Người mà Trịnh Chính Không nói dĩ nhiên chính là Tinh Hồn. Chỉ thấy Lý Tinh Vân gương mặt hốc hác vô thần bỗng ánh mắt lóe hàn mang, như cơn thịnh nộ vốn đang được kiềm chế bấy lâu nay giờ đây được thổi bùng trở lại. Tuy rằng hắn bây giờ là một phế nhân, nhưng sát ý kinh người cũng khiến cho cao thủ như Trịnh Chính Không giật mình.
Lý Tinh Vân bàn tay nắm chặt bầu rượu, ngửa đầu uống cạn sạch. Rồi sau đó ném thẳng vào vách tường khiến cho không gian nguyên bản tịch mịch tĩnh lặng réo lên một anh thanh đỗ vỡ, trong đêm khuya khiến cho người ta cảm thấy bất an. Đồng thời Lý Tinh Vân cũng hét lớn một tiếng phẫn nộ:
- Ta có thể không hận sao? Dù ngàn năm hay vạn năm đi nữa, ta vẫn hận hắn, vẫn nguyền rủa hắn. Ngày hôm nay ta thân tàn ma dại như thế này, tất cả là đều do một tay hắn ban tặng cả.
Sự phẫn nộ, sát khí của Lý Tinh Vân đến cực điểm. Trong màn đêm u tối lạnh lẽo này, tiếng đập phá, gào thét của hắn cứ dai dẳng vang lên. Trong gian phòng của hắn, những thứ có thể đập được, phá được đều trở thành một đống đổ nát cả.
Một lúc sau, khi cơn nóng giận đã nguôi đi đôi chút, Lý Tinh Vân chuyển sang nhìn Trịnh Chính Không, hỏi thẳng:
- Thất vương tử, ngài đến đây hỏi ta chuyện này, không lẽ ngài có biện pháp giúp ta sao?
- Những gì bổn vương tử có thể làm thì đã làm rồi, đem cái mạng nhỏ của ngươi từ quỷ môn quan trở về đã là cố gắng lắm rồi.
Trịnh Chính Không thở dài lắc đầu đáp.
Vốn dĩ còn nghĩ rằng sẽ có biện pháp giúp mình, nhưng rốt cuộc vẫn là những lời sáo rỗng mà cả tháng nay, ngày nào Lý Tinh Vân cũng nghe được. Càng nghe mấy câu này, tâm tình Lý Tinh Vân càng trở nên điên cuồng, và nỗi tuyệt vọng cứ dai dẳng bám theo hắn.
- Chẳng thà các ngươi đừng cứu ta, để ta chết đi còn sướng hơn bây giờ.
- Tuy rằng bổn vương tử không thể giúp ngươi một lần nữa bước trên con đường của một cường giả. Nhưng giúp ngươi rửa hận thì cũng không phải là không thể!
- Ngài nói vậy là ý gì? Không lẽ các người có thể tóm được hắn sao?
Chỉ thấy lúc này, đôi mắt Trịnh Chính Không lóe lên một tia âm lệ, nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Tinh Vân, tựa hồ sắp nói ra một chuyện động trời nào đó. Lý Tinh Vân hận Tinh Hồn thấu xương, luôn luôn mang theo ác niệm muốn tận tay giết chết Tinh Hồn. Nhưng việc này có thể được sao?
Ngày trước khi Tinh Hồn chỉ là một nho nhỏ Thánh cấp, đứng trước Trịnh Thần Không là cường giả Thần Vương cảnh, thế nhưng Trịnh Thần Không cũng chẳng thể làm gì được Tinh Hồn. Đứng trong vòng vây của mấy trăm đại cường giả, Tinh Hồn vẫn có thể thoát thân được. Bây giờ Tinh Hồn giống như mãnh hổ về rừng, tu vi càng lúc càng thâm hậu, tung hoành thiên hạ đã không còn sợ một ai nữa.
Trong số những địch nhân của Tinh Hồn, ngoài Trịnh Thần Không ra thì chẳng ai có thể biết được tu vi chân chính của Tinh Hồn cả. Trừ phi Tinh Hồn tự mình xuất đầu lộ diện tại Thiên Phong thành thì mới có cơ may bắt được hắn.
- Hiện tại thì chưa thể, nhưng cũng không phải là không có cách bắt được hắn.
- Thực sự có thể?
Lý Tinh Vân trong mắt hiện lên một tia vui mừng, nếu như bắt được Tinh Hồn, trong đầu Lý Tinh Vân thầm nghĩ, nhất định hắn phải khiến Tinh Hồn trở thành một phế vật giống như hắn. Không… phải thảm bại hơn hắn nữa. Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng đủ khiến cho tâm trạng Lý Tinh Vân trở nên hưng phấn.
- Phải. Việc này cần phải có sự hợp tác của ngươi mới được. Lý Tinh Vân, ngươi sẽ không từ chối chứ?
Trịnh Chính Không biểu tình nghiêm túc hỏi. Còn Lý Tinh Vân, câu trả lời của hắn như thế nào, khỏi cần nghĩ cũng biết, lập tức gật đầu đồng ý ngay.
- Đương nhiên. Chỉ cần là việc có thể làm, dù nước sôi lửa bỏng, Lý Tinh Vân ta nhất định không từ chối. Thất vương tử, ngài nói đi, việc ta cần làm là gì?
- Việc ngươi cần làm, đó là… đi chết đi!
Giọng nói của Trịnh Chính Không lúc này hơi bạc nhược đi một chút so với lúc nãy, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra. Bởi vì đây là nhiệm vụ mà Trịnh Thần Không giao cho hắn, dù không muốn nhưng lại không thể không làm. Trịnh Thần Không giờ đây như một kẻ thị huyết ma vương, ai dám làm trái lệnh hắn, dù huynh đệ thân thích hay bằng hữu chí thân đi nữa, Trịnh Thần Không cũng chẳng bởi vì vậy mà hạ thủ lưu tình.
Nghe xong ba chữ “đi chết đi” từ chính miệng Trịnh Chính Không nói ra, tựa hồ như tiếng sấm đánh *ầm ầm* bên tai. Chỉ thấy khuôn mặt Lý Tinh Vân ngẩn ra như một tên ngốc. Rõ ràng là hắn không hiểu ý tứ của Trịnh Chính Không là gì.
- Chỉ cần ngươi chết, hôn ước giữa Lý gia và Yến gia sẽ không còn hiệu lực nữa. Như vậy chúng ta mới có thể tiến hành bước thứ hai là dụ Tinh Hồn xuất hiện ở Thiên Phong thành. Lý Tinh Vân, vừa rồi không phải ngươi nói là dù nước sôi lửa bỏng ngươi vẫn sẽ làm sao?
- Đúng là như vậy, nhưng ta không nghĩ là… sẽ phải đổi bằng mạng sống của mình. – khuôn mặt Lý Tinh Vân biến sắc, ấp úng nói.
- Một mạng của ngươi đổi một mạng của hắn hoàn toàn không lỗ chút nào. Ngươi hiện tại đã là một phế nhân, thọ nguyên chỉ dài bằng người bình thường. Sớm muộn gì cũng phải chết, chẳng thà đi trước một bước không phải tốt hơn sao?
Thanh âm lạnh lẽo từ từ vang lên, tựa hồ như giọng nói của ác quỷ đang đứng ngay bên cạnh Lý Tinh Vân vậy. Dù rằng thọ nguyên của Lý Tinh Vân chỉ dài bằng người thường, nhưng không phải là không có biện pháp để tăng trưởng thọ nguyên. Tham sống sợ chết là bản năng của con người, đối với võ giả mà nói thì nỗi sợ này còn lớn hơn rất nhiều. Dù Lý Tinh Vân tinh thần đã nguội lạnh, nhưng mà… hắn vẫn muốn sống.
- Ta muốn gặp thái tử điện hạ.
Lý Tinh Vân không biết mục đích của Trịnh Chính Không là gì, nhưng hắn không muốn hôm nay phải chết. Hắn muốn dựa vào mối quan hệ của hắn là Trịnh Thần Không để cho Trịnh Chính Không thấy khó mà rút lại ý nghĩ. Đáng tiếc… chỉ thấy Trịnh Chính Không thở dài lắc đầu, giọng nói từ từ:
- Đây là ý của thái tử điện hạ, bổn vương tử chỉ là nhận lệnh hành sự mà thôi. Với lại hiện tại thái tử điện hạ đang bế quan, trừ phi là hoàng thượng, ngoài ra không có ai được phép gặp điện hạ cả. Lý Tinh Vân, dù ngươi không muốn, nhưng hôm nay vẫn là ngày chết của ngươi. Nói đi, trước khi chết, ngươi muốn bổn vương tử giúp ngươi làm gì?
- Vì sao phải giết ta? Nếu chỉ bởi vì hôn ước giữa Lý gia và Yến gia, ta có thể nói với gia gia hủy bỏ.
- Đó là bởi vì, thế lực của Lý gia càng lúc càng mạnh. Ngươi cần phải biết, ở đế đô này, quyền lực của hoàng tộc phải là tuyệt đối. Hiện giờ Lý gia và Sở gia phất lên như mặt trời giữa trưa, hoàng tộc không thể không quản đến. Bắt đầu từ Lý gia, sau đó đến Sở gia.
Lý Tinh Vân đã là người sắp chết, Trịnh Chính Không cũng không ngại cho hắn biết đại kế hoạch này. Toàn bộ những âm mưu này đều do một tay Trịnh Thần Không bày ra, những kẻ như Trịnh Chính Không chỉ là nhận lệnh hành sự mà thôi. Dù muốn dù không, hắn vẫn phải làm.
Chỉ thấy Lý Tinh Vân cười lớn tiếng, phảng phất như nụ cười thương hại. Là thương hại cho chính bản thân của mình. Có câu “gần vua như gần cọp” quả nhiên không sai chút nào. Bằng hữu chí thân thì sao? Trong trò chơi đế vương này hoàn toàn không có chỗ cho loại tình cảm này.
Đến lúc cận kề với cái chết, Lý Tinh Vân mới bắt đầu ngộ ra đạo lý này. Bỗng nhiên trong đầu hắn nhớ ra những đoạn hồi ức, đó là những ký ức khi còn là nhi đồng. Hắn, Sở Hóa Long và Trịnh Thần Không, ba người cùng học một thầy, cùng nhau luyện võ, cùng nhau rèn luyện… đến hôm nay quả thực không thể nào quên được. Có lẽ khi đó bọn họ mới không màn đến chuyện của trần thế.
Bất chợt lại một đoạn hồi ức nữa hiện lên, đó là khoảng chừng gần một tháng trước, khi hắn vẫn chưa thể đi đứng hoàn toàn được như bây giờ. Sở Hóa Long đã từng đến thăm hắn một lần. Khi đó tâm tình nguội lạnh, lời nói của Sơ Hóa Long, căn bản Lý Tinh Vân chẳng lọt tai câu nào. Bây giờ mới nhớ ra thực sự đã quá muộn rồi.
“Tinh Vân, thời thế hiện tại đã đổi, không còn giống như trước đây nữa. Thái tử điện hạ đã không còn giống như trước đây, và… cả ta cũng thế. Không sớm thì muộn, điện hạ sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch vương quyền của hắn. Ta bây giờ đã chuẩn bị đối diện với sức mạnh to lớn của điện hạ, có thể ta sẽ chết, nhưng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Bởi vì hắn cũng là kẻ mà ta hận. Nhưng còn ngươi, Lý Tinh Vân, ta hy vọng ngươi sẽ lựa chọn cho mình một con đường lui. Sống một cuộc sống của phàm nhân cũng không phải là chuyện bi ai gì. Chí ít, ngươi có thể tìm thấy được một số niềm vui cho bản thân, và quan trọng nhất, ngươi sẽ không phải chứng kiến cuộc chiến của ta và điện hạ.” Mỗi câu nói của Sở Hóa Long giờ đây Lý Tinh Vân đều có thể nghe rõ mồn một. Ngày đó Sở Hóa Long nói không sai chút nào. Cuối cùng việc gì đến rồi cũng sẽ đến. Lời khuyên nhủ của Sở Hóa Long, hắn đã không nghe theo, và hậu quả tự hắn phải đón nhận. Chỉ là, câu nói cuối cùng của Sở Hóa Long trước khi rời đi “giữa thế gian đầy phân tranh và giả dối này, có thể có được hai người bằng hữu đã là một niềm vui lớn rồi. Lý Tinh Vân, có thể đây là lần cuối ta gặp ngươi. Ta chúc ngươi sớm có một cuộc sống mới tốt hơn bây giờ, tạm biệt, người huynh đệ của ta!” Đôi mắt chứa đầy thù hận nào đâu còn tồn tại nữa, mà thay vào đó là một sự hụt hẫn đầy bi thương. Từ nhỏ đỏ đến khi trưởng thành, Lý Tinh Vân chưa bao giờ khóc. Nhưng bây giờ, hắn lại rơi nước mắt. Hắn đã khóc, khóc cho số phận bi thảm của mình, khóc cho thế gian lọc lừa giả dối, và khóc vì người bằng hữu của mình.
Lý Tinh Vân bàn tay nắm chặt bầu rượu, ngửa đầu uống cạn sạch. Rồi sau đó ném thẳng vào vách tường khiến cho không gian nguyên bản tịch mịch tĩnh lặng réo lên một anh thanh đỗ vỡ, trong đêm khuya khiến cho người ta cảm thấy bất an. Đồng thời Lý Tinh Vân cũng hét lớn một tiếng phẫn nộ:
- Ta có thể không hận sao? Dù ngàn năm hay vạn năm đi nữa, ta vẫn hận hắn, vẫn nguyền rủa hắn. Ngày hôm nay ta thân tàn ma dại như thế này, tất cả là đều do một tay hắn ban tặng cả.
Sự phẫn nộ, sát khí của Lý Tinh Vân đến cực điểm. Trong màn đêm u tối lạnh lẽo này, tiếng đập phá, gào thét của hắn cứ dai dẳng vang lên. Trong gian phòng của hắn, những thứ có thể đập được, phá được đều trở thành một đống đổ nát cả.
Một lúc sau, khi cơn nóng giận đã nguôi đi đôi chút, Lý Tinh Vân chuyển sang nhìn Trịnh Chính Không, hỏi thẳng:
- Thất vương tử, ngài đến đây hỏi ta chuyện này, không lẽ ngài có biện pháp giúp ta sao?
- Những gì bổn vương tử có thể làm thì đã làm rồi, đem cái mạng nhỏ của ngươi từ quỷ môn quan trở về đã là cố gắng lắm rồi.
Trịnh Chính Không thở dài lắc đầu đáp.
Vốn dĩ còn nghĩ rằng sẽ có biện pháp giúp mình, nhưng rốt cuộc vẫn là những lời sáo rỗng mà cả tháng nay, ngày nào Lý Tinh Vân cũng nghe được. Càng nghe mấy câu này, tâm tình Lý Tinh Vân càng trở nên điên cuồng, và nỗi tuyệt vọng cứ dai dẳng bám theo hắn.
- Chẳng thà các ngươi đừng cứu ta, để ta chết đi còn sướng hơn bây giờ.
- Tuy rằng bổn vương tử không thể giúp ngươi một lần nữa bước trên con đường của một cường giả. Nhưng giúp ngươi rửa hận thì cũng không phải là không thể!
- Ngài nói vậy là ý gì? Không lẽ các người có thể tóm được hắn sao?
Chỉ thấy lúc này, đôi mắt Trịnh Chính Không lóe lên một tia âm lệ, nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Tinh Vân, tựa hồ sắp nói ra một chuyện động trời nào đó. Lý Tinh Vân hận Tinh Hồn thấu xương, luôn luôn mang theo ác niệm muốn tận tay giết chết Tinh Hồn. Nhưng việc này có thể được sao?
Ngày trước khi Tinh Hồn chỉ là một nho nhỏ Thánh cấp, đứng trước Trịnh Thần Không là cường giả Thần Vương cảnh, thế nhưng Trịnh Thần Không cũng chẳng thể làm gì được Tinh Hồn. Đứng trong vòng vây của mấy trăm đại cường giả, Tinh Hồn vẫn có thể thoát thân được. Bây giờ Tinh Hồn giống như mãnh hổ về rừng, tu vi càng lúc càng thâm hậu, tung hoành thiên hạ đã không còn sợ một ai nữa.
Trong số những địch nhân của Tinh Hồn, ngoài Trịnh Thần Không ra thì chẳng ai có thể biết được tu vi chân chính của Tinh Hồn cả. Trừ phi Tinh Hồn tự mình xuất đầu lộ diện tại Thiên Phong thành thì mới có cơ may bắt được hắn.
- Hiện tại thì chưa thể, nhưng cũng không phải là không có cách bắt được hắn.
- Thực sự có thể?
Lý Tinh Vân trong mắt hiện lên một tia vui mừng, nếu như bắt được Tinh Hồn, trong đầu Lý Tinh Vân thầm nghĩ, nhất định hắn phải khiến Tinh Hồn trở thành một phế vật giống như hắn. Không… phải thảm bại hơn hắn nữa. Chỉ nghĩ như vậy thôi cũng đủ khiến cho tâm trạng Lý Tinh Vân trở nên hưng phấn.
- Phải. Việc này cần phải có sự hợp tác của ngươi mới được. Lý Tinh Vân, ngươi sẽ không từ chối chứ?
Trịnh Chính Không biểu tình nghiêm túc hỏi. Còn Lý Tinh Vân, câu trả lời của hắn như thế nào, khỏi cần nghĩ cũng biết, lập tức gật đầu đồng ý ngay.
- Đương nhiên. Chỉ cần là việc có thể làm, dù nước sôi lửa bỏng, Lý Tinh Vân ta nhất định không từ chối. Thất vương tử, ngài nói đi, việc ta cần làm là gì?
- Việc ngươi cần làm, đó là… đi chết đi!
Giọng nói của Trịnh Chính Không lúc này hơi bạc nhược đi một chút so với lúc nãy, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra. Bởi vì đây là nhiệm vụ mà Trịnh Thần Không giao cho hắn, dù không muốn nhưng lại không thể không làm. Trịnh Thần Không giờ đây như một kẻ thị huyết ma vương, ai dám làm trái lệnh hắn, dù huynh đệ thân thích hay bằng hữu chí thân đi nữa, Trịnh Thần Không cũng chẳng bởi vì vậy mà hạ thủ lưu tình.
Nghe xong ba chữ “đi chết đi” từ chính miệng Trịnh Chính Không nói ra, tựa hồ như tiếng sấm đánh *ầm ầm* bên tai. Chỉ thấy khuôn mặt Lý Tinh Vân ngẩn ra như một tên ngốc. Rõ ràng là hắn không hiểu ý tứ của Trịnh Chính Không là gì.
- Chỉ cần ngươi chết, hôn ước giữa Lý gia và Yến gia sẽ không còn hiệu lực nữa. Như vậy chúng ta mới có thể tiến hành bước thứ hai là dụ Tinh Hồn xuất hiện ở Thiên Phong thành. Lý Tinh Vân, vừa rồi không phải ngươi nói là dù nước sôi lửa bỏng ngươi vẫn sẽ làm sao?
- Đúng là như vậy, nhưng ta không nghĩ là… sẽ phải đổi bằng mạng sống của mình. – khuôn mặt Lý Tinh Vân biến sắc, ấp úng nói.
- Một mạng của ngươi đổi một mạng của hắn hoàn toàn không lỗ chút nào. Ngươi hiện tại đã là một phế nhân, thọ nguyên chỉ dài bằng người bình thường. Sớm muộn gì cũng phải chết, chẳng thà đi trước một bước không phải tốt hơn sao?
Thanh âm lạnh lẽo từ từ vang lên, tựa hồ như giọng nói của ác quỷ đang đứng ngay bên cạnh Lý Tinh Vân vậy. Dù rằng thọ nguyên của Lý Tinh Vân chỉ dài bằng người thường, nhưng không phải là không có biện pháp để tăng trưởng thọ nguyên. Tham sống sợ chết là bản năng của con người, đối với võ giả mà nói thì nỗi sợ này còn lớn hơn rất nhiều. Dù Lý Tinh Vân tinh thần đã nguội lạnh, nhưng mà… hắn vẫn muốn sống.
- Ta muốn gặp thái tử điện hạ.
Lý Tinh Vân không biết mục đích của Trịnh Chính Không là gì, nhưng hắn không muốn hôm nay phải chết. Hắn muốn dựa vào mối quan hệ của hắn là Trịnh Thần Không để cho Trịnh Chính Không thấy khó mà rút lại ý nghĩ. Đáng tiếc… chỉ thấy Trịnh Chính Không thở dài lắc đầu, giọng nói từ từ:
- Đây là ý của thái tử điện hạ, bổn vương tử chỉ là nhận lệnh hành sự mà thôi. Với lại hiện tại thái tử điện hạ đang bế quan, trừ phi là hoàng thượng, ngoài ra không có ai được phép gặp điện hạ cả. Lý Tinh Vân, dù ngươi không muốn, nhưng hôm nay vẫn là ngày chết của ngươi. Nói đi, trước khi chết, ngươi muốn bổn vương tử giúp ngươi làm gì?
- Vì sao phải giết ta? Nếu chỉ bởi vì hôn ước giữa Lý gia và Yến gia, ta có thể nói với gia gia hủy bỏ.
- Đó là bởi vì, thế lực của Lý gia càng lúc càng mạnh. Ngươi cần phải biết, ở đế đô này, quyền lực của hoàng tộc phải là tuyệt đối. Hiện giờ Lý gia và Sở gia phất lên như mặt trời giữa trưa, hoàng tộc không thể không quản đến. Bắt đầu từ Lý gia, sau đó đến Sở gia.
Lý Tinh Vân đã là người sắp chết, Trịnh Chính Không cũng không ngại cho hắn biết đại kế hoạch này. Toàn bộ những âm mưu này đều do một tay Trịnh Thần Không bày ra, những kẻ như Trịnh Chính Không chỉ là nhận lệnh hành sự mà thôi. Dù muốn dù không, hắn vẫn phải làm.
Chỉ thấy Lý Tinh Vân cười lớn tiếng, phảng phất như nụ cười thương hại. Là thương hại cho chính bản thân của mình. Có câu “gần vua như gần cọp” quả nhiên không sai chút nào. Bằng hữu chí thân thì sao? Trong trò chơi đế vương này hoàn toàn không có chỗ cho loại tình cảm này.
Đến lúc cận kề với cái chết, Lý Tinh Vân mới bắt đầu ngộ ra đạo lý này. Bỗng nhiên trong đầu hắn nhớ ra những đoạn hồi ức, đó là những ký ức khi còn là nhi đồng. Hắn, Sở Hóa Long và Trịnh Thần Không, ba người cùng học một thầy, cùng nhau luyện võ, cùng nhau rèn luyện… đến hôm nay quả thực không thể nào quên được. Có lẽ khi đó bọn họ mới không màn đến chuyện của trần thế.
Bất chợt lại một đoạn hồi ức nữa hiện lên, đó là khoảng chừng gần một tháng trước, khi hắn vẫn chưa thể đi đứng hoàn toàn được như bây giờ. Sở Hóa Long đã từng đến thăm hắn một lần. Khi đó tâm tình nguội lạnh, lời nói của Sơ Hóa Long, căn bản Lý Tinh Vân chẳng lọt tai câu nào. Bây giờ mới nhớ ra thực sự đã quá muộn rồi.
“Tinh Vân, thời thế hiện tại đã đổi, không còn giống như trước đây nữa. Thái tử điện hạ đã không còn giống như trước đây, và… cả ta cũng thế. Không sớm thì muộn, điện hạ sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch vương quyền của hắn. Ta bây giờ đã chuẩn bị đối diện với sức mạnh to lớn của điện hạ, có thể ta sẽ chết, nhưng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Bởi vì hắn cũng là kẻ mà ta hận. Nhưng còn ngươi, Lý Tinh Vân, ta hy vọng ngươi sẽ lựa chọn cho mình một con đường lui. Sống một cuộc sống của phàm nhân cũng không phải là chuyện bi ai gì. Chí ít, ngươi có thể tìm thấy được một số niềm vui cho bản thân, và quan trọng nhất, ngươi sẽ không phải chứng kiến cuộc chiến của ta và điện hạ.” Mỗi câu nói của Sở Hóa Long giờ đây Lý Tinh Vân đều có thể nghe rõ mồn một. Ngày đó Sở Hóa Long nói không sai chút nào. Cuối cùng việc gì đến rồi cũng sẽ đến. Lời khuyên nhủ của Sở Hóa Long, hắn đã không nghe theo, và hậu quả tự hắn phải đón nhận. Chỉ là, câu nói cuối cùng của Sở Hóa Long trước khi rời đi “giữa thế gian đầy phân tranh và giả dối này, có thể có được hai người bằng hữu đã là một niềm vui lớn rồi. Lý Tinh Vân, có thể đây là lần cuối ta gặp ngươi. Ta chúc ngươi sớm có một cuộc sống mới tốt hơn bây giờ, tạm biệt, người huynh đệ của ta!” Đôi mắt chứa đầy thù hận nào đâu còn tồn tại nữa, mà thay vào đó là một sự hụt hẫn đầy bi thương. Từ nhỏ đỏ đến khi trưởng thành, Lý Tinh Vân chưa bao giờ khóc. Nhưng bây giờ, hắn lại rơi nước mắt. Hắn đã khóc, khóc cho số phận bi thảm của mình, khóc cho thế gian lọc lừa giả dối, và khóc vì người bằng hữu của mình.
/662
|