Tại Thiên Long thần điện, chỉ có một số người có thân phận đặc thù hoặc địa vị rất cao mới được ban cho một cái Thiên long lệnh. Đệ tử Thiên Long thần điện nhìn thấy Thiên long lệnh tựa hồ nhìn thấy điện chủ vậy.
Điều này Tinh Hồn không biết, thế nhưng Tàng Tử Đan và năm người đi cùng với Tàng Truy Dương thì đương nhiên nhận thức được. Ngoại trừ Tàng Tử Đan ra, năm người kia tròn mắt kinh ngạc. Bọn họ thật không ngờ Tàng Truy Dương lại tặng cho Tinh Hồn một báu vật như vậy.
- Tàng Truy Dương, ông…
Một người đi cùng với Tàng Truy Dương định lên tiếng, dường như có ý bảo lão nên thu hồi lại Thiên long lệnh. Nhưng Tàng Truy Dương xua tay, nói:
- Chỉ là một cái Thiên long lệnh thôi, các vị đừng để tâm.
Năm người kia nhìn nhau, Tàng Truy Dương đã nói vậy, bọn họ cũng không thể ngăn cản. Dù sao thì địa vị của bọn họ trong Thiên Long thần điện không bì được với Tàng Truy Dương. Còn Tinh Hồn, việc hắn chiếu cố Tàng Tử Đan trong Tử vong chi địa đối với hắn là việc nên làm, chưa từng nghĩ đến chuyện người khác sẽ trả ơn cho hắn. Nhưng mà, nếu người ta đã có thành ý như vậy thì cứ việc nhận, dù sao cũng không mất mác điều chỉ.
Hắn nhận lấy Thiên long lệnh từ tay Tàng Truy Dương trong sự vui vẻ của Tàng Tử Đan mà cả ba người đều không biết rằng, từ một cái Thiên long lệnh này mà chỉ vài năm sau đã trở thành một mối đại họa ập đến Thiên Long thần điện, khiến cho một trong chín đại thế lực biến mất khỏi Huyền thiên giới.
Sau đó, mặc dù Tàng Tử Đan và Tàng Truy Dương bảo Tinh Hồn ở lại một lúc, nhưng hắn lập tức từ chối vì còn nhiều việc phải làm. Tinh Hồn để cho Thiên tuyết miêu đi theo bảo vệ Tàng Tử Đan, còn hắn thì tạm biệt nàng rồi rời đi.
Giống như lần trước Tinh Hồn bỏ đi, trong lòng Tàng Tử Đan lại nổi lên một cảm giác bồn chồn kỳ lạ, tựa hồ mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Tàng Truy Dương đứng cạnh nàng, nhìn thấy ánh mắt buồn rầu của nàng, lập tức liền biết trong đầu tiểu nha đầu này đang nghĩ gì. Lão xoa đầu nàng, mỉm cười nói:
- Hắn sẽ sớm gặp cháu thôi.
Tàng Tử Đan nhìn lão, rồi lại nhìn hướng mà Tinh Hồn rời đi, nhẹ nhàng gật đầu. Có lẽ, trong lòng nàng cũng mong đợi một ngày nào đó có thể gặp lại hắn.
********* QUyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Trời đã về đêm, ánh trăng trên cao dần ẩn vào u ám, khu rừng liên mien trập trùng biến thành một mảng đen tối, ngẫu nhiên vang lên một tiếng thú gầm hung ác làm cho người ta tinh thần căng thẳng. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua khu rừng, luồng qua những cành cây, giống như những bóng ma đang lượn lờ vậy. Một đêm thật lạnh lẽo.
Trong một góc của khu rừng, trong cái bóng tối mờ mịt này lại xuất hiện một ngọn lửa đỏ hồng, từng bông hoa lửa lách tách bay lên rồi tan biến trong hư vô. Xung quanh đám lửa có năm người, một thiếu niên trẻ tuổi, một lão hủ tuổi đã cao và hai nữ nhân, trong đó có một người đang bế trên tay một đứa bé. Nhóm người này tất nhiên chính là Tinh Hồn, Kiều An, Phượng Cửu, Cơ Dung và Cơ Vô Dạ.
Tam nhãn thôn thiên sư thì thu nhỏ lại thành một con tiểu miêu nhỏ màu đen lười biến nằm bên cạnh Tinh Hồn. Nhớ lại một giờ trước, sau khi trở lại chỗ Phượng Cửu, Tinh Hồn bảo bọn họ dừng lại ở đây nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lại tiếp tục lên đường.
Đối với cường giả như bọn họ, dù di chuyển liên tục mười ngày nửa tháng cũng không biết mệt là gì. Hắn bảo muốn nghỉ ngơi, nhưng nhìn có vẻ giống như đang đợi ai đó. Hiện tại Tinh Hồn là nhân vật đứng đầu ở đây, bọn họ chỉ biết làm theo lời của hắn.
Quả nhiên đúng như bọn họ suy đoán, chỉ vài giờ sau, trong khu rừng có ai đó đang hướng đến chỗ này. Người đến hoàn toàn không lộ ra sát khí, ẩn dấu rất hoàn hảo, thế nhưng bằng vào thủ đoạn của cường giả Đấu thần kỳ, một trò vặt vãnh của đám hậu bối trong mắt bọn họ hoàn toàn là trò trẻ con.
Tinh Hồn không có động tĩnh gì, bọn họ cũng ngồi im, lẳng lặng đợi người kia chuẩn bị đến. Thế nhưng, khi người kia còn cách chỗ bọn họ khoảng hai mươi thước thì dừng lại, dường như đang lưỡng lự có nên đi tới hay nên lùi lại. Bỗng Tinh Hồn bất ngờ lên tiếng, thanh âm của hắn đủ để cho người đang đứng bên ngoài nghe thấy:
- Ta ở đây đợi ngươi lâu rồi, không cần phải lưỡng lự như vậy đâu.
Vừa dứt lời, chỉ vài giây sau liền có người xuất hiện. Hắn toàn thân mặc một bộ y phục dạ hành, ngay cả khuôn mặt cũng che khuất. Thế nhưng ánh mắt của hắn đối với Tinh Hồn lại cực kỳ sùng bái, vừa xuất hiện đã quỳ xuống đất, gương mặt cúi xuống, ngữ điệu kính trọng nói:
- Tiêu Thiên Tứ ra mắt chủ nhân.
Ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc. Nam tử tên Tiêu Thiên Tứ kia tu vi cũng rất khá, niên kỷ có lẽ chưa đến hai lăm tuổi nhưng đã là cường giả Thần cấp hậu kỳ. Nếu như là đệ tử một môn phái nào đó thì cũng được xem là đệ tử thiên tài được chú trọng bồi dưỡng rồi. Thiết nghĩ có lẽ Tinh Hồn từ sớm đã có bước chuẩn bị cho đại kế sau này của hắn.
Tinh Hồn nhìn Tiêu Thiên Tứ, trên gương mặt nở một nụ cười nhạt:
- Hai tiếng chủ nhân có vẻ vẫn còn hơi sớm để gọi. Đúng là lúc trước ta đã từng cứu ngươi một mạng, nhưng vẫn chưa hề có ý muốn thu nhận ngươi.
Tiêu Thiên Tứ lúc trước đã có mặt ở Băng Đà sơn, chứng kiến Tinh Hồn đứng trước siêu cấp cường giả của Vô thượng thiên cùng mà không hề tỏ ra sợ hãi, trong lòng càng lúc càng ngưỡng mộ đối với Tinh Hồn. Nhớ lúc trước khi cả hai gặp nhau ở Tiêu gia, Tinh Hồn bất quá chỉ là cường giả Đế cấp. Không ngờ sau một thời gian không gặp, hiện giờ Tiêu Thiên Tứ không các nào nhìn ra được tu vi của Tinh Hồn được nữa.
Trong lòng thầm thán, vị ân nhân này của mình quả thực là siêu cấp biến thái, chỉ sợ nhất lưu thiên tài Trịnh Thần Không cũng hổ thẹn không thể sánh bằng. Trước đây Tiêu Thiên Tứ trong lòng đã thầm hứa, sau này nhất định phải trả lại ơn cứu mạng, thế nhưng bây giờ… người kia vốn đã không cần hắn trả ơn nữa rồi.
Tiêu Thiên Tứ thở dài trong lòng, nhưng ngữ điệu vẫn không hề nao núng. Mấy năm nay làm tán tu, so với khi ở trong Thiên Lam thần điện thì hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thái độ vẫn một mực cung kính, nói:
- Có thể hiện tại ta vẫn chưa thể lọt vào mắt của chủ nhân, nhưng nhất định có một ngày ta sẽ chứng minh được giá trị bản thân.
Gương mặt nghiêm túc, ánh mắt lóe lên tinh quang, lời nói khẳng định một cách chắc nịch. Những lời Tiêu Thiên Tứ nói ra chính là tận đáy lòng của hắn. Chỉ thấy Tinh Hồn mỉm cười, xem ra rất có hứng thú:
- Nói thường dễ hơn làm. Nhưng nhìn ngươi quyết tâm như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
Tiêu Thiên Tứ thoáng qua một nét vui mừng. Đây là cơ hội duy nhất, thành bại chỉ có một lần mà thôi. Có thể báo thù được Tiêu gia hay không đều phụ thuộc vào lần này.
- Ta muốn ngươi đến Thiên Lam thần điện, gặp người tên Trương Vô Thường, bảo với hắn rời khỏi Thiên Lam thần điện, đến Lang Gia thành gặp ta. Ngươi làm được chứ?
Tiêu Thiên Tứ ánh mắt quyết tâm, chắc chắn đáp:
- Dù khó khăn như thế nào, Tiêu Thiên Tứ nhất định sẽ hoàn thành.
- Tốt. Sau khi xong việc này, thù của Tiêu gia, ta sẽ giúp ngươi.
Tinh Hồn đứng dậy, khu động niệm lực lấy từ trong Huyền tiên các hai bình đan dược, đưa cho Tiêu Thiên Tứ nói:
- Hiện tại tu vi của ngươi còn rất kém, muốn xâm nhập Thiên Lam thần điện thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Trước tiến ngươi dùng Bách mạch tam sinh đan, có thể trợ giúp ngươi đột phá Thiên thần cảnh, sau đó lại dùng Dịch dung thay đổi dung mạo, thuận lợi đột nhập Thiên Lam thần điện.
Bách mạch tam sinh đan và Dịch dung đều là do Tinh Hồn luyện chế, đối với kẻ có tu vi như Tiêu Thiên Tứ thì có tác dụng rất lớn. Đây coi như là quà ra mắt. Sở dĩ Tinh Hồn tin tưởng giao cho Tiêu Thiên Tứ nhiệm vụ này, thứ nhất là Tiêu Thiên Tứ rất thông thuộc địa hình Thiên Lam thần điện, thứ hai là, Tiêu Thiên Tứ này thực sự rất quyết tâm, và có gì đó rất giống với hắn.
Nhận lấy hai bình đan dược, Tiêu Thiên Tứ cúi đầu cảm tạ. Sau đó Tinh Hồn căn dặn hắn thêm vài điều rồi để hắn đi Thiên Lam thần điện. Phượng Cửu ngồi cạnh ngọn lửa, đột nhiên lên tiếng:
- Trương Vô Thường, xem ra là một kẻ khá quan trọng với ngươi nhỉ?
- Hắn là đệ đệ ta. Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng trước khi mẫu thân của hắn lâm chung đã nhờ ta bảo hộ cho hắn. Việc ta đã hứa thì nhất định phải làm. Hiện tại ta đang trong tình thế rất nguy hiểm, nếu như để lộ ra việc ta và Trương Vô Thường có quan hệ với nhau thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Ta không muốn để chuyện này xảy ra.
- Thiết nghĩ ngươi cũng không phải là một tên máu lạnh! – Phượng Cửu ánh mắt vô cảm, tiếu ý nói.
- Đối với một số kẻ thì đúng là như vậy.
Điều này Tinh Hồn không biết, thế nhưng Tàng Tử Đan và năm người đi cùng với Tàng Truy Dương thì đương nhiên nhận thức được. Ngoại trừ Tàng Tử Đan ra, năm người kia tròn mắt kinh ngạc. Bọn họ thật không ngờ Tàng Truy Dương lại tặng cho Tinh Hồn một báu vật như vậy.
- Tàng Truy Dương, ông…
Một người đi cùng với Tàng Truy Dương định lên tiếng, dường như có ý bảo lão nên thu hồi lại Thiên long lệnh. Nhưng Tàng Truy Dương xua tay, nói:
- Chỉ là một cái Thiên long lệnh thôi, các vị đừng để tâm.
Năm người kia nhìn nhau, Tàng Truy Dương đã nói vậy, bọn họ cũng không thể ngăn cản. Dù sao thì địa vị của bọn họ trong Thiên Long thần điện không bì được với Tàng Truy Dương. Còn Tinh Hồn, việc hắn chiếu cố Tàng Tử Đan trong Tử vong chi địa đối với hắn là việc nên làm, chưa từng nghĩ đến chuyện người khác sẽ trả ơn cho hắn. Nhưng mà, nếu người ta đã có thành ý như vậy thì cứ việc nhận, dù sao cũng không mất mác điều chỉ.
Hắn nhận lấy Thiên long lệnh từ tay Tàng Truy Dương trong sự vui vẻ của Tàng Tử Đan mà cả ba người đều không biết rằng, từ một cái Thiên long lệnh này mà chỉ vài năm sau đã trở thành một mối đại họa ập đến Thiên Long thần điện, khiến cho một trong chín đại thế lực biến mất khỏi Huyền thiên giới.
Sau đó, mặc dù Tàng Tử Đan và Tàng Truy Dương bảo Tinh Hồn ở lại một lúc, nhưng hắn lập tức từ chối vì còn nhiều việc phải làm. Tinh Hồn để cho Thiên tuyết miêu đi theo bảo vệ Tàng Tử Đan, còn hắn thì tạm biệt nàng rồi rời đi.
Giống như lần trước Tinh Hồn bỏ đi, trong lòng Tàng Tử Đan lại nổi lên một cảm giác bồn chồn kỳ lạ, tựa hồ mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Tàng Truy Dương đứng cạnh nàng, nhìn thấy ánh mắt buồn rầu của nàng, lập tức liền biết trong đầu tiểu nha đầu này đang nghĩ gì. Lão xoa đầu nàng, mỉm cười nói:
- Hắn sẽ sớm gặp cháu thôi.
Tàng Tử Đan nhìn lão, rồi lại nhìn hướng mà Tinh Hồn rời đi, nhẹ nhàng gật đầu. Có lẽ, trong lòng nàng cũng mong đợi một ngày nào đó có thể gặp lại hắn.
********* QUyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Trời đã về đêm, ánh trăng trên cao dần ẩn vào u ám, khu rừng liên mien trập trùng biến thành một mảng đen tối, ngẫu nhiên vang lên một tiếng thú gầm hung ác làm cho người ta tinh thần căng thẳng. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua khu rừng, luồng qua những cành cây, giống như những bóng ma đang lượn lờ vậy. Một đêm thật lạnh lẽo.
Trong một góc của khu rừng, trong cái bóng tối mờ mịt này lại xuất hiện một ngọn lửa đỏ hồng, từng bông hoa lửa lách tách bay lên rồi tan biến trong hư vô. Xung quanh đám lửa có năm người, một thiếu niên trẻ tuổi, một lão hủ tuổi đã cao và hai nữ nhân, trong đó có một người đang bế trên tay một đứa bé. Nhóm người này tất nhiên chính là Tinh Hồn, Kiều An, Phượng Cửu, Cơ Dung và Cơ Vô Dạ.
Tam nhãn thôn thiên sư thì thu nhỏ lại thành một con tiểu miêu nhỏ màu đen lười biến nằm bên cạnh Tinh Hồn. Nhớ lại một giờ trước, sau khi trở lại chỗ Phượng Cửu, Tinh Hồn bảo bọn họ dừng lại ở đây nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lại tiếp tục lên đường.
Đối với cường giả như bọn họ, dù di chuyển liên tục mười ngày nửa tháng cũng không biết mệt là gì. Hắn bảo muốn nghỉ ngơi, nhưng nhìn có vẻ giống như đang đợi ai đó. Hiện tại Tinh Hồn là nhân vật đứng đầu ở đây, bọn họ chỉ biết làm theo lời của hắn.
Quả nhiên đúng như bọn họ suy đoán, chỉ vài giờ sau, trong khu rừng có ai đó đang hướng đến chỗ này. Người đến hoàn toàn không lộ ra sát khí, ẩn dấu rất hoàn hảo, thế nhưng bằng vào thủ đoạn của cường giả Đấu thần kỳ, một trò vặt vãnh của đám hậu bối trong mắt bọn họ hoàn toàn là trò trẻ con.
Tinh Hồn không có động tĩnh gì, bọn họ cũng ngồi im, lẳng lặng đợi người kia chuẩn bị đến. Thế nhưng, khi người kia còn cách chỗ bọn họ khoảng hai mươi thước thì dừng lại, dường như đang lưỡng lự có nên đi tới hay nên lùi lại. Bỗng Tinh Hồn bất ngờ lên tiếng, thanh âm của hắn đủ để cho người đang đứng bên ngoài nghe thấy:
- Ta ở đây đợi ngươi lâu rồi, không cần phải lưỡng lự như vậy đâu.
Vừa dứt lời, chỉ vài giây sau liền có người xuất hiện. Hắn toàn thân mặc một bộ y phục dạ hành, ngay cả khuôn mặt cũng che khuất. Thế nhưng ánh mắt của hắn đối với Tinh Hồn lại cực kỳ sùng bái, vừa xuất hiện đã quỳ xuống đất, gương mặt cúi xuống, ngữ điệu kính trọng nói:
- Tiêu Thiên Tứ ra mắt chủ nhân.
Ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc. Nam tử tên Tiêu Thiên Tứ kia tu vi cũng rất khá, niên kỷ có lẽ chưa đến hai lăm tuổi nhưng đã là cường giả Thần cấp hậu kỳ. Nếu như là đệ tử một môn phái nào đó thì cũng được xem là đệ tử thiên tài được chú trọng bồi dưỡng rồi. Thiết nghĩ có lẽ Tinh Hồn từ sớm đã có bước chuẩn bị cho đại kế sau này của hắn.
Tinh Hồn nhìn Tiêu Thiên Tứ, trên gương mặt nở một nụ cười nhạt:
- Hai tiếng chủ nhân có vẻ vẫn còn hơi sớm để gọi. Đúng là lúc trước ta đã từng cứu ngươi một mạng, nhưng vẫn chưa hề có ý muốn thu nhận ngươi.
Tiêu Thiên Tứ lúc trước đã có mặt ở Băng Đà sơn, chứng kiến Tinh Hồn đứng trước siêu cấp cường giả của Vô thượng thiên cùng mà không hề tỏ ra sợ hãi, trong lòng càng lúc càng ngưỡng mộ đối với Tinh Hồn. Nhớ lúc trước khi cả hai gặp nhau ở Tiêu gia, Tinh Hồn bất quá chỉ là cường giả Đế cấp. Không ngờ sau một thời gian không gặp, hiện giờ Tiêu Thiên Tứ không các nào nhìn ra được tu vi của Tinh Hồn được nữa.
Trong lòng thầm thán, vị ân nhân này của mình quả thực là siêu cấp biến thái, chỉ sợ nhất lưu thiên tài Trịnh Thần Không cũng hổ thẹn không thể sánh bằng. Trước đây Tiêu Thiên Tứ trong lòng đã thầm hứa, sau này nhất định phải trả lại ơn cứu mạng, thế nhưng bây giờ… người kia vốn đã không cần hắn trả ơn nữa rồi.
Tiêu Thiên Tứ thở dài trong lòng, nhưng ngữ điệu vẫn không hề nao núng. Mấy năm nay làm tán tu, so với khi ở trong Thiên Lam thần điện thì hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Thái độ vẫn một mực cung kính, nói:
- Có thể hiện tại ta vẫn chưa thể lọt vào mắt của chủ nhân, nhưng nhất định có một ngày ta sẽ chứng minh được giá trị bản thân.
Gương mặt nghiêm túc, ánh mắt lóe lên tinh quang, lời nói khẳng định một cách chắc nịch. Những lời Tiêu Thiên Tứ nói ra chính là tận đáy lòng của hắn. Chỉ thấy Tinh Hồn mỉm cười, xem ra rất có hứng thú:
- Nói thường dễ hơn làm. Nhưng nhìn ngươi quyết tâm như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
Tiêu Thiên Tứ thoáng qua một nét vui mừng. Đây là cơ hội duy nhất, thành bại chỉ có một lần mà thôi. Có thể báo thù được Tiêu gia hay không đều phụ thuộc vào lần này.
- Ta muốn ngươi đến Thiên Lam thần điện, gặp người tên Trương Vô Thường, bảo với hắn rời khỏi Thiên Lam thần điện, đến Lang Gia thành gặp ta. Ngươi làm được chứ?
Tiêu Thiên Tứ ánh mắt quyết tâm, chắc chắn đáp:
- Dù khó khăn như thế nào, Tiêu Thiên Tứ nhất định sẽ hoàn thành.
- Tốt. Sau khi xong việc này, thù của Tiêu gia, ta sẽ giúp ngươi.
Tinh Hồn đứng dậy, khu động niệm lực lấy từ trong Huyền tiên các hai bình đan dược, đưa cho Tiêu Thiên Tứ nói:
- Hiện tại tu vi của ngươi còn rất kém, muốn xâm nhập Thiên Lam thần điện thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Trước tiến ngươi dùng Bách mạch tam sinh đan, có thể trợ giúp ngươi đột phá Thiên thần cảnh, sau đó lại dùng Dịch dung thay đổi dung mạo, thuận lợi đột nhập Thiên Lam thần điện.
Bách mạch tam sinh đan và Dịch dung đều là do Tinh Hồn luyện chế, đối với kẻ có tu vi như Tiêu Thiên Tứ thì có tác dụng rất lớn. Đây coi như là quà ra mắt. Sở dĩ Tinh Hồn tin tưởng giao cho Tiêu Thiên Tứ nhiệm vụ này, thứ nhất là Tiêu Thiên Tứ rất thông thuộc địa hình Thiên Lam thần điện, thứ hai là, Tiêu Thiên Tứ này thực sự rất quyết tâm, và có gì đó rất giống với hắn.
Nhận lấy hai bình đan dược, Tiêu Thiên Tứ cúi đầu cảm tạ. Sau đó Tinh Hồn căn dặn hắn thêm vài điều rồi để hắn đi Thiên Lam thần điện. Phượng Cửu ngồi cạnh ngọn lửa, đột nhiên lên tiếng:
- Trương Vô Thường, xem ra là một kẻ khá quan trọng với ngươi nhỉ?
- Hắn là đệ đệ ta. Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng trước khi mẫu thân của hắn lâm chung đã nhờ ta bảo hộ cho hắn. Việc ta đã hứa thì nhất định phải làm. Hiện tại ta đang trong tình thế rất nguy hiểm, nếu như để lộ ra việc ta và Trương Vô Thường có quan hệ với nhau thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Ta không muốn để chuyện này xảy ra.
- Thiết nghĩ ngươi cũng không phải là một tên máu lạnh! – Phượng Cửu ánh mắt vô cảm, tiếu ý nói.
- Đối với một số kẻ thì đúng là như vậy.
/662
|