Tinh Hồn đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc. Tuy rằng đã biết Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành hai người thân phận không tầm thường, thế nhưng lại là đệ tử Ngạo kiếm thần điện, cùng với Thiên Lam thần điện, Thiên Long thần điện và Lưu Sa thần điện đứng đầu Huyền Thiên giới. Lúc còn là đệ tử Thiên Lam thần điện, Tinh Hồn tuy rằng dùng thời gian chính để bế quan, nhưng đối với những sự kiện ở Huyền Thiên giới thì vẫn là rất chú tâm, đặc biệt là những thế lực thống trị tứ hoang Huyền Thiên giới. Nghe nói điện chủ Ngạo kiếm thần điện cũng mang họ Hoa. Không cầm được, Tinh Hồn liền hỏi:
- Không lẽ, Hoa Tử Khâm ngươi là…
Dịch Phong Hành ngồi cạnh gương mặt nở nụ cười, đáp:
- Ngươi đoán đúng rồi đấy, Hoa Tử Khâm chính là nhi tử của sư bá Hoa Đồng Thế. Thất thiếu chủ Hoa Tử Khâm.
- Thất kính, thất kính rồi. Không ngờ thân phận Hoa Tử Khâm ngươi thật đúng là bất phàm
Tinh Hồn lập tứ lấy lại dáng vẻ đạo mạo như trước, thế nhưng trong lời nói vẫn rất khiêm tốn. Hoa Tử Khâm cười trừ, trong đôi mắt thoáng qua vẻ hơi buồn, nói:
- Có gì đáng nói đâu chứ.
Dịch Phong Hành là huynh đệ với Hoa Tử Khâm từ nhỏ, thế nên liền hiểu ngay tâm trạng của hắn. Lập tức chuyển sang chủ đề khác. Hắn quay sang hỏi Tinh Hồn:
- Không biết Dạ Quân đến Tiềm Uyên thành này là để lịch lãm hay còn một chuyện nào khác?
Tinh Hồn hơi ngạc nhiên, liền biết rằng, Hoa Tử Khâm này có lẽ không được điện chủ Hoa Đồng Thế coi trọng, thế nên khi nhắc tới ba chữ “thất thiếu chủ” thì tâm tư liền buồn. Tuy rằng chỉ thoáng qua, nhưng làm sao mà lọt khỏi tầm mắt Tinh Hồn được. Bỗng trên môi ẩn hiện một nụ cười, nghe Dịch Phong Hành hỏi, Tinh Hồn liền nói:
- Mục đích của ta đến đây, không chỉ lịch lãm mà còn…
Chưa kịp nói hết câu, thì bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào. Ngay lập tức làm cho Tinh Hồn, Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành nhíu mày. Chỉ nghe ở ngoài kia, có âm thanh của những thiếu nữ, dường như là đang ngăn cản ai đó.
- Vệ công tử, xin ngài đừng làm loạn ở đây có được không?
- Hừ, Thẩm Tú, tốt nhất đừng có ngăn cản bổn công tử. Nếu như để bổn công tử nổi giận, thì ngươi nên biết hậu quả như thế nào.
Nói rồi, hắn mặc cho Thẩm Tú ngăn cản, phá cửa đi vào trong. Đúng là căn phòng mà ba người Tinh Hồn đang ngồi đàm đạo. Tinh Hồn đôi mắt lạnh lẽo nhìn Vệ Vô Thanh. Chỉ thấy sau lưng Vệ Vô Thanh có hơn ba bốn mươi người, mạnh nhất trong đó là võ giả Thánh cấp trung kỳ.
Vệ Vô Thanh bộ dạng kiêu ngạo, thanh âm tàn khốc nói:
- Tốt lắm, vẫn chưa chạy khỏi đây.
Dịch Phong Hành lúc này, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, tựa hồ như một thanh kiếm sắp xuất ra khỏi vỏ vậy, ánh mắt như sắc bén như kiếm, tuy rằng không tỏa ra uy áp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
- Ngươi là kẻ nào? Dám vào đây náo loạn, không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Đám người Vệ Vô Thanh, ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó cười phá lên, tựa hồ như là lần đầu tiên nghe được một câu chuyện rất nực cười vậy. Một gã trưởng lão không cầm được, chỉ tay vào mặt ba người Tinh Hồn, trong mắt hiển lộ một vẻ khinh thường, vừa cười vừa nói:
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi không biết đây là ai à? Chính là Vệ Vô Thanh, Vệ công tử, một trong những đệ tử thiên phú cao nhất Cổ La tông, được tông chủ rất mực coi trọng. Một kẻ như ngươi mà cũng dám khinh thường Vệ công tử sao, có tin ngay lập tức ngươi…
Hắn chưa kịp nói ra mấy chữ còn lại, thì cả người liền cứng đờ lại, chỉ thấy dường như có một khí tức lạnh lẽo đến tột cùng lướt qua thân thể mình, thậm chí là đi sâu vào linh hồn mình và xé nát nó. Chỉ vài giây, thân thể gã đổ ầm xuống đất, giống như một cái cây bị người ta đốn ngã vậy. Ngay lập, Vệ Vô Thanh và đám thủ hạ, đám nữ tử đứng bên ngoài, mà ngay cả Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành đồng dạng cũng như vậy, không hiểu tên thủ hạ của Vệ Vô Thanh kia đang làm trò gì. Tự nhiên lại ngã nhào xuống đất, đang diễn trò gì vậy?
Cả căn phòng bỗng dưng im lặng một cách kỳ lạ, mọi ánh mắt đều nhìn vào cái gã đang nằm trên sàn kia. Một gã nam tử trẻ tuổi đứng gần với hắn khuôn mặt hiếu kỳ, lắc lắc người hắn hỏi:
- La Chí Xương, ngài đang làm gì vậy.
Thế nhưng lại không có một cái động tĩnh gì. Gã thuộc hạ trẻ tuổi của Vệ Vô Thanh liền cúi xuống, thì liền phát hiện tên này hơi thở không còn, đã hoàn toàn mất đi sinh cơ. Bỗng nhiên khuôn mặt của gã hiện lên một vẻ khiếp sợ, trên trán bỗng nhiên mồ hôi túa ra như mưa, quay sang nói với Vệ Vô Thanh:
- Công tử, La… La Chí Xương trưởng lão chết rồi?
- Cái gì?
Vệ Vô Thanh kinh ngạc thốt lên. Đang yên đang lành, tự nhiên sao lại chết. Một phút trước, La Chí Xương không phải vẫn rất khỏe mạnh hay sao, vẫn là đang cười khinh bỉ ba người kia sao? Chẳng lẽ là cười nhiều quá, bị phát ách mà chết sao? Thật là làm người ta kinh ngạc à. Trong lúc mọi người không hiểu gì, thì bỗng một thanh âm lãnh đạm chậm rãi vang lên:
- Ta ghét nhất là kẻ nào chỉ tay vào ta.
Hoa Tử Khâm, Dịch Phong Hành, Vệ Vô Thanh cùng tất cả mọi người đều hướng về người thiếu niên hắc y anh tuấn, dáng vẻ đạo mạo như thư sinh kia. Chỉ thấy hắn nâng ly rượu lên, uống một hơi, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Thế nhưng, vào cái thời khắc này lại làm cho người ta khiếp hãi. Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành từ trước đã xem qua cái thủ đoạn của Tinh Hồn, nhưng bây giờ vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc. Rốt cuộc là hắn đã làm như thế nào để tiễn La Chí Xương kia đi chầu Diêm Vương? Chẳng ai biết được, ngoại trừ chính bản thân hắn cả.
Vệ Vô Thanh đôi mắt lộ nổi lên gân đỏ, chân chính là đã tức giận, hắn định chỉ tay thẳng vào Tinh Hồn, nhưng sực nhớ ra, La Chí Xương cũng vì cái hành động này mà đột ngột bị mất mạng. Hắn đình chỉ tay của mình lại, có điều giọng nói không giấu nổi sát khí, gằng giọng nói:
- Ngươi dám giết người Cổ La tông?
- Trước giờ chưa có việc gì mà ta không dám làm cả.
Vẫn cái bộ dáng lạnh lùng, nhưng thập phần cao ngạo ấy. Tinh Hồn nhìn đám Vệ Vô Thanh, song nhãn màu huyết hồng kia, khuôn mặt lãnh dạm kia… mọi cử chỉ của Tinh Hồn đều làm bọn chúng khiếp sợ. Vốn dĩ đến đây là để cướp mấy thứ mà ba người Tinh Hồn mua được trong buổi đấu giá. Nhưng vào lúc này, ai nấy đều tràn ngập sự sợ hãi. Còn đâu cái bộ dạng hổ báo lúc phá cửa xông vào cơ chứ.
Vệ Vô Thanh lúc này đã tràn ngập sự khiếp sợ rồi, có điều vẫn trong yếu ngoài mạnh, dùng cái uy danh của Cổ La tông nói:
- Ta chính là đại công tử Vệ gia ở Tiềm Uyên thành, là đệ tử mà Cổ La tông coi trọng. Ngươi dám làm gì ta sao?
- Vẫn câu nói trên, không có việc gì là ta không dám. Kể cả việc, hủy diệt Cổ La tông mà ngươi đang dựa vào.
Hủy diệt Cổ La tông, nếu như bình thường nói ra thì đúng là làm cho người ta cười thúi đầu. Thậm chí là cho tên đó một ao nước bọt để khiến cho hắn tỉnh lại, bớt ảo tưởng sức mạnh đi. Có điều, vào lúc này không ai dám hó hé một cái gì cả. Cái dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra kia lại khiến cho người ta có cảm giác, tử thần đang ở trước mặt họ.
Tinh Hồn lại uống một ly rượu, trên môi nở ra một nụ cười nhẹ. Đối với nụ cười, giống như là nụ cười thần chết, đôi mắt có chút lập lờ nói:
- Vệ Vô Thanh đúng không? Ta cho ngươi thời gian một khác để rời khỏi đây, à mà tốt nhất là chạy về Cổ La tông đi. Sẵn tiện nói luôn với Cổ Xích Phong là, một chút nữa sẽ có khách quý đến gặp.
Không một ai ở đây hiểu Tinh Hồn đang nói chuyện gì cả. Đám Vệ Vô Thanh đã được Tinh Hồn cho rời đi, có điều vẫn đứng khựng lại đó, có lẽ là chưa kịp thích ứng với những gì mà Tinh Hồn vừa nói. Tinh Hồn mày kiếm hơi nhíu lại, hỏi:
- Bộ không muốn rời khỏi đây sao?
Cả đám như được đánh tỉnh, Vệ Vô Thanh và đám thuộc hạ mặt mày tái nhợt, vội vã rời khỏi. Bọn chúng vẫn không quên chuyện nhặt xác La Chí Xương đi. Thẩm Tú sắc mặt cũng đã xanh xao, thanh âm nhỏ nhẹ bảo mọi người rời đi. Không gian lại trở về với sự tĩnh lặng như ban nãy. Nhìn hai người Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành tròn mắt kinh ngạc, Tinh Hồn không giấu được buồn cười, hỏi:
- Làm gì mà nhìn ta dữ vậy. Chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?
Hai người ngẩn ra, tuy rằng là Tinh Hồn đang trêu, thế nhưng chẳng thấy buồn cười chút nào cả. Dịch Phong Hành ý tứ mập mờ hỏi:
- Dạ Quân, ngươi giết tên La Chí Xương lúc nào thế?
Đây cũng là điều mà Hoa Tử Khâm đang đinh ninh. Tinh Hồn chỉ cười, uống chén rượu, lấy ra từ trong Huyền Tiên các năm mươi vạn kim tệ, đương nhiên là để trong Càn Khôn trạc, đặt ở trên bàn. Sau đó đứng thẳng người dậy, lúc này toàn thân Tinh Hồn bộc lộ một cái khí chất khó tả, khí chất mà chỉ có những người thống trị vạn vật mới có. Tinh Hồn xoay người, cước bộ chậm rãi, vừa đi vừa nói:
- Chuyện đó, lúc khác ta sẽ kể với hai ngươi. Lúc này ta có chuyện phải làm. À nếu như hai ngươi rảnh thì cùng đi với ta cho vui. Đến đó, hai ngươi sẽ biết được mục đích ta đến Tiềm Uyên thành này là để làm gì.
Nói xong, Tinh Hồn ra khỏi căn phòng. Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành nhìn nhau, trong đầu đều có chung một suy nghĩ, đó là thiếu niên Dạ Quân này đúng là thần thần bí bí, một người luôn bao phủ bởi một tầng hắc khí dày đặc, không một ai có thể nhìn thấu được. Có điều, hai người xác thực rất muốn biết mục đích Tinh Hồn đến đây để làm gì. Có lẽ suy đoán lúc trước rằng Tinh Hồn đến để tham gia đấu giá hội là hoàn toàn sai. Lập tức hai người đứng dậy, bước xuống lầu thật nhanh, đi theo sau lưng Tinh Hồn.
Đi được một lúc thì Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành nhận ra, cái hướng mà bọn họ đang đi chính là đường đến Cổ La tông. Lúc còn ở Di Hồng lâu, Tinh Hồn đã nói với Vệ Vô Thanh là “hủy diệt Cổ La tông”, không lẽ mục đích hắn đến đây, chính là nhắm vào Cổ La tông sao? Tông chủ Cổ La tông tu vi chính là Thần Vương cảnh sơ kỳ. Nếu như Tinh Hồn có thể hủy diệt Cổ La tông, không lẽ tu vi hắn… Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành trong lòng hiện lên một vẻ khiếp sợ. Nhìn Tinh Hồn chỉ sợ tuổi còn nhỏ hơn cả hai người, nhưng tu vi lại thâm sâu khó lường. Ở thời điểm hiện tại, những bất thế thiên tài mà bọn họ biết được có ba người. Người thứ nhất ở Thiên Lam đại lục, đương kim thái tử Trịnh Thần Không; người thứ hai ở Thiên Long thần điện, tuy rằng cao danh quý tánh vẫn còn chưa được xác nhận, thế nhưng được biết là tuổi không quá hai mươi, tu luyện với tốc độ thần kỳ, với tìm lực, thiên phú cao cường, sớm muộn cũng sẽ vượt qua thái tử Trịnh Thần Không. Còn người thứ ba, cũng đến từ Thiên Lam đại lục, tên là Tinh Hồn. Người này mấy tháng trước mới được Thiên lam Long hổ bảng xác nhận thôi. Hắn đánh bại Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, giao chiến với thái tử Trịnh Thần Không tựa hồ chẳng kém cạnh. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa biết tung tích ở đâu, nhưng tìm lực của người tên Tinh hồn này rất cao. Hoa Tử Khâm sực nhớ Tinh Hồn nói, hắn là người Thiên Lam đại lục, cũng là đệ tử Thiên Lam thần điện, hoàn toàn đồng dạng với người được sánh ngang với đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không.
- Không lẽ, Hoa Tử Khâm ngươi là…
Dịch Phong Hành ngồi cạnh gương mặt nở nụ cười, đáp:
- Ngươi đoán đúng rồi đấy, Hoa Tử Khâm chính là nhi tử của sư bá Hoa Đồng Thế. Thất thiếu chủ Hoa Tử Khâm.
- Thất kính, thất kính rồi. Không ngờ thân phận Hoa Tử Khâm ngươi thật đúng là bất phàm
Tinh Hồn lập tứ lấy lại dáng vẻ đạo mạo như trước, thế nhưng trong lời nói vẫn rất khiêm tốn. Hoa Tử Khâm cười trừ, trong đôi mắt thoáng qua vẻ hơi buồn, nói:
- Có gì đáng nói đâu chứ.
Dịch Phong Hành là huynh đệ với Hoa Tử Khâm từ nhỏ, thế nên liền hiểu ngay tâm trạng của hắn. Lập tức chuyển sang chủ đề khác. Hắn quay sang hỏi Tinh Hồn:
- Không biết Dạ Quân đến Tiềm Uyên thành này là để lịch lãm hay còn một chuyện nào khác?
Tinh Hồn hơi ngạc nhiên, liền biết rằng, Hoa Tử Khâm này có lẽ không được điện chủ Hoa Đồng Thế coi trọng, thế nên khi nhắc tới ba chữ “thất thiếu chủ” thì tâm tư liền buồn. Tuy rằng chỉ thoáng qua, nhưng làm sao mà lọt khỏi tầm mắt Tinh Hồn được. Bỗng trên môi ẩn hiện một nụ cười, nghe Dịch Phong Hành hỏi, Tinh Hồn liền nói:
- Mục đích của ta đến đây, không chỉ lịch lãm mà còn…
Chưa kịp nói hết câu, thì bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào. Ngay lập tức làm cho Tinh Hồn, Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành nhíu mày. Chỉ nghe ở ngoài kia, có âm thanh của những thiếu nữ, dường như là đang ngăn cản ai đó.
- Vệ công tử, xin ngài đừng làm loạn ở đây có được không?
- Hừ, Thẩm Tú, tốt nhất đừng có ngăn cản bổn công tử. Nếu như để bổn công tử nổi giận, thì ngươi nên biết hậu quả như thế nào.
Nói rồi, hắn mặc cho Thẩm Tú ngăn cản, phá cửa đi vào trong. Đúng là căn phòng mà ba người Tinh Hồn đang ngồi đàm đạo. Tinh Hồn đôi mắt lạnh lẽo nhìn Vệ Vô Thanh. Chỉ thấy sau lưng Vệ Vô Thanh có hơn ba bốn mươi người, mạnh nhất trong đó là võ giả Thánh cấp trung kỳ.
Vệ Vô Thanh bộ dạng kiêu ngạo, thanh âm tàn khốc nói:
- Tốt lắm, vẫn chưa chạy khỏi đây.
Dịch Phong Hành lúc này, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, tựa hồ như một thanh kiếm sắp xuất ra khỏi vỏ vậy, ánh mắt như sắc bén như kiếm, tuy rằng không tỏa ra uy áp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
- Ngươi là kẻ nào? Dám vào đây náo loạn, không biết chữ chết viết như thế nào sao?
Đám người Vệ Vô Thanh, ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó cười phá lên, tựa hồ như là lần đầu tiên nghe được một câu chuyện rất nực cười vậy. Một gã trưởng lão không cầm được, chỉ tay vào mặt ba người Tinh Hồn, trong mắt hiển lộ một vẻ khinh thường, vừa cười vừa nói:
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi không biết đây là ai à? Chính là Vệ Vô Thanh, Vệ công tử, một trong những đệ tử thiên phú cao nhất Cổ La tông, được tông chủ rất mực coi trọng. Một kẻ như ngươi mà cũng dám khinh thường Vệ công tử sao, có tin ngay lập tức ngươi…
Hắn chưa kịp nói ra mấy chữ còn lại, thì cả người liền cứng đờ lại, chỉ thấy dường như có một khí tức lạnh lẽo đến tột cùng lướt qua thân thể mình, thậm chí là đi sâu vào linh hồn mình và xé nát nó. Chỉ vài giây, thân thể gã đổ ầm xuống đất, giống như một cái cây bị người ta đốn ngã vậy. Ngay lập, Vệ Vô Thanh và đám thủ hạ, đám nữ tử đứng bên ngoài, mà ngay cả Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành đồng dạng cũng như vậy, không hiểu tên thủ hạ của Vệ Vô Thanh kia đang làm trò gì. Tự nhiên lại ngã nhào xuống đất, đang diễn trò gì vậy?
Cả căn phòng bỗng dưng im lặng một cách kỳ lạ, mọi ánh mắt đều nhìn vào cái gã đang nằm trên sàn kia. Một gã nam tử trẻ tuổi đứng gần với hắn khuôn mặt hiếu kỳ, lắc lắc người hắn hỏi:
- La Chí Xương, ngài đang làm gì vậy.
Thế nhưng lại không có một cái động tĩnh gì. Gã thuộc hạ trẻ tuổi của Vệ Vô Thanh liền cúi xuống, thì liền phát hiện tên này hơi thở không còn, đã hoàn toàn mất đi sinh cơ. Bỗng nhiên khuôn mặt của gã hiện lên một vẻ khiếp sợ, trên trán bỗng nhiên mồ hôi túa ra như mưa, quay sang nói với Vệ Vô Thanh:
- Công tử, La… La Chí Xương trưởng lão chết rồi?
- Cái gì?
Vệ Vô Thanh kinh ngạc thốt lên. Đang yên đang lành, tự nhiên sao lại chết. Một phút trước, La Chí Xương không phải vẫn rất khỏe mạnh hay sao, vẫn là đang cười khinh bỉ ba người kia sao? Chẳng lẽ là cười nhiều quá, bị phát ách mà chết sao? Thật là làm người ta kinh ngạc à. Trong lúc mọi người không hiểu gì, thì bỗng một thanh âm lãnh đạm chậm rãi vang lên:
- Ta ghét nhất là kẻ nào chỉ tay vào ta.
Hoa Tử Khâm, Dịch Phong Hành, Vệ Vô Thanh cùng tất cả mọi người đều hướng về người thiếu niên hắc y anh tuấn, dáng vẻ đạo mạo như thư sinh kia. Chỉ thấy hắn nâng ly rượu lên, uống một hơi, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Thế nhưng, vào cái thời khắc này lại làm cho người ta khiếp hãi. Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành từ trước đã xem qua cái thủ đoạn của Tinh Hồn, nhưng bây giờ vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc. Rốt cuộc là hắn đã làm như thế nào để tiễn La Chí Xương kia đi chầu Diêm Vương? Chẳng ai biết được, ngoại trừ chính bản thân hắn cả.
Vệ Vô Thanh đôi mắt lộ nổi lên gân đỏ, chân chính là đã tức giận, hắn định chỉ tay thẳng vào Tinh Hồn, nhưng sực nhớ ra, La Chí Xương cũng vì cái hành động này mà đột ngột bị mất mạng. Hắn đình chỉ tay của mình lại, có điều giọng nói không giấu nổi sát khí, gằng giọng nói:
- Ngươi dám giết người Cổ La tông?
- Trước giờ chưa có việc gì mà ta không dám làm cả.
Vẫn cái bộ dáng lạnh lùng, nhưng thập phần cao ngạo ấy. Tinh Hồn nhìn đám Vệ Vô Thanh, song nhãn màu huyết hồng kia, khuôn mặt lãnh dạm kia… mọi cử chỉ của Tinh Hồn đều làm bọn chúng khiếp sợ. Vốn dĩ đến đây là để cướp mấy thứ mà ba người Tinh Hồn mua được trong buổi đấu giá. Nhưng vào lúc này, ai nấy đều tràn ngập sự sợ hãi. Còn đâu cái bộ dạng hổ báo lúc phá cửa xông vào cơ chứ.
Vệ Vô Thanh lúc này đã tràn ngập sự khiếp sợ rồi, có điều vẫn trong yếu ngoài mạnh, dùng cái uy danh của Cổ La tông nói:
- Ta chính là đại công tử Vệ gia ở Tiềm Uyên thành, là đệ tử mà Cổ La tông coi trọng. Ngươi dám làm gì ta sao?
- Vẫn câu nói trên, không có việc gì là ta không dám. Kể cả việc, hủy diệt Cổ La tông mà ngươi đang dựa vào.
Hủy diệt Cổ La tông, nếu như bình thường nói ra thì đúng là làm cho người ta cười thúi đầu. Thậm chí là cho tên đó một ao nước bọt để khiến cho hắn tỉnh lại, bớt ảo tưởng sức mạnh đi. Có điều, vào lúc này không ai dám hó hé một cái gì cả. Cái dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra kia lại khiến cho người ta có cảm giác, tử thần đang ở trước mặt họ.
Tinh Hồn lại uống một ly rượu, trên môi nở ra một nụ cười nhẹ. Đối với nụ cười, giống như là nụ cười thần chết, đôi mắt có chút lập lờ nói:
- Vệ Vô Thanh đúng không? Ta cho ngươi thời gian một khác để rời khỏi đây, à mà tốt nhất là chạy về Cổ La tông đi. Sẵn tiện nói luôn với Cổ Xích Phong là, một chút nữa sẽ có khách quý đến gặp.
Không một ai ở đây hiểu Tinh Hồn đang nói chuyện gì cả. Đám Vệ Vô Thanh đã được Tinh Hồn cho rời đi, có điều vẫn đứng khựng lại đó, có lẽ là chưa kịp thích ứng với những gì mà Tinh Hồn vừa nói. Tinh Hồn mày kiếm hơi nhíu lại, hỏi:
- Bộ không muốn rời khỏi đây sao?
Cả đám như được đánh tỉnh, Vệ Vô Thanh và đám thuộc hạ mặt mày tái nhợt, vội vã rời khỏi. Bọn chúng vẫn không quên chuyện nhặt xác La Chí Xương đi. Thẩm Tú sắc mặt cũng đã xanh xao, thanh âm nhỏ nhẹ bảo mọi người rời đi. Không gian lại trở về với sự tĩnh lặng như ban nãy. Nhìn hai người Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành tròn mắt kinh ngạc, Tinh Hồn không giấu được buồn cười, hỏi:
- Làm gì mà nhìn ta dữ vậy. Chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?
Hai người ngẩn ra, tuy rằng là Tinh Hồn đang trêu, thế nhưng chẳng thấy buồn cười chút nào cả. Dịch Phong Hành ý tứ mập mờ hỏi:
- Dạ Quân, ngươi giết tên La Chí Xương lúc nào thế?
Đây cũng là điều mà Hoa Tử Khâm đang đinh ninh. Tinh Hồn chỉ cười, uống chén rượu, lấy ra từ trong Huyền Tiên các năm mươi vạn kim tệ, đương nhiên là để trong Càn Khôn trạc, đặt ở trên bàn. Sau đó đứng thẳng người dậy, lúc này toàn thân Tinh Hồn bộc lộ một cái khí chất khó tả, khí chất mà chỉ có những người thống trị vạn vật mới có. Tinh Hồn xoay người, cước bộ chậm rãi, vừa đi vừa nói:
- Chuyện đó, lúc khác ta sẽ kể với hai ngươi. Lúc này ta có chuyện phải làm. À nếu như hai ngươi rảnh thì cùng đi với ta cho vui. Đến đó, hai ngươi sẽ biết được mục đích ta đến Tiềm Uyên thành này là để làm gì.
Nói xong, Tinh Hồn ra khỏi căn phòng. Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành nhìn nhau, trong đầu đều có chung một suy nghĩ, đó là thiếu niên Dạ Quân này đúng là thần thần bí bí, một người luôn bao phủ bởi một tầng hắc khí dày đặc, không một ai có thể nhìn thấu được. Có điều, hai người xác thực rất muốn biết mục đích Tinh Hồn đến đây để làm gì. Có lẽ suy đoán lúc trước rằng Tinh Hồn đến để tham gia đấu giá hội là hoàn toàn sai. Lập tức hai người đứng dậy, bước xuống lầu thật nhanh, đi theo sau lưng Tinh Hồn.
Đi được một lúc thì Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành nhận ra, cái hướng mà bọn họ đang đi chính là đường đến Cổ La tông. Lúc còn ở Di Hồng lâu, Tinh Hồn đã nói với Vệ Vô Thanh là “hủy diệt Cổ La tông”, không lẽ mục đích hắn đến đây, chính là nhắm vào Cổ La tông sao? Tông chủ Cổ La tông tu vi chính là Thần Vương cảnh sơ kỳ. Nếu như Tinh Hồn có thể hủy diệt Cổ La tông, không lẽ tu vi hắn… Hoa Tử Khâm và Dịch Phong Hành trong lòng hiện lên một vẻ khiếp sợ. Nhìn Tinh Hồn chỉ sợ tuổi còn nhỏ hơn cả hai người, nhưng tu vi lại thâm sâu khó lường. Ở thời điểm hiện tại, những bất thế thiên tài mà bọn họ biết được có ba người. Người thứ nhất ở Thiên Lam đại lục, đương kim thái tử Trịnh Thần Không; người thứ hai ở Thiên Long thần điện, tuy rằng cao danh quý tánh vẫn còn chưa được xác nhận, thế nhưng được biết là tuổi không quá hai mươi, tu luyện với tốc độ thần kỳ, với tìm lực, thiên phú cao cường, sớm muộn cũng sẽ vượt qua thái tử Trịnh Thần Không. Còn người thứ ba, cũng đến từ Thiên Lam đại lục, tên là Tinh Hồn. Người này mấy tháng trước mới được Thiên lam Long hổ bảng xác nhận thôi. Hắn đánh bại Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, giao chiến với thái tử Trịnh Thần Không tựa hồ chẳng kém cạnh. Tuy rằng hiện tại vẫn chưa biết tung tích ở đâu, nhưng tìm lực của người tên Tinh hồn này rất cao. Hoa Tử Khâm sực nhớ Tinh Hồn nói, hắn là người Thiên Lam đại lục, cũng là đệ tử Thiên Lam thần điện, hoàn toàn đồng dạng với người được sánh ngang với đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không.
/662
|