Tinh Hồn không nói lời nào, bước ra khỏi khách điếm, rồi dần biến mất trong dòng người trên phố. Những võ giả ngồi nghỉ ngơi trong khách điếm xì xào bàn tán thân phận của Tinh Hồn. Người thì bảo hắn là tinh anh đệ tử của đại tông môn, người khác lại nghĩ hắn là vương giả đại tộc… điểm chung chính là, đây tuyệt đối là thiên tài, không thể động chạm.
Sau khi Tinh Hồn ra khỏi khách điếm, ở phía trên lầu, có một nam tử trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi hai mốt, thân mặc bạch y, làn da trắng noãn, gương mặt anh tuấn. Thế nhưng đôi mắt có chút âm lệ, trên tay phe phẩy một cái quạt, tuy nhìn phong độ nhẹ nhàng, chỉ là có chút hương khí âm nhu. Đôi môi nhếch lên, mục quang nhìn theo hướng Tinh Hồn biến mất khẽ nói:
- Tên này thú vị thật. Hoa Tử Khâm, huynh có nhìn ra cách hắn xuất thủ như thế nào?
Một người ngồi cạnh cửa sổ, trên tay cầm một ly rượu, tuy rằng nhắm mắt thế nhưng thần thức lại hướng ra ngoài. Thiếu niên tên Hoa Tử Khâm này tuổi cũng sàn sàn với thiếu niên bạch y kia, diện mạo cũng rất anh tuấn, mái tóc màu vàng, thần thái toát trên người trông rất quý phái, hẳn là một vương tôn công tử thế nào đó. Nghe thấy thiếu niên bạch y kia hỏi, Hoa Tử Khâm mở mắt ra, có thể nhìn được trong đôi mắt là một mảng băng lạnh, lãnh đạm nói:
- Không biết. Tu vi Chân thần cảnh, nhưng ta đoán, thực lực chân chính rất mạnh.
- Vậy sao. Không ngờ lần đầu lịch lãm, lại gặp được một thiếu niên cao thủ. Đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Hoa Tử Khâm bỗng đứng dậy, bước tới đứng bên cạnh bạch y thiếu niên, hai tay đặt sau lưng, tư thế đạo mạo bất phàm, dường như vô ý hỏi:
- Dịch Phong Hành, đệ có tò mò thân phận người kia không?
Bạch y thiếu niên Dịch Phong Hành gật đầu. Hoa Tử Khâm mỉm cười, rồi ra lệnh cho mấy người đứng sau:
- Xích Bảo Thụ, ngươi dẫn theo vài người theo dõi thiếu niên vừa rồi. Nếu có thể tiếp cận được thì bảo với hắn là bổn công tử muốn mời hắn uống vài ly rượu làm quen.
Trung niên hắc bào tên Xích Bảo Thụ cung kính nói “dạ” một tiếng, rồi dẫn theo hai người nữa bước xuống lầu, đi theo hướng mà Tinh Hồn rời đi. Không biết thân phận của Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành này như thế nào, nhưng tuyệt đối là bất phàm. Có lẽ, Tinh Hồn sẽ sớm diện kiến hai thiếu niên này.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Khoảng nửa giờ sau, một đám người mặc lam y hung hăng kéo vào khách điếm. Nhìn y phục giống với tên Vệ Hải Lương khi nãy, hẳn đều là đệ tử Cổ La tông. Dẫn đầu là một lão giả tóc khoảng chừng sáu mươi tuổi, mái tóc có vài chỗ điểm bạc. Lão phát ra uy thế kinh người, chính là tu vi võ giả Đế cấp trung kỳ đỉnh phong. Đi bên cạnh còn có hai nữ tử đi cùng với Vệ Hải Lương, chắc chắn là sau khi về đến Cổ La tông thì đi thông báo chuyện Vệ Hải Lương bị Tinh Hồn đánh bay ra đường. Thế nhưng Tinh Hồn đã rời khỏi khách điếm từ sớm rồi. Đương nhiên không phải là Tinh Hồn sợ gì, chỉ là tạm thời không muốn kinh động Tiềm Uyên thành, để lỡ mất Tinh tú băng quả kia.
Lão giả dẫn đầu đoàn người Cổ La tông đứng trước khách điếm, liền quay sang hỏi nhị nữ, thái độ thập phần hung hãn, gằng giọng:
- Kẻ đánh lén Vệ công tử chính là trong cái khách điếm này?
Nhị nữ sắc mặt tỏ ra sợ hãi, lập tức gật đầu như gà mỏ thóc. Thế là lão ta lập tức tiến vào khách điếm, uy áp Võ đế phát ra làm cho người trong khách điếm kinh sợ. Lão đi đến chỗ tiểu nhị, quát:
- Kẻ xuất thủ với Vệ công tử hiện đang ở đâu.
Tiểu nhị dưới uy áp của lão ta thì cực kỳ sợ hãi, mồ hôi mồ kê ướt đẫm, thiếu điều muốn rớt tim ra ngoài. Tiểu nhị này tuy cũng là một võ giả, thế nhưng chỉ là một tên Võ tông nhỏ bé, làm sao mà so được với võ giả Đế cấp như lão già này. Tiểu nhị lấp ba lấp bắp đáp:
- Bẩm… vị công tử vừa rồi đã rời khỏi đây rồi.
- Hắn đi hướng nào?
- Là hướng kia.
Tiểu nhị dùng tay chỉ ra ngoài đường, đúng là hướng mà Tinh Hồn bỏ đi. Lão giả hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên chưởng một chưởng vào ngực của tiểu nhị, ánh mắt lăng lệ, quát:
- Đây chỉ là một trừng phạt nho nhỏ. Chúng ta đi.
Đánh tiểu nhị một phát hộc máu, rồi phủi tay bỏ đi. Hành vi này đúng là cường đoạt, người trong khách điếm đều khinh bỉ hành vi vừa rồi của lão. Thế nhưng chẳng ai dám lên tiếng cả, bởi thế giới này vốn thực lực vi tôn, muốn cản người khác thì thực lực phải mạnh đã. Lại nói, vừa nãy lão ta đúng là đã nhẹ tay, nếu không thì tiểu nhị kia đã hồn phi phách lạc rồi.
Tiểu nhị hộc ra một bãi máu, rồi khó khăn bò dậy. Bỗng nhiên một cái bình sứ nhỏ từ trên rơi xuống trước mặt hắn, nhìn lên thì thấy có một thiếu niên bạch y, diện mạo tuấn tú. Chính là thiếu niên tên Dịch Phong Hành vừa rồi để ý Tinh Hồn. Chỉ thấy Dịch Phong Hành cười cười, tay phe phẩy cái quát, nhìn hắn nói:
- Đó là linh dịch trị thương, ngươi cứ cầm lấy mà dùng.
- Đa tạ công tử.
Tiểu nhị bái tạ Dịch Phong Hành, rồi cầm lấy bình linh dịch, nghiên ngã đi vào trong căn phòng của mình, bắt đầu sử dụng cái bình linh dịch để trị thương.
Lại nói đến Tinh Hồn, sau khi rời khỏi khách điếm thì bắt đầu tìm một cái chỗ khác để trú qua đêm. Có lẽ do tin tức Tinh tú băng quả lan truyền khắp nơi nên người đến Tiềm Uyên thành rất đông, thế nên tìm một cái nhà trọ để ở cũng rất khó khăn. Có điều, việc này không quan trọng. Từ nhỏ đến giờ, Tinh Hồn đã quá quen với cuộc sống bên ngoài, đặt ở đâu cũng sống được. Hắn vừa đi, vừa suy nghĩ đến chuyện ở khách điếm.
Không phải là chuyện hắn xuất thủ đánh Vệ Hải Lương, vì sớm muộn gì, Cổ La tông cũng thuộc về hắn. Việc hắn đang suy nghĩ, chính là vì phát hiện ở trên tầng lầu có người quan sát mình. Quan sát ở đây, không phải là như những võ giả xung quanh, mà là âm thầm đánh giá hắn.
Hai người đó tuổi bất quá chỉ hơn hắn hai, ba tuổi gì đó, thế nhưng tu vi cũng rất cao cường. Một kẻ có tu vi Thiên thần cảnh sơ kỳ, kẻ khác có tu vi Thiên thần cảnh trung kỳ. Ngoài ra còn có một số cao thủ khác ở gần hai người này nữa, có lẽ là hộ vệ. Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện đến Thiên thần cảnh, so với hai vị hoàng tử Thiên Phong quốc bị Tinh Hồn giết chết là Trịnh Trường Không và Trịnh Dương Không cũng không quá thua kém. Xem ra thân phận hai người này không hề tầm thường chút nào. Mục đích của họ đến đây là vì đấu giá hội sắp diễn ra hay là vì một mục đích nào khác, Tinh Hồn tự hỏi.
Lúc này, Tinh Hồn chỉ hơi thắc mắc thôi. Bọn hắn muốn làm gì cũng được, Tinh Hồn vốn chẳng hơi sức đâu mà để tâm. Chỉ cần là không nhúng tay vào việc của hắn thì sao cũng được, nhưng mà nếu ngược lại thì… hậu quả e là không nhỏ đâu.
Nói “lúc này Tinh Hồn không quan tâm”, nhưng bây giờ thì lại khác rồi. Bởi Tinh Hồn phát hiện, có người đang theo dõi mình. Âm thầm tản thần thức ra thì có ba người. Kẻ mạnh nhất có tu vi Thần cấp hậu kỳ, hai người còn lại có tu vi Thần cấp trung kỳ. Ba người này, đúng là đã đứng cạnh Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành. Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, bỗng lách người đi vào một con hẻm nhỏ.
Khi ba người kia đi vào, thì không phát hiện Tinh Hồn đâu cả. Giống như quỷ mị vậy. Người dẫn đầu có tu vi Thần cấp hậu kỳ kinh ngạc, hỏi:
- Hắn đâu rồi? Rõ ràng là vừa mới vào đây mà?
Hắn không biết, hiển nhiên hai tên đi cùng với hắn cũng không biết rồi. Đang bối rối vì không biết phải làm như thế nào, thì bỗng đằng sau lưng, một âm thanh lạnh lẽo như từ chốn cửu u thổi lên, làm ba người lạnh cả sống lưng:
- Các ngươi là ai? Vì sao theo dõi ta?
Ba người quay lại thì thấy một thiếu niên thân vận hắc y, trên người tuyệt không phát ra một chút khí tức nào cả, hoàn toàn giống với một người bình thường. Thế nhưng đôi mắt màu huyết ngọc kia trừng trừng vào bọn họ, tựa hồ đã nhìn thấu tâm can. Chỉ cần ba người hành động trái khuấy, thì sẽ bị hắc y thiếu niên kia giết vậy. Đây chính là cái khí tức tử vong. Kẻ dẫn đầu ba người lập tức đáp:
- Không không, bọn ta không hề có ý đó.
Tinh Hồn nhíu mày, hỏi tiếp:
- Vậy các ngươi muốn gì?
Người bên kia thanh âm có chút hoảng loạn, đáp lời:
- Công tử nhà chúng ta khi nãy rất thưởng thức các hạ, muốn mời các hạ uống ly rượu tỏ ý kết giao bằng hữu. Không biết ý các hạ như thế nào.
Tinh Hồn trong đầu suy nghĩ gì đó, rồi lập tức từ chối:
- Không có hứng thú. Về bảo với công tử của các ngươi, lần sau nếu còn hành động như thế này thì đừng trách vì sao ta lại tìm hắn tính sổ.
Nói rồi, Tinh Hồn liền quay người, dứt áo bỏ đi. Ba người kia như cởi bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Đúng thật là, nói chuyện với Tinh Hồn giống như đang đối mặt với Diêm la đại vương, sơ sẩy là mất mạng như chơi. Nguy hiểm thật. Một người đứng bên cạnh, quay sang hỏi:
- Lữ Tiến, chúng ta có đi theo hắn nữa không?
Người tên Lữ Tiến, chính là người dẫn đầu ba người ở đây. Nghe tên kia hỏi, Lữ Tiến trừng mắt, gằng giọng quát một tiếng:
- Đầu ngươi chứa bã đậu hả. Có giỏi thì đi theo tên hắc ám đó nữa đi, xem thử cái mạng ngươi có còn không. Dốt chưa từng thấy.
Địa vị của Lữ Tiến này cao hơn hai người kia, nghe Lữ Tiến quát, tựa hồ là giận cá chém thớt. Chỉ tội cái tên này, đang tức giận lại chỏ mõ vào cho hắn phát tiết chứ. Hắn hậm hực, quay sang chỗ khác, tránh ánh mắt của tên điên Lữ Tiến. Trong lòng chửi mắng Lữ Tiến không thôi.
Người còn lại quay hỏi Lữ Tiến tiếp:
- Vậy bây giờ phải làm gì?
- Còn làm gì nữa. Đương nhiên là quay về báo lại với công tử rồi. Tên hắc ám kia đúng là cao ngạo, sớm muộn gì có ngày cũng bị người ta đánh thành cái đầu heo. Để lọt vào tay…
Hắn chưa kịp nói hết câu, thì có một cái phi đao bay xẹt qua mặt hắn, cắt bay mấy cọng tóc. Giây phút ấy, Lữ Tiến cảm thấy mình mới nhìn thấy Quỷ môn quan trước mặt. Cả người lạnh toát, sắc mặt tái nhợt. Hai người đương nhiên cũng nhìn thấy biểu cảm của hắn. Quay ra sau nhìn thì thấy có một cây phi đao cong vút, mỏng chừng một milimet, dài hai phần ba gang tay, độ cong rất chuẩn, đúng là phi đao thượng phẩm. Trên thân phi đao còn phát ra lam quang nhàn nhạt, khe khẽ còn có lôi điện bắn ra, trông rất đáng sợ.
Lữ Tiến đứng sững ra vài giây, sau đó ngã bệch xuống đất. Phải mấy phút sau, hắn mới lấy lại được bình tĩnh, lau đi mồ hôi lạnh đang túa ra trên mặt. Vừa rồi, chỉ một chút xíu nữa là cái mạng nhỏ này đã đi tong. May mắn là người xuất thủ đã thủ hạ lưu tình, bằng không thì… Bây giờ Lữ Tiến không dám nói bất cứ lời nào nữa. Người bị Lữ Tiến mắng vừa rồi, tuy cũng hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dạng của Lữ Tiến thì lại mừng ở trong lòng. Xem ra cũng là một tên nhỏ nhen.
Sau khi Tinh Hồn ra khỏi khách điếm, ở phía trên lầu, có một nam tử trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi hai mốt, thân mặc bạch y, làn da trắng noãn, gương mặt anh tuấn. Thế nhưng đôi mắt có chút âm lệ, trên tay phe phẩy một cái quạt, tuy nhìn phong độ nhẹ nhàng, chỉ là có chút hương khí âm nhu. Đôi môi nhếch lên, mục quang nhìn theo hướng Tinh Hồn biến mất khẽ nói:
- Tên này thú vị thật. Hoa Tử Khâm, huynh có nhìn ra cách hắn xuất thủ như thế nào?
Một người ngồi cạnh cửa sổ, trên tay cầm một ly rượu, tuy rằng nhắm mắt thế nhưng thần thức lại hướng ra ngoài. Thiếu niên tên Hoa Tử Khâm này tuổi cũng sàn sàn với thiếu niên bạch y kia, diện mạo cũng rất anh tuấn, mái tóc màu vàng, thần thái toát trên người trông rất quý phái, hẳn là một vương tôn công tử thế nào đó. Nghe thấy thiếu niên bạch y kia hỏi, Hoa Tử Khâm mở mắt ra, có thể nhìn được trong đôi mắt là một mảng băng lạnh, lãnh đạm nói:
- Không biết. Tu vi Chân thần cảnh, nhưng ta đoán, thực lực chân chính rất mạnh.
- Vậy sao. Không ngờ lần đầu lịch lãm, lại gặp được một thiếu niên cao thủ. Đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Hoa Tử Khâm bỗng đứng dậy, bước tới đứng bên cạnh bạch y thiếu niên, hai tay đặt sau lưng, tư thế đạo mạo bất phàm, dường như vô ý hỏi:
- Dịch Phong Hành, đệ có tò mò thân phận người kia không?
Bạch y thiếu niên Dịch Phong Hành gật đầu. Hoa Tử Khâm mỉm cười, rồi ra lệnh cho mấy người đứng sau:
- Xích Bảo Thụ, ngươi dẫn theo vài người theo dõi thiếu niên vừa rồi. Nếu có thể tiếp cận được thì bảo với hắn là bổn công tử muốn mời hắn uống vài ly rượu làm quen.
Trung niên hắc bào tên Xích Bảo Thụ cung kính nói “dạ” một tiếng, rồi dẫn theo hai người nữa bước xuống lầu, đi theo hướng mà Tinh Hồn rời đi. Không biết thân phận của Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành này như thế nào, nhưng tuyệt đối là bất phàm. Có lẽ, Tinh Hồn sẽ sớm diện kiến hai thiếu niên này.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Khoảng nửa giờ sau, một đám người mặc lam y hung hăng kéo vào khách điếm. Nhìn y phục giống với tên Vệ Hải Lương khi nãy, hẳn đều là đệ tử Cổ La tông. Dẫn đầu là một lão giả tóc khoảng chừng sáu mươi tuổi, mái tóc có vài chỗ điểm bạc. Lão phát ra uy thế kinh người, chính là tu vi võ giả Đế cấp trung kỳ đỉnh phong. Đi bên cạnh còn có hai nữ tử đi cùng với Vệ Hải Lương, chắc chắn là sau khi về đến Cổ La tông thì đi thông báo chuyện Vệ Hải Lương bị Tinh Hồn đánh bay ra đường. Thế nhưng Tinh Hồn đã rời khỏi khách điếm từ sớm rồi. Đương nhiên không phải là Tinh Hồn sợ gì, chỉ là tạm thời không muốn kinh động Tiềm Uyên thành, để lỡ mất Tinh tú băng quả kia.
Lão giả dẫn đầu đoàn người Cổ La tông đứng trước khách điếm, liền quay sang hỏi nhị nữ, thái độ thập phần hung hãn, gằng giọng:
- Kẻ đánh lén Vệ công tử chính là trong cái khách điếm này?
Nhị nữ sắc mặt tỏ ra sợ hãi, lập tức gật đầu như gà mỏ thóc. Thế là lão ta lập tức tiến vào khách điếm, uy áp Võ đế phát ra làm cho người trong khách điếm kinh sợ. Lão đi đến chỗ tiểu nhị, quát:
- Kẻ xuất thủ với Vệ công tử hiện đang ở đâu.
Tiểu nhị dưới uy áp của lão ta thì cực kỳ sợ hãi, mồ hôi mồ kê ướt đẫm, thiếu điều muốn rớt tim ra ngoài. Tiểu nhị này tuy cũng là một võ giả, thế nhưng chỉ là một tên Võ tông nhỏ bé, làm sao mà so được với võ giả Đế cấp như lão già này. Tiểu nhị lấp ba lấp bắp đáp:
- Bẩm… vị công tử vừa rồi đã rời khỏi đây rồi.
- Hắn đi hướng nào?
- Là hướng kia.
Tiểu nhị dùng tay chỉ ra ngoài đường, đúng là hướng mà Tinh Hồn bỏ đi. Lão giả hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên chưởng một chưởng vào ngực của tiểu nhị, ánh mắt lăng lệ, quát:
- Đây chỉ là một trừng phạt nho nhỏ. Chúng ta đi.
Đánh tiểu nhị một phát hộc máu, rồi phủi tay bỏ đi. Hành vi này đúng là cường đoạt, người trong khách điếm đều khinh bỉ hành vi vừa rồi của lão. Thế nhưng chẳng ai dám lên tiếng cả, bởi thế giới này vốn thực lực vi tôn, muốn cản người khác thì thực lực phải mạnh đã. Lại nói, vừa nãy lão ta đúng là đã nhẹ tay, nếu không thì tiểu nhị kia đã hồn phi phách lạc rồi.
Tiểu nhị hộc ra một bãi máu, rồi khó khăn bò dậy. Bỗng nhiên một cái bình sứ nhỏ từ trên rơi xuống trước mặt hắn, nhìn lên thì thấy có một thiếu niên bạch y, diện mạo tuấn tú. Chính là thiếu niên tên Dịch Phong Hành vừa rồi để ý Tinh Hồn. Chỉ thấy Dịch Phong Hành cười cười, tay phe phẩy cái quát, nhìn hắn nói:
- Đó là linh dịch trị thương, ngươi cứ cầm lấy mà dùng.
- Đa tạ công tử.
Tiểu nhị bái tạ Dịch Phong Hành, rồi cầm lấy bình linh dịch, nghiên ngã đi vào trong căn phòng của mình, bắt đầu sử dụng cái bình linh dịch để trị thương.
Lại nói đến Tinh Hồn, sau khi rời khỏi khách điếm thì bắt đầu tìm một cái chỗ khác để trú qua đêm. Có lẽ do tin tức Tinh tú băng quả lan truyền khắp nơi nên người đến Tiềm Uyên thành rất đông, thế nên tìm một cái nhà trọ để ở cũng rất khó khăn. Có điều, việc này không quan trọng. Từ nhỏ đến giờ, Tinh Hồn đã quá quen với cuộc sống bên ngoài, đặt ở đâu cũng sống được. Hắn vừa đi, vừa suy nghĩ đến chuyện ở khách điếm.
Không phải là chuyện hắn xuất thủ đánh Vệ Hải Lương, vì sớm muộn gì, Cổ La tông cũng thuộc về hắn. Việc hắn đang suy nghĩ, chính là vì phát hiện ở trên tầng lầu có người quan sát mình. Quan sát ở đây, không phải là như những võ giả xung quanh, mà là âm thầm đánh giá hắn.
Hai người đó tuổi bất quá chỉ hơn hắn hai, ba tuổi gì đó, thế nhưng tu vi cũng rất cao cường. Một kẻ có tu vi Thiên thần cảnh sơ kỳ, kẻ khác có tu vi Thiên thần cảnh trung kỳ. Ngoài ra còn có một số cao thủ khác ở gần hai người này nữa, có lẽ là hộ vệ. Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện đến Thiên thần cảnh, so với hai vị hoàng tử Thiên Phong quốc bị Tinh Hồn giết chết là Trịnh Trường Không và Trịnh Dương Không cũng không quá thua kém. Xem ra thân phận hai người này không hề tầm thường chút nào. Mục đích của họ đến đây là vì đấu giá hội sắp diễn ra hay là vì một mục đích nào khác, Tinh Hồn tự hỏi.
Lúc này, Tinh Hồn chỉ hơi thắc mắc thôi. Bọn hắn muốn làm gì cũng được, Tinh Hồn vốn chẳng hơi sức đâu mà để tâm. Chỉ cần là không nhúng tay vào việc của hắn thì sao cũng được, nhưng mà nếu ngược lại thì… hậu quả e là không nhỏ đâu.
Nói “lúc này Tinh Hồn không quan tâm”, nhưng bây giờ thì lại khác rồi. Bởi Tinh Hồn phát hiện, có người đang theo dõi mình. Âm thầm tản thần thức ra thì có ba người. Kẻ mạnh nhất có tu vi Thần cấp hậu kỳ, hai người còn lại có tu vi Thần cấp trung kỳ. Ba người này, đúng là đã đứng cạnh Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành. Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, bỗng lách người đi vào một con hẻm nhỏ.
Khi ba người kia đi vào, thì không phát hiện Tinh Hồn đâu cả. Giống như quỷ mị vậy. Người dẫn đầu có tu vi Thần cấp hậu kỳ kinh ngạc, hỏi:
- Hắn đâu rồi? Rõ ràng là vừa mới vào đây mà?
Hắn không biết, hiển nhiên hai tên đi cùng với hắn cũng không biết rồi. Đang bối rối vì không biết phải làm như thế nào, thì bỗng đằng sau lưng, một âm thanh lạnh lẽo như từ chốn cửu u thổi lên, làm ba người lạnh cả sống lưng:
- Các ngươi là ai? Vì sao theo dõi ta?
Ba người quay lại thì thấy một thiếu niên thân vận hắc y, trên người tuyệt không phát ra một chút khí tức nào cả, hoàn toàn giống với một người bình thường. Thế nhưng đôi mắt màu huyết ngọc kia trừng trừng vào bọn họ, tựa hồ đã nhìn thấu tâm can. Chỉ cần ba người hành động trái khuấy, thì sẽ bị hắc y thiếu niên kia giết vậy. Đây chính là cái khí tức tử vong. Kẻ dẫn đầu ba người lập tức đáp:
- Không không, bọn ta không hề có ý đó.
Tinh Hồn nhíu mày, hỏi tiếp:
- Vậy các ngươi muốn gì?
Người bên kia thanh âm có chút hoảng loạn, đáp lời:
- Công tử nhà chúng ta khi nãy rất thưởng thức các hạ, muốn mời các hạ uống ly rượu tỏ ý kết giao bằng hữu. Không biết ý các hạ như thế nào.
Tinh Hồn trong đầu suy nghĩ gì đó, rồi lập tức từ chối:
- Không có hứng thú. Về bảo với công tử của các ngươi, lần sau nếu còn hành động như thế này thì đừng trách vì sao ta lại tìm hắn tính sổ.
Nói rồi, Tinh Hồn liền quay người, dứt áo bỏ đi. Ba người kia như cởi bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Đúng thật là, nói chuyện với Tinh Hồn giống như đang đối mặt với Diêm la đại vương, sơ sẩy là mất mạng như chơi. Nguy hiểm thật. Một người đứng bên cạnh, quay sang hỏi:
- Lữ Tiến, chúng ta có đi theo hắn nữa không?
Người tên Lữ Tiến, chính là người dẫn đầu ba người ở đây. Nghe tên kia hỏi, Lữ Tiến trừng mắt, gằng giọng quát một tiếng:
- Đầu ngươi chứa bã đậu hả. Có giỏi thì đi theo tên hắc ám đó nữa đi, xem thử cái mạng ngươi có còn không. Dốt chưa từng thấy.
Địa vị của Lữ Tiến này cao hơn hai người kia, nghe Lữ Tiến quát, tựa hồ là giận cá chém thớt. Chỉ tội cái tên này, đang tức giận lại chỏ mõ vào cho hắn phát tiết chứ. Hắn hậm hực, quay sang chỗ khác, tránh ánh mắt của tên điên Lữ Tiến. Trong lòng chửi mắng Lữ Tiến không thôi.
Người còn lại quay hỏi Lữ Tiến tiếp:
- Vậy bây giờ phải làm gì?
- Còn làm gì nữa. Đương nhiên là quay về báo lại với công tử rồi. Tên hắc ám kia đúng là cao ngạo, sớm muộn gì có ngày cũng bị người ta đánh thành cái đầu heo. Để lọt vào tay…
Hắn chưa kịp nói hết câu, thì có một cái phi đao bay xẹt qua mặt hắn, cắt bay mấy cọng tóc. Giây phút ấy, Lữ Tiến cảm thấy mình mới nhìn thấy Quỷ môn quan trước mặt. Cả người lạnh toát, sắc mặt tái nhợt. Hai người đương nhiên cũng nhìn thấy biểu cảm của hắn. Quay ra sau nhìn thì thấy có một cây phi đao cong vút, mỏng chừng một milimet, dài hai phần ba gang tay, độ cong rất chuẩn, đúng là phi đao thượng phẩm. Trên thân phi đao còn phát ra lam quang nhàn nhạt, khe khẽ còn có lôi điện bắn ra, trông rất đáng sợ.
Lữ Tiến đứng sững ra vài giây, sau đó ngã bệch xuống đất. Phải mấy phút sau, hắn mới lấy lại được bình tĩnh, lau đi mồ hôi lạnh đang túa ra trên mặt. Vừa rồi, chỉ một chút xíu nữa là cái mạng nhỏ này đã đi tong. May mắn là người xuất thủ đã thủ hạ lưu tình, bằng không thì… Bây giờ Lữ Tiến không dám nói bất cứ lời nào nữa. Người bị Lữ Tiến mắng vừa rồi, tuy cũng hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dạng của Lữ Tiến thì lại mừng ở trong lòng. Xem ra cũng là một tên nhỏ nhen.
/662
|