Chỉ còn lại một canh giờ, rốt cuộc bọn họ cũng đã bắt đầu chế tạo áo giáp. Đối với bọn họ, từ những tài liệu đã được Luyện khí công hội chuẩn bị để chế tạo ra áo giáp thiên phẩm quá đơn giản, thế nên bọn họ không dùng Luyện khí chi hỏa hay Luyện khí thuật cao minh, như các thiên tài luyện khí của Tứ Hải vương triều, bọn họ đều là đệ tử Luyện khí công hội, thế nên triệu ra Luyện khí chi hỏa cơ bản nhất để chế tạo áo giáp.
Nhìn thủ thuật luyện khí mà những thiên tài này đang thực hiện vô cùng ảo diệu và nhuần nhuyễn, dường như chỉ kém cảnh giới lô hỏa thuần thanh chỉ một bước mà thôi. Tạp chất cứ chậm rãi mà bị bài trừ, hóa thành một cỗ dịch chất rất tinh thuần, nằm ở bên trong lô đỉnh dần dần kết hợp lại với nhau. Luyện khí thuật của bọn họ thật khiến cho ai nấy đều ghen tỵ. Đây chính là khoảng cách giữa thiên tài và người thường, đúng là không thể đem ra so sánh được.
Song thủ liên tục đánh vào lô đỉnh những chú văn, khu động niệm lực để bắt đầu quá trình thành hình. Thời gian cứ liên tục, liên tục trôi qua. Bất giác cả khán đài với hàng vạn người trở nên im lặng, tất cả dồn sự chú ý vào trung tâm đại quảng trường, chờ đợi giây phút những áo giáp xuất ra khỏi lô đỉnh.
Ngồi ở những vị trí trên cao, các đại gia tộc hay Luyện khí công hội cũng giống như khán giả, ánh mắt hết sức tập trung nhìn vào tộc nhân, đệ tử của mình. Bỗng nhiên, tất cả sự chú ý này bỗng bị phá vỡ bởi một vị khán giả. Hắn ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào vị trí thứ năm ngàn, kinh ngạc thốt:
- Các ngươi nhìn kìa, gã Luyện khí sư áo đen kia sao đến bây giờ vẫn đứng như trời trồng vậy?
Ngay lập tức, những khán giả ngồi quanh hắn dời sự chú ý từ các thiên tài kia chuyển sang Luyện khí sư ở vị trí lô đỉnh thứ năm ngàn. Đó chính là vị trí của Tinh Hồn. Mặc cho thời gian dần kéo về hồi kết của vòng luyện khí sơ khảo này, Tinh Hồn vẫn không hề mảy may quan tâm. Tư thái tiêu dao tự tại giữa trời đất, giữa thời khắc nước sôi lửa bỏng này thật khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.
Một truyền mười, mười truyền một trăm… chỉ trong chốc lát, tất cả các khán giả đều chú ý đến gã Luyện khí sư tiêu sái nhất quả đất. Và tất nhiên, việc này cũng đã hấp dẫn sự chú ý của cao tầng Tứ Hải vương triều. Lúc Tinh Hồn cùng với mười hai thiên tài kia án binh bất động, cao tầng Tứ Hải vương triều và Luyện khí công hội đã chú ý, nhưng cũng chỉ xem y ngang bằng với những thiên tài luyện khí sư kia thôi.
Nhưng bây giờ, chỉ còn hai mươi phút nữa là thời gian vòng luyện khí này kết thúc, hắn vẫn ung dung, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra. Một trưởng lão Lôi gia cau mày lại, giọng nói hơi trầm, ánh mắt lạnh băng nói:
- Hừ, rốt cuộc là hắn đến đây để làm gì vậy? Tưởng Tứ Hải vương triều này là nơi dạo mát sao? Sau khi kết thúc vòng này, nhất định phải cho hắn một bài học.
- Lôi Thu trưởng lão nói đúng. Tứ Hải vương triều chúng ta tuy rằng lấy hòa bình làm đầu, nhưng không phải để người khác khi dễ như vậy được.
Một vị trưởng lão khác của Thiết Lưu thế gia bất bình nói theo. Thời gian chỉ còn gần hai mươi phút há có thể chế tạo ra một bảo giáp thiên giai được. Thế nên ai cũng nghĩ rằng, mục đích của Tinh Hồn đến đây chỉ để chơi.
Tinh Hồn tuy rằng chỉ là ngụy cường giả Đại thừa kỳ, nhưng các giác quan đều đã được cường hóa, ý tứ phẫn nộ của đám Luyện khí sư Tứ Hải vương triều, toàn bộ đều lọt vào tai hắn cả. Chỉ thấy trên môi nở một nụ cười nhạt, dĩ nhiên chẳng hề quan tâm đến bọn họ. Những chuyện hắn quan tâm, đó là những Luyện khí sư không thuộc lực lượng Tứ Hải vương triều, đặc biệt nhất cả ba người Âu Dương Thiếu Cung, Long tộc Ngao Tuyết và Hỏa loan tộc Khắc Ly Tư.
Trong ba người này, Tinh Hồn cảm nhận được Luyện khí thuật của Âu Dương Thiếu Cung là cao cường nhất. Chỉ sợ so với đám thiếu chủ Tứ Hải vương triều còn chịu kém hắn một chút. Ngoài ba người này ra, còn có khá nhiều Luyện khí sư khác cũng rất hấp dẫn Tinh Hồn. Nãy giờ hắn nhắm như vậy là tản thần thức để cảm nhận Luyện khí thuật của các Luyện khí sư mà không để lộ một chút dấu tích nào cả.
- Phượng Cửu, cô nói xem, rốt cuộc là hắn đang muốn làm gì vậy?
Ở một góc khuất khán đài, ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An ngồi cùng với nhau, ánh mắt hướng nhìn về phía Tinh Hồn. Vừa rồi chính là Kiều An lên tiếng. Tuy rằng không hiểu gì nhiều là Luyện khí thuật, thế nhưng nhìn hắn đứng như trời trồng, Kiều An trong lòng cũng không khỏi xuất hiện nghi vấn. Chỉ thấy Phượng Cửu mỉm cười thần bí, đáp:
- Tinh Hồn sao? Ta thấy, hắn đối với Luyện khí đại hội này chỉ xem như một trò đùa thôi.
Ý tứ như vậy, rõ ràng Phượng Cửu muốn nói, vị trí quán quân Luyện khí đại hội lần này đã là vật nằm trong túi Tinh Hồn. Kiều An và Cơ Dung tròn mắt kinh ngạc, rốt cuộc là Luyện khí thuật của Tinh Hồn đã đạt đến cảnh giới như thế nào mà Phượng Cửu có thể chắc chắn như vậy.
Trở lại đại quảng trường, thời gian chỉ còn mười phút, hầu hết các Luyện khí sư đã hoàn thành bài thi của mình, chỉ còn lại vài chục người vẫn còn đang dồn hết sức để chế tạo ra một bảo giáp phẩm cấp cao nhất có thể. Tinh Hồn thì vẫn chưa có hành động gì, hai tay đặt sau lưng, đôi mắt huyết ngọc nhìn qua bên cạnh, ôn hòa nói:
- Luyện khí thuật của Âu Dương huynh thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Bảo giáp mà Âu Dương Thiếu Cung đã thành hình, chỉ thêm một chút nữa là có thể xuất ra. Bỗng nghe Tinh Hồn khen ngợi, Âu Dương Thiếu Cung đưa mắt nhìn qua. Và cũng như tất cả mọi người, trông thấy Tinh Hồn không hề chế tạo bảo giáp, đỉnh lô thì nguội ngắt, tài liệu thì vẫn đặt nguyên ở trên bàn. Trong lòng nổi lên nghi vấn, hắn liền hỏi:
- Đa tạ. Nhưng chẳng lẽ huynh không có ý định chế tạo bảo giáp, tiến vào vòng thứ hai sao?
Tinh Hồn mỉm cười, đang định đáp lại thì bỗng một âm thanh ngạo nghễ từ một nơi khác truyền đến:
- Theo ta thấy, mục đích hắn đến đây là để làm trò cười cho người khác. Ha ha…
Người vừa nói chính là thiếu chủ Lôi gia Lôi Di Tắc. Lúc này bảo giáp của hắn cũng giống như Âu Dương Thiếu Cung, chỉ đợi thêm một chút nữa là có thể xuất ra bên ngoài. Chỉ thấy Lôi Di Tắc một tay kết ấn, tạo ra hỏa diễm đốt cháy lô đỉnh, một tay thì ôm bụng cười nhạo Tinh Hồn.
Cũng ngay lúc đó, lại một người khác tiếp tục chế nhạo Tinh Hồn. Hắn là thiếu chủ Thiết Lưu thế gia Thiết Lưu Đông Thành:
- Tiểu tử vô tri, ngươi nghĩ Tứ Hải vương triều là chốn để ngươi vui chơi sao? Hắc hắc, để lát nữa bổn thiếu gia phế đi tu vi của ngươi, sau đó treo lên cổng Kiếm Nam thành, khi đó chắc vui lắm nhỉ. Ha ha…
Lôi Di Tắc, Lôi Di Vũ và Thiết Lưu Đông Thành cười lớn tiếng. Còn những thiên tài luyện khí khác thì chỉ liếc mắt nhìn Tinh Hồn, nhưng không hề lên tiếng cười nhạo hay gì cả. Chỉ là, qua ánh mắt của bọn họ, dường như tất cả đều xem Tinh Hồn đang làm trò hề trước mặt khán giả và cao tầng Tứ Hải vương triều. Gây chuyện ở Tứ Hải vương triều, đặc biệt lại là sự kiện trọng đại nhất, Diệp gia chắc chắn sẽ không bỏ qua việc này.
Nhưng mặc cho bọn chúng cười như thế nào đi nữa, Tinh Hồn cũng không hề quan tâm. Có lẽ đối với hắn, mấy tên đó chỉ là tép riu không đáng nhắc tới. Ánh mắt lại nhìn Âu Dương Thiếu Cung, nói:
- Trước khi bắt đầu, chẳng phải ta đã nói rất rõ với ngươi sao?
Âu Dương Thiếu Cung nhíu mày, trong đầu lại nhớ về câu nói lúc Tinh Hồn gặp mặt hắn. Lúc đó, Âu Dương Thiếu Cung còn mập mờ ý tứ của Tinh Hồn, nhưng lúc này thì hắn đã thông suốt rồi. Từ nhỏ Âu Dương Thiếu cung đã được phụ thân hắn là Âu Dương Thành truyền dạy toàn bộ Luyện khí thuật, bản thân lại rất có thiên phú. Chỉ mới hai lăm tuổi, Âu Dương Thiếu Cung đã trở thành Thập cấp luyện khí sư cao giai, chỉ một chút nữa sẽ đột phá Luyện khí tông sư.
Vốn nghĩ rằng lần này mình đến đây nhất định sẽ giống như phụ thân, đoạt được vị trí quán quân Luyện khí đại hội. Thật chẳng ngờ được lại có một người khác còn tự tin hơn cả hắn.
- Đã như vậy, chúng ta hẹn gặp nhau trong trận chung kết.
Lúc này, gương mặt của Âu Dương Thiếu Cung trở nên nghiêm túc, nhãn thần bao một tầng quang mang. Có lẽ từ bây giờ, Âu Dương Thiếu Cung đã chính thức coi Tinh Hồn là đối thủ của mình. Có người thách thức, với tính cách của Tinh Hồn, đương nhiên hắn rất vui mừng tiếp nhận:
- Được.
Tinh Hồn vừa dứt lời, Âu Dương Thiếu Cung chuyển người, song thủ kết ấn đánh vào bảo giáp một cái chú văn nữa. Chỉ thấy một tầng quang mang vô cùng rực rỡ lóe lên, như muốn đâm thẳng lên bầu trời xanh. Một bảo giáp từ trong đỉnh lô bay ra, trong không gian khí lưu ba động, giữa trời đất, chiến giáp này vô cùng uy nghi.
- Thành hình!
Chỉ với mắt thường cũng biết, bảo giáp mà Âu Dương Thiếu Cung luyện ra chắc chắn đã vượt qua Thiên cấp cao giai. Chừng đó tài liệu, và còn là tại liệu rất phổ thông mà có thể luyện ra được một bảo giáp cấp đỉnh giai. Luyện khí thuật của Âu Dương Thiếu Cung quả thực không hề tầm thường.
Những thiên tài khác lông mày nhíu lại, Âu Dương Thiếu Cung này chính là muốn thách thức tất cả các thiên tài ở đây. Dù chỉ là vòng sơ khảo đơn giản, không cần phải làm ra hành động bật này, nhưng người trẻ tuổi, há có thể chịu thua người khác được. Lập tức, các thiên tài khác cũng xuất ra một chút thủ thuật.
Hơn chục tiếng âm vang chấn động, quang mang đầy trời, ánh sáng rất chói mắt. Mười một bảo giáp của mười một thiên tài này đều lần lượt xuất ra khỏi lô đỉnh, trong khí lưu ba động tứ phương, mười hai chiếc bảo giáp bay về phía trung tâm, tạo thành một hình tròn lơ lửng giữa không trung. Toàn bộ những bảo giáp này đều là Thiên phẩm đỉnh giai cả. Như vậy thứ hạng của bọn họ, Âu Dương Thiếu Cung xuất ra trước một giây nên xếp hàng thứ nhất, mười một người còn lại đồng hạng xếp thứ hai. Chỉ chậm một giây đã mất vị trí đệ nhất, trong lòng bọn họ cũng có chút khó chịu.
- Cuối cùng cũng đến lượt ta xuất thủ nhỉ!
Nhìn thủ thuật luyện khí mà những thiên tài này đang thực hiện vô cùng ảo diệu và nhuần nhuyễn, dường như chỉ kém cảnh giới lô hỏa thuần thanh chỉ một bước mà thôi. Tạp chất cứ chậm rãi mà bị bài trừ, hóa thành một cỗ dịch chất rất tinh thuần, nằm ở bên trong lô đỉnh dần dần kết hợp lại với nhau. Luyện khí thuật của bọn họ thật khiến cho ai nấy đều ghen tỵ. Đây chính là khoảng cách giữa thiên tài và người thường, đúng là không thể đem ra so sánh được.
Song thủ liên tục đánh vào lô đỉnh những chú văn, khu động niệm lực để bắt đầu quá trình thành hình. Thời gian cứ liên tục, liên tục trôi qua. Bất giác cả khán đài với hàng vạn người trở nên im lặng, tất cả dồn sự chú ý vào trung tâm đại quảng trường, chờ đợi giây phút những áo giáp xuất ra khỏi lô đỉnh.
Ngồi ở những vị trí trên cao, các đại gia tộc hay Luyện khí công hội cũng giống như khán giả, ánh mắt hết sức tập trung nhìn vào tộc nhân, đệ tử của mình. Bỗng nhiên, tất cả sự chú ý này bỗng bị phá vỡ bởi một vị khán giả. Hắn ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào vị trí thứ năm ngàn, kinh ngạc thốt:
- Các ngươi nhìn kìa, gã Luyện khí sư áo đen kia sao đến bây giờ vẫn đứng như trời trồng vậy?
Ngay lập tức, những khán giả ngồi quanh hắn dời sự chú ý từ các thiên tài kia chuyển sang Luyện khí sư ở vị trí lô đỉnh thứ năm ngàn. Đó chính là vị trí của Tinh Hồn. Mặc cho thời gian dần kéo về hồi kết của vòng luyện khí sơ khảo này, Tinh Hồn vẫn không hề mảy may quan tâm. Tư thái tiêu dao tự tại giữa trời đất, giữa thời khắc nước sôi lửa bỏng này thật khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.
Một truyền mười, mười truyền một trăm… chỉ trong chốc lát, tất cả các khán giả đều chú ý đến gã Luyện khí sư tiêu sái nhất quả đất. Và tất nhiên, việc này cũng đã hấp dẫn sự chú ý của cao tầng Tứ Hải vương triều. Lúc Tinh Hồn cùng với mười hai thiên tài kia án binh bất động, cao tầng Tứ Hải vương triều và Luyện khí công hội đã chú ý, nhưng cũng chỉ xem y ngang bằng với những thiên tài luyện khí sư kia thôi.
Nhưng bây giờ, chỉ còn hai mươi phút nữa là thời gian vòng luyện khí này kết thúc, hắn vẫn ung dung, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra. Một trưởng lão Lôi gia cau mày lại, giọng nói hơi trầm, ánh mắt lạnh băng nói:
- Hừ, rốt cuộc là hắn đến đây để làm gì vậy? Tưởng Tứ Hải vương triều này là nơi dạo mát sao? Sau khi kết thúc vòng này, nhất định phải cho hắn một bài học.
- Lôi Thu trưởng lão nói đúng. Tứ Hải vương triều chúng ta tuy rằng lấy hòa bình làm đầu, nhưng không phải để người khác khi dễ như vậy được.
Một vị trưởng lão khác của Thiết Lưu thế gia bất bình nói theo. Thời gian chỉ còn gần hai mươi phút há có thể chế tạo ra một bảo giáp thiên giai được. Thế nên ai cũng nghĩ rằng, mục đích của Tinh Hồn đến đây chỉ để chơi.
Tinh Hồn tuy rằng chỉ là ngụy cường giả Đại thừa kỳ, nhưng các giác quan đều đã được cường hóa, ý tứ phẫn nộ của đám Luyện khí sư Tứ Hải vương triều, toàn bộ đều lọt vào tai hắn cả. Chỉ thấy trên môi nở một nụ cười nhạt, dĩ nhiên chẳng hề quan tâm đến bọn họ. Những chuyện hắn quan tâm, đó là những Luyện khí sư không thuộc lực lượng Tứ Hải vương triều, đặc biệt nhất cả ba người Âu Dương Thiếu Cung, Long tộc Ngao Tuyết và Hỏa loan tộc Khắc Ly Tư.
Trong ba người này, Tinh Hồn cảm nhận được Luyện khí thuật của Âu Dương Thiếu Cung là cao cường nhất. Chỉ sợ so với đám thiếu chủ Tứ Hải vương triều còn chịu kém hắn một chút. Ngoài ba người này ra, còn có khá nhiều Luyện khí sư khác cũng rất hấp dẫn Tinh Hồn. Nãy giờ hắn nhắm như vậy là tản thần thức để cảm nhận Luyện khí thuật của các Luyện khí sư mà không để lộ một chút dấu tích nào cả.
- Phượng Cửu, cô nói xem, rốt cuộc là hắn đang muốn làm gì vậy?
Ở một góc khuất khán đài, ba người Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An ngồi cùng với nhau, ánh mắt hướng nhìn về phía Tinh Hồn. Vừa rồi chính là Kiều An lên tiếng. Tuy rằng không hiểu gì nhiều là Luyện khí thuật, thế nhưng nhìn hắn đứng như trời trồng, Kiều An trong lòng cũng không khỏi xuất hiện nghi vấn. Chỉ thấy Phượng Cửu mỉm cười thần bí, đáp:
- Tinh Hồn sao? Ta thấy, hắn đối với Luyện khí đại hội này chỉ xem như một trò đùa thôi.
Ý tứ như vậy, rõ ràng Phượng Cửu muốn nói, vị trí quán quân Luyện khí đại hội lần này đã là vật nằm trong túi Tinh Hồn. Kiều An và Cơ Dung tròn mắt kinh ngạc, rốt cuộc là Luyện khí thuật của Tinh Hồn đã đạt đến cảnh giới như thế nào mà Phượng Cửu có thể chắc chắn như vậy.
Trở lại đại quảng trường, thời gian chỉ còn mười phút, hầu hết các Luyện khí sư đã hoàn thành bài thi của mình, chỉ còn lại vài chục người vẫn còn đang dồn hết sức để chế tạo ra một bảo giáp phẩm cấp cao nhất có thể. Tinh Hồn thì vẫn chưa có hành động gì, hai tay đặt sau lưng, đôi mắt huyết ngọc nhìn qua bên cạnh, ôn hòa nói:
- Luyện khí thuật của Âu Dương huynh thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Bảo giáp mà Âu Dương Thiếu Cung đã thành hình, chỉ thêm một chút nữa là có thể xuất ra. Bỗng nghe Tinh Hồn khen ngợi, Âu Dương Thiếu Cung đưa mắt nhìn qua. Và cũng như tất cả mọi người, trông thấy Tinh Hồn không hề chế tạo bảo giáp, đỉnh lô thì nguội ngắt, tài liệu thì vẫn đặt nguyên ở trên bàn. Trong lòng nổi lên nghi vấn, hắn liền hỏi:
- Đa tạ. Nhưng chẳng lẽ huynh không có ý định chế tạo bảo giáp, tiến vào vòng thứ hai sao?
Tinh Hồn mỉm cười, đang định đáp lại thì bỗng một âm thanh ngạo nghễ từ một nơi khác truyền đến:
- Theo ta thấy, mục đích hắn đến đây là để làm trò cười cho người khác. Ha ha…
Người vừa nói chính là thiếu chủ Lôi gia Lôi Di Tắc. Lúc này bảo giáp của hắn cũng giống như Âu Dương Thiếu Cung, chỉ đợi thêm một chút nữa là có thể xuất ra bên ngoài. Chỉ thấy Lôi Di Tắc một tay kết ấn, tạo ra hỏa diễm đốt cháy lô đỉnh, một tay thì ôm bụng cười nhạo Tinh Hồn.
Cũng ngay lúc đó, lại một người khác tiếp tục chế nhạo Tinh Hồn. Hắn là thiếu chủ Thiết Lưu thế gia Thiết Lưu Đông Thành:
- Tiểu tử vô tri, ngươi nghĩ Tứ Hải vương triều là chốn để ngươi vui chơi sao? Hắc hắc, để lát nữa bổn thiếu gia phế đi tu vi của ngươi, sau đó treo lên cổng Kiếm Nam thành, khi đó chắc vui lắm nhỉ. Ha ha…
Lôi Di Tắc, Lôi Di Vũ và Thiết Lưu Đông Thành cười lớn tiếng. Còn những thiên tài luyện khí khác thì chỉ liếc mắt nhìn Tinh Hồn, nhưng không hề lên tiếng cười nhạo hay gì cả. Chỉ là, qua ánh mắt của bọn họ, dường như tất cả đều xem Tinh Hồn đang làm trò hề trước mặt khán giả và cao tầng Tứ Hải vương triều. Gây chuyện ở Tứ Hải vương triều, đặc biệt lại là sự kiện trọng đại nhất, Diệp gia chắc chắn sẽ không bỏ qua việc này.
Nhưng mặc cho bọn chúng cười như thế nào đi nữa, Tinh Hồn cũng không hề quan tâm. Có lẽ đối với hắn, mấy tên đó chỉ là tép riu không đáng nhắc tới. Ánh mắt lại nhìn Âu Dương Thiếu Cung, nói:
- Trước khi bắt đầu, chẳng phải ta đã nói rất rõ với ngươi sao?
Âu Dương Thiếu Cung nhíu mày, trong đầu lại nhớ về câu nói lúc Tinh Hồn gặp mặt hắn. Lúc đó, Âu Dương Thiếu Cung còn mập mờ ý tứ của Tinh Hồn, nhưng lúc này thì hắn đã thông suốt rồi. Từ nhỏ Âu Dương Thiếu cung đã được phụ thân hắn là Âu Dương Thành truyền dạy toàn bộ Luyện khí thuật, bản thân lại rất có thiên phú. Chỉ mới hai lăm tuổi, Âu Dương Thiếu Cung đã trở thành Thập cấp luyện khí sư cao giai, chỉ một chút nữa sẽ đột phá Luyện khí tông sư.
Vốn nghĩ rằng lần này mình đến đây nhất định sẽ giống như phụ thân, đoạt được vị trí quán quân Luyện khí đại hội. Thật chẳng ngờ được lại có một người khác còn tự tin hơn cả hắn.
- Đã như vậy, chúng ta hẹn gặp nhau trong trận chung kết.
Lúc này, gương mặt của Âu Dương Thiếu Cung trở nên nghiêm túc, nhãn thần bao một tầng quang mang. Có lẽ từ bây giờ, Âu Dương Thiếu Cung đã chính thức coi Tinh Hồn là đối thủ của mình. Có người thách thức, với tính cách của Tinh Hồn, đương nhiên hắn rất vui mừng tiếp nhận:
- Được.
Tinh Hồn vừa dứt lời, Âu Dương Thiếu Cung chuyển người, song thủ kết ấn đánh vào bảo giáp một cái chú văn nữa. Chỉ thấy một tầng quang mang vô cùng rực rỡ lóe lên, như muốn đâm thẳng lên bầu trời xanh. Một bảo giáp từ trong đỉnh lô bay ra, trong không gian khí lưu ba động, giữa trời đất, chiến giáp này vô cùng uy nghi.
- Thành hình!
Chỉ với mắt thường cũng biết, bảo giáp mà Âu Dương Thiếu Cung luyện ra chắc chắn đã vượt qua Thiên cấp cao giai. Chừng đó tài liệu, và còn là tại liệu rất phổ thông mà có thể luyện ra được một bảo giáp cấp đỉnh giai. Luyện khí thuật của Âu Dương Thiếu Cung quả thực không hề tầm thường.
Những thiên tài khác lông mày nhíu lại, Âu Dương Thiếu Cung này chính là muốn thách thức tất cả các thiên tài ở đây. Dù chỉ là vòng sơ khảo đơn giản, không cần phải làm ra hành động bật này, nhưng người trẻ tuổi, há có thể chịu thua người khác được. Lập tức, các thiên tài khác cũng xuất ra một chút thủ thuật.
Hơn chục tiếng âm vang chấn động, quang mang đầy trời, ánh sáng rất chói mắt. Mười một bảo giáp của mười một thiên tài này đều lần lượt xuất ra khỏi lô đỉnh, trong khí lưu ba động tứ phương, mười hai chiếc bảo giáp bay về phía trung tâm, tạo thành một hình tròn lơ lửng giữa không trung. Toàn bộ những bảo giáp này đều là Thiên phẩm đỉnh giai cả. Như vậy thứ hạng của bọn họ, Âu Dương Thiếu Cung xuất ra trước một giây nên xếp hàng thứ nhất, mười một người còn lại đồng hạng xếp thứ hai. Chỉ chậm một giây đã mất vị trí đệ nhất, trong lòng bọn họ cũng có chút khó chịu.
- Cuối cùng cũng đến lượt ta xuất thủ nhỉ!
/662
|