Lại một lần nữa, cả đại sảnh đồng loạt nhìn Tinh Hồn. Một số người thậm chí còn ngất đi luôn. Sáu triệu nghìn vạn kim tệ, là sáu triệu nghìn vạn kim tệ đấy, chỉ dùng để mua cái Tinh tú băng quả mà bỏ ra một số tiền siêu lớn như thế. Bao nhiêu tiền đó, đủ để tạo ra mấy ngàn võ giả Đế cấp, thế nhưng tựa hồ đối với hắn chỉ là một con số thôi. Có thể nhìn thấy được hàng vạn ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn, còn có ghen ghét nữa. Một cường giả Chân thần cảnh thế nhưng tài sản mang trong người lại là một con số khổng lồ, thân phận thật sự rốt cuộc là như thế nào đây.
Trần Lâm Kiến áp chế khiếp sợ trong lòng, gõ gõ búa:
- Còn có vị nào ra giá cao hơn.
Đại sảnh chìm trong trầm mặc, đương nhiên làm gì còn ai muốn ra giá nữa. Thế là Tinh tú băng quả đã thuộc về Tinh Hồn. Lấy ra một cái càn khôn trạc chứa sáu triệu nghìn vạn kim tệ ném cho Trần Lâm Kiến. Trần Lâm Kiến thả thần thức vào càn khôn trạc, vừa đúng sáu triệu nghìn vạn kim tệ không dư không thiếu. Lam hạp chứa Tinh tú băng quả lại được đem vào trong.
Chỉ còn một kiện hàng cuối cùng nữa là kết thúc buổi đấu giá. Trên danh sách mà Lục Nguyên thương hội đưa cho võ giả tham gia buổi đấu giá không có ghi tên kiện hàng này, thế nên so với Tinh tú băng quả, sự mong chờ của mọi người tựa hồ không kém cạnh.
Rèm phía sau lưng Trần Lâm Kiến kéo lên, chỉ thấy trên một cái bệ đá có một cái cự đản* màu xanh lục, vỏ trứng có những cái hoa văn kỳ lạ. Mọi người trong buổi đấu giá đều hướng về phía lục cự đản kia. Dường như đây là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy một quả trứng lớn đến như vậy. Trần Lâm Kiến chậm rãi giải thích:
- Các vị bằng hữu, cái lục cự đản này Lục Nguyên thương hội có được hơn mười năm trước, được chính hội chủ tìm thấy tại Thiên Hồng đại lục Phù Quang sâm lâm. Tuy rằng đã tìm rất nhiều tài liệu, thượng cổ bí tịch nhưng không có một ghi chép nào về cái lục cự đản này. Hội trưởng liền đoán hẳn cái lục cự đản này lai lịch bất phàm, cố gắng dùng nhiều cách để khiến nó nở ra. Thế nhưng gần mươi năm lại không có một cái động tĩnh gì.
Nghe Trần Lâm Kiến nói vậy, một võ giả lên tiếng hỏi:
- Nói vậy đây là không còn sinh cơ giống như cái gốc bảo thụ trước sao?
Trần Lâm Kiến ôn tồn đáp:
- Cái này vẫn chưa chắc. Tuy rằng không có khiến nó nở ra được, nhưng hội trưởng chắc chắn rằng nó vẫn có sinh cơ, vì có ba lần cái cự đản xảy ra dị tượng. Lần thứ nhất là vào hơn mười bảy năm trước, lần thứ hai là gần một năm trước, và lần gần đây nhất là hơn một tháng trước. Cái lục cự đãn đột ngột tỏa quang mang trong vài giờ liền, sau đó vài giờ thì không có hiện tượng gì nữa. Thế nên mới nói, cái lục cự đãn này không phải là mất đi sinh cơ.
Mọi người trong đại sảnh ồ lên, gật đầu lia lịa, đồng thời xôn xao bàn tán về cái lai lịch của cái lục cự đản. Có thể đây là trứng của một đầu thần thú, thế nhưng rốt cuộc là của loài nào thì không ai biết được. Dịch Phong Hành ánh mắt trầm ngâm, tựa hồ đăm chiêu, nhíu mày hỏi:
- Hoa Tử Khâm, huynh có đoán ra cái lục cự đãn kia không?
Hoa Tử Khâm lắc đầu, thở dài trả lời:
- Chịu thôi. Ta đã xem qua không ít tài liệu trong thần điện, nhưng chưa có thấy qua bất kì tài liệu nào về cái lục cự đản kia cả. Ngay cả hội chủ Lục Nguyên thương hội thần bí kia mà cũng không biết được, một tiểu mao như ta thì làm sao mà đoán ra.
Dịch Phong Hành gật gật cái đầu.
Dưới đại sảnh, một cái võ giả khác lên tiếng hỏi:
- Thế nếu mua cái lục cự đản kia có tác dụng gì không?
- Đương nhiên là có, phải nói là tác dụng lớn nữa. Nếu như có thể hấp thu được linh khí phát ra từ cái lục cự đãn, thì công dụng không kém Tinh tú băng quả là mấy. Mà Tinh tú băng quả chỉ phục dụng được một lần, còn cái lục cự đản này thì có thể tùy thời hấp thu. – Trần Lâm Kiến giải thích nói.
Mọi người bàn tán một lúc, Trần Lâm Kiến mới phát ra uy áp để ổn định lại hiện trường. Sau đó, Trần Lâm Kiến nói tiếp:
- Như vậy thì bắt đầu. Giá khởi điểm là ba triệu nghìn vạn kim tệ, mỗi lần ra giá không được ít hơn năm mươi vạn kim tệ. Thỉnh.
Chỉ là giá khởi điểm thôi, thế nhưng lại cao hơn Tinh tú băng quả đến năm mươi nghìn vạn kim tệ. Tuy rằng Trần Lâm Kiến đã nói tác dụng của cự đản, nhưng không ai tình nguyện bỏ ra ba trăm triệu nghìn vạn kim tệ để mua nó cả. Mọi người không mua, nhưng Tinh Hồn thì lập tức lên tiếng:
- Năm triệu nghìn vạn kim tệ.
Một lần nâng lên hai triệu nghìn kim tệ mà khuôn mặt không chút thay đổi, trong buổi đấu giá hôm nay, tựa hồ chỉ có mỗi một mình Tinh Hồn mà thôi. Ngay cả hai vị công tử thần bí Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành cũng không có hăng hái như vậy. Đối với người khác là thế, còn Tinh Hồn thì chỉ là một con số mà thôi. Thứ duy nhất mà Tinh Hồn không thiếu hiện tại chính là tiền. Lần kịch chiến ở Không Di sơn, Tinh Hồn thu thập được ngàn cái càn khôn trạc, đều là của đám vương tôn công tử. Cái càn khôn trạc ít tiền nhất là khoảng bốn năm vạn kim tệ, còn nhiều nhất là một ức kim tệ. Đấu giá hội hiện tại tiêu phí gần một ức rưỡi kim tệ, nhưng với con số khổng lồ mà có, tựa hồ chỉ mới mất một phần năm mà thôi.
Lý do mà Tinh Hồn mua cái lục cự đản này là bởi vì khi nhìn thấy nó, Tinh Hồn bỗng có một cảm giác thân quen. Ngay lập tức không chần chừ mà quyết định ra giá thật cao để mua nó. Đại sảnh không có ai tranh chấp với hắn, thế nên nhanh chóng thu được nó.
Đấu giá hội lần này cứ như thế mà kết thúc, để lại cho người ta một cảm giác khó quên. Đặc biệt là đối với Tinh Hồn, ai nấy đều đặc biệt chú ý. Có một số người còn đến nói chuyện để kết thân với hắn nhưng đều bị Tinh Hồn cự tuyệt cả. Một vị chấp sự đến chỗ hắn để dẫn hắn vào trong nhận mấy kiện hàng đấu giá thành công.
Khi đến nơi thì thấy Trần Lâm Kiến đứng đợi sẵn, vẻ mặt tựa hồ mong chờ. Bên cạnh Trần Lâm Kiến có bảy tám người nữa, Tinh Hồn nhìn qua liền biết tu vi đều sàn sàn so với Trần Lâm Kiến. Trông thấy Tinh Hồn, Trần Lâm Kiến cùng mấy cái trưởng lão liền cười cười, thần thái biểu đạt sự kính trọng đối với Tinh Hồn:
- Vị công tử này không biết phải xưng hô như thế nào?
- Ta tên Dạ Quân.
Tinh Hồn lựa chọn một cái tên giả để che dấu thân phận, bởi vì cái kế hoạch sau này nên không để cho quá người biết. Trần Lâm Kiến gật đầu đáp:
- Thì ra là Dạ Quân công tử. – Sau đó hướng sang mấy cái trưởng lão đứng sau, giới thiệu qua một lượt, sau đó lại nói – Dạ Quân công tử, bởi vì công tử tiêu hao hơn một ức kim tệ, đối với Lục Nguyên thương hội chính là khách quý, đây là Lục Nguyên lệnh, mời công tử nhận cho.
Trần Lâm Kiến lấy ra từ trong ngực áo một cái lệnh bài màu xanh, trên đó có khắc hai chữ Lục Nguyên nổi bật. Tinh Hồn cầm lấy nó, mày kiếm hơi nhíu lại hỏi:
- Lục Nguyên lệnh này có tác dụng gì?
- Cái Lục Nguyên lệnh này biểu thị cho thân phận khách quý của công tử, nếu như sau này gặp khó khăn thì có thể nhờ đến Lục Nguyên thương hội hỗ trợ.
Tinh Hồn gật gật đầu, sau đó thu vào Huyền Tiên các. Sau đó Trần Lâm Kiến nói:
- Hiện tại để lão phu dẫn công tử đến nhận mấy kiện hàng.
Trần Lâm Kiến bên cạnh, vừa đi vừa trò chuyện. Một lúc sau thì đến một cái đại sảnh lớn, chính giữa là mấy kiện hàng bao gồm: song sinh nữ tử xà tộc, hai cái bảo hạp chứa Tinh tú băng quả và thượng cổ bảo thụ, cuối cùng là cái lục cự đản. Trần Lâm Kiến đưa tay mời Tinh Hồn đến nhận, đồng thời tất cả mọi người lui ra bên ngoài.
Hai nữ tử xà tộc nhìn thấy Tinh Hồn, trong ánh mắt lộ ra vẻ mị hoặc, quỳ xuống, thanh âm ôn nhu nói:
- Bái kiến chủ nhân.
- Đứng dậy đi. – Tinh Hồn phất tay để cho hai nàng đứng dậy.
- Tạ ơn chủ nhân.
Tinh Hồn nhìn hai nàng hỏi:
- Hai ngươi tên gì?
- Nô tì tên Vân Yên, còn đây là Vân Lục.
Nữ tử tên Vân Yên cung kính đáp.
Tinh Hồn gật đầu, sau đó nói với hai nàng:
- Ta mua hai ngươi không phải là vì cái mục đích kia. Do ta có một bằng hữu cũng là tộc nhân xà tộc, với lại hai ngươi có thiên phú Lam mị tà nhãn, thế nên ta mới mua hai ngươi.
Vân Yên, Vân Lục nhìn nhau. Không ngờ có người nhận ra cái thiên phú của hai nàng, và trên hết, với nhan sắc yêu mị của hai nàng mà thiếu niên trước mặt tựa hồ không chút cảm giác nào. Trước đâu khi không bị bắt làm nô lệ, bất kỳ ai nhìn thấy Vân Yên, Vân Lục đều bị vẻ đẹp của hai nàng mê hoặc đi, còn thiếu niên này chính là lần đầu tiên gặp được. Vân Yên cung kính hỏi:
- Vậy nô tì phải xưng hô với chủ nhân như thế nào?
- Hiện tại các ngươi không cần biết ta là ai. Mây ngày nữa, ta sẽ đưa hai ngươi đến gặp vị bằng hữu kia. Trước hết rời khỏi đây, ta có một số chuyện còn cần phải làm.
Tinh Hồn nói xong, đồng thời phất tay thu ba kiện hàng kia vào Huyền Tiên các, để đó sau này có thời gian sẽ nghiên cứu xong. Sau đó dẫn Vân Yên, Vân Lục bước ra khỏi phòng. Đám trưởng lão Lục Nguyên tiệm đang đứng ở bên ngoài đợi sẵn. Trò chuyện một lúc, Tinh Hồn mới rời khỏi Lục Nguyên thương hội. Hiện tại Tinh Hồn muốn đến thẳng Cổ La tông, nên mới để Vân Yên, Vân Lục hai người lại Lục Nguyên thương hội vài ngày. Do có Trần Lâm Kiến chắc nịch đảm bảo nên Tinh Hồn mới an tâm rời đi.
Mới đi khỏi Lục Nguyên tiệm vài trăm mét thì Tinh Hồn liền phát hiện sau lưng mình lại có người theo dõi. Bỗng trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt lóe hàn quang. “Một lũ không biết sống chết.” Tinh Hồn tự nói, thế nhưng không có đình chỉ cước bộ. Vẫn chậm rãi hướng về phía trước mà đi. Đang đi trên đường lớn thì sau lưng có tiếng người gọi:
Trần Lâm Kiến áp chế khiếp sợ trong lòng, gõ gõ búa:
- Còn có vị nào ra giá cao hơn.
Đại sảnh chìm trong trầm mặc, đương nhiên làm gì còn ai muốn ra giá nữa. Thế là Tinh tú băng quả đã thuộc về Tinh Hồn. Lấy ra một cái càn khôn trạc chứa sáu triệu nghìn vạn kim tệ ném cho Trần Lâm Kiến. Trần Lâm Kiến thả thần thức vào càn khôn trạc, vừa đúng sáu triệu nghìn vạn kim tệ không dư không thiếu. Lam hạp chứa Tinh tú băng quả lại được đem vào trong.
Chỉ còn một kiện hàng cuối cùng nữa là kết thúc buổi đấu giá. Trên danh sách mà Lục Nguyên thương hội đưa cho võ giả tham gia buổi đấu giá không có ghi tên kiện hàng này, thế nên so với Tinh tú băng quả, sự mong chờ của mọi người tựa hồ không kém cạnh.
Rèm phía sau lưng Trần Lâm Kiến kéo lên, chỉ thấy trên một cái bệ đá có một cái cự đản* màu xanh lục, vỏ trứng có những cái hoa văn kỳ lạ. Mọi người trong buổi đấu giá đều hướng về phía lục cự đản kia. Dường như đây là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy một quả trứng lớn đến như vậy. Trần Lâm Kiến chậm rãi giải thích:
- Các vị bằng hữu, cái lục cự đản này Lục Nguyên thương hội có được hơn mười năm trước, được chính hội chủ tìm thấy tại Thiên Hồng đại lục Phù Quang sâm lâm. Tuy rằng đã tìm rất nhiều tài liệu, thượng cổ bí tịch nhưng không có một ghi chép nào về cái lục cự đản này. Hội trưởng liền đoán hẳn cái lục cự đản này lai lịch bất phàm, cố gắng dùng nhiều cách để khiến nó nở ra. Thế nhưng gần mươi năm lại không có một cái động tĩnh gì.
Nghe Trần Lâm Kiến nói vậy, một võ giả lên tiếng hỏi:
- Nói vậy đây là không còn sinh cơ giống như cái gốc bảo thụ trước sao?
Trần Lâm Kiến ôn tồn đáp:
- Cái này vẫn chưa chắc. Tuy rằng không có khiến nó nở ra được, nhưng hội trưởng chắc chắn rằng nó vẫn có sinh cơ, vì có ba lần cái cự đản xảy ra dị tượng. Lần thứ nhất là vào hơn mười bảy năm trước, lần thứ hai là gần một năm trước, và lần gần đây nhất là hơn một tháng trước. Cái lục cự đãn đột ngột tỏa quang mang trong vài giờ liền, sau đó vài giờ thì không có hiện tượng gì nữa. Thế nên mới nói, cái lục cự đãn này không phải là mất đi sinh cơ.
Mọi người trong đại sảnh ồ lên, gật đầu lia lịa, đồng thời xôn xao bàn tán về cái lai lịch của cái lục cự đản. Có thể đây là trứng của một đầu thần thú, thế nhưng rốt cuộc là của loài nào thì không ai biết được. Dịch Phong Hành ánh mắt trầm ngâm, tựa hồ đăm chiêu, nhíu mày hỏi:
- Hoa Tử Khâm, huynh có đoán ra cái lục cự đãn kia không?
Hoa Tử Khâm lắc đầu, thở dài trả lời:
- Chịu thôi. Ta đã xem qua không ít tài liệu trong thần điện, nhưng chưa có thấy qua bất kì tài liệu nào về cái lục cự đản kia cả. Ngay cả hội chủ Lục Nguyên thương hội thần bí kia mà cũng không biết được, một tiểu mao như ta thì làm sao mà đoán ra.
Dịch Phong Hành gật gật cái đầu.
Dưới đại sảnh, một cái võ giả khác lên tiếng hỏi:
- Thế nếu mua cái lục cự đản kia có tác dụng gì không?
- Đương nhiên là có, phải nói là tác dụng lớn nữa. Nếu như có thể hấp thu được linh khí phát ra từ cái lục cự đãn, thì công dụng không kém Tinh tú băng quả là mấy. Mà Tinh tú băng quả chỉ phục dụng được một lần, còn cái lục cự đản này thì có thể tùy thời hấp thu. – Trần Lâm Kiến giải thích nói.
Mọi người bàn tán một lúc, Trần Lâm Kiến mới phát ra uy áp để ổn định lại hiện trường. Sau đó, Trần Lâm Kiến nói tiếp:
- Như vậy thì bắt đầu. Giá khởi điểm là ba triệu nghìn vạn kim tệ, mỗi lần ra giá không được ít hơn năm mươi vạn kim tệ. Thỉnh.
Chỉ là giá khởi điểm thôi, thế nhưng lại cao hơn Tinh tú băng quả đến năm mươi nghìn vạn kim tệ. Tuy rằng Trần Lâm Kiến đã nói tác dụng của cự đản, nhưng không ai tình nguyện bỏ ra ba trăm triệu nghìn vạn kim tệ để mua nó cả. Mọi người không mua, nhưng Tinh Hồn thì lập tức lên tiếng:
- Năm triệu nghìn vạn kim tệ.
Một lần nâng lên hai triệu nghìn kim tệ mà khuôn mặt không chút thay đổi, trong buổi đấu giá hôm nay, tựa hồ chỉ có mỗi một mình Tinh Hồn mà thôi. Ngay cả hai vị công tử thần bí Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành cũng không có hăng hái như vậy. Đối với người khác là thế, còn Tinh Hồn thì chỉ là một con số mà thôi. Thứ duy nhất mà Tinh Hồn không thiếu hiện tại chính là tiền. Lần kịch chiến ở Không Di sơn, Tinh Hồn thu thập được ngàn cái càn khôn trạc, đều là của đám vương tôn công tử. Cái càn khôn trạc ít tiền nhất là khoảng bốn năm vạn kim tệ, còn nhiều nhất là một ức kim tệ. Đấu giá hội hiện tại tiêu phí gần một ức rưỡi kim tệ, nhưng với con số khổng lồ mà có, tựa hồ chỉ mới mất một phần năm mà thôi.
Lý do mà Tinh Hồn mua cái lục cự đản này là bởi vì khi nhìn thấy nó, Tinh Hồn bỗng có một cảm giác thân quen. Ngay lập tức không chần chừ mà quyết định ra giá thật cao để mua nó. Đại sảnh không có ai tranh chấp với hắn, thế nên nhanh chóng thu được nó.
Đấu giá hội lần này cứ như thế mà kết thúc, để lại cho người ta một cảm giác khó quên. Đặc biệt là đối với Tinh Hồn, ai nấy đều đặc biệt chú ý. Có một số người còn đến nói chuyện để kết thân với hắn nhưng đều bị Tinh Hồn cự tuyệt cả. Một vị chấp sự đến chỗ hắn để dẫn hắn vào trong nhận mấy kiện hàng đấu giá thành công.
Khi đến nơi thì thấy Trần Lâm Kiến đứng đợi sẵn, vẻ mặt tựa hồ mong chờ. Bên cạnh Trần Lâm Kiến có bảy tám người nữa, Tinh Hồn nhìn qua liền biết tu vi đều sàn sàn so với Trần Lâm Kiến. Trông thấy Tinh Hồn, Trần Lâm Kiến cùng mấy cái trưởng lão liền cười cười, thần thái biểu đạt sự kính trọng đối với Tinh Hồn:
- Vị công tử này không biết phải xưng hô như thế nào?
- Ta tên Dạ Quân.
Tinh Hồn lựa chọn một cái tên giả để che dấu thân phận, bởi vì cái kế hoạch sau này nên không để cho quá người biết. Trần Lâm Kiến gật đầu đáp:
- Thì ra là Dạ Quân công tử. – Sau đó hướng sang mấy cái trưởng lão đứng sau, giới thiệu qua một lượt, sau đó lại nói – Dạ Quân công tử, bởi vì công tử tiêu hao hơn một ức kim tệ, đối với Lục Nguyên thương hội chính là khách quý, đây là Lục Nguyên lệnh, mời công tử nhận cho.
Trần Lâm Kiến lấy ra từ trong ngực áo một cái lệnh bài màu xanh, trên đó có khắc hai chữ Lục Nguyên nổi bật. Tinh Hồn cầm lấy nó, mày kiếm hơi nhíu lại hỏi:
- Lục Nguyên lệnh này có tác dụng gì?
- Cái Lục Nguyên lệnh này biểu thị cho thân phận khách quý của công tử, nếu như sau này gặp khó khăn thì có thể nhờ đến Lục Nguyên thương hội hỗ trợ.
Tinh Hồn gật gật đầu, sau đó thu vào Huyền Tiên các. Sau đó Trần Lâm Kiến nói:
- Hiện tại để lão phu dẫn công tử đến nhận mấy kiện hàng.
Trần Lâm Kiến bên cạnh, vừa đi vừa trò chuyện. Một lúc sau thì đến một cái đại sảnh lớn, chính giữa là mấy kiện hàng bao gồm: song sinh nữ tử xà tộc, hai cái bảo hạp chứa Tinh tú băng quả và thượng cổ bảo thụ, cuối cùng là cái lục cự đản. Trần Lâm Kiến đưa tay mời Tinh Hồn đến nhận, đồng thời tất cả mọi người lui ra bên ngoài.
Hai nữ tử xà tộc nhìn thấy Tinh Hồn, trong ánh mắt lộ ra vẻ mị hoặc, quỳ xuống, thanh âm ôn nhu nói:
- Bái kiến chủ nhân.
- Đứng dậy đi. – Tinh Hồn phất tay để cho hai nàng đứng dậy.
- Tạ ơn chủ nhân.
Tinh Hồn nhìn hai nàng hỏi:
- Hai ngươi tên gì?
- Nô tì tên Vân Yên, còn đây là Vân Lục.
Nữ tử tên Vân Yên cung kính đáp.
Tinh Hồn gật đầu, sau đó nói với hai nàng:
- Ta mua hai ngươi không phải là vì cái mục đích kia. Do ta có một bằng hữu cũng là tộc nhân xà tộc, với lại hai ngươi có thiên phú Lam mị tà nhãn, thế nên ta mới mua hai ngươi.
Vân Yên, Vân Lục nhìn nhau. Không ngờ có người nhận ra cái thiên phú của hai nàng, và trên hết, với nhan sắc yêu mị của hai nàng mà thiếu niên trước mặt tựa hồ không chút cảm giác nào. Trước đâu khi không bị bắt làm nô lệ, bất kỳ ai nhìn thấy Vân Yên, Vân Lục đều bị vẻ đẹp của hai nàng mê hoặc đi, còn thiếu niên này chính là lần đầu tiên gặp được. Vân Yên cung kính hỏi:
- Vậy nô tì phải xưng hô với chủ nhân như thế nào?
- Hiện tại các ngươi không cần biết ta là ai. Mây ngày nữa, ta sẽ đưa hai ngươi đến gặp vị bằng hữu kia. Trước hết rời khỏi đây, ta có một số chuyện còn cần phải làm.
Tinh Hồn nói xong, đồng thời phất tay thu ba kiện hàng kia vào Huyền Tiên các, để đó sau này có thời gian sẽ nghiên cứu xong. Sau đó dẫn Vân Yên, Vân Lục bước ra khỏi phòng. Đám trưởng lão Lục Nguyên tiệm đang đứng ở bên ngoài đợi sẵn. Trò chuyện một lúc, Tinh Hồn mới rời khỏi Lục Nguyên thương hội. Hiện tại Tinh Hồn muốn đến thẳng Cổ La tông, nên mới để Vân Yên, Vân Lục hai người lại Lục Nguyên thương hội vài ngày. Do có Trần Lâm Kiến chắc nịch đảm bảo nên Tinh Hồn mới an tâm rời đi.
Mới đi khỏi Lục Nguyên tiệm vài trăm mét thì Tinh Hồn liền phát hiện sau lưng mình lại có người theo dõi. Bỗng trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt lóe hàn quang. “Một lũ không biết sống chết.” Tinh Hồn tự nói, thế nhưng không có đình chỉ cước bộ. Vẫn chậm rãi hướng về phía trước mà đi. Đang đi trên đường lớn thì sau lưng có tiếng người gọi:
/662
|