Quyển 4: Nộ phạm thiên điều
Chương 2: Đối chiến Thượng Thần (Trung)
Phong thái bễ nghễ, ánh mắt lạnh lẽo. Câu nói của Tinh Hồn đủ lớn để tất cả những người ở đây nghe thấy. Người nào người nấy mồm chữ o, thiếu điều có thể để lọt một quả trứng, ánh mắt nhìn Tinh Hồn với ý tứ không thể tin được.
Đa số cường giả ở đây đều nhận thức được Mặc Tử Hiên là nhân vật như thế nào. Địa vị của hắn trong Vô thượng thiên cung không hề thấp, cho dù là Đế quân của một đế quốc đối với Mặc Tử Hiên cũng phải kiên nể ba phần. Thế nhưng hôm nay, ngang nhiên có một kẻ tuyên bố sẽ khiến cho Mặc Tử Hiên quỳ gối.
Mặc Tử Hiên đứng giữa thiên không, ánh mắt đầy nộ hỏa, sát khí dâng lên. Bỗng nhiên hắn bật cười, cười thật lớn, như đang nghe một câu chuyện hết sức hài hước. Mặc Tử Hiên một tay che khuôn mặt, đôi mắt bao một tầng sát khí liếc nhìn Tinh Hồn, gằng giọng nói:
- Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ thật không biết trời cao đất rộng là gì, khẩu khí lớn thật. Niên kỷ còn trẻ nhưng thực lực rất mạnh, có tư cách để kiêu ngạo. Nhưng mà, kiêu ngạo trước bổn tọa thì đúng là muốn chết.
Vừa nói, Mặc Tử Hiên vung ra một chưởng. Nhìn có vẻ như một chưởng này là Mặc Tử Hiên tùy ý xuất ra, thế nhưng uy lực lại rất mạnh mẽ, đủ sức để phá hủy cả một ngọn núi lớn. Linh khí trong thiên địa hội tụ vào chưởng ấn của Mặc Tử Hiên, khuếch tán càng lúc càng lớn.
Cường giả khắp nơi kinh sợ, lập tức chạy khỏi chỗ này thật nhanh. Đại cường giả Thượng thần cảnh xuất chiêu, căn bản bọn họ không thể chống đỡ được. Muốn sống thì phải dồn toàn lực mà bỏ trốn. Chỉ thấy trong phạm vi vạn trượng, cuồng phong bạo liệt, bay tán loạn tứ phương. Cự chưởng mỗi lúc một lớn, che cả bầu trời, hướng đỉnh đầu Tinh Hồn mà áp xuống. Mặc Tử Hiên chính là muốn một chiêu giết chết Tinh Hồn.
Nhưng nào có chuyện dễ đến như vậy. Bởi vì, bên cạnh Tinh Hồn có đại cao thủ, thế nên hắn không hề lộ ra một tia kinh hoảng nào cả. Phượng Cửu ánh mắt nheo lại, hừ lạnh một cái, song thủ đan lại thành ấn, Bất tử chi hỏa lóe lên, hóa thành một đầu hỏa phượng.
Hỏa phượng ngâm lên một tiếng, sau đó phóng thẳng lên bầu trời. Cự chưởng khổng lồ giáng xuống, cơ hồ giống như trời sập vậy, còn đầu hỏa phượng kia nhìn rất nhỏ bé, không khác gì lấy trứng chọi đá. Thế nhưng diễn biến lại rất khác biệt.
Hỏa phượng bay thẳng vào cự chưởng, chốc lát cự chưởng xuất hiện vô số vết nứt nẻ như mạng nhện, *ầm* một tiếng, chớp mắt hỏa diễm ngập trời. Khí thế chưa giảm, còn muốn tấn công cả Mặc Tử Hiên và bốn người đứng ở phía sau hắn.
- Nha đầu kia lại mạnh mẽ hơn cả ta? Nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Mặc Tử Hiên đôi lông mày nhíu lại. Trong trí nhớ của hắn chưa từng gặp qua cường giả Yêu tộc nào thực lực mạnh đến như vậy. Hỏa diễm kéo đến, thế nhưng Mặc Tử Hiên không chút để tâm, chỉ phất tay một cái đã dập tắt được hỏa diễm.
Ngay lúc đó thì hắn cũng nhận ra, Tinh Hồn cùng với những người đi cùng với hắn đã biến mất khỏi đó. Bỗng trong không gian truyền đến một giọng nói ngạo nghễ, chính là của Tinh Hồn:
- Mặc Tử Hiên, nhớ lấy câu nói khi nãy của ta.
Chỉ thấy khuôn mặt Mặc Tử Hiên trầm xuống, dường như đang suy nghĩ gì đó. Một người đứng cạnh Mặc Tử Hiên thấy biểu hiện của hắn như vậy, không cầm được liền hỏi:
- Mặc Tử Hiên, ngươi không sao chứ?
Mặc Tử Hiên giơ tay, ý nói hắn ổn. Sau vài giây, hắn mới lên tiếng:
- Nữ tử hồng y kia thực lực rất mạnh mẽ, ngay cả ta chỉ sợ cũng không phải đối thủ của nàng. Thiết Lưu Phong, ngươi nhận thức được nàng không?
Người tên Thiết Lưu Phong nhìn bề ngoài thì có vẻ lớn tuổi hơn Mặc Tử Hiên, dáng người to lớn, cơ bắp nổi thành từng mảng, làn da ngăm đen, không khác gì một cây cột chống trời cả. Nghe Mặc Tử Hiên hỏi, Thiết Lưu Phong lắc đầu, đáp:
- Không biết. Mặc dù ta nhiều lần đánh nhau với yêu tộc, nhưng chưa từng gặp qua người nào mạnh như nàng cả. Chỉ sợ ngay cả Lục đại thần long năm đó cũng không phải đối thủ của nàng.
Thiết Lưu Phong cũng là một nhân vật phong vân, địa vị trong Vô thượng thiên cung cũng không hề thua kém so với Mặc Tử Hiên. Có vẻ như, Thiết Lưu Phong này đã từng góp mặt trong Thần ma chi chiến, đã từng đối diện với rất nhiều cường giả yêu tộc, thế nên Mặc Tử Hiên với hỏi y.
Chỉ là, Phượng Cửu thân phận thật sự chính là Tứ linh thần thú tồn tại từ thời thượng cổ, thực lực há có thể như vậy. Nếu như không phải nàng trên người vẫn còn cấm chế vẫn chưa hóa giải hoàn toàn, thì cho dù là một trăm tên Mặc Tử Hiên đi nữa cũng không đủ để nàng giết.
- Chuyện này để khi về tới Thiên cung, đích thân ta sẽ bẩm báo với cung chủ. Vân Phiêu Trần, ngươi giúp ta điều tra thân phận của tiểu tử kia.
- Được.
Chuyện hôm nay, mặc dù trong lòng Mặc Tử Hiên vẫn còn rất phẫn nộ, thế nhưng không thể làm gì khác được. Hắn trên người mang nhiệm vụ mà Thiên cung giao phó, nếu không hoàn thành thì sẽ bị trách phạt. Mà cho dù hắn muốn đuổi theo Tinh Hồn đi nữa, chắc chắn cũng không thể làm tổn hại đến Tinh Hồn được. Mặc Tử Hiên tuy nóng nảy, nhưng không phải là kẻ không có suy nghĩ. Thế nên hắn mới tạm thời buông bỏ.
Bỗng phát hiện, người bên dưới vẫn còn chưa rời đi. Mặc Tử Hiên tức giận gầm lên:
- Còn chưa cút đi sao?
Bọn họ hoảng hồn, lập tức tháo chạy thật nhanh. Ngay cả Băng Đà sơn này là địa bàn của Thiên Phong quốc mà Trịnh Sỹ Tiêu cũng phải vắt giò lên mà chạy. Mặc Tử Hiên mà nổi giận, cho dù là Đế quân Thiên Phong tới đây cũng không cản được hắn.
Vân Phiêu Trần vẻ mặt trầm ổn, thở dài một tiếng nói:
- Chúng ta đi thôi, tránh để cung chủ đợi lâu.
Bốn người kia gật đầu, sau đó chuyển người không thấy đâu nữa. Chỉ thấy nơi phía tây có một vầng hào quang, có lẽ chính là của năm người họ.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Tại một nơi không ai chú ý, trong một góc tối, ẩn mình trong bóng đêm, một đôi mắt đỏ rực sáng trưng như hai ngọn lửa. Nhìn kỹ lại thì là một con Hắc ô* đang đậu. Nhưng đây không phải là một con Hắc ô bình thường, trên người nó tỏa ra một loại khí tức quỷ dị, nếu như Tinh Hồn mà ở đây thì liền phát hiện, con Hắc ô này có khí tức của Đế Hồn đỉnh.
Nửa giờ trước, khi Tinh Hồn thoát khỏi Tử vong chi địa, Đế Hồn đỉnh ngay lập tức phát hiện. Hơn nữa, nó còn nhận ra được khí tức của năm người Mặc Tử Hiên. Hiện giờ đang là thời điểm trọng yếu mà Trịnh Thần Không lĩnh ngộ thiên thư Địa ngục đạo, không thể để hắn bị ảnh hưởng bởi những chuyện khác.
Thế nên Đế hồn đỉnh liền bày ra một trận cấm chế, giúp Trịnh Thần Không không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, đồng thời xuất ra một tia thần hồn nhập vào một con yêu thú nào đó để quan sát tình hình. Và tia thần hồn của Đế hồn đỉnh đã nhập vào con Hắc ô này.
Quả nhiên thủ đoạn của Đế hồn đỉnh rất bất phàm, không một kẻ nào nhận thức được sự xuất hiện của hắn. Tinh Hồn đã xuất hiện, chắc chắn mười phần là bảo vật trong Địa ngục tháp đã bị Tinh Hồn chiếm được. Hơn nữa, tu vi của hắn lại còn bạo tăng nữa, giống như những gì mà Đế hồn đỉnh đã suy đoán. Chỉ sợ so với Trịnh Thần Không còn mạnh mẽ hơn một chút.
Tinh Hồn không phải là mối quan tâm duy nhất của Đế hồn đỉnh. Mà còn cả đám người Vô thượng thiên cung nữa. Một thiên đại thế lực mà tứ đại đế quốc cũng phải chịu thua kém, đối thủ này không dễ chơi chút nào.
Muốn đứng trên đỉnh của Huyền thiên giới, nhất định phải diệt trừ cái gai trong mắt là Tinh Hồn, và thứ hai chính là Vô thượng thiên cung. Đương nhiên, trong suy nghĩ của Đế hồn đỉnh vẫn đánh giá cao Tinh Hồn hơn Vô thượng thiên cung. Nếu người khác biết được suy nghĩ này của hắn, chắc chắn sẽ cười vào mặt hắn. Chỉ là, suy nghĩ của một con cáo già thì làm sao có thể xem thường được.
********* QUyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Đứng tại một địa phương ít người qua lại, có một đám người đột ngột hiện thân giống như quỷ mị vậy. Đám người này, đương nhiên chính là Tinh Hồn, người của hắn và Long tộc đệ tử. Vừa rồi chính là Phượng Cửu dùng thần lực của mình, phá không đưa toàn bộ bọn họ rời khỏi Băng Đà sơn.
Khuôn mặt của nàng có chút nhợt nhạt, xem ra vừa rồi đã sử dụng quá nhiều thần lực. Tuy rằng Tinh Hồn đã giúp nàng giải trừ cấm chế, nhưng dường như không thể hóa giải hết uy lực của nó. Tinh Hồn cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống một tảng đá, lấy ra một bình linh đan trị thương đưa cho nàng, ân cần hỏi:
- Ngươi ổn chứ?
Phượng Cửu gật đầu, ý nói không sao. Sau đó lấy linh đan mà Tinh Hồn đưa uống vào, hấp thu dược lực, bắt đầu dưỡng thương. Thấy nàng không sao, Tinh Hồn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu vừa rồi không có nàng, không biết tình thế sẽ nguy hiểm như thế nào. Coi như lần này nợ nàng một cái nhân tình vậy.
Sau đó, hắn quay sang đối diện với đám người Long tộc. Chỉ thấy Ngao Lữ khuôn mặt cảm động, chấp tay đầy thành ý, nói:
- Ân nhân, đây là lần thứ hai người giúp chúng ta. Thật không biết lấy gì để đền ơn.
- Ta với tiền bối Long tộc các ngươi có chút quan hệ, thế nên đây chỉ là chuyện nên làm, các ngươi không cần để tâm. Hiện giờ đã không còn rắc rối gì nữa, các ngươi cũng nên trở về Bàn long đảo đi.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Quạ đen
Chương 2: Đối chiến Thượng Thần (Trung)
Phong thái bễ nghễ, ánh mắt lạnh lẽo. Câu nói của Tinh Hồn đủ lớn để tất cả những người ở đây nghe thấy. Người nào người nấy mồm chữ o, thiếu điều có thể để lọt một quả trứng, ánh mắt nhìn Tinh Hồn với ý tứ không thể tin được.
Đa số cường giả ở đây đều nhận thức được Mặc Tử Hiên là nhân vật như thế nào. Địa vị của hắn trong Vô thượng thiên cung không hề thấp, cho dù là Đế quân của một đế quốc đối với Mặc Tử Hiên cũng phải kiên nể ba phần. Thế nhưng hôm nay, ngang nhiên có một kẻ tuyên bố sẽ khiến cho Mặc Tử Hiên quỳ gối.
Mặc Tử Hiên đứng giữa thiên không, ánh mắt đầy nộ hỏa, sát khí dâng lên. Bỗng nhiên hắn bật cười, cười thật lớn, như đang nghe một câu chuyện hết sức hài hước. Mặc Tử Hiên một tay che khuôn mặt, đôi mắt bao một tầng sát khí liếc nhìn Tinh Hồn, gằng giọng nói:
- Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ thật không biết trời cao đất rộng là gì, khẩu khí lớn thật. Niên kỷ còn trẻ nhưng thực lực rất mạnh, có tư cách để kiêu ngạo. Nhưng mà, kiêu ngạo trước bổn tọa thì đúng là muốn chết.
Vừa nói, Mặc Tử Hiên vung ra một chưởng. Nhìn có vẻ như một chưởng này là Mặc Tử Hiên tùy ý xuất ra, thế nhưng uy lực lại rất mạnh mẽ, đủ sức để phá hủy cả một ngọn núi lớn. Linh khí trong thiên địa hội tụ vào chưởng ấn của Mặc Tử Hiên, khuếch tán càng lúc càng lớn.
Cường giả khắp nơi kinh sợ, lập tức chạy khỏi chỗ này thật nhanh. Đại cường giả Thượng thần cảnh xuất chiêu, căn bản bọn họ không thể chống đỡ được. Muốn sống thì phải dồn toàn lực mà bỏ trốn. Chỉ thấy trong phạm vi vạn trượng, cuồng phong bạo liệt, bay tán loạn tứ phương. Cự chưởng mỗi lúc một lớn, che cả bầu trời, hướng đỉnh đầu Tinh Hồn mà áp xuống. Mặc Tử Hiên chính là muốn một chiêu giết chết Tinh Hồn.
Nhưng nào có chuyện dễ đến như vậy. Bởi vì, bên cạnh Tinh Hồn có đại cao thủ, thế nên hắn không hề lộ ra một tia kinh hoảng nào cả. Phượng Cửu ánh mắt nheo lại, hừ lạnh một cái, song thủ đan lại thành ấn, Bất tử chi hỏa lóe lên, hóa thành một đầu hỏa phượng.
Hỏa phượng ngâm lên một tiếng, sau đó phóng thẳng lên bầu trời. Cự chưởng khổng lồ giáng xuống, cơ hồ giống như trời sập vậy, còn đầu hỏa phượng kia nhìn rất nhỏ bé, không khác gì lấy trứng chọi đá. Thế nhưng diễn biến lại rất khác biệt.
Hỏa phượng bay thẳng vào cự chưởng, chốc lát cự chưởng xuất hiện vô số vết nứt nẻ như mạng nhện, *ầm* một tiếng, chớp mắt hỏa diễm ngập trời. Khí thế chưa giảm, còn muốn tấn công cả Mặc Tử Hiên và bốn người đứng ở phía sau hắn.
- Nha đầu kia lại mạnh mẽ hơn cả ta? Nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Mặc Tử Hiên đôi lông mày nhíu lại. Trong trí nhớ của hắn chưa từng gặp qua cường giả Yêu tộc nào thực lực mạnh đến như vậy. Hỏa diễm kéo đến, thế nhưng Mặc Tử Hiên không chút để tâm, chỉ phất tay một cái đã dập tắt được hỏa diễm.
Ngay lúc đó thì hắn cũng nhận ra, Tinh Hồn cùng với những người đi cùng với hắn đã biến mất khỏi đó. Bỗng trong không gian truyền đến một giọng nói ngạo nghễ, chính là của Tinh Hồn:
- Mặc Tử Hiên, nhớ lấy câu nói khi nãy của ta.
Chỉ thấy khuôn mặt Mặc Tử Hiên trầm xuống, dường như đang suy nghĩ gì đó. Một người đứng cạnh Mặc Tử Hiên thấy biểu hiện của hắn như vậy, không cầm được liền hỏi:
- Mặc Tử Hiên, ngươi không sao chứ?
Mặc Tử Hiên giơ tay, ý nói hắn ổn. Sau vài giây, hắn mới lên tiếng:
- Nữ tử hồng y kia thực lực rất mạnh mẽ, ngay cả ta chỉ sợ cũng không phải đối thủ của nàng. Thiết Lưu Phong, ngươi nhận thức được nàng không?
Người tên Thiết Lưu Phong nhìn bề ngoài thì có vẻ lớn tuổi hơn Mặc Tử Hiên, dáng người to lớn, cơ bắp nổi thành từng mảng, làn da ngăm đen, không khác gì một cây cột chống trời cả. Nghe Mặc Tử Hiên hỏi, Thiết Lưu Phong lắc đầu, đáp:
- Không biết. Mặc dù ta nhiều lần đánh nhau với yêu tộc, nhưng chưa từng gặp qua người nào mạnh như nàng cả. Chỉ sợ ngay cả Lục đại thần long năm đó cũng không phải đối thủ của nàng.
Thiết Lưu Phong cũng là một nhân vật phong vân, địa vị trong Vô thượng thiên cung cũng không hề thua kém so với Mặc Tử Hiên. Có vẻ như, Thiết Lưu Phong này đã từng góp mặt trong Thần ma chi chiến, đã từng đối diện với rất nhiều cường giả yêu tộc, thế nên Mặc Tử Hiên với hỏi y.
Chỉ là, Phượng Cửu thân phận thật sự chính là Tứ linh thần thú tồn tại từ thời thượng cổ, thực lực há có thể như vậy. Nếu như không phải nàng trên người vẫn còn cấm chế vẫn chưa hóa giải hoàn toàn, thì cho dù là một trăm tên Mặc Tử Hiên đi nữa cũng không đủ để nàng giết.
- Chuyện này để khi về tới Thiên cung, đích thân ta sẽ bẩm báo với cung chủ. Vân Phiêu Trần, ngươi giúp ta điều tra thân phận của tiểu tử kia.
- Được.
Chuyện hôm nay, mặc dù trong lòng Mặc Tử Hiên vẫn còn rất phẫn nộ, thế nhưng không thể làm gì khác được. Hắn trên người mang nhiệm vụ mà Thiên cung giao phó, nếu không hoàn thành thì sẽ bị trách phạt. Mà cho dù hắn muốn đuổi theo Tinh Hồn đi nữa, chắc chắn cũng không thể làm tổn hại đến Tinh Hồn được. Mặc Tử Hiên tuy nóng nảy, nhưng không phải là kẻ không có suy nghĩ. Thế nên hắn mới tạm thời buông bỏ.
Bỗng phát hiện, người bên dưới vẫn còn chưa rời đi. Mặc Tử Hiên tức giận gầm lên:
- Còn chưa cút đi sao?
Bọn họ hoảng hồn, lập tức tháo chạy thật nhanh. Ngay cả Băng Đà sơn này là địa bàn của Thiên Phong quốc mà Trịnh Sỹ Tiêu cũng phải vắt giò lên mà chạy. Mặc Tử Hiên mà nổi giận, cho dù là Đế quân Thiên Phong tới đây cũng không cản được hắn.
Vân Phiêu Trần vẻ mặt trầm ổn, thở dài một tiếng nói:
- Chúng ta đi thôi, tránh để cung chủ đợi lâu.
Bốn người kia gật đầu, sau đó chuyển người không thấy đâu nữa. Chỉ thấy nơi phía tây có một vầng hào quang, có lẽ chính là của năm người họ.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Tại một nơi không ai chú ý, trong một góc tối, ẩn mình trong bóng đêm, một đôi mắt đỏ rực sáng trưng như hai ngọn lửa. Nhìn kỹ lại thì là một con Hắc ô* đang đậu. Nhưng đây không phải là một con Hắc ô bình thường, trên người nó tỏa ra một loại khí tức quỷ dị, nếu như Tinh Hồn mà ở đây thì liền phát hiện, con Hắc ô này có khí tức của Đế Hồn đỉnh.
Nửa giờ trước, khi Tinh Hồn thoát khỏi Tử vong chi địa, Đế Hồn đỉnh ngay lập tức phát hiện. Hơn nữa, nó còn nhận ra được khí tức của năm người Mặc Tử Hiên. Hiện giờ đang là thời điểm trọng yếu mà Trịnh Thần Không lĩnh ngộ thiên thư Địa ngục đạo, không thể để hắn bị ảnh hưởng bởi những chuyện khác.
Thế nên Đế hồn đỉnh liền bày ra một trận cấm chế, giúp Trịnh Thần Không không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, đồng thời xuất ra một tia thần hồn nhập vào một con yêu thú nào đó để quan sát tình hình. Và tia thần hồn của Đế hồn đỉnh đã nhập vào con Hắc ô này.
Quả nhiên thủ đoạn của Đế hồn đỉnh rất bất phàm, không một kẻ nào nhận thức được sự xuất hiện của hắn. Tinh Hồn đã xuất hiện, chắc chắn mười phần là bảo vật trong Địa ngục tháp đã bị Tinh Hồn chiếm được. Hơn nữa, tu vi của hắn lại còn bạo tăng nữa, giống như những gì mà Đế hồn đỉnh đã suy đoán. Chỉ sợ so với Trịnh Thần Không còn mạnh mẽ hơn một chút.
Tinh Hồn không phải là mối quan tâm duy nhất của Đế hồn đỉnh. Mà còn cả đám người Vô thượng thiên cung nữa. Một thiên đại thế lực mà tứ đại đế quốc cũng phải chịu thua kém, đối thủ này không dễ chơi chút nào.
Muốn đứng trên đỉnh của Huyền thiên giới, nhất định phải diệt trừ cái gai trong mắt là Tinh Hồn, và thứ hai chính là Vô thượng thiên cung. Đương nhiên, trong suy nghĩ của Đế hồn đỉnh vẫn đánh giá cao Tinh Hồn hơn Vô thượng thiên cung. Nếu người khác biết được suy nghĩ này của hắn, chắc chắn sẽ cười vào mặt hắn. Chỉ là, suy nghĩ của một con cáo già thì làm sao có thể xem thường được.
********* QUyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Đứng tại một địa phương ít người qua lại, có một đám người đột ngột hiện thân giống như quỷ mị vậy. Đám người này, đương nhiên chính là Tinh Hồn, người của hắn và Long tộc đệ tử. Vừa rồi chính là Phượng Cửu dùng thần lực của mình, phá không đưa toàn bộ bọn họ rời khỏi Băng Đà sơn.
Khuôn mặt của nàng có chút nhợt nhạt, xem ra vừa rồi đã sử dụng quá nhiều thần lực. Tuy rằng Tinh Hồn đã giúp nàng giải trừ cấm chế, nhưng dường như không thể hóa giải hết uy lực của nó. Tinh Hồn cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống một tảng đá, lấy ra một bình linh đan trị thương đưa cho nàng, ân cần hỏi:
- Ngươi ổn chứ?
Phượng Cửu gật đầu, ý nói không sao. Sau đó lấy linh đan mà Tinh Hồn đưa uống vào, hấp thu dược lực, bắt đầu dưỡng thương. Thấy nàng không sao, Tinh Hồn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu vừa rồi không có nàng, không biết tình thế sẽ nguy hiểm như thế nào. Coi như lần này nợ nàng một cái nhân tình vậy.
Sau đó, hắn quay sang đối diện với đám người Long tộc. Chỉ thấy Ngao Lữ khuôn mặt cảm động, chấp tay đầy thành ý, nói:
- Ân nhân, đây là lần thứ hai người giúp chúng ta. Thật không biết lấy gì để đền ơn.
- Ta với tiền bối Long tộc các ngươi có chút quan hệ, thế nên đây chỉ là chuyện nên làm, các ngươi không cần để tâm. Hiện giờ đã không còn rắc rối gì nữa, các ngươi cũng nên trở về Bàn long đảo đi.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Quạ đen
/662
|