Sự việc quá bất ngờ, Tinh Hồn hoàn toàn không kịp phát giác. Nhưng chỉ vài giây sau thì liền biết mọi chuyện. Đạo linh quang vừa rồi là do Thái lưu lại, bởi vì hắn bị ngất đi nên Thái mới sử dụng biện pháp này để căn dặn hắn.
Chỉ thấy tinh linh đưa tay đâm vào bụng nó, ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An cả kinh, không biết tinh linh này đang muốn làm gì. Tinh Hồn thì đã rõ mọi chuyện nên không có gì ngạc nhiên cả. Thân thể được tạo nên từ Hỗn độn chi hỏa, cho dù bị vạn đao vạn kiếm đâm chém thế nào đi nữa cũng không bị tổn thương.
Tinh linh móc từ trong bụng ra từ trong bụng mười một hạt châu, với đủ loại màu sắc khác nhau. Trong số mười một hạt châu này, có một hạt rất đặc biệt, nó không hề có một màu sắc nào. Đó chính là Định hồn thần châu, vật giúp Tinh Hồn có thể khôi phục lại trạng thái linh hồn của hắn.
Còn mười hạt châu còn lại thì được dùng vào một việc khác cũng rất trọng đại. Những hạt châu này tên gọi là Huyễn sắc vô cực châu, món quà mà Thái tặng cho hắn để thực hiện đại kế sau này. Bỗng hai trong số mười Huyễn sắc vô cực châu rực lên, một viên màu đỏ như ánh lửa và một viên màu đen như bóng đêm.
Tinh Hồn đưa thần niệm vào hai viên Huyễn sắc vô cực châu này, lập tức cảm nhận được vì sao hai viên ngọc này lại có phản ứng như vậy. Chỉ thấy mục quang hắn chuyển sang nhìn ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An.
Đúng hơn là hắn chú ý vào Phượng Cửu, và sinh mệnh nhỏ bé đang nằm trên tay Cơ Dung, chính là Cơ Vô Dạ. Chỉ thấy trên khóe môi hắn nở một nụ cười nhạt bí ẩn. Phượng Cửu cảm giác được điều gì đó, nhíu mày nói:
- Thần thần bí bí như vậy là có ý gì?
- Không có gì. Chẳng hiểu sao ta lại có cảm giác, chúng ta thật sự rất có duyên.
Chẳng ai hiểu ẩn ý trong lời hắn nói là gì, ngay cả Phượng Cửu cũng như vậy. Trực giác của nàng cho biết, có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra ở đây. Nhưng không hiểu rõ là chuyện gì mà khiến trong lòng bất an đến vậy.
Tinh Hồn chẳng buồn chú ý đến họ nữa, lại chuyển sang nhìn hỏa tinh linh và mười một viên ngọc trên tay. Định hồn thần châu và Huyễn sắc vô cực ngọc đều những vật sau này mới động đến, tạm thời lưu lại trong Huyền Tiên các. Sau đó, hắn nhìn hỏa tinh linh, lãnh đạm nói:
- Ngươi sau này đi theo ta, cũng nên cho ngươi một cái tên. Để xem nào?
Quan sát tường tận hỏa tinh linh, hiện tại nó chỉ cao chừng hai gang tay, thế nhưng cái đầu to đùng của nó lại chiếm hết phân nửa, còn mình, hai tay hai chân thì bé tẹo như một đứa trẻ. Thân thể này được tạo nên từ Hỗn độn chi hỏa, giữa trán và giữa ngực có gắn hai viên ngọc, có lẽ là ẩn chứa thần lực để nó hỏa tinh linh có thể khống chế Hỗn độn chi hỏa.
Nhìn cái đầu to đùng của hỏa tinh linh mọc ra hai cái sừng nằm ngang, mỗi cái dài bằng với cơ thể của nó, rất giống với cái mũ chuồn chuồn mà quan lại triều đình đội trên đầu mỗi lần tiếp triều. Chợt trong đầu lóe lên linh quang, mỉm cười nói:
- Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Hỏa Công Công. Linh hồn của lửa: Hỏa Công Công*!
Dường như cảm nhận được mệnh lệnh của Tinh Hồn, đôi mắt của Hỏa Công Công bừng lên, sau đó tan biến vào hư vô. Bởi vì Hỏa Công Công là một thể tinh linh, thế nên bất cứ lúc nào Tinh Hồn cũng có thể triệu hồi ra, giống như các Thú hồn sư vậy.
Hỏa Công Công hiện tại khá yếu, sức mạnh thực sự giống như võ giả mới bước vào Nguyên thần kỳ. Hỏa Công Công không mạnh lên bằng cách tu luyện, mà nó sẽ thôn phệ những linh hồn của võ giả, biến đổi trở thành sức mạnh của nó. Hoặc bằng cách khác là thôn phệ dị hỏa trong thiên địa cũng sẽ giúp nó lớn mạnh hơn.
Nhưng mà, dị hỏa trong thiên địa há có thể dễ dàng tìm thấy. Tinh Hồn lại có nhiều địch nhân không đội trời chung như vậy, giết người để Hỏa Công Công thôn phệ linh hồn của bọn chúng sẽ khả quan hơn rất nhiều, và Tinh Hồn cũng cảm thấy rất vui. Đối với địch nhân, hắn tuyệt đối không khoang nhượng. Cho dù kẻ khác gọi hắn là ác quỷ không có tính người đi nữa, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
- Giờ chúng ta sẽ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau chúng ta sẽ lên đường.
Tinh Hồn ánh mắt hướng nhìn các vì sao, chậm rãi nói.
- Tiếp theo ngươi muốn đi đâu?
- Thiên Phong thành.
Ba người Phượng Cửu nhìn nhau. Nơi đó, chẳng phải là nơi nguy hiểm nhất đối với hắn sao? Địch nhân của hắn, thái tử Trịnh Thần Không rất có thể chính là đang ở nơi đó, chẳng lịch hắn muốn chết sao? Thiên Phong thành là trung tâm Thiên Lam đại lục, cao thủ ẩn mình khắp nơi, cho dù Phượng Cửu tu vi kinh hãi thế tục, nhưng trong vòng vây của nhiều đại cường giả như vậy thì không thể bảo hộ được Tinh Hồn.
Đó là suy nghĩ của bọn họ, còn Tinh Hồn thì biết rất rõ, chắc chắn Trịnh Thần Không vẫn chưa trở về Thiên Phong thành. Đầu tiên, Trịnh Thần Không bị hắn đánh trọng thương, với một kẻ kiêu ngạo như hắn chắn chắn sẽ không để người khác thấy hắn trọng thương trở về. Thứ hai, nếu như Trịnh Thần Không đã trở về, hắn nhất định sẽ hạ lệnh cho thuộc hạ suy tìm Tinh Hồn. Đến giờ này mà vẫn chưa có một tin tức gì, thế nên Tinh Hồn mới suy đoán rằng Trịnh Thần Không vẫn còn đang ẩn mình ở một nơi nào đó.
- Yên tâm, ta có cách để có thể an toàn tiến vào Thiên Phong thành.
Hắn lên tiếng trấn an. Thấy hắn tự tin như vậy, tuy rằng không biết hắn đang suy tính điều gì nhưng đành phải nghe theo sự sắp xếp của hắn. Ánh trăng dần ẩn vào mây đen u ám, chốc lát khu rừng liên miên trập trùng này biến thành một mảng đen tối, lâu lâu lại có âm thành gào rú hung ác của yêu thú khiến cho tinh thần người ta căng thẳng.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Ở một trang viên phi thường rộng lớn, hoa cỏ tương liên, cây xanh râm mát. Bên cạnh một cái hồ nhỏ có một mái đình, một nữ nhân tuổi chừng mười tám mười chín, băng cơ ngọc cốt, tử y bồng bềnh, làn da trắng như tuyết, trơn mịn như ngọc, mái tóc màu tím tuyệt đẹp khẽ lay động trong cơn gió nhẹ.
Không gian nguyên bản bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như hòa vào cùng với tâm trạng của nữ nhân này. Ánh mắt thơ thẩn nhìn mặt hồ trong như mặt gương kia, nhưng dường như là đang suy nghĩ về một chuyện khác.
Bỗng đằng xa có bóng người xuất hiện. Người này tuổi chừng bốn mươi năm mươi, thân mặc một bộ y phục màu xám, dường như là một gia đinh trong nhà. Hắn trên tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ, chậm rãi bước qua cầu đá. Khoảng cách với tử y nữ nhân đang ngồi trong đình chừng năm thước thì dừng chân lại, người hơi khom xuống, nói:
- Tiểu thư, bên ngoài có người chuyển cho tiểu thư thứ này.
Nàng chậm rãi chuyển người lại, không ngờ tử y nữ nhân này chính là Yến Ngọc Lan. Không ngờ chỉ một khoảng thời gian, tu vi của nàng lại tăng trưởng cực nhanh, hiện tại đã bước vào hàng ngũ cường giả Thần Vương cảnh rồi. Trên gương mặt mỹ lệ của nàng, dường như ẩn chứa một nét u buồn.
- Đem vào đây, sau đó ngươi có thể lui.
Thanh âm không buồn không vui vang lên. Gia đinh kia vâng lệnh, tiến tới đặt chiếc hộp gỗ trên bàn rồi rời đi. Vốn dĩ Yến Ngọc Lan không quan tâm đến chiếc hộp gỗ này đang chứa thứ gì bên trong, có lẽ nàng đang nghĩ đó là đồ mà bên Lý gia đưa đến, hoặc là của gia gia nàng sai hạ nhân vừa rồi chuyển tới cho nàng.
Nhưng bỗng dưng, không hiểu sao từ chiếc hộp gỗ này truyền đến cho nàng một cảm giác quen thuộc. Hoa văn hình lục diệp trên chiếc hộp gỗ nhìn rất quen mắt, dường như trước đây đã từng thấy qua rồi. Đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang. Phải rồi, loại hoa văn hình lục diệp này chỉ có một người mới có thể tạo ra được.
Trong đầu nàng chợt mường tượng đến hình ảnh của người đó. Lập tức Yến Ngọc Lan mở chiếc hộp gỗ ra ngay, trên gương mặt đã từ rất lâu không lộ ra chút cảm xúc, bây giờ lại đan xen lẫn lộn. Chỉ thấy bên trong chiếc hộp gỗ chứa một phong thư và một chiếc vòng ngọc bích.
Vòng ngọc bích này, trước đây khi hắn rời khỏi Thiên Lam thần điện, nàng đã đem tặng cho hắn. Bây giờ lại xuất hiện, Yến Ngọc Lan có thể chắc chắn được người này là ai rồi. Cầm chiếc vòng ngọc trên tay, bao nhiêu cảm xúc vui buồn lẫn lộn hiện hữu trên gương mặt nàng. Trong lòng nàng tự hỏi, tại sao hắn lại trở về lúc này? Đặt chiếc vòng ngọc vào hộp gỗ, nàng lại mở phong thư ra.
Không hiểu tại sao, khi cầm phong thư này, đôi tay lại run run. Trong lòng nổi lên một cảm giác bất an, vừa muốn mở phong thư, nhưng lại cũng không muốn xem nội dung trong đó. Hơn một năm nay, nàng vẫn luôn muốn gặp lại người đó. Nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu gặp lại người đó, hắn sẽ có phản ứng như thế nào? Nàng đã từng phản bội lòng tin của hắn, khiến cho hắn trở nên điên cuồng, suýt một chút nữa tình mất cả tính mạng. Nghĩ đến viễn cảnh khi đó, đến tận bây giờ vẫn luôn ám ảnh nàng. Hiện giờ gặp lại, phải nên nói gì đây?
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Hình tượng nhận vật này được lấy từ truyện Shaman king: Spirit Of Fire. Tớ rất thích nhân vật này nên sử dụng luôn.
Chỉ thấy tinh linh đưa tay đâm vào bụng nó, ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An cả kinh, không biết tinh linh này đang muốn làm gì. Tinh Hồn thì đã rõ mọi chuyện nên không có gì ngạc nhiên cả. Thân thể được tạo nên từ Hỗn độn chi hỏa, cho dù bị vạn đao vạn kiếm đâm chém thế nào đi nữa cũng không bị tổn thương.
Tinh linh móc từ trong bụng ra từ trong bụng mười một hạt châu, với đủ loại màu sắc khác nhau. Trong số mười một hạt châu này, có một hạt rất đặc biệt, nó không hề có một màu sắc nào. Đó chính là Định hồn thần châu, vật giúp Tinh Hồn có thể khôi phục lại trạng thái linh hồn của hắn.
Còn mười hạt châu còn lại thì được dùng vào một việc khác cũng rất trọng đại. Những hạt châu này tên gọi là Huyễn sắc vô cực châu, món quà mà Thái tặng cho hắn để thực hiện đại kế sau này. Bỗng hai trong số mười Huyễn sắc vô cực châu rực lên, một viên màu đỏ như ánh lửa và một viên màu đen như bóng đêm.
Tinh Hồn đưa thần niệm vào hai viên Huyễn sắc vô cực châu này, lập tức cảm nhận được vì sao hai viên ngọc này lại có phản ứng như vậy. Chỉ thấy mục quang hắn chuyển sang nhìn ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An.
Đúng hơn là hắn chú ý vào Phượng Cửu, và sinh mệnh nhỏ bé đang nằm trên tay Cơ Dung, chính là Cơ Vô Dạ. Chỉ thấy trên khóe môi hắn nở một nụ cười nhạt bí ẩn. Phượng Cửu cảm giác được điều gì đó, nhíu mày nói:
- Thần thần bí bí như vậy là có ý gì?
- Không có gì. Chẳng hiểu sao ta lại có cảm giác, chúng ta thật sự rất có duyên.
Chẳng ai hiểu ẩn ý trong lời hắn nói là gì, ngay cả Phượng Cửu cũng như vậy. Trực giác của nàng cho biết, có chuyện gì đó không ổn đang diễn ra ở đây. Nhưng không hiểu rõ là chuyện gì mà khiến trong lòng bất an đến vậy.
Tinh Hồn chẳng buồn chú ý đến họ nữa, lại chuyển sang nhìn hỏa tinh linh và mười một viên ngọc trên tay. Định hồn thần châu và Huyễn sắc vô cực ngọc đều những vật sau này mới động đến, tạm thời lưu lại trong Huyền Tiên các. Sau đó, hắn nhìn hỏa tinh linh, lãnh đạm nói:
- Ngươi sau này đi theo ta, cũng nên cho ngươi một cái tên. Để xem nào?
Quan sát tường tận hỏa tinh linh, hiện tại nó chỉ cao chừng hai gang tay, thế nhưng cái đầu to đùng của nó lại chiếm hết phân nửa, còn mình, hai tay hai chân thì bé tẹo như một đứa trẻ. Thân thể này được tạo nên từ Hỗn độn chi hỏa, giữa trán và giữa ngực có gắn hai viên ngọc, có lẽ là ẩn chứa thần lực để nó hỏa tinh linh có thể khống chế Hỗn độn chi hỏa.
Nhìn cái đầu to đùng của hỏa tinh linh mọc ra hai cái sừng nằm ngang, mỗi cái dài bằng với cơ thể của nó, rất giống với cái mũ chuồn chuồn mà quan lại triều đình đội trên đầu mỗi lần tiếp triều. Chợt trong đầu lóe lên linh quang, mỉm cười nói:
- Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Hỏa Công Công. Linh hồn của lửa: Hỏa Công Công*!
Dường như cảm nhận được mệnh lệnh của Tinh Hồn, đôi mắt của Hỏa Công Công bừng lên, sau đó tan biến vào hư vô. Bởi vì Hỏa Công Công là một thể tinh linh, thế nên bất cứ lúc nào Tinh Hồn cũng có thể triệu hồi ra, giống như các Thú hồn sư vậy.
Hỏa Công Công hiện tại khá yếu, sức mạnh thực sự giống như võ giả mới bước vào Nguyên thần kỳ. Hỏa Công Công không mạnh lên bằng cách tu luyện, mà nó sẽ thôn phệ những linh hồn của võ giả, biến đổi trở thành sức mạnh của nó. Hoặc bằng cách khác là thôn phệ dị hỏa trong thiên địa cũng sẽ giúp nó lớn mạnh hơn.
Nhưng mà, dị hỏa trong thiên địa há có thể dễ dàng tìm thấy. Tinh Hồn lại có nhiều địch nhân không đội trời chung như vậy, giết người để Hỏa Công Công thôn phệ linh hồn của bọn chúng sẽ khả quan hơn rất nhiều, và Tinh Hồn cũng cảm thấy rất vui. Đối với địch nhân, hắn tuyệt đối không khoang nhượng. Cho dù kẻ khác gọi hắn là ác quỷ không có tính người đi nữa, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
- Giờ chúng ta sẽ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau chúng ta sẽ lên đường.
Tinh Hồn ánh mắt hướng nhìn các vì sao, chậm rãi nói.
- Tiếp theo ngươi muốn đi đâu?
- Thiên Phong thành.
Ba người Phượng Cửu nhìn nhau. Nơi đó, chẳng phải là nơi nguy hiểm nhất đối với hắn sao? Địch nhân của hắn, thái tử Trịnh Thần Không rất có thể chính là đang ở nơi đó, chẳng lịch hắn muốn chết sao? Thiên Phong thành là trung tâm Thiên Lam đại lục, cao thủ ẩn mình khắp nơi, cho dù Phượng Cửu tu vi kinh hãi thế tục, nhưng trong vòng vây của nhiều đại cường giả như vậy thì không thể bảo hộ được Tinh Hồn.
Đó là suy nghĩ của bọn họ, còn Tinh Hồn thì biết rất rõ, chắc chắn Trịnh Thần Không vẫn chưa trở về Thiên Phong thành. Đầu tiên, Trịnh Thần Không bị hắn đánh trọng thương, với một kẻ kiêu ngạo như hắn chắn chắn sẽ không để người khác thấy hắn trọng thương trở về. Thứ hai, nếu như Trịnh Thần Không đã trở về, hắn nhất định sẽ hạ lệnh cho thuộc hạ suy tìm Tinh Hồn. Đến giờ này mà vẫn chưa có một tin tức gì, thế nên Tinh Hồn mới suy đoán rằng Trịnh Thần Không vẫn còn đang ẩn mình ở một nơi nào đó.
- Yên tâm, ta có cách để có thể an toàn tiến vào Thiên Phong thành.
Hắn lên tiếng trấn an. Thấy hắn tự tin như vậy, tuy rằng không biết hắn đang suy tính điều gì nhưng đành phải nghe theo sự sắp xếp của hắn. Ánh trăng dần ẩn vào mây đen u ám, chốc lát khu rừng liên miên trập trùng này biến thành một mảng đen tối, lâu lâu lại có âm thành gào rú hung ác của yêu thú khiến cho tinh thần người ta căng thẳng.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Ở một trang viên phi thường rộng lớn, hoa cỏ tương liên, cây xanh râm mát. Bên cạnh một cái hồ nhỏ có một mái đình, một nữ nhân tuổi chừng mười tám mười chín, băng cơ ngọc cốt, tử y bồng bềnh, làn da trắng như tuyết, trơn mịn như ngọc, mái tóc màu tím tuyệt đẹp khẽ lay động trong cơn gió nhẹ.
Không gian nguyên bản bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như hòa vào cùng với tâm trạng của nữ nhân này. Ánh mắt thơ thẩn nhìn mặt hồ trong như mặt gương kia, nhưng dường như là đang suy nghĩ về một chuyện khác.
Bỗng đằng xa có bóng người xuất hiện. Người này tuổi chừng bốn mươi năm mươi, thân mặc một bộ y phục màu xám, dường như là một gia đinh trong nhà. Hắn trên tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ, chậm rãi bước qua cầu đá. Khoảng cách với tử y nữ nhân đang ngồi trong đình chừng năm thước thì dừng chân lại, người hơi khom xuống, nói:
- Tiểu thư, bên ngoài có người chuyển cho tiểu thư thứ này.
Nàng chậm rãi chuyển người lại, không ngờ tử y nữ nhân này chính là Yến Ngọc Lan. Không ngờ chỉ một khoảng thời gian, tu vi của nàng lại tăng trưởng cực nhanh, hiện tại đã bước vào hàng ngũ cường giả Thần Vương cảnh rồi. Trên gương mặt mỹ lệ của nàng, dường như ẩn chứa một nét u buồn.
- Đem vào đây, sau đó ngươi có thể lui.
Thanh âm không buồn không vui vang lên. Gia đinh kia vâng lệnh, tiến tới đặt chiếc hộp gỗ trên bàn rồi rời đi. Vốn dĩ Yến Ngọc Lan không quan tâm đến chiếc hộp gỗ này đang chứa thứ gì bên trong, có lẽ nàng đang nghĩ đó là đồ mà bên Lý gia đưa đến, hoặc là của gia gia nàng sai hạ nhân vừa rồi chuyển tới cho nàng.
Nhưng bỗng dưng, không hiểu sao từ chiếc hộp gỗ này truyền đến cho nàng một cảm giác quen thuộc. Hoa văn hình lục diệp trên chiếc hộp gỗ nhìn rất quen mắt, dường như trước đây đã từng thấy qua rồi. Đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang. Phải rồi, loại hoa văn hình lục diệp này chỉ có một người mới có thể tạo ra được.
Trong đầu nàng chợt mường tượng đến hình ảnh của người đó. Lập tức Yến Ngọc Lan mở chiếc hộp gỗ ra ngay, trên gương mặt đã từ rất lâu không lộ ra chút cảm xúc, bây giờ lại đan xen lẫn lộn. Chỉ thấy bên trong chiếc hộp gỗ chứa một phong thư và một chiếc vòng ngọc bích.
Vòng ngọc bích này, trước đây khi hắn rời khỏi Thiên Lam thần điện, nàng đã đem tặng cho hắn. Bây giờ lại xuất hiện, Yến Ngọc Lan có thể chắc chắn được người này là ai rồi. Cầm chiếc vòng ngọc trên tay, bao nhiêu cảm xúc vui buồn lẫn lộn hiện hữu trên gương mặt nàng. Trong lòng nàng tự hỏi, tại sao hắn lại trở về lúc này? Đặt chiếc vòng ngọc vào hộp gỗ, nàng lại mở phong thư ra.
Không hiểu tại sao, khi cầm phong thư này, đôi tay lại run run. Trong lòng nổi lên một cảm giác bất an, vừa muốn mở phong thư, nhưng lại cũng không muốn xem nội dung trong đó. Hơn một năm nay, nàng vẫn luôn muốn gặp lại người đó. Nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu gặp lại người đó, hắn sẽ có phản ứng như thế nào? Nàng đã từng phản bội lòng tin của hắn, khiến cho hắn trở nên điên cuồng, suýt một chút nữa tình mất cả tính mạng. Nghĩ đến viễn cảnh khi đó, đến tận bây giờ vẫn luôn ám ảnh nàng. Hiện giờ gặp lại, phải nên nói gì đây?
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Hình tượng nhận vật này được lấy từ truyện Shaman king: Spirit Of Fire. Tớ rất thích nhân vật này nên sử dụng luôn.
/662
|