Ánh lửa bập bùng trong đêm tối, vầng trăng huyền ảo trên trời bị che mờ bởi những áng mây đen, ngay cả ngắm nhìn cả những ngôi sao cũng chẳng được. Trong không gian đêm tối của rừng rậm, chỉ còn lại thấp thoáng chút ánh sáng mờ ảo từ ngọn lửa lập lòe.
Ngồi quanh ngọn lửa nhỏ đó, có bốn bóng người hiện ra, trên tay mỗi người cầm một vò rượu. Phía trên ngọn lửa là một con thú nhỏ đang được nướng chín, một mùi thơm của thịt nướng lan tỏa trên không gian đêm tối.
Bốn gã nam tử này, hai đại thiên tài Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca, gã hán tử cao lớn thô lỗ Võ Canh, và cuối cùng là người đã đồng thời cứu cả hai người Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca: Ninh Tiểu Tam.
Trước đó, Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca còn đánh nhau đến long trời lở đất, quỷ khóc thần kinh, vậy mà bây giờ lại ngồi xuống uống rượu với nhau như bằng hữu chí thân vậy.
- Khà khà, rượu ngon, rượu ngon.
Rượu dường như là một thứ không thể thiếu đối với nhân sĩ giang hồ. Dù rằng không phải người thường xuyên uống rượu, nhưng mà khi thưởng thức Tam Hoa Ngọc Tửu mà Võ Canh lôi ra, Quân Mạc Tà không nhịn được mà khen ngợi. Ngay cả Tàng Thiên Ca và Ninh Tiểu Tam cũng đồng dạng gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
Võ Canh được vuốt mông ngựa, cười lớn thống khoái nói tiếp:
- Tất nhiên, rượu Võ Canh ta uống phải là rượu hạng nhất. Vốn không định để dành, thế nhưng hôm nay cao hứng như vậy, không thể không lôi Tam Hoa Ngọc Tửu này ra được. Ha ha ha…
- Thật thống khoái. Nói chung là không đánh không biết, không gặp không quen, hôm nay chúng gặp nhau tại cái nơi khỉ ho cò gáy này, nhất định là có duyên với nhau.
Quân Mạc Tà sảng khoái nói tiếp.
- Nói hay lắm! Nào, lên!
Ninh Tiểu Tam cũng không chịu thua kém, cầm vò rượu nâng lên ép uống tiếp. Tàng Thiên Ca vốn ngọc thụ lâm phong, nho nhã anh tuấn, vậy mà cũng bị bọn họ làm cho hư hỏng, không chịu thua kém cầm vò rượu lên, cụng một cái rồi ngửa đầu uống một hơi. Nhìn bốn người bọn họ giống như những huynh đệ chí thân vậy, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Bỗng nhiên Quân Mạc Tà nhìn Ninh Tiểu Tam, hỏi:
- Tiểu Tam, đệ dự định đến Thiên Băng đại lục này làm gì vậy?
Ninh Tiểu Tam đặt vò rượu xuống, nhìn vào ánh lửa hồng im lặng một lúc, sau đó mới trả lời:
- Đệ muốn đến Thiên Long thần điện thử vận may.
- Tiểu Tam à, ta thấy thể chất ngươi yếu ớt như vậy, muốn trở thành đệ tử tạp dịch cũng rất khó khăn. Ai mà nghe được ngươi nói vậy, chỉ sợ cười đến vỡ bụng đấy. Ha ha ha…
- Nhưng mà đệ có thứ này.
Vừa nói, Ninh Tiểu Tam vừa lấy ra một khối ngọc bài màu vàng kim óng ánh, chẳng rõ nó phản chiếu ánh sáng của ngọn lửa hay bản thân nó tự có một luồng khí tức bảo hộ mà luôn phát ra một vầng kim quang nhàn nhạt. Khối kim bài này có hình tròn, được nạm khắc rất tỉ mỉ, vòng ngoài cùng là một lớp hoa văn, chính giữa là một con ngũ trảo kim long đang uốn lượn, nhìn rất uy phong lẫm liệt.
Nhìn thấy khối kim bài, cả ba người kia đều ngạc nhiên. Đặc biệt là Tàng Thiên Ca, hắn là Thiên Long thánh tử, thế nên vừa nhìn đã nhận ra khối kim bài này. Nó có tên là Kim Long lệnh, số lượng không vượt quá trăm cái, vô cùng trân quý. Những người giữ Kim Long lệnh đều quyền cao chức trọng, thế nên bình thường rất ít khi Kim Long lệnh xuất hiện. Vậy mà… thật không ngờ, Ninh Tiểu Tam này lại có một khối Kim Long lệnh trong tay.
Ninh Tiểu Tam thấy bọn họ kinh ngạc, nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên, lại nói tiếp:
- Khối Kim Long lệnh này là đệ được một vị trưởng bối trong Thiên Long thần điện tặng, bảo sau này nếu có khó khăn gì thì đến Thiên Long thần điện gặp ông ta. Mà đệ muốn có một cuộc sống an nhàn, đối với một kẻ chẳng khác gì phàm nhân như đệ, có lẽ việc giúp đệ ổn định một cuộc sống không quá khó khăn với Thiên Long thần điện.
- Tiểu Tam, khối lệnh bài ấy ngươi cất đi, tránh để người khác nhìn thấy, nếu không sẽ mang họa lên đầu đấy.
Tàng Thiên Ca thu lại ánh mắt, sau đó mới nhắc nhở Ninh Tiểu Tam. Ba người ở đây dù hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng có nửa điểm tâm tứ với Kim Long lệnh kia. Nhưng nếu là người khác thì không đơn giản như vậy đâu. Tàng Thiên Ca cảm thấy Ninh Tiểu Tam này hơi thật thà, vì vậy mới tốt ý nhắc nhở. Sau đó lại nói tiếp:
- Còn việc gia nhập Thiên Long thần điện, ngươi không cần dùng đến Kim Long lệnh đâu, mọi việc cứ để ta lo liệu được rồi.
Bỗng ở bên cạnh, Võ Canh vừa mới nốc xong một vò rượu, nhìn cái hàm râu quai nón còn lưu lại mấy giọt rượu, phối hợp với khuôn mặt xảo quyệt, cười nói:
- Này này, ngươi đang định nhân cơ hội này mà trả nợ ân tình cho Ninh Tiểu Tam đấy chứ?
- Đại ca xem thường đệ quá đấy. Đối với đệ mà nói, việc sắp xếp cho Tiểu Tam bé xíu xíu như thế này này.
- Ha ha, ta đùa một chút thôi, nóng quá nóng quá…
- ………
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ ***********
Bốn người bọn họ ăn uống no say rồi ngủ một đêm tới sáng.
Mặt trời lúc này đã lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua khu rừng. Chỉ thấy bốn người Tàng Thiên Ca khoan thai đi bộ xuyên rừng, bằng tu vi của bọn họ có thể dễ dàng vượt qua, nhưng bọn họ lựa chọn cách đi chậm rãi, vừa đi vừa tán dóc chuyện nhân sinh.
Vài ngày, một tòa thành to lớn đã hiện ra trước mặt bọn họ. Cổng thành cao cũng phải hơn mười mét, đứng gác cổng thành và trên tường thành đều là võ giả tu vi Thần cấp. Thành trì này tên gọi là Nguyệt Nha thành, trong bán kính trăm dặm quanh đây chính là lớn nhất, so với Tuyền Cơ thành còn muốn to lớn hơn.
Bốn người họ tiến nhập Nguyệt Nha thành, làm thủ tục một chút thì kiếm một quán rượu để nghỉ ngơi. Tàng Thiên Ca và Ninh Tiểu Tam cả hai đều muốn đến Thiên Long thần điện, Quân Mạc Tà và Võ Canh không có việc gì làm, thế nên cũng lựa chọn đi theo. Vốn định nghỉ ngơi một lúc rồi kiếm bốn con thú cưỡi rồi lên đường.
Nhưng sau khi ngồi vào quán rượu thì bọn họ tình cờ nghe được mấy cái tin tức động trời.
- Nghe gì chưa, Man Hoang Ma tộc đã xâm nhập vào thế giới của chúng ta rồi. Vô Thượng Thiên Cung truyền thánh lệnh xuống, bất cứ ai bắt được gián điệp Ma tộc sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, được tu luyện trong thánh cảnh giúp nâng cao tu vi cực nhanh đấy.
- Mấy duyên cơ đó, đành nào chả tới lượt các siêu cấp thế lực, tán tu chúng ta chẳng có lấy một cái cơ hội nào.
- Ôi, ước gì ta cũng được tiến vào thánh cảnh để tu luyện, dù thấp kém nhất cũng cam lòng.
- Thôi mơ mộng đi cha nội.
- ………
- Nói về Ảnh Nguyệt sơn trang kia. Không ngờ sau khi Lang Gia thành bị hủy, tưởng chừng như khó mà gượng dậy nổi. Rốt cuộc sau khi từ Vô Thượng Thiên Cung trở về lại được Thánh Tước Yêu Hoàng bảo hộ, tuyên bố rằng bất kỳ ai dám động vào Ảnh Nguyệt sơn trang thì đích thân Thánh Tước yêu hoàng sẽ trừng trị thích đáng.
- Ài, mấy cái đan dược kia chẳng biết đến khi nào mới được công bố nữa. Đoán chừng chắc năm tới quá.
- Vậy là ngươi chưa biết rồi. Ba loại đan dược đó mấy ngày nữa sẽ được bán đấu giá ở đế đô Viêm Dương đế quốc – Thiên Viêm Thánh thành. Nghe nói đợt này sẽ có cường giả Vô Thượng Thiên cung đến tham dự nữa.
- Chậc chậc, Ảnh Nguyệt sơn trang này lại ôm được một cái vận khí lớn như vậy.
- Chưa hết đâu. Có rất nhiều cường giả tán tu lánh đời đột ngột gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang. Đoán chừng không lâu sau, Ảnh Nguyệt sơn trang thế nào cũng biến thành siêu cấp thế lực.
- Sống sót qua Ma Tộc chi chiến rồi hẵn nói tiếp.
- ………
Quân Mạc Tà ánh mắt kinh ngạc, vội quay sang hỏi một gã võ giả ngồi cách đó không xa:
- Vị huynh đệ, cho ta hỏi, gián điệp Ma tộc đã xuất hiện ở Lang Gia thành thật sao?
Gã võ giả này tuổi chừng ba mươi bốn mươi, tu vi chỉ mới là Hoàng cấp mà thôi. Đối với một tán tu, tuổi thế này mà đạt đến Hoàng cấp cũng xem như rất khá rồi. Hắn ta nhìn Quân Mạc Tà bằng ánh mắt kinh ngạc, rồi nhìn cả ba người đi cùng với Quân Mạc Tà, dường như mấy người kia cũng không biết tin tức đó. Mà chẳng riêng gì hắn, hầu như võ giả ngồi trong tửu quán đều có ánh nhìn giống hệt với hắn vậy. Giọng hắn lắp bắp, hỏi:
- Ngươi… ngươi thực sự không biết gì sao?
Quân Mạc Tà lắc đầu, đáp:
- Nếu ta biết thì hỏi ngươi làm gì?
Gã tán tu kia thở dài một tiếng, sau đó mới trả lời:
- Được rồi, được rồi, để ta nói. Hơn nửa tháng trước, tại Long Hổ đại hội, đại sư Đinh Xuân Thu của Ảnh Nguyệt sơn trang phát hiện ra một gián điệp Ma tộc. Gã yêu nghiệt Ma tộc này cực mạnh, một mình khiêu chiến tất cả cường giả có mặt tại đó. Nghe đồn cuộc chiến đó khiến cho toàn bộ lãnh địa Ảnh Nguyệt sơn trang biến thành bình địa. Cuối cùng phải nhờ đến đại cường giả Thiên Long thần điện Trảm Vân chân nhân xuất thủ mới tiêu diệt được yêu nghiệt Ma tộc.
“Trảm Vân chân nhân?” Quân Mạc Tà hơi ngẩn ra. Đột nhiên lúc đó, một tán tu khác phản bác nói:
- Cái gì mà Trảm Vân chân nhân? Rõ ràng người tiêu diệt tên yêu nghiệt Ma tộc kia là Ngạo Kiếm thần điện Nhiếp Song tiền bối mới đúng.
- Không thể nào, đích thị Già Thiên tôn giả mới là người tiêu diệt gián điệp Ma tộc.
- Tầm bậy, là Xích Lang chân nhân.
- ………
Đột nhiên các tán tu tranh cãi với nhau, người thì nói là Trảm Vân chân nhân, người thì bảo Nhiếp Song… vô số nhân vật phong vân bị lôi vào. Nhưng điều đó không phải là chuyện mà Quân Mạc Tà quan tâm. Khi đó, Quân Mạc Tà cũng có mặt tại Long Hổ đại hội, vậy mà không hề phát hiện ra. Mà kẻ nhận ra tên gián điệp lại chính là Đinh Xuân Thu.
Ngồi quanh ngọn lửa nhỏ đó, có bốn bóng người hiện ra, trên tay mỗi người cầm một vò rượu. Phía trên ngọn lửa là một con thú nhỏ đang được nướng chín, một mùi thơm của thịt nướng lan tỏa trên không gian đêm tối.
Bốn gã nam tử này, hai đại thiên tài Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca, gã hán tử cao lớn thô lỗ Võ Canh, và cuối cùng là người đã đồng thời cứu cả hai người Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca: Ninh Tiểu Tam.
Trước đó, Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca còn đánh nhau đến long trời lở đất, quỷ khóc thần kinh, vậy mà bây giờ lại ngồi xuống uống rượu với nhau như bằng hữu chí thân vậy.
- Khà khà, rượu ngon, rượu ngon.
Rượu dường như là một thứ không thể thiếu đối với nhân sĩ giang hồ. Dù rằng không phải người thường xuyên uống rượu, nhưng mà khi thưởng thức Tam Hoa Ngọc Tửu mà Võ Canh lôi ra, Quân Mạc Tà không nhịn được mà khen ngợi. Ngay cả Tàng Thiên Ca và Ninh Tiểu Tam cũng đồng dạng gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
Võ Canh được vuốt mông ngựa, cười lớn thống khoái nói tiếp:
- Tất nhiên, rượu Võ Canh ta uống phải là rượu hạng nhất. Vốn không định để dành, thế nhưng hôm nay cao hứng như vậy, không thể không lôi Tam Hoa Ngọc Tửu này ra được. Ha ha ha…
- Thật thống khoái. Nói chung là không đánh không biết, không gặp không quen, hôm nay chúng gặp nhau tại cái nơi khỉ ho cò gáy này, nhất định là có duyên với nhau.
Quân Mạc Tà sảng khoái nói tiếp.
- Nói hay lắm! Nào, lên!
Ninh Tiểu Tam cũng không chịu thua kém, cầm vò rượu nâng lên ép uống tiếp. Tàng Thiên Ca vốn ngọc thụ lâm phong, nho nhã anh tuấn, vậy mà cũng bị bọn họ làm cho hư hỏng, không chịu thua kém cầm vò rượu lên, cụng một cái rồi ngửa đầu uống một hơi. Nhìn bốn người bọn họ giống như những huynh đệ chí thân vậy, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Bỗng nhiên Quân Mạc Tà nhìn Ninh Tiểu Tam, hỏi:
- Tiểu Tam, đệ dự định đến Thiên Băng đại lục này làm gì vậy?
Ninh Tiểu Tam đặt vò rượu xuống, nhìn vào ánh lửa hồng im lặng một lúc, sau đó mới trả lời:
- Đệ muốn đến Thiên Long thần điện thử vận may.
- Tiểu Tam à, ta thấy thể chất ngươi yếu ớt như vậy, muốn trở thành đệ tử tạp dịch cũng rất khó khăn. Ai mà nghe được ngươi nói vậy, chỉ sợ cười đến vỡ bụng đấy. Ha ha ha…
- Nhưng mà đệ có thứ này.
Vừa nói, Ninh Tiểu Tam vừa lấy ra một khối ngọc bài màu vàng kim óng ánh, chẳng rõ nó phản chiếu ánh sáng của ngọn lửa hay bản thân nó tự có một luồng khí tức bảo hộ mà luôn phát ra một vầng kim quang nhàn nhạt. Khối kim bài này có hình tròn, được nạm khắc rất tỉ mỉ, vòng ngoài cùng là một lớp hoa văn, chính giữa là một con ngũ trảo kim long đang uốn lượn, nhìn rất uy phong lẫm liệt.
Nhìn thấy khối kim bài, cả ba người kia đều ngạc nhiên. Đặc biệt là Tàng Thiên Ca, hắn là Thiên Long thánh tử, thế nên vừa nhìn đã nhận ra khối kim bài này. Nó có tên là Kim Long lệnh, số lượng không vượt quá trăm cái, vô cùng trân quý. Những người giữ Kim Long lệnh đều quyền cao chức trọng, thế nên bình thường rất ít khi Kim Long lệnh xuất hiện. Vậy mà… thật không ngờ, Ninh Tiểu Tam này lại có một khối Kim Long lệnh trong tay.
Ninh Tiểu Tam thấy bọn họ kinh ngạc, nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên, lại nói tiếp:
- Khối Kim Long lệnh này là đệ được một vị trưởng bối trong Thiên Long thần điện tặng, bảo sau này nếu có khó khăn gì thì đến Thiên Long thần điện gặp ông ta. Mà đệ muốn có một cuộc sống an nhàn, đối với một kẻ chẳng khác gì phàm nhân như đệ, có lẽ việc giúp đệ ổn định một cuộc sống không quá khó khăn với Thiên Long thần điện.
- Tiểu Tam, khối lệnh bài ấy ngươi cất đi, tránh để người khác nhìn thấy, nếu không sẽ mang họa lên đầu đấy.
Tàng Thiên Ca thu lại ánh mắt, sau đó mới nhắc nhở Ninh Tiểu Tam. Ba người ở đây dù hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng có nửa điểm tâm tứ với Kim Long lệnh kia. Nhưng nếu là người khác thì không đơn giản như vậy đâu. Tàng Thiên Ca cảm thấy Ninh Tiểu Tam này hơi thật thà, vì vậy mới tốt ý nhắc nhở. Sau đó lại nói tiếp:
- Còn việc gia nhập Thiên Long thần điện, ngươi không cần dùng đến Kim Long lệnh đâu, mọi việc cứ để ta lo liệu được rồi.
Bỗng ở bên cạnh, Võ Canh vừa mới nốc xong một vò rượu, nhìn cái hàm râu quai nón còn lưu lại mấy giọt rượu, phối hợp với khuôn mặt xảo quyệt, cười nói:
- Này này, ngươi đang định nhân cơ hội này mà trả nợ ân tình cho Ninh Tiểu Tam đấy chứ?
- Đại ca xem thường đệ quá đấy. Đối với đệ mà nói, việc sắp xếp cho Tiểu Tam bé xíu xíu như thế này này.
- Ha ha, ta đùa một chút thôi, nóng quá nóng quá…
- ………
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ ***********
Bốn người bọn họ ăn uống no say rồi ngủ một đêm tới sáng.
Mặt trời lúc này đã lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua khu rừng. Chỉ thấy bốn người Tàng Thiên Ca khoan thai đi bộ xuyên rừng, bằng tu vi của bọn họ có thể dễ dàng vượt qua, nhưng bọn họ lựa chọn cách đi chậm rãi, vừa đi vừa tán dóc chuyện nhân sinh.
Vài ngày, một tòa thành to lớn đã hiện ra trước mặt bọn họ. Cổng thành cao cũng phải hơn mười mét, đứng gác cổng thành và trên tường thành đều là võ giả tu vi Thần cấp. Thành trì này tên gọi là Nguyệt Nha thành, trong bán kính trăm dặm quanh đây chính là lớn nhất, so với Tuyền Cơ thành còn muốn to lớn hơn.
Bốn người họ tiến nhập Nguyệt Nha thành, làm thủ tục một chút thì kiếm một quán rượu để nghỉ ngơi. Tàng Thiên Ca và Ninh Tiểu Tam cả hai đều muốn đến Thiên Long thần điện, Quân Mạc Tà và Võ Canh không có việc gì làm, thế nên cũng lựa chọn đi theo. Vốn định nghỉ ngơi một lúc rồi kiếm bốn con thú cưỡi rồi lên đường.
Nhưng sau khi ngồi vào quán rượu thì bọn họ tình cờ nghe được mấy cái tin tức động trời.
- Nghe gì chưa, Man Hoang Ma tộc đã xâm nhập vào thế giới của chúng ta rồi. Vô Thượng Thiên Cung truyền thánh lệnh xuống, bất cứ ai bắt được gián điệp Ma tộc sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, được tu luyện trong thánh cảnh giúp nâng cao tu vi cực nhanh đấy.
- Mấy duyên cơ đó, đành nào chả tới lượt các siêu cấp thế lực, tán tu chúng ta chẳng có lấy một cái cơ hội nào.
- Ôi, ước gì ta cũng được tiến vào thánh cảnh để tu luyện, dù thấp kém nhất cũng cam lòng.
- Thôi mơ mộng đi cha nội.
- ………
- Nói về Ảnh Nguyệt sơn trang kia. Không ngờ sau khi Lang Gia thành bị hủy, tưởng chừng như khó mà gượng dậy nổi. Rốt cuộc sau khi từ Vô Thượng Thiên Cung trở về lại được Thánh Tước Yêu Hoàng bảo hộ, tuyên bố rằng bất kỳ ai dám động vào Ảnh Nguyệt sơn trang thì đích thân Thánh Tước yêu hoàng sẽ trừng trị thích đáng.
- Ài, mấy cái đan dược kia chẳng biết đến khi nào mới được công bố nữa. Đoán chừng chắc năm tới quá.
- Vậy là ngươi chưa biết rồi. Ba loại đan dược đó mấy ngày nữa sẽ được bán đấu giá ở đế đô Viêm Dương đế quốc – Thiên Viêm Thánh thành. Nghe nói đợt này sẽ có cường giả Vô Thượng Thiên cung đến tham dự nữa.
- Chậc chậc, Ảnh Nguyệt sơn trang này lại ôm được một cái vận khí lớn như vậy.
- Chưa hết đâu. Có rất nhiều cường giả tán tu lánh đời đột ngột gia nhập Ảnh Nguyệt sơn trang. Đoán chừng không lâu sau, Ảnh Nguyệt sơn trang thế nào cũng biến thành siêu cấp thế lực.
- Sống sót qua Ma Tộc chi chiến rồi hẵn nói tiếp.
- ………
Quân Mạc Tà ánh mắt kinh ngạc, vội quay sang hỏi một gã võ giả ngồi cách đó không xa:
- Vị huynh đệ, cho ta hỏi, gián điệp Ma tộc đã xuất hiện ở Lang Gia thành thật sao?
Gã võ giả này tuổi chừng ba mươi bốn mươi, tu vi chỉ mới là Hoàng cấp mà thôi. Đối với một tán tu, tuổi thế này mà đạt đến Hoàng cấp cũng xem như rất khá rồi. Hắn ta nhìn Quân Mạc Tà bằng ánh mắt kinh ngạc, rồi nhìn cả ba người đi cùng với Quân Mạc Tà, dường như mấy người kia cũng không biết tin tức đó. Mà chẳng riêng gì hắn, hầu như võ giả ngồi trong tửu quán đều có ánh nhìn giống hệt với hắn vậy. Giọng hắn lắp bắp, hỏi:
- Ngươi… ngươi thực sự không biết gì sao?
Quân Mạc Tà lắc đầu, đáp:
- Nếu ta biết thì hỏi ngươi làm gì?
Gã tán tu kia thở dài một tiếng, sau đó mới trả lời:
- Được rồi, được rồi, để ta nói. Hơn nửa tháng trước, tại Long Hổ đại hội, đại sư Đinh Xuân Thu của Ảnh Nguyệt sơn trang phát hiện ra một gián điệp Ma tộc. Gã yêu nghiệt Ma tộc này cực mạnh, một mình khiêu chiến tất cả cường giả có mặt tại đó. Nghe đồn cuộc chiến đó khiến cho toàn bộ lãnh địa Ảnh Nguyệt sơn trang biến thành bình địa. Cuối cùng phải nhờ đến đại cường giả Thiên Long thần điện Trảm Vân chân nhân xuất thủ mới tiêu diệt được yêu nghiệt Ma tộc.
“Trảm Vân chân nhân?” Quân Mạc Tà hơi ngẩn ra. Đột nhiên lúc đó, một tán tu khác phản bác nói:
- Cái gì mà Trảm Vân chân nhân? Rõ ràng người tiêu diệt tên yêu nghiệt Ma tộc kia là Ngạo Kiếm thần điện Nhiếp Song tiền bối mới đúng.
- Không thể nào, đích thị Già Thiên tôn giả mới là người tiêu diệt gián điệp Ma tộc.
- Tầm bậy, là Xích Lang chân nhân.
- ………
Đột nhiên các tán tu tranh cãi với nhau, người thì nói là Trảm Vân chân nhân, người thì bảo Nhiếp Song… vô số nhân vật phong vân bị lôi vào. Nhưng điều đó không phải là chuyện mà Quân Mạc Tà quan tâm. Khi đó, Quân Mạc Tà cũng có mặt tại Long Hổ đại hội, vậy mà không hề phát hiện ra. Mà kẻ nhận ra tên gián điệp lại chính là Đinh Xuân Thu.
/662
|