếu niên này, thoạt nhìn mục diện trông giống với hắn như đúc. Chỉ là đôi mắt người này ẩn chứa hàn mang, sát khí từng đoàn từng đoàn ngùn ngụt bốc lên, tựa như một sát thần vậy. Hắn như bị mê hoặc bởi lời nói của người này. Đầu óc từ hoảng sợ, trống rỗng, rồi biến thành giết chóc. Miệng lẩm nhẩm:
Đúng rồi, bọn chúng đáng chết. Phải giết, nhất định phải giết hết, hủy diệt tất cả…
Phải. Chính là như vậy, ha ha ha…
Thiếu niên tà dị cười thống khoái, độc ác. Dường như hắn rất thỏa mãn vì thành công xúi dục. Nhưng bỗng nhiên hắn biến đổi sắc mặt, tiếng cười tắt đi nhìn vào khoảng đen hư vô kia. Một vầng bạch quang lóe lên, xóa tan đi màn đêm bất tận này. Một cảm giác thật ấm áp, quen thuộc làm sao. Thiêu niên kinh hãi, la hét ầm ĩ.
Chỉ thấy từ trong vầng sáng kia, một bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ xuất hiện. Mái tóc dài đen nháy rũ xuống khẽ lay động, khuôn mặt như tranh vẽ, mắt phượng má hồng, dáng người đầy đặn nhẹ nhàng đi vào mắt, gót uyển chuyển như lá sen, chập chờn như bướm vờn cành hoa. Nước da trắng ngần, đôi môi anh đào có một nụ cười nhẹ nhàng, ôn nhu. Tất cả làm bật lên vẻ đẹp diễm lệ vô song. Nàng tiến đến cạnh hắn, mở rộng vòng tay ôm lấy hắn, giọng nói ấm áp dường như có thể làm tan chảy cả băng tuyết vĩnh hằng:
Tinh Hồn, chàng làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi.
Hắn mở tròn mắt ngạc nhiên, trong ánh mắt đều thoáng qua tất cả mọi xúc động trên thế gian này. Hắn đứng bất động một hồi, rồi mới từ từ cất tiếng nói, giọng nói run rẩy pha lẫn phẫn nộ:
Tiểu Điệp. Bọn chúng đã hại chết nàng, bọn chúng đáng chết. Trịnh Thần Không, Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân… kẻ nào cũng chết vạn lần không đủ đền tội cả. Nhưng… chỉ cần có nàng ở đây, ta… ta rất vui… Tiểu Điệp…
Rồi hắn ôm chặt lấy nàng vào lòng. Tựa như sợ nàng sẽ rời khỏi vòng tay của hắn, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn. Dù đây có thể chỉ là mộng cảnh, nhưng nếu có thể, hắn nguyện sống mãi trong thế giới mộng ảo này, được bên nàng mãi mãi. Đôi mắt nàng lấp lánh như ánh sao, ôn nhu nhìn hắn, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng dễ chịu, nàng lại nói:
Chàng phải sống, sống thay cả phần muội và Hân Nhi. Chàng luôn là người điềm tĩnh, thông minh xuất chúng, hãy đừng để tâm ma khống chế bản thân. Hãy luôn là chính bản thân mình.
Nàng mỉm cười một cái, tựa như trăm hoa đua nở, như một khung cảnh đẹp nhất thế gian này. Đôi môi anh đào mềm mại đặt lên môi hắn, tư vị ngọt ngào ấy, có lẽ suốt đời này hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được. Có thể, đây là nụ hôn cuối cùng mà nàng dành cho hắn. Và trong đôi mắt bi thương, nàng từ từ tan biến đi, biến mất khỏi vòng tay hắn, biến mất khỏi chốn hồng trần đầy thị phi này.
Tiểu Điệp, đừng bỏ ta…
Hắn gào thét trong đau khổ, như muốn xé tan cả thiên địa. Âm thanh khàn khàn, bi thương làm cho người ta nghe mà thầm tiếc thương cho người thiếu niên này. Thế rồi, mục quang của hắn thay đổi, từ đau khổ, chợt trở nên hung dữ, chằn chịt tia máu. Rồi mục quang trừng vào thiếu niên tà dị, chính là tâm ma như lời Sở Tiểu Điệp nói. Trong đôi mắt đó, có thể nhìn thấy được sự khát khao sức mạnh hơn bao giờ hết. Đến nỗi tâm ma kia vừa nhìn thấy đã lạnh khắp người, như bị ném vào hầm băng.
Trịnh Trường Không la thất thanh, ngữ điệu hoảng loạn, hối hả. Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân cùng trăm hộ vệ mà hắn dẫn theo một giây thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy Ngũ hoàng tử Trịnh Trường Không này, một người thường ngày điềm tĩnh, lãnh đạm lại trở nên kích động đến thế. Chuyện gì đã làm y kinh hãi như vậy? Mà Trịnh Trường Không, hắn vừa quát vừa tự mình xuất thủ. Chỉ thấy xung quanh người hắn hiện hữu một vầng khí tức màu lam. Khí lưu ngưng động trên bàn tay, sắc bén như mũi kiếm. Uy lực so với quyền kình vừa của Trịnh Dương Không còn mạnh hơn gấp bội.
Kiếm vũ phong ma.
Kiếm mang như ẩn như hiện, như muốn xé rách không gian. Một chiêu này, đủ để hắn xưng bá trong những người đồng cấp. Vừa mới động thủ đã ra tay dứt khoát đến vậy, chứng tỏ hắn rất quyết tâm giết chết Bạch. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, chỉ còn khoảng hai mươi thước nữa. Mục quang Trịnh Trường Không thoáng qua một nét vui mừng, dường như Bạch không hề có ý định phản công hay tránh né gì cả. Chỉ một chút nữa thôi, Trịnh Trường Không khiến hắn đầu lìa khỏi cổ.
Nhưng mà… một chút ấy lại không thể xảy ra. Vốn hắn bất động quỳ trên mặt đất, trước hàng ngàn con mắt kinh ngạc của chúng nhân, hắn hét lớn một tiếng. Tựa như tiếng long ngâm, vang đến tận cửu thiên. Khắp Không Di sơn, áp lực đột nhiên tăng lên mạnh mẽ, ngay cả đám cường giả Thiên thần cảnh kia cũng không chịu nổi trước lượng lực uy áp cuồng bạo này.
Hàn khí lạnh lẽo từ chốn cửu u địa ngục, hắc ám chi trụ từ hắc vân cuồng cuộn phóng xuống, bao phủ lấy thân hình nhỏ bé của hắn. Trịnh Trường Không là người ở gần nhất, lập tức bị lực lượng cuồng bạo kia chấn ngược lại, so với tốc độ lúc công tới thì bây giờ tốc độ bay ngược lại nhanh hơn rất nhiều. Hắn ngã nhào xuống mặt đất, y phục rách tinh tươm, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng xuất hiện một tia mắt. Phản phệ vừa rồi làm hắn bị nội thương không nhẹ. Trịnh Trường Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân nhanh chóng bay đến đỡ hắn dậy, mục quang vẫn nhìn chằm chằm vào dị tượng. Đây không phải là lần đầu tiên mà mấy người này chứng kiến, nên giờ mới hiểu ra rằng vì sao Trịnh Trường Không đột nhiên kích động đến vậy.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Những dòng hồi ức từ từ gắn kết lại, tuôn trào trong đầu hắn. Từ lúc bắt đầu, cho đến lúc mất đi tất cả. Nụ cười nhẹ nhàng trong cơn phong vũ, ánh mắt ôn nhu mà kiên cường không sợ nguy hiểm. Và trong vòng tay hắn, vẫn khuôn mặt đó, vẫn cái nụ cười đẹp đã mà thê lương ấy, đều khắc sâu vào tâm trí hắn.
A a a… Tất cả các ngươi đều đáng chết!
Hắn rống lên một tiếng bi thương, bên trong hắc trụ, thân thể của hắn đột nhiên biến đổi. Khuôn mặt trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ như ác quỷ địa ngục, răng nanh mọc dài ra, trên đầu là hai cái sừng nhọn hoắc, mái tóc đen dài che đi khuôn mặt, nhưng vẫn ẩn hiện giữa mi tâm một dấu ấn của rồng. Thân thể phát ra tiếng kêu răng rắc, long lân đen huyền mọc khắp toàn thân, bàn tay, bàn chân đều mọc ra móng vuốt. Nhìn hắn lúc này, không khác gì một tu la ma thần vừa từ chốn cửu u trỗi dậy. Tiếng hống nghe đinh tai nhức óc, khiến cho người ta bất chợt nổi lên một cảm giác sợ hãi.
*Ầm* một tiếng nổ vang lên, lôi vân cuồn cuộn trên vòm trời, cuồng phong quét ngang mặt đất. Hắc trụ tan đi, lộ ra một con quái vật quỷ dị làm người ta hoảng hốt. Trịnh Trường Không biến sắc, hô hấp hỗn loạn lắp bắp nói:
Đó… đó là thứ gì?
Đến người thường ngày tĩnh lặng như mặt gương mà còn như vậy, thì tâm trạng những người khác ra sao chẳng cần phải nói đến nữa. Đơn giản chỉ có một từ vừa đủ để diễn tả cảm xúc của bọn họ: kinh hãi. Từ một con người mà sa đọa, biến thành yêu ma quỷ quái, rốt cuộc hắn là kẻ như thế nào? Chẳng ai biết được cả.
Mọi người còn chưa kịp định thần, thì quái vật lại hống lên một tiếng nữa, chớp mắt đã không còn thấy nó đâu nữa. Bỗng một tiếng hét thảm, chúng nhân đưa mắt nhìn theo, thì thấy một tên đệ tử Lưu Sa thần điện xấu số, thân thể bị xé làm bốn năm mảnh, huyết nhục đầy trời. Khung cảnh làm người nào cũng hãi hùng.
Trịnh Trường Không trong lòng thầm hối hận không thôi. Nếu ngay từ đầu một chiêu giết chết tên đó, thì đã không xảy ra tình cảnh thế này. Với nhãn lực của hắn, vừa nhìn liền biến, Tinh Hồn hóa thành ác quỷ tu vi tăng lên gấp mấy lần, hiện giờ tu vi của Tinh Hồn là Thần cấp hậu kỳ, so với khi nãy tiến một lần năm cấp. Cái này chỉ có một từ yêu nghiệt mới miễn cưỡng miêu tả được. Tuy nhìn bề ngoài thì kém Trịnh Trường Không một ngàn tám trăm dặm. Nhưng thực chất thì không phải như vậy. Tốc độ như quỷ mị, nghe âm thanh ở bên này, vừa ngoái đầu nhìn đã thấy Tinh Hồn xuất hiện ở nơi khác. Một trảo giết chết một người, giết người đơn giản như vậy, chỉ sợ Trịnh Trường Không hắn không có khả năng như vậy. Nhận thức được mức độ nguy hiểm đến nhường nào, Trịnh Trường Không vừa kinh vừa sợ quát lớn:
Tập trung lại, bày trận pháp giết chết hắn. Bổn hoàng tử không tin hắn có khả năng chống lại gần trăm cường giả Thiên thần cảnh. Lập tức bày trận.
Nghe Trịnh Trường Không ra lệnh, đám hộ vệ đó liền sực tỉnh. Bây giờ chỉ có hợp sức lại mới có thể giết chết được yêu nghiệt kia. Thế là gần trăm người tập trung tinh thần, xuất ra pháp khí của mình. Tinh quang lấp lánh đủ màu sắc, giữa bầu trời đen kịt quả là một khung cảnh tuyệt vời, thế nhưng chẳng có ai có tinh thần thưởng thức cả.
Các thế lực bị Trịnh Trường Không áp chế, vì phải tập trung sức lực đối phó với Tinh Hồn nên bọn họ được giải vây khỏi lực lượng uy áp cường đại kia. Nhưng chẳng ai lấy đó làm may mắn cả, nhìn cái tên ác quỷ kia nhích người đã lấy đi mấy mạng, còn bọn chúng thì chẳng có khả năng phản kháng. Chung quy chẳng khác gì sói lạc bầy cừu, muốn giết ai thì giết.
Bọn chúng tâm trạng hoảng loạng, người này dẫm đạp người kia, chỉ mong trốn thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này. Đám Già Diệp, Hoàng Bắc Nguyệt, Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu, Mộc Lâm Nhi, Long Vũ, Nhậm Phi Yến cũng nằm trong đó. May mắn là ở sát nhau nên không có bị lạc. Già Diệp còn giữ lại một tia thanh minh, dùng pháp lực của mình tạo ra một con đường tẩu thoát. Thế nhưng, chưa kịp chạy thì một cái bóng nhanh như chớp đứng trước mặt bọn họ lúc nào không hay. Đôi mắt đỏ như máu, hơi thở lạnh như hầm băng. Quả nhiên chính là Tinh Hồn.
Lúc này, hắn đã chẳng còn nhận thức được điều gì, mồm chỉ lẩm nhẩm mấy từ giết chóc mà thôi. Ngay cả những người huynh đệ trước đây cũng đã hoàn toàn quên đi.
Tinh Hồn, ta là Hồng Vu Đan đây, chẳng lẽ ngươi không nhớ gì hết sao?
Hồng Vu Đan biến sắc, lắc người đứng chắn phía trước, đôi mắt kiên quyết nhìn thẳng vào người huynh đệ đáng thương của mình. Chỉ thấy Tinh Hồn khựng lại một giây, tựa như nhận ra điều gì đó. Nhưng chưa kịp mừng thì hắn bỗng gầm một tiếng, giơ trảo lên định xé nát người Hồng Vu Đan thì trên bầu trời, mấy trăm đạo kiếm khí bắn xuống.
Sát kiếm vô cực trận.
Gần trăm cường giả Thiên thần cảnh ngự trên thiên không, song thủ liên tục kết ấn, miệng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết, pháp khí trước người phát sáng. Bốn người Trịnh Trường Không, Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân thì đứng ở một tầng cao hơn, quan sát chặt chẽ tình hình bên dưới, cảm thấy không ổn liền trốn thoát ngay. Còn đứng tại đây, hiển nhiên là bốn người này tin tưởng vào sức mạnh Sát kiếm vô cực trận được gần trăm cường giả Thiên thần cảnh thi triển. Tuy rằng chưa phải uy lực mạnh nhất, thế nhưng nếu là cường giả Thiên thần hậu kỳ đỉnh vô hạn tiếp cận Chân thần cảnh, thì cũng chỉ bất lực mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi.
Già Diệp kịp thời nhận thức tình huống, ngay lập tức nói:
Ra khỏi đây mau.
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy hai người Hoàng Bắc Nguyệt và Minh Tuệ, dùng toàn bộ sức lực mà chạy. Liễu Bách Sinh cùng mấy tên kia hiểu ý, cũng lập tức vắt cổ lên mà chạy. Chỉ có Hồng Vu Đan và Nhậm Phi Yến là còn trì trệ, thế là Liễu Bách Sinh và Mộc Lâm Nhi phải mạnh tay đánh ngất hai người rồi kéo đi. Ở lại giây nào là nguy hiểm giây đó, không thể không mạnh tay được. Do Sát kiếm vô cực trận đã hoàn thành, nên lúc trốn ra khỏi phạm vi cũng gặp không ít nguy hiểm. Cũng may là đám cường giả kia lo tập trung đối phó với Tinh Hồn, nên mấy người bọn họ mới may mắn thoát khỏi phạm vi kiếm trận. Đứng ở một chỗ trống, vừa thở dốc, vừa tập trung nhãn lực quan sát cuộc chiến kinh thiên kia.
Làm đi. Chỉ cần giết được hắn, bổn hoàng tử sẽ trọng thưởng các ngươi hậu hĩnh.
Có lời này của Trịnh Trường Không, đám cường giả này liền vui mừng khôn xiết. Chỉ cần giết chết được quái vật kia, cuộc đời bọn họ có thể bước sang một trang mới. Như được kích thích, bọn họ vận dụng hết sức lực liên tục công kích Tinh Hồn.
Còn Tinh Hồn, lọt vào kiếm trận của chúng, chỉ còn nước đứng yên một chỗ chống đỡ. Hắn gầm rú như thú dữ, muốn vùng lên tấn công mà không có cách nào. Đáng kinh ngạc là dù bị kiếm khí tấn công tứ phương bát hướng, thân thể hắn không mảy may bị một vết thương nào cả. Lân giáp trên người bảo vệ hắn một cách hoàn hảo. Nhưng đau đớn thì vẫn phải hứng chịu.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Hắn mở mắt đi, chỉ thấy xung quanh mình là một màn đêm thăm thẳm, vô cùng vô tận. Hắn hoảng sợ, ngơ ngác nhìn quanh. Rồi bỗng một giọng nói lạnh lẽo như gió thổi từ địa ngục:
Giết hết bọn chúng đi. Đám sâu bọ đó có lỗi với ngươi, cướp đi tất cả những gì của ngươi. Đáng chết, tất cả đều đáng chết. Hãy hủy diệt đi, hủy diệt cả cái thế giới này đi.
Hắn nhìn qua, thì nhìn thấy một thiếu niên không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình. Thiếu niên này, thoạt nhìn mục diện trông giống với hắn như đúc. Chỉ là đôi mắt người này ẩn chứa hàn mang, sát khí từng đoàn từng đoàn ngùn ngụt bốc lên, tựa như một sát thần vậy. Hắn như bị mê hoặc bởi lời nói của người này. Đầu óc từ hoảng sợ, trống rỗng, rồi biến thành giết chóc. Miệng lẩm nhẩm:
Đúng rồi, bọn chúng đáng chết. Phải giết, nhất định phải giết hết, hủy diệt tất cả…
Phải. Chính là như vậy, ha ha ha…
Thiếu niên tà dị cười thống khoái, độc ác. Dường như hắn rất thỏa mãn vì thành công xúi dục. Nhưng bỗng nhiên hắn biến đổi sắc mặt, tiếng cười tắt đi nhìn vào khoảng đen hư vô kia. Một vầng bạch quang lóe lên, xóa tan đi màn đêm bất tận này. Một cảm giác thật ấm áp, quen thuộc làm sao. Thiêu niên kinh hãi, la hét ầm ĩ.
Chỉ thấy từ trong vầng sáng kia, một bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ xuất hiện. Mái tóc dài đen nháy rũ xuống khẽ lay động, khuôn mặt như tranh vẽ, mắt phượng má hồng, dáng người đầy đặn nhẹ nhàng đi vào mắt, gót uyển chuyển như lá sen, chập chờn như bướm vờn cành hoa. Nước da trắng ngần, đôi môi anh đào có một nụ cười nhẹ nhàng, ôn nhu. Tất cả làm bật lên vẻ đẹp diễm lệ vô song. Nàng tiến đến cạnh hắn, mở rộng vòng tay ôm lấy hắn, giọng nói ấm áp dường như có thể làm tan chảy cả băng tuyết vĩnh hằng:
Tinh Hồn, chàng làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi.
Hắn mở tròn mắt ngạc nhiên, trong ánh mắt đều thoáng qua tất cả mọi xúc động trên thế gian này. Hắn đứng bất động một hồi, rồi mới từ từ cất tiếng nói, giọng nói run rẩy pha lẫn phẫn nộ:
Tiểu Điệp. Bọn chúng đã hại chết nàng, bọn chúng đáng chết. Trịnh Thần Không, Sở Hóa Long, Lý Tinh Vân… kẻ nào cũng chết vạn lần không đủ đền tội cả. Nhưng… chỉ cần có nàng ở đây, ta… ta rất vui… Tiểu Điệp…
Rồi hắn ôm chặt lấy nàng vào lòng. Tựa như sợ nàng sẽ rời khỏi vòng tay của hắn, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn. Dù đây có thể chỉ là mộng cảnh, nhưng nếu có thể, hắn nguyện sống mãi trong thế giới mộng ảo này, được bên nàng mãi mãi. Đôi mắt nàng lấp lánh như ánh sao, ôn nhu nhìn hắn, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng dễ chịu, nàng lại nói:
Chàng phải sống, sống thay cả phần muội và Hân Nhi. Chàng luôn là người điềm tĩnh, thông minh xuất chúng, hãy đừng để tâm ma khống chế bản thân. Hãy luôn là chính bản thân mình.
Nàng mỉm cười một cái, tựa như trăm hoa đua nở, như một khung cảnh đẹp nhất thế gian này. Đôi môi anh đào mềm mại đặt lên môi hắn, tư vị ngọt ngào ấy, có lẽ suốt đời này hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được. Có thể, đây là nụ hôn cuối cùng mà nàng dành cho hắn. Và trong đôi mắt bi thương, nàng từ từ tan biến đi, biến mất khỏi vòng tay hắn, biến mất khỏi chốn hồng trần đầy thị phi này.
Tiểu Điệp, đừng bỏ ta…
Hắn gào thét trong đau khổ, như muốn xé tan cả thiên địa. Âm thanh khàn khàn, bi thương làm cho người ta nghe mà thầm tiếc thương cho người thiếu niên này. Thế rồi, mục quang của hắn thay đổi, từ đau khổ, chợt trở nên hung dữ, chằn chịt tia máu. Rồi mục quang trừng vào thiếu niên tà dị, chính là tâm ma như lời Sở Tiểu Điệp nói. Trong đôi mắt đó, có thể nhìn thấy được sự khát khao sức mạnh hơn bao giờ hết. Đến nỗi tâm ma kia vừa nhìn thấy đã lạnh khắp người, như bị ném vào hầm băng.
/662
|