Tinh Hồn vận chuyển nguyên lực, phi thăng lên đỉnh Trấn hồn bi. Đúng như Phượng Cửu nói, chính giữ Trấn hồn bi có một cái lỗ khảm nhỏ bằng đầu ngón tay. Rồi từ cái lỗ khảm này có chín cái khe rãnh nhỏ, đi dọc xuống Trấn hồn bi, tạo thành những cái đồ án, hình thù kỳ quái. Tinh Hồn không nghĩ ngợi nhiều, lấy ra giọt máu nhỏ vào lỗ khảm.
Ngay khi giọt máu rơi vào lỗ khảm thì nó lập tức rực lên màu sắc hỗn độn, rồi tám cái khe rãnh chạy dọc khắp Trấn hồn bi cũng đồng thời sáng lên quang mang hỗn độn. Trấn hồn bi như bị lực lượng thần bí nào đó kích thích, lắc lư dữ dội, tùy thời muốn nổ tung. Nguyên thần Tinh Hồn chấn động, lập tức rời khỏi linh hồn hải của Phượng Cửu ngay lập tức. Khi trở về lại chân thân thì nhổ ra một ngụm máu tươi, lực lượng phản chấn khiến cho hắn bị nội thương. Thế nhưng Tinh Hồn không để tâm, thân thể khẽ động rời khỏi nơi chân thân Cửu vĩ hỏa phượng hoàng năm trăm thước, đứng trên một trên một cái thạch nham trầm tư quan sát.
Chỉ nghe trong không gian, âm thanh thập phần kích động của Phượng Cửu cứ liên tục không dứt:
- Ha ha ha, cuối cùng Phượng Cửu ta cũng thoát khỏi cái cấm chế chết tiệt này.
- Cửu vĩ hỏa phượng hoàng đã trở lại thế giới rồi.
- Đại ca, nhị ca, tam ca, ngày bốn chúng ta chân chính hội họp rốt cuộc đã đến. Ha ha ha…
- ………
Phượng Cửu cười nói phấn kích. “Tù long thoát khốn, nhất phi trùng thiên”, câu nói này ở tình huống hiện tại rất thích hợp với Phượng Cửu. Một đầu thần thú đại cường hãn bị phong ấn suốt mấy vạn năm, thậm chí là mấy ức vạn năm cuối cùng cũng được tung cánh bay lên bầu trời. Kể từ bây giờ huyền thoại sẽ trở lại, Tinh Hồn tự hỏi, thế giới này sẽ ra sao? Cửu vĩ hỏa phượng hoàng được tôn làm thần thú, chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong yêu tộc. Thế giới hiện tại, nhân tộc luôn chèn ép yêu tộc. Nhưng một đầu tứ linh đã xuất hiện, một thời gian nữa, ba đầu tứ linh còn lại cũng sẽ xuất thế. Không biết lúc đó, yêu tộc sẽ quật khởi mà đè ép nhân tộc giống như những gì mà họ từng làm với yêu tộc hay không đây.
Tinh Hồn sững người một giây tự hỏi, ngay lập tức hắn liền lắc đầu, miệng nở một nụ cười nhạt. Nhân tộc thì sao mà yêu tộc thì sao, tử chiến với nhau như thế nào, ai thắng ai thua đều không liên quan đến hắn. Chỉ cần là không động chạm gì đến hắn, thì có ra sao hắn một mực chẳng đoái hoài đến. Nhưng nếu đã động chạm rồi thì… hậu quả tất biết. Chính bản thân Tinh Hồn cũng không biết vì sao trong đầu lại có cái ý nghĩ này. Ý nghĩ nửa vời, vừa muốn bên nhân tộc, lại vừa muốn bên yêu tộc. Ài, chính hắn còn không hiểu bản thân hắn nữa là…
Bỗng nhiên, cả tòa núi lửa bị chấn động mạnh. Tinh Hồn lúc này mới sực tỉnh, Phượng Cửu bắt đầu muốn phá vỡ những sợi xích pháp tắc. Đôi mắt Phượng Cửu mở ra, tựa như ngọc bích vậy, ẩn chứa trong đó là những vầng tinh quang. Thân thể không lồ bắt đầu có sức sống trở lại, màu sắc trên thân so với lúc trước thì càng rực rỡ hơn nửa, thần uy lan tỏa ra khắp dị giới. Bên trên đỉnh đầu thạch nham bắt đầu rơi xuống, Tinh Hồn lập tức muốn rời khỏi. Thế nhưng liền nghĩ lại, bên ngoài là tầng tầng lôi kiếp đang đợi hắn. Nếu bây giờ mà chạy ra ngoài, lỡ đâu Thiên kiếp cảm ứng được Phượng Cửu thì lực lượng sẽ bạo tăng. Không còn cách nào khác, hắn liền tìm một cái khe an toàn rồi trốn vào Huyền Tiên các. Đứng bên trong quan sát tình huống. Trước khi chạy vào trong Huyền Tiên các, Tinh Hồn không có quên nói với Phượng Cửu:
- Ngươi thoát khỏi thiên địa pháp tắc thì đừng có vội bay khỏi núi lửa, bên ngoài có thiên kiếp. Hành động lỗ mãng không chỉ ngươi trọng thương mà còn làm nguy hiểm đến tính mạng bổn quân nữa.
- Nhớ rồi.
Phượng Cửu tuy rằng phấn khích, nhưng vẫn giữ vững được sự tỉnh táo. Thiên kiếp bên ngoài là do Tinh Hồn đột phá từ Độ kiếp kỳ đệ tứ trọng thành Độ kiếp kỳ đệ cửu trọng, tích tụ một lực lượng lôi phạt rất lớn. Nếu mà Phượng Cửu “nhất phi trùng thiên” thì sẽ khiến cho lực lượng Thiên kiếp tăng lên. Phượng Cửu tuy là một đầu tứ linh cường hãn, nhưng đối với sức mạnh cuồng bạo, có thể hủy diệt vạn vật của Thiên kiếp vẫn là rất sợ hãi. Thiên địa đại đạo chính là bất khả xâm phạm. Vạn vật chỉ là con sâu con kiến trong mắt Thiên địa đại đạo mà thôi.
Quay trở lại câu chuyện, thần lực của Phượng Cửu đã trở lại với nàng. Phượng Cửu vận chuyển thần lực, kêu gọi ra thứ sức mạnh hủy diệt cuồng bạo nhất của nàng, cũng chính là thiên phú mà tạo hóa ban tặng lúc nàng ra đời, Bất tử hỏa.
Cũng giống như Thuần dương chi hỏa chỉ tồn tại khi có Hỏa chi bổn nguyên, khắp cõi Hồng Hoang, chỉ có một sinh vật duy nhất sở hữu Bất tử hỏa thôi. Đó chính là Cửu vĩ hỏa phượng hoàng. Bất tử hỏa bắt đầu thiêu đốt những sợi xích pháp tắc, thiên địa thời khắc nào bạo động dữ dội. Nó tác động ngay đến cả thế giới bên ngoài, làm rung chuyển cả một mảnh đại địa. Thiên Lam đại lục, Thiên Hồng đại lục Thiên Dương đại lục và Thiên Băng đại lục, tất cả các cường giả đều bị cái hiện tượng siêu nhiên này mà kích động. Ai cũng đều nhìn nhau, rồi lại hướng nhìn về đại lục thần bí nhất Huyền Thiên giới, vùng đất thánh: Thần địa. Tuy rằng biết được nơi tạo ra hiện tượng chấn động này, nhưng không một người nào dám có ý nghĩ muốn đến đó cả. Bởi Thần địa – nơi được gọi là vùng đất thánh – chính là địa phương nguy hiểm nhất. Cho dù là đại cường giả cấp Đấu thần – Chí tôn đại thần – tiến vào đó cũng khó mà toàn thây rời khỏi. Trước đây cũng có vài người may mắn thoát khỏi, nhưng vừa ra đó thì chỉ còn vài hơi thở, thì thào rằng tuyệt đối không được đi vào Thần địa. Họ chỉ dám đứng yên, xem thử sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra hay không thôi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Tại một nơi thần bí nào đó trong hư không ở cõi Hồng Hoang, địa phương xung quanh là một mãng hỗn độn không một tia sinh khí. Có một bóng người khổng lồ, thân thể vạn vỡ, tuy rằng không có bất cứ một cử động nào, nhưng trên người hung uy toát ra mà không một ai có thể bì được. Mái tóc che di khuôn mặt, nhưng không thể che được đôi mắt lãnh huyết đỏ như máu, trông hắn giống như một ma thần viễn cổ.
Không biết vô tình hay cố tình, nhưng tình huống của hắn cũng giống như Phượng Cửu, bị những sợi xích pháp tắc bó buộc. Có điều khác biệt ở một điểm, hắn vẫn còn sức sống, vẫn nhận thức được tất cả mọi chuyện mà không cần phải phân ra phân thân như Phượng Cửu. Thần lực của người này, hoàn toàn cao hơn Phượng Cửu gấp mấy trăm lần.
Vốn đang nhắm mắt, nhưng giống như bị thứ gì đó kích thích, hắn bỗng mở mắt ra, phát ra hung uy, hư không bị thần lực của hắn hủy diệt tan nát. Giọng trầm bổng, gầm lên một tiếng:
- Không thể nào, tại sao có kẻ có thể thoát được Thiên địa pháp tắc trước bổn tọa. Rốt cuộc là kẻ nào? Chẳng lẽ tên đó đã trọng sinh rồi? Thái Cổ, tên hỗn đản, đợi khi bổn tọa phá vỡ giam cầm của ngươi, dù ngươi có là đại công thần sáng tạo đi nữa, bổn tọa vẫn sẽ hung hăng đập chết ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh. Hồng Quân, Dương Mi, Thương Khung, Đạo Đức, Nguyên Thủy, Linh Bảo… và cả ngươi nữa, bổn tọa sẽ giết hết, giết hết đám hỗn đã các ngươi.
Hắn gầm lên một các điên cuồng và phẫn hận, trong sát na, xung quanh hắn đều bị hóa thành một mãng hư vô. Những sợi xích pháp tắc bị tác động bởi sức mạnh cuồng bạo của hắn, trên bề mặt xuất hiện những vết rạn. Sức mạnh thật nghịch thiên, cho dù là Thiên địa đại đạo mà hắn vẫn có thể tác động được. Người này rốt cuộc là kẻ nào mà khủng bố đến vậy, liệu sau này Tinh Hồn có đối mặt với người này hay không? Tương lai có lẽ sẽ có câu trả lời thỏa đáng.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Huyền Thiên giới. Dị giới song song Di vong chi địa. Bên trong ngọn núi lửa, đã trải qua nửa ngày, Phượng Cửu thần lực càng lúc càng sung mãng, Bất tử hỏa cũng đồng thời càng mạnh mẽ khủng bố hơn. Lờ mờ ẩn chứa trong Bất tử hỏa có một tia Hỗn độn chi lực. Xích pháp tắc dưới sự thiêu đốt của Bất tử hỏa không hề có dấu hiệu suy yếu, nhưng một khắc trước, Hỗn độn chi lực xuất hiện hòa vào Bất tử hỏa. Cũng chính từ lúc này, xích pháp tắc dần dần bị phá hủy. Chỉ thấy xích pháp tắc càng lúc càng nhỏ lại, trải qua nửa ngày, xích pháp tắc không còn đủ năng lực giam cầm Phượng Cửu nữa.
Trong hư không nổ vang lên một tiếng, dị giới rung chuyển, tựa như trời sập. Không gian rực sáng ánh lửa đỏ tinh thuần của Bất tử hỏa, đồng thời một tiếng hót lanh lảnh, trong trẻo vang tận cửu thiên. Phượng Cửu cuối cũng cũng chân chính “tù long thoát khốn”, sức mạnh thần thánh không một ai bì kịp đã trở lại. Tinh Hồn bên trong Huyền Tiên các, nhờ vào đại thần thông Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn mà quan sát được tình huống Phượng Cửu. Chứng kiến sức mạnh thần thánh của nàng, Tinh Hồn tròn mắt kinh ngạc, hô hấp dồn dập. Sức mạnh bậc này, có thể đánh đồng với những gì mà hắn vô tình nhìn thấy khi chạm vào Phục long cổ đỉnh. Tinh Hồn đúng là vừa mừng vừa sợ.
Dung nham trong núi lửa toàn bộ bị Phượng Cửu thôn phệ toàn bộ. Một lúc sau, ánh quang biến mất. Từ trong đó hiện ra một nhân ảnh nữ tử diễm lệ vô song, toàn thân y phục đỏ rực như ánh lửa, bó sát toàn thân làm lộ ra những đường cong hoàn mỹ. Nước da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh mị hoặc, đôi môi anh đào mềm mại quyến rũ, mái tóc đen huyền không gió mà bay lất phất. Thần thái thoát tục, tựa như tiên nữ chốn cửu thiên hạ phàm vậy. Dùng lời lẽ thường tuyệt đối không thể lột tả hết vẻ đẹp của nàng.
Nữ tử diễm lệ vô song này đương nhiên chính là Phượng Cửu. Có điều so với trước đây, nàng còn xinh đẹp quyến rũ hơn gấp trăm lần. Tinh Hồn tuy rằng đã gặp qua biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, nhưng giờ phút này đã bị vẻ mị hoặc của nàng mê hoặc rồi. Thế nhưng, niệm lực của hắn cao hơn bất cứ người nào, nên ngay lập tức bừng tỉnh trở lại. Có điều đã giữ vững được thần trí, vẫn không quên ngắm nhan sắc tuyệt trần của Phượng Cửu.
Ngay khi giọt máu rơi vào lỗ khảm thì nó lập tức rực lên màu sắc hỗn độn, rồi tám cái khe rãnh chạy dọc khắp Trấn hồn bi cũng đồng thời sáng lên quang mang hỗn độn. Trấn hồn bi như bị lực lượng thần bí nào đó kích thích, lắc lư dữ dội, tùy thời muốn nổ tung. Nguyên thần Tinh Hồn chấn động, lập tức rời khỏi linh hồn hải của Phượng Cửu ngay lập tức. Khi trở về lại chân thân thì nhổ ra một ngụm máu tươi, lực lượng phản chấn khiến cho hắn bị nội thương. Thế nhưng Tinh Hồn không để tâm, thân thể khẽ động rời khỏi nơi chân thân Cửu vĩ hỏa phượng hoàng năm trăm thước, đứng trên một trên một cái thạch nham trầm tư quan sát.
Chỉ nghe trong không gian, âm thanh thập phần kích động của Phượng Cửu cứ liên tục không dứt:
- Ha ha ha, cuối cùng Phượng Cửu ta cũng thoát khỏi cái cấm chế chết tiệt này.
- Cửu vĩ hỏa phượng hoàng đã trở lại thế giới rồi.
- Đại ca, nhị ca, tam ca, ngày bốn chúng ta chân chính hội họp rốt cuộc đã đến. Ha ha ha…
- ………
Phượng Cửu cười nói phấn kích. “Tù long thoát khốn, nhất phi trùng thiên”, câu nói này ở tình huống hiện tại rất thích hợp với Phượng Cửu. Một đầu thần thú đại cường hãn bị phong ấn suốt mấy vạn năm, thậm chí là mấy ức vạn năm cuối cùng cũng được tung cánh bay lên bầu trời. Kể từ bây giờ huyền thoại sẽ trở lại, Tinh Hồn tự hỏi, thế giới này sẽ ra sao? Cửu vĩ hỏa phượng hoàng được tôn làm thần thú, chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong yêu tộc. Thế giới hiện tại, nhân tộc luôn chèn ép yêu tộc. Nhưng một đầu tứ linh đã xuất hiện, một thời gian nữa, ba đầu tứ linh còn lại cũng sẽ xuất thế. Không biết lúc đó, yêu tộc sẽ quật khởi mà đè ép nhân tộc giống như những gì mà họ từng làm với yêu tộc hay không đây.
Tinh Hồn sững người một giây tự hỏi, ngay lập tức hắn liền lắc đầu, miệng nở một nụ cười nhạt. Nhân tộc thì sao mà yêu tộc thì sao, tử chiến với nhau như thế nào, ai thắng ai thua đều không liên quan đến hắn. Chỉ cần là không động chạm gì đến hắn, thì có ra sao hắn một mực chẳng đoái hoài đến. Nhưng nếu đã động chạm rồi thì… hậu quả tất biết. Chính bản thân Tinh Hồn cũng không biết vì sao trong đầu lại có cái ý nghĩ này. Ý nghĩ nửa vời, vừa muốn bên nhân tộc, lại vừa muốn bên yêu tộc. Ài, chính hắn còn không hiểu bản thân hắn nữa là…
Bỗng nhiên, cả tòa núi lửa bị chấn động mạnh. Tinh Hồn lúc này mới sực tỉnh, Phượng Cửu bắt đầu muốn phá vỡ những sợi xích pháp tắc. Đôi mắt Phượng Cửu mở ra, tựa như ngọc bích vậy, ẩn chứa trong đó là những vầng tinh quang. Thân thể không lồ bắt đầu có sức sống trở lại, màu sắc trên thân so với lúc trước thì càng rực rỡ hơn nửa, thần uy lan tỏa ra khắp dị giới. Bên trên đỉnh đầu thạch nham bắt đầu rơi xuống, Tinh Hồn lập tức muốn rời khỏi. Thế nhưng liền nghĩ lại, bên ngoài là tầng tầng lôi kiếp đang đợi hắn. Nếu bây giờ mà chạy ra ngoài, lỡ đâu Thiên kiếp cảm ứng được Phượng Cửu thì lực lượng sẽ bạo tăng. Không còn cách nào khác, hắn liền tìm một cái khe an toàn rồi trốn vào Huyền Tiên các. Đứng bên trong quan sát tình huống. Trước khi chạy vào trong Huyền Tiên các, Tinh Hồn không có quên nói với Phượng Cửu:
- Ngươi thoát khỏi thiên địa pháp tắc thì đừng có vội bay khỏi núi lửa, bên ngoài có thiên kiếp. Hành động lỗ mãng không chỉ ngươi trọng thương mà còn làm nguy hiểm đến tính mạng bổn quân nữa.
- Nhớ rồi.
Phượng Cửu tuy rằng phấn khích, nhưng vẫn giữ vững được sự tỉnh táo. Thiên kiếp bên ngoài là do Tinh Hồn đột phá từ Độ kiếp kỳ đệ tứ trọng thành Độ kiếp kỳ đệ cửu trọng, tích tụ một lực lượng lôi phạt rất lớn. Nếu mà Phượng Cửu “nhất phi trùng thiên” thì sẽ khiến cho lực lượng Thiên kiếp tăng lên. Phượng Cửu tuy là một đầu tứ linh cường hãn, nhưng đối với sức mạnh cuồng bạo, có thể hủy diệt vạn vật của Thiên kiếp vẫn là rất sợ hãi. Thiên địa đại đạo chính là bất khả xâm phạm. Vạn vật chỉ là con sâu con kiến trong mắt Thiên địa đại đạo mà thôi.
Quay trở lại câu chuyện, thần lực của Phượng Cửu đã trở lại với nàng. Phượng Cửu vận chuyển thần lực, kêu gọi ra thứ sức mạnh hủy diệt cuồng bạo nhất của nàng, cũng chính là thiên phú mà tạo hóa ban tặng lúc nàng ra đời, Bất tử hỏa.
Cũng giống như Thuần dương chi hỏa chỉ tồn tại khi có Hỏa chi bổn nguyên, khắp cõi Hồng Hoang, chỉ có một sinh vật duy nhất sở hữu Bất tử hỏa thôi. Đó chính là Cửu vĩ hỏa phượng hoàng. Bất tử hỏa bắt đầu thiêu đốt những sợi xích pháp tắc, thiên địa thời khắc nào bạo động dữ dội. Nó tác động ngay đến cả thế giới bên ngoài, làm rung chuyển cả một mảnh đại địa. Thiên Lam đại lục, Thiên Hồng đại lục Thiên Dương đại lục và Thiên Băng đại lục, tất cả các cường giả đều bị cái hiện tượng siêu nhiên này mà kích động. Ai cũng đều nhìn nhau, rồi lại hướng nhìn về đại lục thần bí nhất Huyền Thiên giới, vùng đất thánh: Thần địa. Tuy rằng biết được nơi tạo ra hiện tượng chấn động này, nhưng không một người nào dám có ý nghĩ muốn đến đó cả. Bởi Thần địa – nơi được gọi là vùng đất thánh – chính là địa phương nguy hiểm nhất. Cho dù là đại cường giả cấp Đấu thần – Chí tôn đại thần – tiến vào đó cũng khó mà toàn thây rời khỏi. Trước đây cũng có vài người may mắn thoát khỏi, nhưng vừa ra đó thì chỉ còn vài hơi thở, thì thào rằng tuyệt đối không được đi vào Thần địa. Họ chỉ dám đứng yên, xem thử sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra hay không thôi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Tại một nơi thần bí nào đó trong hư không ở cõi Hồng Hoang, địa phương xung quanh là một mãng hỗn độn không một tia sinh khí. Có một bóng người khổng lồ, thân thể vạn vỡ, tuy rằng không có bất cứ một cử động nào, nhưng trên người hung uy toát ra mà không một ai có thể bì được. Mái tóc che di khuôn mặt, nhưng không thể che được đôi mắt lãnh huyết đỏ như máu, trông hắn giống như một ma thần viễn cổ.
Không biết vô tình hay cố tình, nhưng tình huống của hắn cũng giống như Phượng Cửu, bị những sợi xích pháp tắc bó buộc. Có điều khác biệt ở một điểm, hắn vẫn còn sức sống, vẫn nhận thức được tất cả mọi chuyện mà không cần phải phân ra phân thân như Phượng Cửu. Thần lực của người này, hoàn toàn cao hơn Phượng Cửu gấp mấy trăm lần.
Vốn đang nhắm mắt, nhưng giống như bị thứ gì đó kích thích, hắn bỗng mở mắt ra, phát ra hung uy, hư không bị thần lực của hắn hủy diệt tan nát. Giọng trầm bổng, gầm lên một tiếng:
- Không thể nào, tại sao có kẻ có thể thoát được Thiên địa pháp tắc trước bổn tọa. Rốt cuộc là kẻ nào? Chẳng lẽ tên đó đã trọng sinh rồi? Thái Cổ, tên hỗn đản, đợi khi bổn tọa phá vỡ giam cầm của ngươi, dù ngươi có là đại công thần sáng tạo đi nữa, bổn tọa vẫn sẽ hung hăng đập chết ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh. Hồng Quân, Dương Mi, Thương Khung, Đạo Đức, Nguyên Thủy, Linh Bảo… và cả ngươi nữa, bổn tọa sẽ giết hết, giết hết đám hỗn đã các ngươi.
Hắn gầm lên một các điên cuồng và phẫn hận, trong sát na, xung quanh hắn đều bị hóa thành một mãng hư vô. Những sợi xích pháp tắc bị tác động bởi sức mạnh cuồng bạo của hắn, trên bề mặt xuất hiện những vết rạn. Sức mạnh thật nghịch thiên, cho dù là Thiên địa đại đạo mà hắn vẫn có thể tác động được. Người này rốt cuộc là kẻ nào mà khủng bố đến vậy, liệu sau này Tinh Hồn có đối mặt với người này hay không? Tương lai có lẽ sẽ có câu trả lời thỏa đáng.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Huyền Thiên giới. Dị giới song song Di vong chi địa. Bên trong ngọn núi lửa, đã trải qua nửa ngày, Phượng Cửu thần lực càng lúc càng sung mãng, Bất tử hỏa cũng đồng thời càng mạnh mẽ khủng bố hơn. Lờ mờ ẩn chứa trong Bất tử hỏa có một tia Hỗn độn chi lực. Xích pháp tắc dưới sự thiêu đốt của Bất tử hỏa không hề có dấu hiệu suy yếu, nhưng một khắc trước, Hỗn độn chi lực xuất hiện hòa vào Bất tử hỏa. Cũng chính từ lúc này, xích pháp tắc dần dần bị phá hủy. Chỉ thấy xích pháp tắc càng lúc càng nhỏ lại, trải qua nửa ngày, xích pháp tắc không còn đủ năng lực giam cầm Phượng Cửu nữa.
Trong hư không nổ vang lên một tiếng, dị giới rung chuyển, tựa như trời sập. Không gian rực sáng ánh lửa đỏ tinh thuần của Bất tử hỏa, đồng thời một tiếng hót lanh lảnh, trong trẻo vang tận cửu thiên. Phượng Cửu cuối cũng cũng chân chính “tù long thoát khốn”, sức mạnh thần thánh không một ai bì kịp đã trở lại. Tinh Hồn bên trong Huyền Tiên các, nhờ vào đại thần thông Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn mà quan sát được tình huống Phượng Cửu. Chứng kiến sức mạnh thần thánh của nàng, Tinh Hồn tròn mắt kinh ngạc, hô hấp dồn dập. Sức mạnh bậc này, có thể đánh đồng với những gì mà hắn vô tình nhìn thấy khi chạm vào Phục long cổ đỉnh. Tinh Hồn đúng là vừa mừng vừa sợ.
Dung nham trong núi lửa toàn bộ bị Phượng Cửu thôn phệ toàn bộ. Một lúc sau, ánh quang biến mất. Từ trong đó hiện ra một nhân ảnh nữ tử diễm lệ vô song, toàn thân y phục đỏ rực như ánh lửa, bó sát toàn thân làm lộ ra những đường cong hoàn mỹ. Nước da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh mị hoặc, đôi môi anh đào mềm mại quyến rũ, mái tóc đen huyền không gió mà bay lất phất. Thần thái thoát tục, tựa như tiên nữ chốn cửu thiên hạ phàm vậy. Dùng lời lẽ thường tuyệt đối không thể lột tả hết vẻ đẹp của nàng.
Nữ tử diễm lệ vô song này đương nhiên chính là Phượng Cửu. Có điều so với trước đây, nàng còn xinh đẹp quyến rũ hơn gấp trăm lần. Tinh Hồn tuy rằng đã gặp qua biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, nhưng giờ phút này đã bị vẻ mị hoặc của nàng mê hoặc rồi. Thế nhưng, niệm lực của hắn cao hơn bất cứ người nào, nên ngay lập tức bừng tỉnh trở lại. Có điều đã giữ vững được thần trí, vẫn không quên ngắm nhan sắc tuyệt trần của Phượng Cửu.
/662
|