Nếu như để cổ kiếm Đồ Lục chiếm lợi thế, bản thân Tinh Hồn sẽ không còn cơ hội sống sót, sẽ bị cổ kiếm Đồ Lục hút cạn máu huyết sinh lực. Thà chết trên chiến trường còn hơn là chết vì lý do củ chuối này. Nghĩ vậy, Tinh Hồn hét lên một tiếng điên cuồng, toàn bộ sức mạnh bộc phát.
Chỉ nghe ầm một tiếng, thanh âm vang vọng trong bóng tối vô tận. Cổ kiếm Đồ Lục phát ra một loại âm thanh chói tai, cùng với đó là những âm thanh răng rắc nơi cánh tay Tinh Hồn, có lẽ xương cốt của hắn đã bị cổ kiếm Đồ Lục phản phệ dẫn đến tổn thương.
Toàn bộ sức mạnh được bộc phát, quang mang đại thịnh, lôi kình ầm ầm tứ phương, chỉ thấy thân hình Tinh Hồn bật ngược ra sau, miệng không ngừng ộc ra từng ngụm máu lớn. Trông giây lát hắn rơi vào trạng thái mơ hồ.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, đến khi mở mắt ra, chỉ cảm thấy từ chỗ cánh tay truyền đến một cơn đau buốt, khiến cho hắn cau mày khó chịu. Dường như bị cổ kiếm Đồ Lục cắn trả mạnh mẽ nên trong giây lát Tinh Hồn không nhớ được điều gì. Vài giây sau, nhớ lại cảnh tượng khi nãy thì thở dài một tiếng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Nếu như không kịp thời vận dụng toàn bộ sức mạnh thì có lẽ bây giờ hắn đã trở thành một cái xác khô rồi. Trong lòng cảm thấy bản thân thật may mắn.
Nhanh chóng nuốt vào một viên linh đan trị thương, một lúc sau, tuy rằng vẫn còn hơi mệt nhọc nhưng thương thế thì tạm thời đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa là phục hồi trạng thái đỉnh phong. Xong xuôi, Tinh Hồn chuyển sang nhìn cổ kiếm Đồ Lục cách chỗ hắn không xa.
Chỉ thấy cổ kiếm Đồ Lục đứng im phăng phắc, không chút rung động, không một âm thanh. Nó cứ lẳng lặng đứng đó, giống như một món đồ vô tri vô giác, hình dạng kỳ quái và cổ xưa, không khác gì một thứ bỏ đi. Nhưng ai mà ngờ được, thanh kiếm nhìn như đồ bỏ này lại tiềm ẩn một thứ nguy hiểm chết người.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, lưỡi kiếm màu đen huyền đầy vết nứt nẻ ẩn hiện những tia sáng đỏ tươi, giống như những huyết tơ vậy. Khi Tinh Hồn tỉnh dậy, vô tri vô giác truyền đến một cảm giác thân thuộc. Bây giờ hắn mới nhận ra, cảm giác thân thuộc là đến từ thanh kiếm này.
Chẳng biết tại sao, trong đầu hắn lại sinh ra một ý tưởng thôi thúc hắn cầm lấy thanh cổ kiếm Tru Tiên. Nhưng vừa nghĩ vậy thì lại cảm thấy rùng mình. Viễn cảnh kinh thiên vừa rồi vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn, giờ lại muốn lần nữa tiếp cận, không lẽ chê sống quá lâu?
Hai suy nghĩ tương phản với nhau, vừa muốn tiến lên, nhưng đồng thời cũng không muốn. Cuối cùng, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Tinh Hồn cũng lựa chọn tiếp cận cổ kiếm Đồ Lục. Lí do lớn nhất cũng là bởi không gian hắc ám này được tạo ra bởi cổ kiếm Đồ Lục, mấu chốt để có thể thoát khỏi đây chính là cổ kiếm Đồ Lục.
Không có nhiều sự lựa chọn, Tinh Hồn đành phải đặt cược một ván cờ mà thôi. Mà ván cờ này, cái giá phải trả là rất đất, thậm chí phải trả giá bằng chính sinh mệnh của hắn.
Còn nhớ trước đó, khi Tinh Hồn tiếp xúc với cổ kiếm Đồ Lục thì nó truyền vào đại não hắn một cảm giác chấn nhiếp kinh người, nhưng bây giờ lại không hề tồn tại cảm giác đó, mà thay vào đó là một cảm giác rất thân thuộc.
Không lẽ là bởi vì cổ kiếm Đồ Lục hút đi tinh huyết của hắn nên mới xảy ra hiện tượng như vậy. Nội tâm đầy sự nghi hoặc, nhưng không hề dừng chân mà tiếp tục bước đến gần. Cổ kiếm Đồ Lục khe khẽ phát ra hồng quang, như đang vui mừng vì Tinh Hồn không sợ hãi mà đến gần nó.
Đứng một hồi lâu, Tinh Hồn bỗng nhấc tay cầm lấy cáng kiếm. Từ cáng kiếm truyền vào đại não một cảm giác rất thoải mái, không còn nguy hiểm như trước nữa. Bỗng nhiên, hồng quang trên thanh cổ kiếm Đồ Lục bất chợt đại thịnh. Tinh Hồn cả kinh, tưởng rằng một lần nữa nó sẽ hút lấy tinh huyết và sinh mệnh hắn.
Nhưng lần này thì không hề, hồng mang bắn thẳng lên trên, từng dòng cổ ngữ dần dần xuất hiện. Tinh Hồn ngửa mặt lên nhìn, ánh mắt ban đầu là kinh ngạc, sau đó biến đổi thành sự vui mừng. Những dòng cổ ngữ đang xuất hiện chính là Tiên thiên cổ ngữ.
- Thiên thư Thiên đạo, đúng là Thiên thư Thiên đạo rồi!
Lục đạo thiên thư: Tu la đạo, Nhân gian đạo, Súc sanh đạo, Ngạ quỷ đạo, Địa ngục đạo tâm pháp đã rơi vào tay Tinh Hồn, chỉ còn thiếu duy nhất một mình Thiên đạo nữa là hoàn tất. Thật chẳng thể ngờ được, cổ kiếm Đồ Lục lại chính là vật ẩn chứ thiên thư Thiên đạo. Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Có lẽ trải nghiệm vừa rồi chính là để khảo nghiệm xem hắn có xứng đáng để lĩnh ngộ được tâm pháp thiên thư mạnh mẽ nhất, khó luyện nhất trong Lục đạo hay không? Và sự thật đã chứng minh, hắn hoàn toàn xứng đáng.
Tâm pháp Thiên đạo hiện ra, sau đó toàn bộ nhập vào mi tâm của Tinh Hồn. Lục đạo thiên thư, nếu như đại công cáo thành, thiên hạ này chỉ sợ không ai có thể làm khó được hắn cả. Tâm pháp thiên thư biến mất, cổ kiếm Đồ Lục cũng dần ảm đạm, cuối cùng trở về với bộ dạng cũ kỹ tầm thường.
Cầm cổ kiếm Đồ Lục trên tay, Tinh Hồn nhẹ nhàng sờ vào lưỡi kiếm, một cảm giác lạnh lùng, bá đạo, sát phạt hiện hữu trong đầu hắn. Đồ lục giới, trảm tiên ma, hai chữ “đồ lục” này nghe thật uy nghiêm làm sao. Chỉ là một thanh kiếm mà có thể đảo lộn thế gian, gây nên một trận hạo kiếp, ngay cả Chư tử bách tiên, Thượng cổ tiên tôn chí cao vô thượng cũng giống như con sâu con kiến trước mặt cổ kiếm Đồ Lục.
Nếu như khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, Hồng Hoang một lần nữa sẽ chứng khiến sức mạnh hủy thiên diệt địa của cổ kiếm Đồ Lục, và có thể, người sử dụng nó chính là Tinh Hồn. Âu cũng là chuyện của tương lai. Tinh Hồn chiềm sâu trong sự huyền diệu của cổ kiếm Đồ Lục mà không hề phát hiện ra rằng, có một đạo linh quang màu đỏ vừa tiến nhập vào mi tâm của hắn.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Đã gần một giờ trôi qua rồi, hắc cầu vẫn không hề phát ra một chút động tĩnh nào, giống như là đang trêu ngươi vị Thái cổ tiên tôn chí cao vô thượng đang đứng trước mặt nó vậy. Mặc cho Thái lo lắng, nóng lòng như thế nào nữa, nó vẫn cứ như vậy.
Thời gian trôi qua càng lâu, trên gương mặt Thái càng hiện lên rõ sự lo lắng, bồn chồn. Nội tâm gào thét, nếu như Tinh Hồn mà xảy ra chuyện gì, chẳng sớm thì muộn, toàn bộ Hồng Hoang sẽ rơi vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục. Nhìn Thái lo lắng đến như vậy, có thể nào chuyện này liên quan đến “kiếp” mà Hồng Quân đạo tổ nói hay không? Hay là bởi vì một chuyện khác còn đáng lo hơn?
Không nhịn được nữa, Thái quyết định một lần nữa công phá hắc cầu. Nhưng vừa định ra tay thì hắc cầu xảy ra biến dị, thấy vậy nên y lập tức đình chỉ hành động lại để quan sát. Chỉ thấy từ trong hắc cầu hiện ra bóng lưng một người. Ánh mắt của Thái sáng rực lên, không giấu được nỗi vui mừng. Người từ trong hắc cầu hiện ra, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.
Mắt thấy cổ kiếm Đồ Lục trên tay Tinh Hồn, y càng vui mừng hơn nữa. Đang định chạy tới chúc mừng thì bỗng phát hiện, trên người Tinh Hồn có gì đó rất kỳ lạ. Hơn nữa, mặc dù đã ra ngoài, nhưng hắn lại không hề có chút động tĩnh nào, chẳng khác gì một kẻ mất hồn cả. Lấy làm lạ, Thái liền lên tiếng:
- Người ổn chứ?
Vừa nói, y vừa tiếp cận Tinh Hồn, tay phải chạm vào vai hắn. Nhưng giống như bị phản chấn, thân thể Thái bật ngược trở lại, hơn nữa trong thân thể bị một luồng quỷ khí tà dị xâm nhập vào. Nếu như không phải y có tu vi siêu phàm thoát tục thì đã bị luồng quỷ khí cuồng bạo này thôn phệ linh hồn rồi. Chỉ là một luồng khí nhỏ bé mà có thể khiến Thái kinh hoảng như vậy, có gì đó không bình thường chút nào.
Dường như phát giác điều gì, Tinh Hồn khẽ chuyển người, quay lại nhìn Thái. Chỉ thấy trên gương mặt thái thoáng qua một tia kinh hoảng, bởi vì người đứng trước mặt hắn, chính là Tinh Hồn hiện lên một khí chất rất quỷ dị.
Phảng phất một nét độc tôn thiên hạ, không ai có thể sánh bằng. Có cảm giác như hắn là một gã khổng lồ không thể quật ngã. Vẫn cái gương mặt tuấn tú phi phàm ấy, vẫn mái tóc trắng xóa không gió mà khẽ lay động, điểm khác biệt duy nhất chính là đôi mắt.
Chẳng phải là Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn đã giúp hắn tìm lại được ánh mắt, từ đôi mắt có màu đen như ngọc trở thành huyết ngọc trước đây, mà là đôi mắt màu tím tuyệt đẹp, bên trong đôi mắt rực sáng lấp lánh như hàng vạn ánh sao. Tựa hồ toàn bộ bát hoang vũ trụ đều bao hàm trong đôi mắt này.
Thái hoảng hồn, tự nói: “Không thể nào? Mất đi một nửa linh hồn, sao có thể khôi phục lại được như vậy?” Rốt cuộc là có bí ẩn gì mà Thái lại kinh sợ đến như vậy? Không lẽ là bởi vì tử tinh nhãn kia? Quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Âu hiện giờ chỉ có một mình Thái là biết được thôi.
Có vẻ như bị tác động bởi ngoại cảnh, Tinh Hồn như kẻ tỉnh mộng, giật mình một cái, sau đó hoàn toàn trở lại bình thường. Tử tinh nhãn cũng đã biến mất, hiện tại thứ giúp hắn nhìn thấy được là Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn. Mắt thấy Thái có bộ dạng kỳ lạ, cứ đăm đăm nhìn mình, trong lòng nổi cơn hiếu kỳ, hỏi:
- Sao tự nhiên lại như kẻ mất hồn thế kia? Bộ mặt ta dính lọ phỏng?
Chỉ nghe ầm một tiếng, thanh âm vang vọng trong bóng tối vô tận. Cổ kiếm Đồ Lục phát ra một loại âm thanh chói tai, cùng với đó là những âm thanh răng rắc nơi cánh tay Tinh Hồn, có lẽ xương cốt của hắn đã bị cổ kiếm Đồ Lục phản phệ dẫn đến tổn thương.
Toàn bộ sức mạnh được bộc phát, quang mang đại thịnh, lôi kình ầm ầm tứ phương, chỉ thấy thân hình Tinh Hồn bật ngược ra sau, miệng không ngừng ộc ra từng ngụm máu lớn. Trông giây lát hắn rơi vào trạng thái mơ hồ.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, đến khi mở mắt ra, chỉ cảm thấy từ chỗ cánh tay truyền đến một cơn đau buốt, khiến cho hắn cau mày khó chịu. Dường như bị cổ kiếm Đồ Lục cắn trả mạnh mẽ nên trong giây lát Tinh Hồn không nhớ được điều gì. Vài giây sau, nhớ lại cảnh tượng khi nãy thì thở dài một tiếng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Nếu như không kịp thời vận dụng toàn bộ sức mạnh thì có lẽ bây giờ hắn đã trở thành một cái xác khô rồi. Trong lòng cảm thấy bản thân thật may mắn.
Nhanh chóng nuốt vào một viên linh đan trị thương, một lúc sau, tuy rằng vẫn còn hơi mệt nhọc nhưng thương thế thì tạm thời đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày nữa là phục hồi trạng thái đỉnh phong. Xong xuôi, Tinh Hồn chuyển sang nhìn cổ kiếm Đồ Lục cách chỗ hắn không xa.
Chỉ thấy cổ kiếm Đồ Lục đứng im phăng phắc, không chút rung động, không một âm thanh. Nó cứ lẳng lặng đứng đó, giống như một món đồ vô tri vô giác, hình dạng kỳ quái và cổ xưa, không khác gì một thứ bỏ đi. Nhưng ai mà ngờ được, thanh kiếm nhìn như đồ bỏ này lại tiềm ẩn một thứ nguy hiểm chết người.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, lưỡi kiếm màu đen huyền đầy vết nứt nẻ ẩn hiện những tia sáng đỏ tươi, giống như những huyết tơ vậy. Khi Tinh Hồn tỉnh dậy, vô tri vô giác truyền đến một cảm giác thân thuộc. Bây giờ hắn mới nhận ra, cảm giác thân thuộc là đến từ thanh kiếm này.
Chẳng biết tại sao, trong đầu hắn lại sinh ra một ý tưởng thôi thúc hắn cầm lấy thanh cổ kiếm Tru Tiên. Nhưng vừa nghĩ vậy thì lại cảm thấy rùng mình. Viễn cảnh kinh thiên vừa rồi vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn, giờ lại muốn lần nữa tiếp cận, không lẽ chê sống quá lâu?
Hai suy nghĩ tương phản với nhau, vừa muốn tiến lên, nhưng đồng thời cũng không muốn. Cuối cùng, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Tinh Hồn cũng lựa chọn tiếp cận cổ kiếm Đồ Lục. Lí do lớn nhất cũng là bởi không gian hắc ám này được tạo ra bởi cổ kiếm Đồ Lục, mấu chốt để có thể thoát khỏi đây chính là cổ kiếm Đồ Lục.
Không có nhiều sự lựa chọn, Tinh Hồn đành phải đặt cược một ván cờ mà thôi. Mà ván cờ này, cái giá phải trả là rất đất, thậm chí phải trả giá bằng chính sinh mệnh của hắn.
Còn nhớ trước đó, khi Tinh Hồn tiếp xúc với cổ kiếm Đồ Lục thì nó truyền vào đại não hắn một cảm giác chấn nhiếp kinh người, nhưng bây giờ lại không hề tồn tại cảm giác đó, mà thay vào đó là một cảm giác rất thân thuộc.
Không lẽ là bởi vì cổ kiếm Đồ Lục hút đi tinh huyết của hắn nên mới xảy ra hiện tượng như vậy. Nội tâm đầy sự nghi hoặc, nhưng không hề dừng chân mà tiếp tục bước đến gần. Cổ kiếm Đồ Lục khe khẽ phát ra hồng quang, như đang vui mừng vì Tinh Hồn không sợ hãi mà đến gần nó.
Đứng một hồi lâu, Tinh Hồn bỗng nhấc tay cầm lấy cáng kiếm. Từ cáng kiếm truyền vào đại não một cảm giác rất thoải mái, không còn nguy hiểm như trước nữa. Bỗng nhiên, hồng quang trên thanh cổ kiếm Đồ Lục bất chợt đại thịnh. Tinh Hồn cả kinh, tưởng rằng một lần nữa nó sẽ hút lấy tinh huyết và sinh mệnh hắn.
Nhưng lần này thì không hề, hồng mang bắn thẳng lên trên, từng dòng cổ ngữ dần dần xuất hiện. Tinh Hồn ngửa mặt lên nhìn, ánh mắt ban đầu là kinh ngạc, sau đó biến đổi thành sự vui mừng. Những dòng cổ ngữ đang xuất hiện chính là Tiên thiên cổ ngữ.
- Thiên thư Thiên đạo, đúng là Thiên thư Thiên đạo rồi!
Lục đạo thiên thư: Tu la đạo, Nhân gian đạo, Súc sanh đạo, Ngạ quỷ đạo, Địa ngục đạo tâm pháp đã rơi vào tay Tinh Hồn, chỉ còn thiếu duy nhất một mình Thiên đạo nữa là hoàn tất. Thật chẳng thể ngờ được, cổ kiếm Đồ Lục lại chính là vật ẩn chứ thiên thư Thiên đạo. Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Có lẽ trải nghiệm vừa rồi chính là để khảo nghiệm xem hắn có xứng đáng để lĩnh ngộ được tâm pháp thiên thư mạnh mẽ nhất, khó luyện nhất trong Lục đạo hay không? Và sự thật đã chứng minh, hắn hoàn toàn xứng đáng.
Tâm pháp Thiên đạo hiện ra, sau đó toàn bộ nhập vào mi tâm của Tinh Hồn. Lục đạo thiên thư, nếu như đại công cáo thành, thiên hạ này chỉ sợ không ai có thể làm khó được hắn cả. Tâm pháp thiên thư biến mất, cổ kiếm Đồ Lục cũng dần ảm đạm, cuối cùng trở về với bộ dạng cũ kỹ tầm thường.
Cầm cổ kiếm Đồ Lục trên tay, Tinh Hồn nhẹ nhàng sờ vào lưỡi kiếm, một cảm giác lạnh lùng, bá đạo, sát phạt hiện hữu trong đầu hắn. Đồ lục giới, trảm tiên ma, hai chữ “đồ lục” này nghe thật uy nghiêm làm sao. Chỉ là một thanh kiếm mà có thể đảo lộn thế gian, gây nên một trận hạo kiếp, ngay cả Chư tử bách tiên, Thượng cổ tiên tôn chí cao vô thượng cũng giống như con sâu con kiến trước mặt cổ kiếm Đồ Lục.
Nếu như khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, Hồng Hoang một lần nữa sẽ chứng khiến sức mạnh hủy thiên diệt địa của cổ kiếm Đồ Lục, và có thể, người sử dụng nó chính là Tinh Hồn. Âu cũng là chuyện của tương lai. Tinh Hồn chiềm sâu trong sự huyền diệu của cổ kiếm Đồ Lục mà không hề phát hiện ra rằng, có một đạo linh quang màu đỏ vừa tiến nhập vào mi tâm của hắn.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Đã gần một giờ trôi qua rồi, hắc cầu vẫn không hề phát ra một chút động tĩnh nào, giống như là đang trêu ngươi vị Thái cổ tiên tôn chí cao vô thượng đang đứng trước mặt nó vậy. Mặc cho Thái lo lắng, nóng lòng như thế nào nữa, nó vẫn cứ như vậy.
Thời gian trôi qua càng lâu, trên gương mặt Thái càng hiện lên rõ sự lo lắng, bồn chồn. Nội tâm gào thét, nếu như Tinh Hồn mà xảy ra chuyện gì, chẳng sớm thì muộn, toàn bộ Hồng Hoang sẽ rơi vào thảm cảnh vạn kiếp bất phục. Nhìn Thái lo lắng đến như vậy, có thể nào chuyện này liên quan đến “kiếp” mà Hồng Quân đạo tổ nói hay không? Hay là bởi vì một chuyện khác còn đáng lo hơn?
Không nhịn được nữa, Thái quyết định một lần nữa công phá hắc cầu. Nhưng vừa định ra tay thì hắc cầu xảy ra biến dị, thấy vậy nên y lập tức đình chỉ hành động lại để quan sát. Chỉ thấy từ trong hắc cầu hiện ra bóng lưng một người. Ánh mắt của Thái sáng rực lên, không giấu được nỗi vui mừng. Người từ trong hắc cầu hiện ra, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.
Mắt thấy cổ kiếm Đồ Lục trên tay Tinh Hồn, y càng vui mừng hơn nữa. Đang định chạy tới chúc mừng thì bỗng phát hiện, trên người Tinh Hồn có gì đó rất kỳ lạ. Hơn nữa, mặc dù đã ra ngoài, nhưng hắn lại không hề có chút động tĩnh nào, chẳng khác gì một kẻ mất hồn cả. Lấy làm lạ, Thái liền lên tiếng:
- Người ổn chứ?
Vừa nói, y vừa tiếp cận Tinh Hồn, tay phải chạm vào vai hắn. Nhưng giống như bị phản chấn, thân thể Thái bật ngược trở lại, hơn nữa trong thân thể bị một luồng quỷ khí tà dị xâm nhập vào. Nếu như không phải y có tu vi siêu phàm thoát tục thì đã bị luồng quỷ khí cuồng bạo này thôn phệ linh hồn rồi. Chỉ là một luồng khí nhỏ bé mà có thể khiến Thái kinh hoảng như vậy, có gì đó không bình thường chút nào.
Dường như phát giác điều gì, Tinh Hồn khẽ chuyển người, quay lại nhìn Thái. Chỉ thấy trên gương mặt thái thoáng qua một tia kinh hoảng, bởi vì người đứng trước mặt hắn, chính là Tinh Hồn hiện lên một khí chất rất quỷ dị.
Phảng phất một nét độc tôn thiên hạ, không ai có thể sánh bằng. Có cảm giác như hắn là một gã khổng lồ không thể quật ngã. Vẫn cái gương mặt tuấn tú phi phàm ấy, vẫn mái tóc trắng xóa không gió mà khẽ lay động, điểm khác biệt duy nhất chính là đôi mắt.
Chẳng phải là Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn đã giúp hắn tìm lại được ánh mắt, từ đôi mắt có màu đen như ngọc trở thành huyết ngọc trước đây, mà là đôi mắt màu tím tuyệt đẹp, bên trong đôi mắt rực sáng lấp lánh như hàng vạn ánh sao. Tựa hồ toàn bộ bát hoang vũ trụ đều bao hàm trong đôi mắt này.
Thái hoảng hồn, tự nói: “Không thể nào? Mất đi một nửa linh hồn, sao có thể khôi phục lại được như vậy?” Rốt cuộc là có bí ẩn gì mà Thái lại kinh sợ đến như vậy? Không lẽ là bởi vì tử tinh nhãn kia? Quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Âu hiện giờ chỉ có một mình Thái là biết được thôi.
Có vẻ như bị tác động bởi ngoại cảnh, Tinh Hồn như kẻ tỉnh mộng, giật mình một cái, sau đó hoàn toàn trở lại bình thường. Tử tinh nhãn cũng đã biến mất, hiện tại thứ giúp hắn nhìn thấy được là Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn. Mắt thấy Thái có bộ dạng kỳ lạ, cứ đăm đăm nhìn mình, trong lòng nổi cơn hiếu kỳ, hỏi:
- Sao tự nhiên lại như kẻ mất hồn thế kia? Bộ mặt ta dính lọ phỏng?
/662
|